Phi Thăng Chi Hậu

Chương 466 - Ma Giới Chuyển Sinh

/542




Kiếm các.

Khi tiếng gầm giận dữ của đệ nhất phân thần Ma Giới đột nhiên vang lên tại Kiếm các, đệ tam phân thần đang thôi diễn gần như hoàn thành tâm pháp Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ tám. Dựa theo kết quả thôi diễn, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp hoàn chỉnh tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Chí Tôn mượn lực lượng của thánh thú, ít nhất cũng là ngang nhau.

“Cao thủ, thật nhiều cao thủ! Có bao nhiêu thì phái đến cho ta bấy nhiêu!” - Giọng nói của đệ nhất phân thần có vẻ rất cấp thiết.

Đệ tam phân thần trầm ngâm chốc lát, sau đó: “Ma Giới và Thái Cổ giống nhau, không đạt đến cảnh giới Thần cấp hậu kỳ thì thực lực đều sẽ bị áp chế nhiều hoặc ít. Hơn nữa linh hồn nhân loại và ma tộc dù sao cũng khác nhau, ngoài ra thân thể cũng là một vấn đề lớn, những điều này ngươi có từng nghĩ đến chưa?”

Trong đại điện, đệ nhất phân thần nói lớn: “Những điều này tự nhiên ta đã chuẩn bị ổn thỏa. Ngươi chỉ cần phái một số cao thủ đến cho ta là được. Về phương diện linh hồn đã có Thiên Ma thần thông, còn về thân thể ngươi càng có thể yên tâm, ta đã chuẩn bị rất nhiều nước của Trọc Thế ma trì, đủ để chuyển hóa thân thể bọn họ thành ma thân. Có điều, nhóm đầu tiên tốt nhất ngươi nên phái một số cao thủ tu luyện tà môn công pháp đến, những kẻ tu luyện tâm pháp chính phái thì miễn đi!”

“Ngươi hãy chờ một chút thời gian, khi nào đến lúc ta sẽ thông báo cho ngươi!” - Đệ tam phân thần nói.

“Ừm!”

Sau khi cắt đứt liên hệ với đệ nhất phân thần, Phong Vân Vô Kỵ vươn người dậy, bước ra khỏi Kiếm các, từ không trung bay xuống, tiến vào trong một thông đạo u ám giữa lòng núi Kiếm các.

- Sư huynh, đến lúc các người xuất hiện rồi.

Khi Phong Vân Vô Kỵ nói những lời này, Thái Huyền đang ngồi xếp bằng trên đất, phía sau y là gần trăm cao thủ ma đạo của Thái Cổ mặc áo bào xanh giống như những lão tăng nhập định.

Một câu nói khiến cho những ma đầu Thái Cổ không biết đã ngồi bao lâu trong bóng tối bỗng nhiên mở mắt ra, khiến cho bụi đất trên mắt rơi xuống. Từng vệt sáng từ dưới mí mắt bắn ra, chiếu sáng không gian u ám trong lòng núi thành một con đường.

- Cuối cùng đã đến rồi sao?

Thái Huyền mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh trước người:

- Ta còn cho rằng ngươi đã quên rồi.

- Không phải quên, chỉ là thời gian chưa tới… Không biết huynh đã chuẩn bị tốt chưa?

- Chúng ta đã chuẩn bị rất lâu rồi.

Thái Huyền chậm rãi đứng dậy. Phía sau, đám ma đầu bị Thái Huyền hàng phục cũng lần lượt đứng lên, sát khí nồng đậm lượn lờ trong huyệt động.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lướt qua những ma đầu đã từng tung hoành Thái Cổ, Hôm nay lại an phận ở một góc này, sau đó nói:

- Sư huynh, ta ra ngoài trước!

- Ừm.

Thái Huyền hiểu ý gật đầu, biết rằng Phong Vân Vô Kỵ muốn để cho mình và những tộc nhân sẽ trở thành nhóm đầu tiên rời khỏi Thái Cổ bước vào Ma Giới nói chuyện một chút.

