Thu một con Thần thú làm vật cưỡi là mơ ước của mọi người trong giới tu tiên ở Cửu Châu, tính cách rõ ràng, đặc tính nổi bật, Hợp Hoan chân nhân luôn dùng hình tượng bếp lò để ám chỉ cũng không ngoại lệ. Nhưng Thần thú ở Cửu Châu có thể đếm trên mười đầu ngón tay, tương đối nổi danh có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, vốn không tìm được trong giới tu tiên ở Cửu Châu, từ mấy ngàn năm trước đã khó tìm thấy bóng dáng rồi.
Cổ xưa hơn, ví dụ như Đằng Xà, một vạn năm trước đã thăng làm lục thần đứng đầu Thần giới, thành Thần Quân thứ thiệt. Cùng thời kỳ đó, Hồ Tộc ở Thanh Khâu không biết mời được cao nhân phương nào, giấu cả tộc hồ ly tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó không ai biết. Tu vi của Kỳ Lân, Bạch Trạch thì cao thâm, muốn bắt được làm thú cưỡi sao, có đến trước mặt người ta quỳ xuống dâng mình làm vật cưỡi thì hai vị Thần thú đại nhân cũng chẳng thèm để ý. Còn có một vị luôn sinh sôi trong truyền thuyết, chính là Thần thú Bạch Tỷ, cũng đã sớm chết theo Nữ Oa trong lần vá trời kia.
Sự thật chứng minh truyền thuyết đều không đáng tin cậy, trong sự ảo tưởng và cố gắng không ngừng, cuối cùng trong năm đầu của kiếp sống tu tiên thứ ba trăm, Hợp Hoan đã gặp một con Thần thú chính là Bạch Tỷ.
Truyền thuyết cũng không phải là bậy bạ, Tiểu Bạch xà (con rắn trắng nhỏ) trước mắt này, mặc dù thiên phú dị bẩm, nhưng tu vi hiện giờ thật không xứng với hai chữ Thần thú. Tính tình nóng nảy, càng khiếm khuyết chỉ số thông minh, trí nhớ hình như cũng không tốt lắm.....
Khuyết điểm quá nhiều, sẽ không----Quá châm chọc đi.
Hợp Hoan chân nhân phất tay áo dài một, năm cái thùng gỗ trống rỗng xuất hiện, rồi chứa đầy nước, mỗi cái chỉ thể chứa được một người. Đầu rắn của Bạch Tỷ hơi nâng lên, mùi máu tươi đập vào mặt, chui vào khoang mũi.
Một tay Hợp Hoan thò vào trong thùng gỗ, khuấy mấy cái, nâng lên một lớp chất lỏng đỏ tươi, hắn vẫy vẫy tay, đưa tay đến dưới mũi Bạch Tỷ, Bạch Tỷ hoàn toàn tỉnh táo, trong thùng gỗ đúng là máu tươi đậm đặc.
Bé ngoan, để giữ vị tươi, bổn tọa phải cất chúng vòa trong tay áo đó, cả người cũng nhiễm mùi này. Hợp Hoan rất hài lòng khi thấy phản ứng của Bạch Tỷ, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: Nhưng vì ngươi, tất cả đều đáng giá.
Mùi máu tươi gay mũi, có từng sợi linh khí quanh quẩn, hình như là nhìn ra sự nghi ngờ của Bạch Tỷ, Hợp Hoan chân nhân tiếp tục giải thích: Đây chính là máu của đệ tử Bất Chu, bổn tọa cố ý chọn lựa đồng nam có tư chất tốt đó.
Liên tưởng đến cuộc trò chuyện của Cao Thiển và Hợp Hoan chân nhân lúc trước, Bạch Tỷ đã nhìn thấu mục đích của bàn cờ lớn này: Trắng trợn cướp đoạt Thần Thú, ép người lương thiện làm ác.
Tâm nguyện nhiều năm qua sắp sửa được thực hiện, Hợp Hoan chân nhân cứ thao thao bất tuyệt chia sẻ lộ trình đầy mưu trí của hắn: Kể từ ngày ngươi nhập môn, bổn tọa đã để mắt đến ngươi, ngươi xem, vì để có được ngươi, Tử Ngôn cũng bị hy sinh rồi.
Hắn dùng tay thấm máu, vẽ một lá bùa quỷ dị, phức tạp trên mặt đất, vây quanh Bạch Tỷ, sợ nàng không hiểu, còn cố ý giải thích: Hẳn là ngươi chưa từng thấy qua, Đại trận Huyết tế, đây là thứ tốt đó, có nó, bổn tọa không cần lo lắng ngươi không muốn nữa.
Cho nên vật này dùng để bắt buộc mình kết thành khế ước chủ tớ, danh chính ngôn thuận trở thành vật cưỡi cho Ma Tu Hợp Hoan chân nhân này! Bạch Tỷ thật muốn một ngụm cắn nát Hợp Hoan.
