Tại nơi đạo nhân mặc áo bào tím tan biến, một vật hình chữ “thập” lớn bằng bằng tay lẳng lặng nằm trên mặt đất, chính là Thập Phương Câu Diệt. Lúc này Thập Phương Câu Diệt ảm đạm như một khối sắt vụn bình thường, làm cho người ta khó có thể tìm ra sự liên hệ giữa nó và thần khí.
Phong Vân Vô Kỵ bước lên phía trước, nhặt lấy Thập Phương Câu Diệt, cúi đầu nhìn một cái, trong mắt lộ ra tâm tình phức tạp. Trên món thần khí ảm đạm không ánh sáng này, hắn mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng đã mất đi.
- Ai…
Ngẩng đầu thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ cất Thập Phương Câu Diệt vào người, bi thương vô tận dâng lên trong lòng giống như sóng cả nhấp nhô: “Thái Cực đạo nhân, Hiên Viên Chí Tôn, pháp tổ Phục Hy… con đường của tộc ta, rốt cuộc còn phải đi đến bao giờ…”
“Đang!”
Một tiếng chuông vang lên từ đầu cùng của dãy núi mênh mông phía xa, trong tiếng chuông mang theo sự bi thương dào dạt. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, nhận ra tiếng chuông này truyền đến từ hướng Thánh sơn.
Thần thức khoách triển ra, mở rộng đến toàn bộ đất trời, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cả Thái Cổ đại địa. Khi nghe được tiếng chuông này, tất cả võ giả đang hành tẩu tại Thái Cổ đều đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Từng người bỗng xé một mảnh vải từ trên người xuống, cột vào trên trán, nhìn về hướng tiếng chuông vang lên, quỳ phục xuống…
Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ hiện lên một cái tên có nguồn gốc từ Thánh điện: Cử Tộc Đồng Bi chung. Mỗi khi nhân tộc phát sinh biến cố trọng đại, chuông này sẽ kêu lên. Lần đầu tiên khi nó kêu vang, đó là lúc xảy ra thần ma đại chiến lần thứ nhất, nhân tộc thây phơi đầy nội…
“Xoẹt!”
Phong Vân Vô Kỵ xé một mảnh vải từ tay áo xuống, nhẹ nhàng cột lên trán, sửa lại vạt áo, sau đó nhìn về hướng phát ra tiếng chuông, quỳ phục xuống…
- Tế pháp tổ…
Xa xa, một giọng nói già nua vang lên từ phương hướng Thánh sơn. Thanh âm bi thương của vô số người hợp lại, truyền đi dưới bầu trời u ám, vang vọng trên dãy núi…
- Tế pháp tổ…
Từ bầu trời quan sát xuống, tại bốn hướng Thái Cổ đại địa, từng cây cờ chỉ đơn giản dùng vải trắng buộc vào cọc gỗ vươn ra cắm trên những dãy núi. Đao vực, Tuyết vực, Vu tộc, hệ phái tự do, kể cả Kiếm vực dưới sự chủ trì của Trì Thương, tất cả các nơi đều thấy được những cây cờ cắm trên đỉnh núi.
Tất cả tiếng giao tranh, giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất trên Thái Cổ đại địa. Vô số nhân tộc mặc đồ trắng xếp thành từng hàng, quỳ phục xuống, đầu cúi sát vào mặt đất.
Gió thu tràn ngập, không ngừng thét gào trên Thái Cổ đại địa, vô số giấy vụn màu trắng tung bay trong gió…
Giờ khắc này, Thái Cổ đại địa đã không còn phân biệt Kiếm vực, Đao vực, Chiến tộc hay hệ phái tự do; cũng không còn phân biệt tu võ giả và tu pháp giả. Tất cả mọi người chỉ còn một cái tên của cộng đồng, đó là nhân tộc, dùng một tâm tình cung kính và tiếc nhớ, bái tế một vị trưởng giả sinh ra từ hỗn độn hồng hoang, dùng phương thức của mình để tìm kiếm lối ra cho nhân tộc…
Không biết trải qua bao lâu, trận tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía trước. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trông thấy một đạo nhân đầu cột khăn trắng đang chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, đạo nhân kia một tay cầm phất trần, một tay thi lễ, hơi khom người nói:
- Xin hỏi, có phải Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ không?
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
- Thánh giả có lời mời, hi vọng Kiếm Thần có thể cùng tôi đi đến Hoàng Kim thành một chuyến!
Đạo nhân cung kính nói.
- Dẫn đường đi!
Phong Vân Vô Kỵ nói.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vừa lúc có rất nhiều vấn đề cần hỏi, đạo nhân này xuất hiện mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cũng là hợp với ý hắn. Hai người im lặng không nói gì, tiến về hướng Hoàng Kim thành.
- Thánh giả đang ở nơi đó chờ ngài.
Đạo nhân chỉ về phía xa lên tiếng, dứt lời liền đi về một hướng khác…
Dưới tòa Hoàng Kim thành tràn ngập một bầu không khí bi thương. Đông đảo tu pháp giả đầu cột vải trắng phủ phục trên đất, mặt hướng về phía Hoàng Kim thành. Trong hàng ngũ chúng tu pháp giả, từng cây cờ trắng run rẩy trong gió lạnh. Trên đỉnh tháp Hoàng Kim thành, tám tấm vải trắng to lớn như thác nước từ phía trên rũ xuống đến tận đất, phía trên có thêu bát quái đồ án…
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo, hóa thành một làn khói nhẹ bay về phía đỉnh tháp trên Hoàng Kim thành.
“Két!”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh vào trong mắt Phong Vân Vô Kỵ là thánh giả thân mặc tang phục màu trắng, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
- Pháp tổ đã đi rồi, ngươi không cần lo đến pháp võ tranh đấu nữa!
Thánh giả ngẩng đầu, mang theo bi thương nhàn nhạt nói với Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ giật mình, tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng đã tan biến. Hít sâu một hơi, hắn ngồi xuống trên bồ đoàn đối diện với thánh giả, sau đó lên tiếng:
- Có thể nói cho ta biết tình huống cuối cùng của pháp tổ không?
- Hôm nay, những đệ tử cùng đi với pháp tổ tại hư không bỗng hàng lâm Thái Cổ, họ nói cho ta biết, ngày hôm qua sư tôn đã băng hà rồi.
Thánh giả nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.
- Hôm qua? Không phải là hôm nay sao?
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chấn động, bật thốt lên.
Thánh giả bỗng nhiên mở mắt, bình tĩnh nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- Ai nói với ngươi như vậy?… Sư tôn, lão nhân gia quả thật là đã chết vào hôm qua. Tất cả đệ tử ở tại hư không đều tận mắt nhìn thấy.
“Điều này không thể nào!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ kêu lớn: “Rõ ràng là hôm nay ta đã nhìn thấy y. Người có lực lượng cường đại như vậy, chỉ có thể là pháp tổ Phục Hy. Thế nhưng, vì sao bọn họ lại nói là ngày hôm qua đã băng hà? Nếu như quả thật là hôm qua đã mất đi, như vậy người mà ta nhìn thấy là ai?”
Ổn định tâm tình lại, Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Bơi vì Cử Tộc Đồng Bi chung của Thánh điện vang lên, vì vậy ta mới cho rằng pháp tổ lão nhân gia đã qua đời vào hôm nay.
Thánh giả lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ hồi tưởng:
- Nhiều năm trước đây, võ tu nắm quyền. Sư tôn hàng đêm quan sát vũ trụ vận hành, trải qua ngàn vạn năm mới ngộ được bát quái càn, đoái, chấn, tốn, khôn, lương, ly, khảm, tiếp đó phát triển biến hóa mà sinh ra ngũ hành kim, mộc, thủy, hoả, thổ. Đó là nguồn gốc lực lượng của pháp tu chúng ta, từ đó chúng ta cũng bước trên một con đường hoàn toàn khác biệt với tu võ giả.
Dừng một chút, thánh giả tiếp tục nói:
- Trong mắt tu võ giả Thái Cổ, tu pháp giả chúng ta mặc dù thân thể yếu ớt, nhưng lại sở hữu lực lượng công kích tầm xa cường đại, khác hẳn với bọn họ. Mà tất cả những điều này đều nhờ vào thái cực bát quái của sư tôn. Không ngờ rằng, thái cực bát quái của sư tôn lúc đầu vốn không phải vì công phạt, chỉ là dùng để tính toán chu thiên, thôi diễn thiên đạo, dự kiến tương lai.
- Trước thần ma đại chiến lần đầu tiên, sư tôn đã dùng bát quái dự đoán được sự thảm bại của nhân loại. Vì để bảo tồn thực lực, không cho nhân loại bị tổn thất quá nặng, cho nên mới dẫn theo đệ tử pháp tu rời khỏi Thái Cổ. Sư tôn đã từng nói với ta, đạo của bát quái có thể từ trong sâu xa dự kiến được tương lai, từ thần ma cho đến nhân loại, từ quá khứ đến tương lai… nhưng thứ duy nhất không thể nào dự kiến được chính là tương lai của mình.
