“Tên nào mà không có mặt lại yêu cô vậy?” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất khó chịu.
Hứa Thâm Thâm cười rất khẽ: “Ghen rồi sao?”
“Không.” Lệ Quân Trầm không thích cảm giác bị cô đùa giỡn.
Gương mặt u ám của anh khiến Hứa Thâm Thâm không dám nói.
“Anh ta là ai?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Diệp Tiêu Nhiên, anh trai của Diệp Mạc Phàm.” Hứa Thâm Thâm trả lời: “Hôm nay anh ta tới công ty tìm tôi, mời tôi ăn cơm rồi muốn tôi bắt cầu quan hệ để gặp mặt anh.”
“Cô đồng ý rồi sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm buông đũa xuống: “Nếu như tôi từ chối thì tôi sẽ không nhắc chuyện này với anh.”
Loảng xoảng!
Lệ Quân Trầm đặt bát đũa xuống, đôi mắt đen lạnh lùng: “Hứa Thâm Thâm có phải cô đã quên bản thân mình là người phụ nữ của ai?”
“Lệ tiên sinh, anh đừng quá kích động, tôi và anh cùng hội cùng thuyền mà.” Hứa Thâm Thâm lập tức mất hết khí thế dịu dàng nhìn Lệ Quân Trầm giải thích: “Hơn nữa chuyện của công xưởng Mẫn Nam muốn giải quyết ra sao, quyền chủ động nằm trong tay anh cả.”
Cô chỉ muốn bắt cầu chút thôi.
Lệ Quần Trầm lạnh lùng nhìn cô, đứng dậy đi lên tầng.
Anh ấy tức giận rồi sao?
Hứa Thâm Thâm vừa nãy còn đang vui vẻ như vậy mà lại tức giận là sao?
“Lệ tiên sinh?” Cô hét lên: “Anh không ăn nữa sao?”
“Đừng gọi tôi!” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Anh không có ở đây tôi ăn không ngon.” Hứa Thâm Thâm nói với vẻ u sầu.
Lệ Quân Trầm dừng bước lại, sắc mặt có vẻ hơi dãn ra: “Đồ ăn không được để thừa nếu không tôi sẽ không cho cô gặp anh ta.”
“Vậy thì tôi sẽ để thừa lại.” Hứa Thâm Thâm phồng mang trợn má, sao cô có thể vì mộ người đàn ông mà làm khó bản thân mình chứ.
Lệ Quân Trầm không khỏi nhoẻn miệng cười, không nói gì đi về phía thư phòng ở tầng hai.
Hứa Thâm Thâm ăn cơm một mình, dọn dẹp một mình, rửa bát một mình.
Cảm xúc rung động đều bay biến.
Lệ Quân Trầm nhìn cô qua màn hình CCTV tỏ vẻ ý vị sâu xa.
Hứa Thâm Thâm thực sự thông minh lanh lợi, cô còn biết nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Cô không hề giống như biểu hiện đơn thuần bên ngoài.
Anh nhíu mày, tắt CCTV đi sau đó rút một điều thuốc đặt vào miệng.
Nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời cô nói nên lại vứt thuốc lá đi.
Cốc cốc!
Hứa Thâm Thâm đứng ở bên ngoài cửa thư phòng: “Lệ tiên sinh, tôi đã nấu cho anh bát canh tuyết lê ngân nhĩ, để ở cửa rồi nhé.”
“Bưng vào đi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Cửa được đẩy ra kêu két một tiếng, Hứa Thâm Thâm bưng canh tuyết lê ngân nhĩ đi vào trong.
Hứa Thâm Thâm thật đáng yêu.
Lệ Quân Trầm đã nghĩ như vậy.
Cô bước tới đặt khay đồ ăn lên bàn: “Vậy tôi ra ngoài nhé.”
“Quay lại.” Làm sao Lệ Quân Trầm có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy.
Hứa Thâm Thâm quay ngược lại, đứng trước mặt anh giống như học sinh đang chờ thầy giáo lên lớp.
“Lại gần tôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, đôi mắt nên thâm trầm sâu sắc.