Ước chừng nửa canh giờ, Hợp Hoan chân nhân đã vẽ xong vòng cuối cùng, Đại trận Huyết tế hoàn toàn thành hình. Hợp Hoan lại móc một đống thi thể không trọn vẹn từ trong ống tay áo ra, tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Không bao lâu sau, những thi thể này bị đánh thành thịt vụn thật nhỏ, trong cổ họng Hợp Hoan chân nhân đột nhiên phát ra một vài làn điệu trúc trắc, kỳ quái, thịt vụn bay lên, biến thành từng chuỗi bay về tay áo trống không của Hợp Hoan. Sau đó, là tiếng máu thịt sinh ra, vẻ mặt Hợp Hoan rất dữ tợn, mạch máu phồng lên, nhưng rất nhanh, mặt hắn liền dãn ra, thậm chí bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ.
Rốt cuộc, tiếng máu thịt mọc ra cũng dừng lại, một cánh tay như đóa hoa sen non trắng nõn từ trong tay áo trống không vươn ra, Hợp Hoan chân nhân nâng cánh tay này lên, kiểm tra lại kĩ càng, vô cùng hài lòng.
Nếu không phải vì trong bụng không có thứ gì, Bạch Tỷ đã nôn mửa không ngừng rồi, dùng máu thịt của người khác ngưng tụ thành phần tay, chân đã bị cụt của mình, thật là độc ác, quả thật còn giống tu ma hơn cả Ma Tu.
Hợp Hoan chân nhân vẫn ung dung thưởng thức vẻ đặc sắc trên cái mặt rắn của Bạch Tỷ, không nhịn được cười vui vẻ, nói: Bé ngoan, bây giờ bắt đầu nghi thức của chúng ta, mặc dù bổn tọa chơi đùa với vô số nam nữ, nhưng cũng không thật lòng với ai, bọn họ đều là mây trôi, chỉ có ngươi mới là duy nhất của Hợp Hoan ta.
Mí mắt Bạch Tỷ trợn lên, dùng việc giả chết biểu đạt tâm trạng khinh bỉ vô hạn của mình. Hợp Hoan chân nhân bị dáng vẻ này của nàng chọc cho mỉm cười, khó trách người phàm thường nói, con của mình là tốt nhất. Vật cưỡi của hắn, dù bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến chủ nhân, hắn vẫn rất thích, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là đáng yêu.
Liếc mắt nhìn Đại trận Huyết tế trên đất, thời gian đã không còn sớm, Hợp Hoan vươn ngón trỏ đặt nhẹ lên miệng rắn của Bạch Tỷ, quyến rũ cười một tiếng, lung la lung lay đi vào tâm trận.
Trong lòng Bạch Tỷ lạnh đến buồn nôn, nếu như nhớ không lầm, vừa rồi hình như tên cặn bã này có liếm ngón trỏ. . . . . .
Đại đạo phế, chư ma xuất, nhân danh ta, huyết tế thành*. . . . . .
*câu này là thần chú, đại ý là : đại đạo đã tàn, ma quỷ đi ra, xưng danh của ta, hoàn thành (nghi lễ) dùng máu tế
Ý lạnh khoan tim thấu xương giống như một chiếc lưới khổng lồ, bao phủ Bạch Tỷ trong đó, trong màu máu đậm đặc, một bàn tay trắng như ngó sen đưa về phía nàng. . . . . .
——
Bên ngoài Thiên lao trên đỉnh Chúng Pháp, gia chủ Vương gia mang theo nữ nhi Vương Linh và Phục Thiên chân nhân, Môn chủ Bất Chu, trưởng lão Ôn Cửu đến thăm Tử Ngôn tiên tử.
Đột nhiên Vương Kiệm dừng bước, hỏi: Môn chủ, không biết các ngươi có cần đi trước để trò chuyện riêng với Tử Ngôn tiên tử hay không?
Phục Thiên chân nhân không ngờ Vương Kiệm lại khôn khéo bên ngoài, tỉ mỉ bên trong, gật đầu, mang theo Ôn Cửu vào tầng cao nhất của đỉnh Chúng Pháp. Trên đất trừ mấy khối thiên thạch vụn tán loạn, thì là Tử Ngôn tiên tử mặc váy màu tím, nửa nằm nửa ngồi.
Chắc là thiên thạch bị chém nát, Phục Thiên dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Cửu bên cạnh, rất nhiều chuyện, đều là người trong cục thì u mê, người đứng ngoài nhìn thì sáng suốt. Làm người quản lý cao nhất của Bất Chu môn, những mối quan hệ rối loạn cắt không đứt ở dưới mí mắt này, hắn đương nhiên là biết được. Dáng vẻ này của Tử Ngôn, bị người ngoài nhìn thấy, quả thật có chút.....Không biết nói gì.