- Đạo của thái cực bát quái phân làm tiên thiên và hậu thiên. Nói ra thật xấu hổ, ta chỉ được truyền hậu thiên bát quái, còn tiên thiên bát quái thì vẫn chưa được truyền. Vào trăm vạn năm trước, có một ngày sư tôn đột nhiên triệu kiến ta.
Thánh giả dường như nhớ lại một ngày rất lâu trước đâu, trên mặt y hiện lên biểu tình cung kính của một gã đệ tử khi gặp được sư tôn:
- Sư tôn nói, người muốn thành thần, thần tiên đoán! Chúng ta… còn có hi vọng!
Thánh giả lại đột nhiên mở mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn:
- Ta còn nhớ rõ, khi sư tôn nói những lời kia, toàn thân ta đều trở nên hưng phấn. Ngươi không thể nào tưởng tượng được áp lực mà chúng ta phải gánh vác khi rời khỏi Thái Cổ. Bất kể pháp võ tranh đấu ra sao, về bản chất chúng ta đều là cùng một gốc. Tại thời điểm mấu chốt nhất của thần ma đại chiến, chỉ có bóng dáng của võ giả, còn tu pháp giả chúng ta lại an phận riêng một góc. Trong lòng mỗi tu pháp giả rời khỏi cố hương đều tự trách mình… Đây là một sự phản bội biến tướng, mặc dù chúng ta đều không muốn thừa nhận, nhưng cũng tránh để cập đến điểm này.
Mặc dù rất muốn biết quá trình pháp tổ Phục Hy thôi diễn thành thần, cường đại như pháp tổ rốt cuộc vì sao lại qua đời, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn kìm nén nghi vấn trong lòng, kiên trì lắng nghe. Hắn biết rõ, nội tâm của Thánh giả cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, lúc này y chỉ cần một người lắng nghe, lẳng lặng nghe y tự thuật sự thống khổ trong lòng. Thân là thánh giả, người có đủ tư cách để lắng nghe cũng rất nhiều, trước mặt đệ tử pháp tu, y cần phải bảo trì một hình tượng kiên cường để ổn định lòng người.
- Tất cả hi vọng của chúng ta đều nằm ở cuộc chiến thần ma lần thứ hai mà sư tôn đã nói.
- Pháp tổ nói như thế nào?
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, bật thốt lên.
Thánh giả liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Khi đó năng lực của sư tôn còn không đủ, chỉ có thể ẩn ước thấy được một chút không đáng kể về thần ma đại chiến. Sư tôn nói, chúng ta còn có một đường hi vọng.
- Một đường hi vọng…
Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ mờ mịt, cúi đầu nghiền ngẫm những lời này của pháp tổ.
- Trước thần ma đại chiến lần đầu tiên, sư tôn đã dự kiến được hai gã Quang Ám Chủ Thần ngã xuống, cùng với Hiên Viên Chí Tôn trong tứ đại Chí Tôn sẽ trọng thương. Mà sự thật chứng minh, nhưng lời sư tôn nói hoàn toàn không sai, nhờ vậy giác tội lỗi trong lòng mọi người mới giảm đi. Mỗi người đều nỗ lực tu luyện đạo pháp, hi vọng có thể tìm được con đường như sư tôn đã nói.
Thánh giả chậm rãi nói ra một đoạn lịch sử của tu pháp giả không muốn người khác biết:
- Lực lượng của sư tôn còn cao hơn tứ đại Chí Tôn của võ tu. Sau khi Chí Tôn Hiên Viên ngã xuống, chúng ta đều cho rằng một tia hi vọng cuối cùng kỳ thật chính là bản thân sư tôn. Sau sư tôn tuyên bố tại hư không bày bố bát quái, thôi diễn thành thần, niềm tin này càng lên dến đỉnh điểm…
Thánh giả thở dài một hơi:
- Nhưng, chúng ta đều đã sai rồi…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, một ý niệm loáng thoáng hiện lên trong đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Ba ngày trước, sư tôn chính thức tại hư không bày bố bát quái, thôi diễn thành thần. Thành bại đều nằm ở một lần này. Mấy ngàn vạn đệ tử pháp tu đứng ở xa trăm dặm quan sát, hi vọng chứng kiến thời khắc lịch sử này. Trước thôi diễn chung cực của thái cực bát quái, sư tôn gọi một đệ tử đến, đồng thời đưa cho y một phong thư, dặn rằng phải sau khi người tiến hành thôi diễn thành thần mới có thể giao nó đến tay ta.
Thánh giả vừa nói, vừa rút từ dưới bồ đoàn ra một phong thư, hai tay cung kính cầm hai đầu đưa đến trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, ra hiệu bảo hắn xem một chút.
Phong Vân Vô Kỵ đưa hai nhận lấy, rút bức thư bên trong ra. Trên tờ giấy trắng vuông vắn chỉ có bốn chữ triện cổ xưa, bút họa cực nhỏ: “Phong Vân Vô Kỵ”.
- Đây là nguyên nhân mà ta phái đệ tử đi tìm ngươi
Thánh giả nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, tiếp tục nói:
- Hôm qua, trăm vạn pháp tu trong hư không quan sát, hi vọng có thể nhìn thấy sư tôn thành thần. Tại thời khắc then chốt nhất, bỗng nhiên một luồng sáng màu trắng lướt qua vũ trụ. Trong khoảnh khắc đó, các đệ tử đều cảm giác được một sự run rẩy phát ra từ linh hồn. Sau đó, mọi người thấy luồng ánh sáng kia chiếu vào sư tôn chân đạp bát quái, đang ngồi xếp bằng giữa hư không…
- Sư tôn đã hóa thành tro bụi như vậy, thi thể không còn…
Thánh giả bi thương nói, ngẩng đầu lên, hai hàng lệ đục từ trong mắt chảy xuống.
Trong đỉnh tháp Hoàng Kim thành hoàn toàn yên lặng. Phong Vân Vô Kỵ muốn nói gì đó để an ủi thánh giả, nhưng nói đến bên môi lại nuốt vào.
Kìm nén tâm tình, thánh giả bình tĩnh nói:
- Sau khi sư tôn mất đi, thần khí bên cạnh người là Thập Phương Câu Diệt cũng biến mất không thấy. Mà trước đó, có đệ tử nói rằng loáng thoáng nghe được pháp tổ trước khi băng hà đã kêu lên “ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy rồi…”, chỉ có điều không ai biết được người muốn nói điều gì.
Dứt lời, thánh giả yên lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- Có thể nói cho ta biết, vì sao sư tôn trước khi băng hà lại lưu lại phong thư này, đồng thời trịnh trọng giao cho ta không?
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn đã hiểu rõ, người mà mình nhìn thấy nhất định chính là pháp tổ Phục Hy, Thập Phương Câu Diệt trong người chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
“Pháp tổ hóa thành tro bụi trước mắt đông đảo đệ tử pháp tu, nhất định là không sai.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ: “Lẽ nào, người mà ta nhìn thấy chỉ là một tàn niệm trước khi chết sao? Chỉ là một tàn hồn mà đã cường đại đến như vậy, năng lực pháp tổ rốt cuộc lớn đến mức nào!”
Một cảm giác nặng trĩu dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy gần như không thở nổi.
- Vô Kỵ? Vô Kỵ…
Giọng nói nghi hoặc của Thánh giả khiến cho Phong Vân Vô Kỵ tỉnh táo lại.
- À, gì vậy?
- Vô Kỵ, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao sư tôn tại thời khắc cuối cùng lại nhắc đến tên của ngươi?… Sư tôn và ngươi chưa từng gặp mặt, không thể nào biết đến sự tồn tại của ngươi.
Thánh giả trầm giọng nói:
- Trừ phi…
Nói đến đây, thánh giả ngẩng đầu lên, môi mấp máy nhưng lại khép vào.
Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, trực tiếp lấy Thập Phương Câu Diệt trong người ra, đặt ở giữa hai người.
Vừa nhìn thấy Thập Phương Câu Diệt ảm đạm, hai mắt thánh giả lập tức trở nên đục ngầu, hai tay run run cầm thần khí này lên, kề sát vào gương mặt già nua, môi mấp máy.
Cố nén bi thương trong lòng, thánh giả nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, có thể giao Thập Phương Câu Diệt cho ta vài ngày… Ngươi đừng hiểu lầm! Nếu Thập Phương Câu Diệt đã xuất hiện trong tay ngươi, tất có đạo lý của nó, ta cũng không muốn lấy về. Ba ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi.
- Không cần đâu!
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Thập Phương Câu Diệt vốn là thánh khí của tu pháp giả. Mặc dù ta có tu qua thuật pháp, nhưng cũng chỉ là nửa đường xuất gia, không thể xem như là tu pháp giả thuần túy. Ngài là đệ tử thân truyền duy nhất của pháp tổ, thần khí này vốn nên do ngài bảo quản. Hơn nữa…
Phong Vân Vô Kỵ dừng một chút, nói tiếp:
- Tu vi của ta còn không đủ để phát huy hoàn toàn lực lượng của Thập Phương Câu Diệt. Hiện nay, cũng chỉ có ngài mới có thể làm được điều này, cho nên về tình về lý ngài đều không cần trả thần khí này lại cho ta. Huống hồ, vật này vốn nên thuộc về ngài.
