Trong lòng cảm thấy như vậy thì không đáng . . Cho nên Phong Nhược vội vàng hướng về phía cô gái che mặt kia la lên: Này!! Ách... sư tỷ a, chúng ta đi chỗ khác cũng được! (kiết thế gái nào theo =)))
Hừ! Đừng nói chuyện!
Ai ngờ cô gái che mặt kia lập tức quay người lại , đối diện với Phong Nhược rồi thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy từ trong dây lưng trữ vật ra hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch rồi ném luôn lên người Hắc bào nhân kia, nhưng điều quỷ dị nhất là , hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch này lập tức biến mất không chút tăm tích , đồng thời Hắc bào nhân kia cũng giống hệt như trước , biến mất tăm mà không hề có một chút dấu hiệu nào!
Cảnh tượng này khiến cho Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ một lúc lâu mà hắn vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Được rồi! Cứ vậy đi!
Cô gái che mặt kia nhẹ nhàng phủi tay, mang Phong Nhược tiến vào một khoảng đất trống tương đối rộng rãi,tiện tay lấy ra hai chiếc ghế tựa tinh xảo , rồi ngồi lên.
Có phải ngươi cảm thấy rất nghi hoặc không ,thật ra điều này cũng hết sức đơn giản, muốn tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên trước tiên phải đi qua cứ điểm tạm thời này , còn về chuyện hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch kia , thực chất đó chính là khoản tiền lộ phí , ta nói như vậy , ngươi đã hiểu chưa?
Cô gái che mặt kia vừa nói, vừa liên tục lấy từ trong dây lưng trữ vật ra vài vật nhỏ.
Vẫn không hiểu! Phong Nhược trả lời dứt khoát , quả thật hắn không hiểu nào hiểu nổi Hắc bào nhân với khoản mua lộ phí thì có quan hệ gì với nhau ? Chẳng lẽ bọn họ khống chế thông đạo ra vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên sao? Điều này thật là vớ vẩn, bởi vì Ngũ Hành Giới rộng lớn như vậy, muốn đi chỗ nào thì đi chứ!
Đối với phản ứng của Phong Nhược , cô gái che mặt kia lại không hề cảm thấy kinh ngạc , mà chỉ thản nhiên nói: Người áo đen kỳ quái mà ngươi vừa mới nhìn thấy chính là dân bản địa của Ngũ Hành Giới , đừng nói là những tu đạo giả chúng ta , mà ngay cả mấy tên Ma Nhân cũng phải liên hệ với bọn họ , bởi vì bên trong Ngũ Hành Giới có rất nhiều nơi đặc thù đều có mặt bọn họ , nói thí dụ như Tử Nguyệt Hoang Nguyên này chẳng hạn . Nếu như ngươi không nộp lộ phí, thì chắc chắn ngươi sẽ bị bọn họ công kích , ngươi cũng thấy đấy, bọn họ có năng lực đặc thù, đó chính là có thể ẩn nấp tung tích ở bất cứ đâu , có thể nói nếu như để bọn họ coi là địch thì sẽ bị bám chặt như giòi trong xương . . . Chẳng ai biết lúc nào bọn họ sẽ đánh lén, trừ phi ngươi chẳng bao giờ bước chân vào Ngũ Hành Giới nữa!
Chính vì như vậy,bất kể là người tu đạo chúng ta hay là Ma Nhân đều không so đo quá mức với bọn họ , hơn nữa mỗi lần mỗi người chỉ cần giao nạp một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là một số tài liệu hi hữu là có thể ở lại trong Tử Nguyệt Hoang Nguyên bao lâu tùy thích , đương nhiên nếu như ngươi tiến vào một lần nữa thì vẫn phải giao lộ phí rồi ! Ngoài ra, tại căn cứ điểm tạm thời này ngươi còn có thể . . . .
Thì ra là như vậy! Phong Nhược bừng tỉnh đại ngộ , tính đi tính lại , nếu là như vậy thì ngược lại ,hoàn toàn đáng giá.
Hơn nữa giao nộp lộ phí còn có một chỗ tốt khác , đó chính là mỗi cách một mùa trăng, những quái nhân áo đen này bán ra một số đặc sản trong tộc họ ở một địa điểm cố định , đến lúc đó chỉ cần ngươi có đủ thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là tài liệu trân quý nào đó ,thì có thể tiến hành giao dịch cùng với bọn họ!
