Buổi tối ngày nhà gỗ được sửa xong, lòng Hoa Phi Hoa đau như cắt, hắn lật mình trên giường như con cá rán, chờ đến lúc bình minh, hắn lật mình nhanh chẳng khác gì đầu cá chết. Trong đầu hắn thỉnh thoảng tưởng tượng tới hình ảnh Mộc Phong cùng Tuyết Nhạn say mê triền miên ở trong gian phòng đằng kia, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kêu sung sướng vui vẻ, mê chết người mà không cần cho tiền.
Đêm đó Mộc Phong đã làm gì?
Sang ngày thứ hai, Hoa Phi Hoa mở to mắt tử nhìn ra cửa, ánh mắt trở nên hơi đờ đẫn, hắn cúi cái đầu nhỏ gằm xuống, thậm chí, cũng không có cả dũng khí nhìn Mộc Phong cùng hai nữ, tuy nói trước kia hắn vẫn luôn vô cùng say mê Tuyết Nhạn, nhưng thời gian dài rơi xuống Phạt Thần dị vực, cái tâm tư này vô hình phai nhạt đi rất nhiều. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy giai nhân, khó tránh khỏi gợi ra suy nghĩ có phần không phải, nếu như không phải Mộc Phong như một khối núi lớn chắn trước mặt hắn, nếu như Tuyết Nhạn vẫn độc thân trong sáng lạnh lùng như thế, Hoa Phi Hoa tất nhiên còn có thể vừa theo đuổi Tuyết Nhạn, vừa dùng biện pháp bắt nàng làm nữ nhân của hắn. Nam nhân thường vẫn có loại tâm lý quý trọng điều gì không có được, càng không có được càng không dứt bỏ được. Hoa Phi Hoa đã từng được tôn sùng làm Si thần, địa vị cao quý, chưa bao giờ thiếu nữ nhân bên cạnh, nhưng mà hắn đều không yêu, bây giờ trở nên si mê như vậy, đó cũng là vì ở trong Phạt Thần dị vực, Tuyết Nhạn đã cho hắn một hy vọng mơ hồ.
Bình minh chưa bao lâu, Đỗ Nhiễm đã tới.
Người này xưa nay không có việc gì làm, trừ ăn, chính là cùng Bạch Uyển Nhi trốn ở trong phòng hoan ái mỗi đêm ngày, hôm nay hắn vứt bỏ hiềm khích lúc trước tìm gặp Mộc Phong, tất nhiên không có chuyện gì tốt.
Mộc Phong thấy vẻ mặt hắn hình như không đúng, trong lòng than một câu: “ Tang Môn tinh! Không biết hắn lại mang tới tin xấu gì đây?
“Mộc huynh đệ!” Từ rất xa Đỗ Nhiễm đã giật giật yết hầu hô, có lẽ ngày đó sau khi hắn về sớm, chuyện xảy ra ở đây hắn cũng biết rồi, bằng không thì, hắn sẽ không đối xử tốt như vậy với Mộc Phong.
“Đỗ đại ca, ngươi tìm ta có việc gì vậy?” Mộc Phong cười nghênh đón. Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn đứng không nhúc nhích ở cạnh cửa, Hoa Phi Hoa ủ rũ ngồi ở trước chuồng chó.
“Chuyện xấu, chuyện xấu!” Đỗ Nhiễm sải bước không ngừng, mặt đầy vẻ lo lắng.
“Chuyện xấu gì?” Trong lòng Mộc Phong lo sợ một lúc, hỏi vội. Chẳng lẽ có quan hệ với ta? Chẳng lẽ những thần nhân không muốn hiểu, còn muốn tới cầu thân lần nữa?
“Huynh đệ, mấy ngày nay ngươi phải cẩn thận một chút!” Vẻ mặt Đỗ Nhiễm căng thẳng nhìn khắp xung quanh, ngẩng đẩu chào hỏi với Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn, đột nhiên thoáng nhìn thấy Hoa Phi Hoa ngồi ở chuồng chó, “Ồ! Hoa Phi Hoa, ngươi thật sự bé đi rồi hả?”
“Móa! Lão tử bây giờ là trẻ con, làm sao con bà ngươi nói thế được nhỉ?” Hoa Phi Hoa ngẩng đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Đỗ Nhiễm một cái, sầu muộn một đêm lập tức bị nhen lên, không nén nổi tức giận kêu ầm lên.
“Sau khi chuyển thế trọng sinh, cả tính tình cũng thay đổi?” Đỗ Nhiễm lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía Mộc Phong, được! Đơn giản vẫn là đừng chuyển thế, tên tiểu tử ngốc ngếch không biết than thở đã chuyển thành dạng người mất hết nhân tính rồi.
“Đỗ đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có vẻ hơi căng thẳng.” Mộc Phong bình tĩnh hỏi thăm.
“Đúng rồi, Đỗ đại ca, nhưng thần nhân buồn tẻ kia lại muốn tới cầu thân sao?” Vô Ngôn bước qua bậc thang gỗ, đi tới.
“Việc này còn nghiêm trọng hơn cả việc cầu thân!” Đỗ Nhiễm nói một câu, quay đầu hỏi Hoa Phi Hoa: “Ngươi còn nhớ dã thú cắn đứt lời nói kia của ngươi lần trước không?”
“Mẹ, Đỗ Nhiễm, con bà ngươi sao lại tự vạch áo cho người xem lưng? Lão tử là bị con dã thú kia cắn, nhưng mà, nếu ngươi gặp con dã thú kia, ngượi lại chạy mất sao?” Hoa Phi Hoa “xoẹt” cái đứng thẳng người lên, mọi người lại cảm thấy chiều cao của hắn khi đứng kỳ thật cũng không khác mấy so với lúc ngồi, lập tức cảm thấy tức cười, Vô Ngôn không nén được, che miệng cười trộm.
