Phó Tổng ,Hối Hận Sau Ly Hôn

Chương 2

/1723



“Vậy... em về nhà đợi anh nhé?” Ôn Lương cắn môi, “Em có chuyện muốn nói với anh.

 ” “Được, anh cũng có chuyện muốn nói với em.

 ” “Bữa tối em đã dặn dì giúp việc chuẩn bị món anh thích rồi... ” “Em tự ăn đi, anh còn có việc, sẽ về muộn hơn một chút.

 ” Ôn Lương có chút hụt hẫng, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đáp: “Vậy được ạ.

 ” Đúng lúc cô định cúp máy, bên phía Phó Tranh lại vang lên giọng nữ ban nãy: “A Tranh, xin lỗi nhé, vừa nãy Ôn Lương gọi điện cho anh, em nhất thời quên không chuyển lời... Lòng Ôn Lương chùng xuống, cô cau mày.

 Vừa định hỏi Phó Tranh người phụ nữ này là ai thì điện thoại đã bị ngắt kết nối.

 Cô nhìn màn hình điện thoại, mím môi, nói với tài xế: “Về nhà đi.

 ” Tài xế từ những câu nói úp mở đoán ra điều gì đó, lái xe rời khỏi sân bay.

 Bữa tối, Ôn Lương không có mấy khẩu vị, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô vẫn cố ăn một chút.

 Phòng khách bật TV.

 Tiet Cô ôm gối tựa lưng ngồi trên ghế sofa, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, hoàn toàn không để tâm đến chương trình TV đang chiếu gì.

 Đã mười giờ tối rồi.

 Ôn Lương ngáp một cái, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

 Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như có ai đó bế mình lên.

 Ôn Lương mơ màng, dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc và một chút mùi rượu thoang thoảng, cô lẩm bẩm: “A Tranh?” “Là anh.

 “Anh uống rượu” “Ừm, uống một chút với bạn bè.

 ” Tiếng vòi hoa sen từ phòng tắm vọng ra, Ôn Lương cau mày trở mình, giấc ngủ không yên.

 Giường bên cạnh lún xuống.

 Một bàn tay lớn đặt lên eo cô, khẽ lay động.

 “Ưm... Tối nay không được... ” Ôn Lương nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê ngăn cản anh.

 Trong tiềm thức, cô sợ làm tổn thương đứa bé.

 Bàn tay lớn dừng lại, đặt lên lưng cô: “Ngủ đi.

 ” Ôn Lương thực sự mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ say.

 Sáng sớm, khi Ôn Lương tỉnh dậy, hơi ấm bên cạnh đã không còn, chỉ có tấm ga trải giường hơi nhăn nhúm chứng minh người bên cạnh đã trở về tối qua.

 Cô có chút hối hận, sao tối qua mình lại ngủ thiếp đi được chứ? Không sao, hôm nay nói cũng vậy thôi.

 Ôn Lương vệ sinh cá nhân xong, đi đến phòng thay đồ, chọn cho Phó Tranh một bộ vest trắng.

 Nghĩ đến việc mình mang thai là một 6 tin vui, cô lại chọn thêm một chiếc cà vạt kẻ sọc màu đỏ, đặt ở cuối giường.

 Phó Tranh đã chạy bộ buổi sáng về, mặc đồ ở nhà ngồi trên sofa, ngước nhìn Ôn Lương đang đi xuống cầu thang, đặt tập tài liệu trong tay xuống: “Ăn cơm đi.

 ” Bữa sáng kết thúc, Ôn Lương hít một hơi thật sâu, gương mặt mang theo chút mừng rỡ và mong đợi: “A Tranh, em có chuyện muốn nói với anh.

 ” Nếu anh biết họ sắp có con, chắc hẳn anh cũng sẽ vui mừng, phải không? “Anh cũng có chuyện muốn nói với em.

 ” Giọng Phó Tranh trầm ổn.

 “Vậy anh nói trước đi.

 ” Nụ cười ngọt ngào của Ôn Lương ẩn chứa chút e thẹn.

 “Ôn Lương, chúng ta... ly hôn đi.

 ” Phó Tranh đứng dậy, cầm tập tài liệu trên sofa đưa tới: “Đây là thỏa thuận ly hôn, em xem trước đi, có vấn đề gì cứ nêu ra, anh sẽ cố gắng đáp ứng.

 ” Trái tim Ôn Lương như ngừng đập trong giây lát, cô sững sờ nhìn Phó Tranh.

 Đại não trống rỗng một lúc lâu, cứ ngỡ mình nghe nhầm.




/1723

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status