Phong Nhược cưỡi trên dơi quỷ lông trắng bay qua bầu trời Khô Mộc Hải, hôm nay cao tầng năm Đại tông môn tuyên bố đại quân Mộc Yêu gần như sẽ không xuất hiện nữa làm toàn bộ phòng tuyến cũng thoải mái hơn nhiều.
Đệ tử các đại môn phái vốn ngày đêm tuần tra không dám lơ là bây giờ kéo nhau bỏ bê công việc canh gác chạy đi tứ tán khắp nơi, tuy Khô Mộc Hải là một trong tam đại hiểm địa của Thương Ngô Giới, ban ngày nắng thiêu đốt nhưng chiều về lại nơi rất thích hợp để đi săn linh thú.
Cho nên đến khi hoàng hôn buông xuống đệ tử các môn phái rối rít kết nhóm không thì cũng một thân một mình chạy vào trong Khô Mộc Hải săn giết linh thú, nếu như may mắn biết đâu lại nhặt được vài viên Linh thạch cũng nên!
Đối với tình cảnh như vậy các thủ lĩnh thủ vệ ở các phòng tuyến cũng không có cách nào ngăn cản, thậm chí họ cũng hồ hởi tham gia vào việc này, nhất là gần đây ở nơi đóng quân dưới đất mới có một thương hội lưu lại, ra giá rất cao thu mua các loại Linh thạch, Linh sa nên đợt này đám đệ tử lại càng háo hức chạy đi tìm kiếm.
Nhưng mục đích của Phong Nhược không phải là săn linh thú hay tìm Linh thạch, kể từ ngày được Từ Dương của Ngọc Dương Tông nhắc nhở hắn liền thay đổi phương pháp rèn luyện kiếm ý, điên cuồng chiến đấu, điên cuồng chém giết!
Dù sao đi nữa hắn cũng mới luyện tập Ngự kiếm thuật được gần ba năm, với lại hắn cũng không phải là người có tư chất thông minh, hơn nữa những kinh nghiệm từ trước đến giờ trên chiến trường của hắn không thể áp dụng cho Ngự kiếm thuật được, cũng chính vì tất cả những điều ấy mà lần trước hắn dễ dàng bị khí thế của Từ Dương áp chế đến nỗi không xuất nổi kiếm!
Nói cách khác nếu bây giờ thật sự phải chiến đấu thì việc đầu tiên hắn làm là thi triển pháp thuật Thuẫn Tường, rồi đến Thập Trượng Thanh Ti, rồi thả Ngân Giáp Thiên Thù cùng dơi quỷ cấp năm ra hỗ trợ, sau khi làm xong tất cả những việc đấy hắn mới nhớ đến việc thi triển Ngự kiếm thuật!
Ngay điều này đã không phù hợp với việc rèn luyện Ngự kiếm thuật rồi, phải biết rằng thủ đoạn công kích mạnh mẽ nhất của tu sỹ chính là Ngự kiếm thuật, còn các loại pháp thuật khác chỉ mang tính hỗ trợ mà thôi! Từ trước đến giờ hắn quá phụ thuộc vào pháp thuật cũng như linh thú như Ngân Giáp Thiên Thù nên vô tình không có cơ hội mài dũa Ngự kiếm thuật!
Cho nên việc đầu tiên hắn cần làm bây giờ là thay đổi hoàn toàn phương thức chiến đấu! Không sử dụng pháp thuật Thuẫn Tường, không sử dụng Thập Trượng Thanh Ti, cũng không nhờ vả Ngân Giáp giúp đỡ, tất cả cuộc chiến đều giải quyết bằng Ngự kiếm thuật!
Hắn nhất định phải rèn luyện được kỹ năng chiến đấu, lâm trận điều nghĩ đến đầu tiên là xuất kiếm chứ không phải làm những việc khác!
“Dơi quỷ! Dừng lại!”