“Nếu ta gặp phải con dã thú kia, vậy cũng nguy rồi, đương nhiên cũng không chạy được, điều này không cần ngươi nhắc nhở.” Mặt Đỗ Nhiễm không biến sắc, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay không biết con dã thú kia không biết chập cái dây thần kinh nào, vậy mà lại chạy từ biên giới tới bên cạnh Hàm Hồ! Hơn nữa dường như bị điên rồi, gặp người là cắn, nghe nói nó đã cắn chết ba thần nhân, càng nhiều người nó cắn bị thương, chừng mười người!”
“Đỗ Nhiễm, ngươi sẽ không dọa ma dọa quỷ giữa ban ngày chứ?” Hoa Phi Hoa nhảy tới, hắn chỉ kiêng kị thanh kiếm xuất quỷ nhập thần trong tay Mộc Phong, còn đối với Đỗ nhiễm trong tay không có thần khí cũng không thèm để ở trong lòng.
“Móa!” Mộc Phong quay đầu mắng một câu, “Hoa Hoa, ngươi mồm chó không nhả ra ngà voi! Cm ngươi muốn thành quỷ, lão tử có thể cho ngươi toại nguyện, đừng gây căng thẳng cho chúng ta.”
Hoa Phi Hoa lập tức tỉnh ngộ trở lại làm cái đầu heo, vội vàng dừng bước, cúi đầu xuống, kéo lại miếng da thú quấn lấy nửa người.
“Đỗ đại ca, chuyện này có thật sao?” Mộc Phong quay đầu lại, nhíu mày hỏi.
“Vậy còn giả sao! Nhìn vào tình huynh đệ một thời gian của chúng ta, ta mới mạo hiểm tới thông báo cho ngươi sớm có chuẩn bị, không có chuyện gì thì đừng đi khắp nơi, mặc dù ngươi có Tiêu Diêu thần châu, nhưng chưa chắc đã đánh thắng được con quái thú kia. Hoa Phi Hoa đã gặp qua, không tin, ngươi hỏi hắn xem, rốt cuộc con quái thú kia có chỗ nào khủng bố!”
“Hoa Hoa, tới đây, ngươi hãy nói xem, hình dáng con quái thú kia lớn thế nào hả?” Mộc Phong quay đầu quát lên.
“Đại ca, tại sao ngươi phải dựng lòng hiếu kì của ngươi trên nỗi đau khổ của ta nhỉ?” Hoa Phi Hoa nhìn nghiêng qua Mộc Phong, vẻ mặt đau khổ nói.
“Hoa Hoa! Thời kì đau khổ nhất cũng đã qua lâu rồi, ngươi phải thấy may mắn mới đúng, bây giờ không phải ngươi đầy đủ bộ phận đứng ở đây sao? Nói nỗi đau của ngươi ra, ta giúp ngươi chia xẻ!” Mộc Phong thả tốc độ nói chuyện chậm lại, cười hắc hắc nói.
“Con quái thú kia! Cm nó kì thật cũng không khủng bố lắm!” Hoa Phi Hoa ổn định tinh thần, mắt nhìn thấy Tuyết Nhạn đi tới, đang nghiêm túc lắng nghe mình nói chuyện, lập tức trong lòng sinh ra đắc ý, lần đầu tiên mỹ nhân này để ý tới ta, ta phải thể hiện tốt một phen.
“Không khủng bố? Quái thú có thể ăn tươi nuốt sống những thần nhân chúng ta mà không khủng bố hả?” Nét mặt Đỗ Nhiễm hiện ra đầy vẻ khinh thường.
“Đúng…Đúng! Đỗ Nhiễm, quái thú này chỉ dừng ở khủng bố thôi sao, đó là thiên địch của thần nhân chúng ta, khắc tinh á! Vị thiên địch này, chứng minh chúng ta vĩnh viễn đánh cũng không lại. Đánh không lại thì phải làm sao? Vậy trốn chứ sao. Nếu như trốn cũng không thoái, thì đành phải toi rồi! Nhưng mà một khi đã toi, cũng sẽ chẳng còn kiếp sau đâu, các ngươi ngẫm lại xem, điều này có thể gọi là khủng bố sao? Đồ vật khủng bố, chỉ có thể dọa được người sống, nếu như người đều đã toi rồi, còn dọa được không?” Hoa Phi Hoa đong đưa cái đầu nhỏ, hắn thoáng nhìn thấy Tuyết Nhạn đang nghe rất chăm chú, trong lòng kích động, bàn tay thuận thế kết ra Lan Hoa chỉ.
Lan Hoa chỉ của Hoa Phi Hoa hiện thế lần thứ hai, Vô Ngôn không nén được tức giận nói: “Hoa Hoa! Nếu không phải ngươi lừa chúng ta vào đây, chúng ta sao phải gặp gỡ lại quái thú muốn ăn thịt thần nhân này!” Nàng lập tức muốn phi chân uyên ương lên, Hoa Phi Hoa cuống quýt chạy khỏi khu vực nguy hiểm nhanh như chớp.
“Vô Ngôn, đừng nhốn nháo. Hoa Hoa, hình dạng quái thú kia lớn thế nào? To cỡ nào? Nói qua về tình hình ngày ngươi gặp phải con quái thú kia đi! Mộc Phong đưa tay ngăn cản Vô Ngôn còn muốn hăm hở đuổi giặc cùng đường, bình tĩnh nói.
