- Vậy là được rồi. Ngươi theo ta đến vùng trung tâm của tinh không này, linh hồn ngươi cũng cần có chỗ ký thác và tu luyện.
- Được!
Phạm Ngọc không do dự đáp ứng. Hắn cũng rất tò mò về tinh không linh hồn huyền diệu này.
Vụt!
Một vòng sáng bao quanh linh hồn hai người sau đó hai linh hồn lao đi vùn vụt. Những ngôi sao linh hồn sáng lấp lánh bay vượt qua đôi mắt ngẩn ngơ của Phạm Ngọc.
Giờ cẩn thận cảm nhận Phạm Ngọc càng thấy rung động trước sự rộng lớn của vùng tinh không linh hồn này, hơn thế nữa những ngôi sao này di chuyển theo một quy luật huyền bí. Có thể nói như một vùng vũ trụ nhỏ ở đây.
- Dừng!
Ngọc Đại Tôn khẽ hô. Hai người dừng lại trên một vùng tinh không sáng lạn. Phía dưới bọn họ là một ngôi sao tỏa ra ánh sáng kỳ dị, dường như nó là trung tâm của vùng tinh không này.
- Hừ, đây chính là linh hồn tinh tâm của ta, ngươi thả lỏng tâm linh, chúng ta tiến hành trao đổi. Ta sẽ cho ngươi thưởng thức linh hồn của bản Đại Tôn một lúc để cảm nhận, sẽ rất có ích cho ngươi.
Ngọc Đại Tôn vừa nói vừa nhìn về phía linh hồn tinh tâm của mình mà buồn bực, Phạm Ngọc bên cạnh không hề cảm thấy gì nhưng hắn có thể cảm thấy một trận pháp khổng lồ đang bao bọc lấy ngôi sao trung tâm của vùng tinh không linh hồn này.
Trận pháp đó có một cỗ hư vô lực lượng làm chủ, hai pháp tắc thời không dẫn dắt khiến hắn không thể phát huy được lực lượng. Ngọc Đại Tôn tinh tế cảm thấy trận pháp này có chút tương tự như một cái kén bao lại tinh tâm của mình. Việc hắn cần làm là ngộ đạo để phá từng lớp kén, cuối cùng đạt được hư vô chi lực hoá giải toàn bộ. Theo đó tu vi cũng sẽ tăng theo. Nhưng cũng không biết đến bao giờ.
- Được, ta cũng rất tò mò, bắt đầu đi.
Phạm Ngọc nhắm mắt lại, tâm tư hoàn toàn buông lỏng. Ngọc Đại Tôn thấy vậy vung tay lên, đôi mắt phát ra dị quang, từ bản thể linh hồn của hắn một đoàn sáng đậm đặc từ phía giữ hai mắt bay ra. Phía bên trong đoàn sáng này có một sợi tơ rất nhỏ.
Phía Phạm Ngọc cũng tương tự có một đoàn sáng bay ra kèm theo một sợi tơ khác. Ngọc Đại Tôn thấy thế cũng nhắm mắt lại.
- Đinh!
Hai đoàn sáng bay về phía nhau sau đó nhanh chóng dung nhập lại. Phía bên trong hai sợi tơ rung lên rồi bắt đầu xoắn lại với nhau. Những tia sáng li ti kỳ dị trên bề mặt hai sợi tơ khẽ lưu động.
Ngay tức khắc một cảm giác kỳ dị theo sợi tơ kia dung nhập vào trong bản thể linh hồn Ngọc Đại Tôn, hàng loạt tin tức, cảm xúc cũng theo đó chen vào.
Bản thân hắn biết trao đổi tâm linh này mang đến điều gì.
Trao đổi tâm linh tên như lời nói là một nghi thức chứ không phải tiên thuật. Nó theo như tên chính là sự trao đổi tâm linh giữa hai linh hồn. Nó khác với đoạt xá vì chỉ có trao đổi chứ không chiếm đoạt. Điều này chỉ có thể thực hiện được khi hai bên hoàn toàn buông lỏng phòng bị. Nó cũng vô cùng nguy hiềm nếu khống chế sai sót, dù không có thần hồn bị biến mất nhưng cũng có thể dẫn tới trọng thương, tu vi không thể tiến thêm, dần già tử vong. Do tu vi của người trái đất này rất yếu nên Ngọc Đại Tôn tự tin có thể khống chế.
