Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 92 - Chương 88

/107




Tình hình thế nào rồi? Diệp Quân dẫn đầu xông vào, vẻ mặt cực kì nghiêm túc liếc nhìn tình cảnh lộn xộn kho khí giới, những người khác cũng theo sát phía sau. Buster lắc lắc cái túi trên cổ sau đó nhảy lên vai Đường Yên, chồm lên phía trước ý bảo Đường Yên lấy tinh hạch và huyết hạch bên trong túi ra.

Đường Yên gãi cằm Buster sau đó bỏ túi tiền vào trong balo. Tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ánh lửa sau lưng Đường Yên, nơi đó không có một bóng người. . . . . . Trên đất là cánh tay bị Đường Yên chặt đứt còn bóng dáng Lưu Thấm Nhã đã biến mất. Tình cảnh vừa rồi không phải là ảo ảnh, là ai đây?

Chạy thoát rồi! Đường Yên nhíu mày, nhìn chằm chằm cái động cao ngang người sau bức tường. Tóm lại nếu vẫn còn ở trong căn cứ quân sự dưới đất thì sớm muộn gì cũng gặp lại thôi.

Liệp Sát Giả đã chết, tất nhiên Giang Ly cũng tỉnh táo lại. Anh và Miêu Trạch biết Đường Yên sớm nhất nên cũng hiểu nhiều chuyện hơn người khác. Vẻ mặt Giang Ly cực kì phức tạp nhìn cửa động, trong trí nhớ của anh Lưu Thấm Nhã rất dịu dàng, lương thiện, chẳng biết lúc nào cô lại trở nên xa lạ như vậy.

Trước tiên phải thu thập vũ khí đã. Đường Yên chạm vào vết thương do lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã cắt qua, da thịt lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, ngứa ngáy. Cô lập tức lấy cồn i-ốt và bông y tế từ trong ba lô ra khử trùng đồng thời không quên nhắc nhở những người khác cẩn thận tránh xa những nơi bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã tấn công.

Đường Yên nói đúng, mục tiêu của đám người Hình Liệt Phong cũng là quân nhu ở nhà xưởng quân sự này, chắc chắn trong đội của hắn cũng có dị năng giả không gian, chúng ta nhất định phải tới trước bọn họ mới được. An Lộ nói một cách nghiêm túc. Mọi người nhìn bức tường bị nổ thành một cái lỗ to, thông qua đó nhìn căn cứ quân sự ở sâu bên trong, Lưu Thấm Nhã xuất hiện tại đây, chắc chắn đám người Hình Liệt Phong đang ẩn núp ở xung quanh, nhất định phải đến kho quân nhu trước bọn họ.

Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, cô nhanh chóng thay quần áo sau đó bỏ tất cả vũ khí trong kho vào không gian.

Cao Kiến Bân, cậu làm sao vậy? Hạ Bác kinh ngạc hô to sau đó lui về sau hai bước nhìn Cao Kiến Bân toàn thân tím đen nằm trên mặt đất, vẻ mặt cực kì sợ hãi.

Cậu ta trúng độc! Diệp Quân lạnh lùng nói: “Đừng tới gần, chúng ta vẫn chưa biết độc này có thể lây hay không.

Nhưng mà... Trước khi rời khỏi căn cứ chúng ta đã tiêm huyết thanh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa hơn nữa trong cơ thể dị năng giả cũng có kháng thể chống lại một số loại độc. Tại sao lại trúng độc được? Mạnh Lộ nghi ngờ, nói. Tầm mắt cậu nhìn chằm chằm Cao Kiến Bân đang run rẩy trên mặt đất, thấu thị của Liễu Như Nhị vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Sắc mặt cô ta tái nhợt ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Cao Kiến Bân đang nằm trên đất, tầm mắt đột nhiên dừng ở mắt cá chân của Cao Kiến Bân.

Mọi người hãy nhìn mắt cá chân của cậu ta, có phải ở chỗ đó có hai dấu răng nanh hay không? Liễu Như Nhị chỉ vào mắt cá chân của Cao Kiến Bân, vì lý do an toàn nên tất cả mọi người đều mang giày ống cao. Cao Kiến Bân không có thói quen này nên khi cậu ta giãy giụa thì ống quần bị kéo lên cao, lộ ra bắp chân. Ở chỗ mắt cá chân có hai dấu răng nanh rất rõ ràng, máu tươi theo đó chảy xuống, nhuộm đỏ cả một vùng.