Nhìn thánh giả dường như còn muốn nói gì đó, Phong Vân Vô Kỵ vội đưa tay ngăn cản, tiếp đó kể lại một cách kỹ càng tỉ mỉ tình hình lúc pháp tổ Phục Hy giao cho Thập Phương Câu Diệt, có điều lại giấu chuyện Phục Hy nhờ mình tiếp quản quyền lực của tu pháp giả.
Phong Vân Vô Kỵ kiên trì giao Thập Phương Câu Diệt cho thánh giả là có suy nghĩ của mình. Mặc dù hắn là pháp võ song tu, nhưng lực lượng chủ yếu vẫn là võ đạo chứ không phải thuật pháp. Thập Phương Câu Diệt vốn thuộc về thuật pháp giả, cũng chỉ ở trong tay thuật pháp giả mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất. Còn trong tay hắn, năng lực phá hủy vị diện của Thập Phương Câu Diệt căn bản không thể hiển được, chỉ là lãng phí, không bằng đem giao cho thánh giả.
Khi Phong Vân Vô Kỵ kể xong, thánh giả tay nâng Thập Phương Câu Diệt trầm mặc một lúc lâu. Thần khí này ở trong tay thánh giả phát ra tiếng kêu khẽ du dương, cả vật thể cũng phát ra màu sáng nhạt. Điều này làm cho Phong Vân Vô Kỵ càng thêm kiên định.
- Ngươi hãy theo ta!
Thánh giả đột nhiên nắm lấy cổ tay Phong Vân Vô Kỵ, đi nhanh ra ngoài, một tay đẩy cửa tháp các ra, một tay đem Thập Phương Câu Diệt nhét vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời nắm cổ tay Phong Vân Vô Kỵ giơ lên quá đỉnh đầu, đứng trên Hoàng Kim thành nói với chúng tu pháp giả nghe tiếng ngẩng đầu lên:
- Chư vị tộc nhân, xin hãy tạm thời nén đau thương…
Giọng nói già nua của thánh giả vang vọng bốn phương, khiến cho rất nhiều người còn chìm đắm trong đau thương vì pháp tổ mất đi giật mình, đồng loạt nhìn về phía thánh giả, cùng với Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất hiện. Gần như chỉ nhìn một cái, tất cả tu pháp giả đều thấy được chí bảo Thập Phương Câu Diệt của pháp tu, thần tình lập tức tỉnh táo lại.
- Trước khi băng hà pháp tổ đã dặn dò, sẽ tự mình chọn ra một vị pháp tổ mới, người đó chính là Phong Vân Vô Kỵ… Chư vị hãy cùng ta yết kiến tân tổ!
Thánh giả căn bản không cho Phong Vân Vô Kỵ nói câu nào, áo bào phất lên, liền quỳ phục xuống.
- Tham kiến tân tổ…
Từng giọng nói vang dội đến từ bốn phương. Một tia sinh cơ mới lại hiện lên trong mắt mọi người nổi lên, tất cả tu pháp giả đều hiểu được ý nghĩa của việc cầm trong tay Thập Phương Câu Diệt.
Đến khi Phong Vân Vô Kỵ hiểu được thánh giả muốn làm gì, rất nhiều tu pháp giả đã quỳ phục xuống, muốn từ chối cũng là đã muộn. Cho dù có đồng ý hay không, dưới sự phò tá của thánh giả, tất cả tu pháp giả dưới Hoàng Kim thành đã ngầm thừa nhận địa vị tân tổ của hắn.
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn thánh giả phủ phục dưới chân, lại nhìn Thập Phương Câu Diệt đã trở lại trong tay, khẽ lắc đầu, sau đó quay lại nhìn về phía đông đảo tu pháp giả bên dưới Hoàng Kim thành, cao giọng nói:
- Chư vị hãy đứng dậy!
Dừng một chút, nhìn tất cả mọi người đã ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nói ra một vấn đề làm thánh giả đều có chút không kịp trở tay:
- Thập Phương Câu Diệt tuy là do Pháp tổ truyền xuống, nhưng tại hạ biết rõ đức hạnh của mình còn chưa đủ phục chúng, hơn nữa cũng không không biết nhiều về chuyện của pháp tu. Bây giờ, ta tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất sau khi trở thành tân tổ: bổn tọa bổ nhiệm thánh giả thay bổn tọa toàn quyền quản lý công việc trong tộc, cũng ban tặng cho Thập Phương Câu Diệt. Nhìn thấy Thập Phương Câu Diệt như nhìn thấy pháp tổ, tin rằng chư vị sẽ không phản đối.
Nói xong, Phong Vân Vô Kỵ hai tay cầm Thập Phương Câu Diệt đưa sang cho thánh giả.
Bên dưới Hoàng Kim thành, chúng pháp tu hai mặt nhìn nhau.
- Lẽ ra ngươi không nên làm như vậy.
thánh giả cúi đầu thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói:
- Có phải ngươi đã giấu chuyện sư tôn nhờ ngươi tiếp nhận chức vụ tân pháp tổ?
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu về phía Thập Phương Câu Diệt trong tay. Thánh giả bất đắc dĩ đành phải tiếp lấy Thập Phương Câu Diệt, đồng thời lớn tiếng nói:
- Xin tuân theo pháp dụ.
- Ta cũng không rõ, vì sao pháp tổ lại đem Thập Phương Câu Diệt truyền cho ta.
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Nhưng ta biết, thứ này vốn nên thuộc về ngài, hơn nữa đó cũng là cách tốt nhất.
Thánh giả chỉ cảm thấy bóng người chợt nhoáng lên trước mắt, Phong Vân Vô Kỵ đã như chim nhạn bay về phía xa, trong tai vẫn văng vẳng giọng nói càng ngày càng thấp: “Pháp quyết của Thập Phương Câu Diệt đều nằm trong thần khí. Ta đi đây…”
Một lát sau, Phong Vân Vô Kỵ vượt qua những dãy núi, rốt cuộc cũng về đến Kiếm vực. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy khắp vực là một màu bạc trắng, những lá cờ tang phất phơ trong gió.
Khi Phong Vân Vô Kỵ trở về Kiếm vực, Trì Thương đang quỳ phục tại con đường hẹp thông đến Kiếm các, nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm túc đang từ giữa sườn núi đi tới, y lập tức đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn đi đến nghênh đón:
- Sư tôn!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, vẫn tiếp tục đi về phía Kiếm các, đồng thời thuận miệng hỏi:
- Trì Thương, khi ta không có mặt tất cả vẫn ổn chứ?
Trì Thương bỗng nhiên dừng lại, hơi ngượng ngùng nói:
- Sư tôn, có một người xa lạ đang ở trong Kiếm các không chịu đi, nói rằng muốn gặp người.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Trì Thương một cái, sau đó quay đầu đi. Hắn trông thấy trước cửa Kiếm các đang có một đám người không phải là chiến sĩ Kiếm vực đầu cột khăn trắng, ngồi xổm trên mặt đất. Giữa bọn họ là một con đường trực tiếp thông đến bên trong Kiếm các.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bước nhanh hơn vào bên trong Kiếm các. Một tay đẩy cửa gỗ ra, hắn nhìn thấy bên trong Kiếm các u ám có một gã nam tử cúi đầu, ngồi xếp bằng trên sàn nhà nhắn bóng, mái tóc dài rũ xuống hai bên thẳng đến tận sàn nhà. Trước người y là một thanh thập tự trường kiếm cắm vào trong sàn nhà Kiếm các.
- Vô Uyên?
Phong Vân Vô Kỵ bước vào trong Kiếm các, kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta đến để bàn một chuyện với ngươi, đồng thời hi vọng ngươi có thể gia nhập với chúng ta. Đương nhiên, muốn chúng ta gia nhập với ngươi cũng không sao cả.
Vô Uyên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, không hề có ý đứng dậy.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Vô Uyên:
- Ta tại vùng đất hỗn độn, ta vốn tưởng rằng ngươi đã chết, không ngờ… Ngươi làm sao mà thoát được?
- Điều này không quan trọng.
Vô Uyên thản nhiên nói:
- Quan trọng là ta đã xuất hiện ở đây.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cười khổ:
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vô Uyên hít sâu một hơi, nói:
- Trước tiên ta muốn nói rõ, ta cũng không phải là sinh ra tại Thái Cổ, mà là đến từ đại thứ nguyên không gian. Sở dĩ ta đến tìm tới ngươi, là bởi vì ngươi mạnh hơn so với ta, hơn nữa còn có thế lực mà ta không cách nào với tới. Ta hi vọng có thể mượn lực lượng của ngươi, thành lập một thế lực.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ trở nên lạnh lẽo:
- Nếu như ngươi muốn thành lập một thế lực tại Thái Cổ, vậy thì ta e rằng phải làm ngươi thất vọng rồi.
Với tình hình hiện nay, Phong Vân Vô Kỵ tuyệt đối không muốn diễn ra một quá trình hưng khởi giống như Kiếm vực, gây cho Thái Cổ một phen chém giết.
- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.
Vô Uyên xua xua tay, nói tiếp:
- Ta cũng không có ý trở thành bá chủ một phương tại Thái Cổ. Ta chỉ muốn thực hiện một lời thề của mình.
- Lời thề gì?
- Giết sạch ma tộc, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, trả lại những gì bọn chúng đã gây ra. Có thể ba đao giết chết, tuyệt không một đao phân làm hai nửa. Nhữngdị tộc khác đối xử thế nào với chúng ta, chúng ta sẽ làm như vậy với chúng. Ăn miếng trả miếng, dùng máu trả máu!
Vô Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt cũng vặn vẹo trở nên cực kì dữ tợn.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, trong lòng biết Vô Uyên này nhất định là có một quá khứ không muốn nhớ lại. Nhìn khuôn mặt dữ tợn của y, Phong Vân Vô Kỵ thật khó có thể tìm ra một cái lý do cự tuyệt.
“Lại là một Thái Huyền.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:
- Nói cho ta biết đại thứ nguyên không gian là gì?
- Nói như vậy là ngươi đáp ứng rồi?
Vô Uyên mừng như điên:
- Ha ha ha… ta đã biết, ta đã biết, ta nhất định có thể thực hiện được!
Hít một hơi thật sâu, Vô Uyên trả lời:
- Đại thứ nguyên không gian có thể nói là không gian lớn nhất trong vũ trụ này, cũng là nơi mà các phương tranh đoạt kịch liệt nhất. Bất kể là Hắc Ám Chủ Thần hay là Quang Minh Chủ Thần, đều cố gắng tranh đoạt quyền chiếm giữ nơi này, cũng là tranh đoạt tín ngưỡng nguyên lực của nhân loại, nhằm thỏa mãn lực lượng tín ngưỡng của bọn chúng.
- Nơi đó có tinh không rộng lớn, vô số tinh cầu, hàng tỉ tỉ nhân loại, rất nhiều giáo hội thuộc về hắc ám và quang minh, ngoài ra còn có bọn huyết tộc cặn bã. Đại bản doanh của tất cả huyết tộc đều ở tại đại thứ nguyên không gian, bọn chúng cũng muốn biến nhân loại thành nô dịch…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, đột nhiên nhớ tới khi hàng lâm vật chất vị diện, đã gặp phải Tạp Nhĩ lĩnh chủ của huyết tộc.
- Ngươi nói là huyết tộc?
- Đúng vậy. Bất kể là yêu ma, thiên sứ hay huyết tộc, tất cả đều đáng chết, giết giết giết… Giết sạch bọn chúng!
Trong mắt của Vô Uyên hiện lên màu đỏ kinh người, tâm tình cũng trở nên kích động.
“A!”
Phong Vân Vô Kỵ dùng thần thức xâm nhập vào trong đầu Vô Uyên, hét lớn một tiếng. Vô Uyên cả người chấn động, bất giác cầm lấy thập tự trường kiếm cắm vào sàn nhà bên cạnh, cả người phát ra một khí tức máu tanh dày đặc. Đến khi thấy rõ Phong Vân Vô Kỵ, y mới hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh trở lại, màu đỏ kỳ dị trong con ngươi cũng dần dần rút đi.
- Đây chính là yêu cầu của ngươi sao?
- Không sai. Đừng nói với ta cần phải chờ đến thần ma đại chiến mới có thể hoàn thành lời thề này! Ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp để thỏa mãn nguyện vọng của ta, đây là trực giác. Đừng lừa dối ta!
Vô Uyên có vẻ rất kích động:
- Chỉ cần có thể đạt thành nguyện vọng này, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, cũng không lập tức đáp ứng yêu cầu của Vô Uyên. Hắn đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Với thực lực hiện giờ của ngươi, đưa ngươi đến Ma Giới cũng chỉ là tìm chết. Nếu như ngươi thật sự muốn chém giết yêu ma, trước tiên hãy đề thăng võ công rồi hãy nói.
- Ta ghét nhất bị người ta lừa dối…
Vô Uyên đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chuôi thập tự trường kiếm. Còn chưa đợi hắn hành động, Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, đột nhiên phất tay áo một cái, Vô Uyên lập tức như diều đứt dây bắn về phía sau, đập mạnh vào vách tường Kiếm các. Tại khoảnh khắc va chạm, một luồng lực lượng kiếm đạo hùng hậu tràn vào trong cơ thể Vô Uyên, phong tỏa khiếu huyệt toàn thân, đồng thời giữ vững thân hình y giữa không trung…
- Thực lực của ngươi… vẫn còn quá kém.
Phong Vân Vô Kỵ nói xong câu đó liền buông lỏng kình lực, đi nhanh ra bên ngoài Kiếm các.
Phía sau, Vô Uyên dọc theo vách tường trượt xuống, khuôn mặt hơi tái nhợt tràn đầy kinh hãi và không tin được. Mặc dù y cảm giác được sự cường đại của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng căn bản không ngờ tới đối phương đã đến mức độ mà mình không cách nào phản kháng, điều này khiến đã cho trái tim kiêu ngạo của y hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Bước ra khỏi Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời, đột nhiên vung tay áo lên. Một luồng kiếm khí hùng hậu thẳng đến tận trời, mở ra một thông đạo to lớn hình vòng xoáy trên đỉnh Kiếm các. “Ầm” một tiếng, gió lớn nổi lên từ bốn phương thổi đến…
Phong Vân Vô Kỵ ngửa đầu lên trời, hướng về thông đạo màu đen hình vòng xoáy cao giọng nói:
- Tất cả đệ tử Kiếm các, trở về Thái Cổ!
Giọng nói hùng hồn xuyên thấu qua tầng tầng không gian, truyền vào bên trong hai vị diện xa xôi. Trên mặt đất, đông đảo Hoàng Kim giáp sĩ ngồi xếp bằng, cùng với những chiến sĩ Kiếm Các gia nhập sau này bỗng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra…
Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của những đệ tử mà Vô Uyên mang đến, đệ tử Kiếm các đông đảo như biển từ bầu trời bay ra, đáp xuống bên dưới Kiếm các.
Những đệ tử này, khí tức của mỗi người đều không kém hơn so với đám người của Vô Uyên. Sự kinh ngạc trong lòng bọn họ còn chưa lắng xuống, thông đạo hình vòng xoáy trên bầu trời bỗng nhiên lớn lên. Trong tiếng kim loại va chạm leng keng, vô số bóng người toàn thân lấp lánh kim quang, từ trong thông đạo bay ngược xuống, chính là Hoàng Kim giáp sĩ đã tu luyện thành công.
Bên trong kiếm các, Vô Uyên đã sớm bị những khí tức dày đặc kia cho làm giật mình, bỗng nhiên đẩy cửa Kiếm các bước ra bên ngoài, nhìn một phiến Hoàng Kim giáp sĩ vàng rực, cùng với những chiến sĩ Kiếm Các số lượng kinh người như một hải dương bên dưới chân núi, trong lòng nổi lên từng đợt sóng.
Mặc dù đã sớm nghĩ đến Phong Vân Vô Kỵ là bá chủ một phương tại Thái Cổ, nhưng Vô Uyên cũng không từng ngờ được thực lực của Kiếm các lại cường đại như vậy. Cặp mắt của y vì quá kinh ngạc mà mở lớn, môi run run phát ra những tiếng chỉ có mình y nghe rõ:
- Đây… đây là lực lượng khổng lồ đến mức nào… Mộng tưởng của ta… có thể thực hiện rồi!
Trong thời khắc pháp tổ có địa vị ngang với Chí Tôn vừa mất đi, Phong Vân Vô Kỵ đã quyết định gọi các chiến sĩ Kiếm Các trở về, nhằm để vực dậy tinh thần của những tộc nhân đang suy sụp.
- Tham kiến chủ công…
Bên dưới vách núi, các chiến sĩ Kiếm Các và Hoàng Kim giáp sĩ quỳ phục xuống, tiếng hô vang dội như biển gầm từng đợt nối tiếp đánh thẳng vào tai của mọi người…
Sự trở về của Kiếm các cũng khiến cho Thái Cổ chấn động như khi nó biến mất. khí tức cường đại như thủy triều khiến cho tất cả người Thái Cổ hiểu chuyện đều cảm thấy giật mình.
Đột nhiên, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được hai ánh mắt khác thường đang nhìn về phía mình. Trong lòng ngạc nhiên, hắn bất giác nhìn lại, liền trông thấy Phượng Phi xinh đẹp nghiêng thành và Ngạo Hàn Yên băng thanh ngọc khiết đang đứng song song với nhau, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, bất giác quay đầu đi…
“Ầm ầm!”
Ngay lúc này, trên bầu trời phía tây bỗng xuất hiện một thông đạo to lớn. Một ngôi sao màu xanh sẫm lớn bằng cái đấu, bốc cháy hừng hực đang từ bên ngoài không gian bay đến. Chiếc đuôi lửa thật dài trong hư không chói mắt và hoa lệ…
Từ hai phía đông tây, vài bóng người hóa thành khói nhẹ bay đến, chính là Tây Môn và đám người Thái Huyền…
Cửu Tinh ngôi thứ ba, Mạt Lệ…
Phong Vân Vô Kỵ bước lên phía trước, nhặt lấy Thập Phương Câu Diệt, cúi đầu nhìn một cái, trong mắt lộ ra tâm tình phức tạp. Trên món thần khí ảm đạm không ánh sáng này, hắn mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng đã mất đi.
