Edit: Nhạn
Beta: Niệm Vũ
Có thể gặp phải xung đột ở Lâm Tương Hầu phủ là ngoài suy nghĩ và dự đoán của Bạch Tỉ, nhưng như vậy cũng không có tác dụng gì, việc cấp bách hiện nay là tìm Vương Linh, bọn họ trong ứng ngoài hợp lặng lẽ đưa được Vương Linh đi, thì chiến đấu mới thật sự kết thúc.
Bạch Tỉ ngồi lắc lư hai chân bên hồ sen Hầu phủ, thỉnh thoảng quăng ít thức ăn cho cá chép trong hồ, lơ đãng nói chuyện phiếm với Đằng Chi Sơ trên cổ tay: “A Sơ, tại sao ngươi thấy hắn canh ba vào phòng của ta mà không tiêu diệt hắn?”
“Mộc Chi Lực trên người hắn rất mạnh.”
Bạch Tỉ trợn tròn mắt hạnh: không ngờ còn ngoài ý muốn hơn khi gặp được chiến hữu nữa.
Khi Thần Quân đại nhân vẫn còn là Tiểu Hắc từng ép nàng đi thu thập ba miếng tức nhưỡng (*) và đá ngũ sắc. Tức nhưỡng đó, nghe tên cũng biết đó là lớp đất sinh tồn, trời xui đất khiến, trên tay bọn họ đã có được hai khối, nhưng mà, đá ngũ sắc là cái quỷ gì? Trong truyền thuyết ghi lại như thế này: Lão Đông gia Nữ Oa luyện ra đá ngũ sắc để vá trời phương Tây, cuối cùng bởi vì đá ngũ sắc không đủ, tự lấy thân mình vá trời. Trọng điểm mà Bạch Tỉ chú ý là….không đủ! Rõ ràng đã không đủ, biết đi đâu mà tìm, đây không phải là con rắn kia cưỡng ép mình vào chỗ khó chứ...
(*) Tức nhưỡng là một loại thần vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. Là loại đất có thể tự sinh trưởng, dùng để xây dựng đê đập, nếu dòng nước dài một thước thì đê đập cũng tự động dài một thước.
Dù sao đây cũng không phải là vấn đề, nếu điều kiện đã không có, vậy thì phải tạo ra điều kiện.
“Nguồn gốc của đá ngũ sắc là ở Ngũ Hành Lực(*), muốn dung luyện đá phải chịu đựng sức nặng vật dẫn của Ngũ Hành Lực. Thiên Đạo luân hồi, Ngũ Hành Lực liên miên không dứt, tìm được bản nguyên(**) tinh thuần nhất, lấy Ngũ Hành Lực ra, ắt có thể luyện thành đá ngũ sắc.
(*) Ngũ Hành Lực: Gồm năm nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Năm nguyên tố này sẽ bổ sung và khắc chế lẫn nhau.
(**) Bản nguyên: Là nguồn gốc, khởi điểm
Bạch Tỉ cái hiểu cái không: “Ý của A Sơ là giờ con người là vật dẫn hả?” Ngừng lại một chút, giọng nàng lớn hơn: “Như vậy khác gì ném một người lớn đang sống vào lò luyện xác.”
Cuối cùng lại bổ sung thêm: “A Sơ, chúng ta là thần thú, không phải cầm thú.” Rồi nhìn Hắc Xà trên cổ tay đầy thâm ý.
Là kẻ đứng đầu lục thần, mấy ngàn năm nay, ai nhìn thấy Đằng Chi Sơ cũng phải nằm rạp trên mặt đất, quỳ gối van xin được thu nhận, vậy mà nàng lại dám lên mặt với hắn, đầu hắc xà căng ra, cắn một trên cổ tay trắng noãn của Bạch Tỉ.
Đau, Bạch Tỉ kêu lên mấy tiếng, lại không biết Ma Ma đứng từ xa nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, thấy Bạch Tỉ vui vẻ tự nói chuyện với mình mình, hoặc là đột nhiên huơ tay múa chân la to, dường như Ma Ma hiểu ra cái gì, vội vàng chạy từng bước nhỏ ra xa.
--- ---------
Trong thư phòng Lâm Tương hầu, bên trường án, nam tử mặc trường sam màu tím đang cầm sách lụa trong tay ngồi ngay ngắn.