Tiếng bước chân dần dần đi xa. Đợi đến khi không còn nghe thấy, Thái Huyền mới xoay người lại nhìn chúng ma đầu phía sau, trên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái hoàn toàn bình tĩnh, câu đầu tiên liền nói thẳng:

- Chúng ta đều những kẻ nên xuống Địa Ngục… cho dù thịt nát xương tan, cũng không oán trách được ai.

- Hiện tại, có người nào muốn rút lui không?

- Ta!

Một đại ma đầu đột nhiên bước ra, trên mặt nổi lên từng sợi gân xanh, một vệt màu đỏ quỷ dị chuyển động bến dưới cổ, ngón tay kêu lên răng rắc, phát ra giọng nói run run:

- Ta không muốn đi Ma Giới.

- Rất tốt!

Thái Huyền lãnh đạm nói một câu, một bóng chưởng to lớn nhẹ nhàng phát ra, đánh trúng tên đại ma đầu vừa đứng ra kia.

“Ầm!”

Khoảnh khắc chưởng ấn nhẹ nhàng đánh vào, cuồng phong mênh mông nổi dậy, một lực lượng khổng lồ đánh bay tên đại ma đầu kia vào tường đá, hóa thành bột phấn.

- Hiện tại, còn ai nữa không?

Nhẹ nhàng xoa xoa tay một chút, Thái Huyền lãnh đạm nói.

Không ai quay đầu nhìn về phía tên đại ma đầu bị Thái Huyền đánh chết, cũng không ai có bất cứ vẻ thương xót nào.

- Thái Huyền!

Một gã ma đầu đột nhiên quỳ xuống, mái tóc dài rũ xuống, đầu cúi thấp:

- Đúng theo như lời ngươi nói, chúng ta đều là những kẻ tội nghiệt sâu nặng. Mặc dù nói đây là thuận theo ý chỉ của Thánh điện, tạo nên một Thái Cổ đầy giết chóc, nhưng hai tay của chúng ta đã dính đầy máu tanh lại là sự thật.

Liếc nhìn tên ma đầu chết đi một cái, nam tử kia nói tiếp:

- Không ai trong chúng ta biết được lúc nào sẽ hoàn toàn nhập ma, đến ma Ma Giới có lẽ là một sự giải thoát, cũng là nơi tốt nhất đối với chúng ta.

Thái Huyền im lặng, một lúc sau mới nói:

- Các ngươi hãy nhớ kỹ, từ nay về sau các ngươi chính là ma thật sự, sau khi rời khỏi Thái Cổ vĩnh viễn không được quay về, hãy cùng ta chìm vào Ma Giới đi!

Dứt lời liền xoay người bước đi. Chúng ma đầu phía sau không nói một lời, lũ lượt tràn ra…

oOo

Ma Giới.

Trong đại điện, đệ nhất phân thần bỗng nhiên mở mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ hung ác.

- Cổ Liệt Nhĩ, truyền lệnh của bổn tọa, toàn bộ mọi người bao gồm cả ngươi hãy lập tức rời khỏi núi này, lui về phía sau trăm dặm! Nếu không có lệnh của bổn tọa, kẻ nào dám tự ý tiến đến… giết không cần hỏi!

Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như sấm, xuyên qua nóc điện truyền về bốn phương.

- Vâng thưa chủ công!

Sát cơ trong giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ khiến cho Cổ Liệt Nhĩ không hề nghi ngờ, hắn thật sự sẽ làm như vậy.

Khi Phong Vân Vô Kỵ dứt lời, Cổ Liệt Nhĩ đã dẫn tất cả bộ hạ từ trong điện trong lướt ra như gió, lui về phía sau ma sơn.

Gần như sau khi Cổ Liệt Nhĩ vừa mới lui ra trăm dặm không lâu, chung quanh ma điện trên ngọn núi cao ngàn trượng, vài luồng ma khí hóa thành hình dải lụa bay lên, thẳng đến tận trời, mờ mịt bao phủ cả ma sơn.

