Mấy con Khô Mộc Độc Hạt này cao gần một trượng, toàn thân ngăm đen, chiếc đuôi vểnh lên lóe ra màu lam thẫm dưới ánh trăng hiển nhiên là có chứa kịch độc, nếu bị nó đâm trúng thì chắc chắn sẽ bị chết không thể nghi ngờ, chẳng trách sao người kia không dám đối đầu.
Đạo hữu đằng trước xin giúp đỡ, tại hạ sẽ có hậu tạ!
Lúc này, người nọ nhìn thấy Phong Nhược đi tới, liền cất cao tiếng cầu cứu.
Phong Nhược thoáng chần chừ nhưng rồi lại nhanh chóng thi triển ra pháp thuật Thuẫn Tường, sau đó tiếp cận Khô Mộc Độc Hạt đang bám sát không tha người kia, sau khi đến gần cách khoảng trăm trượng, tay phải hắn khua lên lên tục, ba sợi Thanh Ti Triền phóng vụt ra, trói gô ba con Khô Mộc Độc Hạt lại!
Quay lại ra tay đi !
Cùng lúc đó, Phong nhược quát to một tiếng, sau khi thi triển pháp thuật Thuẫn Tường, tốc độ của hắn đã giảm mạnh nên chỉ có thể đối phó với một con bò cạp độc, mà sự trói buộc của Thanh Ti Triền đương nhiên không thể lâu dài được, đó là lí do cần phải hai người cùng tấn công mới được!
Chẳng ngờ người nọ lại dường như sợ hãi rụt cổ hoặc có dụng ý khác nên chẳng nghe theo câu nói của Phong Nhược, mà chạy thẳng một mạch về phía Pháo đài cổ Khô Mộc.
Cứ như vậy, Phong Nhược vô ý rơi vào thế nguy hiểm, hiện tại hắn bị pháp thuật Thuẫn Tường làm cho trì trệ nên tốc độ chỉ còn lại một nửa, nếu cứ thế chạy trốn, căn bản không thể chạy thoát!
Đứng lại! Quay lại ra tay đi, hiện giờ vẫn còn có cơ hội chiến thắng đấy! Nhìn thấy người nọ chạy càng lúc càng xa, Phong Nhược nhịn không được sốt ruột quát lên.
Xin lỗi đạo hữu ! Trong ba con bọ cạp kia có một con bọ cạp mẹ, cho dù hai người chúng ta liên thủ cũng không đánh được, thật xin lỗi! Người nọ vừa nói vừa tiếp tục chạy ra xa Phong Nhược thêm bảy, tám trượng!
Cái gì? Nghe thấy vậy, Phong Nhược quả thực vừa sợ vừa giận, sở dĩ hắn ra tay giúp đỡ, chủ yếu là vì sau này hắn còn phải sống ở đây mười năm nữa, khó tránh được có lúc cần người khác giúp đỡ, chính vì muốn giúp người giúp mình nên không thể làm chuyện tuyệt tình được, nhưng chẳng thể ngờ lại gặp kết quả như vậy!
Lửa giận bốc lên trong lòng, Phong Nhược không chút do dự, vung tay bắn ra hai luồng Mộc Sát Kiếm Khí về phía gáy của người nọ. Bởi vì người này chỉ chăm chăm chạy trốn, hơn nữa trang phục lại không có phần bảo vệ đầu nên đã bị Mộc Sát Kiếm Khí đánh trúng, nhưng dù sao người này cũng có tu vi Trúc Cơ Kỳ, phản ứng pháp lực cũng tương đối nhanh, ngay khi Mộc Sát Kiếm Khí tiến sát người liền mở ra phòng ngự trong nháy mắt!
Có điều, hắn đỡ được luồng Mộc Sát Kiếm Khí thứ nhất chứ không cách nào ngăn cản được luồng thứ hai, vì vậy chiếc cổ lập tức bị cắt quá nửa, dù rằng chưa đến mức chết ngay nhưng chẳng thể tiếp tục chạy trốn nữa.
Ngươi... ngươi... hèn hạ... Thân thể người nọ mềm nhũn ra, té ngã trên đất, một cánh tay chỉ vào Phong Nhược, thần sắc cực kỳ oán hận.
