Buổi chiều Hứa Thâm Thâm về công ty.
Vào văn phòng liền thấy Tông Tranh Vanh ngồi ở trên ghế salon, hai chân gác lên bàn trà chờ mình.
"Anh tìm tôi có việc gì?" Giọng Hứa Thâm Thâm hơi lạnh lung hỏi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm ăn mặc kín đáo như thế thì giật mình một chút: "Oa, hôm rất thục nữ nhà lành đấy."
"Tôi không phải khi nào?" Hứa Thâm Thâm híp mắt lại, vẻ mặt không vui hỏi.
"Lúc trước, Hứa Thâm Thâm này, như vậy mới thích hợp cô, bộ dạng trước đó là cái quỷ gì, vừa nhìn cũng biết không phải là phong cách của cô." Tông Tranh Vanh không biết nói sao.
Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Anh còn biết phong cách của tôi sao?"
"Cô không biết trên thế giới này có nghề gọi là thám tử tư sao?"Tông Tranh Vanh dương dương tự đắc.
Hứa Thâm Thâm than nhẹ: "Anh thật sự biết đốt tiền mà, còn không bằng đưa tiền cho tôi rồi tôi nói cho nghe. Dù sao nghe người trong cuộc tự thuật cũng mạnh hơn người khác."
Tông Tranh Vanh cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy được rồi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Thật ngượng ngừng, ngày gần đây tôi không có thời gian." Hứa Thâm Thâm nói khéo từ chối.
Tông Tranh Vanh đi đến trước mặt cô, nói: "Tôi nghe chuyện của mẹ cô rồi, bà ấy còn khỏe chứ?"
"Cảm ơn anh quan tâm, bà ấy đã tỉnh lại." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Vậy là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ cô cứ mở miệng, tôi sẽ giúp đỡ hết sức."Tông Tranh Vanh rất nghĩa khí.
"Cảm ơn, việc bận bịu đầu tiên của tôi chính là xin anh tránh ra một chút, anh cản đường tôi."Hứa Thâm Thâm thấy bất đắc dĩ.
Tông Tranh Vanh lập tức tránh đường cho cô, cô lập tức cất bước đi ra.
"Cô đi đâu?" Tông Tranh Vanh đuổi theo ra khỏi văn phòng.
"Tôi về nhà."Cô trở về là vì một phần tài liệu.
"Tôi đưa cô về."Tông Tranh Vanh nói.
"Tôi và Lệ Quân Trầm ở cùng một chỗ, anh dám đưa sao?"Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.
"Có gì không dám chứ!" Tông Tranh Vanh ưỡn ngực: "Tôi chính là người thừa kế của Tông gia, bàn về thân thế bối cảnh thì cũng sẽ không kém anh ta."
Hứa Thâm Thâm cười nói: "Nhưng mà trên khí thế thì kém rất nhiều."
Tông Tranh Vanh giống như một quả cầu da xì hơi, liếc nhìn cô: "Chỉ biết phá hủy không khí, quả nhiên trong mắt người tình thì biến thành Tây Thi, dù anh ta thế nào cô cũng cảm thấy tốt.”
"Bởi vì thật sự cái gì của anh ấy cũng tốt." Trong nụ cười của Hứa Thâm Thâm mang theo nhàn nhạt hạnh phúc làm cả người đều nhanh chóng tỏa sáng.
Đúng lúc này Diệp Mạc Phàm cũng đi từ trong văn phòng ra, nhìn thấy hai người cười nói thì lập tức mặt tối sầm lại.
"Sao Tông tiên sinh lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Diệp Mạc Phàm khẽ hỏi.
Tông Tranh Vanh hừ một tiếng: "Bây giờ chuyện hợp tác là tôi và Thâm Thâm phụ trách, tôi đến xem không được sao?"
Khóe miệng Diệp Mạc Phàm giật giật nhìn về phía Hứa Thâm Thâm: "Bác gái khá hơn chưa?"
"Cảm ơn quan tâm."Hứa Thâm Thâm rất lạnh lùng.
