Năm người chúng ta chia ra mỗi người tuần tra trong phạm vi mười dặm được chứ? Lão già Kim kia thần thần bí bí, có trời mới biết lời lão nói có phải là thật hay không?
Chu Bình của Kiếm Tâm Viện đang ngồi trên một đồi cát, nói với vẻ hơi khinh thường. Ở phía sau cách hắn không xa có cắm mười hai lá cờ màu sắc rực rỡ khác nhau, tất cả đều lóe lên từng vầng hào quang rất nổi bật, đây chính là một loại kỳ trận dùng để xác định phương hướng và khoảng cách chuyên dụng trong Khô Mộc Hải.
Có tòa kỳ trận này thì ở xa ngoài năm trăm dặm cũng có thể nhìn thấy, căn bản không phải lo chuyện lạc đường!
Hiện tại cứ năm mươi dặm lại được bố trí một tòa kỳ trận để thuận tiện cho các nhóm nhỏ tuần tra như bọn hắn, dựa theo sự phân công của Kim Bất Không mỗi nhóm nhỏ năm người sẽ phụ trách phạm vi năm mươi dặm, tuần tra trong mười hai canh giờ, hết giờ sẽ có nhóm khác đến thay thế.
Trước khi chưa xác định Thị Huyết Yêu Long có xuất hiện hay không bọn hắn nhất định vẫn phải tiến hành tuần tra cẩn thận!
Chu Bình! Ta mới là chỉ huy của nhóm này, cần tuần tra như thế nào cũng không cần ngươi phải bận tâm! Lãnh Khiếu Thiên nhíu mày quát, hắn là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ duy nhất trong năm người Phong Nhược nên đã được Kim Bất Không cắt cử làm chỉ huy, nhưng có điều trong năm người bọn họ thì Phong Nhược, Chu Bình, Ngạn Đình thuộc về Kiếm Tâm Viện, Đổng Vực thuộc về Linh Sơn viện, chỉ có mình Lãnh Khiếu Thiên thuộc về Hạc Minh Viện!
Ở trong Thượng Tam Viện trừ khi có thực lực mạnh mẽ Trúc Cơ hậu kỳ như bọn Chu Vũ, Mộc Hải, Ninh Dao, Nhạc Hưng thì mới có thể có sức uy hiếp lớn, còn không thì vẫn luôn tự cho mình đúng, không phục lẫn nhau mà Lãnh Khiếu Thiên lại chỉ là Trúc Cơ trung kỳ nên Chu Bình thực sự không muốn nghe lời!
Ha ha! Chỉ là Mộc Yêu mà thôi, tính là cái gì. Ta xin các ngươi đấy, bây giờ là ban ngày, lão Kim cũng đã nói bọn Mộc Yêu thường xuất chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi đó sao, việc gì chúng ta phải vất vả đội nắng đi tuần tra thế này? Sao không nghỉ ngơi dưỡng sức đợi đến tối? Ngạn Đình, Phong Nhược, Đổng Vực, các ngươi thấy thế nào?
Chu Bình nghiêng đầu kêu lên.
Đúng là giờ đang là ban ngày thật nhưng lão Kim cũng có nói hắn sẽ kiểm tra đột xuất, làm trái lệnh thì cắt ba mươi viên Linh sa phát hằng ngày. Nếu ngươi muốn nằm ở đây phơi nắng thì bọn ta cũng không có ý kiến gì đâu! Phong Nhược rất điềm đạm đáp lời rồi quay người sang nói với Lãnh Khiếu Thiên: Lãnh sư huynh, chúng ta bắt đầu tuần tra đi, tại chốn quỷ quái này không cẩn thận là lật thuyền trong mương như chơi!
Ha ha! Nói không sai, ở đây linh khí ít ỏi, để xem không được cung cấp ba mươi viên Linh sa hằng ngày thì Chu Bình ngươi tu luyện thế nào! Chúng ta đi!
Lãnh Khiếu Thiên cười ha hả... liền dẫn đầu đi thẳng một mạch về phía trước, ba người Phong Nhược, Đổng Vực và Ngạn Đình theo sát phía sau. Đúng là bọn họ không hề thích công việc tuần tra buồn tẻ này nhưng một khi bị cắt Linh sa cấp hằng ngày thì tệ lắm!
Chu Bình thoáng do dự rồi cũng chỉ có thể nhẫn nại đi theo, có điều lại cố ý đi chậm hơn hai bước.
Khoảng cách năm mươi dặm thực sự rất ngắn với những người tu đạo như bọn Phong Nhược, dù bọn hắn không dùng kiếm để phi hành mà chỉ đi bộ thì cũng chỉ cần nửa canh giờ là đã đi xong một vòng, cũng chẳng hao phí quá nhiều pháp lực.
Thế nhưng loại chuyện lặt vặt này quả thực quá buồn tẻ, chỉ là đi tới đi lui vài vòng. Không chỉ Chu Bình mà kể cả mấy người Lãnh Khiếu Thiên cũng dần cảm thấy chán nản.
