Vận rủi ôm nhằm tên hám đói
Tắm sông tương ngộ xác quỷ trôi
“Hắc ! Dù sao tọa kỵ chiến đấu cũng mạnh dạn hơn hẳn !”
Trên bầu trời tối om, Phong Nhược vẫn ngồi trên con Kên kên cấp hai vừa mới mua được, tuy ngoài mặt hắn đang điều khiển nó bay trở về, nhưng trong lòng lại không ngừng kích động, quả thực Kên kên ăn đứt Bạch Vũ Hạc, chẳng những thân thể to lớn gấp đôi mà khí lực cũng mạnh hơn nhiều, mỗi lần nó vỗ cánh đều rất mạnh mẽ, chẳng trách sao tốc độ lại nhanh đến như thế !
Đương nhiên, điều quan trọng hơn hết là con Kên kên cấp hai này còn có thể tham gia chiến đấu, với bộ móng vuốt đen nhánh bóng loáng và thô to như cánh tay của trẻ con, hơn nữa còn có thêm chiếc mỏ ưng quá dài kia, nên Phong Nhược chắc chắn một điều là con Kên kên cấp hai này có thể nhanh chóng hạ gục bất kì linh thú dưới cấp hai nào.
Quay đầu nhìn lại phiên chợ Thiên Đãng sơn hoa lệ một lần nữa, Phong Nhược thầm nghĩ nơi này quả thật cũng không tệ, nhưng nếu không có Ngũ Hành Thạch trong tay thì chỉ có thể đứng nhìn mà thèm thuồng thôi.
Hiện tại hắn sở dĩ có thể sở hữu được Kên kên cấp hai và bộ trang phục Tuyết Tằm phần lớn đều do nhờ vào may mắn mà thôi, nếu không phải trước đó vơ vét được mớ tài sản của đám người Mã Viễn và Lương Thực, rồi tiếp tục may mắn khi Khúc Vân không nổi lòng tham, nếu không thì cho dù hắn có bỏ ra vài chục năm đi nữa, chắc chắn cũng không có khả năng tích lũy được tới hơn ba trăm viên Ngũ Hành Thạch như thế này.
Xem ra mình không nên quá đắc ý ! E rằng tương lai sắp tới mình sẽ vô cùng vất vả khổ sở đây !” Phong Nhược trầm tư suy nghĩ, mặc dù hắn có thể chính thức gia nhập Thanh Vân Tông là nhờ sự giúp đỡ âm thầm của sư phụ, nhưng bản thân có thể tu hành hay không đều phải dựa vào chính mình, nhất là phải đề phòng bọn ba người Mã Viễn kia vốn đang hận hắn thấu xương.
Phong Nhược vừa âm thầm nghĩ ngợi vừa điều khiển Kên kên cấp hai cho bay về phía Thanh Vân sơn, cũng may là hắn còn nhớ rõ đường đi, nếu không thì chẳng còn cách nào rời đi dưới đêm tối vẻn vẹn chỉ có vài ánh sao thế này.
Cứ như vậy, sau khi bay được hơn bảy tám trăm dặm thì bầu trời cũng dần dần sáng lên, vốn dĩ với thể lực của Kên kên cấp hai kia thì có thể bay thêm khoảng bốn năm tiếng nữa có lẽ cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Phong Nhược lại không nỡ để tọa kỵ bảo bối của mình bị mệt mỏi rã rời, dù sao nếu bay quá lâu sẽ bị tiêu hao không ít thể lực, thậm chí về sau còn có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ của nó nữa.
Đương nhiên, đối với bọn người Khúc Vân vốn từ nhỏ đã có tiền tài xa xỉ thì bọn họ chẳng cần quan tâm đến những điều nhỏ nhặt này làm gì, bởi vì trong tiềm thức của bọn hắn, Bạch Vũ Hạc hay Kên kên cấp hai cũng chỉ là vật thay thế tạm thời mà thôi, đợi đến khi tu vi tiến cấp lên Trúc Cơ kỳ sẽ tự mình đi thu phục một tọa kỵ phi hành ưu tú, đó mới chính là bạn chiến đấu cả đời của bọn hắn.
Thế nhưng Phong Nhược lại không thể so sánh với bọn họ được, cho nên hắn phải nuôi dưỡng con kên kên cấp hai này thật tốt !
Nhờ ánh sáng yếu ớt trên bầu trời chiếu rọi xuống dưới, mà Phong Nhược tìm thấy một tiểu cốc có vẻ là nơi nghỉ chân cực kỳ yên tĩnh, lập tức ra lệnh cho Kên kên cấp hai đáp xuống.
Ồ! Linh khí nơi đây cũng không tệ lắm ! Đặt chân vào trong tiểu cốc, Phong Nhược hít một hơi thật sâu, linh khí nơi đây cũng gần bằng với ngọn chủ phong của Thanh Vân sơn, nếu thật sự có phàm nhân sống ở đây thì tuổi thọ bọn họ kéo dài đến trăm năm cũng là chuyện bình thường.
Đây ! Cho ngươi ! Từ trong túi càn khôn lấy ra một viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, Phong Nhược trực tiếp ném cho con Kên kên kia vốn lúc nào cũng giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng, loài Kên kên này mỗi tháng cần phải ăn một viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, hiện tại hắn còn đến hơn trăm viên tất nhiên sẽ không bạc đãi tọa kỵ chiến đấu của mình.
Con Kên kên cấp hai này hiển nhiên cũng có linh tính, sau khi nuốt viên Ngũ Hành Thạch mà Phong Nhược ném sang, liền khẽ phát ra âm thanh xi ..xi , nhìn có vẻ như rất hài lòng.
