Phi Thăng Chi Hậu

Chương 415 - Tập Hợp Bộ Hạ, Sát Lục Hiện Chân Thân. Chinh Chiến Tứ Phương, Danh Chấn Chốn Bỏ Hoang.

/542




Hống!

Tiếng gầm thê lương phảng phất như từ hồng hoang, tuyên cổ vang vọng trong làn sương, sát khí cường liệt hình thành một chiếc đầu ác ma khổng lồ từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ xông ra. Xung quanh hắn, tất cả những tên Sát lục truy tùy giả toàn thân run rẩy, quỳ phục dưới đất, không dám thở mạnh, sát khí cường tuyệt tích lũy suốt trăm vạn năm, ngàn vạn năm tại vùng đất bỏ hoang như thủy triều cuồn cuộn không ngừng đổ vào miệng chiếc đầu ác ma mờ ảo bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ

Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng giữa không trung, không hề động đậy, Sát Lục ma quyết trong cơ thể vận chuyển ào ạt, Sát Lục ma quyết thuần chính có năng lực hấp thu tuyệt đối với sát khí, phương pháp mà Sát Lục chi phó Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư nói rất đơn giản, lợi dụng lực chế ước của Sát Lục chi chủ đối với sát khí của Sát Lục truy tùy giả, dùng sát khí tôi luyện thân thể.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

....

Âm thanh trầm đục vang lên liên tiếp, những tên Sát Lục truy tùy giả liên tiếp ngã xuống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hư nhược cực độ, sau khi sát khí và linh hồn hợp nhất, Phong Vân Vô Kỵ hấp thu sát khí của bọn hắn đồng thời cũng hấp thu cả linh hồn.

Sau khi gần ba ngàn tên Sát Lục truy tùy giả đổ gục xuống đất, đầu lâu Sát Lục bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng ngâm dài thỏa mãn, chậm rãi tan biến, lặn vào trong người hắn.

Hô!

Thở ra một hơi thoải mái, Phong Vân Vô Kỵ từ từ mở mắt, ánh mắt quét qua chỗ các khớp nối, chỉ nghe tiếng lắc rắc vang lên liên tục, từng cây xương nhọn hoắt, đen như mực trồi ra từ khuỷu tay, đầu gối, trông hắn bây giờ như một con nhím lớn.

- Chủ nhân, cảm giác thế nào?

Mã Phi Lạc Tư cùng Tạp Cổ La Tư vội vã nghênh đón.

- Chưa đủ, còn thiếu rất rất nhiều.

Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt lướt qua đám Sát Lục truy tùy giả nằm la liệt dưới đất, nói. Về phương diện ước lượng mức độ, Phong Vân Vô Kỵ khống chế cực kỳ tốt, vừa đủ lưu lại cho những kẻ này một hơi thở, như vậy chỉ cần tốn một thời gian là bọn chúng tự nhiên sẽ hồi phục như cũ, chỉ là mặt linh hồn chắc chắn sẽ chịu chút ảnh hưởng.

- Chủ nhân, ở đây còn có rất nhiều kẻ đi theo khác, chỉ cần chủ nhân xuất hiện, bọn chúng hẳn sẽ thuần phục, như vậy hiệu quả luyện thể càng tốt hơn.

Mã Phi Lạc Tư nói.

Phong Vân Vô Kỵ dựng tay lên, thân thể từ mười trượng cao từ từ co rút lại, cặp sừng lặn vào trong đầu, mái tóc đen dài từ dưới da trồi lên tung bay sau gáy. Mấy phút sau, thân thể nhân loại như loạn thế kiêu hùng xuất hiện trước mặt đám ác ma, khuôn mặt tuấn tú, khí chất kiệt ngạo bất thuần, lại thêm đôi mắt tà ác, âm độc, đôi lúc chớp động lấp lóe sát cơ, tất cả khiến thân thể nhân loại của Phong Vân Vô Kỵ sau khi biến hóa có một loại mị lực tà dị, cho dù là một ác ma cường đại cũng không thể che lấp sự tồn tại của nhân loại yếu ớt này.

Bàn tay giơ lên, tấm hắc bào đoạt từ chỗ đám truy tùy giả lúc này có vẻ quá rộng bay vọt lên không, một luồng hàn quang bắn ra từ lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ...

Xoẹt xoẹt!

Tấm hắc bào to lớn bị cắt thành mấy mảnh, Phong Vân Vô Kỵ vung tay bắt lấy một mảnh choàng lên người. Mã Phi Lạc Tư tinh mắt nhìn thấy trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra một món vũ khí kỳ lại, sắc mặt có chút cổ quái nói:

- Chủ nhân... Đây là Sát Lục chi nhận sao?

- Sát Lục chi nhận?

Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Kiếp Ma đao trong tay, lạnh nhạt đáp:

- Hiện tại tên nó là Kiếp Ma đao!

- Bây giờ khôi phục chân thân của các ngươi đi!

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.

Hống!

Một luồng khí lưu mạnh mẽ thổi ập tới trước mặt, làm áo bào của Phong Vân Vô Kỵ tung bay, thân thể Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư phát ra tiếng xương cốt chuyển động răng rắc, thân thể vốn to lớn càng thêm khổng lồ, đỉnh đầu chạm tới tầng mây, uy thế cực kỳ kinh người.

- Chủ nhân!

Tạp Cổ La Tư khôi phục thân thể như cũ, đưa một tay đặt xuống đất.

Phong Vân Vô Kỵ bước vào lòng bàn tay Tạp Cổ La Tư, sau đó được hắn nâng lên đỉnh đầu. Nhìn quanh một lượt, Phong Vân Vô Kỵ chỉ hướng đông nam nói:

- Hướng đó!

- Tuân lệnh, chủ nhân!