Cạnh đó, Ma ma vừa thở gấp vừa nói: “Hầu Gia, vị Bạch tiểu thư mới tới nọ, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng mà….”
Tiêu Diễn để sách lụa xuống: “Sao thế?”
Ma Ma hạ giọng, chỉ vào đầu mình: “Nhưng mà chỗ này không được bình thường.”
Tiêu Diễn khoát tay bảo Ma Ma lui xuống: “Đừng nhìn chằm chằm nàng nữa.”
Lòng Ma Ma cảm thấy dễ chịu hẳn: Cuối cùng Hầu gia cũng thông suốt, sắp sửa đại hôn, thận cận với nữ nhân bên ngoài thật sự không ổn lắm!
Đợi Ma Ma rời đi, Tiêu Diễn duỗi hai tay rồi duỗi lưng, nghĩ đến Bạch Tỉ tính tình tinh quái, nhưng bộ dáng lại cẩn thận, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, đệ tử của mình, dĩ nhiên không giống người thường, cá tính như vậy, kẻ phàm nhân làm sao hiểu được.
--- ---------
Sư tôn gọi đến, Bạch Tỉ không thể không đi, nàng động viên bản thân, biết đâu nghe được một ít tin tức thì sao. Đằng Chi Sơ biết nàng sắp đi gặp Tiêu Diễn, vẻ mặt liền khó chịu, một người một rắn, trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Tỉ bại trận.
“Mang theo huynh lỡ bị sư tôn phát hiện thì công lao đổ biển hết cả, ngoan, ta về sẽ dỗ huynh sau ha.”
Giọng điệu lừa trẻ con này là sao đây, thái dương Thần Quân đại nhân giật giật, lạnh lùng nói: “Ý của Túy Ông không có trong rượu (*).”
(*) Lời nói có ý khác.
Bạch Tỉ há miệng thở dốc, sau đó cười: “A Sơ, không phải là huynh đang ghen chứ, tuy ta tài mạo song toàn, nhưng đâu dễ đi đời nhà ma, dù sư tôn có hư hỏng, cũng không đạt tới cao độ như Hợp Hoan chân nhân đâu. Yên tâm đi, không có nguy hiểm.”
Đầu rắn ngẩng cao, quăng một câu không mặn không nhạt: “Với chút tài mạo ấy của nàng, chưa đủ để tráng niên mất sớm.
Bạch Tỉ hơi khó chịu, tức tối nói: “Thế không phải vừa tốt hả.”
“Cũng đủ mê hoặc hắn rồi!”
Sáu chữ vô cùng đơn giản, ngọn lửa giận vừa nhen của Bạch Tỉ đã bị đội một chậu nước, trong lúc nhất thời bị tưới ướt cả người, lạnh lẽo trong một ngày cực nóng cứ thế rót từ lỗ tai vài tận đáy lòng, cuốn lửa trôi đi mất.
--- ---------
Tiêu Diễn gặp Bạch Tỉ trong lương đình, lưng đình đình dựa núi, đằng trước đối diện nước.
Đối với đủ loại hành vi không đáng tin của sư tôn Tiêu Diễn, Bạch Tỉ cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng hai người là thầy trò đã hơn ba năm, nếu như có vấn đề thì đã có từ sớm, không đến nỗi kìm nén hết ba năm mới bùng nổ.
“Sư tôn gọi đệ tử đến, chắc hẳn có việc hệ trọng?”
Từ lúc thầy trò hai người gặp mặt riêng, cho đến bây giờ đệ tử của y lúc nào cùng bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh….làm người ta giận sôi, nhưng đối với mình thì cung cung kính kính, nhưng một đệ tử run run rẩy rẩy lại bắt trói Cao Thiển, cãi lại sư mệnh, trợ giúp đồng môn đạo hữu của sư tôn; lần này, lại càng thêm khoa trương, không ngại đường xa vạn dặm, đuổi đến tận đây, y thật sự muốn xem, cuối cùng trong cái đầu đệ tử xinh đẹp có thể gọi là vưu vật này đang nghĩ cái gì? Đã không tử đạo hữu bất tử bần đạo (*), nàng đến rất tốt, hoàn toàn tạo phản ấy nhỉ.
(*) Câu này xuất phát từ thuở Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu( cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu sống chết mặc bay.
“Sắp đại hôn rồi, đồ nhi ngoan của ta, con tính cướp tân nương như thế nào?”
