Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 361 - Thái Độ Quyết Định Đẳng Cấp!!

/462


“ chuyện, chuyện gì đã xảy ra thế này …….”

Đợi tới khi nhóm Dương Kiệt rời khỏi tửu lầu, tên chủ quản mới thoát ra khỏi trạng thái bị điều khiển bởi Di Hồn Đại Pháp của Hoàng Dung, mang theo vẻ mặt hoang mang ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ nhớ mang máng là đang chuẩn bị khẳng định câu trả lời của mình, ngoài ra không nhớ thêm bất kỳ thứ gì nữa.

“ Tiểu Minh?? Sao lại ngồi ngơ ngác trên mặt đất vậy??” chủ quản phát hiện tên tiểu nhị vẫn còn mang theo vẻ thất thần tuyệt vọng ngồi bất động trên mặt đất, không tự chủ lên tiếng hỏi.

Bốn tên vệ sĩ và nhóm thực khách có mặt ở nơi này ai nấy đều lộ ra vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày nhìn chằm chằm vào tên chủ quản, có chút không thể tin nổi vì sao lão lại đột nhiên buông ra câu hỏi.

Mới cách nay không bao lâu, chính lão đã hùng hổ sa thải tên tiểu nhị đáng ghét này chứ ai, sao tự nhiên giờ lại tỏ ra không biết chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không liên quan gì tới lão vậy.

Bốn tên vệ sĩ khẽ nuốt nước bọt vào cổ họng, đưa mắt nhìn nhau một cái rồi chạy tới trước mặt tên chủ quản kể lại hết toàn bộ sự việc xảy ra từ nãy giờ cho lão nghe.

Nghe xong lời tường thuật của bốn tên vệ sĩ xong, tên chủ quản không kìm được rùng mình sởn cả tóc gáy, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.

Mẹ kiếp! gặp phải cao thủ rồi, vả lại còn là cao thủ sử dụng tà thuật nữa chứ. Nếu như lúc nãy đối phương không chỉ điều khiển mình dạy cho tên tiểu nhị một bài học mà trực tiếp sai khiến mình đâm đao tự sát tạ tội, sẽ có kết quả như thế nào nhỉ???

Sau khi nắm rõ mọi chuyện, tên chủ quản không chỉ không thương hại tên tiểu nhị, ngược lại còn căm hận hắn thêm bội phần, suýt chút nữa thì tên khốn đó hại mình mất cả mạng đấy chứ.

đáng chết nhất chính là, bốn chục viên linh thạch mà tên khốn đó giao cho mình, cũng bốc hơi mất tiêu rồi, không cần phải hỏi, chắc là đối phương đã sử dụng tà thuật bắt mình giao nộp ra chứ gì.

Đúng là suýt mất mạng mà không nhận lại được thứ gì, phí công phí sức cộng thêm mất mặt nữa chứ, hừ hừ ~~~!!!

“ lôi, lôi tên ngu xuẩn đó biến đi cho khuất mắt ta ~~~~~~!!!” tên chủ quản phẫn nộ quát thẳng vào mặt của bốn tên vệ sĩ, chúng không dám do dự chần chừ, vội vã lao tới kẹp nách tên tiểu nhị vẫn chưa hoàn hồn, trực tiếp lôi hắn ra khỏi tẩu lầu.

Nhóm thực khách ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, không ít người có ý đồ tham lam lộ ra vẻ do dự chần chừ, có nên đuổi theo nhóm Dương Kiệt để làm một vụ lớn hay không.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ đã nhanh chóng dập tắt ý định đánh úp nhóm Dương Kiệt để cướp tiền.

Đùa à, đừng tưởng tên chủ quản này chỉ là một tên chủ quản tẩu lầu thông thường, thực ra không ít người đã biết rõ đối phương là một kẻ mạnh chân nguyên đáng sợ đấy. Ngay cả một cao thủ như thế bị người ta dùng tà thuật điều khiển lúc nào cũng không biết, đám lưu manh chỉ biết ăn hiếp dân thường như lũ này, sao dám đi vuốt mông cọp nữa, chỉ sợ chưa kịp vuốt trúng đã bị con cọp quay đầu lại táp một cái vào cổ chết cha nó rồi.