Ầm, ầm!

Mặt đất chấn động, hai tên Sát Lục chi phó mang theo chủ nhân nhỏ bé đi về phía đông nam, sau lưng để lại một đám Sát Lục truy tùy giả. Lúc này bọn chúng vô cùng yếu ớt, nếu gặp phải kẻ nào có ác ý, dù chỉ một tên thôi cũng đủ khiến bọn chúng toàn quân mất sạch, nhưng dù là Phong Vân Vô Kỵ hay hai tên Sát Lục chi phó đều không hề quay đầu liếc nhìn lấy một lần, giống như sự sống chết của chúng căn bản không đáng nhắc tới.

Có thể sống sót, mới là hữu dụng.

Thân thể cao lớn của hai tên Sát Lục chi phó vắt ngang trời đất, mỗi bước chân đều vượt qua cả mấy chục trượng, sau vài khắc (15’) đã tới một vùng núi trơ trọi, hoang tàn, đích đến của ba người.

- Mã Phi Lạc Tư, Tạp Cổ La Tư, sao hai người các ngươi lại tới đây?

Khi thân thể khổng lồ che lấp cả bầu trời của hai tên Sát Lục chi phó xuất hiện tại khu vực này lập tức lôi kéo sự chú ý của đám Sát Lục truy tùy giả tồn tại ở đây. Một tên ác ma cao lớn không thua kém hai tên Sát Lục chi phó đứng dậy nhìn hai người, nộ khí trùng trùng, tay hắn cầm một cây gậy to lớn đen xì, loại tồn tại có thân thể cường hãn trên cả cấp ma thần này, chỉ thuần túy dựa vào công kích vật lý cũng có thể phát huy sức công kích kinh người.

Mã Phi Lạc Tư cùng Tạp Cổ La Tư thoáng do dự, ánh mắt liếc nhìn tên ác ma cường hãn đầu có một đoạn sừng gãy trước mặt, cuối cùng ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Đây cũng là một tên Sát Lục chi phó, tên là Kiệt Cổ Lạp, thời gian hắn tồn tại còn lâu hơn Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư nhiều, Mã Phi Lạc Tư nhớ rõ Kiệt Cổ Lạp là một Sát Lục truy tùy giả từ đời Sát Lực chi chủ thứ hai mươi, tình huống cụ thể thị lại không rõ ràng lắm.

- Hai ngươi nhìn cái gì? Phía trên vùng đất bỏ hoang này có cái gì mà nhìn lâu vậy?... Ta hy vọng hai ngươi có thể cho ta một lý do thích hợp, hoặc là các ngươi đang muốn chiến tranh!

- Nhìn cái gì?

Một giọng nói lãnh khốc, tàn nhẫn từ phía trên truyền xuống, Phong Vân Vô Kỵ bước lên vài bước, đứng giữa Trán Mã Phi Lạc Tư, đưa mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào đạo phù văn màu vàng nhạt trên trán Kiệt Cổ Lạp, lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ bổn tọa nhỏ bé đến thế? Đến cả loại ti tiện như ngươi mà cũng không nhìn thấy ta. Kiệt Cổ Lạp, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt ta đây!

Kiệt Cổ Lạp ngẩn người, vô thức ngẩng đầu nhìn lên trán Mã Phi Lạc Tư, bấy giờ mới phát hiện ra Phong Vân Vô Kỵ bé tý như một con kiến mà hắn vừa bỏ sót.

- Hả?... Con người?...

Kiệt Cổ Lạp còn chưa dứt lời, bỗng cảm thấy đôi mắt gã nhân loại nhỏ bé chợt biến ảo, một luồng quang mang màu đen quỷ dị bắn ra, trong lúc mơ hồ hắn đột nhiên phát hiện mình không thể động đậy được.

- Kiệt Cổ Lạp, ngươi nhân ra bổn tọa chưa?

Một đạo ma ảnh mờ ảo xuất hiện quanh người Phong Vân Vô Kỵ, mặc dù chỉ có một cái đầu lâu nhưng sát khí trùng thiên lập tức hấp dẫn đám Sát Lục truy tùy giả phân tán khắp nơi tại mảnh đất này. Từng tên Sát Lục truy tùy giả bị sát khí kinh người đánh thức, từ trong những cung điện hư tổn xung quanh ùa ra, vẻ mặt kinh sợ nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

- Ngươi là...

Đôi mắt to lớn như chuông đồng của Kiệt Cổ Lạp đầy vẻ mờ mịt, trên trán hắn đạo phù văn cổ quái màu vàng lấp lóe liên tục, ấn ký sâu thẳm trong não hải chấn động, thân thể to lớn của Kiệt Cổ Lạp quỳ xuống, trong miệng thì thào:

- Chủ nhân...

Phong Vân Vô Kỵ khẽ gật đầu, Mã Phi Lạc Tư nghiên người hướng tay xuống, Phong Vân Vô Kỵ liền thuận theo cánh tay hắn bước xuống, Sát Lục chi ảnh quanh người di động theo, thanh âm uy nghiêm hùng hậu vang vọng trời cao:

- Ta, Sát Lục chi chủ, chính thức hàng lầm khối không gian bị chúng thần nguyền rủa này, vinh diệu của ta cũng sẽ lan truyền từ đây...

- Sát Lục chi chủ!.... Sát Lục chi chủ!....

Sát Lục chi ảnh đã biểu lộ rõ ràng thân phận của Phong Vân Vô Kỵ, qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, những tên lưu đày này đã gần như tuyệt vọng, nhưng không ngờ, giờ phút này lại một lần nữa gặp được Sát Lục chi chủ, vẻ sùng bái cuồng nhiệt lại xuất hiện trong mắt bọn hắn, từng tên quỳ xuống đất, cuồng nhiệt hô hào.