Nhưng Ngọc Đại Tôn quên mất một yếu tố, Thời không khoá linh trận có chứa hư vô lực lượng kia.
Ngay giây phút hắn và người trái đất cùng tên, nói đúng hơn là bản thể linh hồn của hai người tiến hành tâm linh trao đổi, khi hai sợi tơ tâm linh chạm vào nhau, trên vùng tinh không linh hồn phía trên hồn tinh tâm của hắn hiện ra những hoa văn chằng chịt.
- Ầm!
Một tia hư vô pháp tắc ập xuống với tốc độ không thể tính toán, tích tắc đánh vào hai đoàn sáng tâm linh, cắt đứt sự trao đổi.
- Á á á á á!
Linh hồn Ngọc Đại Tôn như bị sét đánh, phụt ra hồn huyết dịch, hét lên một tiếng thảm thiết. Không quản thương thế hắn bay nhanh lại hồn tinh tâm của mình. Vừa nhìn thấy tràng cảnh trước mắt Linh hồn Ngọc Đại Tôn lại phụt ra một ngụm hồn huyết dịch nữa. Trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất lực và không cam lòng.
Bản thể Linh hồn của Phạm Ngọc vừa mới tăng tiến tu vi lên cấp Nguyên Tinh thì bị tia hư vô pháp tắc kia đánh trúng lập tức bắt đầu tan rã, con mắt ngưng thực đang tan ra của linh hồn cũng ánh lên sự nghi hoặc sâu sắc. Lực lượng linh hồn của hắn không tồn tại chút nào nữa. Tất cả đã bị đánh nát. Thậm chí lúc này Phạm Ngọc cũng không còn phản ứng gì cho điều đó. Linh hồn hắn đang tiêu tán...
- Aaaa! Không được! Bản Đại Tôn không cho phép! Linh hồn thiêu đốt!
Ngọc Đại Tôn thấy thế gào lên. Trên bản thể Linh hồn xuất hiện một ngọn lửa nhưng hắn không để ý. Hắn điên cường truyền Linh hồn lực lượng vào trong bản thể linh hồn đang vỡ vụn của Phạm Ngọc. Đồng thời từ phía hồn tinh tâm của hắn một lực lượng khổng lồ hình thành một con rồng đang vô cùng phẫn uất lao lên.
- Ầm!
Thời không khoá linh trận lập tức hiện ra, một tia hư vô pháp tắc đánh tan con rồng đó. Ngọc Đại Tôn phía trên cũng văng ra, linh hồn trở nên nhợt nhạt, hồn huyết dịch phun ra đỏ loè.
Hắn thẫn thờ nhìn bản thể linh hồn đang tan biến của kẻ trước mắt, người trái đất cùng tên với hắn mà hắn, Thái tử Phạm giới, Đại Tôn Thiên Tài một kỷ nguyên mới có, không thể làm gì. Cảm giác này y hệt lúc hắn phải nhìn Vân nữ thảm thể tiêu tan bị không Thú cắn nuốt.
Linh hồn Phạm Ngọc tan biến dần chỉ còn một điểm nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Điểm nhỏ này lơ lửng trong tinh không Linh hồn Ngọc Đại Tôn nhưng không tiêu tán.
- A. Hồn tâm của hắn?
Ngọc Đại Tôn kinh nghi la lên sau đó nhanh như chớp bay tới chụp lấy điểm nhỏ này. Hắn xoè bàn tay ra rồi vận lực lượng linh hồn dung nhập nó vào trong bản thể linh hồn của bản thân sau đó ngồi xuống linh hồn tinh tâm của mình, đôi mắt ngây ngô đã có chút mờ mịt, phức tạp nhìn về phía xa, trong ánh mắt như có lửa đốt. Lần đầu tiên mầm móng chữ nghịch lưu lại trong tâm can hắn.
- Dù sao cũng còn hồn tâm, người trái đất, ngươi yên tâm, bản đại tôn sẽ giúp ngươi sống lại. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tất cả. Đây là vận mệnh chết tiệt kia sao? Hừ, cứ chờ lấy.
