- Các ngươi có phải là thủ hạ của Ma Đế Hoàng không?
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, thể hiện đủ mười phần kiêu ngạo và khí thế của Lộ Tây Pháp.
- Tại hạ là Ám Cát Cổ Đức, tân nhiệm đại tướng quân của Hắc Ám quân đoàn trực thuộc Ma Đế Hoàng. Không biết Đọa Lạc chi vương đại nhân vì sao lại rãnh rỗi giá lâm nơi này?
Nam tử trẻ tuổi mặc đồ bó màu đen hơi khom người lên tiếng. Sự cao quý và nho nhã khiến cho hắn trông giống như một vị vương tử của nhân loại thất lạc trong đám yêu ma.
“Quả nhiên hắn là Ám Cát Cổ Đức kia.” – Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét qua Ám Cát Cổ Đức, trong lòng thầm gật đầu, có điều trên mặt lại lộ ra thần sắc không vui:
- Có phải các ngươi cảm thấy phiền phức, hoặc là nói ta không nên đến nơi này?
Lũ yêu ma khựng người, lộ ra vẻ hổ thẹn. Bất kể ra sao, bọn chúng cũng không dám đắc tội với Lộ Tây Pháp. Với vô số đọa lạc thiên sứ quân đoàn, cộng thêm Chúng Ma điện có thể thu hồi đọa lạc thiên sứ giống như cánh cổng Thiên Đường, có thể nói, đối với bất cứ vương triều đại đế nào của Ma Giới, chọc phải cường địch như vậy là không hề khôn ngoan.
Ám Cát Cổ Đức mỉm cười nói:
- Đại nhân không nên hiểu lầm! Đọa Lạc chi vương giá lâm nơi này, chúng tôi đều cảm thấy rất vinh hạnh, chỉ là hơi bất ngờ mà thôi. Nếu như khiến cho đại nhân tức giận, xin hãy bỏ qua cho!
- Hừ!
Đoán chừng phản ứng của Lộ Tây Pháp lúc này, Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, thờ ơ nói:
- Đúng vậy, bản vương tự nhiên sẽ không chấp nhặt với các ngươi… Nói thẳng ra cũng không sao, bản vương chỉ là đi ngang qua nơi này, thấy các ngươi hình như đang nghiên cứu một tấm địa đồ, trong lòng hiếu kỳ nên mới đến xem thử. Không biết, có thể cho bản vương mượn xem không?
- Ngươi…
Phía sau Ám Cát Cổ Đức, một đám yêu ma khí tức cường hãn giận dữ quát lên, muốn xuất thủ.
- Dừng tay!
Ám Cát Cổ Đức đưa tay ngăn cản đám yêu ma phía sau, trên mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, sau đó mỉm cười, ra hiệu cho một gã ma tộc bên người đưa tấm da dê trên khối đá bằng phẳng kia cho Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời nói:
- Đây là một tấm địa đồ hải dương hỗn độn mà bệ hạ của chúng tôi phải dùng trăm phương nghìn kế mới lấy được, chính là địa đồ nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm. Lần trước khi cửa vào hỗn độn mở ra, ma tộc chúng ta chỉ có ít người thoát ra ngoài, nhưng đều là thần trí không rõ ràng, hoặc là không lâu sau toàn thân không vết thương mà tử vong, bởi vậy tấm địa đồ này có chút trân quý, mặc dù là không trọn vẹn … Có điều, nếu như Đọa Lạc chi vương đại nhân vẫn kiên trì muốn xem, tự nhiên là được, xin cứ cầm lấy…
Ám Cát Cổ Đức như vô ý nhìn lướt qua mười hai chiếc cánh hắc ám rực rỡ phía sau Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ di thường không dễ phát giác. Phong Vân Vô Kỵ nhìn như ung dung, kỳ thật vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của kẻ rất có thể là kình địch này, vẻ dị thường kia nhanh chóng bị hắn nắm được.
