\ Đám người này thực sự không phải do ngươi giết?\
Gần ruộng lúa Hương Linh, có năm cỗ thi thể được đặt song song bên cạnh nhau, trên gương mặt của bọn họ vẫn còn chưa tan vẻ ngỡ ngàng khó tin trước khi chết.
\ Năm người này bị giết trong cùng một khoảng thời gian, hung thủ có tốc độ xuất chiêu rất nhanh, trong nháy mắt có thể xuất ra năm kiếm. Thậm chí còn nhanh đến mức khiến người chết không có cơ hội tránh né hay phản công!\ Chung Thiệu nhìn chằm chằm vào Phong Nhược mà nói: \ Mà theo ta biết thì ngươi có được thực lực này!\
\ Chung sư huynh, ta tin chắc rằng việc này không phải do Phong Nhược gây nên. Trong chuyện này chắc chắn có gì bí ẩn đây! Hơn nữa, phương thức có thể diệt sát năm người này chỉ trong nháy mắt thì phải là pháp thuật mạnh nhất trong năm loại, đó chính là Xuyên Vân!\ Diệp Lạc đang đứng bên cạnh, thấy vậy nhịn không được mở miệng nói.
\ Xuyên Vân !\
Chung Thiệu chăm chú suy nghĩ. Tuy hắn đã có tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng lại không thể nào tu tập được pháp thuật Xuyên Vân đó. Trong cả trong mấy vạn môn nhân của Trấn Thiên Tông, người có thể tu tập được pháp thuật Xuyên Vân tuyệt đối không vượt quá trăm người. Vì đây là loại pháp thuật có thuộc tính kim nên miệng vết thương do nó lưu lại giống hệt như kiếm, rất khó có thể phân biệt rõ ràng!
Nhưng vấn đề không phải là ở đó mà chính là nếu như năm người Đổng Tiểu Doãn thật sự đã bị pháp thuật Xuyên Vân giết chết, thì việc này càng lúc càng thêm phức tạp! Bởi vì bất cứ đệ tử nào có thể tu tập thành công pháp thuật Xuyên Vân đều được đặc cách thu nhận vào Thượng Tam Viện, cho dù người đó có thực sự giết người đi nữa cũng sẽ không bị xử phạt quá nặng, vì đây là đặc quyền. Song nếu Phong Nhược không phải là hung thủ thì ắt hẳn đang có người âm mưu nhắm vào hắn!
\ Ta cũng tin chuyện này không thể là do Phong Nhược gây nên, đó là lí do mà ta tạm thời dằn chuyện này xuống. Lần này cũng may do ta đi tuần sơn, nếu không đổi lại là người khác thì Phong Nhược chắc chắn đã bị áp giải đến Hình Luật Điện rồi!\ Chung Thiệu thở dài một hơi nói.
Phong Nhược nhíu mày, ánh mắt lại nhìn về phía thi thể của năm người Đổng Tiểu Doãn. Trên người bọn họ đều chỉ có một vết thương, nhìn qua miệng vết thương thì chắc chắn đã bị một đồ vật sắc bén nào đó đâm thủng, hay nói cách khác có thể đây chính là vết thương do kiếm gây ra!
\ Đây là uy lực của pháp thuật Xuyên Vân sao?\
Trong nội tâm Phong Nhược rét lạnh, không ngờ sức mạnh đó có thể xuyên thủng phòng ngự của bộ trang phục Lăng Vân. Hay nói cách khác, nếu hắn không thi triển pháp thuật Thuẫn Tường thì rất khó có thể chịu nỗi pháp thuật Xuyên Vân này.
Nhưng mà năm người Đổng Tiểu Doãn này vì sao lại chọc phải kẻ thù lợi hại đến như thế? Hắn mới trở về sân viên không quá nửa canh giờ thì năm người này lại bị kẻ nào đó ngang nhiên giết chết, mà gần nơi xảy ra vụ án, cũng chỉ có mình hắn trú ngụ. Hơn nữa, người cuối cùng trông thấy năm người Đổng Tiểu Doãn cũng là hắn, nên đương nhiên hắn đã trở thành kẻ bị tình nghi lớn nhất!
Tất nhiên còn có một người khác nữa, đó chính là Tân Nguyệt, nhưng hình như nàng cũng không có lý do gì để giết năm người bọn Đổng Tiểu Doãn này, không lẽ nàng rãnh rỗi đến nỗi chẳng có việc làm nên đi giết người sao!
Trừ phi Tân Nguyệt muốn đổ tội cho hắn?
Nhưng điều này sao có thể được? Huống chi, Tân Nguyệt cũng không biết pháp thuật Xuyên Vân mà!
