Bên ngoài cửa nhà họ Hoàng, Phác Hựu Âm đứng nhấn chuông, không ai mở cửa nên hắn đành tự đi vào. Đi qua khoảng vườn lớn, liếc mắt thấy hai bạn nhỏ chơi đùa.
Hắn biết người kia là Uần Đồng, người vợ nhỏ được Hoàng Thiên Bá nuôi dưỡng 10 năm nay, bên cạnh là em họ của Hoàng Thiên Bá. Người này lúc nhỏ Phác Hựu Âm có gặp vài lần.
Nán lại một lúc, Phác Hựu Âm chăm chú nhìn Bạch Thạc Ân. Môi cong lên tạo nụ cười mờ nhạt.
"Thật giống tiểu hồ ly."
Gương mặt nhỏ nhắn, môi hồng, da trắng, dáng vóc nhỏ bé. Chỉ nhiêu đây thôi hắn cũng đoán được Bạch Thạc Ân là thuộc hệ người có nốt ruồi đỏ rồi.
Phác Hựu Âm đi thẳng vào nhà, hắn rất quen thuộc ngôi nhà này, bước được vài bước thì gặp Tiều Đào. Cô ả bị vẻ đẹp của hắn thu hút mà nhìn hắn đến thất thần, sao lại có người đẹp trai như thế chứ? Đẹp ngang ngửa với cậu chủ nhà này.
"Anh Thiên Bá đâu?"
Cô ta nhìn hắn mà không nghe được hắn nói gì. Hắn không kiên nhẫn hơi bực mình.
"Này."
Cô ta giật mình..
"Dạ? Dạ?"
"Tôi hỏi anh Bá đâu rồi?" Hắn gẵn giọng hỏi.
"Dạ.. Dạ trên phòng làm việc ạ." Cô ả bị hắn làm cho sợ run rẩy đáp.
Phác Hựu Ẩm một mạch đi thẳng lên phòng, Tiểu Hoa thần thờ nhìn theo bóng lưng của hắn, tay đặt lên nơi chứa trái tim.
"Cái này là yêu ngay lần đầu gặp sao?" 3*
Tim cô ta đập loạn nhịp. Thấy bóng dáng quản gia nên vội vàng tiếp tục làm việc của mình.
Sáng sớm, Bạch Thạc Ân cùng Uẩn Đồng đang mang cặp đợi Hoàng Thiên Bá đưa đi học, bỗng Bạch Thạc Ân nhìn thấy Phác Hựu Âm đúng lúc đi bộ đi học, cậu vội vàng quay qua nói với Uẩn Đồng.
"Cậu đi với anh họ đi nha, mình đi trước đây." Gấp gáp chạy theo phía sau Phác Hựu Âm.
"Ê... Ê..." Bé con không kịp hỏi lí do thì cậu bạn nhỏ đã chạy đi mất hút.
Bạch Thạc Ần lon ton chạy theo sau nhưng vẫn ý tứ cách xa vài mét, chẳng dám lại gần, cứ im lặng mà lẽo đẽo theo sau.
Phác Hựu Âm biết là có cái đuôi nhỏ đi theo sau mình. Vài ngày sau vẫn vậy nhưng hắn có vẻ không thích điều này. Hắn có thói quen là sáng đi bộ đến trường mặc dù trường hơi xa. Nhưng hắn không muốn người kia đi theo vì trường xa và dạo này trời đang chuyển lạnh. 3)
Ngày nào Bạch Thạc Ân cũng cố dậy sớm đứng đợi, xách cặp chạy theo hắn. Bỗng hôm nay Phác Hựu Âm dừng lại, Bạch Thạc Ân cũng nhanh chóng dừng chân.
'Lại đi theo nữa à? Không chán sao?" Phác Hựu Ẩm không vui xoay người lại nói với cậu.
"Ai... Ai nói em đi theo anh. Đường này là đường đến trường cơ mà." Cậu bạn nhỏ lắp bắp rụt rè lùi ra sau vài bước.
"Ngày nào cũng theo sau, không đi theo thì là gì?" Balo đeo một bên vai, hai tay thong thả đút vào túi, chân dài bước hai bước lại gần Bạch Thạc Ân. (
Nhóc con tinh nghịch chạy lên đứng ngang bằng hắn.
