Phi Thăng Chi Hậu
Chương 420 - Dùng Một Địch Trăm, Vạn Ma Triều Tông Thân Của Ma Trùng, Đạo Của Cường Giả
/542
|
Mấy tháng vô sự Phong Vân Vô Kỵ đều tĩnh tu trong ma cung. Trong bóng tối của ma cung, Đạt Nã Đô Tư không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn vương giả trên bảo tọa.
Vùng đất bỏ hoang không ngày không tháng, quanh năm khô khốc, thiên địa u ám, chỉ có sương mù dày đặc và bùn lầy là vĩnh hằng không đổi.
- Đạt Nã Đô Tư, theo ta đi!
Ngày này, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên từ trong tĩnh tu tỉnh lại, tay cầm Kiếp Ma đao, khoác áo bào đen từ trên bậc thang đi nhanh xuống.
Đạt Nã Đô Tư không nói một lời đứng dậy, theo sát Phong Vân Vô Kỵ bộ ra bên ngoài.
“Ầm ầm!”
Hai phiến cửa lớn mở ra, gió lớn ngoài cửa tràn vào, áo bào của Phong Vân Vô Kỵ tung bay phần phật.
- Sát Lục thủ hạ tất cả nghe lệnh, lập tức xuất phát!
Một luồng sáng lạnh xẹt qua hư không, Kiếp Ma đao giơ cao tại không trung, chỉ xéo về hướng đông:
- Đánh chiếm tất cả khu vực phía trước! Phàm là nơi đi qua đều là lãnh địa của bổn tọa.
“Cheng cheng!”
- A!
Phía trước, sát lục giả như sao trên trời rải rác trên mặt đất không hẹn mà cùng đứng dậy, rung binh khí hưởng ứng, tiếng kim thiết leng keng vang vọng bầu trời.
Sát Lục chi chủ từ trước đến giờ đều không là thiện chủ. Những người đi theo Sát Lục cũng bao giờ an phận, đối với mệnh lệnh này tất cả cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Ầm ầm!”
Mặt đất rung chuyển. Những khuôn mặt vốn cứng đờ dần dần bị hưng phấn và điên cuồng thay thế. Những sát lục giả thuộc về những đời Sát Lục khác nhau này, trải qua chém giết lâu dài, tự nhiên có sẵn bản năng hành quân dàn trận; rất nhiều sát lục giả xếp thành hàng ngũ tiến về hướng đông, tiếng bước chân chỉnh tề khiến cho cả đại địa đều rung chuyển.
“Xoẹt!”
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xoay người lại, một đao cắt ngang hư không. Tòa ma cung xây dựng không lâu lập tức một phân thành hai, ầm ầm sụp đổ.
- Từ nay về sau sau, bổn tọa sẽ không còn ở trong loại ma cung này.
Phong Vân Vô Kỵ tóc đen bay lươn, vẻ mặt lạnh lùng:
- Nơi mà bổn tọa tới chính là nơi giết chóc, đâu thể nào ngừng lại một nơi. Tại Ma giới được xưng là Ma giới chi vương, tại vùng đất bỏ hoang này, bổn tọa cũng sẽ là vương.
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ khép vạt áo, đi nhanh về hướng đông. Đội ngũ sát lục giả phía trước như thủy triều tiến về phía trước…
Một phiến cây khô trơ trọi vươn những chiếc cành trụi lủi ra khỏi bùn lầy. Một thi thể tàn khuyết to lớn nằm trong bùn lầy cây cối thưa thớt, từng chiếc sừng gãy chỉ xéo lên trời. Chung quanh thi thể này, bốn gã nghịch thần giả đứng thẳng trên đầu cành khô nhỏ bé, dưới y bào rách nát thoáng lộ ra lân phiến màu đen. Hai bên đối diện với nhau, trong miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm uy hiếp.
“Ầm ầm!”
Mặt đất chấn động, tiếng bước châm ầm ầm từ phía tây truyền đến. Trên ngọn cây, bốn gã nghịch thần giả theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy từ phương tây một cơn sóng màu đen cuồn cuộn tràn đến.
“Gào!”
Một tiếng gầm vang lên. Trên một nhánh cây màu đen trơ trọi, một tên nghịch thần giả phát ra tiếng gầm giận dữ, ma khí cuồn cuộn xuyên qua cơ thể phát ra, hóa thành một cột khí thẳng đến tận trời.
- Đám rác rưởi các ngươi, cút ngay!
Tiếng gầm to lớn như sấm sét từ bầu trời cuộn qua, thanh âm vang dội hoàn toàn biểu lộ sự giận dữ của đối phương.
“Ầm ầm!”
Tiếng chấn động trên mặt đất không hề giảm bớt, những sát lục giả vẫn như trước tiến về hướng bốn người bày trận.
Đông đảo sát lục giả trầm mặc không lên tiếng khiến cho đám nghịch thần giả cảm thấy hơi bất an, ánh mắt qua lại mấy lần giữa thi thể trong bùn lầy và đám sát lục giả đang tràn đến, càng cảm thấy bất an hơn.