Tiếng gầm vang vọng nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại chẳng hề để ý, ánh mắt lướt qua nhóm cung điện đổ nát trên mảnh đất đầy tro bụi. Những cung điện này đều cũ kỹ hết sức, căn bản không thể so sánh với những cung điện khổng lồ tới mấy trăm trượng bên ngoài vùng đất bỏ hoang, từ tường bao bên ngoài, có thể thấy những cung điện này đã tồn tại một thời gian rất dài, tựa hồ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

- Chủ nhân, đây là chúng thần xây dựng lúc mới tới vùng đất bỏ hoang...

- Sau này bổn tọa sẽ ở lại đây.

Phong Vân Vô Kỵ vung tay phải lên, Kiếp Ma Đao hóa thành một đạo lưu ảnh phóng xuống đất...

Ầm!

Kiếp Ma đao hạ xuống, mặt đất chấn động, một cột khí xám xịt bốc lên từ chỗ Kiếp Ma đao, xộc thẳng lên trời, bốn phía sát lục chi phú tích lũy lâu ngày trên vùng đất bị bỏ hoang hình thành lốc xoáy điên cuồng ào tới chỗ Kiếp Ma đao...

- Mã Phi Lạc Tư, Tạp Cổ La Tư... Các ngươi thay mặt bổn tọa xây dựng một tòa cùng điện tại chỗ bổn tọa lưu đao, từ hôm nay trở đi, bổn tọa sẽ trấn giữ nơi này, Kiệt Cổ Lạp... Đem tin tức bổn tọa hàng lâm truyền ra khắp vung đất bỏ hoang, bổn tọa khôn cần biết các ngươi chết bao nhiêu tên, phải để tất cả mọi người đều biết Sát Lục chi chủ hàng lâm!...

- Vâng! Chủ nhân!

....

Khi sát khí trùng thiên từ Kiếp Ma Đao phá không xuất hiện, tin tức Sát Lục chi chỉ hàng lâm vùng đất bỏ hoang cũng truyền tới khắp nơi. Kiệt Cổ Lạp thật sự làm rất khá, trong vòng ba ngày có rất nhiều Sát Lục truy tùy giả từ bốn phương chạy tới, trong số những kẻ này có ma thần cao lớn, cũng có yêu thú mang linh trí, thậm chí Phong Vân Vô Kỵ còn nhìn thấy cả đọa lạc thiên sứ cánh đen từng gặp tại thần ma cổ chiến trường, đã gây ấn tượng sâu sắc với hắn.

Địa vị của Kiệt Cổ Lạp tại đây quả nhiên là rất cao, rất nhanh những Sát Lục truy tùy giả vốn sinh sống tại đây cùng những tên từ bốn phương tụ lại cùng hành động, bắt đầu sửa sang những cung điện cũ nát, ở chỗ Kiếp Ma đao, một tòa cung điện mới đang được xây dựng, do tại liệu hạn chế, hiển nhiên là không thể xây được cung điện như của Phong Vân bên ngoài vùng đất bỏ hoang nhưng cũng coi như tạm được.

Thông qua đám Sát Lục truy tùy giả tới thần phục, Phong Vân Vô Kỵ dần dần thu thập thêm được càng nhiều tin tức về vung đất bỏ hoang nhưng tình hình liên quan đến tất cả nơi này thì vẫn không có gì rõ ràng.

Ở đây tất cả đều mơ hồ, Thiên ma thần thông Phong Vân Vô Kỵ đoạt được tại Vực ngoại Thiên ma thiên căn bản không thể thoát ra khỏi đây, liên lạc với bổn tôn cũng bị cắt đứt.

Vùng đất bỏ hoang, sát khí đậm đặc đến kinh người, nhưng đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, rời khỏi đây mới là khát vọng lớn nhất. Trong những gì hắn biết, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được, xung quanh có rất nhiều địa phương quỷ dị, đều có thể tạo thành uy hiếp với mình!

“Nghịch thần giả... Rút cuộc là loại tồn tại thế nào?”

Phong Vân Vô Kỵ ngồi cạnh Kiếp Ma đao, trong lòng thầm tự hỏi, đối với Nghịch thần giả, Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư đều hàm hồ cho qua, tựa hồ bọn chúng cũng không rõ ràng, vì thế hiểu biết của Phong Vân Vô Kỵ chỉ dừng lại ở mức thô lậu, Nghịch thần giả đối lập với Thần, có thần cách...

Từng ánh mắt tuân phục, sợ hãi lướt qua chỗ Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chỉ lưu lại chốc lát rồi lập tức rời đi. Ở vùng đất bỏ hoang này, Phong Vân Vô Kỵ có thân thể nhân loại giữa đám ác ma, liền trở thành tồn tại đặc biệt nhất.

Sát Lục chi chủ, chỉ bốn chữ này cũng đủ để cho này quần ác ma kính sợ , mỗi đời truyền nhân của Sát Lục chiến giáp, đều là cuồng ma giết chóc khắp nơi, đối tượng tàn sát không loại trừ bất kỳ ai, kể cả là những kẻ đi theo, chỉ cần hứng lên là giết không bỏ sót.

Ầm ầm!

Tiếng vật nặng di chuyển chấn động cả mặt đất, vùng đất bỏ hoang cực kỳ nghèo nào, mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu trăm triệu năm, nhưng số ma tộc bị đày tới nơi này vẫn không nhiều lắm, ít nhất, muốn dùng bạch cốt dựng một tòa cung điện cao trăm trượng là chuyện không hề dễ dàng gì.

Trài qua thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, đám Sát Lục truy tùy giả tiếp nhận mệnh lệnh đầu tiên của Sát Lục chi chủ - Xây dựng cung điện của hắn tại vùng đất bỏ hoang.