Rắn độc! Diệp Quân nói xong thì cẩn thận nhìn bốn phía: “Cẩn thận một chút, có khả năng chung quanh đây có rắn biến dị kịch độc đang ẩn nấp.

Cao Kiến Bân cong người, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà toàn thân đã tím đen, miệng sùi bọt mép, môi thâm đen. Hai mắt hiện lên ánh sáng kì lạ, ngón tay không ngừng cào mặt đất, miệng phát ra tiếng thở gấp gáp. Đột nhiên Cao Kiến Bân ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ vào Hạ Bác, nói: Giết tôi, mau... Giết tôi... A!

Chuyện này... Hạ Bác khó xử, ánh mắt dừng ở trên người Đường Yên giống như đang hỏi ý kiến.

Đường Yên gật đầu, trên người bọn họ không có mang theo huyết thanh. Trước khi bọn họ xuất phát đã tiêm huyết thanh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa nhưng Cao Kiến Bân vẫn trúng độc chứng tỏ huyết thanh trong cơ thể bọn họ không thể chống lại loại rắn độc này. Rất có khả năng con rắn biến dị ẩn núp ở một nơi bí mật nào đó gần chỗ này đã thức tỉnh dị năng hệ độc, trừ khi lập tức chạy về căn cứ Thanh Long nếu không thì không có thuốc nào chữa được, so với việc chịu đủ tra tấn thậm chí còn khả năng lây nhiễm bệnh độc tang thi thì không bằng giải thoát sớm một chút.

Hạ Bác cắn răng, đưa cánh tay nhắm vào cổ Cao Kiến Bân: “Chỉ cần nhà họ Hạ còn sống yên ổn ở căn cứ Thanh Long một ngày thì chúng tôi sẽ bảo vệ người nhà anh một ngày. Hạ Bác vừa dứt lời thì một tiếng “rắc” vang lên, ngay sau đó thân thể Cao Kiến Bân run rẩy rồi ngã xuống đất, Hạ Bác xoay người, dung tay lau máu trên mặt.

Ánh mắt Đường Yên lóe lên, quay sang nhìn về phía Trịnh Nhiên, nói: Trịnh Nhiên, tiễn cậu ta một đoạn đường. Ở chỗ này, nếu giữ thi thể lại rất có thể sẽ bị thực vật biến dị hấp thu, chi bằng để Trịnh Nhiên hỏa thiêu, như vậy còn có thể mang tro cốt về giao cho người nhà Cao Kiến Bân.

Trịnh Nhiên tiến lên một bước, rất nhanh ngọn lửa đã quấn quanh thân thể Cao Kiến Bân, sau đó trên đất chỉ còn lại một đống tro cốt. Hạ Bác xé một miếng vải từ quân phục của mình xuống, gói kỹ tro cốt và lăng tinh của Cao Kiến Bân vào đó rồi bỏ vào ba lô. Nếu anh có thể còn sống trở về căn cứ thì sẽ đưa những thứ này cho người nhà Cao Kiến Bân.

Không khí bỗng dưng có chút nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ nâng cao cảnh giác đi về phía trước.

Xì Xì... Tiếng động vật nhuyễn thể cử động rất nhỏ, rất nhẹ từ xa vọng đến. Mặt đất bị ma sát phát ra âm thanh rất khó chịu, sau khi nghe thứ âm thanh chói tai này, thần kinh mọi người đều cảnh giác cao độ, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo. Bọn họ lập tức nhớ lại vết thương ở mắt cá chân của Cao Kiến Bân, từ lúc tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy loại này cảnh tượng kì lạ này.

Dị năng hệ độc rất hiếm thấy, không có khả năng thức tỉnh nhiều trong thời gian ngắn được. Chỉ cần cẩn thận đừng để bị cắn thì sẽ không có chuyện gì, trước khi xuất phát chúng ta đều đã tiêm huyết thanh, trong huyết thanh có đến ba, bốn trăm loại kháng thể khác nhau, trong đó có kháng thể chống rắn độc. Đường Yên lên tiếng, không khí quá ngột ngạt, chuyện này rất bất lợi đối với việc chiến đấu sau này. (Ý ĐY


/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status