Phó Tổng ,Hối Hận Sau Ly Hôn

Chương 20

/1723



” Bà cụ liếc nhìn Ôn Lương, trách móc: “Sao con không khen con dâu của con một tiếng? Mấy món này đều là do con bé làm đấy.

 Ta thấy con càng ngày càng không để con bé vào mắt rồi.

 ” Phó Tranh khựng lại: “Tài nấu ăn của A Lương cũng ngon.

 ” “Nói cho có lệ.

 ” Bà cụ cằn nhằn.

 Phó Tranh: “... " Anh biết rằng sau chuyện hot search, bà cụ hôm nay đặc biệt không vừa mắt anh.

 Ngồi xuống quanh bàn ăn, ông cụ hắng giọng, chậm rãi nói: “A Tranh, ta nghe nói cô bé nhà họ Sở gần đây về nước rồi?” Phó Tranh nghiêm túc gật đầu: “Vừa mới về không lâu ạ.

 ” “Tin tức sáng nay ta cũng đọc rồi, giữa hai đứa từng có một đoạn tình cảm, nhưng dù sao bây giờ cũng đã chia tay.

 Con và A Lương là 62 62 vợ chồng, sau này đừng đi quá gần với cô bé nhà họ Sở, nếu không con để A Lương nghĩ sao? Ta nghe nói công ty có hợp tác với cô ta, vậy cứ để A Lương đi tiếp xúc, con đừng nhúng tay vào nữa.

 ” Phó Tranh đặt đũa xuống, mặt nghiêm túc nhìn ông cụ: “Ông nội, con định... ” “Khụ khụ khụ…” Ông cụ ho khan, cắt ngang lời Phó Tranh: “Ngày trước, cha của A Lương đã cứu ta một mạng, ta đã hứa với ông ấy rằng nhất định sẽ đối xử với A Lương như cháu gái ruột, nên mới chọn gả con bé cho con.

 Trước khi kết hôn, ông đã hỏi con có đồng ý không, chính miệng con đã đồng ý.

 Ông biết con là một người đàn ông có trách nhiệm, A Tranh, đừng làm người thất hứa, đừng để ông coi thường con, đừng để ông hối hận vì đã đưa con về.

 ” Phó Tranh im lặng.

 Ông nội nói nặng lời như vậy, Phó Tranh rõ ràng không thể phản bác, sự im lặng của anh chính là sự phản kháng không lời, sự kiên trì không lời Không khí trở nên nặng nề.

 Ôn Lương nhanh chóng lên tiếng hòa giải, dùng đũa chung gắp thức ăn cho ông cụ: “Ông nội, nếm thử món cà tím sốt chua ngọt này đi, cháu tự tay làm đấy ạ, ngày xưa ông thích ăn nhất mà.

 ” Bà cụ cũng phụ họa: “Con xem, A Lương chỉ nhớ đến con thôi, bà sắp ghen rồi đây.

 ” “Vẫn là A Lương hiếu thảo,” ông cụ cầm đũa lên, cười tủm tỉm gật đầu: “Không như cái thằng vô lương tâm nào đó, chỉ biết chọc ông tức, ta thấy chắc phải chọc ta tức chết nó mới chịu thôi.

 ” Cái thằng vô lương tâm Phó Tranh: “... ” “Ông nội, ông đừng nói vậy mà, ông nội nhất định sẽ sống trăm tuổi.

 ” Cha mẹ Ôn Lương ly hôn khi cô còn rất nhỏ, cô được phản cho cha, chính xác hơn là mẹ cô không muốn cô.

 Suốt bao nhiêu năm sau đó, mẹ cô cũng chưa từng thăm cô một lần.

 Cha bận công việc, ban đầu cô sống với ông bà nội ở quê, nhưng vài năm sau ông bà nội lần lượt qua đời, cô được cha đón về sống cùng.

 Năm 16 tuổi cha cũng ra đi, cô hoàn toàn cô độc một mình.

 Cho đến khi ông bà nội hiện tại đón cô về, trao cho cô sự ấm áp, trao cho cô một mái nhà khác.

 Nỗi đau khi người thân lần lượt qua đời, cô không muốn chịu đựng thêm nữa.

 Không ai mong ông nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi hơn cô.

 Cả bữa ăn, trừ Phó Tranh ra, ba người còn lại đặc biệt hòa thuận.

 Ôn Lương nghĩ đủ cách để chọc ông cụ và bà cụ vui vẻ, họ nói chuyện qua lại, mặt mày rạng rỡ, trông mới giống một gia đình thực sự.




/1723

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status