Phù Diêu

Chương 122: Tiếp nhận

/822


Vương Quốc Hoa hoàn toàn không ý thức được đến tận lúc này hắn mới được người ở Hứa gia nhận ngoại trừ Hứa Nam Hạ. Nhất là Du Vân Vân trước đó rất đề phòng. Với thân phận của Du Vân Vân nhất định sẽ đề phòng với bất cứ ai. Cô không chắc Vương Quốc Hoa đến có phải vì quyền lực của Hứa Nam Hạ không?

Vương Quốc Hoa từ chối Du Phi Dương giúp, theo Du Vân Vân thấy hắn có thể giả vờ. Nhưng khi Du Vân Vân rất tự nhiên sửa máy vi tính, rất kiên nhẫn dạy Hứa Phỉ Phỉ học máy vi tính, Du Vân Vân hoàn toàn tiếp nhận hắn. Sau khi mẹ qua đời, Hứa Phỉ Phỉ sống khá nội tâm, ở trường không có bạn học, về nhà cũng chỉ theo lệ chào hỏi còn đâu về cơ bản nhốt trong phòng. Phòng của Hứa Phỉ Phỉ dù là Du Phi Dương vào cô cũng tỏ vẻ không vui. Nhưng không ngờ cô để Hứa Phỉ Phỉ vào. Du Vân Vân thấy đây là hiện tượng tốt.

- Vậy dì phải đề phòng một chút miễn Phỉ Phỉ thích cậu ta rồi có chuyện.

Du Vân Vân lo lắng nói.

- Thuận theo tự nhiên thôi dì. Thực ra quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và bạn gái thì cháu cũng biết một chút. Bạn gái cậu ta làm kinh doanh, một đám người có ánh mắt nông cạn sao biết được tiền đồ của Vương Quốc Hoa. Cháu nghe bạn học nó nhà cô ta ép phải rời khỏi Vương Quốc Hoa, không đồng ý liền nhốt lại. Chuyện này cháu không nói với Vương Quốc Hoa miễn cậu ta khó chịu trong lòng.

Du Phi Dương vừa nói vừa thở dài một tiếng. Du Vân Vân có chút kinh ngạc nói:

- Bây giờ còn có chuyện như vậy?

Du Phi Dương nói:

- Nhà cô gái muốn cô ta lấy con nhà quan to, cô ta không đồng ý và cãi nhau với người nhà.

Du Vân Vân nói:

- Nói như vậy người nhà này có ánh mắt quá nông cạn. Vương Quốc Hoa làm việc trầm ổn, năng lực xuất sắc. Vì quan hệ của cháu nên dì cũng hỏi thăm một chút về cậu ta. Nghe nói lãnh đạo chủ yếu của quận bây giờ không thể không có cậu ta, lãnh đạo thị ủy cũng đánh giá cậu ta rất cao, nói là nhân tài hiếm có.

Du Phi Dương có chút đắc ý nói:

- Đương nhiên, anh em của cháu sao có thể là người bình thường. Ví dụ chuyện cháu kinh doanh cổ phiếu ở Thượng Hải vậy, cậu ta nói nhiều ý với cháu, kết quả đều được kiểm chứng ở thị trường chứng khoán. Dì biết cậu ta bình thường đọc sách gì không? Sử Ký, Tư Trì thông giám, cậu ta học sâu biết rộng, tài năng này nếu là ở quá khứ thì chính là nhân vật như Khổng Minh..

- Cháu khen có quá không thế?

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là 11h đêm. Vương Quốc Hoa thấy không còn sớm nên dừng lại.

- Hôm nay đến đây thôi, thực ra máy vi tính rất đơn giản, biết rõ nguyên lý thì sử dụng càng đơn giản hơn.

- Vẫn nghe anh của em nói về anh thế này thế kia, không ngờ gặp mới biết anh ấy nói còn khách khí.

Hứa Phỉ Phỉ cúi đầu nhỏ giọng nói nhưng không có ý đứng dậy tiễn khách.

Vương Quốc Hoa đứng lên lấy thuốc, nhìn Hứa Phỉ Phỉ rồi lại nhét vào. Hứa Phỉ Phỉ vẫn cúi đầu nói.

- Anh hút đi, không sao.

- Thôi, không còn sớm nữa, anh phải về khách sạn.

Hứa Phỉ Phỉ há mồm nhưng không nói gì. Lúc Vương Quốc Hoa xoay người đi ra hắn cảm thấy Hứa Phỉ Phỉ đang nhìn chằm chằm vào mình. Hắn đột nhiên có cảm giác không ổn.