Sau khi tên tiểu nhị bị lôi đi, tên chủ quản hậm hực rời khỏi đại sảnh, bầu không khí trong đại sảnh nhanh chóng quay trở lại như lúc ban đầu, chỉ là lâu lâu lại vang lên tiếng tiếc nuối cảm thán.

--- ----

“ Lẽ ra mình còn dự định phát triễn một thế lực trước khi tiếp quản thành trì, chờ đợi Triệu Thiên Cơ đăng cơ xong mới tính tiếp, ai ngờ tên khốn đó may mắn được đăng cơ sớm, vậy thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi tiến hành sớm thôi.”

Trên đường di chuyển trong thành, Dương Kiệt khẽ nhỏ tiếng bàn luận với Bàng Thống về suy nghĩ của mình.

“ không thành vấn đề thưa chúa công, trước sau gì chúng ta cũng phải đối diện với điều này, với thực lực của chúng ta hiện giờ, muốn tiếp quản Sơn Hải thành từ vị thành chủ đương thời hoàn toàn không phải là vấn đề quá khó khăn, huống chi chúng ta làm việc này một cách hợp pháp, sẽ không ai dám lên tiếng nói năng điều gì cả.” Bàng Thống mang theo nụ cười tự tin nói.

“ tất nhiên, trước khi hành động theo kế hoạch, chúng ta phải mau chóng thu thập mọi thông tin liên quan tới Sơn Hải thành, đặc biệt là các thế lực gia tộc bản địa, thành chủ có thể không có tính nguy hiểm đối với chúng ta, nhưng lũ thế lực bản địa này, nếu như không thể giải quyết ổn thỏa, sẽ gây không ít rắc rối cho chúng ta sau này đấy.”

Không phải sao, thế lực bản địa, luôn là nỗi đau đầu của các vị thành chủ khi tiếp quản ngôi thành, nếu như không nhận được cú gật đầu thừa nhận của họ, hai bên vui vẻ hòa thuận sống chung một ổ, sau khi tiếp quản thành trì, lũ người không an phận này không chừng sẽ không ngừng làm loạn ở sau lưng gây khó dễ cho thành chủ mới, thậm chí vào trường hợp quan trọng nào đó, đâm một nhát sau lưng cũng không phải là chuyện hiếm, nên Dương Kiệt muốn hoàn toàn làm chủ được Sơn Hải Thành, ít nhất phải thiết lập được quan hệt hợp tác với các thế lực bản địa, nếu như không muốn gặp muôn màng rắc rối sau này.

Ngay cả một thành chủ đắc nhân tâm như Âu Dương Thiện, tuy biết rõ tứ đại gia tộc trong Bán Nguyệt Thành vì lợi ích cá nhân không ít lần âm thành kiếm chuyện với mình, nhưng chỉ cần chúng không làm quá đáng, cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua, không muốn đụng chạm tới đối phương, huống chi là một tên thành chủ chân lướt chân ráo không có chút thế lực chống lưng như Dương Kiệt chứ.

Còn vì sao không trực tiếp ra tay xóa sổ những thế lực dám không nghe lời. Nếu như Dương Kiệt không thể đảm bảo và tự tin có thể trăm phần trăm diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không dám ra tay với các thế lực bản địa.

Vì thế lực bản địa cư trú trong thành lâu đời, thế lực phát triễn bàng trướng tới mức đáng sợ, cánh tay thậm chí đã vươn tới các khu vực lân cận, nếu như xóa sổ gia tộc ở Sơn Hải thành, lũ tàn dư phát triễn chi nhánh ở thành trì khác chắc chắn sẽ quay lại chống phá báo thù liên miên không ngớt, tới khi đó chỉ sợ Dương Kiệt lo đối phó với đám tàn dư đó mà không có thời gian phát triễn thế lực của mình nữa rồi.

Lũ chuộc nhắt đó chỉ cần phái quân cảm tử không ngừng trà trộn vào trong thành, mang theo chất nổ hay gì gì đó có sức sát thương diện rộng lao thẳng vào đám đông dân thường tự sát thôi cũng đủ để Dương Kiệt trầy da tróc vẩy rồi.