Do tài liệu thiếu thốn, những ma thần thân thể cao lớn chỉ có thể hóa thân lao động, đào bới xung quanh, vận chuyển những khối đá to lớn tới chỗ Phong Vân Vô Kỵ chỉ định, sau đó sẽ do những ác ma nhỏ bé hơn, thân cao không quá mười trượng tiến hành sắp xếp, điêu khắc, tại nơi đây mọi thứ đều có vẻ bận rộn.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm nghiền mắt, giống như lão tăng nhập định, trường bào to lớn bao phủ thân hình hắn, chỉ có mái tóc đen dài sau đầu buông tỏa xuống đất, giống như một dòng thác đen ngòm, đầy vẻ quỷ dị.

Oa!

Phong Vân Vô Kỵ đang đắm chìm trong việc hấp thu sát lục chi khí trên khoảng không tại vùng đất bỏ hoang, đột nhiên từ xa truyền tới âm thanh chói tai như tiếng trẻ con khóc, thanh âm vang lên, mặt đất chấn động, giống như gợn sóng trên một bát nước đầy.

Chư ma sợ hãi, tất cả đều dừng lại, nhìn quanh bốn phía.

Oa!

Lại âm thanh như tiếng trẻ con khóc, mặt đất rung động kịch liệt, Phong Vân Vô Kỵ không nói một tiếng nào, chợt như tia chớp bắn vào hư không, đứng thẳng giữa trời cao. Hắn quan sát xung quanh, chỉ thấy trong phạm vi mấy ngàn dặm dưới chân, khói mù từ dưới đất bốc lên, luồng khói như nước chảy, mỗi lần tiếng khóc truyền đến, màn khói lại khẽ chấn động, hóa thành từng đợt sóng tràn ra bốn phía.

Không gian xung quanh thoáng dao động, sinh ra một loại biến hóa khó hiểu, trong cảm giác, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được hình như có thứ gì đó đang từ bốn phương tám hướng tụ lại một chỗ dưới lòng đất.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng kinh nghi bất định, ma thức đã phá thể bắn ra, xộc thẳng xuống lòng đất, không hề gặp trở ngại nào. Cho đến khi đâm sâu xuống mấy ngàn trượng, ma thức mới cảm giác được có một khu vực cổ quái, diện tích cực lớn tồn tại, ma thức lan tới đây liền bị một luồng sức mạnh kỳ lạ, có tính đàn hồi đẩy bật ra, trong thời gian ngắn không cách nào nhìn được rút cuộc trong đó có thứ gì..

Trong mơ hồ, Phong Vân Vô Kỵ tự có sở ngộ: đây tựa hồ là một loại ma vật nào đó đang đản sinh.

Oa!

Lại một tiếng khóc lớn, sau ba tiếng khóc là tĩnh lặng kéo dài...

Ầm ầm!

Khoảng lặng kết thúc, cuối cùng cũng xuất hiện một tiếng nổ lớn, thạch phá thiên kinh, phía trước cung điện mới xây dựng được một nửa, mặt đất nứt nẻ, từng tảng đất đá lớn nhô lên trời, một bàn tay đen xì, trên da còn mang một lớp dịch nhầy từ dưới đất vươn, tất cả mọi âm thanh đều ngừng lại, đám Sát Lục truy tùy giả nhất tề nhìn về phía nguồn gốc gây xáo động, Phong Vân Vô Kỵ cũng không ngoại lệ.

Bộp!

Một tiếng vang nhỏ, dưới đất, một ác ma trông bộ dạng như trẻ sơ sinh, trên đầu mang cặp sừng nhỏ bé trồi lên. Chúng ma tất cả đều ngạc nhiên, không nghĩ rằng kẻ dẫn khởi chấn động ầm ỹ như vậy lại là một tiểu ác ma nhỏ bé.

Chiếc đuôi trâu sau lưng tiểu ác ma khẽ vung vẩy, từng mảng chất nhầy trên mắt rơi xuống, mi mắt đụng đậy hai cái rồi mở ra, vọng nhìn bốn phía

Hống!

Giống như cảm giác được những ánh mắt khinh bỉ xung quanh, ác ma mới sinh quay về phía mọi người, há miệng phát ra một tiếng gầm vang đội hoàn toàn không phù hợp với thân thể nó...

Hô!

Tiếng rít gào làm cuốn lên gió lốc đầy trời, đá tảng quay cuồng lao về mọi người, cung điện đã thành hình một nửa của Phong Vân Vô Kỵ kêu lên răng rắc, nghiêng hẳn về phía sau, gần như sụp xuống...

Tiếng gầm gừ lúc bắt đầu vẫn còn có chút non nớt, nhưng chỉ sau thoáng chốc đã trở nên cực kỳ hùng hậu, mang theo bá khí...

Chúng ma bị thổi lui về phía sau liên tục, Mã Phi Lạc Tư khiếp sợ nhìn phía trước, chỉ thấy tên ác ma mới sinh vốn không cao quá mười trượng, trong tiếng gầm rống, thân hình hình bắt đầu bành trướng, hơn mười trượng, hai mươi trượng... Năm mươi trượng... Giữa trời đất, năng lượng vô tận ùa vào thân thể hắn, hai chiếc sừng nhỏ bé cũng dài ra nhanh chóng, khi tiếng gầm chấm dứt tên gia hỏa mới chui ra từ dưới đất không ngờ đã to lớn tương đương với Mã Phi Lạc Tư.

- Nghịch Thần Giả? ...

Phong Vân Vô Kỵ đồng tử co rút, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang, từ trong cơ thể tên ác ma mới hoành không xuất thế này, Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa cảm nhận được khí tức của một khối thần cách không trọn vẹn.