Đối với
Beta: Niệm Vũ
Có thể gặp phải xung đột ở Lâm Tương Hầu phủ là ngoài suy nghĩ và dự đoán của Bạch Tỉ, nhưng như vậy cũng không có tác dụng gì, việc cấp bách hiện nay là tìm Vương Linh, bọn họ trong ứng ngoài hợp lặng lẽ đưa được Vương Linh đi, thì chiến đấu mới thật sự kết thúc.
Bạch Tỉ ngồi lắc lư hai chân bên hồ sen Hầu phủ, thỉnh thoảng quăng ít thức ăn cho cá chép trong hồ, lơ đãng nói chuyện phiếm với Đằng Chi Sơ trên cổ tay: “A Sơ, tại sao ngươi thấy hắn canh ba vào phòng của ta mà không tiêu diệt hắn?”
“Mộc Chi Lực trên người hắn rất mạnh.”
Bạch Tỉ trợn tròn mắt hạnh: không ngờ còn ngoài ý muốn hơn khi gặp được chiến hữu nữa.
Khi Thần Quân đại nhân vẫn còn là Tiểu Hắc từng ép nàng đi thu thập ba miếng tức nhưỡng (*) và đá ngũ sắc. Tức nhưỡng đó, nghe tên cũng biết đó là lớp đất sinh tồn, trời xui đất khiến, trên tay bọn họ đã có được hai khối, nhưng mà, đá ngũ sắc là cái quỷ gì? Trong truyền thuyết ghi lại như thế này: Lão Đông gia Nữ Oa luyện ra đá ngũ sắc để vá trời phương Tây, cuối cùng bởi vì đá ngũ sắc không đủ, tự lấy thân mình vá trời. Trọng điểm mà Bạch Tỉ chú ý là….không đủ! Rõ ràng đã không đủ, biết đi đâu mà tìm, đây không phải là con rắn kia cưỡng ép mình vào chỗ khó chứ...
(*) Tức nhưỡng là một loại thần vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. Là loại đất có thể tự sinh trưởng, dùng để xây dựng đê đập, nếu dòng nước dài một thước thì đê đập cũng tự động dài một thước.
Dù sao đây cũng không phải là vấn đề, nếu điều kiện đã không có, vậy thì phải tạo ra điều kiện.
“Nguồn gốc của đá ngũ sắc là ở Ngũ Hành Lực(*), muốn dung luyện đá phải chịu đựng sức nặng vật dẫn của Ngũ Hành Lực. Thiên Đạo luân hồi, Ngũ Hành Lực liên miên không dứt, tìm được bản nguyên(**) tinh thuần nhất, lấy Ngũ Hành Lực ra, ắt có thể luyện thành đá ngũ sắc.
(*) Ngũ Hành Lực: Gồm năm nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Năm nguyên tố này sẽ bổ sung và khắc chế lẫn nhau.
(**) Bản nguyên: Là nguồn gốc, khởi điểm
Bạch Tỉ cái hiểu cái không: “Ý của A Sơ là giờ con người là vật dẫn hả?” Ngừng lại một chút, giọng nàng lớn hơn: “Như vậy khác gì ném một người lớn đang sống vào lò luyện xác.”
Cuối cùng lại bổ sung thêm: “A Sơ, chúng ta là thần thú, không phải cầm thú.” Rồi nhìn Hắc Xà trên cổ tay đầy thâm ý.
Là kẻ đứng đầu lục thần, mấy ngàn năm nay, ai nhìn thấy Đằng Chi Sơ cũng phải nằm rạp trên mặt đất, quỳ gối van xin được thu nhận, vậy mà nàng lại dám lên mặt với hắn, đầu hắc xà căng ra, cắn một trên cổ tay trắng noãn của Bạch Tỉ.
Đau, Bạch Tỉ kêu lên mấy tiếng, lại không biết Ma Ma đứng từ xa nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, thấy Bạch Tỉ vui vẻ tự nói chuyện với mình mình, hoặc là đột nhiên huơ tay múa chân la to, dường như Ma Ma hiểu ra cái gì, vội vàng chạy từng bước nhỏ ra xa.
--- ---------
Trong thư phòng Lâm Tương hầu, bên trường án, nam tử mặc trường sam màu tím đang cầm sách lụa trong tay ngồi ngay ngắn.