“Lại nói ngày đó trời cuối thu không khí trong lành, mặt trời rực rỡ chiếu ở trên cao…” Hoa Phi Hoa chắp tay sau lưng, vênh vang tự đắc, thong thả đi tới, đang muốn khoe khoang trắng trợn một phen Vô Ngôn “phụt” vui lên: “Hoa hoa, ở đây cũng không phải thế gian , nào có mặt trời rực rỡ hả?”
“Vô Ngôn tỷ tỷ, ngươi đừng ngắt lời mà! Ta nói tới chính là thời tiết của thế gian nha! Hoa Phi Hoa , cưỡng từ đoạt lý (***) nói.
“Vào thẳng chủ đề chính đi, nói thời tiết nhân gian làm gì? Hoa Phi Hoa, ngươi hãy nói về Phạt Thần dị vực, thế gian quá xa, chúng ta không quản được rộng như thế.” Đỗ Nhiễm thúc dục.
“Đỗ Nhiễm. cho dù thế gian không xa, bị nhốt trong Phạt Thần dị vực, ngươi cũng không cần biết! Không muốn nghe thì bỏ đi, tiểu gia ta cũng không phải nói cho ngươi nghe!” Hoa Phi Hoa xì mũi coi thường đối với Đỗ Nhiễm chưa bao giờ hỏi thăm về công việc của thế gian.
“Hoa Hoa, ta hiểu ngươi muốn nói thời tiết ngày đó tốt, đúng không?” Tuyết Nhạn dịu dàng nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vẫn là Tuyết Nhạn tỷ tỷ thông minh, nào có giống như lợn ăn ngô (bao ngũ trư) (*) ? Đã không hiểu còn không thèm khiêm tốn học hỏi!” Hoa Phi Hoa nghe thấy lời nói mềm mỏng của Tuyết Nhạn, xương cốt thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra, nhất thời vui mừng nhướng mày.
“Ai là lợn ăn ngô?” Vô Ngôn sấn tới gần một bước, dựng đứng lông mày lên, lạnh lùng tra hỏi.
“Trừ hắn ra, ta không biết còn có ai ah.” Hoa Phi Hoa lùi ra sau một bước, liếc xéo Đỗ Nhiễm một cái. Câu này ý tứ rõ ràng là lão tử không loại bỏ ngoài Đỗ Nhiễm ra còn có lợn ăn ngô khác.
Vỗ Ngôn vừa muốn giơ chân đá một cái, bị Mộc Phong nhẹ nhàng lôi lại, thuận tiện lôi vào trong ngực.
“Hoa Phi Hoa, ngươi nói tiếp đi.” Đỗ Nhiễm cũng chẳng để tâm tới Hoa Phi Hoa mắng mình là lợn ăn ngô, hắn đã từng được tôn lên làm Thiên Quân thần giới, quan niệm chúng sinh ngang hàng đã ăn sâu bén rễ, huống chi thời gian đã qua lâu như vậy, gặp qua không ít chuyện lạ? Thần nhân chuyển thế có thể biến thành heo, heo chuyển thế cũng có thể làm người, làm heo vài lần cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.
“Ta mới đến Phạt Thần dị vực không lâu, muốn đi ra ngoài, thế là, hầu như đã đi qua từng nơi ở đây, lại thêm đi vài vòng dọc theo biên giới, một nơi chỉ to như thế, ta lại vất vả tìm kiếm hơn mấy năm, không những không có thu hoạch gì, cuối cùng còn gặp phải con quái thú kia. Trong tưởng tượng của các ngươi, tướng mạo của con quái thú kia nhất định rất đáng sợ a?” Hoa Phi Hoa liếc nhìn mọi người đang lắng nghe say sưa, lại lén nhìn Tuyết Nhạn, thấy vẻ mặt nàng chuyên chú, trên mặt cũng không xuất hiện biểu lộ khác thường, cảm thấy thất vọng, thở dài, lại nói: “Hình dạng con quái thú kia rất giống một con mèo đên, thân thể cũng không to hơn con mèo bao nhiêu, kì lạ là bao bên ngoài cơ thể nó không phải ra lông mà là một giáp vảy, và lại có thêm hai chiếc sừng cong màu trắng chỉ dài có mấy tấc mọc ở bên cạnh đầu, nhìn thoáng qua một cái, còn tưởng rằng nó đeo vòng tai. Toàn thân nó đen kịt, duy nhất đôi sừng này hiện lên màu trắng, rất là dễ thấy. Trên đôi sừng này dường như có lỗ, không thấy nó còn có lỗ tai khác, ta phỏng chừng đôi sừng nhọn kia chính là lỗ tai của nó. Lúc ta mới gặp con quái thú kia, nó đang nằm ngủ ở trên một cây đại thụ ở biên giới. Một con thú con tướng mạo quái dị nha, cũng chẳng có gì kì lạ, cho nên ta cũng không muốn quấy nhiễu nó…”
“Trong lòng ngươi chắc là sợ hãi a?” Vô Ngôn không nhịn được hỏi.
“Vô Ngôn tỷ tỷ, ngươi nói rất đúng, lúc ấy ta quả thực có chút cảm giác xấu. Sau đó ta nhìn thấy con quái miêu kia mở mắt, cái ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì trong mắt nó?” Hoa Phi dừng câu chuyện, câu giờ ngay đoạn hấp dẫn.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Vẻ mặt Tuyết Nhạn nôn nóng, nhìn hắn chăm chú vội vàng hỏi.
Hoa Phi Hoa hy vọng trông thấy nhất chính là nhìn thấy một sự mất mát trên mặt Tuyết Nhạn, trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, ho khan hai tiếng, lại nghiêm nét mặt nói: “ Ánh mắt con quái miêu kia một đỏ tuyền, một cái khác trắng như tuyết, lập tức xuất hiện hai luồng sáng dọa người, làm cho người ta không muốn nhìn thẳng, trong lòng của ta có chút khủng hoảng, lúc ấy bèn nghĩ, cái con quái miêu này chẳng lẽ là thần thú? Chưa từng nghe thấy trong Phạt Thần dị vực có thần thú ah!”
