Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 48: Dạy cậu học (3)

/127


Edit: Lan Huyên

Vì vậy, hoà rồi.

Dù trùng hợp hay không trùng hợp, Trần Diệu Dương có tức giận hay không.

Mà xuống chút tiếp, lại xuất hiện một người đứt gãy nữa, vị trí thứ tư là Bùi Ninh, thấp hơn Kiều Lam và Trần Diệu Dương gần 30 điểm.

Xuống nữa thì mọi người cũng đã hết hứng thú muốn biết.

Ngay từ đầu mọi người đều nghĩ rằng Kiều Lam và Trần Diệu Dương tranh đua nhau, không nghĩ tới đột nhiên lòi ra một tên Đàm Mặc, cướp hết mọi sự chú ý.

Về hai người bị cướp lực chú ý thì Trần Diệu Dương không rên một tiếng, còn Kiều Lam thì tâm trạng rất tốt.

Người khác không thể ngờ được người đạt được vị trí đầu là Đàm Mặc, nhưng Kiều Lam đã biết từ lâu. Cô chính là không muốn thua bởi Trần Diệu Dương mà thôi. Lúc biết được tổng thành tích của mình thấp hơn Trần Diệu Dương 12 điểm, trong lòng cô không tránh khỏi có chút thổn thức. Không nghĩ tới cuối cùng cô dựa vào một môn đuổi trở về.

Tiếc là chỉ dừng lại ở đuổi theo, nếu có thể cao thêm một chút liền đẹp, cao một điểm cũng được.

Khác với Kiều Lam, Trần Diệu Dương hoàn toàn ngược lại, cậu cảm thấy nó rất tệ. Nhưng cái loại tâm trạng này là bắt đầu từ sáng cho tới giờ, cậu ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được có người áp điểm của cậu ta tàn nhẫn như thế! Hơn nữa người này còn là Đàm Mặc!

Đến buổi chiều thì Kiều Lam nhờ một môn Ngữ văn mà hai người huề nhau, làm Trần Triệu Dương đang có tâm trạng không tốt càng thêm bực bội.

Lần trước xếp hạng 2, lần này cũng hạng 2. Nhưng Trần Diệu Dương có thể cảm giác được hai lần xếp hạng này hoàn toàn không giống nhau.

Lần trước bị Kiều Lam đè ép điểm, cậu ta chỉ là hơi hối hận nhưng không quá để ý, chỉ cần cậu ta nỗ lực thêm một chút thì hoàn toàn có thể trở về vị trí ban đầu.

Nhưng mà lần này, Trần Diệu Dương sống tới bây giờ, lần đầu tiên hiểu rõ một cái từ, đó là "không có khả năng."

Sau khi thành tích công bố, các bạn học sinh xem bảng xếp hạng của lớp mình xong thì thuận tiện mở bảng xếp hạng khối ra xem, mọi người đều tò mò đối với việc người đứng đầu là ai.

Đặc biệt là cái người từng xếp hạng nhất, đại soái ca mà toàn bộ học sinh ai ai cũng biết Trần Diệu Dương.

Cũng không biết lần này Trần Diệu Dương có thể đuổi theo được không.

Kết quả vừa thấy, lần này trực tiếp thay người, không phải Trần Diệu Dương, cũng không phải Kiều Lam trong lần trước, mà là Đàm Mặc.

Đàm Mặc là ai?

Đám học sinh bối rối, có người nhỏ giọng nhắc nhở

“Chính là cái kẻ ở lớp 13 …là bạn học mà mỗi ngày đều ngồi xe lăn ấy…"

Một câu “kẻ ngốc" đến bên miệng bị cứng lại, nhìn cái điểm này, ai dám nói Đàm Mặc là kẻ ngốc?

Mọi người không biết Đàm Mặc là ai, nhưng họ đều biết cậu nam sinh ngồi xe lăn. Khiếp sợ nhìn điểm thi của Đàm Mặc, trực tiếp đè ép vị trí thứ 2, thứ 3 hơn 100 điểm, cả kinh đến nỗi miệng đều không khép được.

“Ôi mẹ ơi, lần trước tao thi cùng trường với thằng đó, lúc ấy tao còn nghĩ nó chạy tới đây làm gì.”

“... Cái điểm, là thật sao, điểm số cao tới biến thái luôn á.”

“Mẹ nó, điểm thi của tớ cũng không bằng một nửa người ta?”

“Mọi người có phát hiện không, ba vị trí đầu tiên đều là lớp 13. Không biết mấy người đấy là như thế nào nhỉ?"

Kiều Lộ đứng giữa đám học sinh, lần này ở trong lớp cô ta bị rớt xuống một hạng, xếp thứ 8, tổng điểm 879. Cái điểm này không đủ để lọt vào top 15 nữa. Cô ta trợn tròn mắt nhìn bảng xếp hạng tên Kiều Lam, 1005 điểm, như bị người ta hung hăng tát một cái, trong lòng nháy mắt nhảy ra một cái ý nghĩ là không có khả năng.