"Như vậy là không đi theo nữa rồi." Theo sau thì gọi là theo đuôi, còn đi bằng nhau thì không bị gọi là theo đuôi
nนัล roi.
"Đi cách xa tôi ra." Hắn chỉ là muốn đuổi cái đuôi nhỏ này thôi, không ngờ lại bị cậu cãi chày cãi cối.
Hắn không nói được nữa nên đành đi tiếp. Bạch Thạc Ân lại tiếp tục đi theo, lại tiếp tục hành trình làm cái đuôi nhỏ khi ra về.
"Đi theo nữa à?" Hắn bất lực dừng lại.
"Đường về nhà em mà." Cậu nhóc cứng miệng đáp trả.
"Sao anh Bá đến đón mà không theo về?"
"Em thích đi bộ... Với anh..." Càng nói càng nhỏ. Câu "với anh" nhỏ dần. Nhưng Phác Hựu Âm vẫn nghe, môi vẽ ra một nụ cười mờ nhạt khó ai nhận thấy. 2
Bước sang tháng 11 trời bắt đầu lạnh lẽo dần, sáng sớm Bạch Thạc Ân vẫn như cũ đứng chờ Phác Hựu Âm đi học. Hắn đi ra thấy cậu, bất giác hắn cau mày lại, bỏ đi trước. Hắn là đang tức giận, sao mà hắn đã hất hủi đến thế kia mà vẫn lì lợm bám theo.
Bạch Thạc Ân đi bộ hình như trời lạnh hơn lúc nãy khi ở nhà, quên mất là ở nhà có máy sưởi. Áo của cậu không đủ ấm. Ôm người co ro đi theo hắn, Phác Hựu Âm dừng chân lại. Không thể nào chịu được cái con người này, sao có thể ì lợm như vậy. Cởi áo khoác ra đi đến gần mặc vào cho Thạc Ân rồi lại tiêu soái đi trước.
Nhóc con bất ngờ đứng cười ngốc nghếch, áo này của hắn thật ấm, Bạch Thạc Ân chạy lại gần hắn.
"Đưa áo cho em rồi lấy gì anh mặc, anh không lạnh sao?"
"Không lạnh."
"Anh Âm. Em thật rất thích anh đó."
"Vô vị."
"Em nói thật, thích anh ngay lần đầu gặp."
Hắn im lặng không nói gì, tâm tư trầm ngâm. "Chỉ là thoáng qua nhất thời cảm nắng, sẽ nhanh quên thôi." (
"Nhất định em sẽ theo đuổi được anh." Bạch Thạc Ân hét lên.
Phác Hựu Âm không đáp lại, chỉ im lặng đi vào cổng trường.
Đến trường hắn bỏ đi về lớp, bước được vài bước hắn xoay người lại nhìn bóng lưng nhỏ người nọ nói chỉ đủ bản thần nghe.
"Mong là như em nói, không phải cảm xúc thoáng qua." Khi nói ra câu này, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ buồn bã.
Ai đó vui vẻ mặc áo khoác của Phác Hựu Âm về lớp, vừa đi vừa cười đến ngốc nghếch, khiến cho Uẩn Đồng nhìn đến hoang mang, cứ nghĩ tưởng Bạch Thạc Ân có vấn đề gì.
Giờ ra chơi.
"Uẩn Đồng ở đây, mình đi mua nước."
Không đợi Uẩn Đồng trả lời thì Bạch Thạc Ân đã ôm áo khoác chạy đi. Cậu nhóc là mượn cớ mua nước cho Uẩn Đồng để mua nước cho Phác Hựu Âm.
Mấy nữ sinh nhìn thấy áo khoác quen thuộc là áo của Phác Hựu Âm. Tại sao lại ở trên người của Thạc Ân?
Bọn họ hậm hực tức giận đi nhanh đến, túm lấy áo của cậu mạnh mẽ giật ra.
"Là áo của anh Hựu Âm ai cho mày mặc?"
