Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 17 - Chương 14

/107


Editor: Mèo coki

Miêu Trại nằm ở phía Tây Nam của huyện Nghiễn Sơn, cách xa trần thế, đường vào chỉ có một con đường uốn lượn hình ruột dê, phải đi hơn một giờ mới đến được khe núi, phía trước là cổng vào Miêu Trại, đường núi rất lầy lội, đi hết con đường nhỏ lầy lội thì tới một cái cầu treo, làm bằng ván gỗ và dây thừng, phía dưới là một con sông sâu, rộng khoảng chừng hai mươi mét, xanh biếc trong suốt.

Đã qua giữa trưa nhưng xung quanh sơn cốc đều là sương mù dày đặc lượn lờ, đường núi hẹp dài, lầy lội chỉ đủ cho một người đi, phía trước uốn lượn không biết kéo dài tới đâu, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim hót lanh lảnh, làm cho người ta cảm thấy trống vắng tiêu điều.

Mặc dù Miêu Trại nằm ở nơi hẻo lánh nhưng ở lối vào lại có mấy chiếc xe đang đậu, theo tình hình này thì hẳn là mới bị vứt lại ở đây không lâu, xung quanh còn có vết máu màu đỏ sậm.

Đoàn người Đường Yên xuống xe, để lại mấy người trông coi xe và vật tư. Từ Viện bị thương nặng nên ở lại, vốn Cao Phong muốn đi cùng với Lưu Thấm Nhã nhưng lại bị Từ Viện lôi kéo, bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại trông xe. Vì thế người tiến vào Miêu Trại theo thứ tự là: Lưu Thấm Nhã, Giang Ly, Lưu Vân, Mã Lương, Hạ Thiên Vũ, Hổ Tử và Đường Yên, Hạ Thiên Vũ không cho Hạ Phân mạo hiểm nên bảo Lãnh Minh ở lại với cô, và đám người Cao Phong, nơi này quá hoang vắng, rất khó đụng phải tang thi nhưng cũng phải đề phòng người sống!

Rầm …rầm ....

Bỗng nhiên trong một chiếc xe truyền đến tiếng va chạm, Đường Yên đứng gần đó quay đầu nhìn qua thì lập tức phát hiện trong một chiếc xe gần đó có một bóng đen, miệng không ngừng phát ra tiếng rít gào “u..u..”, dùng cặp mắt trắng dã nhìn chằm chằm bọn họ.

Tang thi! Mọi người không khỏi hoảng sợ, Lưu Thấm Nhã phản ứng nhanh nhất, nâng tay phải không bị thương lên, bắn một phát súng.

Đi qua cầu treo, nhìn lối vào Miêu Trại được làm bằng hàng rào gỗ, vẻ mặt của mọi người rất khẩn trương, tâm tình nặng nề nhìn Miêu Trại hỗn loạn, bọn họ ....đã tới chậm rồi!

Trên mặt đất toàn là vết máu và tay chân bị đứt lìa, vết máu đọng trên mặt đất vẫn chưa khô hoàn toàn, xung quanh vẫn còn khói thuốc súng lượn lờ, Hạ Thiên Vũ ngồi xổm người xuống, chạm vào thi thể be bét trên đất, lạnh lẽo không có độ ấm, sau đó nghiêm túc nói: Không còn thở nữa, hẳn là mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua!

Tối hôm qua ....

