“Mọi việc thật sự như vậy sao?”
Bên trong Pháo đài cổ Khô Mộc, Phong Nhược đang đi đi lại lại lẩm bẩm, sự việc phát sinh trong mấy canh giờ qua đúng là làm hắn không thể tưởng tượng nổi.
Theo như những lời bộ xương khô nói hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng cũng không biết đó là chỗ nào nữa.
Điều hắn thấy khó hiểu nhất là bộ xương đó lấy cơ sở đâu mà bảo một tên Trúc Cơ sơ kỳ như hắn có năng lực phá giải phong ấn của Huyền Thiên Chân Thủy Đại Điện chứ? Đây không phải là một điều vô cùng vớ vẩn hay sao?
Còn nữa, nó lấy cái gì mà chắc chắn tương lai hắn sẽ làm như vậy? Chỉ bằng viên Thanh Mộc Thần Tinh chắc?
Cho nên chắc chắn nó còn che giấu điều gì chưa nói, mỗi tội với trình độ của hắn bây giờ muốn tìm hiểu cũng chịu không làm được.
Thở dài một hơi Phong Nhược quyết định không thèm suy nghĩ nữa, bây giờ hắn cũng không cần phải quan tâm nhiều đến những điều này, việc quan trọng nhất là tìm cách bồi dưỡng Thanh Mộc bên trong Thanh Mộc Thần Tinh. Thiên tài địa bảo thì khỏi nghĩ, hắn chưa có tư cách kiếm được, chỉ cố gắng kiếm thật nhiều Ngũ hành thạch mà thôi!
Nhưng theo như kinh nghiệm từ trước đến giờ của hắn thì Ngũ hành thạch cấp thấp và hạ phẩm căn bản không có chút hiệu quả gì với Thanh Mộc nên hắn phải tận dụng tối đa thời gian để đi kiếm Ngũ hành thạch trung phẩm.
Muốn kiếm được Ngũ hành thạch hạ phẩm thì điều kiện đầu tiên là phải nâng cao thực lực.
Ngoài ra còn có một điều làm hắn băn khoăn là công pháp đang tu luyện, Thanh Mộc Linh Quyết chỉ có sáu tầng trước, miễn cưỡng thì có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Hắc Thủy Linh Quyết hắn chỉ có ba tầng mà thôi, muốn có tầng thứ tư phải tích lũy đủ điểm cống hiến mới đổi được.
Nhờ Tiên Thiên Mộc Sát mà hai loại công pháp này có thể dung hòa lẫn nhau, đồng thời nhờ đó mà tốc độ tu luyện của Phong Nhược nhanh hơn tu sỹ bình thường rất nhiều, có thể nói hiện tại pháp lực trong cơ thể hắn đã tinh thuần và dồi dào gấp nhiều lần so với tu sỹ đồng giai, chính nhờ ưu thế này mà hắn có thể thi triển Ngự kiếm thuật lâu hơn người khác, số lần thi triển các loại pháp thuật cũng nhiều hơn.
Đây là hai loại công pháp trụ cột của Phong Nhược, nếu không duy trì tu luyện hai công pháp này thì dù là Ngự kiếm thuật hay thi triển pháp thuật hắn đều không còn chỗ dựa nữa.
Về các thủ đoạn công kích thì Ngự kiếm thuật quan trọng nhất, các loại pháp thuật khác chỉ mang tính hỗ trợ, bởi vì dù là uy lực tấn công hay tốc độ công kích thì Ngự kiếm thuật đều mạnh mẽ nhất.
Phong Nhược lúc trước phạm sai lầm không nhận thức được điểm này nên đã phí phạm cả quãng thời gian, bây giờ đang phải tích cực sửa sai, muốn đạt được trình độ Ngự kiếm thuật như Từ Dương thì cần phải tu luyện ít cũng vài chục năm.
Rồi hắn còn băn khoăn tiếp theo không biết nên lựa chọn loại tiên thuật phụ trợ nào?
Trước khi Trúc Cơ thành công ngoài trừ học tập ít trận pháp ra thì toàn bộ thời gian còn lại hắn đều cắm đầu tu luyện, dù sao lúc đó hắn chỉ có tuổi thọ tầm hơn trăm năm mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn đã bước chân lên cảnh giới Trúc Cơ kỳ rồi, thân thể được cải tạo một lần triệt để nên dựa theo suy đoán của hắn bây giờ ít cũng có hơn ba trăm năm mươi năm thọ nguyên.