"Ơ hay. Tao mặc áo anh ấy chứ có mặc áo mấy mày đâu?" Bạch Thạc Ân cũng không yếu thế dõng dạc giật lại áo khỏi tay người kia.
"Mày." Người kia tức giận.
Một người trong số đó ra tay muốn đánh Thạc Ân nhưng cậu nhanh mắt nhìn thấy cản và đánh ngược lại, đánh mạnh đến nỗi chảy máu trên môi.
"Nói cho mà biết, Bạch Thạc Ân này không dễ bắt nạt đâu nghe chưa?"
"Mày dám đánh tao?" Người nọ gầm gừ tức giận.
Bọn họ hùa nhau muốn đánh hội đồng cậu, may mắn Phác Hựu Âm đến kịp kéo Bạch Thạc Ân ra khỏi vòng vây.
'"Làm càn cái gì?" Lạnh mặt với đám học sinh đó, giây sau lại dịu dàng xoay người lại hỏi nhóc con kia. "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Bạch Thạc Ân lắc đầu.
"Dạ... Dạ."
Tụi nó tuy không phục nhưng Phác Hựu Âm đã lên tiếng thì không ai dám manh động. Hắn kéo cậu đi, hai bàn tay nắm chặt nhau, Bạch Thạc Ân nhìn đến thất thần, đi ra khỏi canteen thì buông tay ra ra.
"Có thôi đi không hả?" Bị cậu nhìn chăm chăm hắn cũng không thể tự nhiên được.
"Cho anh, trả áo anh." Bạch Thạc Ân ngập ngừng một chút rồi lấy hết can đảm nói tiếp. "Còn có, cảm ơn anh đã giúp em. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu. Em thích anh."
Người kia chưa kịp nói gì, cậu đưa nước và áo cho hắn rồi một mạch chạy đi, không cho hắn một cơ hội để nói, vì cậu sợ hắn sẽ nói ra nhưng lời hất hủi làm cậu đau lòng nản chí.
Hắn không đuổi theo, chỉ đứng nhìn bóng lưng nhỏ chạy đi.
Lời trong lòng tự nói tự nghe. "Em còn trẻ con, em sẽ không hiểu thế nào là yêu một người đâu. Sẽ rất đau khổ."
Hắn biết người kia là Uần Đồng, người vợ nhỏ được Hoàng Thiên Bá nuôi dưỡng 10 năm nay, bên cạnh là em họ của Hoàng Thiên Bá. Người này lúc nhỏ Phác Hựu Âm có gặp vài lần.
Nán lại một lúc, Phác Hựu Âm chăm chú nhìn Bạch Thạc Ân. Môi cong lên tạo nụ cười mờ nhạt.
"Thật giống tiểu hồ ly."
Gương mặt nhỏ nhắn, môi hồng, da trắng, dáng vóc nhỏ bé. Chỉ nhiêu đây thôi hắn cũng đoán được Bạch Thạc Ân là thuộc hệ người có nốt ruồi đỏ rồi.
Phác Hựu Âm đi thẳng vào nhà, hắn rất quen thuộc ngôi nhà này, bước được vài bước thì gặp Tiều Đào. Cô ả bị vẻ đẹp của hắn thu hút mà nhìn hắn đến thất thần, sao lại có người đẹp trai như thế chứ? Đẹp ngang ngửa với cậu chủ nhà này.
"Anh Thiên Bá đâu?"
Cô ta nhìn hắn mà không nghe được hắn nói gì. Hắn không kiên nhẫn hơi bực mình.
"Này."
Cô ta giật mình..
"Dạ? Dạ?"
"Tôi hỏi anh Bá đâu rồi?" Hắn gẵn giọng hỏi.
"Dạ.. Dạ trên phòng làm việc ạ." Cô ả bị hắn làm cho sợ run rẩy đáp.
Phác Hựu Ẩm một mạch đi thẳng lên phòng, Tiểu Hoa thần thờ nhìn theo bóng lưng của hắn, tay đặt lên nơi chứa trái tim.
"Cái này là yêu ngay lần đầu gặp sao?" 3*
Tim cô ta đập loạn nhịp. Thấy bóng dáng quản gia nên vội vàng tiếp tục làm việc của mình.