Huyệt thái dương của mọi người giật giật, phút chốc bừng tỉnh ra, tối hôm qua bọn họ lẩn trốn suốt đêm, căn cứ bị tang thi biến dị đánh lén, chẳng lẽ Miêu Trại cũng gặp gặp nạn vào lúc đó sao? Đoàn người cẩn thận đi vào Miêu Trại, Đường Yên bình tĩnh đánh giá địa thế Miêu Trại, dễ thủ khó công, cho dù bị tang thi bao vây thì cũng sẽ không thể thua nhanh như vậy, trừ khi là do lòng người hoảng hốt, khi đối diện với nguy hiểm thì lựa chọn trốn tránh theo bản năng, tang thi bình thường không có trí khôn, không có khả năng mở hàng rào để vào được nhưng lúc bọn họ đi vào thì hàng rào đã bị mở ra, có khả năng là có người trong Miêu Trại phát hiện tang thi, trong lúc tình thế cấp bách thì định chạy trốn, mở hàng rào vì vậy mới làm cho cả Miêu Trại lâm vào tình cảnh diệt vong.

Sau khi tiến vào Miêu Trại, Lưu Thấm Nhã cảm thấy giọng nói đó càng không ngừng thúc giục cô đi sâu vào trong Miêu Trại, biết rõ là rất nguy hiểm nhưng lại không muốn bỏ qua. Đột nhiên mọi người dừng lại đột ngột, nghiêm túc nhìn nhà sàn bị sụp xuống phía trước, trên đó còn có mấy vết cào, bảy người trong đoàn đều không lạ gì dấu vết này, lúc chiến đấu với tang thi chó ở thôn Kim Thạch cũng đã từng nhìn thấy nó, chẳng lẽ tối hôm qua thứ bao vây Miêu Trại không phải tang thi mà là tang thi chó sao? Suy đoán này làm cho trái tim của mọi người như rớt xuống vực...

Tách ra xem thử. Giọng nói của Lưu Thấm Nhã hơi khàn khàn, mang theo một chút hưng phấn khó phát hiện được.

Đường Yên nhíu mày, trong tác phẩm sự việc ở Miêu Trại không được miêu tả rõ ràng, tường tận, rốt cuộc Lưu Thấm Nhã đã lấy được cái gì ở Miêu Trại mà có thể làm cho dị năng của cô ta chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tiến hóa nhanh chóng, đạt được dị năng chữa khỏi, dị năng chữa khỏi ở tận thế chẳng khác nào bước ngoặt. Tuy nhiên đã có cô ở đây thì Lưu Thấm Nhã đừng mong chiếm được lợi ích, Đường Yên yên lặng đi ở phía sau mọi người, sau khi thể hiện một phần thực lực ở thôn Kim Thạch thì mọi người đã không dám xem nhẹ cô nữa, ngay cả Lưu Thấm Nhã cũng phòng bị cô nhiều hơn một chút.

Lưu Vân chạm vào băng gạc quanh cổ, đầu hơi cúi xuống, hai mắt đỏ ngầu, tay nắm thật chặt, cô ta lo lắng mình sẽ không nhịn được mà ra tay với Đường Yên, Lưu Thấm Nhã vẫn cho rằng cô ta nhằm vào Đường Yên là vì xem thường Đường Yên, không ai biết mối hận của cô ta với Đường Yên đã có từ trước khi tận thế.

Cô ta luôn muốn tìm cơ hội báo thù nhưng lại không tìm thấy thời cơ thích hợp, sau tận thế, cô ta hốt hoảng trốn vào căn cứ lại ngoài ý muốn thức tỉnh dị năng, trở thành dị năng giả, cô đi theo Lưu Thấm Nhã chỉ vì thuận tiện hành hạ Đường Yên mà thôi, Lưu Thấm Nhã muốn diệt trừ Đường Yên thì cô ta cũng góp phần không ít.

Em trai cô ta còn nhỏ như vậy mà đã chết thảm thì những người này dựa vào cái gì mà có thể sống sót, cô ta không cam lòng! Không cam lòng!

Lưu Vân cố gắng kiềm chế sát ý đang phun trào trong đáy long, siết chặt hai tay đứng ở phía sau Mã Lương, mắt nhìn Đường Yên chằm chằm.

Khác với Lưu Thấm Nhã đang hưng phấn, từ khi bước vào Miêu Trại, Đường Yên luôn có




/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status