Hứa Thâm Thâm được Lệ Quân Trầm dìu ra khỏi công ty, sau đó đưa lên xe.
Lúc này đã sắp bảy giờ, điện thoại di động của Lệ Quân Trầm reo lên.
Cô nằm sấp trong ngực anh không thể động đậy.
Lệ Quân Trầm tùy ý cô nằm sấp trên người mình, đưa tay ra nhận điện thoại.
"Quân Trầm, thức ăn sắp mang lên rồi, khi nào thì anh mới tới?" Giọng nói dịu dàng của Nhiếp Tử San truyền từ trong ra.
"Thâm Thâm không thoải mái, anh không đi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Mày Nhiếp Tử San nhíu lại một chút, nhưng lại giả vờ quan tâm: "Cô ấy sao vậy, không sao chứ?"
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm đã ngủ mơ màng ở trong ngực, một tay khác quấn lấy lọn tóc của cô, khẽ nói: "Cô ấy đau bụng tới tháng."
Lập tức lòng Nhiếp Tử San chìm vào đáy cốc: "Uống, uống một chút thuốc là không sao."
"Ừm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng.
"Vậy em chờ anh một lúc." Nhiếp Tử San cắn môi, không biết Lệ Quân Trầm có hiểu ý trong lời nói của cô ta không.
"Không cần, anh lo lắng cô ấy ở một mình." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: "Tạm biệt."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Nhiếp Tử San sững sờ nhìn điện thoại đã cúp mấy giây, anh ấy nói không đến là không đến.
Không phải chỉ đến kinh nguyệt thôi sao, cũng không gặp bệnh nặng gì, vì sao anh không thể bỏ lại Hứa Thâm Thâm tới tìm cô ta?!
"Chị?!" Nhiến Văn Du phát hiện nét mặt Nhiếp Tử San không đúng lắm.
Nhiếp Tử San lấy lại tinh thần, khẽ cười một tiếng: "Quân Trầm không đến, chúng ta ăn trước đi.”
Nhiếp Văn Du cảm giác hình như chị rất tức giận, bởi vì tay chị cầm đũa đang run rẩy.
Có phải Lệ Quân Trầm nói gì kích thích chị không?
"Chị làm sao vậy?" Nhiếp Văn Du khẽ hỏi.
Nhiếp Tử San hít sâu một hơi, bỏ đũa trong tay xuống, bỗng nhiên cười một tiếng: "Em mau ăn đi, chờ chút nữa chúng ta đến nhà Lệ Quân Trầm."
Nhất định cô ta sẽ không để cho họ có cơ hội ở cùng một chỗ!
Trên đường về, Lệ Quân Trầm mua thuốc giảm đau cho Hứa Thâm Thâm.
Anh còn đặc biệt gọi điện hỏi thăm bác sĩ gia đình nhãn hiệu nào thì tốt hơn, lúc này mới mua thuốc pha nước cho cô uống.
Đến biệt thự Danh Sơn, Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm lên lầu rồi đặt cô lên giường, sau đó đi chẩn bị thuốc cho cô.
Hứa Thâm Thâm nằm mệt ở trên giường, nghĩ đến Lệ Quân Trầm quan tâm mình như vậy khiến lòng cô chua xót.
"Chờ nguội bớt thì nhớ uống hết." Lệ Quân Trầm đưa thuốc giảm đau đã chuẩn bị lên tủ đầu giường.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Anh đi tìm Nhiếp Tử San đi, tôi không sao."
Thật sự phiền anh.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Hứa Thâm Thâm, cô không muốn tôi ở lại cùng cô sao?"
"Muốn." Hứa Thâm Thâm không cần nghĩ nói: "Nhưng có lẽ anh nên ở cùng cô ấy."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, phụ nữ biết ghen sẽ đáng yêu một chút."
"Nhưng anh lại không thích tôi, tôi ghen để làm gì?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
"Tôi không thích cô thì cô không thể ghen sao?" Lệ Quân Trầm khẽ nhìn cô: "Cũng không biết tranh giành tình cảm ư?"
Hứa Thâm Thâm cười nhạo: "Lệ tiên sinh, sao tôi cảm giác anh mới là người đang tranh giành tình cảm."
Sắc mặt Lệ Quân Trầm tối đen: "Vớ vẩn."
Hứa Thâm Thâm mím môi: "Đúng đúng, là tôi vớ vẩn, anh có thể để tôi nghỉ ngơi một chút không, tôi mệt quá."
"Tôi tới phòng sách, cô nhớ uống thuốc." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, sau đó xoay người ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm than thở một tiếng rồi chui vào trong chăn.
Lệ Quân Trầm quá chu đáo, thậm chí cô còn nghĩ rằng anh ta thích mình.
Xem ra tất cả đều là ảo giác.