Dưới chân núi, chúng ma đầu hoảng sợ ngẩng đầu nhìn. Chỉ nghe một tiếng “kéc” vang lên từ trên đỉnh núi cao vút trong mây kia, như tên rời khỏi dây cung bắn vào trời cao. Trong ma điện đen kịt trên đỉnh núi, một đạo bóng đen lắc lư bay lên, lơ lửng giữa không trung. Ma khí mờ mịt khiến cho mọi người nhìn không rõ tướng mạo của bóng đen kia, nhưng khí tức như cơn lốc quét qua bốn phía lại khiến cho chúng ma kinh hãi không ngớt, liên tục lui về phía sau.

“Ầm ầm!”

Một tiếng sấm sét nổ tung trên đỉnh đầu, mây đen cuồn cuộn từ bốn phía hội tụ. Trong nháy mắt, trong thiên địa nổi lên cuồng phong mờ mịt, sau mưa to tầm tã trút xuống. Bóng đen kia ở giữa không trung quan sát mọi người dưới chân núi, trong hai vệt sáng bắn ra ánh sáng lạnh khiến cho chúng ma bên dưới nhìn thấy lạnh cả người.

“Phạch” một tiếng, từ phía sau bóng đen kia vươn ra một đôi cánh ác ma to lớn, rung lên kịch liệt một chút. Mưa to giữa tầng mây rơi xuống lại càng lớn hơn.

- Kia là cái gì?

Dưới chân núi, một gã ma đầu cao hơn năm trượng kinh hãi nhìn đỉnh núi kêu lên, dưới chân bất giác lui về phía sau, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện mọi người đều giống như mình liên tục lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì tên ác ma dùng sức dấy lên bão tố kia quá mức cường đại.

“Ầm ầm!”

Một tia chớp sáng người từ trong hư không nổ tung, hàng vạn tia sét dày đặc xuyên qua tầng tầng mây đen lan về hướng chân trời. Khoảnh khắc ánh chớp xuất hiện, từng chuỗi hạt mưa trong trời đất bỗng chiết xạ ra từng chùm quang tuyến sáng ngời. Nương theo quang tuyến kia, có thể nhìn thấy trên núi cao đã hóa thành một phiến bóng đen mờ mịt, một vòng xoáy mây đen to lớn đột nhiên thành hình, chậm rãi xoay chuyển phía trên đỉnh núi.

Một trận thanh âm trầm bổng khó hiểu từ trong miệng ác ma cường đại trên đỉnh núi phát ra, lúc cao lúc thấp, phiêu đáng trong trời đất, bên trong dường như ẩn chứa một loại lực lượng huyền diệu. Theo thanh âm này, tất cả mặt đất trong phạm vi trăm dặm quanh ma sơn đều rung lên kịch liệt, dưới lòng đất hình như có một quái vật to lớn muốn chui lên.

- Nhanh, Mau lui lại!

Trong bóng tối, một gã ma đầu kêu lên. Đối với loại sự vật thần bí này, trước khi hiểu rõ tốt nhất nên tạm thời lảng tránh.

Một tiếng gầm như hồng hoang mãnh thú phát ra từ trong lòng đất sâu thẳm, áp lực đến từ thượng vị ma thần như gió bão đánh vào tâm linh tất cả ma đầu. Chúng ma không thể kiềm chế, nương theo bóng tối lũ lượt bỏ chạy ra xa tòa ma sơn đột nhiên trở nên thần bí này.

Trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kỵ biến hóa ma thân, thân thể cao tới mười trượng bước giữa hư không, tên thật của Luyện Ngục chi vương từ trong miệng phát ra vừa nhanh vừa vội.

“Ầm ầm!”

