“Điều kiện gì? Huynh cứ nói!” Phần Thiên Thần Hỏa ngớ ra rồi hỏi.
“Trước khi ngươi vào trong cơ thể ta, ta phải hạ một cấm chế ở nội thể ngươi, thế nào?” Mộc Phong không để lộ thanh sắc nhìn Phần Thiên Thần Hỏa, trong nốt ruồi son ở bàn tay có một thần quyết tên là “Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết”, dựa vào giới thiệu trong sách, thần quyết này một khi khóa tâm mạch lại, không vật gì có thể thoát, ta dùng thần quyết này đánh cược với ngươi một lần.
“Được! Vậy huynh mau hạ cấm chế!” Phần Thiên Thần Hỏa luôn cậy tài tự kiêu, đâu để tâm đến thần cấm của tiểu thần ở trước mắt này! Liền không chút băn khoăn mở thật rộng kinh mạch.
Mộc Phong tung người tới trước, thoáng chốc đưa một tia thần thức xuyên vào nội thể nóng bỏng của Phần Thiên Thần Hỏa, hóa thành hình dạng của bản thân, cấp tốc bơi đến nơi tâm tạng của Phần Thiên Thần Hỏa, cẩn thận vẫy hai tay, bắt lên một vùng kim quang, trong chớp mắt nhập “Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết” vào khắp nơi trong những kinh mạch chủ yếu của Phần Thiên Thần Hỏa.
Mộc Phong rút thần thức về, bình tĩnh nói: “Được rồi, ngươi vào đi!”
Phần Thiên Thần Hỏa dang tay ra, đá một cái, cảm thấy nội thể chẳng hề có khác biệt gì, đắc ý thầm nghĩ: “Thần cấm của tiểu thần quá tầm thường, sao làm khó được ta chứ?” Sau đó thu lấy năm vòng lửa trên người, bỗng chốc chuồn vào trong kinh mạch của Mộc Phong.
Phần Thiên Thần Hỏa hóa thành một sợi hồng quang chui vào nội thể hắn, Mộc Phong chỉ cảm thấy trong kinh mạch có chút nóng, còn xa mới khủng khiếp như trong tưởng tượng, tâm tình hơi thư dãn nhưng vẫn không dám lơ là, liền chia ra một tia thần thức bám theo Phần Thiên Thần Hỏa, chú ý tỉ mỉ nhất cử nhất động của nó.
Phần Thiên Thần Hỏa nhanh chóng đi dạo trong nội thể Mộc Phong, ngoại trừ trong tâm tạng phát hiện vài đứa gia hỏa cổ quái hiếm lạ đang ngủ khò khò, trong kinh mạch còn nhìn thấy Vô Cực Lưỡng Nghi Bình đã cầm tù mình. Từng thầm chịu thiệt thòi trong nội thể nó, một lần bị rắn cắn, mười lần sợ cỏ buộc, Phần Thiên Thần Hỏa chẳng thể không tránh xa địch nhân, đâu còn dám đến gần Vô Cực Lưỡng Nghi Bình hiện giống như đang mê man kia!
Đi dạo xong kinh mạch trong nội thể Mộc Phong, Phần Thiên Thần Hỏa bỗng cảm thấy thất vọng, hóa ra hắn không gạt mình, ở trong này xác thực chẳng có năng lượng chất đống! Nhạn quá bạt mao[1], anh hùng sao có thể chạy vô ích! Phần Thiên Thần Hỏa một mực dứt khoát lấy tư liệu ngay tại chỗ, trực tiếp giành năng lượng trong kinh mạch Mộc Phong. Mộc Phong thấy vậy, thầm cười khổ, bản thân có chút năng lượng như vậy mà gia hỏa này cũng không chịu bỏ qua, quả thực có chút quá đáng, hành vi của nó giống y chang bọn giặc Oa thi hành “tam quang chính sách”[2].
Mộc Phong đợi hồi lâu, thấy Phần Thiên Thần Hỏa này ngửa mặt nằm trong kinh mạch mình, hai tay ôm đầu, chân gác chéo, bàn chân lắc lư, miệng còn nhổ bọt khí “phì phì”, dường như muốn an cư lạc nghiệp trong nội thể mình, mặt không khỏi có vẻ giận nói: “Hỏa Oa, chơi đủ rồi thì mau ra ngoài, ngươi ở trong nội thể ta lắc qua lắc lại, chỉ khiến ta cảm thấy căng thẳng!”