- Ai…
Ngẩng đầu thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ cất Thập Phương Câu Diệt vào người, bi thương vô tận dâng lên trong lòng giống như sóng cả nhấp nhô: “Thái Cực đạo nhân, Hiên Viên Chí Tôn, pháp tổ Phục Hy… con đường của tộc ta, rốt cuộc còn phải đi đến bao giờ…”
“Đang!”
Một tiếng chuông vang lên từ đầu cùng của dãy núi mênh mông phía xa, trong tiếng chuông mang theo sự bi thương dào dạt. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, nhận ra tiếng chuông này truyền đến từ hướng Thánh sơn.
Thần thức khoách triển ra, mở rộng đến toàn bộ đất trời, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cả Thái Cổ đại địa. Khi nghe được tiếng chuông này, tất cả võ giả đang hành tẩu tại Thái Cổ đều đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Từng người bỗng xé một mảnh vải từ trên người xuống, cột vào trên trán, nhìn về hướng tiếng chuông vang lên, quỳ phục xuống…
Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ hiện lên một cái tên có nguồn gốc từ Thánh điện: Cử Tộc Đồng Bi chung. Mỗi khi nhân tộc phát sinh biến cố trọng đại, chuông này sẽ kêu lên. Lần đầu tiên khi nó kêu vang, đó là lúc xảy ra thần ma đại chiến lần thứ nhất, nhân tộc thây phơi đầy nội…
“Xoẹt!”
Phong Vân Vô Kỵ xé một mảnh vải từ tay áo xuống, nhẹ nhàng cột lên trán, sửa lại vạt áo, sau đó nhìn về hướng phát ra tiếng chuông, quỳ phục xuống…
- Tế pháp tổ…
Xa xa, một giọng nói già nua vang lên từ phương hướng Thánh sơn. Thanh âm bi thương của vô số người hợp lại, truyền đi dưới bầu trời u ám, vang vọng trên dãy núi…
- Tế pháp tổ…
Từ bầu trời quan sát xuống, tại bốn hướng Thái Cổ đại địa, từng cây cờ chỉ đơn giản dùng vải trắng buộc vào cọc gỗ vươn ra cắm trên những dãy núi. Đao vực, Tuyết vực, Vu tộc, hệ phái tự do, kể cả Kiếm vực dưới sự chủ trì của Trì Thương, tất cả các nơi đều thấy được những cây cờ cắm trên đỉnh núi.
Tất cả tiếng giao tranh, giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất trên Thái Cổ đại địa. Vô số nhân tộc mặc đồ trắng xếp thành từng hàng, quỳ phục xuống, đầu cúi sát vào mặt đất.
Gió thu tràn ngập, không ngừng thét gào trên Thái Cổ đại địa, vô số giấy vụn màu trắng tung bay trong gió…
Giờ khắc này, Thái Cổ đại địa đã không còn phân biệt Kiếm vực, Đao vực, Chiến tộc hay hệ phái tự do; cũng không còn phân biệt tu võ giả và tu pháp giả. Tất cả mọi người chỉ còn một cái tên của cộng đồng, đó là nhân tộc, dùng một tâm tình cung kính và tiếc nhớ, bái tế một vị trưởng giả sinh ra từ hỗn độn hồng hoang, dùng phương thức của mình để tìm kiếm lối ra cho nhân tộc…
Không biết trải qua bao lâu, trận tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía trước. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trông thấy một đạo nhân đầu cột khăn trắng đang chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, đạo nhân kia một tay cầm phất trần, một tay thi lễ, hơi khom người nói:
- Xin hỏi, có phải Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ không?
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
- Thánh giả có lời mời, hi vọng Kiếm Thần có thể cùng tôi đi đến Hoàng Kim thành một chuyến!
Đạo nhân cung kính nói.
- Dẫn đường đi!
Phong Vân Vô Kỵ nói.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vừa lúc có rất nhiều vấn đề cần hỏi, đạo nhân này xuất hiện mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cũng là hợp với ý hắn. Hai người im lặng không nói gì, tiến về hướng Hoàng Kim thành.
- Thánh giả đang ở nơi đó chờ ngài.
Đạo nhân chỉ về phía xa lên tiếng, dứt lời liền đi về một hướng khác…
Dưới tòa Hoàng Kim thành tràn ngập một bầu không khí bi thương. Đông đảo tu pháp giả đầu cột vải trắng phủ phục trên đất, mặt hướng về phía Hoàng Kim thành. Trong hàng ngũ chúng tu pháp giả, từng cây cờ trắng run rẩy trong gió lạnh. Trên đỉnh tháp Hoàng Kim thành, tám tấm vải trắng to lớn như thác nước từ phía trên rũ xuống đến tận đất, phía trên có thêu bát quái đồ án…
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo, hóa thành một làn khói nhẹ bay về phía đỉnh tháp trên Hoàng Kim thành.
“Két!”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh vào trong mắt Phong Vân Vô Kỵ là thánh giả thân mặc tang phục màu trắng, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
- Pháp tổ đã đi rồi, ngươi không cần lo đến pháp võ tranh đấu nữa!
Thánh giả ngẩng đầu, mang theo bi thương nhàn nhạt nói với Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ giật mình, tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng đã tan biến. Hít sâu một hơi, hắn ngồi xuống trên bồ đoàn đối diện với thánh giả, sau đó lên tiếng:
- Có thể nói cho ta biết tình huống cuối cùng của pháp tổ không?
- Hôm nay, những đệ tử cùng đi với pháp tổ tại hư không bỗng hàng lâm Thái Cổ, họ nói cho ta biết, ngày hôm qua sư tôn đã băng hà rồi.
Thánh giả nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.
- Hôm qua? Không phải là hôm nay sao?
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chấn động, bật thốt lên.
Thánh giả bỗng nhiên mở mắt, bình tĩnh nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- Ai nói với ngươi như vậy?… Sư tôn, lão nhân gia quả thật là đã chết vào hôm qua. Tất cả đệ tử ở tại hư không đều tận mắt nhìn thấy.
“Điều này không thể nào!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ kêu lớn: “Rõ ràng là hôm nay ta đã nhìn thấy y. Người có lực lượng cường đại như vậy, chỉ có thể là pháp tổ Phục Hy. Thế nhưng, vì sao bọn họ lại nói là ngày hôm qua đã băng hà? Nếu như quả thật là hôm qua đã mất đi, như vậy người mà ta nhìn thấy là ai?”
Ổn định tâm tình lại, Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Bơi vì Cử Tộc Đồng Bi chung của Thánh điện vang lên, vì vậy ta mới cho rằng pháp tổ lão nhân gia đã qua đời vào hôm nay.
Thánh giả lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ hồi tưởng:
- Nhiều năm trước đây, võ tu nắm quyền. Sư tôn hàng đêm quan sát vũ trụ vận hành, trải qua ngàn vạn năm mới ngộ được bát quái càn, đoái, chấn, tốn, khôn, lương, ly, khảm, tiếp đó phát triển biến hóa mà sinh ra ngũ hành kim, mộc, thủy, hoả, thổ. Đó là nguồn gốc lực lượng của pháp tu chúng ta, từ đó chúng ta cũng bước trên một con đường hoàn toàn khác biệt với tu võ giả.
Dừng một chút, thánh giả tiếp tục nói:
- Trong mắt tu võ giả Thái Cổ, tu pháp giả chúng ta mặc dù thân thể yếu ớt, nhưng lại sở hữu lực lượng công kích tầm xa cường đại, khác hẳn với bọn họ. Mà tất cả những điều này đều nhờ vào thái cực bát quái của sư tôn. Không ngờ rằng, thái cực bát quái của sư tôn lúc đầu vốn không phải vì công phạt, chỉ là dùng để tính toán chu thiên, thôi diễn thiên đạo, dự kiến tương lai.
- Trước thần ma đại chiến lần đầu tiên, sư tôn đã dùng bát quái dự đoán được sự thảm bại của nhân loại. Vì để bảo tồn thực lực, không cho nhân loại bị tổn thất quá nặng, cho nên mới dẫn theo đệ tử pháp tu rời khỏi Thái Cổ. Sư tôn đã từng nói với ta, đạo của bát quái có thể từ trong sâu xa dự kiến được tương lai, từ thần ma cho đến nhân loại, từ quá khứ đến tương lai… nhưng thứ duy nhất không thể nào dự kiến được chính là tương lai của mình.
- Đạo của thái cực bát quái phân làm tiên thiên và hậu thiên. Nói ra thật xấu hổ, ta chỉ được truyền hậu thiên bát quái, còn tiên thiên bát quái thì vẫn chưa được truyền. Vào trăm vạn năm trước, có một ngày sư tôn đột nhiên triệu kiến ta.