Dương Kiệt không dám dùng sinh mạng của dân thường ra để làm trò đùa được. Dân chúng trong thành chết hết thì cho dù có ngôi thành trong tay chẳng khác gì một ngôi thành chết, thì còn làm ăn được gì nữa chứ??

còn nữa, đám thế lực gia tộc này nắm giữ phần lớn đất đai sản nghiệp trong thành, hơn 90% dân thường sống dựa hơi vào lũ chó điên đó. Và mỗi mảnh đất đai sản nghiệp cá nhân của chúng, đều đã thiết lập pháp trận tuy đơn giản như mang lại hiệu quả cực kỳ đáng sợ. Nếu như ép chúng vào bước đường cùng, không chừng chúng tức nước vỡ bờ, kích hoạt pháp trận phá hủy hằng loạt đất đai sản nghiệp trong thành, cho dù cuối cùng Dương Kiệt xóa sổ được những thế lực đó, nhưng nhận lại được chỉ là đống tro tàn đổ nát, thậm chí có thể khiến cuộc sống của dân chúng trong thành bị ảnh hưởng nghiêm trọng nữa là.

đáng sợ nhất là, những đất đai màu mỡ bị pháp trận phá vỡ, sẽ mãi mãi không tài nào hồi phục lại như xưa, sẽ biến thành vùng đất chết chóc không thể trồng trọt thậm chí cho con người sinh sống ở gần đó nữa.

Giống hệt như những vùng đất bị nhiễm phóng xạ nặng ở Trái Đất vậy.

Đó cũng chính là lý do quan trọng nhất mà các thành chủ cho dù có thế lực cực mạnh dưới sự hậu thuẫn của triều đình, cũng không muốn lưỡng bại câu thương với đám thế lực bản địa này.

vì những gì nhận lại được không tương xứng với sự mất mát phải đối diện.

tất nhiên, chỉ cần hai bên đạt được thỏa thuận, mày tốt tao tốt cả hai đều tốt, không ai muốn sử dụng biện pháp tiêu cực nhất cả. Vì dù sao cũng là tài sản mà gia tộc đã gầy dựng vài trăm hay thậm chí vài ngàn năm, đâu phải muốn chơi liều là chơi liều ngay chứ nhỉ??

Cho nên nếu như chưa tới bước đường cùng, Dương Kiệt tuyệt đối không muốn đụng tới lũ chó điên đó, nếu như có thể hòa thuận chung sống, thì tốt quá rồi còn gì.

Ngoài ra tiền thu thuế hằng năm từ tay đám thế lực bản địa tuyệt đối không ít, nếu như không phải bị ép vào thế bí, Dương Kiệt tuyệt đối không đạp đổ lũ máy rút tiền di động này.

“ Việc thu thập thông tin giao lại cho Sĩ Nguyên. Ngoài ra, trong lúc thu thập thông tin, hãy tìm hiểu thêm một gia tộc họ Xích đang cư trú trong thành, tất cả mọi thông tin lớn nhỏ về gia tộc này, ta đều muốn biết rõ.” Dương Kiệt khẽ ngật đầu đồng ý gợi ý của Bàng Thống. Đồng thời mong muốn tìm hiểu thêm về gia tộc của Xích Tiểu Lâm. Nếu như có thể, không ngại ra tay nâng đỡ Xích gia vươn lên trở thành thế lực hùng mạnh nhất của Sơn Hải Thành, mục đích là sử dụng phương pháp lấy độc trị độc, dùng gia tộc bản địa đối phó với gia tộc bản địa, nhất cử lưỡng tiện, không phải sao???

“ chúa công xin yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Bàng Thống khẽ chắp tay tuân lệnh đáp.

“ chuyện đó tính sau, giờ lo kiếm chỗ trú chân trước đã, không thể để cả nhóm tối nay ngủ ngoài đường chứ nhỉ???” nhìn thấy Bàng Thống định hành động ngay, Dương Kiệt nhanh chóng kéo hắn lại, cười khóc không được nói.

