Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Chương 9: Nhóc con, tôi thừa nhận! Tôi yêu em

/20


Một tuần trôi qua nhanh chóng. Trường nó trở lại hoạt động bình thường.

#Lớp nó#

Nó ngán ngẩm nhìn chung quanh, mấy học sinh lớp nó đều gục hết rồi! Sau kì đi chơi thoải mái, trường nó lao vào học như điên, học để bù lại bài cho một tuần nghỉ ngơi. Trừ nó và một vài đứa có sức chịu đựng giỏi thì tất cả đều bị hạ gục vỉ đống bài tập nhiều không đếm nổi. Đứa nào cũng thức khuya làm bài, kết quả là mắt tụi nó y như con panda.Trên bục, cô giáo vẫn giảng bài triền miên, không để ý chỉ còn vài đứa cố gắng chống cự, còn lại thì ngủ hết. Nó nghe mà cứ như không nghe, chữ vào tai này sang tai kia biến mất, chán nản vô cùng.

Điện thoại nó sáng đèn: " Chiều nay em rảnh không? " - Tin nhắn của hắn. " Có " - Nó trả lời, " Vậy chiều nay đi với anh một chút " - Hắn nhắn. " Được " - Nó gửi tin, rồi tắt máy.

Nhận được tin nhắn của nó, hắn mỉm cười, đứng lên, rời khỏi lớp. Hắn lên chiếc BMW mui trần nổi bật giữa bãi xe, rồ ga và phóng đi về phía căn biệt thự sang trọng. Dừng xe, hắn vào nhà, lên phòng, mở tủ, lấy ra một cái hộp màu tím nhạt, mở nắp hộp, hắn lấy trong đó ra một vật, vật đó lung linh dưới ánh nắng, vật đó đẹp đến ngạc nhiên, vì sao ư? Vì vật đó được điểm tô bởi tình yêu của hắn dành cho nó. Phải, hắn yêu nó. Hắn giận mình vì đã nhận ra điều này quá trễ, đáng lẽ hắn phải biết sớm hơn, hắn phải biết hắn yêu nó, yêu rất nhiều. Hắn rời nhà, lên xe và phóng đi.

Xe hắn dừng lại trước một nghĩa trang, xuống xe, lấy ra một bó hoa rực rỡ, hắn bước đến gần một ngôi mộ được xây bằng đá cẩm thạch, đó là ngôi mộ sang nhất, đẹp nhất ở đây, hắn đã xây nó, đó là mộ mẹ hắn. Đặt bó hoa xuống, hắn nhìn vào khung ảnh, đã hơn 4 năm rồi, hơn 4 năm mẹ hắn nằm đây, hơn 4 năm hắn độc bước trên con đường của mình, hơn 4 năm hắn sống trong hận thù, hơn 4 năm lẻ loi và chỉ đơn độc một mình.

- Mẹ ơi! Có lẽ hơn 4 năm qua mẹ đã rất buồn đúng không? Mẹ buồn khi thấy con trai mẹ như thế đúng không? - Giọng hắn nghẹn lại. - Nhưng mẹ yên tâm đi, từ bây giờ, con trai mẹ sẽ không vậy nữa đâu, con mẹ sẽ tìm cho mình một nềm vui, một niềm hạnh phúc, và đó là cô ấy. Mẹ biết không? Cô ấy đã làm khác con trai mẹ ngay lần đầu gặp mặt đấy! - Hắn cười nhưng nước mắt đã bắt đầu rơi. - Mẹ này! Mẹ từng nói với con, mỗi chàng trai có một thiên thần mang tình yêu đến cho họ, vậy cô ấy là thiên thần mang tình yêu đến sưởi ấm trái tim con phải không mẹ? Con làm điều này là đúng chứ? Mẹ sẽ ủng hộ con trai mẹ chứ? - Hắn đưa vật đó lên trước mặt. Hắn nhìn thấy mẹ như mỉm cười đồng ý, vậy là hắn đúng, hắn sẽ làm điều hắn cần làm, hắn cần giữ thiên thần của mình lại, nếu không sẽ bay đi mất.

- Mẹ yên tâm nhé! Một ngày không xa, con sẽ đưa tình yêu của con đến gặp mẹ, mẹ phải chúc phúc cho con đấy! - Hắn gạt nước mắt, mỉm cười, nụ cười thật sự.

Hắn cất vật đó vào túi áo, trở ra xe và phóng đi theo gió. Dừng xe trước trường, hắn chờ nó.

Một tiếng sau, cổng trường mở, Hình dáng nhỏ nhắn của nó xuất hiện, vui vẻ ra khỏi trường, ngó quanh, nó thấy hắn, vội vàng chạy lại:

- Chờ lâu chưa?

- Không lâu! - Hắn cười, với hắn, chờ nó cả đời cũng không lâu. - Đi nhé!

Nó gật đầu rồi lên xe, hắn rồ ga, chiếc xe lao đi. Đi chừng 30 phút, hắn dừng lại, xuống xe, nắm tay nó, kéo nó đi. Không kịp nói gì nó đã mở to mắt vì ngạc nhiên. Trước mắt nó, một cánh đồng hoa lavender màu tím tuyệt đẹp hiện lên, loài hoa nó thích rực rỡ và đẹp lạ kì dưới ánh nắng hoàng hôn, hương thơm dìu dịu tỏa ra từ mỗi cành hoa làm nó dễ chịu.