“Thần thú? Phạt Thần dị vực thật sự không có thần thú, hay là thần thú cũng giống chúng ta không có công lực nhỉ?” Mộc Phong trầm tư một lúc, lại đưa ánh mắt không giải được nghi hoặc về phía Đỗ Nhiễm.
Đỗ Nhiễm không trả lời Mộc Phong ngay, lại hỏi một câu: Hoa Phi Hoa, vì sao ngươi nghĩ con quái miêu kia có thể là thần thú nhỉ?”
“Trong mắt con quái miêu kia rõ ràng bắn ra trực tiếp hai luồng sáng một đỏ một trắng ah! Đỗ Nhiễm, chẳng lẽ con bà ngươi còn tưởng rằng trong hốc mắt của nó để hai viên dạ minh châu sao?” Hoa Phi Hoa khinh thường nhìn Đỗ Nhiễm một cái, rốt cuộc là Thiên Quân của thần giới chính thống bên kia, tư tưởng đúng là tương đối bảo thủ, vấn đề đơn giản như thế lại cũng phải hoài nghi sao? Con bà nó!
“Chuyện này thật kì lạ, ta cũng ở trong Phạt Thần dị vực rất lâu, chưa từng nghe người ta nói tới còn có thần thú. Kì quái!” Đỗ Nhiễm cau mày nói.
“Có phải là thủ hộ thần thú Phạt Thần dị vực hay không?” Mộc Phong tâm niệm nhất động (**), bỗng dấy lên suy nghĩ , liền buột miệng nói.
“Có khả năng!” Đỗ Nhiễm bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt thoáng cái trở nên sinh động, “Nếu quả thật nó là thủ hộ thần thú, có lẽ chúng ta có cơ hội đi ra ngoài!”
“Đừng cao hứng quá, nếu quả thực nó là thủ hộ thần thú, các ngươi nghĩ có thể đánh thắng được nó sao?” Hoa Phi Hoa không để lỡ thời cơ dội cho gáo nước lạnh, “Các ngươi không biết sự lợi hại của nó, ngồi nói chuyện tự nhiên không ngờ eo mệt mỏi.”
Vô Ngôn xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, nghe Hoa Phi Hoa nói như vậy, trong lòng rốt cuộc sinh thêm mấy phần thiện cảm với hắn, lòng tràn ngập hy vọng cái mỏ quả đen lần này đừng tiếp tục phạm sai lầm, Vô Ngôn thầm nghĩ, cả đời tốt nhất cũng đừng đi ra ngoài, mỗi ngày ở đây có thể được công tử ôm ngủ, cửu giới bên ngoài hỗn loạn, làm sao còn có thể tìm được chuyện tốt thế này?
“Pháp thuật của nó lợi hại thế nào?” Tuyết Nhạn hứng thú, tò mò hỏi.
Hoa Phi Hoa si mê nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, trong lòng thích thú nghĩ, Coi như cm con thần thú kia không để lão tử chịu thiệt thòi, nếu như không gặp gỡ nó, ta làm gì có khả năng ba hoa khoác lác, lại lại sao có thể khiến Tuyết Nhạn chú ý tới ta như thế? Lập tức lại ra vẻ như thật nói: “ Lúc ấy, ta thấy nó mở mắt, hai luồng sáng thật là dọa người, tâm thần hoảng hốt, vội vội vàng vàng liền lui người về phía sau…”
“ Sợ là lăn một vòng về phía sau a?” Vô Ngôn cười hì hì nói.
Mộc Phong ngẫm nghĩ: “Ở biên giới Phạt Thần dị vực đâu đâu cũng là núi cao, người đứng ở trên bề mặt, nếu như lùi xuống quá nhanh, thật sự sẽ lăn xuống dưới, Vô Ngôn nói cũng không sai.
Mặt Hoa Phi Hoa đỏ lên, lần đó hắn rơi xuống từ trên núi tương đối chật vật, không muốn mất mặt ở trước mặt Tuyết Nhạn, vốn định lấp liếm một câu, nào biết lại bị Vô Ngôn vạch trần, lập tức cảm thấy thẹn quá hóa giận, tính tình trẻ con đột nhiên bộc phát ra ngoài, nổi giận đùng đùng nói với Vô Ngôn: “Đổi là ngươi thì có chắc sẽ không chạy trốn như thế chứ?”
“A! Hoa Phi Hoa, con quái miêu mới mở mắt, ngươi đã sợ tới như thế rồi hả? Nếu nó đuổi theo ngươi, chẳng phải ngươi sẽ bị bó dọa nát gan chó?” Vô Ngôn hừ một tiếng, tiểu quỷ nhát gan!
“Con quái miêu kia có phải lại đuổi theo phía sau hay không?” Đỗ Nhiễm vội vàng hỏi.
Mộc Phong thầm nghĩ, câu này của Đỗ đại ca hỏi hơi thừa, nếu như nó không đuổi theo, làm sao lại cắn đứt đồ chơi của Hoa Phi Hoa!
“Ta chạy xuống dưới núi ... Sau đó ..." Hoa Phi Hoa dè dặt nhìn Vô Ngôn một cái, thấy nàng không bới thêm kẽ hở nào..... mới tiếp tục nói:" Không thấy nó đuổi theo, không ngờ lại dẫm phải một vật trên đường"
(*) lợn ăn ngô: Bao can trư là một câu nói dân gian của Tứ Xuyên, nghĩa gốc là một giống lợn chuyên ăn cây ngô, ám chỉ người ngu đần, ngốc nghếch.