Đặc sản? Đặc sản gì? Phong Nhược không khỏi tò mò , trước đó hắn vẫn còn rất nghi hoặc, không hiểu tại sao cái cứ điểm tạm thời đổ nát này lại tập trung nhiều cao thủ như vậy , thì ra nguyên nhân là như thế.
Đương nhiên là đồ tốt rồi, nếu không ngươi cho rằng cái đám người kia , ánh mắt người nào cũng đầy mong đợi tới đây làm gì ? Cô gái che mặt kia nhìn Phong Nhược rồi tiếp tục nói: Trong đó có một tài liệu luyện chế phi kiếm đó là Hắc Diệu Thạch , tài liệu này còn cứng rắn hơn so với tinh huyền thiết , hơn nữa điều quan trọng nhất là , tài liệu này có tính dẻo rất cao , cho nên nó cũng là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp khí phòng ngự ,trong tình huống bình thường , cứ một khối Hắc Diệu Thạch đã được tinh luyện nhỏ cỡ mắt rồng có thể đổi ngang với một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch có thuộc tính bình thường!
Không thể nào! Mắc như vậy sao?
Phong Nhược líu cả lưỡi , mặc dù vẫn nói ở Ngũ Hành Giới, thượng phẩm Ngũ Hành thạch cũng chẳng được tính là vật phẩm gì quá kỳ lạ hay quý hiếm , nhưng dù sao cũng phải săn giết Thi Vương hoặc ma linh thú có đẳng cấp cao khác mới có thể kiếm được , nói ví dụ như Thi Vương chẳng hạn, sau khi dùng thần thông huyết tế , thì ngay cả cô gái che mặt này cũng không thể đánh chết nó được , nếu không phải hắn mượn lực lượng của Tru Ma Kiếm thì kết quả sẽ nghiêm trọng vô cùng!
Thật ra Hắc Diệu Thạch cũng không được tính là rất quý , bởi đám Hắc bào quái nhân còn có một loại đặc sản khiến cho mọi người phải động tâm , đó chính là Tiên Thiên Kim Sát đã trải trải qua rèn luyện!
Tiên Thiên Kim Sát!
Nghe thấy mấy chữ này , quả thực Phong Nhược phải trợn mắt há hốc mồm, hắn là kẻ có Tiên Thiên Mộc Sát , đương nhiên biết rõ cái gọi là Tiên Thiên Kim Sát khủng bố đến mức nào rồi . Nhưng đúng là hắn không thể ngờ được , những hắc bào nhân thoạt nhìn quái dị như vậy lại nắm giữ Tiên Thiên Kim Sát trong tay!
Ừ? Xem ra ngươi cũng không cô văn quả lậu lắm a , cũng biết tới Tiên Thiên Kim Sát cơ đấy, thế nhưng mà cái Tiên Thiên Kim Sát mà chúng ta có thể mua này cũng không phải là đồ tốt nhất , hơn nữa mỗi lần giao dịch, những tên hắc bào nhân quái đản ấy chỉ xuất ra ba giọt Tiên Thiên Kim Sát đã qua rèn luyện , đến lúc đó chẳng những cao thủ trong tu chân giới chúng ta chen chúc tới, mà ngay cả Ma Nhân cũng sẽ phái cao thủ tiến đến tranh đoạt!
Cô gái che mặt kia lạnh nhạt nói, dường như nàng đã sớm biết về chuyện này rồi!
Ma Nhân! Không thể nào? Sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?
Quả thực Phong Nhược cảm thấy đầu của mình không đủ dùng nữa rồi, không phải người ta vẫn bảo tu đạo giả nhân loại và Ma Nhân nằm ở hai phía đối lập hay sao , sao bây giờ thoạt nghe có vẻ chung sống hòa bình thế nhỉ?
