Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 207 - Chương 45

/203


Editor: Thoa Xù

Nghĩ đến năm ngoái cũng vào thời điểm này, bọn họ không hẹn mà cùng đi đến thành phố B, nhớ đến chuyện trộm ngọc bội kia trong lòng cứ buồn cười mãi. Dừng động tác trên tay lại, cô nhớ lại trước đây Phượng Như Ảnh đã nói chia mỗi người giữ một mảnh ngọc bội, nhưng bây giờ cũng đã qua một năm rồi, ngay cả bóng dáng miếng ngọc bội cũng không thấy.

Lấy ra. Mộc Vân Phong đưa tay ra, đưa tới trước mặt Phượng Như Ảnh, đôi mắt sáng quắc nhìn anh. Mình và anh yêu đương hẹn hò cũng đã mấy tháng, ngoại trừ nói lời ngon tiếng ngọt mỗi ngày ra thì người này chưa từng đưa cho mình cái gì hết.

Cái gì? Thấy Mộc Vân Phong đột nhiên đưa tay ra, Phượng Như Ảnh không biết xử trí thế nào. Rõ ràng vừa rồi Mộc Vân Phong đang chuẩn bị đồ đạc để buổi tối đến nơi cần dùng, sao lúc này lại đưa tay ra đòi đồ gì với mình nữa, rốt cuộc cô nàng muốn bày trò gì đây?

Không hiểu à? Mộc Vân Phong liếc Phượng Như Ảnh, nhưng trong lòng thầm mắng anh vô số lần. Mộc Vân Phong cảm thấy nhất định là Phượng Như Ảnh đang giả bộ, cô nghĩ chắc chắn Phượng Như Ảnh biết mình đang đòi cái gì. Có thể bây giờ vật đó không có trên người anh, cho nên anh đang cố đánh lạc hướng mình.

Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa em đi. Năm ngoái anh đã hứa với em cái gì, nhưng vẫn chưa có cho? Mộc Vân Phong khoanh tay trước ngực dứt khoát đi theo Phượng Như Ảnh, ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt sáng rực. Phượng Như Ảnh hơi chột dạ, anh cảm thấy trước ánh mắt càn quét của Mộc Vân Phong khiến cho người ta có một loại cảm giác không có chỗ lẩn trốn.

Tối nay nếu có cái em thích, anh sẽ lấy về cho em, được không? Trước ánh mắt áp bức của Mộc Vân Phong, cuối cùng Phượng Như Ảnh cũng giơ tay đầu hàng. Không phải anh không muốn đưa ngọc bội cho Mộc Vân Phong, mà đó là vật anh làm quà tặng cho mẹ của cô.

Nhưng bây giờ vẫn chưa thể để Mộc Vân Phong biết chuyện này, nếu một khi để cho cô biết mình bị người mẹ dịu dàng như nước bán đi, không lột da anh mới là lạ.

Được rồi, anh đã có thành ý như vậy, em cũng không làm khó anh nữa. Mộc Vân Phong nhìn Phượng Như Ảnh một hồi lâu, nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh, biết có lẽ Phượng Như Ảnh đã tặng ngọc bội cho người khác rồi. Mặc dù trong lòng có hơi khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Cô biết đàn ông có đôi khi không thể dồn ép quá, phải làm một người phụ nữ khéo hiểu lòng người, như vậy đàn ông mới không phiền chán.

Quyết định như vậy. Phượng Như Ảnh không ngờ Mộc Vân Phong lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng nhẹ nhõm thoải mái. Vừa rồi anh thật sự sợ Mộc Vân Phong sẽ tra hỏi anh ngọc bội đâu rồi. Cũng may là cô không làm vậy.

Phượng Như Ảnh thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng không còn rảnh rỗi để xem Mộc Vân Phong thu dọn nữa, anh cũng lập tức thu dọn nhanh chóng để khởi hành.