Thánh giả dường như nhớ lại một ngày rất lâu trước đâu, trên mặt y hiện lên biểu tình cung kính của một gã đệ tử khi gặp được sư tôn:
- Sư tôn nói, người muốn thành thần, thần tiên đoán! Chúng ta… còn có hi vọng!
Thánh giả lại đột nhiên mở mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn:
- Ta còn nhớ rõ, khi sư tôn nói những lời kia, toàn thân ta đều trở nên hưng phấn. Ngươi không thể nào tưởng tượng được áp lực mà chúng ta phải gánh vác khi rời khỏi Thái Cổ. Bất kể pháp võ tranh đấu ra sao, về bản chất chúng ta đều là cùng một gốc. Tại thời điểm mấu chốt nhất của thần ma đại chiến, chỉ có bóng dáng của võ giả, còn tu pháp giả chúng ta lại an phận riêng một góc. Trong lòng mỗi tu pháp giả rời khỏi cố hương đều tự trách mình… Đây là một sự phản bội biến tướng, mặc dù chúng ta đều không muốn thừa nhận, nhưng cũng tránh để cập đến điểm này.
Mặc dù rất muốn biết quá trình pháp tổ Phục Hy thôi diễn thành thần, cường đại như pháp tổ rốt cuộc vì sao lại qua đời, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn kìm nén nghi vấn trong lòng, kiên trì lắng nghe. Hắn biết rõ, nội tâm của Thánh giả cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, lúc này y chỉ cần một người lắng nghe, lẳng lặng nghe y tự thuật sự thống khổ trong lòng. Thân là thánh giả, người có đủ tư cách để lắng nghe cũng rất nhiều, trước mặt đệ tử pháp tu, y cần phải bảo trì một hình tượng kiên cường để ổn định lòng người.
- Tất cả hi vọng của chúng ta đều nằm ở cuộc chiến thần ma lần thứ hai mà sư tôn đã nói.
- Pháp tổ nói như thế nào?
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, bật thốt lên.
Thánh giả liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Khi đó năng lực của sư tôn còn không đủ, chỉ có thể ẩn ước thấy được một chút không đáng kể về thần ma đại chiến. Sư tôn nói, chúng ta còn có một đường hi vọng.
- Một đường hi vọng…
Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ mờ mịt, cúi đầu nghiền ngẫm những lời này của pháp tổ.
- Trước thần ma đại chiến lần đầu tiên, sư tôn đã dự kiến được hai gã Quang Ám Chủ Thần ngã xuống, cùng với Hiên Viên Chí Tôn trong tứ đại Chí Tôn sẽ trọng thương. Mà sự thật chứng minh, nhưng lời sư tôn nói hoàn toàn không sai, nhờ vậy giác tội lỗi trong lòng mọi người mới giảm đi. Mỗi người đều nỗ lực tu luyện đạo pháp, hi vọng có thể tìm được con đường như sư tôn đã nói.
Thánh giả chậm rãi nói ra một đoạn lịch sử của tu pháp giả không muốn người khác biết:
- Lực lượng của sư tôn còn cao hơn tứ đại Chí Tôn của võ tu. Sau khi Chí Tôn Hiên Viên ngã xuống, chúng ta đều cho rằng một tia hi vọng cuối cùng kỳ thật chính là bản thân sư tôn. Sau sư tôn tuyên bố tại hư không bày bố bát quái, thôi diễn thành thần, niềm tin này càng lên dến đỉnh điểm…
Thánh giả thở dài một hơi:
- Nhưng, chúng ta đều đã sai rồi…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, một ý niệm loáng thoáng hiện lên trong đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Ba ngày trước, sư tôn chính thức tại hư không bày bố bát quái, thôi diễn thành thần. Thành bại đều nằm ở một lần này. Mấy ngàn vạn đệ tử pháp tu đứng ở xa trăm dặm quan sát, hi vọng chứng kiến thời khắc lịch sử này. Trước thôi diễn chung cực của thái cực bát quái, sư tôn gọi một đệ tử đến, đồng thời đưa cho y một phong thư, dặn rằng phải sau khi người tiến hành thôi diễn thành thần mới có thể giao nó đến tay ta.
Thánh giả vừa nói, vừa rút từ dưới bồ đoàn ra một phong thư, hai tay cung kính cầm hai đầu đưa đến trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, ra hiệu bảo hắn xem một chút.
Phong Vân Vô Kỵ đưa hai nhận lấy, rút bức thư bên trong ra. Trên tờ giấy trắng vuông vắn chỉ có bốn chữ triện cổ xưa, bút họa cực nhỏ: “Phong Vân Vô Kỵ”.
- Đây là nguyên nhân mà ta phái đệ tử đi tìm ngươi
Thánh giả nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, tiếp tục nói:
- Hôm qua, trăm vạn pháp tu trong hư không quan sát, hi vọng có thể nhìn thấy sư tôn thành thần. Tại thời khắc then chốt nhất, bỗng nhiên một luồng sáng màu trắng lướt qua vũ trụ. Trong khoảnh khắc đó, các đệ tử đều cảm giác được một sự run rẩy phát ra từ linh hồn. Sau đó, mọi người thấy luồng ánh sáng kia chiếu vào sư tôn chân đạp bát quái, đang ngồi xếp bằng giữa hư không…
- Sư tôn đã hóa thành tro bụi như vậy, thi thể không còn…
Thánh giả bi thương nói, ngẩng đầu lên, hai hàng lệ đục từ trong mắt chảy xuống.
Trong đỉnh tháp Hoàng Kim thành hoàn toàn yên lặng. Phong Vân Vô Kỵ muốn nói gì đó để an ủi thánh giả, nhưng nói đến bên môi lại nuốt vào.
Kìm nén tâm tình, thánh giả bình tĩnh nói:
- Sau khi sư tôn mất đi, thần khí bên cạnh người là Thập Phương Câu Diệt cũng biến mất không thấy. Mà trước đó, có đệ tử nói rằng loáng thoáng nghe được pháp tổ trước khi băng hà đã kêu lên “ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy rồi…”, chỉ có điều không ai biết được người muốn nói điều gì.
Dứt lời, thánh giả yên lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ:
- Có thể nói cho ta biết, vì sao sư tôn trước khi băng hà lại lưu lại phong thư này, đồng thời trịnh trọng giao cho ta không?
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn đã hiểu rõ, người mà mình nhìn thấy nhất định chính là pháp tổ Phục Hy, Thập Phương Câu Diệt trong người chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
“Pháp tổ hóa thành tro bụi trước mắt đông đảo đệ tử pháp tu, nhất định là không sai.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ: “Lẽ nào, người mà ta nhìn thấy chỉ là một tàn niệm trước khi chết sao? Chỉ là một tàn hồn mà đã cường đại đến như vậy, năng lực pháp tổ rốt cuộc lớn đến mức nào!”
Một cảm giác nặng trĩu dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy gần như không thở nổi.
- Vô Kỵ? Vô Kỵ…
Giọng nói nghi hoặc của Thánh giả khiến cho Phong Vân Vô Kỵ tỉnh táo lại.
- À, gì vậy?
- Vô Kỵ, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao sư tôn tại thời khắc cuối cùng lại nhắc đến tên của ngươi?… Sư tôn và ngươi chưa từng gặp mặt, không thể nào biết đến sự tồn tại của ngươi.
Thánh giả trầm giọng nói:
- Trừ phi…
Nói đến đây, thánh giả ngẩng đầu lên, môi mấp máy nhưng lại khép vào.
Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, trực tiếp lấy Thập Phương Câu Diệt trong người ra, đặt ở giữa hai người.
Vừa nhìn thấy Thập Phương Câu Diệt ảm đạm, hai mắt thánh giả lập tức trở nên đục ngầu, hai tay run run cầm thần khí này lên, kề sát vào gương mặt già nua, môi mấp máy.
Cố nén bi thương trong lòng, thánh giả nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, có thể giao Thập Phương Câu Diệt cho ta vài ngày… Ngươi đừng hiểu lầm! Nếu Thập Phương Câu Diệt đã xuất hiện trong tay ngươi, tất có đạo lý của nó, ta cũng không muốn lấy về. Ba ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi.
- Không cần đâu!
Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Thập Phương Câu Diệt vốn là thánh khí của tu pháp giả. Mặc dù ta có tu qua thuật pháp, nhưng cũng chỉ là nửa đường xuất gia, không thể xem như là tu pháp giả thuần túy. Ngài là đệ tử thân truyền duy nhất của pháp tổ, thần khí này vốn nên do ngài bảo quản. Hơn nữa…
Phong Vân Vô Kỵ dừng một chút, nói tiếp:
- Tu vi của ta còn không đủ để phát huy hoàn toàn lực lượng của Thập Phương Câu Diệt. Hiện nay, cũng chỉ có ngài mới có thể làm được điều này, cho nên về tình về lý ngài đều không cần trả thần khí này lại cho ta. Huống hồ, vật này vốn nên thuộc về ngài.
