Nữ Vương Hắc Đạo Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 176: Diệt cỏ phải diệt tận gốc

/263


Khi Lãnh Tâm Nhiên về đến nhà thì đã gần mười giờ.

Cô vẫn ngồi xe Land Rover của Trần Anh, người lái xe là tài xế riêng của ông - Tiểu Trương. Trải qua một ngày đọ sức, cho dù Lãnh Tâm Nhiên có sức lực dồi dào như quái vật, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Từ sau khi lên xe cô luôn ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nhìn người đang khép hờ hai mắt qua kính chiếu hậu, Tiểu Trương chần chờ, cuối cùng vẫn đành nuốt xuống những lời định nói.

Anh nghe được cuộc nói chuyện hôm nay của sếp với thượng úy Chu, về chuyện của cô gái này, cũng không biết phải nói thế nào nữa. Cô gái này, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, thật sự có thể trở thành một người mạnh mẽ đến nỗi có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Trung Hoa hay sao?

"Cám ơn."

Bước xuống khỏi xe, nói cảm ơn với Tiểu Trương xong, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng vào nhà.

Thu hoạch của ngày hôm nay, chỉ có thể nói là rất phong phú. Đáng tiếc là thời gian quá ngắn, trong quân đội vẫn còn rất nhiều thứ mới mẻ, độc đáo mà cô chưa kịp nếm thứ, nhưng có thể thu hoạch được thế này thì đã không tệ lắm rồi. Làm người không thể quá tham lam, nếu vẫn còn cơ hội, thì sau này có thể đi tiếp.

Nhớ tới câu nói của Trần Anh với cô trước khi đi, tuy rằng đối phương nó chuyện rất uyển chuyển, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn có thể hiểu được ẩn ý trong đó. Chuyến đi lần này, có lẽ sẽ trở thành một khúc mở màn trong cuộc đời cô.

Xe Land Rover màu bạc dừng lại bên đường vài phút, sau đó nhanh chóng quay đầu lao đi.

Sau khi xe Land Rover đi khỏi không lâu, một chiếc Audi màu bạc cũng rời khỏi tiểu khu.

"Tiểu thư."

Nhìn người đẩy cửa vào, người đàn ông đang răn dạy cấp dưới nhanh chóng đứng lên, bước về phía người mới tới, cung kính chào một tiếng.

Đó là một căn phòng rất lớn, khoảng một trăm mét vuông, có thể chứa được mấy chục người. Trong phòng chỉ đặt một cái ghế sofa dài và một cái bàn gỗ, nhìn rất trống trả. Lúc này, người mấy người đàn ông đang ngồi trên sofa, vẻ mặt khác nhau, vốn đang cúi đầu ủ rũ, nghe được tiếng "tiểu thư" thì vội ngẩng đầu lên, nhìn về phía người mới tới.

Đây, chính là vị tiểu thư rất lợi hại trong miệng lão đại sao?

Khoác ngoài một chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, bên trong mặc một chiếc áo lông cổ cao màu đen, làn da trắng mịn, sáng bóng, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn giống như những tiểu thư con nhà giàu có.

Cô gái này, chính là người mà lão đại nói sao?

Câu nghi vấn xuất hiện đồng loạt trong đầu mọi người.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy thủ hạ của Dương lâm. Nhìn mười mấy người đang ngồi trên sofa, mắt Lãnh Tâm Nhiên lóe lên một cái, nhanh đến mức khiến cho người ta không thể nhận ra.

"Ừ."

Gật nhẹ một cái để chào hỏi với Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên hứng thú quét mắt nhìn đám người kia một cái, sau đó lại hờ hững đánh giá căn phòng đơn giản quá mức này.

"Đây là tiểu thư Lãnh Tâm Nhiên."

Dương Lâm dẫn Lãnh Tâm Nhiên đi đến cái ghế bên cạnh mình ngồi xuống, sau đó mới lạnh giọng nói với đám cấp dưới của mình.

"Chào tiểu thư."

Tuy rằng không tình nguyện cho mấy, nhưng thấy lão đại cung kính với cô ta như vậy, bọn họ cũng đứng lên, lười biếng nói.

Lúc nói chuyện còn thuận tiện đánh giá Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt khác nhau, có nghi hoặc, có khinh thường, có ngờ vực, cũng có khinh miệt, không ai để Lãnh Tâm Nhiên vào trong mắt.

"Đây là anh em của ông?"

Trong lúc bọn họ chờ đáp lễ, ngược lại Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Dương Lâm, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước, chỉ có giọng nói là lạnh như hàn băng.