Nếu như không phải sợ Kim Bất Không sẽ đến kiểm tra bất cứ lúc nào thì nhất định bọn hắn đã tìm một chỗ trốn đi từ lâu rồi.
Khác với đám Lãnh Khiếu Thiên, Chu Bình, vẻ mặt của Phong Nhược vẫn rất ngưng trọng. Từ lúc bắt đầu tuần tra tiểu Mộc Yêu đã tự động chui ra, hắn có thể cảm giác được dường như đang có lực lượng nào đó kêu gọi nó, nếu không phải hắn một mực dùng pháp lực ép lại thì không khéo tiểu Mộc Yêu đã chạy mất từ lâu rồi!
Càng lúc tiểu Mộc Yêu dãy dụa ngày càng mạnh, hơn nữa cơ thể nó cũng dần phình to lên.
Pháp lực trong người Phong Nhược dường như áp chế không nổi nữa!
Không ổn!
Cuối cùng tiểu Mộc Yêu chợt hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, giãy thoát từ trong tay Phong Nhược bay ra ngoài, biến thành một bộ xương cốt màu tím dài tầm ba trượng ở trong không, rồi vững vàng rơi trên mặt đất!
Là Mộc Yêu! Mọi người cẩn thận!
Tình huống đột nhiên thay đổi dọa cho đám người Lãnh Khiếu Thiên đang buồn ngủ giật nảy cả mình, bọn hắn thực sự không ngờ được rằng lại có một con Mộc Yêu đột ngột hiện ra trước mặt như vậy. Tuy thế bọn hắn cũng không phát hiện được Phong Nhược đang tái cả mặt và cũng không nhận thấy rằng con Mộc Yêu cả người màu tím này từ tay Phong Nhược bay ra.
Kết trận! Bắn tín hiệu!
Lãnh Khiếu Thiên vội hét lên, ba người Chu Bình cũng không phản đối gì nữa liền rối rít thả ra kiếm khí rồi hồi hộp nhìn chằm chằm vào con Mộc Yêu giống như tượng gỗ cách xa mười trượng kia.
Phong Nhược không có bất cứ hành động gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đầu lâu trống rỗng của Mộc Yêu màu tím, trong ánh mắt bùng lên sự tức giận, bởi vì hôm nay con Mộc Yêu do chính tay hắn tạo ra lại làm như thế thì chẳng khác gì đã phản bội hắn!
Đáng ghét! Ngươi chết đi!
Phong Nhược cấp tốc bấm pháp quyết, Mị Ảnh sau lưng phát ra một tiếng keng nhỏ rồi rời vỏ bay ra, đánh thẳng về phía Mộc Yêu màu tím. Hắn đã từng cảnh cáo, hắn có thể làm ra nó thì cũng có thể tiêu diệt nó.
Phong Nhược! Đừng chọc tức Mộc Yêu, chúng ta không phải đối thủ của nó đâu!
Lãnh Khiếu Thiên đứng gần đó liền quát lên, có điều hắn chưa nói hết câu thì con Mộc Yêu màu tím kia đã biến thành một luồng ánh sáng màu tím rồi biến mất với tốc độ cực nhanh, quả thực khó có thể tưởng tượng, Mị Ảnh của Phong Nhược cũng chẳng thể chạm được vào dù là bóng của nó!
Lúc này chợt có mấy chục luồng ánh sáng gầm rú bay lại đây, đó chính là lính canh phòng tuyến do Lãnh Khiếu Thiên phát tín hiệu gọi đến!
Có chuyện gì xảy ra? Sao lại phát tín hiệu vậy?
Một tu sĩ Kim Đan kỳ trong số những người bay tới cực kỳ tức giận hỏi, bọn hắn còn tưởng rằng phát hiện ra Mộc Yêu, ai ngờ chỉ thấy năm tên nhóc mặt mũi đờ đẫn, lại còn đang vui cười.
Thưa tiền bối, vừa rồi chúng ta phát hiện ra một con Mộc Yêu màu tím nên mới phải phát tín hiệu cầu cứu.
Lãnh Khiếu Thiên vội vàng giải thích, vừa rồi bọn hắn đều bị dọa mất hồn vì con Mộc Yêu màu tím kia chắc chắn là thuộc về loại Mộc Sát Yêu có thực lực rất mạnh, sợ rằng chỉ tùy tiện vung tay một cái là đã có thể xử lý xong bọn hắn rồi.
Mộc Yêu màu tím ư? Tu sĩ Kim Đan Kỳ kia tái cả mặt nhưng ngay sau đó liền nghi ngờ hỏi: Chẳng nhẽ nó không tấn công các ngươi sao?
Không, con Mộc Yêu màu tím kia chỉ đứng nhìn chúng ta một lát, sau đó liền bỏ đi!
Mấy thằng nhóc các ngươi đang đùa hả? Mộc Yêu màu tím?! Nếu quả thực là Mộc Yêu cấp bậc đó thì các ngươi có thể còn sống đến bây giờ sao?