Xuống lầu Vương Quốc Hoa quyết định lập tức về nên nói:

- Không còn sớm nữa tôi phải về khách sạn.

- Đừng, nhà không phải không có phòng, tối tôi định nói chuyện với ông. Tôi có nhiều suy nghĩ muốn nghe ý kiến của ông.

Du Phi Dương cười nói. Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Không được, lãnh đạo còn ở khách sạn, tôi phải về miễn cho lãnh đạo có việc không gọi được tôi. Như vậy đi, mai tôi lại tới.

Du Phi Dương nghĩ thấy đúng nên nói.

- Được, tôi đưa ông về.

Vương Quốc Hoa nói.

- Không cần, tôi ra ngoài bắt xe tự về là được.

- Như vậy đi, tôi bảo lái xe đưa ông về.

Vương Quốc Hoa về đến khách sạn đã là 11h30. Vương Quốc Hoa vừa xuất hiện ở hành lang, Lưu Đông Phàm đã từ trong đi ra.

- Đã về, bí thư Tằng vẫn chờ anh.

Tằng Trạch Quang từ phòng đi ra thấy hắn liền nói.

- Về vừa đúng lúc, bí thư Ôn cũng vừa trở lại đang chờ cậu báo cáo. Đi theo tôi.

Tằng Trạch Quang dẫn Vương Quốc Hoa đến trước một căn phòng gõ cửa, bên trong lộ ra khuôn mặt của Kiều Hạo Nam. Y cười nói:

- Trợ lý Vương đã về, bí thư Ôn vẫn chờ cậu.

Hai người vào trong, Ôn Xương Thịnh thấy Vương Quốc Hoa liền vui vẻ đứng lên nói:

- Tiểu Vương ngồi đi. Nói xem cậu đến nhà bí thư Hứa như thế nào?

Mồng một tết lại là buổi tối, còn do con bí thư Hứa đến đón, vấn đề này rất nghiêm trọng. Ôn Xương Thịnh mới đầu nghe cũng không tin nhưng loại chuyện này Tằng Trạch Quang sao dám nói dối?

- thực ra cũng không có gì đáng để nói, tôi lấy thân phận cá nhân đến. Tôi và Du Phi Dương là bạn học đại học, quan hệ rất tốt.

Vương Quốc Hoa nói làm Ôn Xương Thịnh thầm nghĩ cậu này nói không sai nhưng nói chuyện còn biết lưu ba phần. Bạn học đại học với con bí thư Hứa? Chỉ bằng vào việc này có thể vào trường Đảng tỉnh học sao?

Ôn Xương Thịnh cho rằng Vương Quốc Hoa có điểm giữ lại, điều này là không có gì phải nghi ngờ. Chẳng qua nếu người ta không nói thì mình cũng không nên miễn cưỡng. Nói tóm lại Vương Quốc Hoa có thể dễ dàng đi vào Hứa gia, đây là ưu thế lớn để thị xã Lưỡng Thủy tranh thủ đường cao tốc.

- Ha ha, cậu nói tiếp xem ở nhà bí thư Hứa có việc gì?

Ôn Xương Thịnh rất tự nhiên hỏi tiếp. Y thầm nghĩ người trẻ nên mình có thể nghe ra mánh khóe của đối phương.

- Thực ra cũng không có gì, chỉ là ngồi nói chuyện một lát. Máy vi tính của con bí thư Hứa bị hỏng, tôi lúc học đại học cũng xem qua nên sửa giúp, sau đó Phỉ Phỉ muốn tôi dạy cô bé máy vi tính, tôi ở lại một lát nếu không đã về từ sớm.

Vương Quốc Hoa quyết định nói thật. Ôn Xương Thịnh lại cười thầm trong lòng, tên này ngay cả tên Phỉ Phỉ cũng gọi, hừ hừ.

Con gái của Ôn Xương Thịnh cũng đã đến Hứa gia, kết quả Hứa Phỉ Phỉ không hề khách khí với cô, qua đó Ôn Xương Thịnh biết Hứa Phỉ Phỉ khá lạnh lùng. Có một lần con gái Ôn Xương Thịnh gọi một câu Phỉ Phỉ, kết quả Hứa Phỉ Phỉ rất mất hứng yêu cầu gọi lại. Chuyện này con gái về nói, nói ở Hứa gia không vui. Kết quả này làm Ôn Xương Thịnh rất thất vọng, có lẽ Du Phi Dương không thích con gái nhà mình.