Nhưng giờ Phong Nhược cũng mặc kệ hắn, thân hình liền di chuyển về bên trái. Còn Khô Mộc Độc Hạt đang nhanh chóng đuổi đến phía sau đã bị mùi máu tươi hấp dẫn, nên liền có hai con Khô Mộc Độc Hạt chạy thẳng đến, chỉ nghe một trận gầm rú thảm thiết cùng âm thanh xương thịt bị nghiền nát vang lên, người nọ đã bị xé xác nhai ngấu nghiến.
Còn con Khô Mộc Độc Hạt to lớn khác thường cuối cùng không có đến tham dự bữa tiệc thịt tươi kia, mà lại bổ thẳng về phía Phong Nhược, hiển nhiên đây chính là bọ cạp mẹ theo lời người kia vừa nói!
Lúc này, Phong Nhược đã gạt bỏ mọi tức giận và sợ hãi trong lòng đi, hắn vừa từ từ lui ra sau vừa thả Ngân Giáp Thiên Thù ra.
Tê tê! Tốc độ của con Khô Mộc Độc Hạt này cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt đến cách Phong Nhược chỉ còn mười trượng, nhưng lập tức bị một sợi Thanh Ti Triền trói chặt, rồi sau đó tiếp tục bị tơ nhện của Ngân Giáp Thiên Thù trói lại nhờ phối hợp ăn ý với Phong Nhược không chê được vào đâu!
Ah!
Phong Nhược gầm lên giận dữ, nhân cơ hội này liền nắm lấy thanh kiếm cấp ba xông tới, còn con Khô Mộc Độc Hạt kia dù hiện tại hành động bị bó buộc nhưng chiếc đuôi vẫn linh hoạt vô cùng!
Chíu chíu chíu... Nó liền đâm chiếc đuôi mấy cái về phía Phong Nhược, tốc độ cực nhanh, ngay cả Phong Nhược cũng không không kịp thấy rõ, song vào lúc này pháp thuật Thuẫn Tường lại bộc lộ ra tác dụng, lá chắn ba mặt vẫn xoay tròn rất nhanh, chỉ nghe vang lên một tràng âm thanh va chạm Đinh đinh đinh... , quả nhiên là chiếc kim móc màu lam thẫm kia không thể xuyên qua được.
Phỏng chừng lực phản hồi đã làm cho con bò cạp rất đau đớn nên chiếc đuôi của nó giảm linh hoạt hẳn đi, thậm chí Phong Nhược còn có thể nhìn thấy rõ chiếc kim móc ngay đuôi chợt hiện ra, dài chừng một xích.
Cơ hội tốt như thế sao Phong Nhược có thể bỏ qua, thanh kiếm trong tay vung lên về trước liên tục mấy cái, lập tức chém rơi một phần nhỏ đuôi bọ cạp, cả chiếc đuôi móc kia cũng bị chém rụng đi.
Cơn đau nhức kịch liệt này khiến cho Khô Mộc Độc Hạt bắt đầu nổi điên, sau khi nó phát ra một tràng tiếng kêu Tê tê... kỳ dị, tức thì hai con Khô Mộc Độc Hạt đang thưởng thức bữa tiệc thịt tươi cách đó không xa lập tức vọt mạnh tới đây!
Không xong ! Trong lòng Phong Nhược thầm kêu bất ổn, tuy vừa rồi pháp thuật Thuẫn Tường của hắn đã chặn lại được sự tấn công điên cuồng của đuôi bò cạp nhưng bản thân cũng bị thương khá nghiêm trọng, phỏng chừng chỉ cần một con bọ cạp xông đến sẽ phá tan lá chắn phòng ngự này, đến lúc đó bộ Lăng Vân trên người hắn cũng không ngăn cản nổi.
Tuy nhiên hiện giờ hắn có muốn thi triển pháp thuật Thuẫn Tường thêm lần nữa cũng không kịp, huống chi lúc trước hắn đã tiêu hao phần lớn pháp lực, nếu như lại thi triển tiếp tục pháp thuật Thuẫn Tường thì hắn sẽ cạn sạch pháp lực.