Có một số việc, không hề đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu , tuy tu đạo giả chúng ta luôn coi những tên ma nhân kia là kẻ thù truyền kiếp. . . Nhưng trong vùng đất mà đám quái nhân áo đen quản lý cả hai phe đều phải dùng thái độ nước giếng không phạm nước sông. . . Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra , xung quanh đây không hề có quỷ thú sao? . . . Dường như cô gái che mặt rất hưởng thụ cái vẻ mặt đầy kinh ngạc của Phong Nhược , hơi đắc ý giải thích nói.
Nói đến đây , bỗng nàng liếc nhìn cự thuẫn sau lưng Phong Nhược một cái , rồi cổ quái nói : ... lại nói tiếp , thật ra ta cũng hơi ghen tức với ngươi ah! Không ngờ lại dùng Hắc Diệu Thạch đã qua tinh luyện làm thành cái tấm chắn vụng về này, quả thực là phá của mà! , .
Hắc Diệu Thạch? Ngươi nói nó là Hắc Diệu Thạch sao?. Phong Nhược cũng bị câu nói của nàng làm cho hoảng sợ, hiện tại hắn còn đang buồn rầu vì túi tiền hắn đang trống rỗng , nhưng xem ra lúc này mà mang cái cự thuẫn này đi bán khéo có đủ tiền cho hắn tiêu xài tới mấy trăm năm ấy chứ!
Đúng lúc này hắn nhớ ra hiệp nghị lúc trước của hắn với cô gái che mặt này , chỉ sợ rằng lúc đó nàng cũng đã nhận ra cự thuẫn này là do Hắc Diệu Thạch chế tạo mà thành a, thảo nào nàng chủ động nói là giúp hắn luyện chế lại một lần ,nếu cứ dựa theo lời nàng đã nói một khỏa Hắc Diệu Thạch to cỡ quả long nhãn có thể đổi lấy một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch mà tính toán ,thì cho dù có trộm mất của hắn hơn mười khối hắn cũng chẳng thể biết ah!
Ngươi khẩn trương cái gì? Ta chẳng thèm đoạt của ngươi đâu , còn nữa, đầu óc ngươi đừng có suy nghĩ lung tung , bản nhân chẳng thèm làm mấy chuyện hèn hạ đó, còn nếu như ngươi không muốn, thì có thể tìm người mà ngươi có thể tín nhiệm được mà hỗ trợ luyện chế ah! , .
Hắc! Nói đến cái Tiên Thiên Kim Sát a, những quái nhân hắc bào kia làm cách nào để lấy được nó ?. Phong Nhược cũng cảm thấy hơi xấu hổ sờ sờ cằm, rồi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, thật ra hắn cũng không hề quan tâm chuyện cho cô gái che mặt một ít Hắc Diệu Thạch, mà điều làm hắn lo lắng chính là sợ pháp khí phòng ngự bị bớt xén nguyên vật liệu sẽ khiến tính năng của nó hạ thấp!
Hắn có rất nhiều Hắc Diệu Thạch , hơn nữa tất cả các bức tường bên trong động phủ dưới mặt đất kể cả bên trong nhà đá, đều là dùng Hắc Diệu Thạch xây dựng mà thành đó a! Có trời mới biết được cái tên tu đạo giả Vô Danh kia lấy ở đâu ra, chẳng biết có phải hắn dọn hết cả hang ổ của đám quái nhân áo đen không nhỉ?
Hừ! Ai biết được, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có mơ mộng làm gì , bởi vì ngay cả khi ngươi có Tiên Thiên Kim Sát ngươi cũng chẳng thể hưởng thụ nổi, Tiên Thiên Kim Sát cũng đáng sợ như Tiên Thiên Mộc Sát , ba giọt mà đám quái nhân áo đen lấy ra đã được trải qua quá trình ngưng luyện đặc thù , nhưng sau khi giao dịch phải lập tức rèn luyện lên bề mặt phi kiếm hoặc pháp bảo , sau khi trải qua quá trình rèn luyện này, độ sắc bén của phi kiếm sẽ tăng lên rất nhiều lần, nói thí dụ như Tru Ma Kiếm chẳng hạn , nó cũng đã từng rèn luyện qua ba giọt Tiên Thiên Mộc Sát, cho nên mới có khả năng vô kiên bất tồi như vậy! , . . .
Nói đến đây , cô gái che mặt kia nhìn chằm chằm vào Phong Nhược không nháy mắt lấy một cái , bên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có mang theo cảm xúc phức tạp khó nói lên lời.