Dưới chân núi, đất đá tay tán loạn, một mảng lớn mặt đất nứt ra. Bên dưới mặt đất, một quái vật to lớn như ma thần dưới vực sâu trồi lên, hai điểm sáng lạnh to lớn lơ lửng trong bóng đêm, cho dù cách xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Gần như ngay khi Luyện Ngục chi vương xuyên qua Luyện Ngục, từ dưới trồi lên, Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, lập tức bay đến, một quyền đánh mạnh vào trên bụng Luyện Ngục chi vương. Với thân thể cường hãn của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay, không hề kém hơm so với bất cứ ma binh thần khí nào. Chỉ nghe một tiếng “phụp”, từng chùm nước đen lớn từ nơi bụng Luyện Ngục chi vương tuôn ra, chảy vào trong một hố lớn trên đỉnh núi. Nước đen kia lập tức kêu lên xèo xèo, hóa thành sương mù nồng đậm.

“Nhanh lên một chút!” - Xuyên qua hư không, Phong Vân Vô Kỵ nói với phân thần tại Kiếm các: “Nước của Trọc Thế ma trì này không thể chứa ở nơi bình thường, rất nhanh sẽ hóa thành sương. Nhanh lên một chút!”

Bên cạnh sơn thể, Luyện Ngục chi vương đã biến hóa thân thể không dám cử động chút nào, để mặc cho nước của Trọc Thế chứa bên trong cơ thể chảy vào trong hố lớn kia.

“Ầm ầm!”

Một tia sét màu bạc lớn bằng cánh tay từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào hồ nước của Trọc Thế trên đỉnh núi. Hồ nước yên lặng lập tức ầm ầm chấn động, bắn ra từng mảng bọt sóng lớn. vẫn chưa kết thúc, từ trong vòng xoáy to lớn trên trời cao kia, từng tia sét màu trắng bạc phân nhánh lại giáng xuống, liên tiếp đánh vào hồ nước trên đỉnh núi. Mỗi tia sét đánh xuống, trên đỉnh núi lại đột nhiên xuất hiện thêm một luồng khí tức cường đại.

Bên trong hồ nước, từng chuỗi bọt khí lớn bắn ra, sát khí nồng đậm hóa thành dạng sương tỏa ra từ trong vòng xoáy.

Đôi cánh phía sau Phong Vân Vô Kỵ đập đập, ánh mắt đảo qua giữa bầu trời và đỉnh núi, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.

“Ào!”

Một trận tiếng bọt nước vang lên, bên dưới mặt nước, một bóng người cao lớn cúi đầu chậm rãi từ dưới nước đi ra, mái tóc dài xõa xuống mặt nước, dần dần dán vào trên thân thể bóng loáng.

- A!

Bóng người bị nước của Trọc Thế ma trì nhiễm đen nghiêng người về phía Phong Vân Vô Kỵ, mặt hướng về vách núi bên dưới, mí mắt run run, bỗng nhiên hoàn toàn mở ra, năm ngón tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc giòn giã, đồng thời phát ra một tiếng gầm lớn.

“Rắc rắc!”

Theo tiếng gầm này, một vòng xương dữ tợn màu đen từ nơi lưng bắn ra, tiếng ong ong không dứt bên tai.

“Xoát!”

Dưới bóng tối của tòa ma điện, một bóng đen hẹp dài run run quất qua hư không phát ra tiếng răng rắc giòn giã, lại là một khúc xương đuôi dữ tợn và kinh khủng…

“Ào ào!”

Tiếng bọt nước từ liên tục vang lên từ dưới mặt nước, mực nước của Trọc Thế ma trì cũng không ngừng giảm xuống. Sương đen mờ mịt trên đỉnh núi càng ngày càng đậm. Nhìn về nơi xa, những tia sét sáng chói từ bầu trời đánh xuống đan xen thành một mạng lưới, bao phủ cả tòa ma sơn giống như ngày tận thế.

- Ha ha ha ha!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn những cao thủ ma hóa không ngừng từ trong nước xuất hiện, hai tay giơ lên, hưng phấn cười cuồng dại. Tiếng cười kia theo cuồng phong trên núi phiêu đãng giữa không trung.

“Ầm!”

Sau khi một tia sét cuối cùng đánh xuống, đỉnh núi trở nên yên lặng trong chốc lát, tất cả nước của Trọc Thế ma trì như thủy triều rút vào một điểm bên dưới nước. Sau khi tất cả nước của Trọc Thế ma trì biến mất, một nam tử tóc dài rối tung, thân mặc chiến giáp màu đen, khí tức như vực sâu chậm rãi đứng lên.

Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, tiếng cười bỗng im bặt, nhìn chằm chằm vào nam tử kia, lạnh lùng nói:

- Ngươi chính là Thái Huyền?

- Đúng vậy.

- Hừ, ta mặc kệ ngươi là Thái Huyền hay là ai, ở bên này tất cả do ta làm chủ, các ngươi đều phải nghe lời ta!

Thái Huyền dường như không hề bất ngờ, cũng không có bất cứ vẻ khó chịu gì, chỉ phức tạp nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ của Ma Giới này, hít một hơi, quỳ xuống lãnh đạm nói:

- Tất nhiên thưa chủ công, ở bên này tất cả đều do ngài làm chủ. Ngài muốn nhất thống Ma Giới, chúng ta sẽ toàn lực trợ giúp ngài.

- Tốt, tốt!

Vẻ lạnh lùng trên mặt Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên tan đi, đôi cánh phía sau rút vào trong cơ thể, thân thể cao lớn không ngừng thu nhỏ lại, biến thành thân thể nhân loại tuấn tú. Hai tay đặt lên hai vai Thái Huyền, lớn tiếng nói:

- Ngươi yên tâm, bổn tọa bảo đảm sẽ không bạc đãi các ngươi. Đi theo bổn tọa, muốn giết ai thì giết… Hà hà, rất tốt, rất tốt… các ngươi đều rất hợp ý ta.

Đối với gần một ngàn ma đầu Thái Cổ này, Phong Vân Vô Kỵ càng nhìn lại càng vừa ý, một mặt nói phân thần tại Thái Cổ: “Đệ tam, những trợ thủ mà ngươi phái đến này, ta vô cùng hài lòng. Ha ha ha… thủ đoạn độc ác, sát khí tận trời, bổn tọa cần chính là những người như vậy. Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ không bạc đãi bọn họ. Ha ha ha, có bọn họ, cộng thêm Sát Lục bộ chúng, bổn tọa còn lo không thành đại nghiệp sao!”

Nghĩ đến chỗ đắc ý, Phong Vân Vô Kỵ lại cười lớn, ma khí toàn thân theo đó rung động khiến cho Thái Huyền nhìn thấy cũng phải nhíu mày.

“Đệ nhất phân thần của Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới, nếu như công lực đã đạt đến mức độ nnày, có lẽ tình huống cũng không xấu đến như vậy.” - Thái Huyền thầm nghĩ trong lòng.

- Trên đỉnh núi có phải là ma đầu Sát Lục?

Một giọng nói âm tà đột nhiên vang lên từ phương xa. Đám người trên đỉnh núi đều theo tiếng nhìn lại, trông thấy một gã ma tộc đầu có hai sừng đang vượt mưa gió, tay cầm trường kích từ xa xa bay về hướng ma sơn. Gần như đồng thời, ma thức của Phong Vân Vô Kỵ dò xét được, trong bóng tối chung quanh ma sơn bỗng xuất hiện từng gã ma tộc khí tức cường đại, ít nhất cũng từ cấp Ma Đế trở lên đang tiến về phía đỉnh núi.

- Bọn nhãi nhép cũng dám dương oai trước mặt chúng ta!

Một gã ma đầu Thái Cổ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc nhìn tên ma tộc đang lướt nhanh đến kia, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh, thân hình hạ thấp xuống, chân phải đạp một cái khiến cho cả sơn thể ầm ầm rung chuyển, hóa thành một tia chớp bay ra.

Tên ma đầu ở phía xa trông thấy cũng là rùng mình, trường kích trong tay giơ lên, gầm lớn một tiếng:

- Đến rất hay!

- Muốn chết!

Ma đầu Thái Cổ kia quát lớn một tiếng, thân thể kéo thành một đường nhỏ giữa không trung, một cước xuyên qua trường kích đá mạnh vào ngực tên ma tộc kia…

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên, tên ma tộc kia bay ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn vài lần so với khi đến, nghiêng nghiêng đâm vào mặt đất tạo ra từng khe nứt.