Sau khi thốt ra câu nói đó, Ngọc Đại Tôn, Phạm Ngọc tới từ Linh Vực Nam Thiên cảm thấy linh hồn mình có gì đó thay đổi, tuy không rõ ràng lắm nhưng hắn rõ ràng cảm thấy Linh hồn mình có thêm thứ gì đó khác lạ. Chiếc kén đáng ghét của thời không khoá linh trận cũng bị phá ra chút ít.
Theo sợi tơ tâm linh truyền lại tin tức, Ngọc Đại Tôn tinh tế cảm nhận những gì trong mười tám năm đã trải qua của Phạm Ngọc cùng rất nhiều tri thức khác. (Nguồn: http://viptruye/@forum/f4/pham-t...49-a-1491.html)
Từ lúc nhỏ sống ở nơi hẻo lánh ra sao, được mẹ yêu thương ra sao, ghét cha mình ra sao đến sau này lớn lên quyết tâm tu luyện. Gia đình chuyển vào sống gần Long Đỗ Thành, cha vẫn say xỉn, làm thuê trong thành, mẹ thì ở nhà làm bánh. Cho đến lúc được vào trường học chiến sĩ, học tập tri thức, tu luyện bộc lộ ra tài năng khiến mẹ tự hào nhưng cha thì vẫn lạnh nhạt như vậy. Cả những bằng hữu, đoàn đội, kẻ hiềm khích, ghen ghét và cả những xung đột trong trường học. Những ước vọng, mộng tưởng khám phá Vũ trụ bao la. Ngay cả, những lần hắn đánh nhau với mọi người rồi về đến nhà bị cha chửi mắng, mẹ thì thương xót khuyên bảo. Rồi đến khi đạt đến tu vi Tinh cấp chiến sĩ cấp chín, được ban thưởng, khiến mẹ tự hào nhưng cha vẫn chẳng đoái hoài. Cho đến một ngày đánh nhau với đám bạn, về nhà mẹ vẫn an ủi nhưng cha đã đánh hắn, mẹ can ngăn. Sau đó hắn tức giận bỏ nhà chạy đi, lần đầu uống rượu, say xỉn và cô độc. Cũng đêm đó khi hắn lẻn về, vào căn phòng mà cha thường ngày vẫn khoá cửa không cho vào, nhìn thấy nhiều thứ, đặc biệt là con chip ký ức của cha đặt trong một chiếc hộp, từ đó biết nỗi khổ của cha hắn nên cố gắng tu luyện. Rồi đến ngày háo hức lên Tử Vương Kim Sí chiến hạm với bao hy vọng mang về phần thưởng, giúp cha trở lại như xưa, mẹ có thể an lòng. Cuối cùng là kết thúc bằng một hình ảnh rực rỡ nhưng bi thảm khi chiến hạm bị công phá....
- Nhân sinh thì ra là thế, thật thú vị, xem ra ta cũng hiểu được một chút nhân tính. Ở nơi này có câu nhập gia tuỳ tục và trong tinh thần truyền ấn cũng ghi lại, muốn học được đại đạo, trước tiên phải nhập thế. Từ hôm nay ta sẽ là Phạm Ngọc của phàm giới.
...Trái đất, chào mi...
Phạm Ngọc khẽ lẩm bẩm sau đó vươn vai đứng dậy. Chỗ hắn ngồi nãy giờ là một cái hang nông ngay trên sườn núi. Tuy trong tinh không linh hồn xảy ra bão táp nhưng bên ngoài thân thể hắn không có phản ứng gì. Cái này là do tác dụng cường đại của thân thể hắn, thân thể Sinh Linh Ngọc , một loại thần thể rất cường đại trong ba ngàn thần thể đặc thù của người tu tiên.
Từ trong những thông tin của linh hồn kẻ cùng tên đến từ trái đất kia Phạm Ngọc thấy rất nhiều thứ nhưng đậm nét nhất vẫn là hình ảnh của hai người. Một người đàn ông suốt ngày say xỉn và một người phụ nữ có đôi mắt hiền từ. Khi hắn suy nghĩ về hai người này thì hồn tâm tưởng như đã mất hết linh tính kia bỗng truyền đến một tia rung động rất mãnh liệt. Hắn khẽ đảo thần thức tìm kiếm hai khí tức đó một lúc rồi lắc đầu khó hiểu, sau đó bước đi về phía toà thành phía trước.
