Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, quay về bên cạnh Lệ Quân Trầm, nhỏ giọng nói: “Lệ tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay đã dẫn tôi đến, để tôi kiếm được một món hời.”
Lệ Quân Trầm nhìn con hồ ly bên cạnh, môi mỏng khẽ mở: “Đừng khách sáo.”
Hứa Thâm Thâm nhếch đôi môi đỏ bừng lên, hôm nay thật sự được hời.
Vốn định dùng đoạn video này uy hiếp Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện, không ngờ lại lộ ra trước mặt Bạch Quang Huy, để cô lấy lại được 10% cổ phần công ty, thật may mắn!
Bạch Quang Huy đã không còn hào hứng quay lại tiệc mừng thọ nữa, nện mạnh cây gậy trong tay xuống đất, đưa tay chỉ vào Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm: “Hai đứa đi qua đây với ông!”
Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm biết mình bị mất mặt, không dám ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt đi theo Bạch Quang Huy.
Khách khứa tham gia tiệc mừng thọ nhìn thấy chủ nhân bữa tiệc đi rồi, cũng không hứng thú ở lại nữa, đều rời đi.
Lệ Quân Trầm định dẫn Hứa Thâm Thâm rời đi, Bạch phu nhân lại nói: “Quân Trầm, đêm nay ở lại đây đi.”
“Muốn ở lại một đêm không?” Lệ Quân Trầm cúi đầu hỏi Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nghe anh.”
Hai người cười ý vị thâm trường, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Ở lại đương nhiên là tốt, có thể khiến Bạch gia ngột ngạt, cớ sao không làm.
Bạch phu nhân cũng không ngờ, chính mình đã giữ lại hai phiền toái lớn này.
Bạch phu nhân bảo người làm dẫn Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm lên phòng trên lầu. Vừa vào cửa, Lệ Quân Trầm lập tức đóng cửa lại, sau đó đè Hứa Thâm Thâm lên cánh cửa.
Anh đã nhịn ba ngày không chạm vào cô rồi.
Ba ngày đó là trong lễ tang của ba cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều vô cùng khát vọng, nhưng chỉ có thể nhẫn nại.
Không thể không thừa nhận, cơ thể tiểu hồ ly này, làm anh say mê.
Hứa Thâm Thâm bất ngờ bị anh hôn nồng nhiệt, đầu óc choáng váng.
Lúc cô bị hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu còn một chút lý trí khiến cô tỉnh táo lại: “Lệ tiên sinh, tôi không mang thuốc tránh thai.”
Lệ Quân Trầm hôn từ đôi môi mềm mại đến xương quai xanh tinh xảo của cô, thậm chí còn thăm dò đi xuống, phát ra tiếng rên rỉ: “Nếu có thai thì sinh ra, tôi nuôi là được.”
Hô hấp của Hứa Thâm Thâm dồn dập, cô không thể mang thai!
Bởi vì cô không thể đối mặt với chuyện cốt nhục chia lìa.
“Lệ tiên sinh, hay là đêm nay chúng ta đổi phương thức khác nhé.” Hứa Thâm Thâm cười ái muội, đôi tay đặt lên vai Lệ Quân Trầm, đẩy anh ngã xuống giường lớn phía sau.
Lệ Quân Trầm nhìn tiểu yêu tinh trước mặt, ánh mắt sắc bén và thâm trầm, anh nằm thẳng trên giường, áo sơ mi trắng lịch sự tao nhã che khuất cơ bụng bằng phẳng, tràn ngập hương vị cấm dục.
Hứa Thâm Thâm nuốt nước miếng, người đàn ông này quá gợi cảm, không cởi quần áo đã làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô.
“Ngẩn ngơ cái gì?” Giọng nói Lệ Quân Trầm thâm trầm.
Hứa Thâm Thâm không dám chậm trễ, rối loạn đi đến, vô cùng thư thái cười: “Phải chơi chút mới mẻ, anh đừng gấp.”
Lệ Quân Trầm cười như không cười, khóe mắt nhìn cô, giống như muốn nhìn xem tiểu yêu tinh này có thể làm ra chuyện mới mẻ gì.
Đôi mắt đào hoa của Hứa Thâm Thâm khẽ đảo, cởi giày ra, sau đó ngồi trên người anh.
Cô dùng tay kéo cà vạt anh, cười tủm tỉm: “Lệ tiên sinh, dáng vẻ này của anh thật dụ hoặc người, tôi cũng sắp không cầm lòng nổi.”