Ma đầu Thái Cổ kia từ giữa không trung bắn ra, lộn trở về đỉnh núi.

- Tốt, tốt!

Phong Vân Vô Kỵ vỗ tay, trong lòng vui như hoa nở. Nơi này đa số đều là cao thủ Thần cấp, mặc dù không có mấy người đạt đến Thần cấp hậu kỳ, nhưng đối với hắn như vậy đã đủ rồi:

- Có các ngươi, bổn tọa sao còn lo đại sự không thành!

- Có điều!

Thần sắc Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào đám ma tộc dưới vách núi đang tràn đến, lãnh khốc nói:

- Giờ là lúc các ngươi triển hiện thực lực các mình, giết chết bọn chúng, không chừa lại một tên nào!

Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời, từng vệt đỏ hiện lên trong mắt chúng ma đầu trên đỉnh núi, sau đó từng người vọt lên, lao vào trong bầu trời trên đỉnh đầu. Một lát sau, từng bóng đen mang theo tiếng rít từ trên trời cao hạ xuống, trong tay là những binh khí sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh…

Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên vẻ tươi cười, đang định lên tiếng, đột nhiên cảm giác được điều gì, liền quay người lại nhìn Thái Huyền nói:

- Vì sao ngươi không đi?

- Có bọn họ là đủ rồi, tạm thời… còn chưa có đối thủ đáng để ta động thủ.

Thái Huyền trong lòng yên tĩnh như giếng cổ, lãnh đạm nói.

Đệ nhất phân thần hơi ngẩn ra. sau đó nói:

- Không sai, có bọn họ là đủ rồi.

Sau đó liền lẳng lặng nhìn về phía dưới chân núi. Từng luồng ánh sáng màu đen quỷ dị từ mặt đất vọt lên không, mỗi luồng đều dài đến ngàn trượng, đao khí thẳng đến tận trời, màu đỏ nhuộm đẫm cả bóng đêm.

Đột nhiên một thiên khẩu quyết như dòng suối chảy vào trong đầu đệ nhất phân thần, đồng thời giọng nói của đệ tam phân thần vang lên: “Đây là bản hoàn thiện của Thiên Ma thần thông, Cổ Vu tiền bối vừa mới đưa đến. Trước đó ta đã truyền cho bọn họ một phần Thiên Ma thần thông đơn giản, đủ để che giấu những ma tộc bình thường. Về phần khẩu quyết đã dung hợp với năng lực của Vu tộc này, ngươi hãy nhanh chóng truyền cho bọn họ, đồng thời cũng tự mình tu luyện, như vậy sẽ khó ai có thể phân biệt được linh hồn ngươi không phải ma!”

“Hiểu rồi. Có phần khẩu quyết này, sau này bổn tọa không cần phải lo lắng nữa.”

“Những tộc nhân Thái Cổ kia… đành giao cho ngươi, hãy đối đãi với bọn họ cho tốt…” - Chần chờ một lát, đệ tam phân thần lưu lại câu này, sau đó cắt đứt liên hệ với đệ nhất phân thần.

Trong tai nghe được những tiếng kêu thảm thiết bên dưới. Dưới đồ đao của gần ngàn ma đầu Thái Cổ, Vô số ma tộc hốt hoảng chạy trốn. Hình ảnh này khiến cho Phong Vân Vô Kỵ hưng phấn không ngớt, các đốt ngón tay vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Phong Vân Vô Kỵ hít sâu một hơi, kìm nén tâm tình lại, dùng truyền âm nhập mật nói với Cổ Liệt Nhĩ: “Cổ Liệt Nhĩ, ngươi có thể trở về rồi!”