Tử Ngôn, ngày mai là phán xét rồi, là cơ hội cuối cùng của muội, muội nên quý trọng đi.
Phục Thiên ra hiệu cho Ôn Cửu, hắn đi
Cổ xưa hơn, ví dụ như Đằng Xà, một vạn năm trước đã thăng làm lục thần đứng đầu Thần giới, thành Thần Quân thứ thiệt. Cùng thời kỳ đó, Hồ Tộc ở Thanh Khâu không biết mời được cao nhân phương nào, giấu cả tộc hồ ly tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó không ai biết. Tu vi của Kỳ Lân, Bạch Trạch thì cao thâm, muốn bắt được làm thú cưỡi sao, có đến trước mặt người ta quỳ xuống dâng mình làm vật cưỡi thì hai vị Thần thú đại nhân cũng chẳng thèm để ý. Còn có một vị luôn sinh sôi trong truyền thuyết, chính là Thần thú Bạch Tỷ, cũng đã sớm chết theo Nữ Oa trong lần vá trời kia.
Sự thật chứng minh truyền thuyết đều không đáng tin cậy, trong sự ảo tưởng và cố gắng không ngừng, cuối cùng trong năm đầu của kiếp sống tu tiên thứ ba trăm, Hợp Hoan đã gặp một con Thần thú chính là Bạch Tỷ.
Truyền thuyết cũng không phải là bậy bạ, Tiểu Bạch xà (con rắn trắng nhỏ) trước mắt này, mặc dù thiên phú dị bẩm, nhưng tu vi hiện giờ thật không xứng với hai chữ Thần thú. Tính tình nóng nảy, càng khiếm khuyết chỉ số thông minh, trí nhớ hình như cũng không tốt lắm.....
Khuyết điểm quá nhiều, sẽ không----Quá châm chọc đi.
Hợp Hoan chân nhân phất tay áo dài một, năm cái thùng gỗ trống rỗng xuất hiện, rồi chứa đầy nước, mỗi cái chỉ thể chứa được một người. Đầu rắn của Bạch Tỷ hơi nâng lên, mùi máu tươi đập vào mặt, chui vào khoang mũi.
Một tay Hợp Hoan thò vào trong thùng gỗ, khuấy mấy cái, nâng lên một lớp chất lỏng đỏ tươi, hắn vẫy vẫy tay, đưa tay đến dưới mũi Bạch Tỷ, Bạch Tỷ hoàn toàn tỉnh táo, trong thùng gỗ đúng là máu tươi đậm đặc.
Bé ngoan, để giữ vị tươi, bổn tọa phải cất chúng vòa trong tay áo đó, cả người cũng nhiễm mùi này. Hợp Hoan rất hài lòng khi thấy phản ứng của Bạch Tỷ, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: Nhưng vì ngươi, tất cả đều đáng giá.
Mùi máu tươi gay mũi, có từng sợi linh khí quanh quẩn, hình như là nhìn ra sự nghi ngờ của Bạch Tỷ, Hợp Hoan chân nhân tiếp tục giải thích: Đây chính là máu của đệ tử Bất Chu, bổn tọa cố ý chọn lựa đồng nam có tư chất tốt đó.
Liên tưởng đến cuộc trò chuyện của Cao Thiển và Hợp Hoan chân nhân lúc trước, Bạch Tỷ đã nhìn thấu mục đích của bàn cờ lớn này: Trắng trợn cướp đoạt Thần Thú, ép người lương thiện làm ác.
Tâm nguyện nhiều năm qua sắp sửa được thực hiện, Hợp Hoan chân nhân cứ thao thao bất tuyệt chia sẻ lộ trình đầy mưu trí của hắn: Kể từ ngày ngươi nhập môn, bổn tọa đã để mắt đến ngươi, ngươi xem, vì để có được ngươi, Tử Ngôn cũng bị hy sinh rồi.
Hắn dùng tay thấm máu, vẽ một lá bùa quỷ dị, phức tạp trên mặt đất, vây quanh Bạch Tỷ, sợ nàng không hiểu, còn cố ý giải thích: Hẳn là ngươi chưa từng thấy qua, Đại trận Huyết tế, đây là thứ tốt đó, có nó, bổn tọa không cần lo lắng ngươi không muốn nữa.
Cho nên vật này dùng để bắt buộc mình kết thành khế ước chủ tớ, danh chính ngôn thuận trở thành vật cưỡi cho Ma Tu Hợp Hoan chân nhân này! Bạch Tỷ thật muốn một ngụm cắn nát Hợp Hoan.