Cho dù Dương Lâm tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên chưa nhiều, nhưng khi nghe thấy cô nói chuyện bằng giọng này thì cũng biết là cô đang tức giận! Ông quay đầu nhìn đám nhóc kia, khi thấy được vẻ khinh thường của bọn họ thì đã đoán được nguyên nhân.

"Xin lỗi tiểu thư." Dương Lâm nói.

Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới xoay người nhìn về phía những người đó, tay duỗi ra, ngón tay chỉ về phía một người đàn ông tóc xoăn vàng, "Anh tên gì?"

Người đàn ông bị chỉ mặt cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng càng kỳ quái hơn là, đôi mắt đen với ánh nhìn chăm chú kia lại khiến cho người khác bị một áp lực vô hình ép đến hít thở không thông, dưới áp lực này, con người ta như bị khống chế, trả lời một cách tử tế: "Vệ Phi."

"Còn anh?" Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, lại chỉ tay về phía người đàn ông có nốt ruồi ở mũi.

Người đàn ông nọ cũng ngơ ngác: "Thượng Hưng."

"Anh?"

"Trang Thành."

"Anh?"

"......"

Cứ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên chỉ tay vào từng người, sau đó thì bọn họ cứ ngơ ngác, thành thật nói ra tên mình. Bộ dáng đần độn này, giống như đang bị mê hoặc vậy. Hơn nữa, sau khi nói ra tên, thì thần trí lại bình thường trở lại, nhớ lại phản ứng đầu óc trống rỗng vừa rồi của mình, khí lạnh từ gan bàn chân chạy lên khắp toàn thân.

Thật nguy hiểm!

Cái cảm giác để mặc cho người khác khống chế thể này, thật sự là rất nguy hiểm!

Ánh mắt kia, xuyên thấu vào lòng người, chẳng lẽ, cô ta biết thôi miên?

Không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia nữa, giống như chỉ cần nhìn vào, thì cảm giác không khống chế được chính mình lại xuất hiện, thật sự là rất nguy hiểm,...

Những người ở đây đều bước ra từ mưa bom bão đạn. Người càng có nhiều kinh nghiệm, thì lại càng cẩn thận, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, cũng không cho phép bên cạnh mình có bất kỳ nguy hiểm nào. Hiện giờ, cô gái này, vậy mà có thể khống chế được bọn họ chỉ bằng một ánh mắt, vậy...

Sau lưng họ, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra. Nhưng mà, thân là đương sự, Lãnh Tâm Nhiên lại hờ hững, sau khi hỏi tên mọi người xong mới thản nhiên nói: "Tôi là Lãnh Tâm Nhiên."

Ánh mắt của mọi người đã thay đổi thật lớn. Không còn ai dám nhìn thẳng vào mắt cô, cho dù có nhìn, ánh mắt cũng trở nên hoảng sợ, giống như đang nhìn thứ gì đó thật khủng bố.

Thấy được ánh mắt hoảng sợ đầy bất an của các anh em, Dương Lâm cũng chỉ có thể vô lực thở dài. Ông biết, đám nhóc nào theo mình lâu ngày, tính khí cũng càng ngày càng cao ngạo, cả đám đứa nào đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi. Hơn nữa diện mạo của Lãnh Tâm Nhiên thật sự là mang đến cho người ta cảm giác quá tương phản, cho nên, trên thực tế, trước khi Lãnh Tâm Nhiên tới ông đã nghĩ nơi này chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc va chạm kịch liệt.

Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên tùy tiện nhấc một ngón tay đã khống chế được đám nhóc này. Điểm này, thật khiến ông phải kinh ngạc!

"Chào tiểu thư Tâm Nhiên!"

Mười mấy người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hai mặt nhìn nhau, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của lão đại, lập tức biết phải làm thế nào cho đúng.

Mười mấy người, đồng loạt đứng dậy, xếp thẳng hàng đối diện với nữ sinh yếu ớt, cúi đầu chào.

Cũng là mấy chữ đó, nhưng khác với lần trước, lần này, họ thành tâm thật ý hơn rất nhiều.

Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới lười biếng ngồi xuống ghế dựa. Mọi người ngơ ngác, không biết phải làm thế nào cho phải. Dương Lâm khoát tay với bọn họ, ý bảo cứ tự do đi, rồi cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên.

"Có thể cho tôi biết trễ thế này rồi còn kêu tôi đến là có chuyện gì không?"