Nhưng cô ta không thể nói chắc chắn như lần trước.

Cô ta nhớ tới lời mẹ từng nói, Kiều Lam có thể chép bài người khác một lần, chẳng lẽ còn có thể chép được lần thứ hai?

Đặc biệt lần thi này còn mua bài thi của trường nên sẽ càng khó tìm đáp án trên mạng hơn lần trước. Cho nên Kiều Lộ càng thêm tin tưởng, lần này Kiều Lam chắc chắn sẽ trở lại với điểm thi lần đầu tiên của cô ấy, trở thành trò cười trong lòng mọi người.

Kết quả, điểm của Kiều Lam vẫn cao như thế.

Tuy rằng không phải đứng đầu bảng, nhưng so với Kiều Lộ, cô ta chưa từng có năng lực lọt top 3 học sinh toàn trường cả. Vì thế xếp hạng nhất hay hai, thì cũng không khác nhau nhiều.

Thành tích của Kiều Lam nếu đặt trong lớp cô ta thì có thể an ổn giữ vững vị trí thứ nhất.

Kiều Lộ không cam lòng, vẫn là không muốn tin. Cô ta há miệng thở dốc nghĩ muốn nói với bạn cùng bàn, nhưng cô ta không dám.

Bởi vì mọi người xung quanh, trừ cô ta ra thì đều cảm thấy cái này không có vấn đề gì, các cô ấy thậm chí còn đang cảm thán.

“Cả cả khối hình như chỉ có mình Kiều Lam đạt trăm điểm môn Ngữ văn đi, thật sự lợi hại.”

“Đầu năm nay thật sự có nhiều người nổi bật như thế ư?”

“Tớ nhớ lần trước người đạt điểm tối đa môn ngữ văn không phải là Kiều Lam. Lúc đó tớ nhìn bài văn cậu ấy viết, cảm giác như đang đọc bài của học sinh cấp 3 đấy…"

Kiều Lộ không dám nói tiếp nữa, ngơ ngẩn ngồi tại chỗ nhìn bài thi của chính mình. Cuối cùng rốt cuộc không nhịn được, khóc nấc lên.

Lớp 13 lấy sức lực của bản thân độc chiếm ba vị trí đầu. Điểm thi bình quân của lớp cũng xếp hạng nhất, giáo viên chủ nhiệm lớp khác không thể không hâm mộ giáo viên chủ nhiệm lớp 13.

Đặc biệt là khi biết học sinh Đàm Mặc ở lớp 13, trước kia có mấy thầy cô giáo đồng cảm với trò ấy.

Kết quả là ai có thể nghĩ đến, Đàm Mặc không giống trong tưởng tượng của họ là kém thông minh, mà là người ta căn bản không muốn thi.

Hiện tại thi xong, hù chết mọi người.

Lão chủ nhiệm lớp vui tươi hớn hở làm lơ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của đám thầy giáo khác, lúc ông ấy tiến vào đã là tiết cuối cùng của lớp học, nhìn các bạn học chuẩn bị cặp sách để chờ đổi chỗ ngồi lại bị chọc cười.

Đối với lứa tuổi học sinh này, đổi chỗ ngồi thật là một chuyện đáng mong chờ.

Chủ nhiệm lớp vừa bước vào liền thấy Đàm Mặc ngồi ở cuối dãy, đứa nhỏ này cắt tóc xong như biến thành người khác. Có lẽ do thành tích của Đàm Mặc nên giờ khắc này ông ấy nhìn cậu tựa như bảo vật của lớp.

Khác với sự khẩn trương hoặc hưng phấn của các bạn học, đứa nhỏ này ngồi ở cuối cùng, vẫn không nhúc nhích, trên mặt vẫn như cũ không có bất luận biểu cảm gì. Giống như trò ấy đối với chuyện mà mọi người đều rất chờ mong việc đổi chỗ ngồi, thì với cậu ấy chẳng có gì đáng mong đợi cả.

Nhưng không ai biết rằng, ngay tại giờ khắc này, cả người Đàm Mặc đều khẩn trương đến nỗi đứng ngồi không yên.

Đôi tay nắm chặt trên xe lăn, ánh mắt bởi vì khẩn trương mà hiện lên vẻ cứng đờ, ngẫu nhiên sẽ trộm nhìn về phía Kiều Lam bên kia một cái, sau đó lại thu về.

Cậu sắp được ngồi cùng bàn với Kiều Lam rồi.

Cậu đã đạt được vị trí hạng nhất, chủ nhiệm lớp cũng đáp ứng cậu, đây đã là việc không thể sửa đổi.