“Lão đại, huynh khẩn trương cái gì? Ta vốn là dân lành, sẽ không gây tổn hại. Lão đại huynh anh minh thần vũ, lòng dạ bao la, tiểu đệ ta đối với huynh khâm phục vô cùng, lòng ngưỡng mộ càng cuồn cuộn như giang thủy…”
“Không có việc lại xum xoe nịnh hót, chẳng phải kẻ gian cũng là trộm đạo! Được rồi, được rồi! Ngươi ra ngoài đi.” Mộc Phong chịu nổi cắt ngang lời nói nhảm của Phần Thiên Thần Hỏa, bực tức nói.
“Nam tử hán, đại trượng phu, nói không ra là không ra, hừ! Huynh làm gì được ta?” Cánh tay bé xíu của Phần Thiên Thần Hỏa dang ra, tụ hợp một vòng năng lượng nhỏ nhét vào trong miệng, cười hắc hắc quái dị.
“Ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mã! Ngươi không ra ngoài, phải không? Ta đối với ngươi tận tình tận nghĩa, tiên lễ hậu binh! Ngươi đừng không biết phải trái, chọc ta nổi nóng thì chớ trách ta đối với người không khách khí!” Sắc mặt Mộc Phong lạnh lùng nghiêm nghị, may mà đã sớm nhìn rõ, lưu lại thủ đoạn, nếu không, thân thể anh tuấn tiêu sái, mê đổ bao nhiêu thiếu nữ hữu tri [3]này của lão tử há chẳng phải sẽ thành con rối cho ngươi thu năng lượng sao?
“Vậy mời huynh cứ việc không khách khí với ta!” Lông mày màu đỏ thẫm của Phần Thiên Thần Hỏa dựng lên, “phù” một tiếng bàn tay cầm lên một ngọn lửa, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, có trách thì trách ngươi không thông minh, dẫn sói về nhà, bây giờ uy hiếp ngươi, xem như là coi trọng ngươi! Gì đó? Không phục hả? Đến đánh ta đi!
Mộc Phong cười lạnh nói: “Không có khoan kim cương, đâu dám ôm việc đồ gốm[4]. Ngươi hãy thôi hung hăng càn quấy! Ta đã có thể đưa ngươi vào thì có thể kéo ngươi ra!” Không tin ‘con khỉ’ ngươi có thể nhảy ra khỏi bàn tay của Như Lai phật! Mộc Phong lặng lẽ dùng thần niệm tụng, Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết ở trong nội thể Phần Thiên Thần Hỏa trong nháy mắt nhận được cảm ứng! Chỉ thấy trong vài kinh mạch chủ yếu của nội thể nó, những sợi kim tuyến lấp lánh nối vào trong tâm tạng, ở chính giữa còn có một điểm chớp sáng tròn trĩnh! Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết ở trong cơ thể Phần Thiên Thần Hỏa hình dạng như mặt trời dưới ngòi bút của tiểu nhi, thoáng chốc đã khóa chặt nó lại, như bị trói gô cổ chéo tay ra sau!
Theo sự khởi động của Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết, Phần Thiên Thần Hỏa thình lình phát hiện tứ chi của mình cứng đờ, kinh mạch nội thể ngưng kết, tức thì bị dọa đến hồn bất phụ thể, kinh hoàng thất sắc kêu loạn lên: “Lão đại, ta chỉ nói đùa với huynh thôi mà! Huynh đại nhân đại lượng, vạn lần khoan hồng độ lượng, huynh không phải ngụy quân tử, mà ta đích thực là tiểu nhân, huynh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với kẻ bẩn thỉu như ta!”
Mẹ kiếp! Luôn miệng nói ta không phải ngụy quân tử, chẳng nhẽ ta lại là ngụy tiểu nhân? Mộc Phong không có tâm tư để ý đến việc tố tụng của nó, trầm giọng lạnh lùng nói: “Hỏa Oa, ngươi có thể không chịu trách nhiệm với lời nói của ngươi, nhưng chẳng thể không thủ tín với ta! Ta mười phần nói rõ cho ngươi biết, ta đã gieo Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết vào nội thể ngươi, ngươi đã phát thệ theo ta thì không thể nuốt lời, bằng không…, bằng không hậu quả tự lo!” Mộc Phong không nghĩ đến việc tiêu diệt nó, ngập ngừng một chút, chỉ đành thêm một câu “hậu quả tự lo”.