Lãnh Tâm Nhiên vốn định về nhà tắm rửa thoái mái rồi đánh một giấc thật đã, ai biết được mới về nhà đã nhận được điện thoại của Dương Lâm, nói có chuyện gấp muốn tìm. Làm hại cô đến quần áo còn chưa kịp thay, người ngợm nhớp nháp, rất khó chịu, khiến cho tâm tình cũng nóng nảy theo.

"Tiểu thư Tâm Nhiên, xin đi theo tôi."

Dương Lâm đứng dậy, làm tư thế mời.

Ông mời Lãnh Tâm Nhiên đến vào lúc trễ như vậy, là có hai mục đích. Một là mười mấy cấp dưới mà ông tín nhiệm đều ở đây, vừa khéo giới thiệu cho Lãnh Tâm Nhiên biết. Một chuyện khác, mới là quan trọng nhất.

Khác với chỗ ở của Lãnh Tâm Nhiên, chỗ ở của Dương Lâm là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, có sân, còn có cả tầng hầm. Trong đó, tầng hầm, chính là nơi bí mật nhất trong biệt thự.

Dương Lâm dẫn Lãnh Tâm Nhiên thì xuống một cái cầu thang thật dài, ở tận cùng cầu tàng, là một không gian rất to, được phân ra thành vài phòng. Cùng đi theo bọn họ, còn có người đàn ông tóc xoăn tên Vệ Phi.

Dưới tầng hầm có hai người, một người đang quỳ rạp trên đất, một người khác thân trên cởi trần, lộ ra cơ bắp săn chắc.

"Lão đại!"

Nhìn thấy Dương Lâm, người đàn ông cởi trần thả cây roi trên tay xuống, bước tới, cúi chào ông. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh Dương Lâm, thì khuôn mặt hiển vẻ kinh ngạc.

"Vị này là tiểu thư Lãnh Tâm Nhiên."

Dương Lâm giới thiệu.

"Chào tiểu thư Tâm Nhiên!"

Người đàn ông lập tức cúi đầu chào.

Hiển nhiên là người đàn ông này có mắt nhìn hơn mười mấy người vừa nãy. Mặc dù lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên cũng giật mình thật, nhưng vẻ mặt lại rất cung kính, không chút vô lễ.

"Thì ra là con tiện nhận mày, tao nhổ vào!"

Lúc đến gần mới biết được, người quỳ rạp trên mặt đất kia, là một phụ nữ. Quần áo trên người đã bị roi phá nát, những vết roi cũng vô cùng rõ ràng. Sau khi nghe thấy giọng nói của người tới, thì lập tức ngẩng đầu nhìn lại. Lúc nhìn thấy diện mạo của người tới, đôi mắt lộ ra dướ mái tóc tán loạn chứa đầy thù hận!

Bà ta vừa làm động tác phun nước miếng vào người Lãnh Tâm Nhiên, gã cơ bắp đã đạp một cước không chút khách khí. Sức lực rất mạnh, khiến cho cơ thể đang quỳ rạp dưới đất của bà tay bay vút lên không trung, văng xa một thước.

"Câm miệng!"

"Thì ra là bà!"

Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng nhận ra được người đàn bà người không ra người, quỷ không ra quỷ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, khóe miệng cô nhếch lên, trên mặt ra vẻ bừng tỉnh.

"Tiểu thư Tâm Nhiên, Tiểu Phi nghe nói đến chuyện này, liền mang bà ta đến đây. Tất cả mọi người đều rất tức giận."

Dương Lâm giải thích.

Vệ Phi đứng bên cạnh Dương Lâm, lúc bị đôi mắt kia nh2n đến thì khuôn mặt bất giác đỏ lên. Anh ta phát hiện, vị tiểu thư Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống bọn họ này, thật là là quá thần bí! Tuy rằng lúc trước chưa từng gặp cô, nhưng lúc nghe nói cô bị người khác hãm hại, liền tức giận kéo người đến đây. Lúc đó anh chỉ nghĩ, cho dù vị tiểu thư Lãnh Tâm Nhiên kia là thần thánh phương nào, thì cô cũng là thể diện của bọn họ. Người gây bất lợi cho cô, chính là không để bọn họ vào mắt, anh tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Người đang quỳ rạp trên đất bị đánh đến mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra kia, chính là Phượng Lan đã đưa Lãnh Tâm Nhiên vào cục cảnh sát, còn thiếu chút lạm dụng tư hình với cô. Chỉ là, đội phó đội cảnh sát Phương Lan lúc trước thì cao ngạo không ai bì nổi, giờ lại chật vật hơn cả một tên ăn mày đầu đường xó chợ.

"Ừ."