Trong tình thế cấp bách, Phong Nhược móc thẳng ra từ Thắt lưng trữ vật một nắm to Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ, bàn tay chợt vung lên, hắn bắn thẳng các viên Ngũ Hành thạch này ra trong phạm vi mười trượng, rồi hai tay bấm trận quyết, rồi vận hành pháp lực còn sót lại không còn nhiều lắm trong người, bắt đầu bố trị trận pháp Chính Phản Như Sơn!
Cũng may là bình thường Phong Nhược đã rất quen thuộc trận pháp Chính Phản Như Sơn này, nên nắm rõ các phương vị như lòng bàn tay, hơn nữa còn được khắc sâu trong trí nhớ, cho nên chỉ trong tích tắc trước khi hai con Khô Mộc Độc Hạt kia xông đến hắn đã bố trí xong trận pháp Chính Phản Như Sơn!
Thình thình
Do tốc độ quá nhanh nên hai con Khô Mộc Độc Hạt kia đã bị hai luồng hào quang màu vàng bắn ngược ra.
Ngân Giáp! Vào đây nhanh!
Phong Nhược vội vàng ra lệnh, hiện tại hắn đang đứng ở mắt trận của trận pháp Chính Phản Như Sơn nên không thể nhúc nhích được, nhưng con Khô Mộc Độc Hạt bị chém đứt đuôi đang ở bên cạnh hắn, nhỡ đâu nó phá được khỏi trói buộc, thì chỉ cần dùng tới cặp càng khổng lồ mà kẹp cho hắn một phát là hỏng bét!
Ngân Giáp Thiên Thù cũng rất thông minh, dưới sự khống chế trận quyết của Phong Nhược nó liền chui vào, sau đó không chờ Phong Nhược ra lệnh thì tám cái chân màu bạc có răng cưa sắc bén đã điên cuồng tiến đến chăm sóc hai con Khô Mộc Độc Hạt đằng kia. Không có cái đuôi đoạt mệnh, con Khô Mộc Độc Hạt cũng chẳng thể làm gì được Ngân Giáp Thiên Thù đáng lý còn thấp hơn nó một bậc.
Chẳng mấy chốc, Khô Mộc Độc Hạt kia đã hấp hối, mà Ngân Giáp Thiên Thù cũng không hề khách khí, bắt nó lại rồi há mồm ăn được một bữa no nê.
Thấy nguy hiểm cấp thiếp đã được giải trừ, Phong Nhược liền thở dài một hơi, hắn đang định chuyển mắt trận của trận pháp Chính Phản Như Sơn lên trên mặt đất rồi tức khắc ngồi xuống khôi phục pháp lực, nhưng trong lòng hắn chợt khẽ động vì nhớ đến tình hình quỷ dị phát sinh lúc bố trí Chính Phản Như Sơn ở hồ Thanh Lam.
Sau thoáng do dự, Phong Nhược vẫn quyết tâm thử xem sao, bởi vì trong Khô Mộc Hải này không có thiên địa nguyên khí nên trận pháp Chính Phản Như Sơn có thể duy trì được trong thời gian một nén nhang cũng là không tệ rồi, huống chi còn có hai con Khô Mộc Độc Hạt đang không ngừng tấn công, thời gian ngắn ngủi như thế, dù hắn có Mộc Linh Thạch hỗ trợ thì cũng không khôi phục được toàn bộ pháp lực.
Nghĩ đến đây, Phong Nhược lập tức bấm quyết khởi động trận, đem tinh hoa bên trong Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc tụ về hướng mắt trận.
Chỉ trong nháy mắt, từng luồng hào quang màu vàng cam dâng lên ở tám hướng khác nhau, sau đó nhanh chóng tụ về phía Phong Nhược, trong cơ thể hắn lại lần nữa xuất hiện cảm giác cực kỳ thư thái.
Tuy nhiên những hào quang màu vàng cam này không tiến vào trong cơ thể Phong Nhược mà xoay tròn xung quang cơ thể hắn, nhìn qua giống như một đám mây màu vàng, cảnh tượng vừa kỳ dị vừa đẹp rực rỡ.