Cô đi tới, Lệ Quân Trầm kéo cô ôm vào lòng.
Hứa Thâm Thâm ngồi trên đùi anh, cảm thấy hơn bất an.
“Cô đút cho tôi đi.” Lệ Quân Trầm nói.
Anh không có tay sao?
Hứa Thâm Thâm thực sự muốn hỏi như vậy nhưng không có cam đảm để hỏi.
Cô bưng bát canh tuyết lê ngân nhĩ đang còn ấm, múc một thìa và đưa tới miệng của Lệ Quân Trầm.
Môi mỏng của Lệ Quân Trầm rất đẹp, vành môi rõ ràng, hồng thắm, điều đặc biệt chính là rất gợi cảm.
Anh nếm thử canh cô nấu, ánh mắt trầm lắng.
“Có ngon không?” Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm Thâm nấu canh cho người khác ăn nên có hơi lo lắng.
“Ừm.” Lệ Quân Trầm gật đầu, cầm tài liệu trên bàn lên.
Hứa Thâm Thâm lại đút cho anh thêm mấy thìa nữa nhưng hai người không nói gì với nhau.
Tầm mắt của cô lại nhìn về phía tài liệu trong tay Lệ Quân Trầm.
“Đây là đơn yêu cầu bồi thường.” Lệ Quân Trầm không đợi cô lên tiếng chủ động nói: “Ngày mai đơn yêu cầu bồi thường này sẽ được đưa tới tập đoàn Diệp thị.”
“Khoản bồi thường là bao nhiêu?” Hứa Thâm Thâm hỏi.
“Ban đầu chỉ muốn khoảng một trăm triệu nhưng bây giờ thấy cô đã làm chuyện khiến tôi không vui nên tôi quyết định đòi một trăm năm mươi triệu.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: “Năm mươi triệu kia coi như là phí tổn thất tinh thần.”
Hứa Thâm Thâm cắn môi: “Tôi đã không còn có quan hệ gì với Diệp gia nữa rồi.”
“Hừ, Diệp Tiêu Nhiên lại cầu hôn cô, tôi sẽ thay cô thăm dò trước xem anh ta có thực sự thích cô hay không.”
“Thăm dò thế nào?” Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc.
Lệ Quân Trầm đặt tay ở eo của cô ánh mắt u ám: “Nếu như trả tôi gấp đôi, tôi sẽ trả tự do cho cô.”
Hứa Thâm Thâm cười: “Lệ tiên sinh, anh thực sự quá đề cao tôi rồi, sao mà Diệp gia có thể đồng ý được.”
“Có đồng ý hay không thì ngày mai sẽ rõ.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
“Nếu như Diệp Tiêu Nhiên đồng ý thì sao?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh một cách nghiêm túc, anh sẽ buông tay sao?
Lệ Quân Trầm cười: “Hứa Thâm Thâm cô mới theo tôi được vài ngày đã muốn đi rồi sao?”
Cánh tay anh đặt sau lưng cô đang xiết chặt, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Cho tôi gấp ba tôi cũng không tha cho cô đâu, hơn nữa tôi vẫn chưa chơi đủ mà.”
Hứa Thâm Thâm nhìn anh, gương mặt sáng như ngọc khẽ lộ ra nụ cười đau thương, cô giơ tay vuốt xương lông mày của anh, mũi anh và cố kìm nén sự đau lòng: “Lệ tiên sinh yên tâm đi tôi cũng không lỡ rời xa anh, dù sao chỉ có anh mới có thể cho tôi những thứ mà tôi muốn.”
“Hứa yêu tinh.” Lệ Quân Trầm vùi mặt vào ngực cô, quấn quýt với cô.
- ----
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm Thâm phải đi làm, cô đợi Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm vừa đóng cúc cáo vest vừa chậm rãi đi xuống nhà.
“Đang đợi tôi sao?”
“Đang đợi xe của anh.” Hôm nay Hứa Thâm Thâm ăn mặc rất chuyên nghiệp, quần dài màu đen và áo sơ mi trắng, trên người khoác một chiếc túi xách màu nâu còn chân thì đi đôi giày cao gót màu đen cao khoảng tám centimet.