Quãng thời gian đó đủ cho hắn chuẩn bị trùng kích bình cảnh Kim Đan kỳ, tất nhiên thành công hay không thì chỉ có trời mới biết, còn bây giờ ở giai đoạn này hắn nhất định phải học ít nhất một loại tiên thuật phụ trợ, bởi vì trùng kích Kim Đan kỳ không đơn giản như lên Trúc Cơ, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ vô cùng phức tạp. Dưới tình hình này hắn bắt buộc phải học tập tiên thuật phụ trợ, ví dụ như luyện đan, luyện khí, chế phù…Những tiên thuật này lúc ở Luyện Khí kỳ chỉ cần biết qua một chút là được nhưng lên Trúc Cơ rồi thì nhất định phải nắm rõ một đến hai loại, đến Kim Đan kỳ thì phải biết hết, nhất là luyện đan cùng luyện khí thì phải học tập đến trình độ vô cùng cao mới được.
Dù sao bước chân lên cảnh giới cao thì linh đan hỗ trợ đều có phẩm chất vô cùng cao cấp, cái này muốn mua cũng không mua được, mà nếu mua được thì cũng chưa chắc có loại tốt, hơn nữa chắc chắn có giá không thể tưởng tượng được.
Về phần luyện khí càng quan trọng hơn, bởi vì ở giai đoạn này tu sỹ nhất định phải luyện chế một thanh phi kiếm phù hợp, không có năng lực luyện khí chẳng lẽ đến đó phi kiếm bổn mạng còn phải đi nhờ người khác luyện chế hay sao?
Có thể nói tu sỹ có tu vi càng cao thì càng nắm giữ nhiều loại năng lực siêu nhiên, hiểu biết thâm sâu khôn lường, dường như chẳng có gì là không biết.
Tất nhiên tu luyện công pháp có người giỏi người kém thì tu luyện tiên thuật phụ trợ cũng như vậy, nếu như có thiên phú cao thì dễ dàng tu luyện, còn ngược lại thì phải tốn rất nhiều thời gian bồi đắp.
Nói đi nói lại như vậy để biết việc lựa chọn tiên thuật phụ trợ bây giờ phải vô cùng thận trọng.
Hiện tại Phong Nhược đã được học qua về trận pháp, như vậy hắn có thể lựa chọn luyện đan, luyện khí, chế phù, nuôi thú….Nuôi thú thì khỏi đi, còn chế phù phải có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ mới học được, chỉ còn lại luyện khí và luyện đan.
Hiện tại hắn cũng đã hiểu qua về hai loại tiên thuật này, về mặt luyện tập thì luyện đan dễ hơn luyện khí nhiều, điểm này có thể nhìn vào giá cả các linh đan mà thương hội bán ra để phán đoán, cho dù Hồi Xuân Đan tương đối cao cấp cũng có giả rẻ hơn một thanh kiếm khí cấp năm nhiều, đó là còn chưa nói đến pháp khí trung phẩm, thượng phẩm.
Phong Nhược có thể mua được Hồi Xuân Đan cùng Hoạt Lạc Đan nhưng nói đến pháp khí thượng phẩm thì đến nghĩ hắn còn không dám chứ chưa nói đến chuyện mua.
Tất nhiên nếu đã đạt được tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ và nhất là Kim Đan kỳ thì cần có linh đan có phẩm chất rất cao, không phải vụn vặt như lúc trước nữa, tuy hắn không hiểu rõ nhưng có thể tưởng tượng được.
Về phần luyện khí, mới bước chân vào luyện tập đã vô cùng khó khăn, tính sơ sơ như luyện chế pháp khí hạ phẩm đã cần hơn mười loại tài liệu, sau đó lần lượt trải qua hàng trăm công đoạn, nếu không có nghị lực thật lớn thì sẽ không bao giờ có khả năng thành công.
Luyện một thanh kiếm còn dễ chứ luyện chế trang phục cùng các pháp khí phức tạp thì nghe qua không thôi cũng đã hoa cả mắt rồi.
Phong Nhược vì có căn bản về trận pháp nên thực lòng muốn luyện tập luyện khí, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng đành bỏ qua bởi vì hắn không thể bỏ quá nhiều thời gian và công sức vào việc đó.
Nhưng trước mắt hắn cũng nên tìm hiểu sơ lược, dù sao nếu không bắt đầu ngay thì sau này sẽ bị tu sỹ đồng giai bỏ xa về phương diện này, hơn nữa hiện tại hắn cũng chưa có một một pháp khí thượng phẩm mang tính công kích nào cả.
Còn luyện đan thì trước tiên có thể tạm gác lại đó, dù sao hắn cũng có Thanh Mộc Thần Tinh chuyên khôi phục pháp lực, có thêm một ít linh đan chữa thương nữa, cũng chưa cần gì nhiều.
Nhưng sau khi ra quyết định này muốn chính thức luyện tập luyện khí thì cũng phải đợi đến khi quay lại Trấn Thiên Tông mới làm được, còn phải luyện khẩu quyết chế hỏa, rồi mua pháp đỉnh, đổi độ cống hiến môn phái lấy các phương pháp luyện chế pháp khí nữa, mà quan trọng nhất là chưa đào đâu ra tài liệu.