Này , uy uy! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy ah!. Phong Nhược cảm thấy hơi sợ hãi trước ánh mắt của nàng , hiện tại hắn cũng đã hơi hiểu ra, nữ nhân này đã sớm đã biết rõ trên người hắn có Tru Ma Kiếm , nhưng nàng không hề công khai cướp đoạt , cũng không tính kế hại hắn để cướp , hết lần này tới lần khác cứ mỗi lần nói đến Tru Ma Kiếm là trong giọng nói của nàng lại có một cảm giác là lạ.
Nghĩ đến đây , trong lòng Phong Nhược bỗng lóe lên một tia linh quang , chẳng lẽ cô gái này và Tru Ma Kiếm có quan hệ sâu xa gì đó hay sao? Hoặc có thể có quan hệ với Khuynh Vân chủ nhân của Tru Ma Kiếm hay sao?
Đột nhiên trong lòng Phong Nhược bỗng nhảy dựng , lập tức đoán được thân phận của cô gái che mặt này.
Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Cửu Thần Cung MM~~, .
Ngươi dám nói ra tên của ta , ta sẽ giết chết ngươi! . . . , cô gái che mặt kia nghiến răng nghiến lợi khẽ quát lên.
Ách được rồi, thật ra ta cái gì cũng không biết! . . .
Phong Nhược cười hắc hắc, nói thật, hắn cũng khó có thể tin nổi rằng , cái nữ nhân đang cười cười nói nói với hắn lại chính là Khuynh Lan Hiên , nhân tài tuổi trẻ nổi tiếng nhất Cửu Thần Cung , vốn lúc trước hắn cũng đã cảm thấy thanh âm của nàng hơi quen thuộc, nhưng khẳng định là Khuynh Lan Hiên đã dùng bí pháp nào đó đem thân hình của mình hoàn toàn biến đổi, kết quả làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra được.
Hừ! Ngươi biết là tốt rồi, ta gạt tất cả mọi người chạy đến đây chơi đùa, nếu như ta mà bị người ta phát hiện ra,thì ngươi cứ yên tâm đi ,chắc chắn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt ! . . . , tuy giọng nói vẫn cường ngạnh như cũ , nhưng từ lời nói của Khuynh Lan Hiên cũng cho thấy nàng đã thừa nhận thân phận của mình rồi.
Hiện tại, nói thật ra xem , ngươi kiếm được đám Hắc Diệu Thạch này ở đâu? Còn nữa, ngươi ăn trộm Tru Ma Kiếm từ đâu? , .
Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi cho rằng nơi này là địa bàn của ngươi à? Ta có nghĩa vụ phải nói với ngươi sao? Phong Nhược dùng giọng mũi hừ một tiếng, sau đó rất đắc ý tựa lưng vào ghế dựa , lúc này đã biết rõ thân phận của Khuynh Lan Hiên làm cho hắn cảm thấy yên tâm nhiều lắm.
Hừ! Phong Nhược, ngươi đừng có mà chơi trò xỏ lá,vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như vậy , chẳng lẽ ngươi keo kiệt vậy sao? Đừng tưởng rằng ta không có cách nào để thu thập ngươi! . . . , Khuynh Lan Hiên trừng mắt, nhưng lại hạ giọng uy hiếp nói.
Hắc hắc! Có bản lĩnh thì ngươi tới thu thập ta à! . . . .
Phong Nhược mặt mày hớn hở nói, dù sao Khuynh Lan Hiên cũng là một trong hai đại mỹ nữ của Cửu Thần Cung , ngày thường thuộc vào dạng tồn tại chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa , hôm nay có được cơ hội hiếm có này , chỉ cần hơi đùa giỡn được một chút thôi cũng là một loại hưởng thụ khó mà có được ah!
Huống chi, Phong Nhược còn đang cảm thấy rất hoài nghi , không biết Khuynh Vân chủ nhân Tru Ma Kiếm đã chết thật hay chưa , Mộ Phi Tuyết chưa từng gặp mặt 'lão tía' này thì cũng thôi, nhưng vì sao Khuynh Lan Hiên cũng có cái bộ dáng như vậy nhỉ?