“Có vấn đề…” - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thẩm nghĩ: “Ám Cát Cổ Đức này không đơn giản, chỉ sợ đã nhìn ra sở hở gỉ từ trên người ta. Tên yêu ma này đưa đồ e rằng là giả, dò xét mới là thật.”
- Đại nhân, xin mời!
Tên cường giả ma tộc thân cao hai trượng, toàn thân phủ đầy vảy giáp màu đen, sừng trên đầu dài hơn hai thước cung kính nói, hai cánh tay thô ráp to lớn cầm bên góc tấm da dê cổ xưa đưa tới.
- Ngươi cứ cầm đi, ta nhìn một cái là được rồi!
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói.
- Tướng quân của chúng tôi nói, địa đồ này đại nhân nên cầm…
Yêu ma kia vừa dứt lớn, cánh tay đặt bên góc tấm da dê đã mang theo một luồng ma khí hừng hực như lửa cháy đánh ra. Nơi nắm tay đi qua, tầng tầng không gian bị nén lại, mạnh mẽ dồn ép về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm!”
Một tiếng va chạm vang lên. Tên yêu ma cao cấp kia đến nhanh, nhưng lui về phía sau còn nhanh hơn. Thiết quyền vừa đến trước người Phong Vân Vô Kỵ hai thước, đột nhiên tất cả quyền kình bắn ngược trở về, đánh vào trên ngực mình. Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên bước lên một bước, dùng một tay bắt lấy cánh tay của tên yêu ma kia bị lực lượng hùng hậu của mình đẩy về phía sau, đồng thời dùng kiếm ý mạnh nhất truyền vào trong cơ thể đối phương, trực tiếp đánh thẳng vào tâm tạng của hắn dễ như bẻ cành khô.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết xé nát ruột gan vang lên. Tên yêu ma mắt tím kia đầu tiên là bị ma khí cường đại của mình đánh trả, tiếp đó lại bị Phong Vân Vô Kỵ đưa kiếm ý mạnh nhất vào trong cơ thể, dưới hai luồng kình lực, thân thể lập tức như diều đứt dây bắn lên, đồng thời cánh tay vang lên tiếng lốp cốp, sau đó nổ tung. Trong nháy mắt, kiếm khí bá đạo của Phong Vân Vô Kỵ từ bên trong tên ma tộc kia tách rời hắn ra. Kiếm khí lan xuống, bên ngoài thân nhanh chóng nứt ra. Từng bóng đen từ bốn phía bay lên, muốn tiếp lấy tên ma tộc kia, nhưng bọn chúng còn chưa tiếp được, liền nghe thấy…
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, tên ma tộc kia tại không trung nổ tung ra, hóa thành mưa máu đầy trời, đồng thời một luồng kình lực cường đại bắn về bốn phía, khiến cho những tên ma tộc chung quanh cũng nổ theo…
- Dám bất kính với bản vương, đúng là tự tìm đường chết!
Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi thu tay về, sắc mặt âm trầm.
- Lộ Tây Pháp, ngươi đừng nên quá đáng!
Nhìn thấy kinh biến này, đông đảo ma tộc đang ngồi trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy. Một tên ma tộc bên cạnh Ám Cát Cổ Đức dường như khá thân cận quát lên.
“Xoẹt!”
Một luồng sáng lạnh xẹt qua hư không, hai chiếc đầu xấu xí lăn lông lốc xuống đất. Ám Cát Cổ Đức ưu nhã thu hồi thập tự trường kiếm màu đen, thổi một hơi, sau đó quay đầu lại nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Tại hạ là tân nhiệm tướng quân của quân đoàn. Trong quân đoàn còn có một số kẻ không tín phục, tự ý chủ trương… Nói ra thật xấu hổ, chỉ hy vọng Lộ Tây Pháp đại nhân bỏ qua cho! Ma Đế Hoàng bệ hạ của chúng tôi cũng không có ý đối địch với đọa lạc thiên sứ quân đoàn.
- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ tức giận hừ một tiếng, sắc mặt bất thiện nói:
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi thật to gan! Chẳng lẽ ngươi hoài nghi bản vương là giả mạo, cho nên mới ngầm bảo thủ hạ thăm dò bản vương?
