Ban đêm, ánh đèn trong thư phòng phía sau nha huyện sáng rực, dưới ánh đèn, Hồ huyện lệnh đang chấm bài thi. Tại Thiên Hoa triều, cách thức thi Đồng Tử không nghiêm khắc, trình tự so ra có chút đơn giản. Cửa thứ nhất là thi Huyện, huyện lệnh chủ trì làm quan chủ khảo, đồng thời là người xét duyệt cuối cùng, có thể nói một thân tập trung vô cùng quyền lực. Cái này giống như kiểm tra ở trường học phổ thông trong xã hội hiện đại, giám thị là trưởng khoa, mà chấm bài cũng là cùng một người.
Khác nhau ở chỗ, thi cử hiện đại đều có đáp án theo tiêu chuẩn, thế nhưng thi cử ở thời đại này, sự việc bất công càng nhiều nhiều lắm.
Hồ huyện lệnh sở dĩ tràn đầy tự tin, cũng bởi vì có thể làm những chuyện này. Thậm chí không cần nêu ra lý do chính thức, cũng có thể đem cuộn bài thi của Diệp Quân Sinh quăng đi răng rắc, văn chương Diệp Quân Sinh tốt xấu ra sao, càng không có ý nghĩa.
Quan chủ khảo nói văn chương của ngươi không hay, thì chính là không hay, thí sinh càng không có chỗ dựa vào để kêu oan rồi. Từ xưa tới giờ, kẻ không chiếm được tán thưởng của quan giám khảo phải danh lạch Tôn Sơn*, không sao kể hết.
(*)Danh lạch Tôn Sơn: tên xếp dưới Tôn Sơn. Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi: Người cùng thi với anh ra sao? Tôn Sơn đáp: Tên cuối bảng là tôi, anh ta không có tên trong bảng vàng. (nghĩa là người kia thi trượt).
Cuộn bài thi của Diệp Quân Sinh bị xếp ở cuối cùng, vốn để riêng ra rồi ném vào đống rác cho tiện, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là mở ra xem.
Bốn cuộn bài thi, trình bày nghiêm túc, câu văn súc tích trông rất tốt. Nói cho công bằng, xứng đáng đứng đầu thi Huyện.
Xem xong, Hồ huyện lệnh cười ung dung: Diệu bút sinh hoa thì sao, bản quan không thích. Vừa nói vừa tiện tay đem mớ bài thi vứt sang bên trái, đặt ở đây đồng nghĩa với bị đánh rớt. Muốn thi đậu công danh? Chờ sang năm nha, bất quá Hồ huyện lệnh vẫn còn ngồi ở đây thì Diệp Quân Sinh ngươi đừng có hy vọng.
Thực ra trong thư phòng này trước đó, danh sách trúng tuyển và thứ tự đã sớm xác định, chỉ chờ đúng giờ rồi công bố. Diệp Quân Sinh? Thậm chí còn không có trong suy nghĩ nha.
Vù vù vù!
Ánh lửa đột nhiên chập chờn.
Hồ huyện lệnh nhìn chăm chú, thấy một con ruồi trâu bay lượn dưới đèn.
Côn trùng nhỏ, đáng ghét! Hắn giơ một quyển sách lên đập.
Vù vù vù!
Ruồi trâu bay vô cùng nhanh, cơ bản không thể đập được. Trái lại, tay huơ huơ lung tung làm tắt hết đèn, thư phòng đột nhiên một mảnh tối mịt.
Hồ huyện lệnh cực kỳ căm tức kêu lớn : Cúc Hương, mau vào đốt đèn.
Chờ nha hoàn đi tới thắp sáng lại đèn, con ruồi trâu ghê tởm kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, chắc là đã bay xa rồi.
Nhìn thấy cảnh lộn xộn không thể tả trên án thư*, Hồ huyện lệnh thở hổn hển, thế nhưng không có chỗ để trút giận, chỉ có thể phẫn nộ mà thôi.
*Án thư: bàn làm việc thời xưa.
Ngồi vào ghế của mình, uống một ngụm trà, ổn định trạng thái, bắt đầu viết thư cho Bành Thanh Sơn, nội dung trong thư tất nhiên là nói Diệp Quân Sinh đã bị nghiến 'răng rắc', không cần lo lắng 'vân vân.'
Đêm nay thật tốt, có trăng có sao cùng sáng.
Một con ruồi trâu bay vào trong sân Diệp gia, bay thẳng đến chuồng trâu, chui vào trong tai Đại Thánh.