"Sáng mai anh bớt thời gian đi thăm bác một chút."Nhìn Diệp Mạc Phàm như đang cố ý khiêu khích.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Diệp thiếu, không dám làm phiền anh, mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."
Không chừng nhìn thấy anh còn bị hộc máu.
"Anh không có ác ý. "Diệp Mạc Phàm nhíu lông mày.
"Khuôn mặt cực kỳ giả dối này của Diệp thiếu chính là ác ý lớn nhất, xin anh đừng làm phiền mẹ tôi, cảm ơn. "Hứa Thâm Thâm mỉa mai không chút khách khí nào.
Tông Tranh Vanh đứng bên cạnh khoa trương cười lớn: "Hứa Thâm Thâm, cô làm tốt lắm."
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mạc Phàm, xoay người đi vào thang máy, Tông Tranh Vanh nhìn cô không đợi mình thì đuổi theo vào.
"Tông tiên sinh cũng thật là nhàn rỗi."Hứa Thâm Thâm liếc nhìn anh ta, cô không thích người khác dây dưa mình.
Bởi vì sẽ tạo thành hiểu lầm.
"Tôi mới về nước không có bạn bè, mà chỉ có cô lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã với tôi, đương nhiên tôi muốn tìm cô." Tông Tranh Vanh nói đầy thâm ý.
Ngưu tầm ngư mã tầm mã sao?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cũng không có ai dùng từ này.
Cô từ chối thế nào cũng không được, cuối cùng bị kéo lên xe.
"Không phải lần trước cô ngồi xe tôi rất thoải mái à, sao bây giờ lại già mồm như vậy?" Ánh mắt Tông Tranh Vanh trở nên có chút ý tứ sâu xa: "Chẳng lẽ cô cải tà quy chính vì Lệ Quân Trầm sao?"
Hứa Thâm Thâm cười mỉa, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cũng có một phần nguyên nhân.
Cô biết Lệ Quân Trầm sẽ không yêu mình, cô liền xem như trải qua một đoạn tình yêu có thời gian giới hạn vậy.
Mặc kệ kết thúc thế nào, cô đều hi vọng quá trình là đẹp.
"Thâm Thâm, Lệ Quân Trầm này là người đàn ông rất ưu tú, rất xuất sắc, nhưng mà anh ta cũng rất ngang ngược và tàn nhẫn." Tông Tranh Vanh rất nghiêm túc, nhìn giống như một anh trai đang quan tâm em gái: "Tôi cảm thấy loại đàn ông có lòng dạ nặng nền như anh ta không thích hợp cô."
"Có đúng không."Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm.
"Thâm Thâm, thật ra tôi cũng không có ý gì khác với cô, chỉ muốn làm bạn bè mà thôi." Tông Tranh Vanh khẽ nói.
"Vậy anh thề rằng anh dây dưa với tôi như thế nhất định không phải do anh muốn tán tỉnh tôi." Hứa Thâm Thâm nhíu mày nghiêm túc nói.
Tông Tranh Vanh dừng một chút, cười nói: "Tôi đang lái xe đấy, không có cách nào để thề.”
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười ha ha, cho nên cô mới không tin anh ta.
Tông Tranh Vanh cảm thấy Hứa Thâm Thâm quá khôn khéo, khóc trách có thể đến bên cạnh Lệ Quân Trầm.
Nếu người phụ nữ này thông minh, ngay cả đàn ông cũng phải chùn bước.
Sắp tới biệt thự Danh Sơn, Hứa Thâm Thâm để anh ta dừng xe lại.
"Lạnh như vậy, để tôi đưa cô lên."Tông Tranh Vanh không đành lòng nhìn cô đi một mình lên, dù sao quãng đường này cũng không gần.
Hứa Thâm Thâm chỉ bảng hiệu bên cạnh: "Anh không thấy được cái này sao?"
Tông Tranh Vanh nhìn thoáng qua, khẽ cười, anh ta đẩy cửa xuống xe rồi đi thẳng đá ngã bảng hiệu, bên trong miệng lẩm bẩm: "Cái gì mà người không phận sự thì cấm đi vào, ông đây cứ vào!"