Phong Nhược bỗng nhiên nhỏ giọng ra lệnh, hắn phát hiện dưới mặt đất lóe lên những ánh sáng nhàn nhạt, đây là dấu vết của bò cạp độc cấp bốn chuyên ẩn thân ở Khô Mộc Hải, nhắc đến điều này cũng thấy buồn bực, bởi vì bỗng nhiên có cả vạn tu sỹ lao vào săn lùng đuổi giết nên số lượng linh thú ở ven Khô Mộc Hải nhanh chóng bị giảm xuống, ngay cảm đám bò cạp trước đầy rẫy bây giờ cũng phải bay mấy trăm dặm mới tìm thấy được!
Cũng may Phong Nhược có dơi quỷ làm linh thú phi hành, nếu không cũng khó mà kiếm được linh thú phù hợp để rèn luyện!
Lệnh cho dơi quỷ hạ xuống cách mặt đất còn hai mươi trượng, Phong Nhược liền tự mình nhảy xuống, ngay lúc này Mị Ảnh sau lưng cũng đồng thời vọt ra hóa thành một luồng kiếm quang nhanh như chớp quét qua một chỗ trên sa mạc hoang vu, ngay lập tức một con bò cạp cấp bốn đang ẩn thân bị kiếm quang chém là hai đoạn!
Nhưng mọi việc không đơn giản như thế, chỉ nghe mấy tiếng kêu cổ quái, sau đó ở khu vực xung quanh bỗng nhiên nhảy ra hơn hai mươi con bò cạp độc, thậm chí còn có hai con cấp năm!
“Chít chít!” Dơi quỷ chao liệng giữa không trung, tỏ vẻ rất nóng ruột muốn ra tay giúp chủ!
“Dơi quỷ! Lui về phía sau!”
Chưa hạ xuống đất Phong Nhược đã vội ra lệnh, bây giờ hắn đang cố tình đưa mình vào hiểm cảnh, trừ Ngự kiếm thuật ra hắn sẽ không sử dựng bất cứ thủ đoạn công kích nào khác!
“Vèo!”
Thêm một con bò cạp cấp bốn bị Mị Ảnh chém làm hai nửa, Mị Ảnh sau khi được cường hóa Ngũ hành thạch trung phẩm thuộc tính kim đã trở nên vô cùng sắc bén, tất nhiên với lực phòng ngự của đám bò cạp độc cấp bốn này thì không chịu nổi một kiếm!
Nhưng như thế không có nghĩa Phong Nhược không gặp bất cứ nguy hiểm nào, bời vì Mị Ảnh sắc bén thì sắc bén nhưng hiện tại có hơn hai mươi con bò cạp, nếu hắn trong mấy nhịp thở không điều khiển Mị Ảnh chém giết được tất cả bọn chúng thì chắc chắn sau đó sẽ vây kín, lại thêm hai con bò cạp độc cấp năm kia có thực lực tương đương tu sỹ Trúc Cơ sơ kỳ nữa, đến lúc đó bị bọn chúng ào lên xáp lại gần thì đúng là chết lúc nào không biết!
Nhưng lúc này Phong Nhược lại không sợ sệt hay vội vàng gì cả, ngược lại hắn còn có chút hưng phấn, cũng không nghĩ nhiều đến Đột Kiếm Quyết mà chỉ rất nhanh rất chuẩn xác thi triển năm đường kiếm quyết căn bản!
Tất cả suôn sẻ như nước chảy mây trôi, liên miên không dứt, đến khi hắn đáp xuống mặt đất thì đã có năm sáu con bọ cạp độc cấp bốn vong mạng!
“Xoạt!”
Mới chạm chân xuống đất hắn liền dồn pháp lực trong cơ thể vào Đạp Vân Chiến Ngoa rồi lại phi thân lên cao hơn mười trượng, tránh được đòn tập kích của đám bò cạp độc!