Vì thể diện cô phải liều mạng.
“Đúng lúc, cùng tới Lệ thị đi, gặp Diệp Tiêu Nhiên với tôi.” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm không chút rung động nào.
Hứa Thâm Thâm nhớ tới lời nói của anh hôm qua, biết là hôm nay chắc chắn sẽ mưa bom bão đạn.
“Tôi có thể không đi không?” Hứa Thâm Thâm chau mày hỏi.
“Vậy thì cô tự đi đi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không hề mang tính chất thương lượng.
“Tôi đi.” Hứa Thâm Thâm đau khổ: “Ngày mai tôi sẽ học lái xe.”
“Cô không biết lái xe sao?” Lệ Quân Trầm dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm chột dạ, đỏ mặt cố tỏ ra mạnh mẽ: “Không được sao, ai có thể ngờ là Hứa gia lại đột nhiên phá sản, trước kia tôi toàn có tài xế đưa đón riêng đó.”
Lệ Quân Trầm cười khẽ:” Tôi dạy cô.”
Hứa Thâm Thẩm ngẩn người ra: “Anh bận như vậy thôi không cần nữa, hơn nữa phải đến trường học lái xe chứ.”
“Lý luận không thể bằng được thực hành thực tế.” Lệ Quân Trầm nói.
“Lệ tiên sinh, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh sao?” Đột nhiên Hứa Thâm Thâm hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm bỗng dưng đỏ ửng lên: “Cô lo được chắc.”
“Nếu như anh và tôi đều là lần đầu tiên của nhau, sao anh lại có thể làm tốt tới như vậy?” Hứa Thâm Thâm hỏi một cách sâu sắc.
“Hứa Thâm Thâm, cô không biết xấu hổ hả?” Lệ Quân Trầm giận dữ nói.
“Lý luận không bằng thực hành thực tế, tôi thực sự muốn biết là trước khi anh chưa gặp tôi có phải là nhà lý luận không?” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội.
Hứa Thâm Thâm cười rất khẽ: “Ghen rồi sao?”
“Không.” Lệ Quân Trầm không thích cảm giác bị cô đùa giỡn.
Gương mặt u ám của anh khiến Hứa Thâm Thâm không dám nói.
“Anh ta là ai?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Diệp Tiêu Nhiên, anh trai của Diệp Mạc Phàm.” Hứa Thâm Thâm trả lời: “Hôm nay anh ta tới công ty tìm tôi, mời tôi ăn cơm rồi muốn tôi bắt cầu quan hệ để gặp mặt anh.”
“Cô đồng ý rồi sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm buông đũa xuống: “Nếu như tôi từ chối thì tôi sẽ không nhắc chuyện này với anh.”
Loảng xoảng!
Lệ Quân Trầm đặt bát đũa xuống, đôi mắt đen lạnh lùng: “Hứa Thâm Thâm có phải cô đã quên bản thân mình là người phụ nữ của ai?”
“Lệ tiên sinh, anh đừng quá kích động, tôi và anh cùng hội cùng thuyền mà.” Hứa Thâm Thâm lập tức mất hết khí thế dịu dàng nhìn Lệ Quân Trầm giải thích: “Hơn nữa chuyện của công xưởng Mẫn Nam muốn giải quyết ra sao, quyền chủ động nằm trong tay anh cả.”
Cô chỉ muốn bắt cầu chút thôi.
Lệ Quần Trầm lạnh lùng nhìn cô, đứng dậy đi lên tầng.
Anh ấy tức giận rồi sao?
Hứa Thâm Thâm vừa nãy còn đang vui vẻ như vậy mà lại tức giận là sao?
“Lệ tiên sinh?” Cô hét lên: “Anh không ăn nữa sao?”
“Đừng gọi tôi!” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Anh không có ở đây tôi ăn không ngon.” Hứa Thâm Thâm nói với vẻ u sầu.