Lẽ ra lúc ban đầu còn định cư trú ngay tại quán tẩu lầu kia, nhưng với thái độ khó ưa của tẩu lầu, nên Dương Kiệt nhanh chóng phủ quyết điều đó, kéo cả nhóm đi tìm khách sạn khác trong thành.

Chỉ là cả nhóm đi tìm từ đường này tới đường khác, ngoại trừ quán tẩu lầu lúc nãy được cư trú ra, những quán khác chỉ phục vụ ăn uống chứ không cung cấp chỗ ở, khiến cả nhóm vò đầu nhức tóc mỗi khi nhận được câu từ chối của chủ tẩu lầu.

Chẳng lẽ phải quay trở lại quán tẩu lầu lúc nãy thật sao?? Mẹ kiếp, ngôi thành tầm trung thế này mà chỉ có duy nhất mỗi một quán cho cư trú à??

“ Anh bạn, xin hỏi trong thành có khách sạn để cư trú không??” Đi hết nửa ngày trời mà không tìm ra nơi có thể cư trú, Dương Kiệt đã mất hết kiên nhẫn, kéo lấy một người đi đường nhỏ tiếng hỏi, đồng thời không quên nhét một viên linh thạch vào tay đối phương, xem như là phí hỏi đường vậy.

Nhìn thấy viên linh thạch nhét trong tay, đôi mắt của tên thanh niên đi đường lập tức rực sáng, thái độ vô cùng nhiệt tình cười nói : “ có ạ, Nguyệt Lai tẩu lầu, nơi đó có thể cho du khách ngoại thành trú chân với giá cả phải chăng ạ, đi theo ….” “ khoan, khoan đã, tẩu lầu đó tại hạ biết rồi, chỉ muốn hỏi ngoài quán đó ra, còn nơi nào có thể cho người ngoài trú chân nữa không???”

Nguyệt Lai tẩu lầu, chính là quán tẩu lầu mà nhóm Dương Kiệt có ác cảm không muốn trú chân tại đó đó mà.

“ có thì có, chỉ là ……” tên thanh niên lộ ra vẻ do dự, quan sát toàn thân trên dưới nhóm Dương Kiệt, nhưng muốn đánh giá soi mói gì đó thì phải.

“ chỉ là sao???” Dương Kiệt không thích ánh mắt đầy nghi ngờ và soi mói của đối phương, nhưng đang nhờ vả người ta, không còn cách nào khác là nhường nhịn mà thôi.

“ ngoại trừ Nguyệt Lai tẩu lầu, đúng là trong thành chỉ còn lại duy nhất một căn khách sạn là có thể cư trú, chỉ là nơi đó là một khách sạn cao cấp, chỉ dành cho dân nhà giàu phú hộ, các vị …..” thì ra tên thanh niên này do dự chần chừ là vì nghi ngờ nhóm Dương Kiệt có đủ khả năng cư trú tại khách sạn cao cấp trong miệng hắn hay không.

tuy đối phương chơi sang tới mức tặng một viên linh thạch cho mình chỉ với mục đích hỏi đường, nhưng căn khách sạn đó, tuyệt đối không phải một vài hay chục viên viên linh thạch có thể giải quyết được đâu.

Khách sạn cao cấp?? càng tốt, càng cao cấp càng tốt, gì chứ tiền thì bổn thiếu gia không thiếu.

“ vậy xin hỏi khách sạn đó nằm ở tọa độ nào ạ??” không muốn lãng phí thời gian, Dương Kiệt trực tiếp hỏi.

“ Khách sạn nằm ở khu vực thành đông, đi hết hai con đường đại lộ, quẹo trái rồi quẹo phải, đi băng qua một công viên nhỏ ở trung tâm, sẽ tìm thấy khách sạn đó ạ.” Người ta đã lên tiếng hỏi, đã nhận được tiền thì phải trả lời thôi, còn đủ khả năng tài chính để ở không là chuyện của người ta, quan tâm chi cho mệt óc phải không nè??

“ Đa tạ huynh đệ.”

