Nửa mặt giang hồ

Chương 41 - Chương 41

/56


Ra khỏi viện tử mà Hề Ngọc Đường tạm nghỉ lại, Việt Thanh Phong chưa đi được hai bước đã chợt ngừng bước, một tay ôm ngực, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, tiếp đó lại phun một ngụm máu.

Thu Viễn đi sau hắn, vừa thấy thế thì vội tiến lên đỡ, thấy sắc mặt Việt Thanh Phong trắng bệch như tờ giấy thì có chút không đành lòng: Chủ tử, người làm sao thế này, chẳng phải Thẩm đại phu đã nói là tốt hơn nhiều rồi ư?

Việt Thanh Phong xua tay không nói gì, nương theo sự trợ giúp của Thu Viễn mà tới một cái chòi nghỉ mát gần đó để điều tức, mãi một lúc sau sắc mặt mới dần trở lại bình thường. Thu Viễn lo lắng đứng bên bảo vệ, đã lâu rồi hắn không thấy chủ tử nhà mình hộc máu mà không phải là ho ra máu như thế: ... Có phải Hề giáo chủ vừa chọc giận người không?

Chỉ là tức giận thôi sao?

Căn bản không để bụng sao?

Nếu nàng chịu suy nghĩ cho hắn một chút, có lẽ sẽ không khiến bản thân rơi vào tình cảnh khó chịu như lúc này. Người không phải là cỏ cây, Việt Thanh Phong hắn cũng không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt chỉ biết vung tay cho đi mà không muốn nhận, cảm giác bị lợi dụng trắng trợn này khiến hắn cảm thấy vô cùng uất ức.

Nhưng còn cách gì nữa đây?

Chuyện tình cảm, ai động lòng trước thì chính là kẻ chết trước, nếu người là mình chọn, đường cũng do mình chọn thì quả đắng bên trong cũng chỉ có bản thân là người nuốt, không chỉ như thế, còn phải tìm chút vui thú giữa cảm giác đau đớn, phải ăn Hoàng Liên mà xem như mật đường.

Lấy lọ 'đường' giành được từ chỗ Hề Ngọc Đường ra khỏi ngực, Việt Thanh Phong đổ một viên ra lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới bỏ vào miệng ăn, để mặc cho hương vị ngọt ngào ấy từ từ hòa tan trong miệng mình, giống như muốn mượn chút ngọt ngào nhỏ nhoi này để hòa tan cơn đau nhói trong lòng.

Lòng có oán mới có thể so đo được mất, lột vỏ bọc thân phận này ra, hắn cũng chỉ là người thường mà thôi.

Lúc này thì hẳn Thẩm đại phu cũng sắp đến rồi, công tử, không bằng chúng ta về để Thẩm đại phu xem qua một chút? Thu Viễn nhìn dáng vẻ ủ ê của chủ tử nhà mình, lòng có chút bồn chồn: Chẳng phải người nên uống thuốc rồi sao? Hay chúng ta nói chuyện với Hề giáo chủ chút nhé? Hề giáo chủ là người hiểu lý lẽ, nhất định là chuyện này có hiểu lầm, hai người thân nhau như vậy, đừng vì thế mà hại thân chứ!

Không biết Việt Thanh Phong đang nghĩ gì, chậm mất nửa nhịp mới nâng mắt nhìn tên tâm phúc nhỏ bé đi theo mình, khó hiểu hỏi: Thân nhau? Ta và nàng?

Thu Viễn vô thức gật đầu.

Việt Thanh Phong bật cười: Nói xàm gì đấy.

Sao lại là thuộc hạ nói bậy? Thu Viễn nóng nảy: Từ lúc xuống Võ Sơn tới giờ, sao bọn thuộc hạ lại không nhìn ra chứ, không tin công tử hỏi Tư Niên xem? Từ lúc Hề giáo chủ không còn đấu đá với người, còn có lúc hai người gây gổ, còn... còn... ai thuộc hạ không giỏi ăn nói, dù sao cũng rất thân. Người tốt với Hề giáo chủ là thật, Hề giáo chủ làm việc gì cũng suy nghĩ cho người, nói hai người đã từng là kẻ địch thì ai mà tin được!

...

Thấy chủ từ nhà mình thất thần nhìn hắn không nói lời nào, Thu Viễn càng vội hơn: Sao chủ tử có thể không tin chứ, người cứ kéo đại một người nào đó trong Yên Vũ Thai này lại mà hỏi xem, ai không biết giao tình của Vu đường chủ ở tạm và người rất sâu đậm nào!

Ngươi nói nàng làm việc gì cũng suy nghĩ cho ta? Việt Thanh Phong phản ứng hơi chậm.

Đúng vậy! Thu Viễn mang theo vẻ mặt như đây là chuyện hiển nhiên: Người thấy mỗi ngày có ai đi quan tâm đến chuyện người đã uống thuốc hay chưa không? Còn dặn thuộc hạ phải giám sát người uống thuốc đều đặn không dưới một lần, không cho người tùy tiện động võ... Chẳng phải Hề giáo chủ còn đưa thuốc bổ cho người nữa à? Thuộc hạ nghe Thẩm đại phu nói, thuốc kia là do ngài ấy mất cả đống sức lực mới có thể chế thành, Hề tiểu giáo chủ lại không ngừng bị thương, thuốc kia mới trở thành vật bấy ly thân của nàng ấy...

Như một kẻ hay chuyện vừa tìm được cơ hội, Thu Viễn không ngừng kể lể toàn bộ chuyện có liên quan tới Hề Ngọc Đường từ đó tới giờ, Việt Thanh Phong ngồi nghe mà cũng phải trợn mắt tại chỗ, mất một thời gian rất lâu sau cũng không thể thốt nên lời, ngay cả môi mình nhếch lên từ lúc nào cũng chẳng hề hay biết.

Chờ Thu Viễn nói xong, lại thấy thiếu chủ nhà mình đang mang một vẻ mặt rất cổ quái, còn cười khúc khích thì lòng cả kinh, lập tức sợ mình nói sai, nhớ lại thử thì càng không thấy mình đã sai ở đâu, lúc này mới thử nâng tay huơ huơ trước mắt người kia, dè dặt gọi chủ tử.

Chợt thiếu chủ Việt gia hồi thần, chẳng biết từ lúc nào mà chút xúc cảm dồn nén trong lòng khi vừa rồi đã tan biến hoàn toàn, giờ phút này chỉ cảm tinh thần mình sảng khoái, mọi thứ đều tốt, hệt như chuyện hộc máu khi nãy vẫn chưa từng xảy ra. Có chút khen ngợi mà nhìn Thu Viễn, tâm trạng của hắn tốt, vì vậy quyết định nên kết thúc hình phạt một tháng tiền tiêu vặt của tên tiểu tử này sớm một chút.

Hắn đứng dậy rời khỏi chòi nghỉ mát, Thu Viễn nửa tỉnh nửa mê đi theo phía sau,




/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status