(**) tâm niệm nhất động: vừa mới nghĩ ra, vừa mới nghĩ tới.
(***) cưỡng từ đoạt lý: cướp lời, chặn họng.
Đêm đó Mộc Phong đã làm gì?
Sang ngày thứ hai, Hoa Phi Hoa mở to mắt tử nhìn ra cửa, ánh mắt trở nên hơi đờ đẫn, hắn cúi cái đầu nhỏ gằm xuống, thậm chí, cũng không có cả dũng khí nhìn Mộc Phong cùng hai nữ, tuy nói trước kia hắn vẫn luôn vô cùng say mê Tuyết Nhạn, nhưng thời gian dài rơi xuống Phạt Thần dị vực, cái tâm tư này vô hình phai nhạt đi rất nhiều. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy giai nhân, khó tránh khỏi gợi ra suy nghĩ có phần không phải, nếu như không phải Mộc Phong như một khối núi lớn chắn trước mặt hắn, nếu như Tuyết Nhạn vẫn độc thân trong sáng lạnh lùng như thế, Hoa Phi Hoa tất nhiên còn có thể vừa theo đuổi Tuyết Nhạn, vừa dùng biện pháp bắt nàng làm nữ nhân của hắn. Nam nhân thường vẫn có loại tâm lý quý trọng điều gì không có được, càng không có được càng không dứt bỏ được. Hoa Phi Hoa đã từng được tôn sùng làm Si thần, địa vị cao quý, chưa bao giờ thiếu nữ nhân bên cạnh, nhưng mà hắn đều không yêu, bây giờ trở nên si mê như vậy, đó cũng là vì ở trong Phạt Thần dị vực, Tuyết Nhạn đã cho hắn một hy vọng mơ hồ.
Bình minh chưa bao lâu, Đỗ Nhiễm đã tới.
Người này xưa nay không có việc gì làm, trừ ăn, chính là cùng Bạch Uyển Nhi trốn ở trong phòng hoan ái mỗi đêm ngày, hôm nay hắn vứt bỏ hiềm khích lúc trước tìm gặp Mộc Phong, tất nhiên không có chuyện gì tốt.
Mộc Phong thấy vẻ mặt hắn hình như không đúng, trong lòng than một câu: “ Tang Môn tinh! Không biết hắn lại mang tới tin xấu gì đây?
“Mộc huynh đệ!” Từ rất xa Đỗ Nhiễm đã giật giật yết hầu hô, có lẽ ngày đó sau khi hắn về sớm, chuyện xảy ra ở đây hắn cũng biết rồi, bằng không thì, hắn sẽ không đối xử tốt như vậy với Mộc Phong.
“Đỗ đại ca, ngươi tìm ta có việc gì vậy?” Mộc Phong cười nghênh đón. Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn đứng không nhúc nhích ở cạnh cửa, Hoa Phi Hoa ủ rũ ngồi ở trước chuồng chó.
“Chuyện xấu, chuyện xấu!” Đỗ Nhiễm sải bước không ngừng, mặt đầy vẻ lo lắng.
“Chuyện xấu gì?” Trong lòng Mộc Phong lo sợ một lúc, hỏi vội. Chẳng lẽ có quan hệ với ta? Chẳng lẽ những thần nhân không muốn hiểu, còn muốn tới cầu thân lần nữa?
“Huynh đệ, mấy ngày nay ngươi phải cẩn thận một chút!” Vẻ mặt Đỗ Nhiễm căng thẳng nhìn khắp xung quanh, ngẩng đẩu chào hỏi với Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn, đột nhiên thoáng nhìn thấy Hoa Phi Hoa ngồi ở chuồng chó, “Ồ! Hoa Phi Hoa, ngươi thật sự bé đi rồi hả?”
“Móa! Lão tử bây giờ là trẻ con, làm sao con bà ngươi nói thế được nhỉ?” Hoa Phi Hoa ngẩng đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Đỗ Nhiễm một cái, sầu muộn một đêm lập tức bị nhen lên, không nén nổi tức giận kêu ầm lên.
“Sau khi chuyển thế trọng sinh, cả tính tình cũng thay đổi?” Đỗ Nhiễm lắc đầu, quay đầu lại nhìn về phía Mộc Phong, được! Đơn giản vẫn là đừng chuyển thế, tên tiểu tử ngốc ngếch không biết than thở đã chuyển thành dạng người mất hết nhân tính rồi.
“Đỗ đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có vẻ hơi căng thẳng.” Mộc Phong bình tĩnh hỏi thăm.
“Đúng rồi, Đỗ đại ca, nhưng thần nhân buồn tẻ kia lại muốn tới cầu thân sao?” Vô Ngôn bước qua bậc thang gỗ, đi tới.
“Việc này còn nghiêm trọng hơn cả việc cầu thân!” Đỗ Nhiễm nói một câu, quay đầu hỏi Hoa Phi Hoa: “Ngươi còn nhớ dã thú cắn đứt lời nói kia của ngươi lần trước không?”
“Mẹ, Đỗ Nhiễm, con bà ngươi sao lại tự vạch áo cho người xem lưng? Lão tử là bị con dã thú kia cắn, nhưng mà, nếu ngươi gặp con dã thú kia, ngượi lại chạy mất sao?” Hoa Phi Hoa “xoẹt” cái đứng thẳng người lên, mọi người lại cảm thấy chiều cao của hắn khi đứng kỳ thật cũng không khác mấy so với lúc ngồi, lập tức cảm thấy tức cười, Vô Ngôn không nén được, che miệng cười trộm.