Dứt lời, mười hai chiếc cánh hắc ám phía sau liền mở ra, ngọn lửa màu đen nhàn nhạt từ mép cánh bốc lên. Hư không phía sau cũng trở nên đen kịt. Bộ dáng giống như sắp thi triển tuyệt học đối phó với chúng ma.
Đạt đến Thần cấp hậu kỳ, hầu như mỗi người đều có tuyệt chiêu chí mạng. Trong quá trình giao thủ với hình chiếu vị diện của đọa lạc thiên sứ Lộ Tây Pháp, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được, Lộ Tây Pháp vài lần công kích đều rất sắc bén và bá đạo, nhưng còn chưa đủ để xưng là tuyệt chiêu, cũng không đủ khiến cho Phong Vân Vô Kỵ sinh ra cảm giác uy hiếp.
Chân chính khiến cho Phong Vân Vô Kỵ sinh ra cảm giác nguy cơ, chính là một chiêu “Hắc Ám Chủ Thần chi thán tức” cuối cùng, nhưng lại bị cắt đứt vì sự xuất hiện của Sí thiên sứ. Loại chiêu thức này mặc dù cường đại, nhưng lại là do Lộ Tây Pháp mượn lực lượng của Chủ Thần để thi triển.
Lộ Tây Pháp cũng không phải là Hắc Ám Quân Chủ, nhưng lại có thể mượn uy năng của Chủ Thần, thi triển “Hắc Ám Chủ Thần chi thán tức” có thể uy hiếp đến gần như tất cả tồn tại. Không cần nghĩ Phong Vân Vô Kỵ cũng biết, nhất định là có liên quan đến chuyện năm đó Lộ Tây Pháp trốn tránh Thiên Đường, đồng thời được Hắc Ám Chủ Thần che chở.
Dưới sự truy sát của Sí thiên sứ, có thể thành công chạy đến Ma Giới, đồng thời khiến cho mười ba vị vương triều đại đế đều e ngại, Lộ Tây Pháp hẳn là phải có tuyệt chiêu kinh thiên động địa.
Mà Phong Vân Vô Kỵ lúc này lại bắt chước hình dáng của đọa lạc thiên sứ mười hai cánh khi gần xuất tuyệt chiêu, toàn thân bốc cháy ma khí nồng đậm. Những ma khí này là do hắn lúc trước giao thủ, nhân cơ hội rút được từ trên người tên ma tộc kia, lúc này không hề giữ lại, toàn bộ dùng để tạo ra thanh thế kinh người. Một bóng đen to lớn từ sau người hắn nhô lên…
- Lộ Tây Pháp đại nhân hãy khoan…
Vẻ lo lắng hiện lên trên mặt Ám Cát Cổ Đức, vội vã đưa tay ngăn cản. Ánh mắt của hắn nhìn về phía sau mười hai chiếc cánh phía sau Phong Vân Vô Kỵ có vẻ hơi e ngại.
Chiêu này của Phong Vân Vô Kỵ vốn chỉ dùng để dọa chúng ma đầu. Theo suy nghĩ của hắn, phía sau Lộ Tây Pháp có vô số đọa lạc thiên sứ, những tranh chấp bình thường tại Ma Giới rất ít khi cần hắn ra tay. Có thể làm cho các phương e ngại, hắn nhất định phải có chỗ dựa. Mình chỉ cần làm ra vẻ dọa người, quả nhiên chư ma đã bị đánh lừa.
Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp, tại Ma Giới có thể xem như là một truyền kỳ. Từ khi trốn tránh đến Ma Giới, sau đó chiếm lấy một khu vực, gọi là Địa Ngục, Lộ Tây Pháp không hề lộ ra chút dã tâm nào. Vô số đọa lạc thiên sứ chỉ phòng phủ trong phạm vi Địa Ngục, cũng không cự tuyệt những yêu ma khác tiến vào, nhưng một khi tiến vào thì phải nghe theo sự quản lý của Đọa Lạc chi vương.