Bốn gã nghịch thần giả đều nhận ra thân phận của cơn sóng màu đen kia, chính là đám sát lục giả có địa vị thấp kém nhất tại vùng đất bỏ hoang.
“Cộp!”
Một tiếng vang nhỏ. Một gã nghịch thần giả cảm thấy tôn nghiêm bị vũ nhục, liền từ trên cây nhảy xuống, tiên về phía cơn sóng màu đen kia, khí tức không ngừng lưu động, như tùy thời sẽ bạo phát ra.
Tiếng bước chân ầm ầm của đám sát lục giả vẫn không dừng. Đám nghịch thần giả giận dữ, tạm thời bỏ qua tranh chấp, cùng nhau từ không trung bay xuống, tiến về phía cơn sóng kia.
“Vù!”
Từng đoàn kình khí ẩn chứa lực lượng hủy diệt ngưng tụ giữa hai tay, ma khí nồng đậm từ trong cơ thể phát ra, bên ngoài cơ thể mờ mịt không tan.
“Ầm ầm!”
Hàng ngũ chỉnh tề đột nhiên phân ra hai bên. Trong hàng ngũ sát lục giả, từng gã cường giả mặc áo bào đen cao hơn mười trượng bước ra, xếp thành một hàng từ trái sang phải. Áo bào phập phồng, từng ánh mắt sáng ngời lạnh lẽo từ bên dưới mũ trùm đầu quét qua.
Hơn mười đạo ma thức đồng thời phong tỏa bốn gã nghịch thần giả này. Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Trong sát lục giả lại xuất hiện nghịch thần giả, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Thần phục hay là chết!
Tiếng bước chân nặng nề từ hậu phương vang lên. Phong Vân Vô Kỵ từ trong đám người kia bước nhanh ra, trầm giọng quát, đồng thời một cỗ khí tức hủy diệt hùng hậu từ trong cơ thể phát ra phong tỏa bốn người.
Bốn bóng ma cực nhạt xuất hiện phía sau Phong Vân Vô Kỵ, mỗi một bóng ma phong tỏa một gã nghịch thần giả.
Phong Vân Vô Kỵ giơ tay phải quá đỉnh đầu. Sát lục giả hai bên trái phái đều dừng bước, ánh mắt tập trung vàoo bốn gã nghịch thần giả tranh đoạt thần cách.
“Rắc rắc!”
Tiếng khớp xương kêu giòn giã từ trên người bốn gã sát lục giả phát ra, khí thế vô cùng bá đạo như núi cao đè nặng trên vai bốn người, dưới bàn chân nứt ra từng tấc.
“Bình!”
Trong yên lặng, ba gã nghịch thần giả gập hai gối xuống, còn một gã nghịch thần giả khác hét giận dữ một tiếng, hai tay mở ra, như chim ưng bay ngược về phía sau, đồng thời hai tay giao nhau trước ngực. Từng đạo kình khí màu đen kết thành vòng xoáy trước ngực hắn, chỉ nghe một tiếng quát trầm, kình khí hùng hậu từ không trung bắn xuống…
- Hừ!
Một tiếng hừ lãnh khốc vang lên, sau đó một ánh đao loá mắt từ trong tay áo rộng thùng thình của Phong Vân Vô Kỵ bắn ra. Gần như đồng thời, những nghịch thần giả khác cũng hung hãn xuất thủ, mấy chục đạo kình khí mãnh liệt phá không mà ra, liên tiếp đánh tan công kích của tên nghịch thần giả mưu toan chạy trốn, dư kình nặng nề còn đánh vào người hắn. Một tiếng nổ vang, mảnh vải đầy trời từ không trung rơi xuống, tên nghịch thần giả kia đã là thi cốt vô tồn…
Tay trái mở ra, tinh thể thần cách kia liền tự động bay vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ, tay phải giơ quá đỉnh đầu cũng hạ xuống:
- Tiếp tục đi tới!
Phía sau, sát lục giả như thủy triều tràn đến…
Những kẻ thần phục mới lại gia nhập vào đại quân sát phạt. Vùng đất bỏ hoang không năm không tháng, giết chóc cũng không ngày không đêm, như sông chảy vào biển, thế lực của Phong Vân Vô Kỵ ngày càng đông đảo.
Đối với những thế lực bình thường tản mác khắp nơi, căn bản không cần Phong Vân Vô Kỵ động thủ, những sát lục giả ngày càng đông trực tiếp tràn qua, thần phục thì lưu lại, còn kháng cự thì chỉ có tàn thi.
Phong Vân Vô Kỵ dần dần lộ rõ dã tâm và năng lực đặc biệt của hắn. Tại vùng đất bỏ hoang, chỉ cần gặp phải sinh vật có thể cử động, hoặc là thần phục, hoặc là tử vong, không có con đường thứ ba.
Thanh thế lớn như vậy rốt cuộc cũng khiến cho đông đảo cường giả chú ý. Từng đạo ma thức không ngừng đảo qua đại quân sát lục giả, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không thấy, vẫn như trước tiếp tục giết chóc không coi ai ra gì.