Lệ Quân Trầm dừng bước lại, sắc mặt có vẻ hơi dãn ra: “Đồ ăn không được để thừa nếu không tôi sẽ không cho cô gặp anh ta.”
“Vậy thì tôi sẽ để thừa lại.” Hứa Thâm Thâm phồng mang trợn má, sao cô có thể vì mộ người đàn ông mà làm khó bản thân mình chứ.
Lệ Quân Trầm không khỏi nhoẻn miệng cười, không nói gì đi về phía thư phòng ở tầng hai.
Hứa Thâm Thâm ăn cơm một mình, dọn dẹp một mình, rửa bát một mình.
Cảm xúc rung động đều bay biến.
Lệ Quân Trầm nhìn cô qua màn hình CCTV tỏ vẻ ý vị sâu xa.
Hứa Thâm Thâm thực sự thông minh lanh lợi, cô còn biết nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Cô không hề giống như biểu hiện đơn thuần bên ngoài.
Anh nhíu mày, tắt CCTV đi sau đó rút một điều thuốc đặt vào miệng.
Nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời cô nói nên lại vứt thuốc lá đi.
Cốc cốc!
Hứa Thâm Thâm đứng ở bên ngoài cửa thư phòng: “Lệ tiên sinh, tôi đã nấu cho anh bát canh tuyết lê ngân nhĩ, để ở cửa rồi nhé.”
“Bưng vào đi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Cửa được đẩy ra kêu két một tiếng, Hứa Thâm Thâm bưng canh tuyết lê ngân nhĩ đi vào trong.
Hứa Thâm Thâm thật đáng yêu.
Lệ Quân Trầm đã nghĩ như vậy.
Cô bước tới đặt khay đồ ăn lên bàn: “Vậy tôi ra ngoài nhé.”
“Quay lại.” Làm sao Lệ Quân Trầm có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy.
Hứa Thâm Thâm quay ngược lại, đứng trước mặt anh giống như học sinh đang chờ thầy giáo lên lớp.
“Lại gần tôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, đôi mắt nên thâm trầm sâu sắc.
Cô đi tới, Lệ Quân Trầm kéo cô ôm vào lòng.
Hứa Thâm Thâm ngồi trên đùi anh, cảm thấy hơn bất an.
“Cô đút cho tôi đi.” Lệ Quân Trầm nói.
Anh không có tay sao?
Hứa Thâm Thâm thực sự muốn hỏi như vậy nhưng không có cam đảm để hỏi.
Cô bưng bát canh tuyết lê ngân nhĩ đang còn ấm, múc một thìa và đưa tới miệng của Lệ Quân Trầm.
Môi mỏng của Lệ Quân Trầm rất đẹp, vành môi rõ ràng, hồng thắm, điều đặc biệt chính là rất gợi cảm.
Anh nếm thử canh cô nấu, ánh mắt trầm lắng.
“Có ngon không?” Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm Thâm nấu canh cho người khác ăn nên có hơi lo lắng.
“Ừm.” Lệ Quân Trầm gật đầu, cầm tài liệu trên bàn lên.
Hứa Thâm Thâm lại đút cho anh thêm mấy thìa nữa nhưng hai người không nói gì với nhau.
Tầm mắt của cô lại nhìn về phía tài liệu trong tay Lệ Quân Trầm.
“Đây là đơn yêu cầu bồi thường.” Lệ Quân Trầm không đợi cô lên tiếng chủ động nói: “Ngày mai đơn yêu cầu bồi thường này sẽ được đưa tới tập đoàn Diệp thị.”
“Khoản bồi thường là bao nhiêu?” Hứa Thâm Thâm hỏi.
“Ban đầu chỉ muốn khoảng một trăm triệu nhưng bây giờ thấy cô đã làm chuyện khiến tôi không vui nên tôi quyết định đòi một trăm năm mươi triệu.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: “Năm mươi triệu kia coi như là phí tổn thất tinh thần.”
Hứa Thâm Thâm cắn môi: “Tôi đã không còn có quan hệ gì với Diệp gia nữa rồi.”