Bấy giờ một tu sĩ Kim Đan kỳ khác mới nói một cách vô cùng bực tức: Tân đạo hữu, ta nghĩ bọn hắn là bị hoa mắt rồi. Mộc Yêu màu tím! Ha ha! Thật nực cười! Các ngươi có biết Thị Huyết Yêu Long bị Tu Tiên giới chúng ta đánh trọng thương hơn nghìn năm trước có màu gì không hả? Chính là màu tím đó! Chẳng lẽ hôm nay các ngươi lại vừa gặp được Thị Huyết Yêu Long vừa xuất hiện sao? Được rồi, tiếp tục tuần tra đi, nếu còn dám làm loạn lên như thế nữa thì cho đi lưu đày tất cho ta!
Mắng cho bọn Phong Nhược một trận tời bời hoa lá xong mười mấy người lính gác được hai tu sĩ Kim Đan kỳ dẫn trở về theo đường cũ!
Ặc, không lẽ thực sự vừa rồi chúng ta nhìn lầm sao? Các ngươi cũng thấy nó phải không! Đó quả thực là một con Mộc Yêu màu tím, mà tốc độ bỏ chạy của nó thật đáng sợ! Lãnh Khiếu Thiên nhịn không được bèn nói, rồi liền nhìn về phía Phong Nhược.
Thế nhưng cũng phải công nhận Phong Nhược ngươi có lá gan to thật, lại dám chẳng suy nghĩ gì mà tấn công nó luôn. May mà con Mộc Yêu màu tím đó bỏ đi rồi, không thì nhất định chúng ta đã gặp họa! Ồ? Đệ làm sao thế? Sao sắc mặt khó coi thế, không lẽ bị dọa cho khiếp vía rồi à?
Đệ không sao đâu, tiếp tục tuần tra đi thôi...
Phong Nhược cười khổ mà trong lòng đang cuộn sóng, trước giờ hắn không để tâm tiểu Mộc Yêu kia, thậm chí khi nghe nói Thị Huyết Yêu Long xuất hiện thì cũng chỉ đặt sự chú ý lên bộ hài cốt cực lớn trong hang động dưới mặt đất mà thôi, hắn vẫn luôn cho rằng đó mới chính là Thị Huyết Yêu Long!
Vậy nhưng giờ đây hắn lại phát hiện mình đã rất sai lầm vì không để ý đến hai sự kiện rất quan trọng, đó chính là vì sao tiểu Mộc Yêu lại có thể nắm rõ ảo trận trong Thủy Linh Đại Điện như lòng bàn tay vậy? Vì sao không lâu sau khi hắn tiến vào ảo trận đó liền có tin Thị Huyết Yêu Long xuất hiện?
Không lẽ tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
Chắc chắn đó không phải là sự trùng hợp! Phong Nhược chợt có một trực giác rằng hắn đã bị lợi dụng, nếu như hắn đoán không sai thì tiểu Mộc Yêu kia mới thực sự là Thị Huyết Yêu Long hoặc là phân thân của nó!
Không thì nó tuyệt đối không có khả năng nắm rõ ảo trận trong Thủy Linh Đại Điện như thế!
Thế nhưng Phong Nhược vẫn còn tràn đầy hoài nghi, tiểu Mộc Yêu sao có thể xác định được nhất định hắn sẽ đi vào Thủy Linh Đại Điện chứ? Còn nữa, nếu như hắn không nhớ lầm thì khi ở bên trong sảnh của Thủy Linh Đại Điện, con tiểu Mộc Yêu vẫn luôn nằm trong tay hắn mà không hề có bất cứ hành động gì khác!
Phong Nhược nghĩ tới nghĩ lui nhưng trong đầu vẫn là một mớ lộn xộn, bởi vì giả sử như tiểu Mộc Yêu chính là Thị Huyết Yêu Long hoặc phân thân của nó thì nó tiếp cận hắn với mục đích gì đây?
Là vì Mộc Linh Tinh sao? Hình như cũng không phải, bởi lẽ với thực lực của nó có thể giết chết hắn một cách dễ dàng, hơn nữa cho đến bây giờ, nó vẫn chưa từng làm chuyện gì bất lợi cho hắn cả, càng không có uy hiếp ép hắn đi làm bất cứ điều gì!
Được rồi! Xem ra nếu có dịp phải đi xuống hang động kia tìm hiểu lần nữa mới được!
Nhìn thoáng qua chỗ sâu bên trong Khô Mộc Hải, Phong Nhược thầm nghĩ trong lòng.
Này! Nghe nói các ngươi gặp phải Mộc Yêu hả! Ha ha! Lại vẫn còn sống cả, thật đáng mừng, phải biết rằng trong cả phòng tuyến thì nhóm các ngươi là đội gặp Mộc Yêu đầu tiên đấy!
Lúc này đây Kim Bất Không từ một hướng khác cưỡi Sa Tỷ Thú chạy như bay đến, có điều nghe ý tứ trong lời của hắn thì hiển nhiên là cũng không tin chuyện này!
Kim sư huynh, ta có một chuyện muốn hỏi! Ta muốn biết được nguyên nhân và kết quả của trận chiến nghìn năm trước, càng chi tiết càng tốt, có được không? Phong Nhược bỗng mở miệng nói.
/284
|