Bay cao vạn dặm trên bầu trời mênh mông Phong Nhược vẫn chưa tỉnh táo lại, cứ ngỡ đang mơ, trước mắt hắn không ngừng hiện lên cảnh bọn Chu Vũ sau khi nghe được lời Mộ Phi Tuyết đều tỏ vẻ khiếp sợ, nghi ngờ, mờ mịt, hâm mộ, ghen ghét, thù hận….tóm lại đủ các cung bậc cảm xúc!
Quả thật khó miêu tả, mà thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng ngây ngốc mà không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra!
Bên tai tiếng gió thổi vù vù, những đám mây tan ra rẽ lối, tốc độ của Thanh Bằng cấp bảy quả thật kinh khủng, so với tu sỹ Kim Đan kỳ ngự kiếm phi hành chỉ kém một chút mà thôi, theo như lời Mộ Phi Tuyết nói Thanh Bằng này chính là dị thú từ thời thượng cổ vô cùng quý hiếm, tiềm lực phát triển cũng rất lớn, nàng may mắn lắm và phải có cơ duyên mới thu phục được nó làm linh thú phi hành cho mình.
Phong Nhược ngồi tít vị trí đằng sau cùng trên lưng Thanh Bằng, hắn ngồi quay mặt lại với đám người Mộ Phi Tuyết, cũng chỉ có thế này mới làm hắn đỡ xấu hổ được, dù sao bị chín nữ đệ tử của Thượng Tâm Viện nhìn chằm chằm với ánh mắt cổ quái thật sự rất bối rối!
Nhưng trong lòng hắn vẫn đang nghi hoặc tự hỏi tại sao Mộ Phi Tuyết lại chọn hắn vào đội ngũ của nàng?
Là cố tình hay vô tâm?
Hắn cứ mải suy nghĩ mà trầm ngâm như thế.
Sau khi bay bảy tám canh giờ liên tục Thanh Bằng từ từ giảm tốc độ rồi tiến vào một vùng không khí đầy gió lạnh, hơn nữa trong những luồng gió lạnh này còn có mùi tanh hôi cổ quái cuốn theo!
Mà Phong Nhược cũng không lạ gì thứ mùi tanh tưởi này, năm đó tại Thanh Vân Sơn hắn cùng bọn người Đường Thanh đã từng gặp rồi, mùi của thi quỷ!
Rất nhanh Thanh Bằng đáp xuống một vùng đất rộng rãi trên một quả núi, nhìn về phía trước chỉ thấy một mảng trời tối tăm u ám, ngay cả trăng sao cũng bị mây mù che khuất, lâu lâu còn có tiếng gào thét thê lương từ phương xa truyền đến làm cho người ta sởn cả gai ốc!
Không cần nói cũng biết, vùng đất trước mặt kia chính là U Minh Lâm!
“Ninh Dao! Đêm nay ngươi quản lý chỗ này, có được không?”
Phong Nhược cùng mọi người mới nhảy xuống lưng Thanh Bằng thì đã nghe Mộ Phi Tuyết lạnh lùng phân phó.
“Vâng! Tuyết sư thúc! Nhưng mà người còn muốn đi đâu nữa?” Ninh Dao của Linh Sơn Viện lập tức đáp ứng nhưng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tuy tu vi của nàng cao nhất trong số mọi người ở đây nhưng màn đêm đã bắt đầu buông xuống rồi, chỗ này gần U Minh Lâm như vậy lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh thì nàng cũng không dám chắc mình có thể giải quyết được mọi vấn đề hay không!
“Ta có chuyện gấp cần xử lý, sáng sớm mai ta sẽ trở lại, mà lúc đó chắc hai đội ngũ kia cũng đã đến nơi rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ tập hợp rồi tiến vào sâu trong U Minh Lâm!”
Mộ Phi Tuyết tùy tiện giải thích một câu rồi cùng Thanh Bằng lao vút vào bóng đêm chỉ để lại đám Phong Nhược đứng chết trân nhìn nhau! Đến tận nửa ngày trời sau mới tỉnh táo lại.
“Tuyết sư thúc cũng vô trách nhiệm quá? Nàng dẫn đội mà lại để chúng ta lại một mình ở biên giới U Minh Lâm này, ta nghe nói ở U Minh Lâm có cả Thi Vương đấy, nếu lỡ mà đụng phải thì…”
Một nữ đệ tử của Thượng Tam Viện hoảng sợ nói làm nhưng người còn lại đều bất chợt rùng mình.