“Phải không?” Lệ Quân Trầm đưa tay gối sau đầu, đôi mắt đen nhánh, thâm thúy nheo lại, giống như anh mới là báo săn.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay mình, sao lại có cảm giác bị động thế này?
Cô cười xấu xa, duỗi tay cởi dây lưng của anh, vì không muốn mang thai, cô chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.
Một tiếng sau, Hứa Thâm Thâm mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, tê liệt ngã xuống giường.
Mà Lệ Quân Trầm nằm bên cạnh cô, đưa tay đỡ má, cười như không cười nhìn cô, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng, trầm thấp cười, vô cùng mị hoặc.
“Lệ tiên sinh, anh quá mạnh.” Hứa Thâm Thâm xoa đôi tay nhức mỏi, trên khuôn mặt trắng nõn viết hai chữ bất mãn.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực, bàn tay to tham lam đưa vào trong nội y của cô, cười lạnh nói: “Muốn dùng tay giải quyết giúp tôi, cô thật ngây thơ.”
“Chỉ cần anh sảng khoái là được tồi, còn để ý tôi dùng biện pháp gì à?” Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi, gương mặt lên án.
“Có thể thỏa mãn tôi, chỉ có….” Lệ Quân Trầm cười tà mị, xoay người đè lên người cô: “Thân thể cô.”
….
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, Lệ Quân Trầm đã ngồi trên ghế trong phòng đọc sách.
Cô như một con mèo lười biếng, duỗi người, ngáp một cái, tư thế quyến rũ hờn dỗi.
“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.” Cô dùng chăn che thân thể mình, chào Lệ Quân Trầm một tiếng, rồi duỗi tay lấy quần áo của mình.
Nhưng quần áo đã bị Lệ Quân Trầm xé rách, sợ là không mặc được.
Lúc đang u oán, thì giọng nói thanh lãnh của Lệ Quân Trầm vang lên: “Tôi đã cầm quần áo vào phòng tắm rồi.”
Hứa Thâm Thâm nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô bọc chăn đi xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà.
“Chờ một chút.” Lệ Quân Trầm kéo chăn từ phía sau, nói: “Cô muốn làm ướt chăn sao?”
“Nhưng tôi không thể trần truồng được.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, gương mặt tinh xảo lộ vẻ khó chịu.
Lệ Quân Trầm càng muốn trêu cô: “Trong phòng chỉ có tôi và cô, cô để ý cái gì?”
Bởi vì có anh nên mới để ý đấy! Hứa Thâm Thâm mắng thầm.
“Tôi xấu hổ.” Hứa Thâm Thâm nheo mắt cười, trong lòng lại nói thầm: Mắc mớ gì đến anh!
“Trong từ điển của cô có hai chữ xấu hổ cơ à?” Lệ Quân Trầm cố ý kéo chăn của cô.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấu tâm tư anh, cười nhạt: “Thì ra Lệ tiên sinh thích cái giọng điệu kia à, đáng tiếc tôi lại là hồ ly tinh.”
“Giọng điệu gì?” Lệ Quân Trầm hỏi.
“Chính là làm bộ làm tịch.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.
Lệ Quân Trầm dứng dậy, kéo chăn trên người cô xuống, rồi ôm cô vào ngực, một tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay nâng cằm cô lên, nói: “Đáng tiếc, tôi chỉ thích loại thanh thuần lại phóng đãng như cô!”
Hứa Thâm Thâm hừ hừ: “Khẩu vị nặng!”
Cốc cốc!
Bên ngoài có người gõ cửa.
Hứa Thâm Thâm hoảng sợ, cô không mặc quần áo, muốn đẩy Lệ Quân Trầm ra trốn vào phòng tắm.
Ai ngờ, Lệ Quân Trầm lại ôm cô xoay lại, giấu cô trong ngực mình, dùng tây trang màu đen trên người mình bọc lấy thân thể cô.
Hứa Thâm Thâm không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại dán vào ngực anh, yếu đuối không xương như rắn nước, tinh tế mê người, khiến đáy lòng anh nổi lên từng gợn sóng, vô thức bọc cô càng chặt.
“Vào đi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói với người bên ngoài.
Diệp Mạc Phàm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lệ Quân Trầm đưa lưng về phía mình thì sửng sốt, sau đó nhìn thấy Hứa Thâm Thâm ở trong lòng Lệ Quân Trầm lộ đùi đẹp ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Làm sao anh ta lại không hiểu Hứa Thâm Thâm đang ở trạng thái nào.