Ước chừng nửa canh giờ, Hợp Hoan chân nhân đã vẽ xong vòng cuối cùng, Đại trận Huyết tế hoàn toàn thành hình. Hợp Hoan lại móc một đống thi thể không trọn vẹn từ trong ống tay áo ra, tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Không bao lâu sau, những thi thể này bị đánh thành thịt vụn thật nhỏ, trong cổ họng Hợp Hoan chân nhân đột nhiên phát ra một vài làn điệu trúc trắc, kỳ quái, thịt vụn bay lên, biến thành từng chuỗi bay về tay áo trống không của Hợp Hoan. Sau đó, là tiếng máu thịt sinh ra, vẻ mặt Hợp Hoan rất dữ tợn, mạch máu phồng lên, nhưng rất nhanh, mặt hắn liền dãn ra, thậm chí bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ.
Rốt cuộc, tiếng máu thịt mọc ra cũng dừng lại, một cánh tay như đóa hoa sen non trắng nõn từ trong tay áo trống không vươn ra, Hợp Hoan chân nhân nâng cánh tay này lên, kiểm tra lại kĩ càng, vô cùng hài lòng.
Nếu không phải vì trong bụng không có thứ gì, Bạch Tỷ đã nôn mửa không ngừng rồi, dùng máu thịt của người khác ngưng tụ thành phần tay, chân đã bị cụt của mình, thật là độc ác, quả thật còn giống tu ma hơn cả Ma Tu.
Hợp Hoan chân nhân vẫn ung dung thưởng thức vẻ đặc sắc trên cái mặt rắn của Bạch Tỷ, không nhịn được cười vui vẻ, nói: Bé ngoan, bây giờ bắt đầu nghi thức của chúng ta, mặc dù bổn tọa chơi đùa với vô số nam nữ, nhưng cũng không thật lòng với ai, bọn họ đều là mây trôi, chỉ có ngươi mới là duy nhất của Hợp Hoan ta.
Mí mắt Bạch Tỷ trợn lên, dùng việc giả chết biểu đạt tâm trạng khinh bỉ vô hạn của mình. Hợp Hoan chân nhân bị dáng vẻ này của nàng chọc cho mỉm cười, khó trách người phàm thường nói, con của mình là tốt nhất. Vật cưỡi của hắn, dù bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến chủ nhân, hắn vẫn rất thích, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là đáng yêu.
Liếc mắt nhìn Đại trận Huyết tế trên đất, thời gian đã không còn sớm, Hợp Hoan vươn ngón trỏ đặt nhẹ lên miệng rắn của Bạch Tỷ, quyến rũ cười một tiếng, lung la lung lay đi vào tâm trận.
Trong lòng Bạch Tỷ lạnh đến buồn nôn, nếu như nhớ không lầm, vừa rồi hình như tên cặn bã này có liếm ngón trỏ. . . . . .
Đại đạo phế, chư ma xuất, nhân danh ta, huyết tế thành*. . . . . .
*câu này là thần chú, đại ý là : đại đạo đã tàn, ma quỷ đi ra, xưng danh của ta, hoàn thành (nghi lễ) dùng máu tế
Ý lạnh khoan tim thấu xương giống như một chiếc lưới khổng lồ, bao phủ Bạch Tỷ trong đó, trong màu máu đậm đặc, một bàn tay trắng như ngó sen đưa về phía nàng. . . . . .
——
Bên ngoài Thiên lao trên đỉnh Chúng Pháp, gia chủ Vương gia mang theo nữ nhi Vương Linh và Phục Thiên chân nhân, Môn chủ Bất Chu, trưởng lão Ôn Cửu đến thăm Tử Ngôn tiên tử.
Đột nhiên Vương Kiệm dừng bước, hỏi: Môn chủ, không biết các ngươi có cần đi trước để trò chuyện riêng với Tử Ngôn tiên tử hay không?
Phục Thiên chân nhân không ngờ Vương Kiệm lại khôn khéo bên ngoài, tỉ mỉ bên trong, gật đầu, mang theo Ôn Cửu vào tầng cao nhất của đỉnh Chúng Pháp. Trên đất trừ mấy khối thiên thạch vụn tán loạn, thì là Tử Ngôn tiên tử mặc váy màu tím, nửa nằm nửa ngồi.
Chắc là thiên thạch bị chém nát, Phục Thiên dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Cửu bên cạnh, rất nhiều chuyện, đều là người trong cục thì u mê, người đứng ngoài nhìn thì sáng suốt. Làm người quản lý cao nhất của Bất Chu môn, những mối quan hệ rối loạn cắt không đứt ở dưới mí mắt này, hắn đương nhiên là biết được. Dáng vẻ này của Tử Ngôn, bị người ngoài nhìn thấy, quả thật có chút.....Không biết nói gì.
Tử Ngôn, ngày mai là phán xét rồi, là cơ hội cuối cùng của muội, muội nên quý trọng đi.
Phục Thiên ra hiệu cho Ôn Cửu, hắn đi
/40
|