“Nói linh tinh cái gì thế? Thi Vương ít nhất cũng có tu vi Kim Đan kỳ, ngươi làm gì tốt số đến mức được gặp? Hơn nữa bây giờ chúng ta còn chưa động chạm gì đễn lũ thi quỷ kia thì sợ hãi cái gì? Ngay lập tức bố trí Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp đi, hôm nay chúng ta ở chỗ này là biên giới U Minh Lâm rồi, vào buổi tối chắc sẽ có mấy con thi quỷ đến tập kích đấy!”
Nhưng Ninh Dao lại cực kỳ bình tĩnh, lập tức chỉ huy các nữ đệ tử bố trí trận pháp!
“Phong Nhược mau đi chặt củi đi! Nhưng việc vặt vãnh này từ giờ do ngươi phụ trách!”
“Ai!”
Phong Nhược nhẹ gật đầu mà cũng không nói thêm câu nào, quay người bước đi về hướng U Minh Lâm, bởi vì gần chỗ này rất trống trải, phải đi vào sát U Minh Lâm cách đây mấy trăm trượng mới có cây cối!
“Cái chỗ quỷ quái này thật đáng ghét!”
Một mạch đi xuống núi, càng gần U Minh Lâm bùn đất lại cảng lầy lội làm cho người bước đi cảm thấy trơn ướt khó chịu, giống như rêu mốc đã bám đọng ở đây vài chục năm rồi!
Hơn nữa mùi vị hôi thối cũng ngày càng nồng nặc hơn, Phong Nhược không biết làm thế nào nữa đành phải nhịn thở, cũng may với pháp lực hiện tại của hắn thì nhịn thở trong mấy canh giờ cũng không có vấn đề gì!
Đương nhiên hắn cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác, tuy đây là lần đầu tiên hắn bước chân tới U Minh Lâm nhưng cũng không lạ lẫm gì nơi này cả, nghe nói lúc trước ở đây là một khu vực thung lũng rộng lớn bao la, mà bên trong lại có một loại chướng khí U Minh cực kỳ độc bời vì thế được gọi là U Minh Lâm, về sau có một lần đại quân của Yêu Ma Giới xông đến Thương Ngô Giới rồi lưu lại đây một ít.
Về sau Tu Tiên giới xuất một lượng lớn cao thủ vây quét chỗ này mấy lần cuối cùng giết sạch đám yêu ma có đẳng cấp cao nhất nhưng do U Minh chướng khí lại cực kỳ thích hợp cho đám yêu ma cấp thấp sinh tồn cho nên giết mãi không hết, không có cách nào khác năm Đại tông môn đành phải bỏ mặc nơi này, sau lại làm nơi để cho đệ tử cấp thấp lịch lãm rèn luyện!
Thường thấy nhất trong U Minh Lâm là thi quỷ cấp bốn, thực lực tương đương tu sỹ luyện khí kỳ, đây cũng không phải linh thú, thậm chí không có mạng sống, chỉ là do U Minh chướng khí hợp với xương cốt đã mục nát mà thành, một khi thành hình thì liền trở thành thi quỷ cấp bốn! Nghe nói mỗi ngày U Minh Lâm đều dùng cách này làm gia tăng vô số thi quỷ cấp bốn, nhiều như vậy nên rất dễ bắt gặp, mà mỗi lần gặp cả cả đàn cả lũ, đây là điều khiến đệ tử lịch lãm rèn luyện đau đầu mệt óc nhất.
Ngoài trừ vô số thi quỷ cấp bốn ra bên trong U Minh Lâm còn có số lượng lớn thi quỷ từ cấp năm đến cấp chín! Những thi quỷ này có thực lực tương đương với tu sỹ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, đã có chút ít linh trí, chúng thậm chí còn có thể chỉ huy số lượng lớn thi quỷ cấp bốn nên một khi đụng phải sẽ rất khó chơi!
Mà phía trên thi quỷ cấp chín còn có Thi Vương thực lực tương đương với cao thủ Kim Đan kỳ, chẳng những có linh trí cực cao hơn nữa còn có năng lực làm cho người bình thường bị lây nhiễm thành thi quỷ, thậm chí cả tu sỹ cũng không tránh khỏi.