\ Người không phải do ta giết, nhưng có lẽ việc này nhắm vào ta đấy!\ Ánh mắt Phong Nhược bình tĩnh nói: \ Chung sư huynh, dựa theo tình huống hiện tại của ta thì nên làm như thế nào?\
Chung Thiệu chần chờ một lúc rồi mới nói: \ Có ba cách giải quyết! Thứ nhất, hiện tại biết rõ sự việc này chỉ có ta cùng Diệp Lạc, cho nên hai ta chỉ cần dấu nhẹm việc này đi là được. Bọn họ chỉ là đệ tử ngoại môn, chết thì cũng đã chết rồi, sẽ không có ai đi truy cứu!\
\ Thứ hai, ta báo cáo chi tiết lên trên, ngươi nhận tội. Có điều, ngươi chỉ cần nói nguyên nhân là do hai bên so tài, không cẩn thận nên lỡ tay đánh chết người. Mà ngươi nếu có thể chứng minh thực lực của mình thì Hình Luật Điện cũng sẽ không xử quá nặng, nhiều lắm là cho ngươi diện bích vài năm, hoặc là lưu vong vài năm mà thôi!\
\ Thứ ba, ta tạm thời dìm vụ này xuống giúp ngươi nhưng ngươi phải nhanh chóng bắt cho được hung thủ! Song ta khuyên ngươi không nên làm như vậy, bởi vì Tu Tiên giới chúng ta từ trước đến nay đều có quy luật cá lớn nuốt cá bé, giết người hoặc bị người giết nhìn mãi cũng thành quen, nên nếu như hung thủ kia có gia cảnh to lớn thì cho dù ngươi có bắt được hắn đi nữa cũng chẳng phải chịu trừng phạt gì đâu, ngược lại ngươi sẽ đắc tội với rất nhiều người đấy! Đây là biện pháp cực kỳ bất lợi!
Nghe Chung Thiệu nói xong, Phong Nhược lặng im không nói. Hắn gần như dám khẳng định chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Năm người Đổng Tiểu Doãn cũng giống như kiến hôi, không ai đi giết đám này cho phí sức, chỉ có một khả năng duy nhất chính là có người đâm sau lưng mình. Cho nên mình phải tìm cho ra kẻ địch dấu mặt này rốt cục có ý đồ gì?
Theo lời giải thích của Chung Thiệu nếu mình thừa nhận việc giết năm người Đổng Tiểu Doãn thì sẽ không phải dùng mạng đền mạng, cao lắm cũng chỉ phải diện bích hoặc lưu đày mà thôi, nhưng đây là động cơ của đối phương sao? Hiển nhiên không phải, bởi vậy đối phương chắc chắn sẽ có kế sách tiếp theo!
Phong Nhược vừa nghĩ tới đây, ở không trung phía xa xa liền xuất hiện bóng dáng mấy phi hành tọa kỵ đang bay đến thật nhanh!
\ Nguy rồi! Là tiểu đội tuần sơn thứ chín. Chuyện này rắc rối lớn rồi, bọn họ làm sao mà biết nơi này chứ?\ Chung Thiệu chợt cau mày nói.
Phi hành tọa kỵ của tiểu đội tuần sơn số chín có tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã hùng hổ đáp xuống mặt đất. Sau khi nhìn thoáng qua năm cỗ thi thể của đám người Đổng Tiểu Doãn, thì tên cầm đầu có bộ râu quai nón với ánh mắt hung ác nham hiểm liền quát: \ Ai là Phong Nhược, có người báo ngươi tùy ý sát hại đệ tử ngoại môn của bổn tông! Theo chúng ta đến Hình Luật Điện chịu phạt!\
\ Cổ Hồ Tử! Ai là người báo việc này? Ta chính là người có mặt đầu tiên tại hiện trường, ngươi đừng có đứng đấy mà ăn nói bậy bạ!\ Chung Thiệu mặt mũi không vui nói.
\ Chung Thiệu, nơi này là địa bàn của ta, ngươi chạy đến đây chính là tắc trách không làm tròn nhiệm vụ của mình. Còn về phần ai báo án thì nói cho ngươi nghe cũng được, đó chính là Mạc Ngôn của Thượng Tam Viện. Ngươi còn vấn đề gì không?\ Cổ Hồ Tử này cười khẩy một cái nói.
\ Mạc ... Ngôn!\ Chung Thiệu biến sắc, tựa hồ như đã hiểu ra việc gì. Hắn dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phong Nhược, rồi không nói gì nữa.