Nhãn châu Phần Thiên Thần Hỏa xoay lông lốc, “hậu quả tự lo” trước tiên có nguyên nhân, ta giờ không cam tâm tình nguyện bái lão đại tâm địa thiện lương này, hắn có khi sẽ nhẫn tâm hạ sát thủ với ta mất, mà nội thể này lại là một kho báu năng lượng lấy chẳng hết, tìm đâu được nơi tốt như vậy chứ? Tuyệt đối không thể dễ dàng ra ngoài! Cân nhắc nặng nhẹ xong, Phần Thiên Thần Hỏa liền cười hì hì nói: “Lão đại, Hỏa Oa ta nhất định theo huynh, huynh đừng đuổi ta, chúng ta có duyên, ngại gì không làm hảo huynh đệ có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia, huynh thấy thế nào?"
Nếu không phải lão tử có năng lượng người cần, gia hỏa miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, nói khoác không cần suy nghĩ ngươi có thể làm huynh đệ với ta sao? Mộc Phong ngẫm nghĩ: “Nếu ta ném nó ra ngoài, nó chắc chắc vẫn muốn quấn lấy ta! Trước kia nghe nó nói cái gì cũng có thể thiêu hủy, nói không chừng có thể giúp ta thiêu hủy Thiên Y Thần Giáp, cứu nương tử ra!”
Quyết định chủ ý, chỉ cần mọi người chung sống hòa bình thì cũng có thể cùng lợi cho cả đôi bên, bèn nói: “Hỏa Oa, ta tạm thời theo như ngươi nói, sau này chúng ta cùng chung mối thù, ngươi không thể sinh ra dị tâm!” Mộc Phong làm lão đại, không tiện nhắc lại “Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia” như Phần Thiên Thần Hỏa mới nói, lại không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ đành đọc thuộc lòng “cùng chung mối thù”, nghĩ kỹ lại bản thân hình như chỉ có hai ba cừu nhân công lực thông thường, tựa hồ cũng chẳng cần dùng đến dao mổ trâu Phần Thiên Thần Hỏa! Không khỏi than thở bị thiệt thòi!
Phần Thiên Thần Hỏa thấy Mộc Phong bằng lòng, mắt nhìn hắn nới lỏng cấm chế trong cơ thể mình, liền cảm thấy như mở cờ trong bụng, thầm khen bản thân thông mình tài giỏi, làm một vụ buôn bán có lời, nhịn không nổi định khoe khoang một hồi, nhưng lại nghe Mộc Phong nói: “Hỏa Oa, ngươi sau này không có việc gì thì nói ít một chút, đừng đến làm phiền ta!”
Phần Thiên Thần Hỏa vội vàng ưng thuận, Hỏa Oa ta khoác lác thì trên trời dưới đất, không chỗ nào không biết, chẳng chỗ nào không hiểu, ngươi không muốn nghe, ta cũng lười chẳng muốn dạy ngươi!
Xử lý xong đứa gia hỏa khó ứng phó Phần Thiên Thần Hỏa này, Mộc Phong thờ phào một hơi, cuối cùng đã có thể làm chánh sự. Thế là, hắn chia ra bảy tia thần thức, phân nhau thăm dò bảy bảo tinh. Đáng tiếc dò xét rất lâu, Mộc Phong cũng chưa nhìn rõ ràng, Tiểu Tinh Linh và Hỗn Độn Thần Thạch hãy còn trong giấc mộng, không có chúng giúp đỡ, mình chẳng qua là kẻ tay ngang xem náo nhiệt, trừ việc cảm giác được thần linh chi khí ở đây dồi dào khác thường, ngoài ra không thu hoạch được thêm chút gì. Mộc Phong mặt đầy thất vọng, hơi thở dài một tiếng, mà thôi, đành phải nhờ vào Lam Thạch Tinh Mẫu hấp thu năng lượng để giúp mình luyện công, không còn cách nào khác.
Mộc Phong thu liễm tâm thần, ngồi xếp bằng trên không trung, lưu lại một tia thần thức đề phòng Phần Thiên Thần Hỏa tạo phản, liền làm một thủ thế phức tạp rồi chầm chậm chìm vào trong công pháp.