Nhưng cho dù U Minh Lâm đầy rẫy nguy hiểm và khủng bố như vậy cũng không đủ sức chống lại sự công kích của số lượng lớn tu sỹ ở Tu Tiên giới! Ngoài trừ các môn phái lớn nhỏ thường xuyên xem chỗ này là nơi lịch lãm rèn luyện cho các đệ tử còn có rất nhiều tán tu hợp lại với nhau tạo thành các đội nhỏ Liệp Ma xâm nhập vào chỗ này!
Nguyên nhân chính là do trong cơ thể của thi quỷ có Ngũ hành thạch!
Mà không ai hiểu rõ tại sao những thi quỷ này thậm chí là toàn bộ yêu ma ở Yêu Ma Giới cũng như tu sỹ nhân loại đều rất quý trọng Ngũ hành thạch? Tu sỹ nhân loại cần Ngũ hành thạch để cường hóa các loại vũ khí, pháp bảo…mà hình như các loại yêu ma xem Ngũ hành thạch như món ăn ngon để tăng thực lực bản thân thì phải!
Cũng chính vì thế nên khi hai bên chạm trán nhau ở Ngũ Hành Giới nơi có rất nhiều Ngũ hành thạch liền nổ ra một cuộc chiến vô cùng thảm thiết vĩnh viễn không có hồi kết!
Trừ khi một bên hoàn toàn áp đảo giết sạch đối phương thì mới kết thúc được!
“Rắc!”
Một tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối đằng xa làm cho Phong Nhược giật mình kinh hãi! Nếu được lựa chọn nhất định hắn không chịu mò lại gần U Minh Lâm trong đêm hôm như thế này, thế nhưng nghe giọng điệu của Mộ Phi Tuyết trước khi rời đi hắn chắc chắn đây là do nàng cố ý để bọn hắn nếm trải một chút, mà thế mới là lịch lãm rèn luyện chứ, nếu luôn được người khác che chở thì lịch lãm rèn luyện còn hiệu quả gì nữa!
Hắn nghiêng tai nghe ngóng hồi lâu nhưng không thấy có tiếng động gì nữa, thậm chí trong phạm vi mấy trăm trượng trên sườn núi cũng không có động tĩnh gì, vào thời khắc này chỉ có một bầu không gian yên lặng tĩnh mịch cổ quái.
“Đốn củi? Mẹ nó chứ! Đấy rốt cuộc vì lí do gì chứ!”
Miệng chửi lẩm bẩm nhưng Phong Nhược vẫn kiên trì sờ soạng lần mò đi về phía trước, cho dù hắn căng hết mắt ra cũng chỉ nhìn được lờ mờ trong phạm vi mười trượng, nhưng cũng may lúc trước ở trên sườn núi hắn đã nắm được phương hướng nên cũng không lo chuyện lạc đường.
Cứ vậy đi thẳng đến một gốc cây khô to chừng bảy tám người ôm Phong Nhược mới thở dài một hơi, hắn vừa định móc Bôn Lôi Kiếm đã được cường hóa Ngũ hành thạch trung phẩm ra thì chợt nghe “Vù” một tiếng, rồi có mấy bóng đen từ trên cây khô nhanh chóng lao xuống!
“Keng!”
Không chần chờ chút nào Phong Nhược liền bắt kiếm quyết điều khiển Mị Ảnh lao ra khỏi vỏ kiếm, rồi nhanh như chớp chém ngang về phía mấy đạo bóng đen!
“Keng…keng!”
Những âm thanh kim loại va vào nhau vang lên thanh thúy, Mị Ảnh lập tức bị đánh văng ra ngoài!
“Là tu sỹ!” Phong Nhược sững sờ, vội vàng ngừng công kích rồi cấp tốc bay ngược về phía sau!
“Dừng tay! Là người!”
Ngay sau đó có tiếng giọng người quát trầm thấp, mấy đạo bóng đen kia cũng không tiếp tục công kích nữa.
“Đừng nói lớn, ngay bên kia có một đoàn thi quỷ cấp bốn! Chúng ta là đệ tử Cửu Thần Cung đang ra ngoài lịch lãm rèn luyện, không biết các hạ là ai?”
Phong Nhược vừa định trả lời thì đã nghe phía trên sườn núi có tiếng người gọi:”Phong Nhược, có chuyện gì vậy?”