Nhất định Lệ Quân Trầm không thích loại phụ nữ chủ động lại không tự trọng như mình.
Đổi lại khi cô còn là con gái Hứa gia, cô sẽ không nghi ngờ một chút nào, nhưng mà bây giờ, cô là gì chứ.
Cô cười tự giễu, nhắm lắt lại, có giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống theo khóe mắt.
Lệ Quân Trầm đi một mình vào phòng sách, anh ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá rồi im lặng hút.
Hứa Thâm Thâm, người phụ nữ đặc biệt này xông vào cuộc sống của anh làm cho anh có cảm giác bất an.
Sao lại bất an, hình như anh còn chưa tìm được đáp án.
"Tiên sinh, có người tìm cậu." Dì Tiếu lên lầu đứng ở trước cửa phòng sách.
Lệ Quân Trầm đứng dậy ra mở cửa, sắc mặt lạnh lùng: "Muộn như vậy là ai?"
"Tôi cũng không biết, là hai cô gái họ Nhiếp." Dì Tiếu khẽ nói.
"Dì đi xem Thâm Thâm có uống thuốc không, sau đó chuẩn bị cho cô ấy một chút canh." Lệ Quân Trầm bình tĩnh dặn dò, sau đó quay người xuống lầu.
Dì Tiếu nhìn bóng lưng Lệ Quân Trầm, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tiên sinh vẫn rất quan tâm đến Thâm Thâm.
Lệ Quân Trầm đi xuống lầu, nhìn thấy Nhiếp Tử San và Nhiếp Văn Du thì không có một biểu cảm nào.
"Thâm Thâm đỡ hơn chút nào chưa?" Nhiếp Tử San hỏi.
"Đã ngủ rồi." Lệ Quân Trầm khẽ trả lời.
Nhiếp Tử San không nghĩ rằng bọn họ đã ở cùng với nhau.
"Em gói đồ ăn từ nhà hàng về, anh còn chưa ăn cơm." Cô ta vô cùng quan tâm.
Lệ Quân Trầm khẽ nhìn cô ta: "Anh không đói bụng."
"Quân Trầm, chị của em đang quan tâm anh." Nhiếp Văn Du mở miệng, cô phát hiện Lệ Quân Trầm quá lạnh lùng với chị mình.
"Cảm ơn." Lệ Quân Trầm khách sáo.
Nhiếp Tử San cảm thấy hơi khó chịu trong lòng nhưng lại dịu dàng cười: "Không cần cảm ơn."
Cô tin có một ngày Lệ Quân Trầm sẽ lại phát hiện điểm tốt của cô.
"Em đã đến rồi thì anh cũng không cần tới tìm em, em điều tra được chuyện ba mẹ anh chết, bây giờ có thể nói cho anh." Sắc mặt Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh đón máy bay.
Nhiếp Tử San gượng cười, thì ra hôm nay anh đón mình là vì nguyên nhân này.
Nhiếp Văn Du nhìn hai người đều có chút không thích hợp thì cô ta đứng lên nói: "Em vào trong xe trước."
Nói xong cô ta đứng dậy rời đi.
Khóe miệng Nhiếp Tử San hơi dãn ra: "Em cũng chỉ bất ngờ tra được, có người nói cho em biết ba mẹ anh chết không phải chuyện ngoài ý muốn."
"Người kia ở đâu?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi, nếu như không phải ngoài ý muốn thì chính là có người cố ý làm!
"Người kia đã chết rồi, trước khi chết ông ta nói với em, em muốn hỏi rõ nhưng không có cơ hội." Nhiếp Tử San tiếc hận: "Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ tiếp tục điều tra giúp anh."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: "Không cần, anh sẽ cho người đi tìm hiểu."
Lúc trước bởi vì anh không nghi ngờ chuyện này chút nào nên mới không điều tra, bây giờ đã có người nói như thế, vậy thì điều tra một chút là có kết quả.
Nếu như không có, anh cũng có thể đến hỏi Nguyễn Thanh Uyển.
"Quân Trầm, thật ra lần này em trở về là muốn..." Nhiếp Tử San dừng lại một chút: "Thật ra là muốn hợp tác với anh, mặc dù tập đoàn Hứa thị không tệ nhưng thành phần cổ đông quá rắc rối, em càng thích hợp tác với anh."
Như vậy cô có thể có càng nhiều cơ hội đến gần anh.
Sắc mặt Lệ Quân Trầm không chút gợn sóng nào: "Tập đoàn Lệ thị chỉ thích ăn một mình, không thích chia sẻ với người khác."
"Đó là đối với người kinh doanh, Quân Trầm, quan hệ giữa chúng ta khác nhau." Nhiếp Tử San bắt đầu đánh bài tình cảm.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Quan hệ của chúng ta khác nhau thế nào?"