Thở dài chán nản, Phong Nhược tiện tay thả Ngân Giáp Thiên Thù và dơi quỷ ra cảnh giới, bởi vì bây giờ là ban ngày hắn không có cách nào quay trở về nên đành dừng lại trong Pháo đài Khô Mộc này một thời gian vậy.
Đúng lúc hắn định tĩnh thần tu luyện thì nhẫn ngọc ở tay trái bỗng nhiên nhúc nhích, lập tức có một cái bóng máu xanh phóng ra trước mặt, là Thanh Điểu lâu rồi không thấy mặt.
Phong Nhược vốn sửng sốt một chút rồi vui mừng hỏi:”Này sao bỗng nhiên mi lại mò ra thế? Định chở ta đi à?”
Mới dứt câu Phong Nhược chưa kịp hối hận đã bị Thanh Điểu vung cánh quạt ra xa hơn mười trượng, ngay cả Ngân Giáp cùng với dơi quỷ cũng lộn vòng theo chủ, cũng đành chịu, căn bản con chim này quá mạnh, bọn hắn chưa phải đối thủ.
Khổ sở phong ấn Ngân Giáp và dơi quỷ lại Phong Nhược mới lồm cồm bò dậy đi lại gần, bởi vì hắn biết rõ Thanh Điểu đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có nguyên nhân, bởi vì nó đã có linh trí không thua kém gì nhân loại cả.
“Nói đi! Có phải mi lần này mò ra đây là do đói bụng phải không? Nhưng ta bây giờ nghèo kiết xác, không có gì cho mi ăn đâu”
Phong Nhược nửa đùa nửa thật nói.
Nhưng đáp lại Thanh Điểu lại có hành động làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, nó dùng móng vuốt vạch lên đất một hàng chữ, chuyện này trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra, trước tới giờ thái độ của nó với Phong Nhược đều vô cùng cao ngạo, tuy có thể nghe hiểu lời của hắn nhưng chưa bao giờ nói chuyện một lần.
Nếu như hắn nói điều gì mạo phạm liền bị đánh văng ra ngoài hoặc thả từ trên không trung xuống.
Sửng sốt nửa ngày trời Phong Nhược mới hồi phục tinh thần, nhưng trong lòng lại nghi ngờ và tò mò, sau khi hắn liếc qua dòng chữ thì thật sự ngây ngẩn cả người.
“Mi muốn tiến cấp Hóa Hình kỳ à? Chẳng lẽ mi phải đi sao?”
Phong Nhược nhịn không được kinh ngạc hỏi thăm, nhưng trong lòng có chút mất mát, mấy năm rồi tuy Thanh Điểu rất ít khi xuất hiện nhưng hắn đã có thói quen mang nó bên người, hắn biết chỉ cần hắn gặp phải điều gì nguy hiểm đến tính mạng nó sẽ không ngần ngại lao ra cứu, một hậu chước cuối cùng.
“Xoẹt, xoẹt xoẹt…”
Nghe được câu hỏi của Phong Nhược, Thanh Điểu lại viết một dòng chữ nữa.
“Ta cần chỗ có linh khí dồi dào, ít nhất cũng phải như tòa trang viên nhỏ lúc trước, hoặc mỗi tháng cung cấp cho ta năm viên Ngũ hành thạch trung phẩm, còn không được nữa thì cho ta mượn viên Thanh Mộc Thần Tinh”
Xem hết nội dung hàng chữ này Phong Nhược giật mình nhảy dựng lên, hắn trợn mắt há mồm nhìn Thanh Điểu cao ngạo đứng kia, thằng này biết rõ chuyện Thanh Mộc Thần Tinh, chẳng lẽ nó nằm trong nhẫn ngọc cũng biết hết mọi chuyện bên ngoài, hay nó đã sớm biết trước tất cả rồi.
“Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, có chút thủ đoạn nhỏ mà có thể lừa ta hả, lại còn dốt nát không biết Thanh Mộc Thần Tinh nữa chứ, nhưng mà chuyện của Mộc Sát Yêu ngươi cũng đừng tin hết, tuy có lẽ lão ta không muốn hại ngươi nhưng sẽ làm cho ngươi bị cuốn vào một vòng xoáy rất lớn, đến đó không ai cứu được ngươi đâu!”
Thanh Điểu cũng mặc kệ Phong Nhược kinh ngạc, chỉ vênh mặt vạch tiếp mấy chữ nữa.
“Nên bây giờ ngươi nên rời xa Khô Mộc Hải! Ngươi tin ta hay tin lão Mộc Sát Yêu đó? Tùy ngươi chọn!”
/284
|