Công pháp Hồng Mông Thiên Kinh một khi khởi động, năng lượng trong kinh mạch Mộc Phong lập tức tiêu hao vô số, Lam Tinh Thạch Mẫu giống như một đàn ong làm việc tận tụy, không biết mệt mỏi, vận chuyển liên tục không ngừng lượng lớn thần linh chi khí ở bốn phía. Phần Thiên Thần Hỏa thấy năng lượng chung quanh giống như có ma, tự đâm đầu vào lưới, lúc đầu còn vui mừng quá đỗi, cuộc sống đã lâu mới phát hiện bản thân quả thực không ăn vào nổi nữa, trong lòng dần dần nhạt nhẽo vô vị, nhưng cũng vui quên trở về. Có điều, tiền quá nhiều thật sự không phải là việc tốt, giống như kẻ nghèo khổ đột nhiên nhận được một núi vàng, sau khi hân hoan vui mừng, mua vạn mẫu ruộng tốt, mỗi năm thu tô vạn gánh, mới bỗng nhiên sực tỉnh, đây chẳng qua là trò chơi số lượng mệt người, tiền nhiều nữa vẫn chỉ có thể ngày ăn ba bữa, tối ngủ tám xích! Không phải là một chữ nhàm còn gì nữa?
Mộc Phong đang đắm chìm trong công pháp chưa bao giờ nghi ngờ năng lượng quá nhiều, nếu nói Phần Thiên Thần Hỏa chỉ sinh sống hưởng thụ, vậy Mộc Phong chắc chắn là đang kiến tạo một quốc gia dang dở. Nếu nói người khác xây dựng tốt quốc gia là vì lão bá tánh có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc, an cư lạc nghiệp, vậy Mộc Phong lại vì muốn làm một bá tánh bình dân trong quốc gia này!
Cuộc sống Phần Thiên Thần Hỏa càng trở nên nhàn nhã tự tại, công lực của Mộc Phong tăng lên từng ngày, thân thể biến hóa thất thường, chợt trong suốt, chợt hư ảo, có lúc hào quang vạn trượng, có lúc phẳng lặng như kính. Phần Thiên Thần Hỏa nằm trong kinh mạch Mộc Phong, giống như một chiếc thuyền con, thỉnh thoảng xông pha giữa biển khơi cuồn cuộn sóng cả, thỉnh thoảng trôi nổi trên khe suối trong cảnh xuân tươi đẹp. Thân thể của Mộc Phong biến hóa càng lúc càng nhanh, Phần Thiên Thần Hỏa buộc phải tăng cường năng lực thích ứng của bản thân, vừa cho rằng mình rơi vào một lu nước nhỏ, thoáng chốc lại tưởng nhầm đã đặt mình bên dưới tinh không mênh mông! Phần Thiên Thần Hỏa càng kinh tâm động phách, chưa bao giờ thấy công pháp cao thâm mạc trắc như vậy, mình như bị một lá che mắt, bây giờ mới biết lão đại này không thể khinh thường được, liền thu dọn lòng rẻ rúng, cam tâm trở thành trợ thủ đắc lực của Mộc Phong, lập nên vô số công lao hiển hách giúp Mộc Phong sau này bình định cửu giới, việc này sau này hãy nói.
[1]Nhạn quá bạt mao: nhạn khi bay cũng có thể nhổ được lông, hình dung kỹ thuật cao siêu. Như những người thích lợi dụng, việc có lợi đến tay đều không dễ dàng bỏ qua.
[2]Tam quang chính sách khi Nhật Bản xâm lược Trung Hoa gồm: thiêu quang, sát quang, thưởng quang hay là đốt sạch, giết sạch, cướp sạch.
Phần Thiên Thần Hỏa đang bận, Lam Thạch Tinh Mẫu cũng không có lúc tranh thủ nghỉ ngơi, năng lượng vừa vào lại ra, trong kinh mạch Mộc Phong vẫn yên ả phẳng lặng, năng lượng chẳng thấy tăng nhiều mà cũng không giảm bớt. Có điều Phần Thiên Thần Hỏa không nén nổi vui mừng, lão đại này của ta tuy bản lĩnh không cao, nhưng hấp thu năng lượng lại là chuyện khác, nếu mình ở lại trong kinh mạch hắn thật cũng không phải lo ăn mặc, “Trộm được bèo rong nửa ngày nhàn”, cuộc sống cũng tạm qua được.
[3]hữu tri đối với vô tri
[4]đồ gốm sứ độ cứng rất cao nên không có khoan kim cương thì khó mà đục lỗ, sửa chữa. Ý chỉ không có bản lĩnh đừng ôm việc vào người.