Sáng sớm, Bạch Thạc Ân cùng Uẩn Đồng đang mang cặp đợi Hoàng Thiên Bá đưa đi học, bỗng Bạch Thạc Ân nhìn thấy Phác Hựu Âm đúng lúc đi bộ đi học, cậu vội vàng quay qua nói với Uẩn Đồng.
"Cậu đi với anh họ đi nha, mình đi trước đây." Gấp gáp chạy theo phía sau Phác Hựu Âm.
"Ê... Ê..." Bé con không kịp hỏi lí do thì cậu bạn nhỏ đã chạy đi mất hút.
Bạch Thạc Ần lon ton chạy theo sau nhưng vẫn ý tứ cách xa vài mét, chẳng dám lại gần, cứ im lặng mà lẽo đẽo theo sau.
Phác Hựu Âm biết là có cái đuôi nhỏ đi theo sau mình. Vài ngày sau vẫn vậy nhưng hắn có vẻ không thích điều này. Hắn có thói quen là sáng đi bộ đến trường mặc dù trường hơi xa. Nhưng hắn không muốn người kia đi theo vì trường xa và dạo này trời đang chuyển lạnh. 3)
Ngày nào Bạch Thạc Ân cũng cố dậy sớm đứng đợi, xách cặp chạy theo hắn. Bỗng hôm nay Phác Hựu Âm dừng lại, Bạch Thạc Ân cũng nhanh chóng dừng chân.
'Lại đi theo nữa à? Không chán sao?" Phác Hựu Ẩm không vui xoay người lại nói với cậu.
"Ai... Ai nói em đi theo anh. Đường này là đường đến trường cơ mà." Cậu bạn nhỏ lắp bắp rụt rè lùi ra sau vài bước.
"Ngày nào cũng theo sau, không đi theo thì là gì?" Balo đeo một bên vai, hai tay thong thả đút vào túi, chân dài bước hai bước lại gần Bạch Thạc Ân. (
Nhóc con tinh nghịch chạy lên đứng ngang bằng hắn.
"Như vậy là không đi theo nữa rồi." Theo sau thì gọi là theo đuôi, còn đi bằng nhau thì không bị gọi là theo đuôi
nนัล roi.
"Đi cách xa tôi ra." Hắn chỉ là muốn đuổi cái đuôi nhỏ này thôi, không ngờ lại bị cậu cãi chày cãi cối.
Hắn không nói được nữa nên đành đi tiếp. Bạch Thạc Ân lại tiếp tục đi theo, lại tiếp tục hành trình làm cái đuôi nhỏ khi ra về.
"Đi theo nữa à?" Hắn bất lực dừng lại.
"Đường về nhà em mà." Cậu nhóc cứng miệng đáp trả.
"Sao anh Bá đến đón mà không theo về?"
"Em thích đi bộ... Với anh..." Càng nói càng nhỏ. Câu "với anh" nhỏ dần. Nhưng Phác Hựu Âm vẫn nghe, môi vẽ ra một nụ cười mờ nhạt khó ai nhận thấy. 2
Bước sang tháng 11 trời bắt đầu lạnh lẽo dần, sáng sớm Bạch Thạc Ân vẫn như cũ đứng chờ Phác Hựu Âm đi học. Hắn đi ra thấy cậu, bất giác hắn cau mày lại, bỏ đi trước. Hắn là đang tức giận, sao mà hắn đã hất hủi đến thế kia mà vẫn lì lợm bám theo.
Bạch Thạc Ân đi bộ hình như trời lạnh hơn lúc nãy khi ở nhà, quên mất là ở nhà có máy sưởi. Áo của cậu không đủ ấm. Ôm người co ro đi theo hắn, Phác Hựu Âm dừng chân lại. Không thể nào chịu được cái con người này, sao có thể ì lợm như vậy. Cởi áo khoác ra đi đến gần mặc vào cho Thạc Ân rồi lại tiêu soái đi trước.
Nhóc con bất ngờ đứng cười ngốc nghếch, áo này của hắn thật ấm, Bạch Thạc Ân chạy lại gần hắn.
