Phi Thiên

Chương 757 - Ngưu Nhị (Thượng)

/1024


Trời cao đất rộng, vô biên vô hạn.

Năm ngày sau đó, tên tu sĩ kia mới mang hắn đáp xuống một nơi núi rừng đầy vẻ bí ẩn, cho hắn một khối ngọc điệp.

Hai người giống như chưa từng gặp mặt nhau. Mặt y không có chút cảm xúc nào, y nói:

- Đây là nơi ngươi cần đến, ở chỗ này chờ là được!

Nói xong y lập tức phi thiên mà đi, ngay đến một lời giải thích đều không có.

- Ê !... Đợi ai thế?

Miêu Nghị kêu lớn nhưng người ta lại chẳng thèm để ý tới.

Sau khi nhìn theo người nọ dần biến mất trong không trung, hắn lấy ra ngọc điệp mà người kia đã cho để quan sát

Hắn quan sát rồi mới biết vị trí hiện tại mà hắn đang đứng đã là ở biên giới của Phật Quốc, trên bản đồ biểu thị khoảng cách từ đây đến Lưu Vân Sa Hải phải đi đường khoảng chừng ba ngày.

Hắn không biết người kia bảo mình ở đây để chờ cái gì, đến một ngày sau thì hắn mới hiểu được nguyên nhân.

Chín vị phủ chủ kia cũng cưỡi long câu chạy đến tụ tập. Thì ra vị trí hắn đang chờ là nơi chín người khác tụ tập.

Mà trước đó, địa điểm đã hẹn trước mà bọn họ lấy được từ Thủy Hành Cung cũng không phải là nơi tập hợp. Có những người khác nhau đưa bọn họ đến những địa điểm khác nhau ở Phật Quốc rồi mới để cho chính bọn họ tự đi đến nơi tập hợp. Như thế thì những tu sĩ chịu trách nhiệm mang bọn họ đi sẽ không gặp mặt nhau, nên họ sẽ không rõ là làm gì, đúng là đảm bảo bí mật.

Nhưng mà không có người đưa bọn hắn đi đường thì lại không được, vì nếu như bọn hắn dùng thú cưỡi chạy tới, quả thật là không biết phải chạy đến lúc nào mới đến được.

Mười người đến đủ, Miêu Nghị nhìn đám người bao quanh mình rồi thở dài:

- Từ lúc này trở đi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chín người kia như đã được trải qua huấn luyện ở cùng một nơi, đều chắp tay nói:

- Nguyện tuân theo pháp chỉ của thủ lĩnh.

- Đừng có giữ từ 'Thủ lĩnh' ở ngoài miệng, tôn kính ở trong lòng là được. Nếu không thì các ngươi vừa đến Lưu Vân Sa Hải là chết chắc rồi. Để an toàn, chúng ta đều phải sửa lại tên gọi. Từ hôm nay trở đi các ngươi gọi ta là Ngưu. . .

Miêu Nghị thuận mồm định nói là 'Ngưu Hữu Đức', nhưng hắn nghĩ lại thì cảm thấy cái tên này có danh tiếng quá lớn.

Nếu nhỡ mà có người nghe qua rồi nói ra thì chắc chắn là hắn sẽ gặp nhiều rắc rối, nên hắn sửa lời:

- Gọi ta là 'Ngưu Nhị' đi!

Cái tên này đặt ra tùy tiện quá, bất quá đơn giản dễ nhớ. Những người khác nhớ kỹ, cũng đều thay đổi tên gọi của mình.

- Đặng Hổ, Hồ Nhất Bách.

Miêu Nghị lại chọn ra hai người có tên đơn giản dễ nhớ, hắn nói:

- Ở ngoài năm mươi dặm hướng đông, có tòa thành, các ngươi trộm cho mỗi người chúng ta 1 bộ quần áo. Nếu không nhìn tất cả chúng ta đều tiên y nộ mã như thế này thật sự là không có dáng của tán tu. Từ bây giờ trở đi, chúng ta cần giả nghèo. . .

Liếc qua nhẫn trữ vật trên tay mọi người, chính hắn tháo xuống trước

- Tất cả nhẫn trữ vật trên tay đều tháo xuống rồi giấu đi.

Hắn vung tay lên, chỉ vào hai người vừa kêu tên.

- Đương nhiên.Các ngươi không cần trộm quần áo rách rưới, loại giặt đến cũ đi là được, đi nhanh về nhanh, mọi người đều ở chỗ này chờ các ngươi.