“Nếu ta gặp phải con dã thú kia, vậy cũng nguy rồi, đương nhiên cũng không chạy được, điều này không cần ngươi nhắc nhở.” Mặt Đỗ Nhiễm không biến sắc, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay không biết con dã thú kia không biết chập cái dây thần kinh nào, vậy mà lại chạy từ biên giới tới bên cạnh Hàm Hồ! Hơn nữa dường như bị điên rồi, gặp người là cắn, nghe nói nó đã cắn chết ba thần nhân, càng nhiều người nó cắn bị thương, chừng mười người!”
“Đỗ Nhiễm, ngươi sẽ không dọa ma dọa quỷ giữa ban ngày chứ?” Hoa Phi Hoa nhảy tới, hắn chỉ kiêng kị thanh kiếm xuất quỷ nhập thần trong tay Mộc Phong, còn đối với Đỗ nhiễm trong tay không có thần khí cũng không thèm để ở trong lòng.
“Móa!” Mộc Phong quay đầu mắng một câu, “Hoa Hoa, ngươi mồm chó không nhả ra ngà voi! Cm ngươi muốn thành quỷ, lão tử có thể cho ngươi toại nguyện, đừng gây căng thẳng cho chúng ta.”
Hoa Phi Hoa lập tức tỉnh ngộ trở lại làm cái đầu heo, vội vàng dừng bước, cúi đầu xuống, kéo lại miếng da thú quấn lấy nửa người.
“Đỗ đại ca, chuyện này có thật sao?” Mộc Phong quay đầu lại, nhíu mày hỏi.
“Vậy còn giả sao! Nhìn vào tình huynh đệ một thời gian của chúng ta, ta mới mạo hiểm tới thông báo cho ngươi sớm có chuẩn bị, không có chuyện gì thì đừng đi khắp nơi, mặc dù ngươi có Tiêu Diêu thần châu, nhưng chưa chắc đã đánh thắng được con quái thú kia. Hoa Phi Hoa đã gặp qua, không tin, ngươi hỏi hắn xem, rốt cuộc con quái thú kia có chỗ nào khủng bố!”
“Hoa Hoa, tới đây, ngươi hãy nói xem, hình dáng con quái thú kia lớn thế nào hả?” Mộc Phong quay đầu quát lên.
“Đại ca, tại sao ngươi phải dựng lòng hiếu kì của ngươi trên nỗi đau khổ của ta nhỉ?” Hoa Phi Hoa nhìn nghiêng qua Mộc Phong, vẻ mặt đau khổ nói.
“Hoa Hoa! Thời kì đau khổ nhất cũng đã qua lâu rồi, ngươi phải thấy may mắn mới đúng, bây giờ không phải ngươi đầy đủ bộ phận đứng ở đây sao? Nói nỗi đau của ngươi ra, ta giúp ngươi chia xẻ!” Mộc Phong thả tốc độ nói chuyện chậm lại, cười hắc hắc nói.
“Con quái thú kia! Cm nó kì thật cũng không khủng bố lắm!” Hoa Phi Hoa ổn định tinh thần, mắt nhìn thấy Tuyết Nhạn đi tới, đang nghiêm túc lắng nghe mình nói chuyện, lập tức trong lòng sinh ra đắc ý, lần đầu tiên mỹ nhân này để ý tới ta, ta phải thể hiện tốt một phen.
“Không khủng bố? Quái thú có thể ăn tươi nuốt sống những thần nhân chúng ta mà không khủng bố hả?” Nét mặt Đỗ Nhiễm hiện ra đầy vẻ khinh thường.
“Đúng…Đúng! Đỗ Nhiễm, quái thú này chỉ dừng ở khủng bố thôi sao, đó là thiên địch của thần nhân chúng ta, khắc tinh á! Vị thiên địch này, chứng minh chúng ta vĩnh viễn đánh cũng không lại. Đánh không lại thì phải làm sao? Vậy trốn chứ sao. Nếu như trốn cũng không thoái, thì đành phải toi rồi! Nhưng mà một khi đã toi, cũng sẽ chẳng còn kiếp sau đâu, các ngươi ngẫm lại xem, điều này có thể gọi là khủng bố sao? Đồ vật khủng bố, chỉ có thể dọa được người sống, nếu như người đều đã toi rồi, còn dọa được không?” Hoa Phi Hoa đong đưa cái đầu nhỏ, hắn thoáng nhìn thấy Tuyết Nhạn đang nghe rất chăm chú, trong lòng kích động, bàn tay thuận thế kết ra Lan Hoa chỉ.
Lan Hoa chỉ của Hoa Phi Hoa hiện thế lần thứ hai, Vô Ngôn không nén được tức giận nói: “Hoa Hoa! Nếu không phải ngươi lừa chúng ta vào đây, chúng ta sao phải gặp gỡ lại quái thú muốn ăn thịt thần nhân này!” Nàng lập tức muốn phi chân uyên ương lên, Hoa Phi Hoa cuống quýt chạy khỏi khu vực nguy hiểm nhanh như chớp.
“Vô Ngôn, đừng nhốn nháo. Hoa Hoa, hình dạng quái thú kia lớn thế nào? To cỡ nào? Nói qua về tình hình ngày ngươi gặp phải con quái thú kia đi! Mộc Phong đưa tay ngăn cản Vô Ngôn còn muốn hăm hở đuổi giặc cùng đường, bình tĩnh nói.
“Lại nói ngày đó trời cuối thu không khí trong lành, mặt trời rực rỡ chiếu ở trên cao…” Hoa Phi Hoa chắp tay sau lưng, vênh vang tự đắc, thong thả đi tới, đang muốn khoe khoang trắng trợn một phen Vô Ngôn “phụt” vui lên: “Hoa hoa, ở đây cũng không phải thế gian , nào có mặt trời rực rỡ hả?”