“Hừ, Diệp Tiêu Nhiên lại cầu hôn cô, tôi sẽ thay cô thăm dò trước xem anh ta có thực sự thích cô hay không.”
“Thăm dò thế nào?” Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc.
Lệ Quân Trầm đặt tay ở eo của cô ánh mắt u ám: “Nếu như trả tôi gấp đôi, tôi sẽ trả tự do cho cô.”
Hứa Thâm Thâm cười: “Lệ tiên sinh, anh thực sự quá đề cao tôi rồi, sao mà Diệp gia có thể đồng ý được.”
“Có đồng ý hay không thì ngày mai sẽ rõ.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
“Nếu như Diệp Tiêu Nhiên đồng ý thì sao?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh một cách nghiêm túc, anh sẽ buông tay sao?
Lệ Quân Trầm cười: “Hứa Thâm Thâm cô mới theo tôi được vài ngày đã muốn đi rồi sao?”
Cánh tay anh đặt sau lưng cô đang xiết chặt, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Cho tôi gấp ba tôi cũng không tha cho cô đâu, hơn nữa tôi vẫn chưa chơi đủ mà.”
Hứa Thâm Thâm nhìn anh, gương mặt sáng như ngọc khẽ lộ ra nụ cười đau thương, cô giơ tay vuốt xương lông mày của anh, mũi anh và cố kìm nén sự đau lòng: “Lệ tiên sinh yên tâm đi tôi cũng không lỡ rời xa anh, dù sao chỉ có anh mới có thể cho tôi những thứ mà tôi muốn.”
“Hứa yêu tinh.” Lệ Quân Trầm vùi mặt vào ngực cô, quấn quýt với cô.
- ----
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm Thâm phải đi làm, cô đợi Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm vừa đóng cúc cáo vest vừa chậm rãi đi xuống nhà.
“Đang đợi tôi sao?”
“Đang đợi xe của anh.” Hôm nay Hứa Thâm Thâm ăn mặc rất chuyên nghiệp, quần dài màu đen và áo sơ mi trắng, trên người khoác một chiếc túi xách màu nâu còn chân thì đi đôi giày cao gót màu đen cao khoảng tám centimet.
Vì thể diện cô phải liều mạng.
“Đúng lúc, cùng tới Lệ thị đi, gặp Diệp Tiêu Nhiên với tôi.” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm không chút rung động nào.
Hứa Thâm Thâm nhớ tới lời nói của anh hôm qua, biết là hôm nay chắc chắn sẽ mưa bom bão đạn.
“Tôi có thể không đi không?” Hứa Thâm Thâm chau mày hỏi.
“Vậy thì cô tự đi đi.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm không hề mang tính chất thương lượng.
“Tôi đi.” Hứa Thâm Thâm đau khổ: “Ngày mai tôi sẽ học lái xe.”
“Cô không biết lái xe sao?” Lệ Quân Trầm dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm chột dạ, đỏ mặt cố tỏ ra mạnh mẽ: “Không được sao, ai có thể ngờ là Hứa gia lại đột nhiên phá sản, trước kia tôi toàn có tài xế đưa đón riêng đó.”
Lệ Quân Trầm cười khẽ:” Tôi dạy cô.”
Hứa Thâm Thẩm ngẩn người ra: “Anh bận như vậy thôi không cần nữa, hơn nữa phải đến trường học lái xe chứ.”
“Lý luận không thể bằng được thực hành thực tế.” Lệ Quân Trầm nói.
“Lệ tiên sinh, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh sao?” Đột nhiên Hứa Thâm Thâm hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Trầm bỗng dưng đỏ ửng lên: “Cô lo được chắc.”
“Nếu như anh và tôi đều là lần đầu tiên của nhau, sao anh lại có thể làm tốt tới như vậy?” Hứa Thâm Thâm hỏi một cách sâu sắc.
“Hứa Thâm Thâm, cô không biết xấu hổ hả?” Lệ Quân Trầm giận dữ nói.
“Lý luận không bằng thực hành thực tế, tôi thực sự muốn biết là trước khi anh chưa gặp tôi có phải là nhà lý luận không?” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội.
/50
|