Đây chính là hiệu quả của Đạp Vân Chiến Ngoa sau khi được kích hoạt hoàn toàn, chẳng những có thể giúp người sử dụng mượn lực nhảy lên cao mấy chục trượng mà còn có thể giảm tốc độ rơi xuống, với pháp lực của Phong Nhược hiện tại có thể nhảy từ trên cao ba mươi trượng xuống mà không gặp bất cứ vấn đề gì, nhưng có một điều quan trọng nhất là Đạp Vân Chiến Ngoa có thể đột ngột tăng tốc độ của Phong Nhược lên mười mấy lần chỉ trong nháy mắt, tất nhiên kèm theo đó pháp lực tiêu hao cũng rất lớn!
Mà đây cũng chính là một đòn sát thủ của hắn, Phong Nhược tin rằng ngay cả đám Chu Vũ có thực lực rất mạnh cũng không có cách nào làm được như vậy!
Sau hơn mười nhịp thở Phong Nhược đã dừng lại, Mị Ảnh vẽ một vòng hoàn mỹ trên không trung rồi chui vào vỏ kiếm sau lưng!
Cách đó mấy chục trượng hơn hai mươi con bọ cạp độc bị kiếm quang sắc bén chém làm hai nửa, ngay cả hai con bò cạp cấp năm cũng không tránh khỏi cái chết!
“Dơi quỷ! Đi tiếp thôi!”
Nhảy lên lưng dơi quỷ lông trắng, Phong Nhược bình tĩnh ra lệnh, tất cả mới chỉ bắt đầu!
*
* *
“Ha ha! Gần đây mình cũng thật là may mắn, đêm qua đã nhặt được xác ba mươi tám con bò cạp độc, trong đó có ba con cấp năm! Hơn nữa còn nhặt thêm được hơn tám mươi viên Linh sa nữa chứ!”
“Hừ! Ngươi mới kiếm được từng đó đã tính là gì, mấy ngày hôm trước ta còn nhặt được hơn trăm cái xác đó! Nhưng mà nói kể cũng lạ, hai tháng vừa rồi cũng có khá nhiều người nhận được đồ trên trời rơi xuống như ta với ngươi, cũng không biết ở đâu ra mà xuất hiện cao thủ chuyên môn chém giết cả đám linh thú, mà giết xong rồi cũng không thèm nhặt xác, thậm chí Linh sa ở gần đó cũng không để ý!”
Nơi đóng quân dưới mặt đất vẫn vô cùng náo nhiệt, đến hôm nay đã qua năm tháng, đại quân Mộc Yêu trong Khô Mộc Hải vẫn chưa thấy xuất hiện cho nên phần lớn đệ tử các môn phái ở đây đều buông lỏng cảnh giác, ban ngày trốn dưới này tránh nóng, ban đêm hò hét xông ra ngoài chém giết linh thú, đồng thời cũng cầu may nhặt được thi thể linh thú còn sót lại!
Loại chuyện kỳ quái này đêm nào cũng có, lúc đầu mọi người còn thắc mắc nghi ngờ nhưng mãi rồi cũng thành quen!
Mà ở một góc đằng xa không khí lại cỏ vẻ căng thẳng.
“Lão Thất! Đã điều tra được chưa? Bạch Lão Nhị và Lão Tứ là do ai âm thầm giết chết vậy?”
Người vừa nói chuyện là một lão già mặt mũi nhìn có vẻ hiền lành, đúng là người cầm đầu một trong tam đại thế lực trong đám người lưu vong ở Khô Mộc Hải, Hình Lão Đại, mấy lời hắn vừa nói ra nghe có chút tàn độc, âm hiểm!
“Vẫn chưa có đầu mối gì! Mà cũng thật kỳ quái! Hai người bọn họ tuy chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng mấy năm gần đây đều được chính tay Lão Đại bồi dưỡng so với đám bình thường thì lợi hại hơn nhiều, vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, vô thanh vô tức bị người ta cắt đầu!”