“Vô Ngôn tỷ tỷ, ngươi đừng ngắt lời mà! Ta nói tới chính là thời tiết của thế gian nha! Hoa Phi Hoa , cưỡng từ đoạt lý (***) nói.
“Vào thẳng chủ đề chính đi, nói thời tiết nhân gian làm gì? Hoa Phi Hoa, ngươi hãy nói về Phạt Thần dị vực, thế gian quá xa, chúng ta không quản được rộng như thế.” Đỗ Nhiễm thúc dục.
“Đỗ Nhiễm. cho dù thế gian không xa, bị nhốt trong Phạt Thần dị vực, ngươi cũng không cần biết! Không muốn nghe thì bỏ đi, tiểu gia ta cũng không phải nói cho ngươi nghe!” Hoa Phi Hoa xì mũi coi thường đối với Đỗ Nhiễm chưa bao giờ hỏi thăm về công việc của thế gian.
“Hoa Hoa, ta hiểu ngươi muốn nói thời tiết ngày đó tốt, đúng không?” Tuyết Nhạn dịu dàng nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vẫn là Tuyết Nhạn tỷ tỷ thông minh, nào có giống như lợn ăn ngô (bao ngũ trư) (*) ? Đã không hiểu còn không thèm khiêm tốn học hỏi!” Hoa Phi Hoa nghe thấy lời nói mềm mỏng của Tuyết Nhạn, xương cốt thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra, nhất thời vui mừng nhướng mày.
“Ai là lợn ăn ngô?” Vô Ngôn sấn tới gần một bước, dựng đứng lông mày lên, lạnh lùng tra hỏi.
“Trừ hắn ra, ta không biết còn có ai ah.” Hoa Phi Hoa lùi ra sau một bước, liếc xéo Đỗ Nhiễm một cái. Câu này ý tứ rõ ràng là lão tử không loại bỏ ngoài Đỗ Nhiễm ra còn có lợn ăn ngô khác.
Vỗ Ngôn vừa muốn giơ chân đá một cái, bị Mộc Phong nhẹ nhàng lôi lại, thuận tiện lôi vào trong ngực.
“Hoa Phi Hoa, ngươi nói tiếp đi.” Đỗ Nhiễm cũng chẳng để tâm tới Hoa Phi Hoa mắng mình là lợn ăn ngô, hắn đã từng được tôn lên làm Thiên Quân thần giới, quan niệm chúng sinh ngang hàng đã ăn sâu bén rễ, huống chi thời gian đã qua lâu như vậy, gặp qua không ít chuyện lạ? Thần nhân chuyển thế có thể biến thành heo, heo chuyển thế cũng có thể làm người, làm heo vài lần cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.
“Ta mới đến Phạt Thần dị vực không lâu, muốn đi ra ngoài, thế là, hầu như đã đi qua từng nơi ở đây, lại thêm đi vài vòng dọc theo biên giới, một nơi chỉ to như thế, ta lại vất vả tìm kiếm hơn mấy năm, không những không có thu hoạch gì, cuối cùng còn gặp phải con quái thú kia. Trong tưởng tượng của các ngươi, tướng mạo của con quái thú kia nhất định rất đáng sợ a?” Hoa Phi Hoa liếc nhìn mọi người đang lắng nghe say sưa, lại lén nhìn Tuyết Nhạn, thấy vẻ mặt nàng chuyên chú, trên mặt cũng không xuất hiện biểu lộ khác thường, cảm thấy thất vọng, thở dài, lại nói: “Hình dạng con quái thú kia rất giống một con mèo đên, thân thể cũng không to hơn con mèo bao nhiêu, kì lạ là bao bên ngoài cơ thể nó không phải ra lông mà là một giáp vảy, và lại có thêm hai chiếc sừng cong màu trắng chỉ dài có mấy tấc mọc ở bên cạnh đầu, nhìn thoáng qua một cái, còn tưởng rằng nó đeo vòng tai. Toàn thân nó đen kịt, duy nhất đôi sừng này hiện lên màu trắng, rất là dễ thấy. Trên đôi sừng này dường như có lỗ, không thấy nó còn có lỗ tai khác, ta phỏng chừng đôi sừng nhọn kia chính là lỗ tai của nó. Lúc ta mới gặp con quái thú kia, nó đang nằm ngủ ở trên một cây đại thụ ở biên giới. Một con thú con tướng mạo quái dị nha, cũng chẳng có gì kì lạ, cho nên ta cũng không muốn quấy nhiễu nó…”
“Trong lòng ngươi chắc là sợ hãi a?” Vô Ngôn không nhịn được hỏi.
“Vô Ngôn tỷ tỷ, ngươi nói rất đúng, lúc ấy ta quả thực có chút cảm giác xấu. Sau đó ta nhìn thấy con quái miêu kia mở mắt, cái ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì trong mắt nó?” Hoa Phi dừng câu chuyện, câu giờ ngay đoạn hấp dẫn.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Vẻ mặt Tuyết Nhạn nôn nóng, nhìn hắn chăm chú vội vàng hỏi.
Hoa Phi Hoa hy vọng trông thấy nhất chính là nhìn thấy một sự mất mát trên mặt Tuyết Nhạn, trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ, ho khan hai tiếng, lại nghiêm nét mặt nói: “ Ánh mắt con quái miêu kia một đỏ tuyền, một cái khác trắng như tuyết, lập tức xuất hiện hai luồng sáng dọa người, làm cho người ta không muốn nhìn thẳng, trong lòng của ta có chút khủng hoảng, lúc ấy bèn nghĩ, cái con quái miêu này chẳng lẽ là thần thú? Chưa từng nghe thấy trong Phạt Thần dị vực có thần thú ah!”