Hừ! Đừng nói chuyện!
Ai ngờ cô gái che mặt kia lập tức quay người lại , đối diện với Phong Nhược rồi thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng lấy từ trong dây lưng trữ vật ra hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch rồi ném luôn lên người Hắc bào nhân kia, nhưng điều quỷ dị nhất là , hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch này lập tức biến mất không chút tăm tích , đồng thời Hắc bào nhân kia cũng giống hệt như trước , biến mất tăm mà không hề có một chút dấu hiệu nào!
Cảnh tượng này khiến cho Phong Nhược trợn mắt há hốc mồm, suy nghĩ một lúc lâu mà hắn vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Được rồi! Cứ vậy đi!
Cô gái che mặt kia nhẹ nhàng phủi tay, mang Phong Nhược tiến vào một khoảng đất trống tương đối rộng rãi,tiện tay lấy ra hai chiếc ghế tựa tinh xảo , rồi ngồi lên.
Có phải ngươi cảm thấy rất nghi hoặc không ,thật ra điều này cũng hết sức đơn giản, muốn tiến vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên trước tiên phải đi qua cứ điểm tạm thời này , còn về chuyện hai khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch kia , thực chất đó chính là khoản tiền lộ phí , ta nói như vậy , ngươi đã hiểu chưa?
Cô gái che mặt kia vừa nói, vừa liên tục lấy từ trong dây lưng trữ vật ra vài vật nhỏ.
Vẫn không hiểu! Phong Nhược trả lời dứt khoát , quả thật hắn không hiểu nào hiểu nổi Hắc bào nhân với khoản mua lộ phí thì có quan hệ gì với nhau ? Chẳng lẽ bọn họ khống chế thông đạo ra vào Tử Nguyệt Hoang Nguyên sao? Điều này thật là vớ vẩn, bởi vì Ngũ Hành Giới rộng lớn như vậy, muốn đi chỗ nào thì đi chứ!
Đối với phản ứng của Phong Nhược , cô gái che mặt kia lại không hề cảm thấy kinh ngạc , mà chỉ thản nhiên nói: Người áo đen kỳ quái mà ngươi vừa mới nhìn thấy chính là dân bản địa của Ngũ Hành Giới , đừng nói là những tu đạo giả chúng ta , mà ngay cả mấy tên Ma Nhân cũng phải liên hệ với bọn họ , bởi vì bên trong Ngũ Hành Giới có rất nhiều nơi đặc thù đều có mặt bọn họ , nói thí dụ như Tử Nguyệt Hoang Nguyên này chẳng hạn . Nếu như ngươi không nộp lộ phí, thì chắc chắn ngươi sẽ bị bọn họ công kích , ngươi cũng thấy đấy, bọn họ có năng lực đặc thù, đó chính là có thể ẩn nấp tung tích ở bất cứ đâu , có thể nói nếu như để bọn họ coi là địch thì sẽ bị bám chặt như giòi trong xương . . . Chẳng ai biết lúc nào bọn họ sẽ đánh lén, trừ phi ngươi chẳng bao giờ bước chân vào Ngũ Hành Giới nữa!
Chính vì như vậy,bất kể là người tu đạo chúng ta hay là Ma Nhân đều không so đo quá mức với bọn họ , hơn nữa mỗi lần mỗi người chỉ cần giao nạp một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là một số tài liệu hi hữu là có thể ở lại trong Tử Nguyệt Hoang Nguyên bao lâu tùy thích , đương nhiên nếu như ngươi tiến vào một lần nữa thì vẫn phải giao lộ phí rồi ! Ngoài ra, tại căn cứ điểm tạm thời này ngươi còn có thể . . . .
Thì ra là như vậy! Phong Nhược bừng tỉnh đại ngộ , tính đi tính lại , nếu là như vậy thì ngược lại ,hoàn toàn đáng giá.
Hơn nữa giao nộp lộ phí còn có một chỗ tốt khác , đó chính là mỗi cách một mùa trăng, những quái nhân áo đen này bán ra một số đặc sản trong tộc họ ở một địa điểm cố định , đến lúc đó chỉ cần ngươi có đủ thượng phẩm Ngũ Hành thạch hoặc là tài liệu trân quý nào đó ,thì có thể tiến hành giao dịch cùng với bọn họ!