- Du Phi Dương vốn muốn tôi ở lại ngủ nhưng tôi nói đi theo lãnh đạo nên từ chối.

Vương Quốc Hoa nói tới đây, Tằng Trạch Quang vui vẻ, Ôn Xương Thịnh lại có chút nuối tiếc nói.

- Ôi, cậu đúng là, gọi điện về báo là được mà, cơ hội hiếm có.

Nói câu này, Tằng Trạch Quang không khỏi thấy xấu hổ. Vừa nãy mình chỉ nghĩ trong lòng Vương Quốc Hoa có lãnh đạo mà quên mất đây là cơ hội tốt cho Vương Quốc Hoa.

- Ha ha, lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng không thể để lãnh đạo chờ mà. Hơn nữa mai tôi tới là được.

Vương Quốc Hoa nói như vậy, mắt Tằng Trạch Quang, Ôn Xương Thịnh cùng sáng lên. Hắn vừa nãy có phải lỡ miệng không? Nhà bí thư Hứa có thể tùy tiện đến, việc này truyền ra ai tin hắn chỉ là bạn học của Du Phi Dương? Tằng Trạch Quang lại thầm nghĩ xem ra Vương Quốc Hoa rất được thành viên Hứa gia chào đón, đây là việc tốt.

Không còn sớm, Vương Quốc Hoa nói vài câu rồi xin về. Ôn Xương Thịnh đứng lên đưa tới cửa làm Kiều Hạo Nam giật mình. Y thầm nói không ngờ đây mới là cá lớn.

….

Sau khi Vương Quốc Hoa đi, Du Vân Vân nhìn Du Phi Dương nói:

- Vương Quốc Hoa này không có điểm hư vinh, trước đây dì còn cảm thấy hắn đến gần cháu là có ý đồ.

- Dì, sao lại nói sau lưng người khác.

Câu này rất đột nhiên làm Du Phi Dương ngẩn ra. Bởi vì người lên tiếng không ngờ lại là Hứa Phỉ Phỉ. Nói xong Hứa Phỉ Phỉ lập tức chạy lên lầu.

- Ôi, con bé này.

Du Vân Vân nói một câu không đầu không đuôi, Du Phi Dương cười khổ nhìn em gái:

- Phiền rồi.

Sáng hôm sau Du Phi Dương còn đang nằm ngủ trên giường, Hứa Phỉ Phỉ đã lao vào đánh thức:

- Gọi điện bảo Quốc Hoa ca ca lại đây, em muốn học máy vi tính.

Nói xong Hứa Phỉ Phỉ xoay người đi ra. Du Phi Dương dụi mắt một lúc mới tỉnh hẳn. Y gào lên:

- Phỉ Phỉ, anh mới là anh ruột của mày đó.

- Anh ruột không có bản lĩnh.

Hứa Phỉ Phỉ đáp lại. Du Phi Dương ngồi trên giường than khóc một trận mới lấy máy gọi:

- Quốc Hoa, mau lại đây, lại rồi nói.

Nói xong y ném máy sang bên trùm chăn ngủ tiếp.

Vương Quốc Hoa có chút buồn bực, mới 6h30 sáng mà đã gọi mình. Hắn vội vàng rửa mặt xong sang gõ cửa bảo Lưu Đông Phàm một câu rồi chạy. Bây giờ bắt xe cũng không dễ nên chỉ có thể tự mình lái xe. Đến khu nhà tỉnh ủy hắn bị cảnh vệ chặn lại.

Vương Quốc Hoa biết mình không vào được nên gọi điện thoại tìm viện binh. Ai ngờ Du Phi Dương ở bên kia gào lên:

- Hứa Phỉ Phỉ, đi ra cổng đón Quốc Hoa ca ca của mày.

- Quốc Hoa, xin lỗi, tôi đang ngủ.

Du Phi Dương nói xong tiếp tục ngủ.

Vương Quốc Hoa đợi không đầy năm phút, bên trong cổng xuất hiện Hứa Phỉ Phỉ mặc áo lông màu hồng. Thấy Vương Quốc Hoa đứng chờ, cô đi lên xấu hổ cười nói:

- Quốc Hoa ca ca, để anh đợi lâu.

Vương Quốc Hoa thiếu chút nữa ngất, cách gọi này đúng là …


/822

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status