“Thần thú? Phạt Thần dị vực thật sự không có thần thú, hay là thần thú cũng giống chúng ta không có công lực nhỉ?” Mộc Phong trầm tư một lúc, lại đưa ánh mắt không giải được nghi hoặc về phía Đỗ Nhiễm.
Đỗ Nhiễm không trả lời Mộc Phong ngay, lại hỏi một câu: Hoa Phi Hoa, vì sao ngươi nghĩ con quái miêu kia có thể là thần thú nhỉ?”
“Trong mắt con quái miêu kia rõ ràng bắn ra trực tiếp hai luồng sáng một đỏ một trắng ah! Đỗ Nhiễm, chẳng lẽ con bà ngươi còn tưởng rằng trong hốc mắt của nó để hai viên dạ minh châu sao?” Hoa Phi Hoa khinh thường nhìn Đỗ Nhiễm một cái, rốt cuộc là Thiên Quân của thần giới chính thống bên kia, tư tưởng đúng là tương đối bảo thủ, vấn đề đơn giản như thế lại cũng phải hoài nghi sao? Con bà nó!
“Chuyện này thật kì lạ, ta cũng ở trong Phạt Thần dị vực rất lâu, chưa từng nghe người ta nói tới còn có thần thú. Kì quái!” Đỗ Nhiễm cau mày nói.
“Có phải là thủ hộ thần thú Phạt Thần dị vực hay không?” Mộc Phong tâm niệm nhất động (**), bỗng dấy lên suy nghĩ , liền buột miệng nói.
“Có khả năng!” Đỗ Nhiễm bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt thoáng cái trở nên sinh động, “Nếu quả thật nó là thủ hộ thần thú, có lẽ chúng ta có cơ hội đi ra ngoài!”
“Đừng cao hứng quá, nếu quả thực nó là thủ hộ thần thú, các ngươi nghĩ có thể đánh thắng được nó sao?” Hoa Phi Hoa không để lỡ thời cơ dội cho gáo nước lạnh, “Các ngươi không biết sự lợi hại của nó, ngồi nói chuyện tự nhiên không ngờ eo mệt mỏi.”
Vô Ngôn xưa nay chưa từng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, nghe Hoa Phi Hoa nói như vậy, trong lòng rốt cuộc sinh thêm mấy phần thiện cảm với hắn, lòng tràn ngập hy vọng cái mỏ quả đen lần này đừng tiếp tục phạm sai lầm, Vô Ngôn thầm nghĩ, cả đời tốt nhất cũng đừng đi ra ngoài, mỗi ngày ở đây có thể được công tử ôm ngủ, cửu giới bên ngoài hỗn loạn, làm sao còn có thể tìm được chuyện tốt thế này?
“Pháp thuật của nó lợi hại thế nào?” Tuyết Nhạn hứng thú, tò mò hỏi.
Hoa Phi Hoa si mê nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, trong lòng thích thú nghĩ, Coi như cm con thần thú kia không để lão tử chịu thiệt thòi, nếu như không gặp gỡ nó, ta làm gì có khả năng ba hoa khoác lác, lại lại sao có thể khiến Tuyết Nhạn chú ý tới ta như thế? Lập tức lại ra vẻ như thật nói: “ Lúc ấy, ta thấy nó mở mắt, hai luồng sáng thật là dọa người, tâm thần hoảng hốt, vội vội vàng vàng liền lui người về phía sau…”
“ Sợ là lăn một vòng về phía sau a?” Vô Ngôn cười hì hì nói.
Mộc Phong ngẫm nghĩ: “Ở biên giới Phạt Thần dị vực đâu đâu cũng là núi cao, người đứng ở trên bề mặt, nếu như lùi xuống quá nhanh, thật sự sẽ lăn xuống dưới, Vô Ngôn nói cũng không sai.
Mặt Hoa Phi Hoa đỏ lên, lần đó hắn rơi xuống từ trên núi tương đối chật vật, không muốn mất mặt ở trước mặt Tuyết Nhạn, vốn định lấp liếm một câu, nào biết lại bị Vô Ngôn vạch trần, lập tức cảm thấy thẹn quá hóa giận, tính tình trẻ con đột nhiên bộc phát ra ngoài, nổi giận đùng đùng nói với Vô Ngôn: “Đổi là ngươi thì có chắc sẽ không chạy trốn như thế chứ?”
“A! Hoa Phi Hoa, con quái miêu mới mở mắt, ngươi đã sợ tới như thế rồi hả? Nếu nó đuổi theo ngươi, chẳng phải ngươi sẽ bị bó dọa nát gan chó?” Vô Ngôn hừ một tiếng, tiểu quỷ nhát gan!
“Con quái miêu kia có phải lại đuổi theo phía sau hay không?” Đỗ Nhiễm vội vàng hỏi.
Mộc Phong thầm nghĩ, câu này của Đỗ đại ca hỏi hơi thừa, nếu như nó không đuổi theo, làm sao lại cắn đứt đồ chơi của Hoa Phi Hoa!
“Ta chạy xuống dưới núi ... Sau đó ..." Hoa Phi Hoa dè dặt nhìn Vô Ngôn một cái, thấy nàng không bới thêm kẽ hở nào..... mới tiếp tục nói:" Không thấy nó đuổi theo, không ngờ lại dẫm phải một vật trên đường"
(*) lợn ăn ngô: Bao can trư là một câu nói dân gian của Tứ Xuyên, nghĩa gốc là một giống lợn chuyên ăn cây ngô, ám chỉ người ngu đần, ngốc nghếch.
(**) tâm niệm nhất động: vừa mới nghĩ ra, vừa mới nghĩ tới.
(***) cưỡng từ đoạt lý: cướp lời, chặn họng.
/229
|