Ở xa xa, đám người Cổ Liệt Nhĩ đã sớm kinh ngạc đến ngây người. Từ hiện tượng dị thường trên bầu trời lúc đầu, cho đến ma khí tận trời đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, lại đến cuộc tàn sát sau đó, sự kinh ngạc trong lòng Cổ Liệt Nhĩ đã không thể diễn tả bằng lời lời: “Chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì? Chủ nhân Sát Lục thật ra có bí mật, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ như vậy? Chẳng lẽ là những Sát Lục bộ chúng kia? Thế nhưng, không đúng!”

Trong lúc hắn đang do dự, bên tai đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ, thân thể run lên. không dám chần chờ lập tức vung tay:

- Ma chủ có lệnh, lập tức trở về!

Sau đó liền dẫn theo những người còn sót lại, như cuồng phong lướt qua hư không, hạ xuống trên đỉnh núi. Từng người quỳ một chân xuống đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Tham kiến ma chủ!

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, phất phất tay:

- Cái tên này nghe không hay. Ừm… Bỏ đi, Đợi sau khi bổn tọa thành lập vương triều rồi tính sau. Cổ Liệt Nhĩ, một lát nữa ngươi hãy dẫn theo tất cả nhân thủ, thu phục toàn bộ thế lực trong bán kính ba ngàn dặm chung quanh cung điện của bổn tọa! Thần phục thì giữ lại tính mạng, còn nếu phản kháng…

Phong Vân Vô Kỵ làm một thủ thế cắt nghiêng xuống đất, quay đầu nhìn Cổ Liệt Nhĩ đang quỳ rạp trên đất, hung ác nói:

- Không cần bổn tọa dạy ngươi nên làm thế nào chứ?… Còn nếu như là gặp phải đối thủ không đối phó được, hừ, hắn sẽ giúp ngươi!

Nói đoạn, Phong Vân Vô Kỵ liền chỉ về phía Thái Huyền bên cạnh. Đối với thực lực của Thái Huyền, đệ tam phân thần đã sớm nói rõ, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên là rất yên tâm.

- Thái Huyền…

- Chủ công, thuộc hạ hiểu rồi!

Thái Huyền gật đầu, sau đó xoay người nhìn Cổ Liệt Nhĩ. Cổ Liệt Nhĩ rất nhanh quan sát Thái Huyền một lượt, ánh mắt lướt qua thanh đao màu đen hẹp dài giắt bên eo, trong lòng khẽ run lên: “Bọn người này rốt cuộc từ đâu tới? Sao ta chưa từng nghe nói nhân vật nào có danh xưng như vậy!”

Mặc cho Cổ Liệt Nhĩ nhìn ra sao, tự nhiên cũng không cách nào nhìn ra nguyên hình nhân loại của Thái Huyền.

- Lui xuống đi!

Giọng nói lạnh lẽo của Phong Vân Vô Kỵ bay vào trong tai, Cổ Liệt Nhĩ bất giác cúi đầu một cái:

- Vâng thưa ma chủ!

Sau đó từ đỉnh núi nhảy xuống, chúng ma đầu theo sát phía sau, Thái Huyền là người cuối cùng bay xuống.

Đợi sau khi đám người Thái Huyền biến mất trong bóng tối bên dưới, Phong Vân Vô Kỵ một mình đứng trên sườn núi, ánh mắt lướt qua bóng đen dày đặc do sơn thể chiếu xuống, khẽ nhíu mày lẩm bẩm: “Loại sơn thể này làm sao xứng với bổn tọa. Ừm, ít nhất cũng phải vạn trượng mới được.”

Nghĩ đến đây, hai mắt liền khép hờ, hai tay hướng vào nhau khép lại trước ngực. Trong miệng phát ra một tiếng “hây”, giữa mười ngón tay đối nhau bỗng xuất hiện một vòng khí xoáy màu xám lưu động, bên trong ẩn chứa lực lượng hùng hậu.

- A!

Quát lớn một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên đạp mạnh xuống khiến cho cả sơn thể chấn động, ngay cả sơn mạch nối liền với ngọn núi này cũng rung chuyển theo. Cuồng phong gào thét. Cổ Liệt Nhĩ, Thái Huyền và những yêu ma khác vừa mới rời đi không xa nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm.