“Trước khi ngươi vào trong cơ thể ta, ta phải hạ một cấm chế ở nội thể ngươi, thế nào?” Mộc Phong không để lộ thanh sắc nhìn Phần Thiên Thần Hỏa, trong nốt ruồi son ở bàn tay có một thần quyết tên là “Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết”, dựa vào giới thiệu trong sách, thần quyết này một khi khóa tâm mạch lại, không vật gì có thể thoát, ta dùng thần quyết này đánh cược với ngươi một lần.
“Được! Vậy huynh mau hạ cấm chế!” Phần Thiên Thần Hỏa luôn cậy tài tự kiêu, đâu để tâm đến thần cấm của tiểu thần ở trước mắt này! Liền không chút băn khoăn mở thật rộng kinh mạch.
Mộc Phong tung người tới trước, thoáng chốc đưa một tia thần thức xuyên vào nội thể nóng bỏng của Phần Thiên Thần Hỏa, hóa thành hình dạng của bản thân, cấp tốc bơi đến nơi tâm tạng của Phần Thiên Thần Hỏa, cẩn thận vẫy hai tay, bắt lên một vùng kim quang, trong chớp mắt nhập “Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết” vào khắp nơi trong những kinh mạch chủ yếu của Phần Thiên Thần Hỏa.
Mộc Phong rút thần thức về, bình tĩnh nói: “Được rồi, ngươi vào đi!”
Phần Thiên Thần Hỏa dang tay ra, đá một cái, cảm thấy nội thể chẳng hề có khác biệt gì, đắc ý thầm nghĩ: “Thần cấm của tiểu thần quá tầm thường, sao làm khó được ta chứ?” Sau đó thu lấy năm vòng lửa trên người, bỗng chốc chuồn vào trong kinh mạch của Mộc Phong.
Phần Thiên Thần Hỏa hóa thành một sợi hồng quang chui vào nội thể hắn, Mộc Phong chỉ cảm thấy trong kinh mạch có chút nóng, còn xa mới khủng khiếp như trong tưởng tượng, tâm tình hơi thư dãn nhưng vẫn không dám lơ là, liền chia ra một tia thần thức bám theo Phần Thiên Thần Hỏa, chú ý tỉ mỉ nhất cử nhất động của nó.
Phần Thiên Thần Hỏa nhanh chóng đi dạo trong nội thể Mộc Phong, ngoại trừ trong tâm tạng phát hiện vài đứa gia hỏa cổ quái hiếm lạ đang ngủ khò khò, trong kinh mạch còn nhìn thấy Vô Cực Lưỡng Nghi Bình đã cầm tù mình. Từng thầm chịu thiệt thòi trong nội thể nó, một lần bị rắn cắn, mười lần sợ cỏ buộc, Phần Thiên Thần Hỏa chẳng thể không tránh xa địch nhân, đâu còn dám đến gần Vô Cực Lưỡng Nghi Bình hiện giống như đang mê man kia!
Đi dạo xong kinh mạch trong nội thể Mộc Phong, Phần Thiên Thần Hỏa bỗng cảm thấy thất vọng, hóa ra hắn không gạt mình, ở trong này xác thực chẳng có năng lượng chất đống! Nhạn quá bạt mao[1], anh hùng sao có thể chạy vô ích! Phần Thiên Thần Hỏa một mực dứt khoát lấy tư liệu ngay tại chỗ, trực tiếp giành năng lượng trong kinh mạch Mộc Phong. Mộc Phong thấy vậy, thầm cười khổ, bản thân có chút năng lượng như vậy mà gia hỏa này cũng không chịu bỏ qua, quả thực có chút quá đáng, hành vi của nó giống y chang bọn giặc Oa thi hành “tam quang chính sách”[2].
Mộc Phong đợi hồi lâu, thấy Phần Thiên Thần Hỏa này ngửa mặt nằm trong kinh mạch mình, hai tay ôm đầu, chân gác chéo, bàn chân lắc lư, miệng còn nhổ bọt khí “phì phì”, dường như muốn an cư lạc nghiệp trong nội thể mình, mặt không khỏi có vẻ giận nói: “Hỏa Oa, chơi đủ rồi thì mau ra ngoài, ngươi ở trong nội thể ta lắc qua lắc lại, chỉ khiến ta cảm thấy căng thẳng!”