Một lúc sau, Đại Thánh cất vuốt đi ra khỏi chuồng, ngẩng đầu, nhắm chặt hai mắt, nhân cơ hội thời khắc đêm khuya nhà nhà tĩnh lặng, ở giữa trời khuya thở ra hít vào nhật nguyệt tinh hoa.
Đã cảm thấy tốt liền kết thúc, nó trở về trong chuồng, kể từ sau khi nó tự mình về nhà đã không còn buộc dây nữa rồi.
Nếu không phải tu vi lão Ngưu ta tổn thất mạnh, sao lại sợ quan khí cắn trả? Đã sớm hái đầu cẩu quan này xuống nhắm rượu rồi!
Nói xong, liền ngáy như sấm.
...
Ký Châu, Bành Thanh Sơn nhận được thư do dượng phái người đưa tới, lúc này sai người thưởng cho người đưa thư năm mươi văn tiền, tự mình nhìn trong thư, đôi lông mày có ý cười.
Tuy rằng việc này hắn đã sớm có dự đoán, tuy rằng đã coi Diệp Quân Sinh như loài giun dế, nhưng khi chuyện đã được giải quyết, vẫn cảm thấy vui mừng trong lòng.
Có thể nói, song hỉ lâm môn.
Chuyện tốt kia mới là màn chính trong vở kịch, sự việc hắn được điều đi nơi khác làm huyện lệnh rốt cục đã có quyết định, năm tháng sau công văn nhận lệnh chính thức sẽ đưa tới, lệnh hắn đi Vũ Sơn Huyện đảm nhận chức huyện lệnh.
Vũ Sơn Huyện cùng Bành Thành Huyện là láng giềng, đối với Bành Thanh Sơn mà nói, có lợi rất nhiều.
Càng quan trọng hơn chính là hắn năm nay mới hai mươi lăm tuổi, đúng là tương lai sáng lạn, đường làm quan ngày sau không thể đo lường.
Giải quyết xong con mọt sách, kế tiếp nên đến lượt Giang Đằng tiêu cục... Giang Tĩnh Nhi nha Giang Tĩnh Nhi, đây là ngươi ép ta.
...
Giang Tĩnh Nhi, đây là ngươi ép ta!
Bành Thành, sân sau Giang gia một hồi náo loạn, thấy được Giang mẫu tóc tai bù xù, cầm trong tay một dải lụa đã được thắt nút cẩn thận, la lên muốn thắt cổ.
Bất quá nếu là người sáng suốt đều có thể nhìn ra nàng chỉ cố làm ra vẻ, ra vẻ đến mức lộ liễu, hai nha hoàn chỉ là kéo nhẹ cánh tay Giang mẫu, hai chân nàng giống như tượng mọc rễ cắm xuống đất, mặc cho miệng có kêu la gào khóc thảm thiết, vẫn là không di chuyển một bước nào.
Tuy rằng chỉ ra vẻ, thế nhưng Giang Tĩnh Nhi không thể không quan tâm: Mẹ, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?
Ta rầu ta khổ còn không phải là vì hạnh phúc cả đời ngươi? Thanh Sơn là bực nào nhân tài, văn võ song toàn, còn tên kia đốt đèn lồng soi cũng nhìn không ra gì tốt, ngươi sao lại chỉ khăng khăng chờ hắn?
Thi Hội kết thúc, Giang Tĩnh Nhi trở về nhà, gặp mẫu thân đi theo nói bóng nói gió, vừa đấm vừa xoa, nàng nhất thời lỡ miệng nói ra hết sự việc xảy ra ở Ngao Đầu Đảo.
Sau khi nghe xong Giang mẫu liền tức giận: Trước nhiều người như vậy mà nữ nhi lại ra mặt bảo vệ Diệp Quân Sinh, đây là bôi tro vào mặt Bành Thanh Sơn nha, quan hệ hai nhà từ nay về sau có thể nói đã xong... Không, vẫn còn kịp, chỉ cần nữ nhi nhanh chóng đáp ứng cầu hôn thì coi như không có gì xảy ra.
Không ngờ Giang Tĩnh Nhi kiên quyết không khuất phục.
Giang mẫu vốn định dùng Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (*) để ép buộc, thế nhưng lại không qua được Giang Tri Niên, bất đắc dĩ không còn cách nào phải dùng tới tuyệt chiêu Nhất khốc nhị nháo tam thượng điếu (*).