Tất nhiên là nàng đã nghe được tiếng kiếm khí giao nhau lúc nãy rồi nên mới vội vàng kêu lớn như vậy!
“Không xong! Một tiếng này chắc chắn sẽ đánh động bọn thi quỷ cấp bốn kia, chúng ta mau chóng lên sườn núi thôi!” Mấy tên đệ tử Cửu Thẩn Cung vừa nói vừa cấp tốc nhằm hướng sườn núi lao lên, tốc độ vô cùng nhanh!
Mà Phong Nhược cũng không dám do dự chút nào liền tăng tốc đuổi theo, cũng ngay vào lúc này hắn nghe thấy ở rừng cây phía sau có những tiếng “Vù vù” vang lên cùng với tiếng bước chân rầm rầm liên tiếp chấn động cả cây cối!
Khoảng cách mấy trăm trượng không tính làm gì với đám người Phong Nhược, chẳng mấy chốc đã kéo đến nơi, mà phía trên sườn núi bọn người Ninh Dao cũng đã để ý tới động tĩnh ở rừng cây phía dưới rồi!
“Phong Nhược! Bọn họ là ai? Có chuyện gì thế? Ngươi vừa rồi chạy đi nơi nào sao lại kéo theo cả đoàn thi quỷ cấp bốn vậy?”
Vừa thấy mặt hắn Ninh Dao đã hỏi dồn dập một hơi làm hắn không kịp thở.
“Vị đạo hữu, việc này không liên quan gì đến hắn, là do chúng ta thu hút đoàn thi quỷ kia tới đây, mà đoàn thi quỷ này ít cũng có mấy nghìn con, có lẽ chúng ta nên nghĩ biện pháp giải quyết việc này trước đã rồi có gì nói sau!”
Không đợi Phong Nhược giải thích, người dẫn đầu đám đệ tử Cửu Thần Cung liền nói.
“Cái gì? Mấy nghìn con? Không được, chúng ta không thể giết hết nhiều thi quỷ như vậy được! Mọi người nhanh bỏ niêm phong phi hành tọa kỵ rời khỏi chỗ này!” Ninh Dao lập tức ra lệnh.
“Không thể đi được! Ninh sư tỷ, bây giờ hai đội ngũ phía sau đang đi đến, chắc trời sáng sẽ đến nơi, nếu như chúng ta rời khỏi chỗ này chắc chắn sẽ lạc bọn họ, đến lúc đó sẽ bị lỡ lần lịch làm rèn luyện này mất!”
Lúc này Phong Nhược bỗng nhiên lớn tiếng nói, bởi vì hắn có trực giác Mộ Phi Tuyết thực sự chưa đi khỏi chỗ này, nói cách khác dù sao đây cũng chỉ là hoàn cảnh trong lịch lãm rèn luyện mà thôi, hơn nữa mấy nghìn con thi quỷ cấp bốn này cùng mấy gã đệ tử Cửu Thần Cung xuất hiện cũng thật trùng hợp quá đi!
Cho nên hắn liều đánh cược một chút, dựa vào niềm tin của hắn đối với Mộ Phi Tuyết!
“Đúng! Hiện tại cho dù cưỡi linh thú phi hành rời đi cũng không kịp nữa rồi, theo ta được biết trong đám thi quỷ này cón có mấy trăm con thi quỷ cấp năm cũng biết phi hành! Cho nên tốt hơn hết chúng ta dựa vào lực phòng thủ trận pháp ở đây để đánh một trận! Chỉ cần kéo dài đến khi trời sáng thì sẽ có viện quân của bổn môn tìm đến giúp đỡ!”
Gã đệ tử cầm đầu nhóm Cửu Thần Cung cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Câm miệng! Ngươi bớt nói nhảm cho ta nhờ, ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, trước khi Tuyết sư thúc rời đi đã dặn dò ta phụ trách mọi chuyện ở nơi này rồi, các sư muội, đi thôi!”
Ninh Dao nói xong liền dẫn đầu thả phi hành linh thú ra bay ngược hướng U Minh Lâm, những nữ đệ tử khác của Thượng Tam Viện cũng gấp rút kéo theo, trong nháy mắt chỉ còn lại Phong Nhược cùng ba tên đệ tử Cửu Thần Cung!
/284
|