“Lão đại, huynh khẩn trương cái gì? Ta vốn là dân lành, sẽ không gây tổn hại. Lão đại huynh anh minh thần vũ, lòng dạ bao la, tiểu đệ ta đối với huynh khâm phục vô cùng, lòng ngưỡng mộ càng cuồn cuộn như giang thủy…”
“Không có việc lại xum xoe nịnh hót, chẳng phải kẻ gian cũng là trộm đạo! Được rồi, được rồi! Ngươi ra ngoài đi.” Mộc Phong chịu nổi cắt ngang lời nói nhảm của Phần Thiên Thần Hỏa, bực tức nói.
“Nam tử hán, đại trượng phu, nói không ra là không ra, hừ! Huynh làm gì được ta?” Cánh tay bé xíu của Phần Thiên Thần Hỏa dang ra, tụ hợp một vòng năng lượng nhỏ nhét vào trong miệng, cười hắc hắc quái dị.
“Ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mã! Ngươi không ra ngoài, phải không? Ta đối với ngươi tận tình tận nghĩa, tiên lễ hậu binh! Ngươi đừng không biết phải trái, chọc ta nổi nóng thì chớ trách ta đối với người không khách khí!” Sắc mặt Mộc Phong lạnh lùng nghiêm nghị, may mà đã sớm nhìn rõ, lưu lại thủ đoạn, nếu không, thân thể anh tuấn tiêu sái, mê đổ bao nhiêu thiếu nữ hữu tri [3]này của lão tử há chẳng phải sẽ thành con rối cho ngươi thu năng lượng sao?
“Vậy mời huynh cứ việc không khách khí với ta!” Lông mày màu đỏ thẫm của Phần Thiên Thần Hỏa dựng lên, “phù” một tiếng bàn tay cầm lên một ngọn lửa, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, có trách thì trách ngươi không thông minh, dẫn sói về nhà, bây giờ uy hiếp ngươi, xem như là coi trọng ngươi! Gì đó? Không phục hả? Đến đánh ta đi!
Mộc Phong cười lạnh nói: “Không có khoan kim cương, đâu dám ôm việc đồ gốm[4]. Ngươi hãy thôi hung hăng càn quấy! Ta đã có thể đưa ngươi vào thì có thể kéo ngươi ra!” Không tin ‘con khỉ’ ngươi có thể nhảy ra khỏi bàn tay của Như Lai phật! Mộc Phong lặng lẽ dùng thần niệm tụng, Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết ở trong nội thể Phần Thiên Thần Hỏa trong nháy mắt nhận được cảm ứng! Chỉ thấy trong vài kinh mạch chủ yếu của nội thể nó, những sợi kim tuyến lấp lánh nối vào trong tâm tạng, ở chính giữa còn có một điểm chớp sáng tròn trĩnh! Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết ở trong cơ thể Phần Thiên Thần Hỏa hình dạng như mặt trời dưới ngòi bút của tiểu nhi, thoáng chốc đã khóa chặt nó lại, như bị trói gô cổ chéo tay ra sau!
Theo sự khởi động của Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết, Phần Thiên Thần Hỏa thình lình phát hiện tứ chi của mình cứng đờ, kinh mạch nội thể ngưng kết, tức thì bị dọa đến hồn bất phụ thể, kinh hoàng thất sắc kêu loạn lên: “Lão đại, ta chỉ nói đùa với huynh thôi mà! Huynh đại nhân đại lượng, vạn lần khoan hồng độ lượng, huynh không phải ngụy quân tử, mà ta đích thực là tiểu nhân, huynh ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với kẻ bẩn thỉu như ta!”
Mẹ kiếp! Luôn miệng nói ta không phải ngụy quân tử, chẳng nhẽ ta lại là ngụy tiểu nhân? Mộc Phong không có tâm tư để ý đến việc tố tụng của nó, trầm giọng lạnh lùng nói: “Hỏa Oa, ngươi có thể không chịu trách nhiệm với lời nói của ngươi, nhưng chẳng thể không thủ tín với ta! Ta mười phần nói rõ cho ngươi biết, ta đã gieo Tiệt Mạch Tỏa Tâm Quyết vào nội thể ngươi, ngươi đã phát thệ theo ta thì không thể nuốt lời, bằng không…, bằng không hậu quả tự lo!” Mộc Phong không nghĩ đến việc tiêu diệt nó, ngập ngừng một chút, chỉ đành thêm một câu “hậu quả tự lo”.