"Đưa áo cho em rồi lấy gì anh mặc, anh không lạnh sao?"
"Không lạnh."
"Anh Âm. Em thật rất thích anh đó."
"Vô vị."
"Em nói thật, thích anh ngay lần đầu gặp."
Hắn im lặng không nói gì, tâm tư trầm ngâm. "Chỉ là thoáng qua nhất thời cảm nắng, sẽ nhanh quên thôi." (
"Nhất định em sẽ theo đuổi được anh." Bạch Thạc Ân hét lên.
Phác Hựu Âm không đáp lại, chỉ im lặng đi vào cổng trường.
Đến trường hắn bỏ đi về lớp, bước được vài bước hắn xoay người lại nhìn bóng lưng nhỏ người nọ nói chỉ đủ bản thần nghe.
"Mong là như em nói, không phải cảm xúc thoáng qua." Khi nói ra câu này, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ buồn bã.
Ai đó vui vẻ mặc áo khoác của Phác Hựu Âm về lớp, vừa đi vừa cười đến ngốc nghếch, khiến cho Uẩn Đồng nhìn đến hoang mang, cứ nghĩ tưởng Bạch Thạc Ân có vấn đề gì.
Giờ ra chơi.
"Uẩn Đồng ở đây, mình đi mua nước."
Không đợi Uẩn Đồng trả lời thì Bạch Thạc Ân đã ôm áo khoác chạy đi. Cậu nhóc là mượn cớ mua nước cho Uẩn Đồng để mua nước cho Phác Hựu Âm.
Mấy nữ sinh nhìn thấy áo khoác quen thuộc là áo của Phác Hựu Âm. Tại sao lại ở trên người của Thạc Ân?
Bọn họ hậm hực tức giận đi nhanh đến, túm lấy áo của cậu mạnh mẽ giật ra.
"Là áo của anh Hựu Âm ai cho mày mặc?"
"Ơ hay. Tao mặc áo anh ấy chứ có mặc áo mấy mày đâu?" Bạch Thạc Ân cũng không yếu thế dõng dạc giật lại áo khỏi tay người kia.
"Mày." Người kia tức giận.
Một người trong số đó ra tay muốn đánh Thạc Ân nhưng cậu nhanh mắt nhìn thấy cản và đánh ngược lại, đánh mạnh đến nỗi chảy máu trên môi.
"Nói cho mà biết, Bạch Thạc Ân này không dễ bắt nạt đâu nghe chưa?"
"Mày dám đánh tao?" Người nọ gầm gừ tức giận.
Bọn họ hùa nhau muốn đánh hội đồng cậu, may mắn Phác Hựu Âm đến kịp kéo Bạch Thạc Ân ra khỏi vòng vây.
'"Làm càn cái gì?" Lạnh mặt với đám học sinh đó, giây sau lại dịu dàng xoay người lại hỏi nhóc con kia. "Em không sao chứ?"
"Em không sao." Bạch Thạc Ân lắc đầu.
"Dạ... Dạ."
Tụi nó tuy không phục nhưng Phác Hựu Âm đã lên tiếng thì không ai dám manh động. Hắn kéo cậu đi, hai bàn tay nắm chặt nhau, Bạch Thạc Ân nhìn đến thất thần, đi ra khỏi canteen thì buông tay ra ra.
"Có thôi đi không hả?" Bị cậu nhìn chăm chăm hắn cũng không thể tự nhiên được.
"Cho anh, trả áo anh." Bạch Thạc Ân ngập ngừng một chút rồi lấy hết can đảm nói tiếp. "Còn có, cảm ơn anh đã giúp em. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc đâu. Em thích anh."
Người kia chưa kịp nói gì, cậu đưa nước và áo cho hắn rồi một mạch chạy đi, không cho hắn một cơ hội để nói, vì cậu sợ hắn sẽ nói ra nhưng lời hất hủi làm cậu đau lòng nản chí.
Hắn không đuổi theo, chỉ đứng nhìn bóng lưng nhỏ chạy đi.
Lời trong lòng tự nói tự nghe. "Em còn trẻ con, em sẽ không hiểu thế nào là yêu một người đâu. Sẽ rất đau khổ."
/87
|