Trong khi đám mây đang tụ lại càng lúc càng nhiều xung quanh Phong Nhược, thì trận pháp Phản Chính Như Sơn Trận cũng càng lúc càng yếu hơn, cuối cùng hai con Khô Mộc Độc Hạt cũng phá tan một tầng ngăn cách cuối cùng, tức khắc bổ nhào về phía Phong Nhược.
Nhưng Phong Nhược còn chưa kịp giơ thanh kiếm trong tay lên để ngăn cản, thì đám mây màu vàng đó đột nhiên xoay nhanh như chớp, chói lọi rực rỡ như ánh nắng lúc hoàng hôn, hết sức đẹp kèm lẫn sự phiêu dật.
Thình thình! Hai tiếng nổ mạnh lại vang lên lần nữa, hai con Khô Mộc Độc Hạt bị đám mây màu vàng đó đánh bay ra xa vài chục trượng, hơn nữa dường như lần này chúng bị phản lực làm cho bị thương không nhẹ, nằm run rẩy trên mặt đất vài cái mới bò dậy được. Có điều, bản tính tàn bạo bên trong thôi thúc khiến bọn nó lại tiếp tục đánh tới.
Hiện tại Phong Nhược đã có kinh nghiệm rồi nên tức thời dẫn dắt đám mây màu vàng đó đánh tới phía trước, chẳng phải nghi ngờ gì một lần nữa lại đánh bay hai con Khô Mộc Độc Hạt ra ngoài.
Lần này rốt cuộc nỗi sợ đã chiến thắng bản tính, hai con Khô Mộc Độc Hạt sau khi bò dậy cũng không dám dừng lại đây nữa mà quay đầu bỏ chạy, chúng biến mất vào trong bóng đêm vô tận.
Nhưng mà Phong Nhược cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến chúng nó, hiện tại hắn đã bị sự biến đổi trước mắt làm kinh hãi rồi, hắn nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng trận pháp Chính Phản Như Sơn có thể biến hóa ra thứ tương tự như pháp thuật Thuẫn Tường. Không..., không thể nói là tương tự được..., bởi vì quả thật không chỉ khả năng phòng ngự của của đám mây màu vàng này vượt qua cả pháp thuật Thuẫn Tường, mà quan trọng là phản lực của đám mây này cũng cực kỳ mạnh mẽ, còn một điều quan trọng nữa đó là bản thân đám mây không làm giảm tốc độ của hắn.
Đây tuyệt đối là chuyện tốt, Phong Nhược dám tin rằng nếu có được đám mây màu vàng này hỗ trợ thì cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ hắn cũng có thể cố sức chống chọi.
Mới nghĩ tới đây, Phong Nhược chợt phát hiện ra đám mây màu vàng xoay xung quanh mình đã tiêu tán hết.
À ! Thời gian duy trì còn chưa đến mười nhịp thở .
Tâm trạng như còn bay bổng trên trời của Phong Nhược liền rơi nhanh xuống đáy vực, chỉ được thời gian ngắn như vậy thì làm sao hắn có thể đi đánh đấm gì được chứ!
Phong Nhược hơi thất vọng, sờ lên mũi với vẻ thương cảm đầy mất mát, cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng đẹp vậy.
Không được mười nhịp thở cũng chẳng sao cả, ít nhất vào thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng mình.
Phong Nhược tự an ủi mình một chút, sau đó hắn cũng đã cố suy nghĩ xem vì sao trận pháp Chính Phản Như Sơn lại có thể phát sinh ra đám mây màu vàng đó được, cuối cùng hắn mới quay người thu hồi cây kim đuôi bò cạp dài chừng một thước kia, rồi cưỡi lên Ngân Giáp Thiên Thù vừa được ăn no nê một bữa ngon.
Đi thôi ! Tên khốn khiếp nhà ngươi, thế mà một hơi đã ăn sạch bách, đó chính là bọ cạp mẹ hiếm thấy đó! Không biết ta đã mất bao nhiêu viên Ngũ Hành thạch nữa đây!
/284
|