Buổi bán đấu giá sẽ được tiến hành vào lúc tám giờ tối, hiện tại mới bốn giờ chiều, bọn họ còn thời gian bốn tiếng nữa để lẻn vào hội trường quan sát địa hình.

Hai người thu dọn xong, Mộc Vân Phong khoác cái túi nhỏ, kéo tay Phượng Như Ảnh cùng rời khỏi khách sạn. Đi tới bãi đậu xe, Phượng Như Ảnh lái xe ra ngoài, chạy về hướng địa điểm tổ chức đấu giá.

Không lâu sau, xe của bọn họ dừng ở bên ngoài nơi tổ chức đấu giá. Hội trường đấu giá lần này cách không xa nhà triển lãm mà bọn họ trộm đồ lần trước, chỉ cách có hai con đường.

Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh xuống xe, hai người đều mang mắt kính đen, tay trong tay đi trên con đường lớn giống như một cặp vợ chồng bình thường. Dáng vẻ của họ nhìn qua thật sự giống như đang đi dạo phố, nhưng chỉ có người trong nghề mới có thể nhìn ra bọn họ hoàn toàn không phải đi dạo phố.

Mắt kính che khuất hai đôi mắt bên trong, hai đôi mắt đang ẩn trong bóng tối để nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Nửa giờ sau, khi bọn họ trở lại xe thì trong lòng đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay đối với hoàn cảnh xung quanh rồi.

Bọn họ còn định lẻn vào hội trường buổi đấu quan sát một chút, nhưng không biết buổi tối khi bắt đầu buổi đấu giá sẽ xảy ra chuyện gì, thế nên rút khỏi đó, hơn nữa bên ngoài đã điều tới rất nhiều nhân viên an ninh. Xem ra bây giờ Hồng thị đã chi rất mạnh tay cho trận này.

Chắc là bọn họ đã ngã một lần nên khôn hơn một chút, sợ chuyện năm ngoái lại xảy ra lần nữa, cho nên lần này là đặc biệt cẩn thận chú ý.

Đến buổi tối, vẫn chưa tới tám giờ, hội trường đấu giá mở cửa tiếp đón khách từ khắp nơi đổ về. Xa xa, Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong nhìn thấy Hồng Bưu đang tiếp đón và dẫn những vị khách mời quan trọng vào.

Này, nếu có vật gì biến mất, sẽ không liên lụy đến anh ta chứ? Mộc Vân Phong lấy tay nhẹ nhàng đụng cánh tay Phượng Như Ảnh một cái, mắt nhìn Hồng Bưu ở phía xa. Người kia là kẻ thù giết cha của Mộc Vân Phong, nhưng cô vẫn nể mặt Phượng Như Ảnh, lâu như vậy cũng chưa hề động tới anh ta chút nào.

Phượng Như Ảnh cũng nhìn thấy Hồng Bưu đang chào hỏi khách khứa ở đằng xa, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Mộc Vân Phong, trong lòng thoáng qua vẻ do dự. Nhưng một lúc sau, chỉ nghe anh nói: Yên tâm, không có chuyện gì đâu.

Anh biết lần này Hồng Bưu vẫn là người đứng ra tổ chức, ngọc bội bị mất lần trước là đồ riêng của Hồng Bưu, cho nên Hồng thị cũng không đối phó với anh. Nhưng lần này thì khác, nếu như bị mất đi thứ gì đó thì chắc chắn Hồng Bưu sẽ bị liên lụy, nhưng Phượng Như Ảnh tin tưởng anh trai mình. Nếu ngay cả những lão gia hỏa kia mà cũng xử lý không xong, vậy vị trí đương gia của Hồng thị bây giờ cũng nên đổi người rồi.

Anh không lo lắng à? Mộc Vân Phong ngờ vực nhìn Phượng Như Ảnh. Phượng Như Ảnh vẫn rất để ý đến người anh trai này, không thể không lo lắng cho anh. Nhưng bây giờ lại đồng ý với mình đưa anh trai vào cảnh khó khăn, nhất định là trong lòng anh không dễ chịu chút nào.