Nhãn châu Phần Thiên Thần Hỏa xoay lông lốc, “hậu quả tự lo” trước tiên có nguyên nhân, ta giờ không cam tâm tình nguyện bái lão đại tâm địa thiện lương này, hắn có khi sẽ nhẫn tâm hạ sát thủ với ta mất, mà nội thể này lại là một kho báu năng lượng lấy chẳng hết, tìm đâu được nơi tốt như vậy chứ? Tuyệt đối không thể dễ dàng ra ngoài! Cân nhắc nặng nhẹ xong, Phần Thiên Thần Hỏa liền cười hì hì nói: “Lão đại, Hỏa Oa ta nhất định theo huynh, huynh đừng đuổi ta, chúng ta có duyên, ngại gì không làm hảo huynh đệ có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia, huynh thấy thế nào?"
Nếu không phải lão tử có năng lượng người cần, gia hỏa miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, nói khoác không cần suy nghĩ ngươi có thể làm huynh đệ với ta sao? Mộc Phong ngẫm nghĩ: “Nếu ta ném nó ra ngoài, nó chắc chắc vẫn muốn quấn lấy ta! Trước kia nghe nó nói cái gì cũng có thể thiêu hủy, nói không chừng có thể giúp ta thiêu hủy Thiên Y Thần Giáp, cứu nương tử ra!”
Quyết định chủ ý, chỉ cần mọi người chung sống hòa bình thì cũng có thể cùng lợi cho cả đôi bên, bèn nói: “Hỏa Oa, ta tạm thời theo như ngươi nói, sau này chúng ta cùng chung mối thù, ngươi không thể sinh ra dị tâm!” Mộc Phong làm lão đại, không tiện nhắc lại “Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia” như Phần Thiên Thần Hỏa mới nói, lại không tìm được từ ngữ thích hợp, chỉ đành đọc thuộc lòng “cùng chung mối thù”, nghĩ kỹ lại bản thân hình như chỉ có hai ba cừu nhân công lực thông thường, tựa hồ cũng chẳng cần dùng đến dao mổ trâu Phần Thiên Thần Hỏa! Không khỏi than thở bị thiệt thòi!
Phần Thiên Thần Hỏa thấy Mộc Phong bằng lòng, mắt nhìn hắn nới lỏng cấm chế trong cơ thể mình, liền cảm thấy như mở cờ trong bụng, thầm khen bản thân thông mình tài giỏi, làm một vụ buôn bán có lời, nhịn không nổi định khoe khoang một hồi, nhưng lại nghe Mộc Phong nói: “Hỏa Oa, ngươi sau này không có việc gì thì nói ít một chút, đừng đến làm phiền ta!”
Phần Thiên Thần Hỏa vội vàng ưng thuận, Hỏa Oa ta khoác lác thì trên trời dưới đất, không chỗ nào không biết, chẳng chỗ nào không hiểu, ngươi không muốn nghe, ta cũng lười chẳng muốn dạy ngươi!
Xử lý xong đứa gia hỏa khó ứng phó Phần Thiên Thần Hỏa này, Mộc Phong thờ phào một hơi, cuối cùng đã có thể làm chánh sự. Thế là, hắn chia ra bảy tia thần thức, phân nhau thăm dò bảy bảo tinh. Đáng tiếc dò xét rất lâu, Mộc Phong cũng chưa nhìn rõ ràng, Tiểu Tinh Linh và Hỗn Độn Thần Thạch hãy còn trong giấc mộng, không có chúng giúp đỡ, mình chẳng qua là kẻ tay ngang xem náo nhiệt, trừ việc cảm giác được thần linh chi khí ở đây dồi dào khác thường, ngoài ra không thu hoạch được thêm chút gì. Mộc Phong mặt đầy thất vọng, hơi thở dài một tiếng, mà thôi, đành phải nhờ vào Lam Thạch Tinh Mẫu hấp thu năng lượng để giúp mình luyện công, không còn cách nào khác.
Mộc Phong thu liễm tâm thần, ngồi xếp bằng trên không trung, lưu lại một tia thần thức đề phòng Phần Thiên Thần Hỏa tạo phản, liền làm một thủ thế phức tạp rồi chầm chậm chìm vào trong công pháp.