Một người không có dã tâm, nhưng lại thống lĩnh đọa lạc thiên sứ quân đoàn khiến cho phương nào cũng động tâm, quả thật khiến cho người ta đố kỵ. Có rất nhiều người khiêu chiến đọa lạc thiên sứ Lộ Tây Pháp, trong đó có một số kẻ bất phàm hung danh hiển hách tại Ma Giới, nhưng sau khi bọn chúng xông vào Chúng Ma điện thì không hề thấy trở ra.
Nghe đồn, Lộ Tây Pháp sở hữu một tuyệt chiêu có thể giết chết bất cứ tồn tại nào dưới Chủ Thần, cho dù là Hắc Ám Chủ Thần cũng không thể dễ dàng ra lệnh, có thể tưởng tượng được địa vị và thực lực của hắn.
- Nói đi!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
- Tại hạ tuyệt đối không có ý mạo phạm Lộ Tây Pháp đại nhân. Trên thực tế, Ma Đế Hoàng bệ hạ vĩ đại của chúng tôi vẫn luôn có ý kết minh với đại nhân, có điều đại nhân trước giờ không hề trả lời… Đại nhân tuy có mười hai chiếc cánh hắc ám, nhưng khí tức hắc ám cũng không cường liệt, vì vậy Ám Cát Cổ Đức mới thử một lần. Dù sao chuyện này cũng quan hệ rất lớn… Nếu như Lộ Tây Pháp đại nhân không thể nguôi giận, Ám Cát Cổ Đức xin chịu một chiêu của ngài.
Ám Cát Cổ Đức bình tĩnh nói.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động: “Chịu một chiêu của Lộ Tây Pháp? Kẻ này khẩu khí thật lớn, lại rất tự tin… chẳng lẽ lĩnh vực mà hắn nắm giữ thật sự uy lực như vậy, có thể chịu được tuyệt chiêu mạnh nhất của Lộ Tây Pháp… Hắn có lòng tin như vậy sao?… Không đúng, chẳng lẽ hắn còn đang thử?”
- Không cần! Bản vương sao lại chấp nhặt với ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ thu hồi mười hai chiếc cánh hắc ám sau lưng, nói:
- Lần này, Thiên Đường xuất hiện tại vùng đất hỗn độn. Nếu như Ma Đế Hoàng thật sự có ý cùng bổn tọa kết minh, lần này chính là cơ hội tốt nhất. Chúng ta liên hợp, ta có thể giúp các ngươi lấy được Thời Gian chi kiếm, nhưng ta cần lời hứa của bệ hạ các ngươi, tức là dùng toàn lực giúp bản vương tranh đấu với thiên giới.
Những lời này của Phong Vân Vô Kỵ rất hợp tình hợp lý, Ám Cát Cổ Đức nghe được trong lòng cũng không khỏi giật mình. Hắn hiểu rõ, việc Ma Đế Hoàng muốn cùng Đọa Lạc chi vương kết minh chỉ là do mình tùy tiện nói ra, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, khẽ gật đầu, bình thản nói:
- Ma Đế Hoàng bệ hạ vĩ đại thật tâm muốn cùng bệ hạ kết minh, không ngờ lúc này đại nhân lại thay đổi tâm tư… Không bằng như vậy! Lúc này, hi vọng Đọa Lạc chi vương đại nhân hãy dùng toàn lực giúp chúng tôi. Về việc kết minh, đợi khi chúng ta lấy được Thời Gian chi kiếm, cùng nhau rời khỏi nơi đây, tại hạ sẽ báo cho bệ hạ biết, cử hành nghi thức liên minh… Nếu như Đọa Lạc chi vương lo lắng, có thể gởi Thời Gian chi kiếm ở chỗ đại nhân… Chuyện này, tại hạ có thể thay Ma Đế Hoàng bệ hạ quyết định. Không biết ý của đại nhân ra sao?