Người được gọi là lão Thất là một kẻ lưu vong luôn luôn che mặt, cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ!
“Hình Lão Đại, có phải đám nữ nhân Thiên Sơn làm không, bọn chúng luôn xem chúng ta không vừa mắt, hôm nay mọi việc dưới chỗ này vô cùng lộn xộn, rất phù hợp cho bọn chúng ra tay!”
Vừa mở miệng nói là một gã lưu vong có nước da xanh xao vàng vọt, trên mặt có mấy cái ria mép nhìn vô cùng đểu cáng, cũng chính là tên khốn nạn trước đây hãm hại Phong Nhược, Lão Cửu!
“Lão Cửu! Ngươi không biết gì đừng có nói bừa! Bọn nữ tử Thiên Sơn dám động thủ ư? Không có chúng ta làm sao bọn chúng ngăn cản được đám người Bá Thiên? Huống hồ trong khoảng thời gian này ta luôn để ý xem chừng thì làm sao có cơ hội ra tay được chứ? Hơn nữa sự tình bây giờ rối ren, một mình bọn chúng cũng không làm được gì!”
Lão Thất tức giận nhỏ giọng trách mắng!
Ngay vào lúc này một tên thủ hạ của Hình Lão Đại bỗng nhiên hốt hoảng chạy tới, sắc mặt y trắng bệch, run rẩy nói:”Hình Lão Đại, không xong rồi! Tưởng Âu cũng đã chết, cách chỗ này ba dặm! mà Cẩu Doanh đi cùng hắn cũng đã mất tích!”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Hình Lão Đại lập tức trầm xuống!
“Đi! Đi đến đó xem sao!”
Đợi đến khi đám người Hình Lão Đại kéo nhau đi thì ở một góc khác tối tăm có một người đang nhếch miệng cười lạnh!
“Ha ha! Còn chín mạng nữa! Một mình ta giết hết cũng thật khó khăn, nhưng cũng may thời gian còn dài, không phải vội!”
Chính là Phong Nhược!
Hắn không nói gì chỉ ngồi cười nhạt, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng kiên quyết, trong thời gian này cũng nhờ việc Thị Huyết Yêu Long xuất hiện đã gây ra một mớ hỗn loạn mà nhờ đó tạo cơ hội cho một mình hắn giết chết bốn tên thủ hạ của Hình Lão Đại mà không lưu lại một dấu vết, còn nếu bình thường thì một tia cơ hội cũng không có!
Bời vỉ chẳng những đối phương có đông người hơn nhiều mà thực lực mỗi tên đều rất mạnh, nếu như ngang nhiên chém giết thì hắn có bồi mười cái mạng cũng không đủ!
Tất nhiên Phong Nhược cũng đã nghĩ tới chuyện liên hệ với đám người Thiên Sơn bởi vì hắn biết thời gian gần đây hai nhóm này cạnh tranh nhau rất khốc liệt!
Nhưng càng nghĩ hắn càng thấy không ổn bởi vì thực lực của hắn bây giờ quá yếu, lỡ may đám người Thiên Sơn không đồng ý rồi để lộ tin tức ra ngoài thì hắn sẽ mất đi tiên cơ, thậm chí rơi vào vòng nguy hiểm!
Phong Nhược đang nghĩ đến đó thì chợt thấy Hình Lão Đại mang theo tám thủ hạ vội vã trở về, đi cùng bọn hắn là đám người Bá Thiên!
“Ồ? Sao lại có thêm bọn chúng nữa?”
Phong Nhược vừa liếc qua thấy vậy liền cúi người che khuất mặt, năm tháng vừa qua hắn không thấy đám người Bá Thiên lảng vảng ở chỗ này nên hắn vốn nghĩ bọn chúng được sắp xếp ở nơi đóng quân cách đây nghìn dặm nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy!
/284
|