Tay phải vung lên, dưới mặt đất, Kiếp Ma đao hóa thành một luồng điện quang bắn lên cao, lọt vào tay phải Phong Vân Vô Kỵ, một tay chấp đao, Phong Vân Vô Kỵ từ không trung tà tà bước xuống, tiền về phía Nghịch Thần giả mới sinh...

Phốc!

Một đạo hàn quang xẹt qua, Nghịch thần giả vừa do thiên địa đản sinh thân hình cứng đờ, cái đầu to lớn từ trên vai rụng xuống, Phong Vân Vô Kỵ lập tức dừng lại, nhìn ra sau lưng hắn, một tên ma tộc trên người mặc áo giáp, nửa bên mặt để lộ, mơ hồ có thể thấy được gân xanh khiêu động, yên lặng đứng giữa hư không, tay phải cầm một thanh cự kiếm bập bùng lửa tím không tương xứng với thân thể, chuôi kiếm màu đen trắng, khí tức trên người không nghi ngờ gì đã bộc lộ thân phận hắn, lại là một tên Nghịch thần giả truy tìm thần cách mà đến.

Đát!

Chiếc đầu khổng lồ từ giữa không trung nặng nề rơi xuống, Nghịch thần Giả không nói một lời, bàn tay như sắt đúc trực tiếp phá vỡ đầu lâu, lấy ra một khối tinh thể màu vàng nhạt, đôi mắt đen ngòm đảo qua tinh thể, tiếp đó nuốt ực vào bụng, khi xong việc cũng không thèm nhìn tới đám người Phong Vân Vô Kỵ, đi ra ngoài...

Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, sải chân bước tới, Nghịch thần giả tựa hồ hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của hắn, sau khi nuốt khối thần cách tàn khuyết, từ trong cơ thể hắn bùng lên một luồng lửa đen dày đặc, tay vung lên tạo thành một vết rách không gian, Nghịch Thần Giả bước vào trong đó...

- Ta cực ghét bị người khác bỏ qua!...

Một thanh âm băng lãnh bỗng truyền vào tai Nghịch thần giả, thân hình vừa bước nửa bước vào hư không chợt dừng lại, trước mặt hắn, mũi đao sáng loáng của Kiếp Ma đao lộ ra một đoạn ngắn:

- Sau này, hãy nhớ không được phép xoay lưng về phía người khác...

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ dùng sức một tóm, một kéo, đại lượng tinh nguyên trong cơ thể Nghịch thần giả thuận theo Kiếp Ma đao tràn vào trong cơ thể...

Oanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, máu thịt toàn thân Nghịch thần giả vỡ tung, hóa thành tro đen đầy trời, chỉ còn một bộ xương to lớn, lấp lóe hắc quang như bằng sắt thép lơ lửng giữa trời, uy lực khổng lồ của Kiếp ma đao thật sự nằm ngoài dự đoán của Nghịch thần giả.

Sát Lục chi chủ, vốn là tồn tại siêu cấp trong số nghịch thần, trải qua vô số đời truyền thừa, vẫn thủy chung không bị hủy diệt là có thể thấy được điểm đặc biệt. Kiếp Ma đao trải qua giết chóc, tuy là thứ nghịch thần, nhưng đồng dạng cũng có thể đồ thần, đặc biệt cùng với thực lực Phong Vân Vô Kỵ đề cao, uy lực Kiếp Ma đao càng thêm bá đạo và kinh người.

Không có thân thể ma thần thì khó mà có được lĩnh vực đặc thù của ma thần, trong mắt Nghịch thần giả, dù nhìn từ hướng nào đi nữa, Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể tạo thành uy hiếp, nhận định này của nó cũng không sai, nhưng chỉ là đối với những ma tộc bình thường mà thôi.

Khi một tên ma tộc có linh hồn nhân loại, hơn nữa cường độ ý thức từ lúc còn là ma trùng đã siêu việt thần cấp, lại có dính dáng đến Sát Lục chi chủ trong truyền thuyết Ma giới, tên ma tộc đó sẽ có năng lực không tầm thường, năng lực phá vỡ quy tắc thông thường.

Nghịch Thần Giả đột nhiên trúng đòn, thân thể nổ tan, bộ xương khô khốc vụt xoay người lại, chính giữa cái trán đầy vết rạn nứt, một viên tinh thể to lớn khảm vào trong, bên cạnh, rất nhiều mảnh vỡ nhỏ đang không ngừng dung nhập vào, từng sợi tơ nhỏ màu đen từ tinh thể thần cách trên trán lan tới khắp khung xương toàn thân, hóa thành luồng lửa đen nóng bỏng.

Phốc!

Nghịch thần giả hai tròng mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo, song chưởng như điện như điện chớp đâm vào ngực, bụng Phong Vân Vô Kỵ, roạt roạt hai tiếng, chỗ ngực và bụng Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị xuyên thành hai lỗ lớn từ đằng trước ra đằng sau, toàn thân đau đớn, nhưng sắc mặt hắn không hề biến đổi, trong mắt càng lộ vẻ hung ác.

Ngao!

Thanh âm thê lương phảng phất như đến từ hồng hoang từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ truyền ra, sau một khắc, Sát Lục chi ảnh mang theo uy áp khổng lồ trào ra, ma ảnh xuất hiện, trên mặt Nghịch thần giả cuối cùng cũng lộ vẻ kinh hoàng:

- Sát... Sát lục...

Sát Lục chi ảnh vẻ mặt âm ngoan, vừa xuất hiện đã nuốt chửng Nghịch Thần Giả đang gần như dung nhập với hư không vào miệng, một loạt âm thanh lốp rốp vang lên, từng mảnh xương vụn từ trong hư không rơi xuống, khí tức của Nghịch thần giả nhanh chóng biến mất...