Trong lòng Mộc Vân Phong thoáng lên chút không nỡ, nhưng từ từ trở nên cứng rắn. Mặc dù cô không tìm Hồng Bưu báo thù, nhưng anh ta là kẻ thù giết cha mình đã là sự thật không tranh cãi được. Vì Phượng Như Ảnh, cho nên cô không thể giết anh ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không gây phiền phức cho Hồng Bưu.

Lần này xem như là một trừng phạt nho nhỏ dành cho anh ta.

Bên trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, Mộc Vân Phong nhìn cửa chính của hội trường buổi đấu giá, cho đến khi đồng hồ chỉ tám giờ, lúc này mới đẩy cửa xuống xe.

Mộc Vân Phong thân mật khoác tay Phượng Như Ảnh bước vào hội trường. Nhân viên an ninh ở cửa nhìn thấy hai người mặc toàn hàng hiệu, nữ yểu điệu chân thành, nam đẹp trai lóa mắt, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Cho đến khi nhận được ánh mắt cảnh cáo Phượng Như Ảnh, lúc này mới lúng ta lúng túng thu hồi ánh mắt. Sau vẫn không nhịn được lén nhìn thêm mấy lần trước ánh mắt muốn giết người của Phượng Như Ảnh.

Cái này không thể trách bọn họ, muốn trách thì trách hôm nay Mộc Vân Phong ăn mặc thật sự có hơi hở. Cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ trễ ngực làm lộ ra cái cổ và bờ vai trắng nõn nà, bộ độ bó sát khoe ra đường cong xinh đẹp mê người. Hơn nữa trên mặt cô còn bày ra nụ cười xinh đẹp, muốn không thu hút mọi người cũng khó.

Mộc Vân Phong vừa cười vừa quan sát quan cảnh phòng đấu giá, hôm nay cô ăn mặc như vậy là có mục đích. Nếu không cô cũng sẽ không tự nhiên sinh rảnh rỗi mà phô bày thân hình của mình, vậy quá tầm thường rồi. Nhất là khi nhìn thấy những ánh mắt thô tục chiếu trên người mình, Mộc Vân Phong chỉ hận không thể giết chết đối phương.

Nhưng bây giờ lại không thể không cười nói tự nhiên, phong thái nhẹ nhàng. Mà giờ phút này Phượng Như Ảnh đi bên cạnh Mộc Vân Phong, nhìn thấy những ánh mắt đang chỉa về phía họ, thật sự hối hận đến nỗi ruột gan chuyển xanh hết rồi. Anh không nên đồng ý để cho Mộc Vân Phong ăn mặc như vậy, Tiểu Phong của anh chỉ có thể để cho anh nhìn thôi.

Mắt phượng đảo qua, anh đã nhớ kỹ dáng vẻ của những người này, nghĩ có lẽ phải tặng những người này một phần quà lớn. Để cho bọn họ hiểu rõ là có một số người không thể nhìn được.

Người bên cạnh tức giận, trong lòng Mộc Vân Phong cảm thấy ngọt ngào, tính chiếm hữu của Phượng Như Ảnh này thật sự mạnh mẽ mà. Cô nhẹ nhàng áp sát bên tai anh, giọng nói êm ái: Ảnh, hay là chúng ta vào trước đi.

Mùi hương cơ thể của Mộc Vân Phong truyền vào mũi Phượng Như Ảnh, cộng thêm việc cô thì thào nói chuyện sát bên tai anh, hơi thở phả vào bên tai thật nhột, khiến cơ thể anh đột nhiên nổi lên phản ứng. Đôi mắt nóng rực nhìn Mộc Vân Phong, cô nàng này đúng là tiểu yêu tinh mê hoặc người ta mà, trong lòng càng thêm buồn bực.

Nếu bây giờ




/203

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status