Anh ta giẫm mạnh lên hai cái, lúc này mới trở lại trong xe, lắc lắc đầu: "Tôi đưa cô đến cửa."
Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: "Tông tiên sinh, anh thật ngây thơ."
Tông Tranh Vanh lái xe đến cửa biệt thự, nhìn Hứa Thâm Thâm xuống xe rồi nói: "Thâm Thâm, sáng mai cô có thời gian không?"
"Không có, ngày mai là 7 ngày ba tôi, tôi muốn về nhà chuẩn bị một chút."Hứa Thâm Thâm nói.
Tông Tranh Vanh gật đầu: "Vậy tôi đi nhà cô."
"Không cần."Hứa Thâm Thâm cũng không muốn nợ nhân tình của người khác.
"Không sao, tôi đi trước đây." Tông Tranh Vanh không đợi cô nói xong đã lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta vội vàng lái xe đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen chạy từ xa đến rồi dừng lại ở trước mặt cô.
Sau đó, Lệ Quân Trầm lạnh lùng và mạnh mẽ từ trong bước ra, trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu đen sẫm nhìn rất lạnh lùng cao quý.
"Tông Tranh Vanh đưa cô về?" Lệ Quân Trầm đi đến bên cạnh cô, giọng nói rất rất lạnh.
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức rụt một cái: "Tôi từ chối nhưng mà anh ta cứ cố ý, lần sau tôi báo cảnh sát là được."
"Không cần, lái xe cũng không tệ lắm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm dở khóc dở cười, dù sao người ta cũng là người của Tông gia.
"Lệ tiên sinh, ngày mai tôi muốn về ngày, sáng mai là đầu thất của ba tôi." Hứa Thâm Thâm khẽ nói.
"Tôi biết, tôi đi cùng với cô."Giọng nói Lệ Quân Trầm bình tĩnh như nước.
"Được." Hứa Thâm Thâm chớp mắt mấy cái, cặp mắt hoa đào tỏa sáng như ngôi sao.
Vào văn phòng liền thấy Tông Tranh Vanh ngồi ở trên ghế salon, hai chân gác lên bàn trà chờ mình.
"Anh tìm tôi có việc gì?" Giọng Hứa Thâm Thâm hơi lạnh lung hỏi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm ăn mặc kín đáo như thế thì giật mình một chút: "Oa, hôm rất thục nữ nhà lành đấy."
"Tôi không phải khi nào?" Hứa Thâm Thâm híp mắt lại, vẻ mặt không vui hỏi.
"Lúc trước, Hứa Thâm Thâm này, như vậy mới thích hợp cô, bộ dạng trước đó là cái quỷ gì, vừa nhìn cũng biết không phải là phong cách của cô." Tông Tranh Vanh không biết nói sao.
Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Anh còn biết phong cách của tôi sao?"
"Cô không biết trên thế giới này có nghề gọi là thám tử tư sao?"Tông Tranh Vanh dương dương tự đắc.
Hứa Thâm Thâm than nhẹ: "Anh thật sự biết đốt tiền mà, còn không bằng đưa tiền cho tôi rồi tôi nói cho nghe. Dù sao nghe người trong cuộc tự thuật cũng mạnh hơn người khác."
Tông Tranh Vanh cảm thấy rất có đạo lý: "Vậy được rồi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
"Thật ngượng ngừng, ngày gần đây tôi không có thời gian." Hứa Thâm Thâm nói khéo từ chối.
Tông Tranh Vanh đi đến trước mặt cô, nói: "Tôi nghe chuyện của mẹ cô rồi, bà ấy còn khỏe chứ?"
"Cảm ơn anh quan tâm, bà ấy đã tỉnh lại." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Vậy là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ cô cứ mở miệng, tôi sẽ giúp đỡ hết sức."Tông Tranh Vanh rất nghĩa khí.
"Cảm ơn, việc bận bịu đầu tiên của tôi chính là xin anh tránh ra một chút, anh cản đường tôi."Hứa Thâm Thâm thấy bất đắc dĩ.