Cạnh đó, Ma ma vừa thở gấp vừa nói: “Hầu Gia, vị Bạch tiểu thư mới tới nọ, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhưng mà….”
Tiêu Diễn để sách lụa xuống: “Sao thế?”
Ma Ma hạ giọng, chỉ vào đầu mình: “Nhưng mà chỗ này không được bình thường.”
Tiêu Diễn khoát tay bảo Ma Ma lui xuống: “Đừng nhìn chằm chằm nàng nữa.”
Lòng Ma Ma cảm thấy dễ chịu hẳn: Cuối cùng Hầu gia cũng thông suốt, sắp sửa đại hôn, thận cận với nữ nhân bên ngoài thật sự không ổn lắm!
Đợi Ma Ma rời đi, Tiêu Diễn duỗi hai tay rồi duỗi lưng, nghĩ đến Bạch Tỉ tính tình tinh quái, nhưng bộ dáng lại cẩn thận, không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, đệ tử của mình, dĩ nhiên không giống người thường, cá tính như vậy, kẻ phàm nhân làm sao hiểu được.
--- ---------
Sư tôn gọi đến, Bạch Tỉ không thể không đi, nàng động viên bản thân, biết đâu nghe được một ít tin tức thì sao. Đằng Chi Sơ biết nàng sắp đi gặp Tiêu Diễn, vẻ mặt liền khó chịu, một người một rắn, trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Tỉ bại trận.
“Mang theo huynh lỡ bị sư tôn phát hiện thì công lao đổ biển hết cả, ngoan, ta về sẽ dỗ huynh sau ha.”
Giọng điệu lừa trẻ con này là sao đây, thái dương Thần Quân đại nhân giật giật, lạnh lùng nói: “Ý của Túy Ông không có trong rượu (*).”
(*) Lời nói có ý khác.
Bạch Tỉ há miệng thở dốc, sau đó cười: “A Sơ, không phải là huynh đang ghen chứ, tuy ta tài mạo song toàn, nhưng đâu dễ đi đời nhà ma, dù sư tôn có hư hỏng, cũng không đạt tới cao độ như Hợp Hoan chân nhân đâu. Yên tâm đi, không có nguy hiểm.”
Đầu rắn ngẩng cao, quăng một câu không mặn không nhạt: “Với chút tài mạo ấy của nàng, chưa đủ để tráng niên mất sớm.
Bạch Tỉ hơi khó chịu, tức tối nói: “Thế không phải vừa tốt hả.”
“Cũng đủ mê hoặc hắn rồi!”
Sáu chữ vô cùng đơn giản, ngọn lửa giận vừa nhen của Bạch Tỉ đã bị đội một chậu nước, trong lúc nhất thời bị tưới ướt cả người, lạnh lẽo trong một ngày cực nóng cứ thế rót từ lỗ tai vài tận đáy lòng, cuốn lửa trôi đi mất.
--- ---------
Tiêu Diễn gặp Bạch Tỉ trong lương đình, lưng đình đình dựa núi, đằng trước đối diện nước.
Đối với đủ loại hành vi không đáng tin của sư tôn Tiêu Diễn, Bạch Tỉ cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng hai người là thầy trò đã hơn ba năm, nếu như có vấn đề thì đã có từ sớm, không đến nỗi kìm nén hết ba năm mới bùng nổ.
“Sư tôn gọi đệ tử đến, chắc hẳn có việc hệ trọng?”
Từ lúc thầy trò hai người gặp mặt riêng, cho đến bây giờ đệ tử của y lúc nào cùng bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh….làm người ta giận sôi, nhưng đối với mình thì cung cung kính kính, nhưng một đệ tử run run rẩy rẩy lại bắt trói Cao Thiển, cãi lại sư mệnh, trợ giúp đồng môn đạo hữu của sư tôn; lần này, lại càng thêm khoa trương, không ngại đường xa vạn dặm, đuổi đến tận đây, y thật sự muốn xem, cuối cùng trong cái đầu đệ tử xinh đẹp có thể gọi là vưu vật này đang nghĩ cái gì? Đã không tử đạo hữu bất tử bần đạo (*), nàng đến rất tốt, hoàn toàn tạo phản ấy nhỉ.
(*) Câu này xuất phát từ thuở Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu( cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu sống chết mặc bay.
“Sắp đại hôn rồi, đồ nhi ngoan của ta, con tính cướp tân nương như thế nào?”
Đối với
/40
|