Hắc ! Như vậy mới được chứ ! Ngươi đừng có lúc nào cũng trương cái bản mặt .. chim của ngươi ra, à quên mất, hình như ngươi cũng không có mặt mà ! Phong Nhược lầm bầm lầu bầu một hồi, hắn mặc kệ con Kên kên cấp hai này có nghe hiểu hay không, lại tiếp tục ném ra thêm một viên Ngũ Hành Thạch nữa.
Kết quả, tuy con Kên kên này vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng cũng nuốt luôn viên Ngũ Hành Thạch mà hắn vừa ném sang, dường như nó vẫn còn chưa thỏa mãn thì phải, vẫn giương cặp mắt đầy vẻ chờ mong nhìn về phía hắn.
Ồ ! Không thể nào ! Ngươi vẫn ăn chưa no à? Phong Nhược lại càng bị dọa tới mức hoảng sợ, vừa rồi sở dĩ hắn cho con Kên kên hai viên Ngũ Hành Thạch là do tâm trạng hắn đang vui vẽ, nhưng sau này nếu cứ tiếp tục duy trì như thế thì làm sao hắn chịu nổi !
Thôi đủ rồi, không còn nữa ! Thật sự hết rồi ! Phong Nhược giang cả hai tay bộ dáng tỏ vẻ đáng thương, nhưng hắn âm thầm “điểm danh” cả dòng họ của tên Đinh Hiên một lượt ! Thật đúng là tên gian thương chó má ! Còn bảo là huyết mạch gì gì đó tinh thuần nhất, cuối cùng lại bán cho hắn một cái thùng ngốn cơm ! Chẳng phải từng tháng mỗi con Kên kên cấp hai chỉ cần cho ăn một viên Ngũ Hành Thạch là đủ rồi sao ?
Thế nhưng khi Phong Nhược nhìn thấy đôi mắt long lanh chớp sáng đang chờ mong của con Kên kên, sau cùng hắn cũng đành chịu thua, Được rồi ! Một viên cuối cùng ! Nhớ kỹ đấy ! Rồi, ... ngày mai ngươi mới được ăn tiếp đấy, à không, là tháng sau mới đúng !
Phong Nhược rất đau lòng lấy ra thêm một viên Ngũ Hành Thạch nữa đưa cho con Kên kên kia ăn, trong lòng của Phong Nhược phiền muộn không thôi ! Với số lượng Ngũ Hành Thạch khá nhiều mà hắn thu hoạch được xem ra nhưng vẫn không đủ dùng a!
May mắn lúc này con Kên kên cấp hai kia cũng không tiếp tục xin xỏ nữa, chỉ có điều hai con mắt nó khẽ chớp chớp, trông bộ dáng có vẻ như đang buồn ngủ vậy !
Ngươi ... ! Cái tên lười biếng ăn no rồi lại ngủ này, ngươi thật tiêu diêu tự tại còn hơn chủ nhân của ta nữa Phong Nhược dở khóc dở cười mà cảm thán, sau đó tiện tay thu con Kên kên vào trong vòng phong ấn. Lúc này do Phong Nhược cho tọa kỵ phi hành nghỉ ngơi, nên hắn cũng không cần vội vã đi ngay, bèn ngồi nghỉ trong tiểu cốc vài canh giờ cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.
Sau khi xem xét xung quanh một hồi, Phong Nhược chợt phát hiện một con sông nhỏ cách đó không xa, vì vậy hắn dứt khoát chạy tới gần, rồi cởi bỏ bộ quần áo đang mặc trên người vốn trước đây được lấy từ quỷ thôn, sau đó hắn lập tức nhảy ùm xuống nước. Dạo trước, sở dĩ hắn chưa thay đổi bộ trang phục Tuyết Tằm là do trên người vẫn còn bốc mùi tanh hôi vì lúc trước trải qua một trận chém giết đám thi quỷ, hắn thật không mong muốn bộ trang phục Tuyết Tằm vừa mới mua, lại có mùi thơm thoang thoảng thế này tiếp tục bị vấy bẩn nữa !
Bởi vì mặt trời còn chưa lên cao, nước sông lúc này lạnh giá như băng, cóng rét thấu xương. Nhưng thể chất Phong Nhược giờ đây đã mạnh hơn mấy lần so với lúc trước, vì thế hắn chỉ cảm giác cực kỳ thoải mái, vô cùng khoan khoái dễ chịu !
Nhưng đúng lúc hắn đang cao hứng tắm rửa, cách Phong Nhược không xa lắm, hắn chợt phát hiện một cánh tay trắng bệch chậm rãi vươn lên từ mặt nước !
Trong chốc lát, cả người Phong Nhược lập tức cứng đờ, cho đến khi cánh tay trắng bệch ấy trôi gần về phía hắn, hắn mới hét to Oa oa rồi cứ để thân thể trần truồng như vậy mà nhảy ngay lên bờ !
Thi quỷ ! Đáng giận mấy con thi quỷ này thật ! Không phải do Phong Nhược quá sợ hãi, mà thật sự hắn vô cùng chán ghét, đáng lý ra hắn còn đang muốn tẩy sạch cái mùi tanh tưởi trên người đi, bây giờ thì thôi rồi, trong nước sông này rõ ràng có một con thi quỷ !
Phong Nhược lập tức rút kiếm ra, hắn dữ tợn vọt người tới trước ! Đúng là vô cùng đáng ghét … đáng giận mà ! Dám phá hỏng tâm trạng đang thoải mái của ta, cho dù ngươi là thi quỷ hay thứ chó má gì đi nữa thì cũng đi chết cho ta !
Cứu. . . Cứu. . . Ta với . . .
/284
|