Một bóng người to lớn đội trời đạp đất đứng trên đỉnh núi. Cả ngọn núi chìm một nửa vào trong bóng tối rung chuyển, sơn thể dưới lòng đất không ngừng nhô lên. Trong tiếng nổ lớn, sơn thể càng lúc càng cao, những ngọn núi nối liền cũng càng lúc càng nhiều. Cuối cùng, một sơn mạch to lớn từ dưới đất trồi lên, cả ngọn núi trong nháy mắt đã cao đến tận mây, chung quanh là từng tòa sơn mạch nối liền thành một thể. Cả phiến sơn mạch đều đen kịt, giống như hung thú nằm rình trong bóng đêm, âm trầm đáng sợ.

“Xuýt!”

Ở phía xa, những ma tộc vốn còn ý định phản kháng, trông thấy cảnh đều hít một hơi lạnh, cả người run lên sợ hãi. Năng lực bậc này đã là đỉnh cấp ma thần, phàm tục yêu ma làm sao có thể đối kháng.

Trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kỵ đã ngừng việc di dời. Trông thấy thấy chúng ma khiếp sợ uy thế của mình, trong lòng hắn bỗng sinh ra hào khí, liền cười lớn:

- Ha ha ha…

Thanh âm từ đỉnh núi thổi xuống như Cửu U ma thần khiến cho người ta kinh sợ. Không chỉ có đám ma đầu, ngay cả Cổ Liệt Nhĩ trong lòng cũng phát lạnh, không dám quay đầu nhìn về phía đỉnh núi…

Một tin tức rất nhanh lan truyền tại trung ương Ma giới. Trung Ương ma sơn vừa mới xuất hiện một đỉnh cấp yêu ma, dưới tay có một đám yêu ma chuyên giết chóc, khí tức máu tanh rất nặng, xuất thủ tàn nhẫn, ma công cực cao, mỗi người đều là loại giết ma không chớp mắt. Trong ba ngày, một số thế lực do những yêu ma cường hoành tập kết ma tộc tạo thành nhanh chóng bị bọn họ hủy diệt dễ như bẻ gãy cành khô.

Tại Ma Giới có rất nhiều thế lực. Tin tức này truyền ra, ngoại trừ một bộ phận yêu ma ở gần Trung Ương ma sơn đã nhìn thấy qua lực lượng biến thái của Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng lưu ý, phần lớn yêu ma còn lại chỉ nghe qua là quên, không ai để ý nhiều như vậy.

Cổ Liệt Nhĩ cũng không hổ đã từng là Thiên Ma Hoàng mạnh nhất, chỉ một câu nói của Phong Vân Vô Kỵ, hắn đã làm rất ổn thỏa. Có Thái Huyền gia nhập, trên cơ bản không gặp phải trắc trở lớn nào. Có điều Cổ Liệt Nhĩ phát hiện, cường giả thần bí này có một thói quen, đó là mỗi khi rảnh rỗi lại nhắm mắt minh tư, khí tức toàn thân cuồn cuộn như thủy triều, giống như đang tự mình tu luyện. Phát hiện này làm cho hắn hoảng sợ không ngớt.

Thái Huyền Thất Thức của Thái Huyền tổng cộng đã xuất ra ba chiêu. Sau khi chiêu thứ ba giết sạch tất cả sinh linh trong phạm vi mười dặm phía trước, nơi Cổ Liệt Nhĩ lại đặt chân đến, trên cơ bản không gặp bất cứ sự kháng cự nào. Ma tộc không ngừng quy phục về dưới trướng, thứ nhất là bởi vì Cổ Liệt Nhĩ có một nhóm sát thần lợi hại, mặt khác lại là nghe đồn về việc Phong Vân Vô Kỵ đã một mình dời núi.

Trong lời đồn, chúng ma đều nói bóng đen to lớn trên đỉnh núi kia chính là một Thiên Ma Thần cường đại nhất trong vương triều, gần với vương triều đại đế trong truyền thuyết.

Thần phục cường giả chính là bản tính, đi theo cường giả chính là bản năng.


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status