Hống!

Một tiếng gầm lớn, Mã Phi Lạc Tư lo lắng nhìn chằm chặp vào Phong Vân Vô Kỵ, tinh hoa của Nghịch thần giả cứ từng đợt từng đợt tràn vào trong cơ thể, bị Sát Lục chi ảnh hấp thu, Sát Lục chi ảnh hình ảnh nhanh chóng trở nên ngưng kết, vốn chỉ có một đầu lâu sau khi đoạt được tinh hoa của Nghịch thần giả, phía dưới chiếc đầu liền sinh ra hai cánh tay to lớn. Sát Lục chi ảnh dùng sức giãy dụa, từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ trồi lên, thân hình vẫn tiếp tục tăng trưởng, ở giữa trán, một luồng vật chất như dịch thể mà lại như khí ngưng kết vặn vẹo, tạo nên một dấu hiệu cổ quái, trên trán một vật giống như tinh thể dần dần thành hình...

- Sao lại như vậy?

Mã Phi Lạc Tư kinh hãi - nhìn Phong Vân Vô Kỵ:

- Chủ nhân sao lại kết xuất thần cách trong Sát Lục chi ảnh, ở vùng đất bỏ hoang tất cả những kẻ có thần cách đều không thể rời khỏi, chủ nhân một khi có được thần cách, chẳng phải là vĩnh viễn không còn cách nào rời khỏi nơi đây sao? ...

Mí mắt khẽ động, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười vừa ý, bàn tay mở ra, một nhúm phấn vụn từ trong hư không hạ xuống, rơi vào trong lòng bàn tay rồi lại theo kẽ tay thoát đi...

Từ bốn phía, từng đạo khí tức cường đại nhanh chóng ùa tới, thần cách vô chủ, có thể hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều Nghịch thần giả...

Trận trận kình phong từ trong đám sương mù phía xa thổi tới, trong cuồng phong, từng đạo hắc ảnh từ trên trời hạ xuống, nặng nề đáp xuống đất, chỗ đứng mặt đất lập tức lõm xuống.

- Thần cách, giao cho ta!...

Một giọng nói âm lãnh truyền đến.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng đánh giá tên Nghịch thần giả trước mắt, thân thể cao hơn mười trượng, phủ đầy vảy tím, giữa các khe vảy lập lòe ngọn lửa, sau lưng một chiếc đuôi dài thòng giống như đuôi thằn lằn buông chấm đất.

- Sao lại phải giao cho ngươi!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh giọng đáp:

- Ở đây không chỉ có một mình ngươi muốn có thần cách.

Từ bốn phía, lại có từng đạo thân ảnh quỷ dị xông tới, ánh mắt lộ hàn quang, tất cả nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.

Bịch!

Nghịch thần giả tiến tới một bước, làm bốc lên tro bụi đầy trời, hung ác nói:

- Bởi vì ngươi yếu hơn ta, bởi vì ngươi không được lựa chọn...

Phong Vân Vô Kỵ tròng mắt co rút, lóe lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt quét qua hơn mười tên Nghịch thần giả, điềm nhiên nói:

- Các ngươi đều muốn đoạt thần cách phải không?

Bốn phía lặng yên, đám Nghịch thần giả dùng im lặng để biểu lộ thái độ.

- Lui ra!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn đám Nghịch thần giả dưới chân, phất ống tay áo, sau lưng tất cả Sát Lục tuy tùy giả như được đại xa, nhanh chóng tản ta, ở vùng đất bỏ hoang, Nghịch thần giả đại biểu cho sức mạnh.

- Mã Phi Lạc Tư, Tạp Cổ La Tư, hai người các ngươi cũng lui đi!

- Nhưng mà, chủ nhân....

- Mệnh lệnh của bổn tọa, chẳng lẽ các ngươi cũng dám phản kháng...

- Vâng, chủ nhân!...

Mấy tên Sát Lục chi phó có tu vi cấp ma thần bất đắc dĩ, chỉ có thể lùi lại, nhưng cũng không dám lui quá xa, đứng cách một quãng nhìn lại.

Phong Vân Vô Kỵ áo choàng bay phấp phới, bùng một tiếng, mái tóc đen dài tung bay, dựng thẳng sau đầu như những tia sét, liếc nhìn các Nghịch thần giả phía dưới, Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói:

- Từ bây giờ các ngươi đều là nô lệ của bổn tọa, thuận ta thì sống, chống ta thì chết!

- A?!

Đám Nghịch thần giả kinh ngạc, đồng loạt ngẩng đầu lên.

- Hừ, một tên Sát Lục chi chủ cỏn con mà cũng dám xuất cuồng ngôn như vậy. Cũng được, chờ thu thập ngươi xong ta sẽ tự mình lấy thần cách chi tinh.

Tên Nghịch thần giả chạy tới đầu tiên sau khi ngạc nhiên liền thu liễm vẻ cười cợt, lạnh lùng nói.

- Thu thập ta?...

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh:

- Chẳng lẽ các ngươi nghĩ có thần cách là vô địch ư? Ta mặc dù tới chỗ bị bỏ hoang này chưa lâu những cũng cảm ứng được Nghịch thần giả cũng phân ra năm bảy loại. Thứ Nghịch thần giả chỉ dựa vào hấp thu thần cách tàn khuyết của những kẻ khác như các ngươi thật sự là loại tồn tại thấp kém nhất, bổn tọa một không thần cách, hai không lĩnh vực nhưng muốn thu thập các ngươi cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

- Khẩu khí lớn lắm. Hắc hắc, vốn còn muốn cho ngươi toàn thây, đến bây giờ xem ra không cần nữa rồi.