- Được!
Phạm Ngọc không do dự đáp ứng. Hắn cũng rất tò mò về tinh không linh hồn huyền diệu này.
Vụt!
Một vòng sáng bao quanh linh hồn hai người sau đó hai linh hồn lao đi vùn vụt. Những ngôi sao linh hồn sáng lấp lánh bay vượt qua đôi mắt ngẩn ngơ của Phạm Ngọc.
Giờ cẩn thận cảm nhận Phạm Ngọc càng thấy rung động trước sự rộng lớn của vùng tinh không linh hồn này, hơn thế nữa những ngôi sao này di chuyển theo một quy luật huyền bí. Có thể nói như một vùng vũ trụ nhỏ ở đây.
- Dừng!
Ngọc Đại Tôn khẽ hô. Hai người dừng lại trên một vùng tinh không sáng lạn. Phía dưới bọn họ là một ngôi sao tỏa ra ánh sáng kỳ dị, dường như nó là trung tâm của vùng tinh không này.
- Hừ, đây chính là linh hồn tinh tâm của ta, ngươi thả lỏng tâm linh, chúng ta tiến hành trao đổi. Ta sẽ cho ngươi thưởng thức linh hồn của bản Đại Tôn một lúc để cảm nhận, sẽ rất có ích cho ngươi.
Ngọc Đại Tôn vừa nói vừa nhìn về phía linh hồn tinh tâm của mình mà buồn bực, Phạm Ngọc bên cạnh không hề cảm thấy gì nhưng hắn có thể cảm thấy một trận pháp khổng lồ đang bao bọc lấy ngôi sao trung tâm của vùng tinh không linh hồn này.
Trận pháp đó có một cỗ hư vô lực lượng làm chủ, hai pháp tắc thời không dẫn dắt khiến hắn không thể phát huy được lực lượng. Ngọc Đại Tôn tinh tế cảm thấy trận pháp này có chút tương tự như một cái kén bao lại tinh tâm của mình. Việc hắn cần làm là ngộ đạo để phá từng lớp kén, cuối cùng đạt được hư vô chi lực hoá giải toàn bộ. Theo đó tu vi cũng sẽ tăng theo. Nhưng cũng không biết đến bao giờ.
- Được, ta cũng rất tò mò, bắt đầu đi.
Phạm Ngọc nhắm mắt lại, tâm tư hoàn toàn buông lỏng. Ngọc Đại Tôn thấy vậy vung tay lên, đôi mắt phát ra dị quang, từ bản thể linh hồn của hắn một đoàn sáng đậm đặc từ phía giữ hai mắt bay ra. Phía bên trong đoàn sáng này có một sợi tơ rất nhỏ.
Phía Phạm Ngọc cũng tương tự có một đoàn sáng bay ra kèm theo một sợi tơ khác. Ngọc Đại Tôn thấy thế cũng nhắm mắt lại.
- Đinh!
Hai đoàn sáng bay về phía nhau sau đó nhanh chóng dung nhập lại. Phía bên trong hai sợi tơ rung lên rồi bắt đầu xoắn lại với nhau. Những tia sáng li ti kỳ dị trên bề mặt hai sợi tơ khẽ lưu động.
Ngay tức khắc một cảm giác kỳ dị theo sợi tơ kia dung nhập vào trong bản thể linh hồn Ngọc Đại Tôn, hàng loạt tin tức, cảm xúc cũng theo đó chen vào.
Bản thân hắn biết trao đổi tâm linh này mang đến điều gì.
Trao đổi tâm linh tên như lời nói là một nghi thức chứ không phải tiên thuật. Nó theo như tên chính là sự trao đổi tâm linh giữa hai linh hồn. Nó khác với đoạt xá vì chỉ có trao đổi chứ không chiếm đoạt. Điều này chỉ có thể thực hiện được khi hai bên hoàn toàn buông lỏng phòng bị. Nó cũng vô cùng nguy hiềm nếu khống chế sai sót, dù không có thần hồn bị biến mất nhưng cũng có thể dẫn tới trọng thương, tu vi không thể tiến thêm, dần già tử vong. Do tu vi của người trái đất này rất yếu nên Ngọc Đại Tôn tự tin có thể khống chế.