- Đẹp quá! - Nó mỉm cười thích thú.

- Nếu em thích, em có thể xuống đó chơi. - Hắn dịu dàng.

- Thật không? - Nó quay sang hắn và nhảy cẫng lên khi nhận được cái gật đầu của hắn.

Nó chạy xuống đồng hoa, những bông hoa nở rộ xinh đẹp, tỏa hương thơm theo mỗi bước nó đi, như đang nâng niu một công chúa. Nó cười, cúi người xuống ngửi hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ những đóa hoa lavender. Hắn nhìn nó mỉm cười, hắn không sai mà còn rất đúng, nó đúng là thiên thần của hắn, đến lúc bắt thiên thần rồi.

Hắn chạy lại gần, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó, kéo nó chạy đi, nó chạy theo hắn và rồi dừng lại, nó ngạc nhiên mở to mắt, giữa đồng hoa, những đóa lavender được trồng theo từng đường tạo thành dòng chữ " I LOVE YOU ". Dòng chữ mang màu tím, màu lãng mạn, dịu dàng nhưng mãnh liệt, chúng giống như tình yêu hắn dành cho nó. Hắn đã tự mình trồng những bông hoa này, chúng lớn lên từng ngày dưới sự chăm sóc của hắn, giống như tình yêu của hắn dành cho nó, ngày càng nhiều và không bao giờ ngừng lớn lên. Hắ mở lòng bàn tay nó, để vào đó một vật sáng lung linh và đẹp đến ngạc nhiên, vật đó tượng trưng cho trái tim này của hắn, trái tim yêu nó rất nhiều.

- Nhóc con, tôi thừa nhận! Tôi yêu em. - Hắn nói bằng cảm xúc của mình.

- Anh yêu em???????? - Nó ngạc nhiên tột độ.

- Phải, anh yêu em, yêu nhiều lắm! Em làm người yêu anh nhé! - Hắn nhìn nó.

- Em..... - Hắn tỏ tình làm nó ngại ngùng không biết nói sao.

- Không cần trả lời ngay đâu. Sợi dây chuyền này tượng trưng cho tình yêu của anh, khi nào em đồng ý thì hãy đeo nó nhé! - Hắn cười dịu dàng.

- Vâng! Em sẽ giữ nó. - Nó cười lại.

Hắn nắm tay nó đi dạo quanh đồng hoa, dưới ánh hoàng hôn, có hai con người, hai trái tim, một đã biết mình yêu và một vẫn chưa xác định được cảm xúc vẫn đang cùng chung nhịp đập.

#Tại phòng nó#

Nó ngắm sợi dây chuyền, mặt dây chuyền hình trái tim, viền màu trắng, bên trong là cả một trái tim bằng kim cương màu tím nhạt, trên trái tim được khắc chữ " Trúc Du " cực kì tinh xảo. Nó nhìn và thở dài. Liệu nó có yêu hắn không? Trái tim này có phải đã thuộc về hắn?

Đang bận rộn với các câu hỏi, điện thoại nó sáng đèn, có cuộc gọi, nó cầm cái iphone lên nhấn nút nghe:

- Alo! Ai vậy ạ?

- Nhật Lâm đây! Em rảnh không Anh Nhi? - Giọng Lâm vang lên.

- Rảnh ạ! - Nó trả lời, sao Lâm biết số nó nhỉ?

- Em đến quán cafe Angel Garden được không? Anh muốn gặp em chút.

- Được ạ! - Nó trả lời rồi cúp máy.

Thay quần áo xong, nó lên chiếc mercedes mui trần, rồ ga và phóng đi. Chẳng bao lâu nó đã tới nơi, xe nó dừng lại trước quán cafe Angel Garden, nó chạy xe vào bãi, bước xuống rồi tiến vào trong. Lướt mắt xung quanh, nó tìm thấy Lâm ngồi trong góc quán, nó bước lại gần rồi ngồi xuống cái ghế đối diện anh.

- Chào anh.

- Em uống gì?

- Cam ép ạ.

Lâm kêu nước cho nó, cô phục vụ bưng nước ra, đặt xuống bàn. Nó cầm ly nước cam, đưa lên miệng:

- Anh muốn nói chuyện gì vậy ạ? - Nó hỏi.

- Anh... anh muốn nói... - Lâm ấp úng.

- Nói gì ạ? - Nó hỏi.

- Anh muốn nói... Anh yêu em! - Lâm đỏ mặt.

< Phụt >

Nó phun nước cam ra tứ tung, Lâm vừa tỏ tình với nó ư?

- Anh vừa nói gì vậy? - Nó hỏi lại.

- Anh nói anh yêu em, em làm bạn gái anh được không? - Lâm nhắc lại

Nó mở mắt lớn hết sức, nhưng cũng trả lời.

- Em cần suy nghĩ.

- Được! Nhưng đừng lâu quá nhé! - Lâm mỉm cười rồi đứng lên rời khỏi không chú ý khuôn mặt nó biến sắc cực độ.

Trời ơi, trời ghét nó thì cứ nói, sao lại ghép nó vào hoàn cảnh này. Trong một ngày, cả hai chàng trai đều tỏ tình với nó, nó phải làm sao bây giờ đây????????????

/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status