Lệ Quân Trầm nhìn con hồ ly bên cạnh, môi mỏng khẽ mở: “Đừng khách sáo.”
Hứa Thâm Thâm nhếch đôi môi đỏ bừng lên, hôm nay thật sự được hời.
Vốn định dùng đoạn video này uy hiếp Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện, không ngờ lại lộ ra trước mặt Bạch Quang Huy, để cô lấy lại được 10% cổ phần công ty, thật may mắn!
Bạch Quang Huy đã không còn hào hứng quay lại tiệc mừng thọ nữa, nện mạnh cây gậy trong tay xuống đất, đưa tay chỉ vào Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm: “Hai đứa đi qua đây với ông!”
Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm biết mình bị mất mặt, không dám ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt đi theo Bạch Quang Huy.
Khách khứa tham gia tiệc mừng thọ nhìn thấy chủ nhân bữa tiệc đi rồi, cũng không hứng thú ở lại nữa, đều rời đi.
Lệ Quân Trầm định dẫn Hứa Thâm Thâm rời đi, Bạch phu nhân lại nói: “Quân Trầm, đêm nay ở lại đây đi.”
“Muốn ở lại một đêm không?” Lệ Quân Trầm cúi đầu hỏi Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nghe anh.”
Hai người cười ý vị thâm trường, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Ở lại đương nhiên là tốt, có thể khiến Bạch gia ngột ngạt, cớ sao không làm.
Bạch phu nhân cũng không ngờ, chính mình đã giữ lại hai phiền toái lớn này.
Bạch phu nhân bảo người làm dẫn Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm lên phòng trên lầu. Vừa vào cửa, Lệ Quân Trầm lập tức đóng cửa lại, sau đó đè Hứa Thâm Thâm lên cánh cửa.
Anh đã nhịn ba ngày không chạm vào cô rồi.
Ba ngày đó là trong lễ tang của ba cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều vô cùng khát vọng, nhưng chỉ có thể nhẫn nại.
Không thể không thừa nhận, cơ thể tiểu hồ ly này, làm anh say mê.
Hứa Thâm Thâm bất ngờ bị anh hôn nồng nhiệt, đầu óc choáng váng.
Lúc cô bị hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu còn một chút lý trí khiến cô tỉnh táo lại: “Lệ tiên sinh, tôi không mang thuốc tránh thai.”
Lệ Quân Trầm hôn từ đôi môi mềm mại đến xương quai xanh tinh xảo của cô, thậm chí còn thăm dò đi xuống, phát ra tiếng rên rỉ: “Nếu có thai thì sinh ra, tôi nuôi là được.”
Hô hấp của Hứa Thâm Thâm dồn dập, cô không thể mang thai!
Bởi vì cô không thể đối mặt với chuyện cốt nhục chia lìa.
“Lệ tiên sinh, hay là đêm nay chúng ta đổi phương thức khác nhé.” Hứa Thâm Thâm cười ái muội, đôi tay đặt lên vai Lệ Quân Trầm, đẩy anh ngã xuống giường lớn phía sau.
Lệ Quân Trầm nhìn tiểu yêu tinh trước mặt, ánh mắt sắc bén và thâm trầm, anh nằm thẳng trên giường, áo sơ mi trắng lịch sự tao nhã che khuất cơ bụng bằng phẳng, tràn ngập hương vị cấm dục.
Hứa Thâm Thâm nuốt nước miếng, người đàn ông này quá gợi cảm, không cởi quần áo đã làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô.
“Ngẩn ngơ cái gì?” Giọng nói Lệ Quân Trầm thâm trầm.
Hứa Thâm Thâm không dám chậm trễ, rối loạn đi đến, vô cùng thư thái cười: “Phải chơi chút mới mẻ, anh đừng gấp.”
Lệ Quân Trầm cười như không cười, khóe mắt nhìn cô, giống như muốn nhìn xem tiểu yêu tinh này có thể làm ra chuyện mới mẻ gì.
Đôi mắt đào hoa của Hứa Thâm Thâm khẽ đảo, cởi giày ra, sau đó ngồi trên người anh.
Cô dùng tay kéo cà vạt anh, cười tủm tỉm: “Lệ tiên sinh, dáng vẻ này của anh thật dụ hoặc người, tôi cũng sắp không cầm lòng nổi.”