Nhìn thánh giả dường như còn muốn nói gì đó, Phong Vân Vô Kỵ vội đưa tay ngăn cản, tiếp đó kể lại một cách kỹ càng tỉ mỉ tình hình lúc pháp tổ Phục Hy giao cho Thập Phương Câu Diệt, có điều lại giấu chuyện Phục Hy nhờ mình tiếp quản quyền lực của tu pháp giả.
Phong Vân Vô Kỵ kiên trì giao Thập Phương Câu Diệt cho thánh giả là có suy nghĩ của mình. Mặc dù hắn là pháp võ song tu, nhưng lực lượng chủ yếu vẫn là võ đạo chứ không phải thuật pháp. Thập Phương Câu Diệt vốn thuộc về thuật pháp giả, cũng chỉ ở trong tay thuật pháp giả mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất. Còn trong tay hắn, năng lực phá hủy vị diện của Thập Phương Câu Diệt căn bản không thể hiển được, chỉ là lãng phí, không bằng đem giao cho thánh giả.
Khi Phong Vân Vô Kỵ kể xong, thánh giả tay nâng Thập Phương Câu Diệt trầm mặc một lúc lâu. Thần khí này ở trong tay thánh giả phát ra tiếng kêu khẽ du dương, cả vật thể cũng phát ra màu sáng nhạt. Điều này làm cho Phong Vân Vô Kỵ càng thêm kiên định.
- Ngươi hãy theo ta!
Thánh giả đột nhiên nắm lấy cổ tay Phong Vân Vô Kỵ, đi nhanh ra ngoài, một tay đẩy cửa tháp các ra, một tay đem Thập Phương Câu Diệt nhét vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời nắm cổ tay Phong Vân Vô Kỵ giơ lên quá đỉnh đầu, đứng trên Hoàng Kim thành nói với chúng tu pháp giả nghe tiếng ngẩng đầu lên:
- Chư vị tộc nhân, xin hãy tạm thời nén đau thương…
Giọng nói già nua của thánh giả vang vọng bốn phương, khiến cho rất nhiều người còn chìm đắm trong đau thương vì pháp tổ mất đi giật mình, đồng loạt nhìn về phía thánh giả, cùng với Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất hiện. Gần như chỉ nhìn một cái, tất cả tu pháp giả đều thấy được chí bảo Thập Phương Câu Diệt của pháp tu, thần tình lập tức tỉnh táo lại.
- Trước khi băng hà pháp tổ đã dặn dò, sẽ tự mình chọn ra một vị pháp tổ mới, người đó chính là Phong Vân Vô Kỵ… Chư vị hãy cùng ta yết kiến tân tổ!
Thánh giả căn bản không cho Phong Vân Vô Kỵ nói câu nào, áo bào phất lên, liền quỳ phục xuống.
- Tham kiến tân tổ…
Từng giọng nói vang dội đến từ bốn phương. Một tia sinh cơ mới lại hiện lên trong mắt mọi người nổi lên, tất cả tu pháp giả đều hiểu được ý nghĩa của việc cầm trong tay Thập Phương Câu Diệt.
Đến khi Phong Vân Vô Kỵ hiểu được thánh giả muốn làm gì, rất nhiều tu pháp giả đã quỳ phục xuống, muốn từ chối cũng là đã muộn. Cho dù có đồng ý hay không, dưới sự phò tá của thánh giả, tất cả tu pháp giả dưới Hoàng Kim thành đã ngầm thừa nhận địa vị tân tổ của hắn.
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn thánh giả phủ phục dưới chân, lại nhìn Thập Phương Câu Diệt đã trở lại trong tay, khẽ lắc đầu, sau đó quay lại nhìn về phía đông đảo tu pháp giả bên dưới Hoàng Kim thành, cao giọng nói:
- Chư vị hãy đứng dậy!
Dừng một chút, nhìn tất cả mọi người đã ngẩng đầu lên, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nói ra một vấn đề làm thánh giả đều có chút không kịp trở tay:
- Thập Phương Câu Diệt tuy là do Pháp tổ truyền xuống, nhưng tại hạ biết rõ đức hạnh của mình còn chưa đủ phục chúng, hơn nữa cũng không không biết nhiều về chuyện của pháp tu. Bây giờ, ta tuyên bố mệnh lệnh thứ nhất sau khi trở thành tân tổ: bổn tọa bổ nhiệm thánh giả thay bổn tọa toàn quyền quản lý công việc trong tộc, cũng ban tặng cho Thập Phương Câu Diệt. Nhìn thấy Thập Phương Câu Diệt như nhìn thấy pháp tổ, tin rằng chư vị sẽ không phản đối.
Nói xong, Phong Vân Vô Kỵ hai tay cầm Thập Phương Câu Diệt đưa sang cho thánh giả.
Bên dưới Hoàng Kim thành, chúng pháp tu hai mặt nhìn nhau.
- Lẽ ra ngươi không nên làm như vậy.
thánh giả cúi đầu thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói:
- Có phải ngươi đã giấu chuyện sư tôn nhờ ngươi tiếp nhận chức vụ tân pháp tổ?
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu về phía Thập Phương Câu Diệt trong tay. Thánh giả bất đắc dĩ đành phải tiếp lấy Thập Phương Câu Diệt, đồng thời lớn tiếng nói:
- Xin tuân theo pháp dụ.
- Ta cũng không rõ, vì sao pháp tổ lại đem Thập Phương Câu Diệt truyền cho ta.
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:
- Nhưng ta biết, thứ này vốn nên thuộc về ngài, hơn nữa đó cũng là cách tốt nhất.
Thánh giả chỉ cảm thấy bóng người chợt nhoáng lên trước mắt, Phong Vân Vô Kỵ đã như chim nhạn bay về phía xa, trong tai vẫn văng vẳng giọng nói càng ngày càng thấp: “Pháp quyết của Thập Phương Câu Diệt đều nằm trong thần khí. Ta đi đây…”
Một lát sau, Phong Vân Vô Kỵ vượt qua những dãy núi, rốt cuộc cũng về đến Kiếm vực. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy khắp vực là một màu bạc trắng, những lá cờ tang phất phơ trong gió.
Khi Phong Vân Vô Kỵ trở về Kiếm vực, Trì Thương đang quỳ phục tại con đường hẹp thông đến Kiếm các, nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. Trông thấy Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm túc đang từ giữa sườn núi đi tới, y lập tức đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn đi đến nghênh đón:
- Sư tôn!
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, vẫn tiếp tục đi về phía Kiếm các, đồng thời thuận miệng hỏi:
- Trì Thương, khi ta không có mặt tất cả vẫn ổn chứ?
Trì Thương bỗng nhiên dừng lại, hơi ngượng ngùng nói:
- Sư tôn, có một người xa lạ đang ở trong Kiếm các không chịu đi, nói rằng muốn gặp người.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Trì Thương một cái, sau đó quay đầu đi. Hắn trông thấy trước cửa Kiếm các đang có một đám người không phải là chiến sĩ Kiếm vực đầu cột khăn trắng, ngồi xổm trên mặt đất. Giữa bọn họ là một con đường trực tiếp thông đến bên trong Kiếm các.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên bước nhanh hơn vào bên trong Kiếm các. Một tay đẩy cửa gỗ ra, hắn nhìn thấy bên trong Kiếm các u ám có một gã nam tử cúi đầu, ngồi xếp bằng trên sàn nhà nhắn bóng, mái tóc dài rũ xuống hai bên thẳng đến tận sàn nhà. Trước người y là một thanh thập tự trường kiếm cắm vào trong sàn nhà Kiếm các.
- Vô Uyên?
Phong Vân Vô Kỵ bước vào trong Kiếm các, kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại ở đây?
- Ta đến để bàn một chuyện với ngươi, đồng thời hi vọng ngươi có thể gia nhập với chúng ta. Đương nhiên, muốn chúng ta gia nhập với ngươi cũng không sao cả.
Vô Uyên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, không hề có ý đứng dậy.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Vô Uyên:
- Ta tại vùng đất hỗn độn, ta vốn tưởng rằng ngươi đã chết, không ngờ… Ngươi làm sao mà thoát được?
- Điều này không quan trọng.
Vô Uyên thản nhiên nói:
- Quan trọng là ta đã xuất hiện ở đây.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cười khổ:
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vô Uyên hít sâu một hơi, nói:
- Trước tiên ta muốn nói rõ, ta cũng không phải là sinh ra tại Thái Cổ, mà là đến từ đại thứ nguyên không gian. Sở dĩ ta đến tìm tới ngươi, là bởi vì ngươi mạnh hơn so với ta, hơn nữa còn có thế lực mà ta không cách nào với tới. Ta hi vọng có thể mượn lực lượng của ngươi, thành lập một thế lực.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ trở nên lạnh lẽo:
- Nếu như ngươi muốn thành lập một thế lực tại Thái Cổ, vậy thì ta e rằng phải làm ngươi thất vọng rồi.
Với tình hình hiện nay, Phong Vân Vô Kỵ tuyệt đối không muốn diễn ra một quá trình hưng khởi giống như Kiếm vực, gây cho Thái Cổ một phen chém giết.
- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.