Nhưng mà…

Đàm Mặc bất giác nhìn thoáng qua Kiều Lam, Bùi Ninh đang cùng Kiều Lam nói gì đó, góc độ này có thể thấy sườn mặt Kiều Lam mỉm cười.

Cô ấy đang cười nói với Bùi Ninh.

Cô ấy và Bùi Ninh thật ra rất tốt. Lúc Kiều Lam còn ngồi phía trước cậu, Đàm Mặc biết quan hệ của họ thật sự rất thân thiết, chuyện họ nói, còn nhiều hơn chuyện cậu nói với Kiều Lam.

Kiều Lam sẽ giống cậu, muốn ngồi cùng cậu sao?

Cô ấy sẽ không cảm thấy, thật ra ngồi với Bùi Ninh, sẽ tốt hơn ngồi với cậu nhiều?

Trước kia còn có Trần Diệu Dương, cô ấy không phải là muốn ngồi cùng cậu ta sao?

Suy nghĩ lại bắt đầu không chịu khống chế khuếch tán khắp nơi, ngay cả chủ nhiệm lớp nói gì đó cũng không nghe rõ. Cho đến khi thầy ấy chiếu thứ tự chỗ ngồi lên máy chiếu, sau đó để mọi người dựa theo bảng mà đổi chỗ.

Cậu ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tên của mình và Kiều Lam bị vòng ở một cái khoanh tròn, một loại cảm giác thân mật nói không nên lời lặng lẽ ập vào lòng.

Cậu cuối cùng cũng đã rời khỏi vị trí chỗ ngồi gần ba tháng, rời khỏi cái bóng ma này. Cậu thấy bên cạnh bàn của mình cũng có một cái bàn khác, trên đó có đặt sách vở ghi tên Kiều Lam. Trong nháy mắt Đàm Mặc mới cảm giác được, mọi chuyện đều là sự thật.

Chỉ cần nhẹ nhàng cử động là có thể đụng cánh tay Kiều Lam.

Chậm rãi xoay đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt của Kiều Lam, cùng với ý cười trên mặt cô ấy. Lúc xung quanh có nhiều âm thanh lẫn lộn nhau, thân hình Kiều Lam nghiêng tới, nói nhỏ vào tai Đàm Mặc.

“Tớ sợ chủ nhiệm lớp sẽ để Trần Diệu Dương và cậu ngồi cùng bàn, may mắn người đó là tớ.”

Khoảng cách quá gần, Đàm Mặc nghĩ thầm.

Làn da cậu vốn mẫn cảm, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của Kiều Lam ở bên tai cậu nói chuyện. Đàm Mặc có chút không dám xoay đầu, nhưng lại nhịn không được quay qua, con ngươi màu nâu nhạt của cậu nhìn chằm chằm Kiều Lam.

“Quan hệ của cậu và Bùi Ninh thật tốt.”

Bùi Ninh? Quan hệ rất tốt, làm sao vậy

“Hiện tại hai người không ngồi cùng bàn.”

Kiều Lam cười cười.

“Nhưng mà quan hệ của chúng ta không phải là tốt hơn à?”

Đôi mắt đen nhánh của cô lẳng lặng nhìn Đàm Mặc. Một lúc lâu sau Đàm Mặc đột nhiên chuyển tầm mắt.

Thời điểm cậu nói chuyện, theo thói quen sẽ nhìn chằm chằm đôi mắt của đối phương, bởi vì không thể hiểu rõ ý tứ trong mắt người, nên cậu không cảm thấy chính mình nhìn chằm chằm người khác thì sẽ như thế nào.

Nhưng hiện tại bị Kiều Lam nhìn, đáy lòng Đàm Mặc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái.

Như buổi sáng hôm vừa mới đi vào phòng học, bởi vì không quen với kiểu tóc mới làm lộ rõ cả khuôn mặt, giống như bây giờ bị Kiều Lam nhìn thẳng vào cậu thế này.

Đột nhiên không dám đối mặt, đột nhiên ngực phát run, đột nhiên ánh mắt nhẹ nhàng nổi lên gợn sóng. Mười phút sau các bạn trong lớp rốt cuộc đổi xong chỗ ngồi. Kiều Lam vừa xoay đầu, vẫn là gương mặt của quen thuộc Trần Diệu Dương, nhưng mà lần này Kiều Lam có chút hơi buồn cười.

Lần này bởi vì Đàm Mặc nên Bùi Ninh từ vị trí thứ 3 trở thành thứ 4, thế nên phải ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, mà Triệu Đồng và Tống Dao ngồi cùng nhau.

Bùi Ninh cũng thấy quá thảm, vốn dĩ tưởng ngồi cùng bàn với Tống Dao. Kết quả, lần đầu tiên là cô ấy, lần thứ hai thành Trần Diệu Dương.


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status