“Phải không?” Lệ Quân Trầm đưa tay gối sau đầu, đôi mắt đen nhánh, thâm thúy nheo lại, giống như anh mới là báo săn.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay mình, sao lại có cảm giác bị động thế này?
Cô cười xấu xa, duỗi tay cởi dây lưng của anh, vì không muốn mang thai, cô chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.
Một tiếng sau, Hứa Thâm Thâm mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, tê liệt ngã xuống giường.
Mà Lệ Quân Trầm nằm bên cạnh cô, đưa tay đỡ má, cười như không cười nhìn cô, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng, trầm thấp cười, vô cùng mị hoặc.
“Lệ tiên sinh, anh quá mạnh.” Hứa Thâm Thâm xoa đôi tay nhức mỏi, trên khuôn mặt trắng nõn viết hai chữ bất mãn.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực, bàn tay to tham lam đưa vào trong nội y của cô, cười lạnh nói: “Muốn dùng tay giải quyết giúp tôi, cô thật ngây thơ.”
“Chỉ cần anh sảng khoái là được tồi, còn để ý tôi dùng biện pháp gì à?” Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi, gương mặt lên án.
“Có thể thỏa mãn tôi, chỉ có….” Lệ Quân Trầm cười tà mị, xoay người đè lên người cô: “Thân thể cô.”
….
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, Lệ Quân Trầm đã ngồi trên ghế trong phòng đọc sách.
Cô như một con mèo lười biếng, duỗi người, ngáp một cái, tư thế quyến rũ hờn dỗi.
“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.” Cô dùng chăn che thân thể mình, chào Lệ Quân Trầm một tiếng, rồi duỗi tay lấy quần áo của mình.
Nhưng quần áo đã bị Lệ Quân Trầm xé rách, sợ là không mặc được.
Lúc đang u oán, thì giọng nói thanh lãnh của Lệ Quân Trầm vang lên: “Tôi đã cầm quần áo vào phòng tắm rồi.”
Hứa Thâm Thâm nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô bọc chăn đi xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà.
“Chờ một chút.” Lệ Quân Trầm kéo chăn từ phía sau, nói: “Cô muốn làm ướt chăn sao?”
“Nhưng tôi không thể trần truồng được.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, gương mặt tinh xảo lộ vẻ khó chịu.
Lệ Quân Trầm càng muốn trêu cô: “Trong phòng chỉ có tôi và cô, cô để ý cái gì?”
Bởi vì có anh nên mới để ý đấy! Hứa Thâm Thâm mắng thầm.
“Tôi xấu hổ.” Hứa Thâm Thâm nheo mắt cười, trong lòng lại nói thầm: Mắc mớ gì đến anh!
“Trong từ điển của cô có hai chữ xấu hổ cơ à?” Lệ Quân Trầm cố ý kéo chăn của cô.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấu tâm tư anh, cười nhạt: “Thì ra Lệ tiên sinh thích cái giọng điệu kia à, đáng tiếc tôi lại là hồ ly tinh.”
“Giọng điệu gì?” Lệ Quân Trầm hỏi.
“Chính là làm bộ làm tịch.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.
Lệ Quân Trầm dứng dậy, kéo chăn trên người cô xuống, rồi ôm cô vào ngực, một tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay nâng cằm cô lên, nói: “Đáng tiếc, tôi chỉ thích loại thanh thuần lại phóng đãng như cô!”
Hứa Thâm Thâm hừ hừ: “Khẩu vị nặng!”
Cốc cốc!
Bên ngoài có người gõ cửa.
Hứa Thâm Thâm hoảng sợ, cô không mặc quần áo, muốn đẩy Lệ Quân Trầm ra trốn vào phòng tắm.
Ai ngờ, Lệ Quân Trầm lại ôm cô xoay lại, giấu cô trong ngực mình, dùng tây trang màu đen trên người mình bọc lấy thân thể cô.
Hứa Thâm Thâm không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại dán vào ngực anh, yếu đuối không xương như rắn nước, tinh tế mê người, khiến đáy lòng anh nổi lên từng gợn sóng, vô thức bọc cô càng chặt.
“Vào đi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói với người bên ngoài.
Diệp Mạc Phàm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lệ Quân Trầm đưa lưng về phía mình thì sửng sốt, sau đó nhìn thấy Hứa Thâm Thâm ở trong lòng Lệ Quân Trầm lộ đùi đẹp ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Làm sao anh ta lại không hiểu Hứa Thâm Thâm đang ở trạng thái nào.
/50
|