Vô Uyên xua xua tay, nói tiếp:
- Ta cũng không có ý trở thành bá chủ một phương tại Thái Cổ. Ta chỉ muốn thực hiện một lời thề của mình.
- Lời thề gì?
- Giết sạch ma tộc, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, trả lại những gì bọn chúng đã gây ra. Có thể ba đao giết chết, tuyệt không một đao phân làm hai nửa. Nhữngdị tộc khác đối xử thế nào với chúng ta, chúng ta sẽ làm như vậy với chúng. Ăn miếng trả miếng, dùng máu trả máu!
Vô Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt cũng vặn vẹo trở nên cực kì dữ tợn.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, trong lòng biết Vô Uyên này nhất định là có một quá khứ không muốn nhớ lại. Nhìn khuôn mặt dữ tợn của y, Phong Vân Vô Kỵ thật khó có thể tìm ra một cái lý do cự tuyệt.
“Lại là một Thái Huyền.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:
- Nói cho ta biết đại thứ nguyên không gian là gì?
- Nói như vậy là ngươi đáp ứng rồi?
Vô Uyên mừng như điên:
- Ha ha ha… ta đã biết, ta đã biết, ta nhất định có thể thực hiện được!
Hít một hơi thật sâu, Vô Uyên trả lời:
- Đại thứ nguyên không gian có thể nói là không gian lớn nhất trong vũ trụ này, cũng là nơi mà các phương tranh đoạt kịch liệt nhất. Bất kể là Hắc Ám Chủ Thần hay là Quang Minh Chủ Thần, đều cố gắng tranh đoạt quyền chiếm giữ nơi này, cũng là tranh đoạt tín ngưỡng nguyên lực của nhân loại, nhằm thỏa mãn lực lượng tín ngưỡng của bọn chúng.
- Nơi đó có tinh không rộng lớn, vô số tinh cầu, hàng tỉ tỉ nhân loại, rất nhiều giáo hội thuộc về hắc ám và quang minh, ngoài ra còn có bọn huyết tộc cặn bã. Đại bản doanh của tất cả huyết tộc đều ở tại đại thứ nguyên không gian, bọn chúng cũng muốn biến nhân loại thành nô dịch…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, đột nhiên nhớ tới khi hàng lâm vật chất vị diện, đã gặp phải Tạp Nhĩ lĩnh chủ của huyết tộc.
- Ngươi nói là huyết tộc?
- Đúng vậy. Bất kể là yêu ma, thiên sứ hay huyết tộc, tất cả đều đáng chết, giết giết giết… Giết sạch bọn chúng!
Trong mắt của Vô Uyên hiện lên màu đỏ kinh người, tâm tình cũng trở nên kích động.
“A!”
Phong Vân Vô Kỵ dùng thần thức xâm nhập vào trong đầu Vô Uyên, hét lớn một tiếng. Vô Uyên cả người chấn động, bất giác cầm lấy thập tự trường kiếm cắm vào sàn nhà bên cạnh, cả người phát ra một khí tức máu tanh dày đặc. Đến khi thấy rõ Phong Vân Vô Kỵ, y mới hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh trở lại, màu đỏ kỳ dị trong con ngươi cũng dần dần rút đi.
- Đây chính là yêu cầu của ngươi sao?
- Không sai. Đừng nói với ta cần phải chờ đến thần ma đại chiến mới có thể hoàn thành lời thề này! Ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp để thỏa mãn nguyện vọng của ta, đây là trực giác. Đừng lừa dối ta!
Vô Uyên có vẻ rất kích động:
- Chỉ cần có thể đạt thành nguyện vọng này, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, cũng không lập tức đáp ứng yêu cầu của Vô Uyên. Hắn đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Với thực lực hiện giờ của ngươi, đưa ngươi đến Ma Giới cũng chỉ là tìm chết. Nếu như ngươi thật sự muốn chém giết yêu ma, trước tiên hãy đề thăng võ công rồi hãy nói.
- Ta ghét nhất bị người ta lừa dối…
Vô Uyên đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chuôi thập tự trường kiếm. Còn chưa đợi hắn hành động, Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, đột nhiên phất tay áo một cái, Vô Uyên lập tức như diều đứt dây bắn về phía sau, đập mạnh vào vách tường Kiếm các. Tại khoảnh khắc va chạm, một luồng lực lượng kiếm đạo hùng hậu tràn vào trong cơ thể Vô Uyên, phong tỏa khiếu huyệt toàn thân, đồng thời giữ vững thân hình y giữa không trung…
- Thực lực của ngươi… vẫn còn quá kém.
Phong Vân Vô Kỵ nói xong câu đó liền buông lỏng kình lực, đi nhanh ra bên ngoài Kiếm các.
Phía sau, Vô Uyên dọc theo vách tường trượt xuống, khuôn mặt hơi tái nhợt tràn đầy kinh hãi và không tin được. Mặc dù y cảm giác được sự cường đại của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng căn bản không ngờ tới đối phương đã đến mức độ mà mình không cách nào phản kháng, điều này khiến đã cho trái tim kiêu ngạo của y hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Bước ra khỏi Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời, đột nhiên vung tay áo lên. Một luồng kiếm khí hùng hậu thẳng đến tận trời, mở ra một thông đạo to lớn hình vòng xoáy trên đỉnh Kiếm các. “Ầm” một tiếng, gió lớn nổi lên từ bốn phương thổi đến…
Phong Vân Vô Kỵ ngửa đầu lên trời, hướng về thông đạo màu đen hình vòng xoáy cao giọng nói:
- Tất cả đệ tử Kiếm các, trở về Thái Cổ!
Giọng nói hùng hồn xuyên thấu qua tầng tầng không gian, truyền vào bên trong hai vị diện xa xôi. Trên mặt đất, đông đảo Hoàng Kim giáp sĩ ngồi xếp bằng, cùng với những chiến sĩ Kiếm Các gia nhập sau này bỗng giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra…
Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của những đệ tử mà Vô Uyên mang đến, đệ tử Kiếm các đông đảo như biển từ bầu trời bay ra, đáp xuống bên dưới Kiếm các.
Những đệ tử này, khí tức của mỗi người đều không kém hơn so với đám người của Vô Uyên. Sự kinh ngạc trong lòng bọn họ còn chưa lắng xuống, thông đạo hình vòng xoáy trên bầu trời bỗng nhiên lớn lên. Trong tiếng kim loại va chạm leng keng, vô số bóng người toàn thân lấp lánh kim quang, từ trong thông đạo bay ngược xuống, chính là Hoàng Kim giáp sĩ đã tu luyện thành công.
Bên trong kiếm các, Vô Uyên đã sớm bị những khí tức dày đặc kia cho làm giật mình, bỗng nhiên đẩy cửa Kiếm các bước ra bên ngoài, nhìn một phiến Hoàng Kim giáp sĩ vàng rực, cùng với những chiến sĩ Kiếm Các số lượng kinh người như một hải dương bên dưới chân núi, trong lòng nổi lên từng đợt sóng.
Mặc dù đã sớm nghĩ đến Phong Vân Vô Kỵ là bá chủ một phương tại Thái Cổ, nhưng Vô Uyên cũng không từng ngờ được thực lực của Kiếm các lại cường đại như vậy. Cặp mắt của y vì quá kinh ngạc mà mở lớn, môi run run phát ra những tiếng chỉ có mình y nghe rõ:
- Đây… đây là lực lượng khổng lồ đến mức nào… Mộng tưởng của ta… có thể thực hiện rồi!
Trong thời khắc pháp tổ có địa vị ngang với Chí Tôn vừa mất đi, Phong Vân Vô Kỵ đã quyết định gọi các chiến sĩ Kiếm Các trở về, nhằm để vực dậy tinh thần của những tộc nhân đang suy sụp.
- Tham kiến chủ công…
Bên dưới vách núi, các chiến sĩ Kiếm Các và Hoàng Kim giáp sĩ quỳ phục xuống, tiếng hô vang dội như biển gầm từng đợt nối tiếp đánh thẳng vào tai của mọi người…
Sự trở về của Kiếm các cũng khiến cho Thái Cổ chấn động như khi nó biến mất. khí tức cường đại như thủy triều khiến cho tất cả người Thái Cổ hiểu chuyện đều cảm thấy giật mình.
Đột nhiên, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được hai ánh mắt khác thường đang nhìn về phía mình. Trong lòng ngạc nhiên, hắn bất giác nhìn lại, liền trông thấy Phượng Phi xinh đẹp nghiêng thành và Ngạo Hàn Yên băng thanh ngọc khiết đang đứng song song với nhau, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình, bất giác quay đầu đi…
“Ầm ầm!”
Ngay lúc này, trên bầu trời phía tây bỗng xuất hiện một thông đạo to lớn. Một ngôi sao màu xanh sẫm lớn bằng cái đấu, bốc cháy hừng hực đang từ bên ngoài không gian bay đến. Chiếc đuôi lửa thật dài trong hư không chói mắt và hoa lệ…
Từ hai phía đông tây, vài bóng người hóa thành khói nhẹ bay đến, chính là Tây Môn và đám người Thái Huyền…
Cửu Tinh ngôi thứ ba, Mạt Lệ…
/542
|