Đặc sản? Đặc sản gì? Phong Nhược không khỏi tò mò , trước đó hắn vẫn còn rất nghi hoặc, không hiểu tại sao cái cứ điểm tạm thời đổ nát này lại tập trung nhiều cao thủ như vậy , thì ra nguyên nhân là như thế.
Đương nhiên là đồ tốt rồi, nếu không ngươi cho rằng cái đám người kia , ánh mắt người nào cũng đầy mong đợi tới đây làm gì ? Cô gái che mặt kia nhìn Phong Nhược rồi tiếp tục nói: Trong đó có một tài liệu luyện chế phi kiếm đó là Hắc Diệu Thạch , tài liệu này còn cứng rắn hơn so với tinh huyền thiết , hơn nữa điều quan trọng nhất là , tài liệu này có tính dẻo rất cao , cho nên nó cũng là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp khí phòng ngự ,trong tình huống bình thường , cứ một khối Hắc Diệu Thạch đã được tinh luyện nhỏ cỡ mắt rồng có thể đổi ngang với một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch có thuộc tính bình thường!
Không thể nào! Mắc như vậy sao?
Phong Nhược líu cả lưỡi , mặc dù vẫn nói ở Ngũ Hành Giới, thượng phẩm Ngũ Hành thạch cũng chẳng được tính là vật phẩm gì quá kỳ lạ hay quý hiếm , nhưng dù sao cũng phải săn giết Thi Vương hoặc ma linh thú có đẳng cấp cao khác mới có thể kiếm được , nói ví dụ như Thi Vương chẳng hạn, sau khi dùng thần thông huyết tế , thì ngay cả cô gái che mặt này cũng không thể đánh chết nó được , nếu không phải hắn mượn lực lượng của Tru Ma Kiếm thì kết quả sẽ nghiêm trọng vô cùng!
Thật ra Hắc Diệu Thạch cũng không được tính là rất quý , bởi đám Hắc bào quái nhân còn có một loại đặc sản khiến cho mọi người phải động tâm , đó chính là Tiên Thiên Kim Sát đã trải trải qua rèn luyện!
Tiên Thiên Kim Sát!
Nghe thấy mấy chữ này , quả thực Phong Nhược phải trợn mắt há hốc mồm, hắn là kẻ có Tiên Thiên Mộc Sát , đương nhiên biết rõ cái gọi là Tiên Thiên Kim Sát khủng bố đến mức nào rồi . Nhưng đúng là hắn không thể ngờ được , những hắc bào nhân thoạt nhìn quái dị như vậy lại nắm giữ Tiên Thiên Kim Sát trong tay!
Ừ? Xem ra ngươi cũng không cô văn quả lậu lắm a , cũng biết tới Tiên Thiên Kim Sát cơ đấy, thế nhưng mà cái Tiên Thiên Kim Sát mà chúng ta có thể mua này cũng không phải là đồ tốt nhất , hơn nữa mỗi lần giao dịch, những tên hắc bào nhân quái đản ấy chỉ xuất ra ba giọt Tiên Thiên Kim Sát đã qua rèn luyện , đến lúc đó chẳng những cao thủ trong tu chân giới chúng ta chen chúc tới, mà ngay cả Ma Nhân cũng sẽ phái cao thủ tiến đến tranh đoạt!
Cô gái che mặt kia lạnh nhạt nói, dường như nàng đã sớm biết về chuyện này rồi!
Ma Nhân! Không thể nào? Sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?
Quả thực Phong Nhược cảm thấy đầu của mình không đủ dùng nữa rồi, không phải người ta vẫn bảo tu đạo giả nhân loại và Ma Nhân nằm ở hai phía đối lập hay sao , sao bây giờ thoạt nghe có vẻ chung sống hòa bình thế nhỉ?
Có một số việc, không hề đơn giản như tưởng tượng của ngươi đâu , tuy tu đạo giả chúng ta luôn coi những tên ma nhân kia là kẻ thù truyền kiếp. . . Nhưng trong vùng đất mà đám quái nhân áo đen quản lý cả hai phe đều phải dùng thái độ nước giếng không phạm nước sông. . . Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra , xung quanh đây không hề có quỷ thú sao? . . . Dường như cô gái che mặt rất hưởng thụ cái vẻ mặt đầy kinh ngạc của Phong Nhược , hơi đắc ý giải thích nói.