Lúc này đã sắp bảy giờ, điện thoại di động của Lệ Quân Trầm reo lên.
Cô nằm sấp trong ngực anh không thể động đậy.
Lệ Quân Trầm tùy ý cô nằm sấp trên người mình, đưa tay ra nhận điện thoại.
"Quân Trầm, thức ăn sắp mang lên rồi, khi nào thì anh mới tới?" Giọng nói dịu dàng của Nhiếp Tử San truyền từ trong ra.
"Thâm Thâm không thoải mái, anh không đi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Mày Nhiếp Tử San nhíu lại một chút, nhưng lại giả vờ quan tâm: "Cô ấy sao vậy, không sao chứ?"
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm đã ngủ mơ màng ở trong ngực, một tay khác quấn lấy lọn tóc của cô, khẽ nói: "Cô ấy đau bụng tới tháng."
Lập tức lòng Nhiếp Tử San chìm vào đáy cốc: "Uống, uống một chút thuốc là không sao."
"Ừm." Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng.
"Vậy em chờ anh một lúc." Nhiếp Tử San cắn môi, không biết Lệ Quân Trầm có hiểu ý trong lời nói của cô ta không.
"Không cần, anh lo lắng cô ấy ở một mình." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: "Tạm biệt."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Nhiếp Tử San sững sờ nhìn điện thoại đã cúp mấy giây, anh ấy nói không đến là không đến.
Không phải chỉ đến kinh nguyệt thôi sao, cũng không gặp bệnh nặng gì, vì sao anh không thể bỏ lại Hứa Thâm Thâm tới tìm cô ta?!
"Chị?!" Nhiến Văn Du phát hiện nét mặt Nhiếp Tử San không đúng lắm.
Nhiếp Tử San lấy lại tinh thần, khẽ cười một tiếng: "Quân Trầm không đến, chúng ta ăn trước đi.”
Nhiếp Văn Du cảm giác hình như chị rất tức giận, bởi vì tay chị cầm đũa đang run rẩy.
Có phải Lệ Quân Trầm nói gì kích thích chị không?
"Chị làm sao vậy?" Nhiếp Văn Du khẽ hỏi.
Nhiếp Tử San hít sâu một hơi, bỏ đũa trong tay xuống, bỗng nhiên cười một tiếng: "Em mau ăn đi, chờ chút nữa chúng ta đến nhà Lệ Quân Trầm."
Nhất định cô ta sẽ không để cho họ có cơ hội ở cùng một chỗ!
Trên đường về, Lệ Quân Trầm mua thuốc giảm đau cho Hứa Thâm Thâm.
Anh còn đặc biệt gọi điện hỏi thăm bác sĩ gia đình nhãn hiệu nào thì tốt hơn, lúc này mới mua thuốc pha nước cho cô uống.
Đến biệt thự Danh Sơn, Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm lên lầu rồi đặt cô lên giường, sau đó đi chẩn bị thuốc cho cô.
Hứa Thâm Thâm nằm mệt ở trên giường, nghĩ đến Lệ Quân Trầm quan tâm mình như vậy khiến lòng cô chua xót.
"Chờ nguội bớt thì nhớ uống hết." Lệ Quân Trầm đưa thuốc giảm đau đã chuẩn bị lên tủ đầu giường.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Anh đi tìm Nhiếp Tử San đi, tôi không sao."
Thật sự phiền anh.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Hứa Thâm Thâm, cô không muốn tôi ở lại cùng cô sao?"
"Muốn." Hứa Thâm Thâm không cần nghĩ nói: "Nhưng có lẽ anh nên ở cùng cô ấy."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, phụ nữ biết ghen sẽ đáng yêu một chút."
"Nhưng anh lại không thích tôi, tôi ghen để làm gì?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
"Tôi không thích cô thì cô không thể ghen sao?" Lệ Quân Trầm khẽ nhìn cô: "Cũng không biết tranh giành tình cảm ư?"
Hứa Thâm Thâm cười nhạo: "Lệ tiên sinh, sao tôi cảm giác anh mới là người đang tranh giành tình cảm."
Sắc mặt Lệ Quân Trầm tối đen: "Vớ vẩn."
Hứa Thâm Thâm mím môi: "Đúng đúng, là tôi vớ vẩn, anh có thể để tôi nghỉ ngơi một chút không, tôi mệt quá."
"Tôi tới phòng sách, cô nhớ uống thuốc." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, sau đó xoay người ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm than thở một tiếng rồi chui vào trong chăn.
Lệ Quân Trầm quá chu đáo, thậm chí cô còn nghĩ rằng anh ta thích mình.
Xem ra tất cả đều là ảo giác.