(*) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Xuất xứ: Đằng văn công hạ của Mạnh Tử : Bất đãi phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, toản huyệt khích tương khuy, du tường tương tòng, tắc phụ mẫu quốc nhân giai tiện chi. Ý giống như câu: Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
(*) Nhất khốc nhị nháo tam thượng điếu : thứ nhất khóc lóc, thứ nhì quậy quạng, thứ ba thắt cổ. Đây là tục ngữ dân gian Trung Quốc, tiểu thuyết thời Mãn Thanh, Dân Quốc đã có sử dụng, cách hiểu quá khứ là chỉ người vợ chơi xấu người chồng hoặc nhà chồng, mang hàm nghĩa xấu. Nghĩa hiện đại dùng để nói cô gái chọc bạn trai hoặc làm nũng.
Giang Tĩnh Nhi cắn môi, dù tính tình nàng mạnh mẽ cũng không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
Đủ rồi!
Một tiếng tiếng quát uy nghiêm phát ra từ Giang Tri Niên.
Đối mặt vị chủ nhân Giang gia uy vọng to lớn, Giang mẫu vẫn còn có chút kính sợ, không dám khóc ầm ĩ.
Ánh mắt Giang Tri Niên uy nghiêm: Hồ đồ, còn ra thể thống gì!
Giang mẫu uỷ khuất nói: Cha, ngươi không biết Tĩnh Nhi đã làm sự tình gì ư, nếu như đắc tội Bành gia, Giang gia chúng ta sẽ có tai ương trước mắt nha.
Giang Tri Niên quát: Giang gia ta mở tiêu cục, đi được chính, đứng được thẳng, đường đường chính chính, sao lại sợ đắc tội với người khác? Nếu như Bành Thanh Sơn hắn vì vậy mà lòng sinh oán hận, dùng quyền công báo thù riêng, càng chứng minh hắn bất quá là chỉ là đồ đê tiện lòng dạ hẹp hòi, kẻ như vậy, sao có thể gả Giang Tĩnh Nhi cho hắn.
Nhưng mà...
Giang mẫu còn muốn tranh luận liền bị Giang Tri Niên cắt lời: Ta cũng đã sớm nói, hôn phu của Tĩnh nhi, phải để nàng tự chọn.
Giang mẫu gần như muốn nhảy dựng lên: Cha, ta biết ngươi chưa từ bỏ ý định, còn muốn tác hợp cho Tĩnh nhi cùng tên mọt sách phế vật kia.
Giang Tri Niên hít một hơi, nói: Không nên coi thường Diệp Quân Sinh, hắn tham gia thi Đồng Tử năm nay, nói không chừng có thể thi đậu công danh tú tài đấy.
Ta khinh!
Giang mẫu làm một động tác khinh bỉ: Thằng ngốc này nếu như có thể thi đậu tú tài vậy thì heo nái cũng là trạng nguyên. Những cái khác còn chưa nói, cửa đầu tiên thi Huyện hắn chắc chắn không thể vượt qua.
Giang Tri Niên trầm giọng nói: Kết quả chưa có, sao dám kết luận?
Ta muốn kết luận sớm rồi! Hắn nếu thật là kẻ đọc sách, sẽ không bị người ta chế nhạo là mọt sách, tự mình không chịu tranh công danh, muốn trách ai bây giờ? Nếu như hắn có cố gắng, tài hoa xuất chúng hơn người, mắc gì ta phải phản đối việc hôn nhân của hắn với Tĩnh Nhi...
Giang mẫu vừa nhắc tới chỗ ngứa liền nói dai dẳng không dứt, một bụng oan ức như Hoàng hà cuồn cuộn, một lúc không thể nào xả hết.
Lúc này, chợt có một gã sai vặt chạy vào, nói với Giang Tri Niên: Lão gia, hôm nay thi Huyện yết bảng, tiểu nhân được phân phó đến xem kết quả, bây giờ đến báo cáo.
Giang Tri Niên vội hỏi: Kết quả ra sao?
Người đứng đầu thi Huyện, là Diệp Quân Sinh.
Lời ấy vừa nói xong, vốn là Giang mẫu đang lảm nhảm không để ý tới ai tức thì miệng to ra như cái động, hoá đá tại chỗ.
Khác nhau ở chỗ, thi cử hiện đại đều có đáp án theo tiêu chuẩn, thế nhưng thi cử ở thời đại này, sự việc bất công càng nhiều nhiều lắm.
Hồ huyện lệnh sở dĩ tràn đầy tự tin, cũng bởi vì có thể làm những chuyện này. Thậm chí không cần nêu ra lý do chính thức, cũng có thể đem cuộn bài thi của Diệp Quân Sinh quăng đi răng rắc, văn chương Diệp Quân Sinh tốt xấu ra sao, càng không có ý nghĩa.