Nhưng Ngọc Đại Tôn quên mất một yếu tố, Thời không khoá linh trận có chứa hư vô lực lượng kia.
Ngay giây phút hắn và người trái đất cùng tên, nói đúng hơn là bản thể linh hồn của hai người tiến hành tâm linh trao đổi, khi hai sợi tơ tâm linh chạm vào nhau, trên vùng tinh không linh hồn phía trên hồn tinh tâm của hắn hiện ra những hoa văn chằng chịt.
- Ầm!
Một tia hư vô pháp tắc ập xuống với tốc độ không thể tính toán, tích tắc đánh vào hai đoàn sáng tâm linh, cắt đứt sự trao đổi.
- Á á á á á!
Linh hồn Ngọc Đại Tôn như bị sét đánh, phụt ra hồn huyết dịch, hét lên một tiếng thảm thiết. Không quản thương thế hắn bay nhanh lại hồn tinh tâm của mình. Vừa nhìn thấy tràng cảnh trước mắt Linh hồn Ngọc Đại Tôn lại phụt ra một ngụm hồn huyết dịch nữa. Trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất lực và không cam lòng.
Bản thể Linh hồn của Phạm Ngọc vừa mới tăng tiến tu vi lên cấp Nguyên Tinh thì bị tia hư vô pháp tắc kia đánh trúng lập tức bắt đầu tan rã, con mắt ngưng thực đang tan ra của linh hồn cũng ánh lên sự nghi hoặc sâu sắc. Lực lượng linh hồn của hắn không tồn tại chút nào nữa. Tất cả đã bị đánh nát. Thậm chí lúc này Phạm Ngọc cũng không còn phản ứng gì cho điều đó. Linh hồn hắn đang tiêu tán...
- Aaaa! Không được! Bản Đại Tôn không cho phép! Linh hồn thiêu đốt!
Ngọc Đại Tôn thấy thế gào lên. Trên bản thể Linh hồn xuất hiện một ngọn lửa nhưng hắn không để ý. Hắn điên cường truyền Linh hồn lực lượng vào trong bản thể linh hồn đang vỡ vụn của Phạm Ngọc. Đồng thời từ phía hồn tinh tâm của hắn một lực lượng khổng lồ hình thành một con rồng đang vô cùng phẫn uất lao lên.
- Ầm!
Thời không khoá linh trận lập tức hiện ra, một tia hư vô pháp tắc đánh tan con rồng đó. Ngọc Đại Tôn phía trên cũng văng ra, linh hồn trở nên nhợt nhạt, hồn huyết dịch phun ra đỏ loè.
Hắn thẫn thờ nhìn bản thể linh hồn đang tan biến của kẻ trước mắt, người trái đất cùng tên với hắn mà hắn, Thái tử Phạm giới, Đại Tôn Thiên Tài một kỷ nguyên mới có, không thể làm gì. Cảm giác này y hệt lúc hắn phải nhìn Vân nữ thảm thể tiêu tan bị không Thú cắn nuốt.
Linh hồn Phạm Ngọc tan biến dần chỉ còn một điểm nhỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Điểm nhỏ này lơ lửng trong tinh không Linh hồn Ngọc Đại Tôn nhưng không tiêu tán.
- A. Hồn tâm của hắn?
Ngọc Đại Tôn kinh nghi la lên sau đó nhanh như chớp bay tới chụp lấy điểm nhỏ này. Hắn xoè bàn tay ra rồi vận lực lượng linh hồn dung nhập nó vào trong bản thể linh hồn của bản thân sau đó ngồi xuống linh hồn tinh tâm của mình, đôi mắt ngây ngô đã có chút mờ mịt, phức tạp nhìn về phía xa, trong ánh mắt như có lửa đốt. Lần đầu tiên mầm móng chữ nghịch lưu lại trong tâm can hắn.
- Dù sao cũng còn hồn tâm, người trái đất, ngươi yên tâm, bản đại tôn sẽ giúp ngươi sống lại. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tất cả. Đây là vận mệnh chết tiệt kia sao? Hừ, cứ chờ lấy.