\ Mạc Ngôn?\ Phong Nhược cũng sững sờ, cái tên này hắn cũng không xa lạ gì. Ngày đó tại hồ Thanh Lam, Thu sư tỷ cùng Tân Nguyệt đã từng nhắc qua, hình như đó là một người khá tài giỏi trên lĩnh vực trận pháp. Kiêu ngạo như Thu sư tỷ mà khi nhắc tới người này cũng đầy vẻ hâm mộ. Song bây giờ, hắn đại khái đã hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
\ Ta chính là Phong Nhược, đến Hình Luật Điện sao, được thôi, nhưng ta cần phải thu xếp một vài thứ!\ Phong Nhược bình tĩnh nói một câu.
\ Hắc hắc...! Không thành vấn đề, nhưng mà ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Hậu quả chắc ngươi rõ cả!\ Cổ Hồ Tử âm hiểm cười khẩy một tiếng, cũng không có ngăn trở gì vì mấy người đệ tử tuần sơn bọn hắn đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, thế nên chẳng phải lo lắng về việc Phong Nhược chạy trốn!
\ Phong Nhược!\ Lúc này Chung Thiệu lại gọi hắn, \ Nhớ kỹ những lời ta đã nói với ngươi. Tại bổn tông, trừ phi là cấu kết với người ngoài phản bội môn phái hoặc khi sư diệt tổ, nếu không chắc chắn sẽ không có hình phạt gì quá nặng!\
\ Ta hiểu rồi Chung sư huynh, đa tạ!\ Phong Nhược hướng về phía Chung Thiệu cùng Diệp Lạc ôm quyền, liền xoay người trở lại sân nhà mình. Tất nhiên hắn sẽ không nghĩ đến việc chạy trốn, bởi vì nếu mà làm như vậy thì sẽ như lời Chung Thiệu đã nói, chẳng khác gì là phản bội Trấn Thiên Tông, vậy không phải đã chui vào cái bẫy của Mạc Ngôn hay sao!
Phong Nhược thì làm quái gì có món đồ nào để mà thu thập, hắn trở về chẳng qua là để phóng vài đạo Mộc Sát Kiếm Khí chém chết mười một gốc linh thụ vì hắn không muốn không dưng lại dâng chỗ tốt này cho kẻ khác.
Cho đến nay Phong Nhược chưa bao giờ muốn phải nhẫn nhục chịu đựng, có điều hắn muốn hiểu rõ ý đồ chân chính của Mạc Ngôn là gì? Bởi vì từ trước đến giờ bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc, theo lý thuyết thì bọn họ không thể có ân oán gì, mà tựa hồ chuyện này lại liên quan đến Tân Nguyệt, cho nên hắn muốn biết rõ chân tướng sự việc!
\ Điểu huynh, còn ngươi thì sao? Đi cùng với ta hay trở về tìm kiếm chủ nhân thực sự của ngươi?\ Nhìn con chim xanh đang chải chuốt bộ lông, Phong Nhược cảm thấy bất đắc dĩ nói. Từ lúc hắn nhặt được chiếc nhẫn thì chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ dùng thứ này khống chế chim xanh. Nhưng hắn vẫn luôn luôn tin tưởng, con chim này cố ý ở lại.
\ Ngươi tự lo cho mình cho tốt nhé! Ta đi đây!\ Phong Nhược thở dài một hơi, hắn biết là sẽ có kết quả này mà. Sau khi phất phất tay chào tạm biệt, hắn lập tức sau người rời đi, nhưng ngay trong nháy mắt lúc hắn xoay người, con chim xanh đột nhiên hóa thành một đạo thanh quang, không hề báo hiệu gì chui vào chiếc nhẫn trên tay Phong Nhược.
\ Ha ha! Thật khó hiểu!\ Phong Nhược giật mình, rồi không nhịn được lắc đầu cười cười. Xem ra con chim xanh này cũng có tí thông minh, nhưng như vậy mới tốt, ít ra là lúc nguy hiểm còn có thể chạy trốn.
Lúc này, Cổ Hồ Tử thấy Phong Nhược đi ra, bọn họ cũng không nói thêm điều gì nữa, cả đám đều tự phóng xuất phi hành tọa kỵ của mình, rồi hướng về phía Tiếp Thiên Phong bay đi, tựa như không cần lo lắng đến việc Phong Nhược có chạy trốn dọc đường hay không.
Khẽ gật đầu với hai người Chung Thiệu cùng Diệp Lạc, Phong Nhược cũng lập tức phóng a giải phong Kền Kền cấp ba bay theo, hiện giờ hắn đang rất tò mò, rốt cục tên Mạc Ngôn kia đang muốn chơi trò gì đây.
