Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 34: Quan tâm cậu (2)

/127


Dịch: Xiaoxin

Sau khi hết tiết, Kiều Lam rốt cục cũng không chịu nổi nữa buộc phải đứng dậy để đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Thời tiết tháng 11 ở phía Bắc không mát mẻ gì cho cam, cho nên sau khi tát nước lạnh lên mặt, cuối cùng Kiều Lam cũng lấy lại được tinh thần. Đợi cơn choáng váng qua đi, Kiều Lam quay về lớp học. Lúc đi đến chỗ ngồi, cô thấy Đàm Mặc đang cúi đầu đọc sách.

Khoảng thời gian trước, hai người không có ngồi gần nhau, mà Đàm Mặc ở trường ít khi nói chuyện cho nên Kiều Lam không chủ động tìm cậu.

Nhưng bây giờ người ngồi trước người ngồi sau. Kiều Lam nhìn tựa cuốn sách của Đàm Mặc, nhìn tới nhìn lui mà chẳng hiểu ngô khoai gì, liền đến gần đánh tiếng hỏi: “Cậu đang đọc sách gì thế?”

“Điện từ học cổ điển”

Đàm Mặc thầm trả lời trong lòng.

Nhưng cậu không thể nói chuyện với Kiều Lam, huống chi bây giờ lại muốn nói cho Kiều Lam biết.

Không muốn nói chuyện với Kiều Lam.

Vì thế cậu trầm mặc rút quyển sách lại, không muốn cho Kiều Lam đọc.

Kiều Lam sửng sốt. Mặc dù cậu bình thường không thích nói chuyện, nhưng Đàm Mặc sẽ không làm ra hành động kháng cự như vậy. Kiều Lam há hốc mồm, không từ bỏ ý định, lên tiếng hỏi thêm: “Cậu làm sao vậy?”

Đàm Mặc ngẩng đầu, biểu cảm trên gương mặt nhợt nhạt vẫn nhàn nhạt.

“Xoay người lại.”

Kiều Lam: …

Kiều Lam: ???

Bùi Ninh bên cạnh tò mò kéo áo Kiều Lam, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm phiền cậu ấy.”

Nói xong thì nhìn qua Đàm Mặc rồi bổ sung thêm một câu: “Không thấy cậu ấy không quan tâm đến cậu…”

Bùi Ninh còn chưa nói hết câu, đột nhiên cậu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàm Mặc, tựa như ánh mặt trời biến mất, không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, đáng sợ.

Khi cậu nhìn lại một lần nữa thì lúc này Đàm Mặc đã cúi đầu xuống, giống như hành động vừa nãy của cậu là ảo giác.

Bùi Ninh ngây người, sau đó không phản ứng qua người sang chỗ khác, đầu tựa lên bạn bắt đầu hoài nghi.

Sau khi những thắc mắc, hoài nghi đi qua. Lúc này cậu mới đến điều gì đó, quay đầu cuốn sách Đàm Mặc đang đọc không giống như sách ảnh từ trong miệng mọi người nói.

Đó là cuốn sách Anh văn dày cộm, bên trong hình như còn có rất nhiều tranh vẽ, hình họa Vật lí.

Bùi Ninh ngây người, thấy vậy cậu càng đần độn.

Trong nháy mắt, lòng hiếu kì chợt nảy lên. Cậu vốn muốn quay đầu xem tựa đề sách của Đàm Mặc, nhưng lại nhớ đến ánh mắt vừa nãy của cậu ấy, sợ đến mức rụt đầu trở về.

Đàm Mặc sao có thể đọc sách chứ.

Huống chi còn đọc loại sách này.

Bạn học Bùi Ninh không biết đang nghĩ đến cái gì, Kiều Lam lại bắt đầu nghĩ không ra mình đã làm sai cái gì mà lại đắc tội với Đàm Mặc nữa rồi.

Nghĩ trái, nghĩ phải mà vẫn không ra.

Vất vả lắm cô mới thiết lập được mối quan hệ mỏng manh với cậu, Kiều Lam sợ bản thân vô tình phá hủy nó. Cho nên đến buổi chiều, cô chủ động bắt chuyện với Đàm Mặc, nhưng cậu ấy vẫn không đáp lại.

Sau khi tan học, Kiều Lam nhụt chí nhìn Đàm Mặc vô cảm rời lớp, phát ngốc một hồi.

Cô thu dọn cặp sách xong xuôi rồi nhanh chóng chạy đến nhà hàng Âu. Kiều Lam thầm nghĩ trong lòng, tối nay hoặc là về sau này, có lẽ Đàm Mặc sẽ không đến đó nữa.

Đàm Mặc vẫn như cũ ngôi trầm mặc trên xe.

Bác Trần sớm đã thành thói quen, gắp xe lăn lại để ở cốp sau.

“Vẫn đến nhà hàng Âu?”

Đàm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ không trả lời. Bác Trần gật đầu tỏ vẻ đã rõ, lái xe theo hướng quen thuộc. Đến cửa nhà hàng Âu, bác Trần xuống xe lấy xe lăn, Đàm Mặc ẩn mình trong bóng tối không lên tiếng.

Bác Trần nhíu đầu mày, ông cảm nhận được có lẽ đã xảy ra chuyện.

“Không vào sao?”

Đàm Mặc rũ lông mi, qua hồi lâu mới lên tiếng.

“Không muốn.”

Bác Trần nhìn chăm chú cậu, hỏi lại: “Có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?”

Đàm Mặc bởi vì hội chứng AS cho nên sẽ không bao giờ nói dối, gặp những câu không muốn trả lời thường im lặng không lên tiếng.

Cãi nhau? Tình hữu nghị kết thúc?

Nhưng ông nghĩ bọn họ cãi nhau. Bác Trần tưởng tượng không ra cảnh tượng Đàm Mặc tranh cãi cùng người khác. Vì nếu hai người họ không chơi với nhau nữa thì Đàm Mặc sẽ không đến đây.

Thấy Đàm Mặc không bước vào trong, bác Trần chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta quay về?”

Đàm Mặc nhấp nhấp môi, một hồi lâu mới lên tiếng.

“Không được.”

Cậu ngẩng đầu nhìn ánh đèn phát ra từ nhà hàng Âu.

“Còn muốn đặt thức ăn.”

Đã không muốn vào mà còn muốn đưa tiền cho người ta?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Bác Trần muốn bổ đầu tiểu thiếu gia nhà mình ra xem bên trong đang nghĩ gì mà ngại ngùng thế chứ, cứ lưỡng lự mãi không thôi. Cuối cùng, ông chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Không đi vào, nhưng phải đưa tiền cho Kiều Lam. Vấn đề này không thể trông cạy vào Đàm Mặc được rồi, Bác Trần suy nghĩ rồi mở lời: “Con ở trong xe đợi chú vào mua thức ăn xong thì chúng ta quay về nhà. Chú sẽ không nói với bạn ấy cháu đang ở đây. Như vậy có được không?”

Đàm Mặc rất nhanh đã trả lời: “Được.”

Bác Trần: …

“Được rồi, được rồi. Vậy cháu ngồi đợi chú.”

Ông vừa dứt lời, đang tính đi vào thì Đàm Mặc giữ ông lại. Bác Trần quay đầu hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

“Cậu ấy bị cảm rồi.”

Bác Trần:… cho nên?

Đàm Mặc chỉ vài hiệu thuốc cách đó không xa.

“Mua thuốc.”

Bác Trần:…

Được được được. Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đó là cô bé đó rốt cục đã làm chuyện cảm động đến mức kinh thiên động địa gì với cậu chủ.


/127

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status