Nghe Dương Lâm giải thích xong, Lãnh Tâm Nhiên gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Nói thật, lúc trước cô cũng không định bỏ qua người đàn bà Phượng Lan này. Đạo lý thả hổ về rừng cô biết rất rõ, huống chi, cô cũng không phải quả hồng mềm mặc người khác vò bóp trong tay. Người khác đã khi dễ đến trên đầu, cô sẽ không bỏ qua dễ như vậy. Chỉ là, không nghĩ tới, lại có người giúp cô giải quyết chuyện này.

Dương Lâm luôn quan sát cẩn thận vẻ biến hóa trên mặt Lãnh Tâm Nhiên, lúc nhìn thấy khóe miệng hơi cong lên của cô, mới thở nhẹ ra. Nói thật, ông vẫn không hiểu rõ được tính tình của Lãnh Tâm Nhiên cho lắm, suy nghĩ trong đầu cô, ông không nhìn thấu được.

"Đội phó Phượng, đã lâu không gặp."

Lãnh Tâm Nhiên bước lên, những người muốn ngăn cản xung quanh đều bị Dương Lâm cản lại. Ngay cả gã cơ bắp kia, cũng có chút không hiểu mà nhìn về phía Phượng Lan và Lãnh Tâm Nhiên, chờ mong cô có thể mang đến cho mình một sự ngạc nhiên.

Ngồi xổm trên đất, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp giơ tay giữ chặt cằm đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy phẫn nộ xen lẫn hoảng sợ kia, khóe mắt mang theo nụ cười yếu ớt: "Xem ra đội phó Phượng ở đây cũng không tệ nhỉ, so với lần trước chúng ta gặp mặt thì có mùi vị hơn nhiều."

Khuôn mặt Phượng Lan đỏ lên, bà biết, hiện giờ trên người mình đầy mùi thúi. Mồ hôi, mùi máu tươi, còn cả hỗn hợp của đủ loại chất lỏng kỳ quái, tổ hợp lại thành một mùi gay mũi. Bà đã quen sống an nhàn, sung sướng, lúc xử lý phạm nhân, cảnh tượng nhếch nhác hơn nữa bà cũng đã gặp qua. Nhưng đối tượng lúc đó đều là người bác, giờ đây lại chính là mình, sự tương phản cực lớn này khiến khuôn mặt của bà hết xanh lại đỏ, muốn chửi ầm lên. Nhưng yết hầu vừa chuyển động, một tiếng "rắc" vang lên, một cơn đau thấu xương từ cằm đã truyền đến.

Lãnh Tâm Nhiên chậm rãi buông tay, nhìn khuôn mặt vặn vẹo, cằm bị lệch đi không khép miệng lại được của Phượng Lan, miễn cưỡng nói: "Aiz, ngại quá, không khống chế lực được, đội phó Phượng sẽ không trách tôi chứ!"

Nói xong, lại "rắc" thêm một tiếng, khớp cằm đã được chỉnh lại.

Phượng Lan bất giác giơ tay lên sờ cằm của mình một cái, muốn xác định xem nó còn nằm đó hay không. Sau khi xác định xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang gần trong gang tấc, chửi ầm lên: "Tiện..."

"Rắc!"

Lại một tiếng nữa, Phượng Lan vừa phát ra một âm, cằm lại bị Lãnh Tâm Nhiên bẻ lệch đi.

"Bộ dáng của đội phó Phượng như có chuyện gì muốn nói ấy nhỉ?"

Lãnh Tâm Nhiên lại thờ ơ giơ tay chỉnh khớp cằm lại.

Phượng Lan đã sắp đau đến bất tỉnh, nhưng bà vẫn chưa nhìn rõ được thế cục trước mắt, vẫn ôm một bụng thù hận với Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bà đã khôn lên một chút, lấy tay che cằm, sau đó mới mắng to: "Mày làm thế là phạm tội!"

"Phạm tội sao?"

Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhắc lại, sau đó, như nhớ ra chuyện gì, tát bà ta một cái: "Đây không phải là lời tôi thích nghe."

Mắt của Phượng Lan trợn lớn, đầy vẻ kinh hoàng. Cô chậm rãi hạ tay xuống, vài cái răng dính máu rơi ra ngoài. Chỉ một cái tát, lại có thể khiến cho khuôn mặt bà ta biến dạng, răng cũng bị đánh rớt.