Tông Tranh Vanh lập tức tránh đường cho cô, cô lập tức cất bước đi ra.
"Cô đi đâu?" Tông Tranh Vanh đuổi theo ra khỏi văn phòng.
"Tôi về nhà."Cô trở về là vì một phần tài liệu.
"Tôi đưa cô về."Tông Tranh Vanh nói.
"Tôi và Lệ Quân Trầm ở cùng một chỗ, anh dám đưa sao?"Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.
"Có gì không dám chứ!" Tông Tranh Vanh ưỡn ngực: "Tôi chính là người thừa kế của Tông gia, bàn về thân thế bối cảnh thì cũng sẽ không kém anh ta."
Hứa Thâm Thâm cười nói: "Nhưng mà trên khí thế thì kém rất nhiều."
Tông Tranh Vanh giống như một quả cầu da xì hơi, liếc nhìn cô: "Chỉ biết phá hủy không khí, quả nhiên trong mắt người tình thì biến thành Tây Thi, dù anh ta thế nào cô cũng cảm thấy tốt.”
"Bởi vì thật sự cái gì của anh ấy cũng tốt." Trong nụ cười của Hứa Thâm Thâm mang theo nhàn nhạt hạnh phúc làm cả người đều nhanh chóng tỏa sáng.
Đúng lúc này Diệp Mạc Phàm cũng đi từ trong văn phòng ra, nhìn thấy hai người cười nói thì lập tức mặt tối sầm lại.
"Sao Tông tiên sinh lại rảnh rỗi tới đây vậy?" Diệp Mạc Phàm khẽ hỏi.
Tông Tranh Vanh hừ một tiếng: "Bây giờ chuyện hợp tác là tôi và Thâm Thâm phụ trách, tôi đến xem không được sao?"
Khóe miệng Diệp Mạc Phàm giật giật nhìn về phía Hứa Thâm Thâm: "Bác gái khá hơn chưa?"
"Cảm ơn quan tâm."Hứa Thâm Thâm rất lạnh lùng.
"Sáng mai anh bớt thời gian đi thăm bác một chút."Nhìn Diệp Mạc Phàm như đang cố ý khiêu khích.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Diệp thiếu, không dám làm phiền anh, mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy anh."
Không chừng nhìn thấy anh còn bị hộc máu.
"Anh không có ác ý. "Diệp Mạc Phàm nhíu lông mày.
"Khuôn mặt cực kỳ giả dối này của Diệp thiếu chính là ác ý lớn nhất, xin anh đừng làm phiền mẹ tôi, cảm ơn. "Hứa Thâm Thâm mỉa mai không chút khách khí nào.
Tông Tranh Vanh đứng bên cạnh khoa trương cười lớn: "Hứa Thâm Thâm, cô làm tốt lắm."
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mạc Phàm, xoay người đi vào thang máy, Tông Tranh Vanh nhìn cô không đợi mình thì đuổi theo vào.
"Tông tiên sinh cũng thật là nhàn rỗi."Hứa Thâm Thâm liếc nhìn anh ta, cô không thích người khác dây dưa mình.
Bởi vì sẽ tạo thành hiểu lầm.
"Tôi mới về nước không có bạn bè, mà chỉ có cô lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã với tôi, đương nhiên tôi muốn tìm cô." Tông Tranh Vanh nói đầy thâm ý.
Ngưu tầm ngư mã tầm mã sao?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cũng không có ai dùng từ này.
Cô từ chối thế nào cũng không được, cuối cùng bị kéo lên xe.
"Không phải lần trước cô ngồi xe tôi rất thoải mái à, sao bây giờ lại già mồm như vậy?" Ánh mắt Tông Tranh Vanh trở nên có chút ý tứ sâu xa: "Chẳng lẽ cô cải tà quy chính vì Lệ Quân Trầm sao?"
Hứa Thâm Thâm cười mỉa, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà cũng có một phần nguyên nhân.
Cô biết Lệ Quân Trầm sẽ không yêu mình, cô liền xem như trải qua một đoạn tình yêu có thời gian giới hạn vậy.