Hai người không nói nên lời. Đường đường là phủ chủ mà lại trộm quần áo của người phàm. . . Nhưng mà không dám kháng lệnh, vì quyền lợi mà Thủy Hành Cung cho Miêu Nghị là quá lớn. Thôi thì đành tuân mệnh đi nhanh cho lành.

Với tu vi của hai người thì việc trộm mấy bộ quần áo trong nhà phàm nhân là quá đơn giản. Sau một canh giờ thì có 1 đống quần áo cũ đủ cho mỗi người tự chọn trang phục.

Quần áo cũ vừa đổi, liền làm lộn xộn đi mái tóc đã được thị nữ chải vuốt đến chỉnh tề bóng lộn.

Sau khi xong hết, tất cả đều xoay người nhảy lên thú cưỡi.

Dưới sự chỉ huy của Miêu Nghị, đoàn người cưỡi ngựa phi như bay ở trên đường.

Ngựa không dừng vó. Trải qua ba ngày lặn lội đường xa, 10 người cưỡi ngựa chạy ra khỏi biên giới Phật Quốc. Càng đi càng hoang vu, cuối cùng xông vào một vùng sa mạc rộng mênh mông.

Nắng gắt cực nóng. Trên trời là đám kên kên chuyên tìm ăn xác hủ đang lượn vòng. Trên nền cát khô ráo, thỉnh thoảng có con thằn lằn nho nhỏ bò qua rất nhanh. Không khí khô khốc, gió nóng lùa vào mặt.

Bốn phía không có người, trừ 1 đám có 10 người cưỡi ngựa đứng trơ trọi trên đồi cát. Đưa tầm mắt ra xa cả về 4 bề, chỉ thấy dường như trong thiên địa chỉ còn mênh mông cổ lão thương hoàng.

Đây là là lần đầu tiên mà Miêu Nghị nhìn đến sa mạc. Hắn cúi đầu xem qua ngọc điệp bản đồ ở trong tay mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn vềphía trước, trong miệng lẩm bẩm:

- Lưu Vân Sa Hải, Lưu Vân Sa Hải. . .

Hắn chưa từng tới Lưu Vân Sa Hải, biết về nơi này cũng rất ít, thời gian đến cũng khẩn cấp, đều không cơ hội làm rõ 1 cái tình hình.

Trước kia, hắn cũng không nghĩ có một ngày mình sẽ đến đây, thật không ngờ hiện tại lại bị buộc đến nơi này.

Thời gian trước, hắn gặp Yêu Nhược Tiên, từng được nghe Yêu Nhược Tiên nói về vị trí địa lý của Lưu Vân Sa Hải.

Tiên Quốc, Phật Quốc, Vô Lượng Quốc chiếm một khối đại lục. Yêu Quốc, Quỷ Quốc, Ma Quốc lại chiếm khối đại lục khác. Hai khối đại lục lớn nhất cũng là thích nghi nhất loài người sinh tồn của Tiểu thế giới lại bị sáu thánh phân chia, kẻ không phục tùng hiệu lệnh của sáu thánh thì đều bị bài xích đến nơi khác để sống cho qua ngày.

Mà hai khối đại lục này lại giống như hai vầng trăng cong. Hai vầng trăng cong này hơi ngoắc lại kết hợp với nhau ở cùng một chỗ, mà vị trí nối nho nhỏ ấy chính là nơi nối tiếp hai khối đại lục lớn nhất của Tiểu thế giới. Nơi đó chính là Lưu Vân Sa Hải.

Nơi này hoàn toàn không thích hợp cho loài người sinh tồn, ngay cả tu sĩ cũng không nguyện. Nó vốn là hoang vu vô cùng, như khu vực cấm của sinh mạng. Cho đến khi U Minh long thuyền xuất hiện, lại hấp dẫn được rất nhiều tu sĩ dừng chân ở đây, tạo thành Lưu Vân Sa Hải ngày nay vang danh khắp Tu luyện giới!

Nhìn cảnh im lìm vắng vẻ ở trước mắt, một đoạn ký ức bị phủ bụi mờ của thời gian bỗng hiện lên trong đầu Miêu Nghị. Nếu như hỏi hắn có quen ai ở Lưu Vân Sa Hải hay không? Tựa hồ có mấy người. Nhớ lại cuộc gặp gỡ kì lạ năm xưa ở 'Chùa Diệu Pháp', cái nữ nhân đầy quyến rũ, hoang dã phong tình làm mê muội lòng người kia, sau khi dẫn vài người đùa giỡn mình một hồi, từng nói nếu có cơ hội hắn hay đi đến Lưu Vân Sa Hải tìm nàng, nàng sẽ tận tình chủ nhà mời hắn uống một chén.


/1024

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status