Tên Nghịch thần giả vảy tím cười lạnh một tiếng, dưới chân đạp mạnh, thân thể bỗng bay vụt lên giữa không trung, đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, song chưởng vung lên, miệng phát ra môt tiếng hét trầm đục. Một đoàn khí màu đen từ giữa hai bàn tay, một xoay một đẩy, khí kình vô hình phá không bắn ra, trời đất chấn động, lúc sáng lúc tối.

Đại lượng âm vân từ sau lưng Nghịch thần giả đó tản ra, chỉ nghe thấy một tiếng sấm rền, vô số đạo thiểm điện màu tím đen từ giữa hai tay bắn ra, như một chiếc lối bao trùm lấy Phong Vân Vô Kỵ, bốn phía hư không tan vỡ.

Phong Vân Vô Kỵ không hề tránh né, sau gáy mái tóc dài tung bay, trong mắt hàn quang lấp lóe, cười lạnh một tiếng, thân thể không lùi mà tiến, hét lớn, khí kình vô hình cùng thiểm điện mà Nghịch thần giả bắn ra chịu tác động của Hấp Tinh đại pháp, bị uốn cong lại, vòng mấy vòng quanh người Phong Vân Vô Kỵ rồi bắn ngược lại.

Ầm ầm ầm!

Lôi điện bắn ngược lại, toàn thân Nghịch thần giả rách da nát thịt, nhưng nhục thể hắn cường hãn đến mức nào, loại công kích như vậy không thể làm bị thương trí mạng mà chỉ càng kích phát hung khí.

- Không thể tha thứ được, giết!

Một tiếng hét lớn, trên trán Nghịch thần giả ẩn hiện kim phù, thần thể nứt nẻ chằng chịt, máu tươi bắn tung, nhập vào không gian hóa thành một đám mây mù, sương mù dập dờn như sóng, không khí xung quanh chấn động, trên vùng đất bỏ hoang, sát lục chi khí tích lũy qua năm tháng dưới sự chi phối của một luồng sức mạnh to lớn bắt đầu chuyển động. Chỉ nghe tiếng sấm sét vang rền, một tiếng gầm thê lương, cổ lão, sau lưng Nghịch thần giả, một ma ảnh to lớn hiển hiện, đầu đụng trời, chân đạp đất, sát khí trùng thiên, bàn tay phải co lại, một đạo âm ảnh ngưng tụ, một đao mang theo khí thế vạn quân chém về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung.

- Múa rìu qua cửa Lỗ Ban!

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh, từ trong cơ thể một tiếng ngâm dài như rồng như hổ phát ra, Sát Lục cho ảnh khí thế như ngục lại xuất hiện.

Tại vùng đất bỏ hoang, lực lượng to lớn nhất, không có gì vượt qua được sát lục chi khí, Nghịch thần giả sở hữu thần cách đại khái có thể điều động được nhưng cho dù có thần cách thì cũng làm sao có thể đạt đến độ nắm giữ sát lục chi khí như Sát Lục chi chủ.

Sát Lục chi ảnh to lớn từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ hiện ra, hai tay hướng lên trời, trong sát na lúc Sát Lục chi ảnh xuất hiện, Nghịch thần giả ánh mắt biến đổi, lập tức cảm thấy không hay, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gầm trầm muộn, sát lục chi khí đang điều khiển bắt đầu chấn động.

- Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!....

Khí thế bá giả, nắm giữ sinh tử như thời còn là Sát Lục ma đế tái hiện trên người Phong Vân Vô Kỵ, một tiếng hét dài, sát lục chi khí hùng hậu bỗng như khói tản mây trôi, một đạo lôi điện màu đen từ lòng bàn tay hắn bắn ra, nhập vào không trung, sau thoáng chốc đã bổ xuống, chém đôi người tên Nghịch thần giả nhìn thấy tình thế không ổn đang định đào thoát...

- Không ổn!...

Nghịch thần giả kinh hô một tiếng, xương thịt bị cắt đôi, theo quán tính xương trắng trong cơ thể bắn ra mấy chục trượng rồi mới từ trên không rơi xuống...

Phía dưới, đám Nghịch thần giả mặc hắc bào vẫn đang án binh bất động đều ngẩng đầu lên, vươn rộng hai tay, tham lam cắn nuốt chỗ máu thịt rơi xuống...

Kiếp Ma đao bay đi rồi lại quay về, rơi vào tay Phong Vân Vô Kỵ, từng luồng tinh nguyên từ thân đao tràn vào cơ thể, toàn thân thư thái, Sát Lục chi ảnh được tinh nguyên hỗ trợ, phát ra từng tiếng hống trầm, thân hình giãy động, tách rời khỏi thân thể Phong Vân Vô Kỵ, phía dưới bụng, đôi chân to lớn như ẩn như hiện.

Hô!

Âm phong gào rít, trong tiếng gió và ma ảnh, thân thể nhân loại lộ vẻ quỷ dị vô cùng, trong mắt tinh mang như sao sáng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Một cảm giác cường đại nắm giữ cả trời đất bừng lên, ở vùng đất bỏ hoang lâu như vậy, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng cũng cảm nhận được một tia an toàn, ngẩng mặt lên trời, vừa đúng lúc ma ảnh hướng cặp mắt khổng lồ xuống, một người một ma cùng bật cười.

Ánh mắt quét qua đám Nghịch thần giả phía dưới, thực lực chẳng có gì đáng để ý, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ như triều dâng:

“Thái Cổ ma viên có thần cách, nhưng Bổn Tôn từ lúc ở hoàng cấp đã có thể thuần phục, ở vùng đất bỏ hoang này thần cách và thần cách của thú mặc dù khác nhau những cũng không chênh lệch lắm, đều là có thể thuận lợi điều động một số lực lượng mà người thường khó khống chế, thật sự cũng không đáng sợ.”