Sau khi thốt ra câu nói đó, Ngọc Đại Tôn, Phạm Ngọc tới từ Linh Vực Nam Thiên cảm thấy linh hồn mình có gì đó thay đổi, tuy không rõ ràng lắm nhưng hắn rõ ràng cảm thấy Linh hồn mình có thêm thứ gì đó khác lạ. Chiếc kén đáng ghét của thời không khoá linh trận cũng bị phá ra chút ít.
Theo sợi tơ tâm linh truyền lại tin tức, Ngọc Đại Tôn tinh tế cảm nhận những gì trong mười tám năm đã trải qua của Phạm Ngọc cùng rất nhiều tri thức khác. (Nguồn: http://viptruye/@forum/f4/pham-t...49-a-1491.html)
Từ lúc nhỏ sống ở nơi hẻo lánh ra sao, được mẹ yêu thương ra sao, ghét cha mình ra sao đến sau này lớn lên quyết tâm tu luyện. Gia đình chuyển vào sống gần Long Đỗ Thành, cha vẫn say xỉn, làm thuê trong thành, mẹ thì ở nhà làm bánh. Cho đến lúc được vào trường học chiến sĩ, học tập tri thức, tu luyện bộc lộ ra tài năng khiến mẹ tự hào nhưng cha thì vẫn lạnh nhạt như vậy. Cả những bằng hữu, đoàn đội, kẻ hiềm khích, ghen ghét và cả những xung đột trong trường học. Những ước vọng, mộng tưởng khám phá Vũ trụ bao la. Ngay cả, những lần hắn đánh nhau với mọi người rồi về đến nhà bị cha chửi mắng, mẹ thì thương xót khuyên bảo. Rồi đến khi đạt đến tu vi Tinh cấp chiến sĩ cấp chín, được ban thưởng, khiến mẹ tự hào nhưng cha vẫn chẳng đoái hoài. Cho đến một ngày đánh nhau với đám bạn, về nhà mẹ vẫn an ủi nhưng cha đã đánh hắn, mẹ can ngăn. Sau đó hắn tức giận bỏ nhà chạy đi, lần đầu uống rượu, say xỉn và cô độc. Cũng đêm đó khi hắn lẻn về, vào căn phòng mà cha thường ngày vẫn khoá cửa không cho vào, nhìn thấy nhiều thứ, đặc biệt là con chip ký ức của cha đặt trong một chiếc hộp, từ đó biết nỗi khổ của cha hắn nên cố gắng tu luyện. Rồi đến ngày háo hức lên Tử Vương Kim Sí chiến hạm với bao hy vọng mang về phần thưởng, giúp cha trở lại như xưa, mẹ có thể an lòng. Cuối cùng là kết thúc bằng một hình ảnh rực rỡ nhưng bi thảm khi chiến hạm bị công phá....
- Nhân sinh thì ra là thế, thật thú vị, xem ra ta cũng hiểu được một chút nhân tính. Ở nơi này có câu nhập gia tuỳ tục và trong tinh thần truyền ấn cũng ghi lại, muốn học được đại đạo, trước tiên phải nhập thế. Từ hôm nay ta sẽ là Phạm Ngọc của phàm giới.
...Trái đất, chào mi...
Phạm Ngọc khẽ lẩm bẩm sau đó vươn vai đứng dậy. Chỗ hắn ngồi nãy giờ là một cái hang nông ngay trên sườn núi. Tuy trong tinh không linh hồn xảy ra bão táp nhưng bên ngoài thân thể hắn không có phản ứng gì. Cái này là do tác dụng cường đại của thân thể hắn, thân thể Sinh Linh Ngọc , một loại thần thể rất cường đại trong ba ngàn thần thể đặc thù của người tu tiên.
Từ trong những thông tin của linh hồn kẻ cùng tên đến từ trái đất kia Phạm Ngọc thấy rất nhiều thứ nhưng đậm nét nhất vẫn là hình ảnh của hai người. Một người đàn ông suốt ngày say xỉn và một người phụ nữ có đôi mắt hiền từ. Khi hắn suy nghĩ về hai người này thì hồn tâm tưởng như đã mất hết linh tính kia bỗng truyền đến một tia rung động rất mãnh liệt. Hắn khẽ đảo thần thức tìm kiếm hai khí tức đó một lúc rồi lắc đầu khó hiểu, sau đó bước đi về phía toà thành phía trước.
/145
|