Vệ Phi nhìn cô gái đang ngồi xổm trên đất, vẻ mặt luôn lạnh nhạt không chút biến hóa, bất giác run lên một cái. Có thể nói, anh ta cũng được xem như người từng trải, nhưng khi đối mặt với cô gái kia, lại luôn cảm thấy như bị một sức mạnh cực lớn đè ép. Khí thế mạnh mẽ này, khiến cho anh ta hít thở không thông, khí lạnh từ gan bàn chân tràn lên, lòng bàn tay cũng thấm ra mồ hôi lạnh.

"Có phải có rất nhiều điều muốn nói không?"

Lãnh Tâm Nhiên cười.

Phượng Lan nào dám mở miệng, rốt cục bà cũng phát hiện, cô gái trước mắt này, khủng bố hơn những phạm nhân bà gặp trước kia rất nhiều. Ngay cả tội phạm giết ngời, cũng không khiến cho người ta sợ hãi giống như cô ta. Tất cả phẫn nộ và oán hận, ở trước mặt cô gái thần bí, sâu không lường được này, dần biến thành sợ hãi. Bà không biết vì sao mình sợ hãi, bà nghĩ với thân phận của mình, gia thế của mình, không cần thiết phải sợ cô gái trước mắt. Nhưng mà, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng khi chống lại cặp mắt kia, vẫn không nhịn được mà phát run, chỉ có thể thần phục một cách hèn mọn.

"Không phải thích chỉa súng vào người tôi lắm sao?"

Lãnh Tâm Nhiên cười, một nụ cười đầy trào phúng, lại khiến cho da gà của mọi người dựng hết cả lên, cũng khiến cho Phượng Lan run rẩy không ngừng.

"Vậy thì nếm thử hương vị đó đi."

Không ai nhìn ra được cô đã hành động thế nào, chỉ biết là, trong nháy mắt cô đã mượn một khẩu súng, cầm trên tay, đặt trên huyệt thái dương của Phượng Lan, híp mắt lị.

"Đừng mà..... đừng mà.... cầu xin cô...... đừng làm thế......"

Phượng Lan rất muốn biết, vì sao lúc trước cô ta vẫn chỉ là một sinh viên của đại học Yến Kinh, trong nháy mắt lại trở nên khủng bố hơn cả trùm thuốc phiện. Cô ta lại còn có cả súng? Hơn nữa, nhìn bộ dáng thành thục và vẻ mặt hờ hững của cô, trong lòng nổi lên một dự cảm, nếu tiếp tục như thế, mình thật sự sẽ bị giết.

Trước mặt sống chết, tôn nghiêm, phẫn nộ, oán hận, thứ gì cũng đều hóa thành hư ảo, chỉ còn lại sự kinh hãi không thể đẩy lùi. Phượng Lan rất quen thuộc với súng, bà vẫn cảm thấy lúc mình dùng súng chỉa vào người đối phương luôn đặc biệt hấp dẫn. Nhưng mà, khi nhân vật bị đổi ngược, mình trở thành người bị chỉa súng vào, bà mới phát hiện, vũ khí mà mình quen thuộc kia, trở nên khủng bố đến mức nào. Chỉ cần tay của cô ta bóp nhẹ một cái, mình sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Không được, sao có thể như vậy?

Bà nhớ tới người tình đẹp trai, khôi ngô mà mình vừa bao dưỡng trong năm nay, bà nhớ tới một chuỗi số dài trong sổ tiết kiệm, bà nhớ tới... Bà nhớ tới rất nhiều việc, bà, bà không muốn chết! Một chút cũng không muốn!

Chỉ trong nháy mắt, một người lúc trước còn cao ngạo như khổng tước, giờ lại vừa khóc vừa quỳ gối dập đầu, cầu xin tha thứ.

Bộ dáng này, giống một kẻ hèn mọn, đáng thương, cùng là đội phó đội cảnh sát đầy cuồng vọng, lại giống như hai người khác xa nhau. Khác biệt như thể trời và đất!

Đối mặt với vẻ hèn mọn đáng thương của Phượng Lan, Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn bất động, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không chút biến hóa. Lòng của cô không phải sắt đá, nếu không cô cũng đã không cứu hai đứa bé kia. Nhưng mà, cô cũng không phải thánh mẫu, Phượng Lan là kẻ địch của cô, cô sẽ không thả hổ về rừng, lại càng không thương hại kẻ địch! Câu chuyện về người nông dân và con rắn, từ nhỏ cô đã nghe đến mòn tai rồi. Cô, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm ngay cả học sinh tiểu học cũng biết này!

"Đoành!"

Một tiếng súng vang lên, đôi mắt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn khép hờ như trước. Phượng Lan hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Trên đất, máu tươi từ từ tràn ra.

/263

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status