Mười ngày sau, trên con đường sát phạt, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã gặp phải một kẻ giống như mình, cũng điên cuồng say mê thế lực …
Một bức tường hình cung chắn phía trước chặn bước tiến của đại quân Phong Vân Vô Kỵ, do đông đảo nghịch thần giả tạo thành. Nhiều nghịch thần giả như vậy, so với thủ hạ của Phong Vân Vô Kỵ còn nhiều hơn.
Nhưng những kẻ này lại không hề khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Chân chính khiến cho hắn thận trọng là một cường giả xa lạ mang giáp sắt lạnh lẽo đứng phía sau bức tường hình cung kia. Áo giáp rất nặng tán phát ra từng luồng khí lạnh, bao phủ toàn thân người nọ, nhưng vẫn không che không được khí tức máu tanh nồng đậm. Phía sau áo giáp, áo choàng màu đen to lớn tung bay phần phật. Một cỗ sát khí băng hàn tràn ngập hư không.
- Ngươi chính là Sát Lục chi chủ?
Thanh âm hùng hậu từ phía trước vang lên, lộ ra vẻ không vui:
- Ngươi đã vượt quá giới hạn rồi. Nơi này là khu vực của ta, muốn chiến tranh sao?
- Ngươi là ai?
Phong Vân Vô Kỵ từ trong đám người bước ra, trong con ngươi lóe lên một luồng sáng lạnh, một loại cảm giác gặp phải đồng loại dâng lên trong lòng. Khí tức giết chóc trên người kẻ này so với hắn còn nặng hơn.
- Hừ! Sát Lục chi chủ của Ma giới quả thật là một truyền thuyết, thế nhưng …
Thanh âm của người nọ đột nhiên biến đổi, trở nên sắc bén:
- Ma giới cũng không chỉ có một Sát Lục chi chủ. So về giết chóc, hừ, mấy đời Sát Lục chi chủ cộng lại cũng chưa chắc giết được nhiều như bổn tọa.
- Bổn tọa chính là Thị Huyết chi ma Ba Địch Lực. Bổn tọa niệm tình chúng ta đều là dùng giết chóc làm danh hiệu, đặc biệt cho ngươi một con đường sống. Dẫn thủ hạ của ngươi gia nhập vào thế lực của ta, ta có thể cho ngươi trở thành nhân vật dưới một người, trên vạn người bên trong lãnh địa của ta.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng:
- Không biết ngươi đã từng nghe một câu nói cưa?
- Ồ?
Dưới khôi giáp, con ngươi của Thị Huyết chi ma co rút lại, lạnh lùng nói:
- Câu gì?
- Một núi không thể có hai hổ. Vùng đất bỏ hoang này, bổn tọa đã nhất định chiếm rồi.
Phong Vân Vô Kỵ y bào tung bay, khí thế tăng vọt:
- Hiện tại, bổn tọa cũng cho ngươi một lựa chọn…
- Thần phục hay là chết!
- Hừ, khẩu khí thật lớn!
Thị Huyết chi ma vẫy tay phải xuống:
- Giết chết bọn chúng!
“Ầm!”
Từng tiếng bước chân đạp lên mặt đất, hàng trăm bóng người vọt lên trời che kín cả hư không…
“Ầm ầm!”
Một đạo sấm sét qua đi, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Từng sợi tơ nhỏ vàng óng đan xen trong hư không, nối liền những nghịch thần giả, hình thành một phù văn cổ quái, ẩn chức sức mạnh dị thường.
“Bình!”
Bên ngoài trăm trượng, đại địa từng phiến vỡ vụn, từng mảng đất lớn bị lực lượng từ lòng đất dâng lên bắn lên trời. Phía sau Thị Huyết chi ma, từng đoàn ma khí từ lòng đất tuôn ra rợp trời kín đất. Cùng lúc này, sát lục chi khí vận hành lâu dài tại bầu trời của vùng đất bỏ hoang bị thần cách dẫn động, từ bầu trời phủ xuống, áp lực khổng lồ bao trùm thiên địa…
“Phụt!”
Phía sau Phong Vân Vô Kỵ , từng gã sát lục giả công lực yếu không chịu nổi áp lực khổng lồ này, từng người nổ tung, máu tươi bắn lên cao mấy chục trượng.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dõi theo ma khí từ lòng đất tuôn ra, mái tóc dài sau đầu như những con rắn bay lượn, vẻ mặt lại hoàn toàn bình tĩnh.
- Bổn tọa cho ngươi một cơ hội nữa, gia nhập với ta, nếu không sẽ lập tức tử vong.
Thị Huyết chi ma khoanh tay đứng, từ phía xa lên tiếng.
- Không cần!
Câu trả lời ngắn gọn mà vang vọng:
- Để ta cho các ngươi biết thế nào là diệt vong!
Năm ngón tay mở ra, Kiếp Ma đao đã cầm trong tay. Giọng nói vang dội như đến từ vũ trụ hồng hoang, mang theo một sức mạnh không thể diễn tả:
- Kiếp Ma Đạo chiêu thứ hai…
/542
|