“Từ trước tới nay toàn thấy thần cách tàn khuyết, theo quá trình Nghịch thần giả vừa đản sinh có thể thấy, nơi đây được gọi là vùng đất bỏ hoang, lại lấy nghịch thần làm danh hào, chỉ sợ là có những tồn tại siêu cấp, năm xưa từng xảy ta một trường chiến tranh thảm liệt với chủ thần, một lượng lớn thần cách tán loạn khắp nới, sau bao năm hấp thu tử vong chi khí và sát lục chi khí mới đản sinh một lớp Nghịch thần giả mới, về thực lực thật sự là rất có hạn.”

Một khi quan hệ tới lợi ích và an nguy của bản thân, đầu óc của Đệ nhất phân thần lập tức trở nên cực kỳ nhạy bén, nếu không phải bản tính vốn lười biếng thì tu vi võ học của Đệ nhất phân thần đã chẳng như hiện nay, vẫn chỉ dựa vào Hấp Tinh đại pháp và Sát Lục ma quyết.

“Sát Lục ma quyết tầng thứ hai Sát Lục Thiên Hạ đã thành, khi tu luyện tầng thứ nhất đã hao phí nhiều thời gian như vậy, giết nhiều ma tộc như thế, ở vùng đất bỏ hoang lại hấp thu sát lục chi khí một thời gian dài mới đạt thành tầng thứ hai, có Sát Lục chi ảnh, tầng thứ hai, sợ rằng càng cần nhiều sát lục chi khí mới có thể đột phá. Trước mắt thân cô thế cô, vùng đất bỏ hoang lại có nhiều chuyện cổ quái, chi bằng tìm kiếm một ít thủ hạ, ổn định nơi đây sau đó tiếp tục đồ sát, hơn nữa ở vùng đất bỏ hoang, Sát Lục chi khí là do trời sinh, rời khỏi nơi đây, chỉ sợ sẽ không có tiến triển nhanh như vậy nữa, dựa vào những thủ hạ này, tu vi Sát Lục ma quyết sẽ có tiến bộ càng nhanh!”

Phong Vân Vô Kỵ thầm tính toán:

“Sát Lục ma quyết tầng thứ hai sơ thành, thời gian có hạn, rất nhiều công quyết của tầng thứ hai còn chưa thể hiện được ra, thực lực còn chưa có tăng cao về chất, trước mắt chính là cơ hội.”

Những suy nghĩ lướt qua trong đầu, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét xuống phía dưới, hắc bào tung bay, thân thể biến thành hư ảnh, sau chớp mắt đã xuất hiện giữa đám Nghịch thần giả.

- Cho các ngươi một cơ hội nữa, sống, hay là chết...

Phong Vân Vô Kỵ siết chặt năm ngón tay, trên người sát cơ bộc phát.

Lướt qua Kiếp Ma đao trong tay Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt đám Nghịch thần giả lộ vẻ cực kỳ kiêng kỵ, Phong Vân Vô Kỵ từng bước tiến tới, bọn chúng cũng từng bước thối lui.

Kiếp Ma đao chậm rãi nâng lên, Sát Lục chi ảnh sau lưng chập chờn bất định, đúng lúc Phong Vân Vô Kỵ sắp sửa ra tay, tiếng bịch bịch vang lên liên tiếp, đám Nghịch thần giả quỳ rạp xuống đất, rõ ràng là đã lựa chọn thần phục.

- Chúng thần nguyện ý thần phục!...

Thanh âm trúc trắp từ miệng hơn mười tên Nghịch thần giả phát ra.

Kiếp Ma đao dừng lại giữa không trung rồi lập tức thu lại.

- Coi như các ngươi thức thời.

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh:

- Nên làm thế nào chắc các ngươi cũng hiểu chứ?

Đám Nghịch thần giả bất đắc dĩ chỉ đành quỳ gối, phát huyết thệ, giống như ma hoàng Cổ Liệt Nhĩ, đem một tia linh hồn trao cho Phong Vân Vô Kỵ, nhìn hắn cười lạnh, thu nạp những phần linh hồn vào ý thức hải.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ là thuộc hạ của Sát Lục chi chủ, lập thành Di Khí quân đoàn do bổn tọa tực tiếp chỉ huy, sau này sẽ có càng nhiều người gia nhập với các ngươi, bổn tọa sẽ trở thành chúa tể của vùng đất bỏ hoang này. Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ những kẻ thích nghi được mới có thể sinh tồn, sau này các ngươi sẽ hiểu, mình đã có quyết định sáng suốt nhất!

Đám Nghịch thần giả đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói, Phong Vân Vô Kỵ thu lấy tất cả vào trong mắt, cũng không cần phải nói ra mồm, trong lòng đã hiểu rõ. Tại Ma giới, các thế lực vô cùng đông đúc, hôm nay có thể là bá chủ một phương, ngày mai đã có thể mệnh trôi suối vàng, đám Nghịch thần giả chỉ đợi ngày mình bại vong, linh hồn quay lại cơ thể, bất quá...

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cười lạnh:

“Một bộ Hấp Tinh đại pháp, bổn tọa liền ở vào thế bất bại, một bộ Sát Lục ma quyết, chỉ chờ tiến vào Trọc Thế ma trì, biến thành ma thân, bổn tọa sẽ có được lĩnh vực vô thượng, lại thêm Kiếp Ma đạo hủy thiên diệt địa, thử hỏi tại ma giới, dưới chủ thần còn ai dám chống cự?!!”

Nghĩ tới chỗ đắc ý, đệ nhất phân thần không kìm nén được, ngẩng lên trời cười dài:

- Ha ha ha...

Thuận ta thì sống, chống ta thì chết....


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status