“Thay Ma Đế Hoàng bệ hạ quyết định… Ám Cát Cổ Đức này có lẽ rất được Ma Đế hoàng sủng ái!” - Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ đã sinh ra sát cơ: “Kẻ này thông tuệ nhạy bén, hành động quyết đoán, đồng thời thực lực cường đại, trong tay lại nắm quyền cao, ngày sau tất thành họa lớn với nhân tộc ta.”
Trong lòng có tâm tư này, Phong Vân Vô Kỵ lại nhìn Ám Cát Cổ Đức với một ánh mắt khác.
Ám Cát Cổ Đức nhìn có vẻ như lười nhác, tùy tiện, nhưng trên thực tế, khí tức lưu chuyển trên người, cùng với ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe sáng, tất cả đều cho thấy, bản tính của kẻ này rất cẩn thận. Hơn nữa vị trí của hai tay, cùng với khí tức ngưng kết trong cơ thể, không biết hữu ý hay vô ý đều ở vào trạng thái phòng bị.Trong lúc nhất thời, Phong Vân Vô Kỵ không thể tìm được cơ hội hạ thủ, lại hoàn toàn không hay biết về cái gọi là “tuyệt đối phòng ngự”, căn bản không nắm chắc có thể một kích giết chết đối phương.
- Cứ theo lời ngươi đi!
Bất đắc dĩ, Phong Vân Vô Kỵ đành phải tạm thời đáp ứng, nhằm để kéo dài thời gian.
- Lộ Tây Pháp đại nhân, không bằng chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu địa đồ nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm này đi! Dù sao, lấy được Thời Gian chi kiếm mới là mục đích của chúng ta chuyến này. Nơi này thế cuộc phức tạp, sớm tìm được nơi cất Thời Gian chi kiếm, chúng ta sẽ có được ưu thế.
Ám Cát Cổ Đức hơi cung kính, mỉm cười nói.
Không hề do dự, Phong Vân Vô Kỵ liền đưa tấm da dê qua, đợi Ám Cát Cổ Đức tiếp lấy, mới nói:
- Khi thiên sứ của Thiên Đường xuất hiện, ta hi vọng thấy được một chút thành ý của các ngươi.
- Điều này là được nhiên. Kết minh là chuyện sớm muộn, kẻ địch của đại nhân tự nhiên chính là kẻ địch của chúng tôi. Nếu như bọn chúng không thức thời, ngăn cản chúng ta lấy Thời Gian chi kiếm, tất nhiên chỉ có con đường chết.
Ám Cát Cổ Đức nói rất hùng hồn, tiếp đó ngữ khí lại thay đổi:
- Có điều… nếu như mấy Sí thiên sứ đồng thời xuất hiện, e rằng phải dựa vào Đọa Lạc chi vương đại nhân xuất thủ rồi.
“Ám Cát Cổ Đức này, quả thật là không cho người ta chiếm một chút tiện nghi nào, hành sự rất cẩn thận và có chừng mực. Đệ nhất phân thần tại Ma Giới, sợ rằng sẽ gặp phải hắn… là một kình địch.” - Phong Vân Vô Kỵ hơi lo lắng thầm nghĩ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu lên tiếng:
- Điều này là đương nhiên.
Ám Cát Cổ Đức lập tức dùng hai tay cầm tấm da dê, tỉ mỉ nói:
- Tại hạ đã nghiên cứu qua, kết hợp với địa hình ở đây, gần như đã tu bổ xong phần không trọn vẹn trên địa đồ này. Theo như địa đồ chỉ dẫn, nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm hẳn là ở đó…
Theo hướng Ám Cát Cổ Đức chỉ, Phong Vân Vô Kỵ chỉ nhìn thấy một phiến sương mù mờ mịt. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Chỗ đó, lúc đến đây ta đã đi qua, chỉ là một phiến bằng phẳng, không có gì khác thường. Thời Gian chi kiếm không thể nào giấu ở nơi đó. Địa đồ này của ngươi từ đâu mà có, có đảm bảo là chính xác không?