Khá xa, vì lúc này nhóm Dương Kiệt đang ở tận cùng của thành tây, nhưng không thành vấn đề đối với cả nhóm, vì vài ba vạn dặm còn đi được, huống chi ngôi thành tầm trung này chứ.

Có được địa chỉ, nhóm Dương Kiệt tuân theo chỉ dẫn của tên thanh niên di chuyển thẳng tới khu vực thành đông, băng qua hai con đường đại lộ, rồi quẹo trái thêm quẹo phải, lại đi băng qua một công viên nhỏ ở trung tâm, tốn gần hai khắc giờ, một căn khách sạn có quy mô rộng lớn đã nhanh chóng đập vào đôi mắt của cả nhóm.

Quy mô đồ sộ của khách sạn này thậm chí không thua kém gì thành chủ phủ thậm chí còn có phần rộng lớn hơn nữa là. Quả không hổ danh là khách sạn cao cấp chỉ dành riêng cho phú hộ nhà giàu.

“ Phù, cuối cùng cũng tới nơi, đúng là có một căn khách sạn thật.”

Nhìn tấm bảng được làm bằng gỗ quý cao cấp, xung quanh bốn gốc rát vàng, ngay cả chữ ghi chú trên bảng cũng làm bằng vàng với vàng, chỉ nhìn sơ qua là biết là một khách sạn cao cấp rồi.

Một căn khách sạn ~~~~!!

Chính là tên gọi của khách sạn này. Dương Kiệt lần đầu tiên nhìn thấy tên khách sạn có chút cười khóc không được.

Tên chủ khách sạn đúng là có khiếu hài hước khi đặt tên khách sạn của mình một cái tên như thế này.

“ chào mừng quý khách ~~~~~~!!!”

Vừa bước chân vào đại sảnh rộng mênh mông được bố trí không khác gì khách sạn 5 sao ở trái đất, thậm chí có chút hoàng tráng hơn nữa, trần nhà rát vàng khảm đầy chân châu theo hình vẽ của vô số linh thú trong truyền thuyết đại lục Huyền Thiên, và mục đích cũng chỉ dùng để thắp sáng cho cả đại sảnh, được trụ vững bởi bốn cây trụ nhà được đúc bằng pha lê ngọc bích nguyên khối thô to bằng cơ thể của năm người đàn ông trưởng thành cộng lại, thậm chí ngay cả hai nhân viên tiếp khách đứng cửa đón khách cũng mặc bộ trang phục bằng lụa cao quý có thêu kim tuyến cao cấp, bộ đồ trên người họ mặc không có vài chục viên linh thạch cũng đừng mong chạm vào được cọng chỉ của chúng, không cần phải xa hoa tới mức độ này chứ ~~!!

Nhìn thấy nhóm Dương Kiệt vừa bước chân vào, hai nhân viên đón chào khách lập tức nhanh chóng bước tới trước mặt cả nhóm khẽ cúi người, mang theo giọng điệu tôn kính chào hỏi, hoàn toàn không vì những bộ trang phục thô sơ tới mức tầm thường mà cả nhóm đang mặc trên người mà tỏ ra khinh thường hay đuổi khách ngay tại chỗ.

Thái độ này mới là chuyên nghiệp chứ đâu !!

Đúng là “ nhân viên” của khách sạn cao cấp có khác, được đào tạo bài bản chuyên nghiệp, không vì hình tượng của khách hàng mà trông mặt bắt hình dong, trước khi chạy tới chào đón, hai tên phục vụ đã có thể nhìn kỹ trang phục trên người nhóm Dương Kiệt, nhưng không vì thế mà họ tỏ ra cao cao tại thượng khinh thường hay thậm chí đuổi khách, ngược lại còn tỏ ra thái độ nhiệt tình tôn kính chào đón, chỉ duy nhất điểm này thôi cũng đủ để Dương Kiệt có thiện cảm rồi.

Đúng là đẳng cấp cách biệt quá đi, hèn chi Nguyệt Lai tẩu lầu chỉ là một quán ăn khách sạn hạ cấp, còn người ta có thể phát triễn thành một khách sạn cao cấp duy nhất trong thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


/462

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status