Nhất định Lệ Quân Trầm không thích loại phụ nữ chủ động lại không tự trọng như mình.
Đổi lại khi cô còn là con gái Hứa gia, cô sẽ không nghi ngờ một chút nào, nhưng mà bây giờ, cô là gì chứ.
Cô cười tự giễu, nhắm lắt lại, có giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống theo khóe mắt.
Lệ Quân Trầm đi một mình vào phòng sách, anh ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá rồi im lặng hút.
Hứa Thâm Thâm, người phụ nữ đặc biệt này xông vào cuộc sống của anh làm cho anh có cảm giác bất an.
Sao lại bất an, hình như anh còn chưa tìm được đáp án.
"Tiên sinh, có người tìm cậu." Dì Tiếu lên lầu đứng ở trước cửa phòng sách.
Lệ Quân Trầm đứng dậy ra mở cửa, sắc mặt lạnh lùng: "Muộn như vậy là ai?"
"Tôi cũng không biết, là hai cô gái họ Nhiếp." Dì Tiếu khẽ nói.
"Dì đi xem Thâm Thâm có uống thuốc không, sau đó chuẩn bị cho cô ấy một chút canh." Lệ Quân Trầm bình tĩnh dặn dò, sau đó quay người xuống lầu.
Dì Tiếu nhìn bóng lưng Lệ Quân Trầm, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tiên sinh vẫn rất quan tâm đến Thâm Thâm.
Lệ Quân Trầm đi xuống lầu, nhìn thấy Nhiếp Tử San và Nhiếp Văn Du thì không có một biểu cảm nào.
"Thâm Thâm đỡ hơn chút nào chưa?" Nhiếp Tử San hỏi.
"Đã ngủ rồi." Lệ Quân Trầm khẽ trả lời.
Nhiếp Tử San không nghĩ rằng bọn họ đã ở cùng với nhau.
"Em gói đồ ăn từ nhà hàng về, anh còn chưa ăn cơm." Cô ta vô cùng quan tâm.
Lệ Quân Trầm khẽ nhìn cô ta: "Anh không đói bụng."
"Quân Trầm, chị của em đang quan tâm anh." Nhiếp Văn Du mở miệng, cô phát hiện Lệ Quân Trầm quá lạnh lùng với chị mình.
"Cảm ơn." Lệ Quân Trầm khách sáo.
Nhiếp Tử San cảm thấy hơi khó chịu trong lòng nhưng lại dịu dàng cười: "Không cần cảm ơn."
Cô tin có một ngày Lệ Quân Trầm sẽ lại phát hiện điểm tốt của cô.
"Em đã đến rồi thì anh cũng không cần tới tìm em, em điều tra được chuyện ba mẹ anh chết, bây giờ có thể nói cho anh." Sắc mặt Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh đón máy bay.
Nhiếp Tử San gượng cười, thì ra hôm nay anh đón mình là vì nguyên nhân này.
Nhiếp Văn Du nhìn hai người đều có chút không thích hợp thì cô ta đứng lên nói: "Em vào trong xe trước."
Nói xong cô ta đứng dậy rời đi.
Khóe miệng Nhiếp Tử San hơi dãn ra: "Em cũng chỉ bất ngờ tra được, có người nói cho em biết ba mẹ anh chết không phải chuyện ngoài ý muốn."
"Người kia ở đâu?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi, nếu như không phải ngoài ý muốn thì chính là có người cố ý làm!
"Người kia đã chết rồi, trước khi chết ông ta nói với em, em muốn hỏi rõ nhưng không có cơ hội." Nhiếp Tử San tiếc hận: "Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ tiếp tục điều tra giúp anh."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: "Không cần, anh sẽ cho người đi tìm hiểu."
Lúc trước bởi vì anh không nghi ngờ chuyện này chút nào nên mới không điều tra, bây giờ đã có người nói như thế, vậy thì điều tra một chút là có kết quả.
Nếu như không có, anh cũng có thể đến hỏi Nguyễn Thanh Uyển.
"Quân Trầm, thật ra lần này em trở về là muốn..." Nhiếp Tử San dừng lại một chút: "Thật ra là muốn hợp tác với anh, mặc dù tập đoàn Hứa thị không tệ nhưng thành phần cổ đông quá rắc rối, em càng thích hợp tác với anh."
Như vậy cô có thể có càng nhiều cơ hội đến gần anh.
Sắc mặt Lệ Quân Trầm không chút gợn sóng nào: "Tập đoàn Lệ thị chỉ thích ăn một mình, không thích chia sẻ với người khác."
"Đó là đối với người kinh doanh, Quân Trầm, quan hệ giữa chúng ta khác nhau." Nhiếp Tử San bắt đầu đánh bài tình cảm.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Quan hệ của chúng ta khác nhau thế nào?"
/50
|