Nói đến đây , bỗng nàng liếc nhìn cự thuẫn sau lưng Phong Nhược một cái , rồi cổ quái nói : ... lại nói tiếp , thật ra ta cũng hơi ghen tức với ngươi ah! Không ngờ lại dùng Hắc Diệu Thạch đã qua tinh luyện làm thành cái tấm chắn vụng về này, quả thực là phá của mà! , .
Hắc Diệu Thạch? Ngươi nói nó là Hắc Diệu Thạch sao?. Phong Nhược cũng bị câu nói của nàng làm cho hoảng sợ, hiện tại hắn còn đang buồn rầu vì túi tiền hắn đang trống rỗng , nhưng xem ra lúc này mà mang cái cự thuẫn này đi bán khéo có đủ tiền cho hắn tiêu xài tới mấy trăm năm ấy chứ!
Đúng lúc này hắn nhớ ra hiệp nghị lúc trước của hắn với cô gái che mặt này , chỉ sợ rằng lúc đó nàng cũng đã nhận ra cự thuẫn này là do Hắc Diệu Thạch chế tạo mà thành a, thảo nào nàng chủ động nói là giúp hắn luyện chế lại một lần ,nếu cứ dựa theo lời nàng đã nói một khỏa Hắc Diệu Thạch to cỡ quả long nhãn có thể đổi lấy một khỏa thượng phẩm Ngũ Hành thạch mà tính toán ,thì cho dù có trộm mất của hắn hơn mười khối hắn cũng chẳng thể biết ah!
Ngươi khẩn trương cái gì? Ta chẳng thèm đoạt của ngươi đâu , còn nữa, đầu óc ngươi đừng có suy nghĩ lung tung , bản nhân chẳng thèm làm mấy chuyện hèn hạ đó, còn nếu như ngươi không muốn, thì có thể tìm người mà ngươi có thể tín nhiệm được mà hỗ trợ luyện chế ah! , .
Hắc! Nói đến cái Tiên Thiên Kim Sát a, những quái nhân hắc bào kia làm cách nào để lấy được nó ?. Phong Nhược cũng cảm thấy hơi xấu hổ sờ sờ cằm, rồi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, thật ra hắn cũng không hề quan tâm chuyện cho cô gái che mặt một ít Hắc Diệu Thạch, mà điều làm hắn lo lắng chính là sợ pháp khí phòng ngự bị bớt xén nguyên vật liệu sẽ khiến tính năng của nó hạ thấp!
Hắn có rất nhiều Hắc Diệu Thạch , hơn nữa tất cả các bức tường bên trong động phủ dưới mặt đất kể cả bên trong nhà đá, đều là dùng Hắc Diệu Thạch xây dựng mà thành đó a! Có trời mới biết được cái tên tu đạo giả Vô Danh kia lấy ở đâu ra, chẳng biết có phải hắn dọn hết cả hang ổ của đám quái nhân áo đen không nhỉ?
Hừ! Ai biết được, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có mơ mộng làm gì , bởi vì ngay cả khi ngươi có Tiên Thiên Kim Sát ngươi cũng chẳng thể hưởng thụ nổi, Tiên Thiên Kim Sát cũng đáng sợ như Tiên Thiên Mộc Sát , ba giọt mà đám quái nhân áo đen lấy ra đã được trải qua quá trình ngưng luyện đặc thù , nhưng sau khi giao dịch phải lập tức rèn luyện lên bề mặt phi kiếm hoặc pháp bảo , sau khi trải qua quá trình rèn luyện này, độ sắc bén của phi kiếm sẽ tăng lên rất nhiều lần, nói thí dụ như Tru Ma Kiếm chẳng hạn , nó cũng đã từng rèn luyện qua ba giọt Tiên Thiên Mộc Sát, cho nên mới có khả năng vô kiên bất tồi như vậy! , . . .
Nói đến đây , cô gái che mặt kia nhìn chằm chằm vào Phong Nhược không nháy mắt lấy một cái , bên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có mang theo cảm xúc phức tạp khó nói lên lời.