Mặc kệ kết thúc thế nào, cô đều hi vọng quá trình là đẹp.
"Thâm Thâm, Lệ Quân Trầm này là người đàn ông rất ưu tú, rất xuất sắc, nhưng mà anh ta cũng rất ngang ngược và tàn nhẫn." Tông Tranh Vanh rất nghiêm túc, nhìn giống như một anh trai đang quan tâm em gái: "Tôi cảm thấy loại đàn ông có lòng dạ nặng nền như anh ta không thích hợp cô."
"Có đúng không."Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm.
"Thâm Thâm, thật ra tôi cũng không có ý gì khác với cô, chỉ muốn làm bạn bè mà thôi." Tông Tranh Vanh khẽ nói.
"Vậy anh thề rằng anh dây dưa với tôi như thế nhất định không phải do anh muốn tán tỉnh tôi." Hứa Thâm Thâm nhíu mày nghiêm túc nói.
Tông Tranh Vanh dừng một chút, cười nói: "Tôi đang lái xe đấy, không có cách nào để thề.”
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười ha ha, cho nên cô mới không tin anh ta.
Tông Tranh Vanh cảm thấy Hứa Thâm Thâm quá khôn khéo, khóc trách có thể đến bên cạnh Lệ Quân Trầm.
Nếu người phụ nữ này thông minh, ngay cả đàn ông cũng phải chùn bước.
Sắp tới biệt thự Danh Sơn, Hứa Thâm Thâm để anh ta dừng xe lại.
"Lạnh như vậy, để tôi đưa cô lên."Tông Tranh Vanh không đành lòng nhìn cô đi một mình lên, dù sao quãng đường này cũng không gần.
Hứa Thâm Thâm chỉ bảng hiệu bên cạnh: "Anh không thấy được cái này sao?"
Tông Tranh Vanh nhìn thoáng qua, khẽ cười, anh ta đẩy cửa xuống xe rồi đi thẳng đá ngã bảng hiệu, bên trong miệng lẩm bẩm: "Cái gì mà người không phận sự thì cấm đi vào, ông đây cứ vào!"
Anh ta giẫm mạnh lên hai cái, lúc này mới trở lại trong xe, lắc lắc đầu: "Tôi đưa cô đến cửa."
Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: "Tông tiên sinh, anh thật ngây thơ."
Tông Tranh Vanh lái xe đến cửa biệt thự, nhìn Hứa Thâm Thâm xuống xe rồi nói: "Thâm Thâm, sáng mai cô có thời gian không?"
"Không có, ngày mai là 7 ngày ba tôi, tôi muốn về nhà chuẩn bị một chút."Hứa Thâm Thâm nói.
Tông Tranh Vanh gật đầu: "Vậy tôi đi nhà cô."
"Không cần."Hứa Thâm Thâm cũng không muốn nợ nhân tình của người khác.
"Không sao, tôi đi trước đây." Tông Tranh Vanh không đợi cô nói xong đã lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta vội vàng lái xe đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen chạy từ xa đến rồi dừng lại ở trước mặt cô.
Sau đó, Lệ Quân Trầm lạnh lùng và mạnh mẽ từ trong bước ra, trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu đen sẫm nhìn rất lạnh lùng cao quý.
"Tông Tranh Vanh đưa cô về?" Lệ Quân Trầm đi đến bên cạnh cô, giọng nói rất rất lạnh.
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức rụt một cái: "Tôi từ chối nhưng mà anh ta cứ cố ý, lần sau tôi báo cảnh sát là được."
"Không cần, lái xe cũng không tệ lắm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm dở khóc dở cười, dù sao người ta cũng là người của Tông gia.
"Lệ tiên sinh, ngày mai tôi muốn về ngày, sáng mai là đầu thất của ba tôi." Hứa Thâm Thâm khẽ nói.
"Tôi biết, tôi đi cùng với cô."Giọng nói Lệ Quân Trầm bình tĩnh như nước.
"Được." Hứa Thâm Thâm chớp mắt mấy cái, cặp mắt hoa đào tỏa sáng như ngôi sao.
/50
|