Hình Luật Điện của Trấn Thiên Tông nằm trên một mặt khác của Tiếp Thiên Phong, tổng cộng có chín tòa đại điện, từ đằng xa nhìn lại trông khá âm trầm đáng sợ, ngay cả đám người Cổ Hồ Tử khi đến nơi đây cũng đều lộ ra vẻ cung kính.
Đi đến trước tòa đại điện thứ nhất, mấy ngươi Cổ Hồ Tử đều đồng loạt đứng lại, ý bảo Phong Nhược tự mình đi vào.
Phong Nhược thoáng do dự nhưng rồi vẫn chủ động đi vào, hắn dám khẳng định tên Mạc Ngôn tốn công tốn sức như thế tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng đến khi Phong Nhược đi vào đại điện mới phát hiện bên trong rất yên tĩnh, nhìn không thấy một bóng người. Hắn tìm tòi bốn phía một lúc mới phát hiện trong góc khuất phía bên trái đại điện có một lão giả râu tóc bạc trắng.
\ Ngươi giết mấy người?\ Còn chưa chờ Phong Nhược mở miệng nói chuyện, lão giả kia chẳng thèm ngẩng đầu chất vấn luôn.
Phong Nhược sững sờ, chỉ có thể cười khổ nói: \ Thưa tiền bối, ta không giết ai cả!\
\ Nếu đã không giết người, sao ngươi lại bị đệ tử tuần sơn đưa đến nơi đây? Bọn họ nói ngươi giết mấy người?\ Lão giả kia vẫn cứ thế mà nói.
\ Ách! Bọn họ nói ta giết năm người!\ Phong Nhược cảm thấy mình hồ đồ rồi, lão nhân này chẳng lẽ không hỏi đúng sai sao?
\ Năm người? Không tệ lắm! Ngươi rất có dũng khí, đánh bại năm tên người giấy này thì có thể sống sót!\ Lão giả kia lúc này lại vung tay lên, liền xuất ra năm luồng bạch quang. Sau đó, xung quanh Phong Nhược liền xuất hiện năm người giống hệt nhau đều có tu vi Luyện Khí hậu kỳ.
\ Cái này... tiền bối, ta không có giết người!\ Phong Nhược bực bội rốt cục không hiểu có chuyện gì nữa đây?
\ Giết người hay không quan trọng sao? Ngươi có thể ra tay hết sức, bởi vì năm người giấy này ra tay sẽ không lưu tình. Nếu như ngươi chết ở chỗ này, thì chính là đã trừng phạt đúng tội! Nếu như ngươi có thể đánh bại tất cả người giấy, thì ngươi chưa từng có tội danh giết người. Đây là quy củ bổn tông!\ Lão giả kia nói lạnh nhạt như trước.
\ Quy củ!\ Phong Nhược thoáng cái hiểu ra, đây mới là cái bẫy chính thức của Mạc Ngôn, bởi vì dựa theo quy củ này của Trấn Thiên Tông thì cứ giết một người thì phải đấu với một người giấy trong đại điện này. Nếu người giấy giết mình chết chẳng khác gì lấy mạng đền mạng, còn ngược lại nếu mình đánh bại người giấy thì chỉ phải diện bích hoặc lưu đày vài năm là có thể đền tội!
Nhưng những người giấy này lại có thực lực vượt qua kẻ giết người một cảnh giới, cho nên ngoại trừ những đệ tử thiên tài tu luyện thì đa số đệ tử của Trấn Thiên Tông chưa chắc có thể đánh bại được những người giấy này. Vì vậy, cái này chẳng khác nào là biến tướng của việc giữ gìn trật tự trong môn phái, vừa có thể bảo trì tâm huyết môn nhân vừa không gây hỗn loạn bởi việc lạm sát tạo nên. Cho nên đệ tử Trấn Thiên Tông muốn giết người, cũng phải lo lắng đến việc có thể đánh bại người giấy trong Hình Luật Điện hay không!
Nhưng mà giờ, rõ ràng là tên khốn Mạc Ngôn kia giết một mạch năm người, rồi sau đó còn mua chuộc đám người Cổ Hồ Tử vu oan giá họa cho hắn. Trong lúc phán quyết, Hình Luật Điện tựa hồ không quan tâm đến việc kẻ đó có chịu oan uổng hay không!
Kết quả là giờ đây, Phong Nhược phải đối mặt một lúc với năm người giấy có tu vi Luyện Khí hậu kỳ!
Đây mới thực sự là giết người không thấy máu mà!
/284
|