Ám Cát Cổ Đức cuộn tấm da dê lại, liền trả lời như đã đoán trước:
- Về lai lịch của địa đồ, tại hạ không tiện nói ra. Những tại hạ có thể đảm bảo, nguồn gốc của tấm địa đồ này tuyệt đối chính xác, bệ hạ của chúng tôi đã phải trả giá rất lớn mới lấy được… Trên thực tế, lúc trước tại hạ cũng từng đi qua nơi đó. Đúng như lời Đọa Lạc chi vương nói, nơi đó là một phiến hoang vu, trên mặt đất đều là đá vụn, không có một chút khí tức nào mà thần khí nên có, không thể là nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm. Có điều, tại hạ cẩn thận dò xét một phen, lại phát hiện một chỗ khác thường.
- Ồ?
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ nghi hoặc, trong lòng lại khẽ giật mình: “Người này thân là sủng thần của vương triều đại đế thế lực lớn nhất Ma Giới, tâm tư cẩm mật, lại có trí tuệ, nếu như ngày sau thống lĩnh đại quân Ma Giới, nhất định sẽ thành mối họa của tộc ta.”
- Nếu như không cẩn thận chú ý, chắc chắn sẽ không phát hiện được. Theo chỉ dẫn của địa đồ, tại hạ đã dò xét một phen, chỉ phát hiện một nơi khác thường. Áp lực ở nơi đó lớn hơn một chút so với những nơi khác, muốn bay lên trời cũng phải tốn sức hơn, trong này nhất định có vấn đề. Sau khi phát hiện, vì không muốn khiến cho người khác chú ý, cho nên tại hạ mới đóng quân tại đây. Nếu như tiền bối có ý, không ngại cùng đi đến đó quan sát một phen, chỉ là không thể quá lâu!
Ám Cát Cổ Đức nói.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Ám Cát Cổ Đức vẫn để đại quân lưu tại, chỉ dẫn theo vài tên cao thủ cấp bậc Thiên Ma Đế trở lên, cùng với Phong Vân Vô Kỵ đi đến nơi địa đồ chỉ dẫn.
Trên đường, Phong Vân Vô Kỵ căn cứ vào các loại tình huống, không ngừng suy nghĩ. Hiển nhiên, Ám Cát Cổ Đức đối với thân phận đọa lạc thiên sứ của mình đã tin phần lớn. Có điều từ những biểu hiện nhỏ nhặt của hắn, Phong Vân Vô Kỵ phán đoán, trên người mình nhất định còn có chỗ nào đó khiến cho hắn hoài nghi. Nhưng rốt cuộc là chỗ nào, Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết được, đương nhiên cũng không thể đi hỏi Ám Cát Cổ Đức, chỉ đành nhắc nhở mình phải cẩn thận. Về những mặt khác, trong lòng hắn cũng thầm may mắn: “Cũng nhờ có mười hai chiếc cánh này, tin rằng cả Ma Giới cũng không có kẻ nào có thể làm được như vậy.”
Tạm thời kìm nén tâm tư trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ cẩn thận xem xét một chút, quả thật cảm giác được lúc này bay lên trời tốn sức nhiều hơn so với những nơi khác.
Ánh mắt quét qua chung quanh một vòng, đồng thời thần thức thâm nhập vào lòng đất, dò xét một phen, Phong Vân Vô Kỵ lại không phát hiện được gì: “Kỳ quái thật! Mặc dù Ám Cát Cổ Đức vẫn còn hoài nghi thân phận của ta, nhưng hẳn là sẽ không gạt ta. Địa đồ kia có thể khiến cho Ma Đế Hoàng phải trả giá rất lớn mới lấy được, ít nhất cũng phải có chút giá trị. Cửa vào hỗn độn mở ra cũng đã được một đoạn thời gian, nhưng ba phương đến bây giờ vẫn không có được một chút tin tức nào về Thời Gian chi kiếm, rốt cuộc là giấu ở nơi nào?”
Phong Vân Vô Kỵ không ngừng suy nghĩ…
/542
|