Công pháp Hồng Mông Thiên Kinh một khi khởi động, năng lượng trong kinh mạch Mộc Phong lập tức tiêu hao vô số, Lam Tinh Thạch Mẫu giống như một đàn ong làm việc tận tụy, không biết mệt mỏi, vận chuyển liên tục không ngừng lượng lớn thần linh chi khí ở bốn phía. Phần Thiên Thần Hỏa thấy năng lượng chung quanh giống như có ma, tự đâm đầu vào lưới, lúc đầu còn vui mừng quá đỗi, cuộc sống đã lâu mới phát hiện bản thân quả thực không ăn vào nổi nữa, trong lòng dần dần nhạt nhẽo vô vị, nhưng cũng vui quên trở về. Có điều, tiền quá nhiều thật sự không phải là việc tốt, giống như kẻ nghèo khổ đột nhiên nhận được một núi vàng, sau khi hân hoan vui mừng, mua vạn mẫu ruộng tốt, mỗi năm thu tô vạn gánh, mới bỗng nhiên sực tỉnh, đây chẳng qua là trò chơi số lượng mệt người, tiền nhiều nữa vẫn chỉ có thể ngày ăn ba bữa, tối ngủ tám xích! Không phải là một chữ nhàm còn gì nữa?
Mộc Phong đang đắm chìm trong công pháp chưa bao giờ nghi ngờ năng lượng quá nhiều, nếu nói Phần Thiên Thần Hỏa chỉ sinh sống hưởng thụ, vậy Mộc Phong chắc chắn là đang kiến tạo một quốc gia dang dở. Nếu nói người khác xây dựng tốt quốc gia là vì lão bá tánh có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc, an cư lạc nghiệp, vậy Mộc Phong lại vì muốn làm một bá tánh bình dân trong quốc gia này!
Cuộc sống Phần Thiên Thần Hỏa càng trở nên nhàn nhã tự tại, công lực của Mộc Phong tăng lên từng ngày, thân thể biến hóa thất thường, chợt trong suốt, chợt hư ảo, có lúc hào quang vạn trượng, có lúc phẳng lặng như kính. Phần Thiên Thần Hỏa nằm trong kinh mạch Mộc Phong, giống như một chiếc thuyền con, thỉnh thoảng xông pha giữa biển khơi cuồn cuộn sóng cả, thỉnh thoảng trôi nổi trên khe suối trong cảnh xuân tươi đẹp. Thân thể của Mộc Phong biến hóa càng lúc càng nhanh, Phần Thiên Thần Hỏa buộc phải tăng cường năng lực thích ứng của bản thân, vừa cho rằng mình rơi vào một lu nước nhỏ, thoáng chốc lại tưởng nhầm đã đặt mình bên dưới tinh không mênh mông! Phần Thiên Thần Hỏa càng kinh tâm động phách, chưa bao giờ thấy công pháp cao thâm mạc trắc như vậy, mình như bị một lá che mắt, bây giờ mới biết lão đại này không thể khinh thường được, liền thu dọn lòng rẻ rúng, cam tâm trở thành trợ thủ đắc lực của Mộc Phong, lập nên vô số công lao hiển hách giúp Mộc Phong sau này bình định cửu giới, việc này sau này hãy nói.
[1]Nhạn quá bạt mao: nhạn khi bay cũng có thể nhổ được lông, hình dung kỹ thuật cao siêu. Như những người thích lợi dụng, việc có lợi đến tay đều không dễ dàng bỏ qua.
[2]Tam quang chính sách khi Nhật Bản xâm lược Trung Hoa gồm: thiêu quang, sát quang, thưởng quang hay là đốt sạch, giết sạch, cướp sạch.
Phần Thiên Thần Hỏa đang bận, Lam Thạch Tinh Mẫu cũng không có lúc tranh thủ nghỉ ngơi, năng lượng vừa vào lại ra, trong kinh mạch Mộc Phong vẫn yên ả phẳng lặng, năng lượng chẳng thấy tăng nhiều mà cũng không giảm bớt. Có điều Phần Thiên Thần Hỏa không nén nổi vui mừng, lão đại này của ta tuy bản lĩnh không cao, nhưng hấp thu năng lượng lại là chuyện khác, nếu mình ở lại trong kinh mạch hắn thật cũng không phải lo ăn mặc, “Trộm được bèo rong nửa ngày nhàn”, cuộc sống cũng tạm qua được.
[3]hữu tri đối với vô tri
[4]đồ gốm sứ độ cứng rất cao nên không có khoan kim cương thì khó mà đục lỗ, sửa chữa. Ý chỉ không có bản lĩnh đừng ôm việc vào người.
/229
|