Này , uy uy! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy ah!. Phong Nhược cảm thấy hơi sợ hãi trước ánh mắt của nàng , hiện tại hắn cũng đã hơi hiểu ra, nữ nhân này đã sớm đã biết rõ trên người hắn có Tru Ma Kiếm , nhưng nàng không hề công khai cướp đoạt , cũng không tính kế hại hắn để cướp , hết lần này tới lần khác cứ mỗi lần nói đến Tru Ma Kiếm là trong giọng nói của nàng lại có một cảm giác là lạ.
Nghĩ đến đây , trong lòng Phong Nhược bỗng lóe lên một tia linh quang , chẳng lẽ cô gái này và Tru Ma Kiếm có quan hệ sâu xa gì đó hay sao? Hoặc có thể có quan hệ với Khuynh Vân chủ nhân của Tru Ma Kiếm hay sao?
Đột nhiên trong lòng Phong Nhược bỗng nhảy dựng , lập tức đoán được thân phận của cô gái che mặt này.
Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Cửu Thần Cung MM~~, .
Ngươi dám nói ra tên của ta , ta sẽ giết chết ngươi! . . . , cô gái che mặt kia nghiến răng nghiến lợi khẽ quát lên.
Ách được rồi, thật ra ta cái gì cũng không biết! . . .
Phong Nhược cười hắc hắc, nói thật, hắn cũng khó có thể tin nổi rằng , cái nữ nhân đang cười cười nói nói với hắn lại chính là Khuynh Lan Hiên , nhân tài tuổi trẻ nổi tiếng nhất Cửu Thần Cung , vốn lúc trước hắn cũng đã cảm thấy thanh âm của nàng hơi quen thuộc, nhưng khẳng định là Khuynh Lan Hiên đã dùng bí pháp nào đó đem thân hình của mình hoàn toàn biến đổi, kết quả làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra được.
Hừ! Ngươi biết là tốt rồi, ta gạt tất cả mọi người chạy đến đây chơi đùa, nếu như ta mà bị người ta phát hiện ra,thì ngươi cứ yên tâm đi ,chắc chắn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt ! . . . , tuy giọng nói vẫn cường ngạnh như cũ , nhưng từ lời nói của Khuynh Lan Hiên cũng cho thấy nàng đã thừa nhận thân phận của mình rồi.
Hiện tại, nói thật ra xem , ngươi kiếm được đám Hắc Diệu Thạch này ở đâu? Còn nữa, ngươi ăn trộm Tru Ma Kiếm từ đâu? , .
Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi cho rằng nơi này là địa bàn của ngươi à? Ta có nghĩa vụ phải nói với ngươi sao? Phong Nhược dùng giọng mũi hừ một tiếng, sau đó rất đắc ý tựa lưng vào ghế dựa , lúc này đã biết rõ thân phận của Khuynh Lan Hiên làm cho hắn cảm thấy yên tâm nhiều lắm.
Hừ! Phong Nhược, ngươi đừng có mà chơi trò xỏ lá,vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như vậy , chẳng lẽ ngươi keo kiệt vậy sao? Đừng tưởng rằng ta không có cách nào để thu thập ngươi! . . . , Khuynh Lan Hiên trừng mắt, nhưng lại hạ giọng uy hiếp nói.
Hắc hắc! Có bản lĩnh thì ngươi tới thu thập ta à! . . . .
Phong Nhược mặt mày hớn hở nói, dù sao Khuynh Lan Hiên cũng là một trong hai đại mỹ nữ của Cửu Thần Cung , ngày thường thuộc vào dạng tồn tại chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa , hôm nay có được cơ hội hiếm có này , chỉ cần hơi đùa giỡn được một chút thôi cũng là một loại hưởng thụ khó mà có được ah!
Huống chi, Phong Nhược còn đang cảm thấy rất hoài nghi , không biết Khuynh Vân chủ nhân Tru Ma Kiếm đã chết thật hay chưa , Mộ Phi Tuyết chưa từng gặp mặt 'lão tía' này thì cũng thôi, nhưng vì sao Khuynh Lan Hiên cũng có cái bộ dáng như vậy nhỉ?
/284
|