Quan chủ khảo nói văn chương của ngươi không hay, thì chính là không hay, thí sinh càng không có chỗ dựa vào để kêu oan rồi. Từ xưa tới giờ, kẻ không chiếm được tán thưởng của quan giám khảo phải danh lạch Tôn Sơn*, không sao kể hết.
(*)Danh lạch Tôn Sơn: tên xếp dưới Tôn Sơn. Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi: Người cùng thi với anh ra sao? Tôn Sơn đáp: Tên cuối bảng là tôi, anh ta không có tên trong bảng vàng. (nghĩa là người kia thi trượt).
Cuộn bài thi của Diệp Quân Sinh bị xếp ở cuối cùng, vốn để riêng ra rồi ném vào đống rác cho tiện, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là mở ra xem.
Bốn cuộn bài thi, trình bày nghiêm túc, câu văn súc tích trông rất tốt. Nói cho công bằng, xứng đáng đứng đầu thi Huyện.
Xem xong, Hồ huyện lệnh cười ung dung: Diệu bút sinh hoa thì sao, bản quan không thích. Vừa nói vừa tiện tay đem mớ bài thi vứt sang bên trái, đặt ở đây đồng nghĩa với bị đánh rớt. Muốn thi đậu công danh? Chờ sang năm nha, bất quá Hồ huyện lệnh vẫn còn ngồi ở đây thì Diệp Quân Sinh ngươi đừng có hy vọng.
Thực ra trong thư phòng này trước đó, danh sách trúng tuyển và thứ tự đã sớm xác định, chỉ chờ đúng giờ rồi công bố. Diệp Quân Sinh? Thậm chí còn không có trong suy nghĩ nha.
Vù vù vù!
Ánh lửa đột nhiên chập chờn.
Hồ huyện lệnh nhìn chăm chú, thấy một con ruồi trâu bay lượn dưới đèn.
Côn trùng nhỏ, đáng ghét! Hắn giơ một quyển sách lên đập.
Vù vù vù!
Ruồi trâu bay vô cùng nhanh, cơ bản không thể đập được. Trái lại, tay huơ huơ lung tung làm tắt hết đèn, thư phòng đột nhiên một mảnh tối mịt.
Hồ huyện lệnh cực kỳ căm tức kêu lớn : Cúc Hương, mau vào đốt đèn.
Chờ nha hoàn đi tới thắp sáng lại đèn, con ruồi trâu ghê tởm kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, chắc là đã bay xa rồi.
Nhìn thấy cảnh lộn xộn không thể tả trên án thư*, Hồ huyện lệnh thở hổn hển, thế nhưng không có chỗ để trút giận, chỉ có thể phẫn nộ mà thôi.
*Án thư: bàn làm việc thời xưa.
Ngồi vào ghế của mình, uống một ngụm trà, ổn định trạng thái, bắt đầu viết thư cho Bành Thanh Sơn, nội dung trong thư tất nhiên là nói Diệp Quân Sinh đã bị nghiến 'răng rắc', không cần lo lắng 'vân vân.'
Đêm nay thật tốt, có trăng có sao cùng sáng.
Một con ruồi trâu bay vào trong sân Diệp gia, bay thẳng đến chuồng trâu, chui vào trong tai Đại Thánh.
Một lúc sau, Đại Thánh cất vuốt đi ra khỏi chuồng, ngẩng đầu, nhắm chặt hai mắt, nhân cơ hội thời khắc đêm khuya nhà nhà tĩnh lặng, ở giữa trời khuya thở ra hít vào nhật nguyệt tinh hoa.
Đã cảm thấy tốt liền kết thúc, nó trở về trong chuồng, kể từ sau khi nó tự mình về nhà đã không còn buộc dây nữa rồi.
Nếu không phải tu vi lão Ngưu ta tổn thất mạnh, sao lại sợ quan khí cắn trả? Đã sớm hái đầu cẩu quan này xuống nhắm rượu rồi!
Nói xong, liền ngáy như sấm.
...
Ký Châu, Bành Thanh Sơn nhận được thư do dượng phái người đưa tới, lúc này sai người thưởng cho người đưa thư năm mươi văn tiền, tự mình nhìn trong thư, đôi lông mày có ý cười.
Tuy rằng việc này hắn đã sớm có dự đoán, tuy rằng đã coi Diệp Quân Sinh như loài giun dế, nhưng khi chuyện đã được giải quyết, vẫn cảm thấy vui mừng trong lòng.
Có thể nói, song hỉ lâm môn.
Chuyện tốt kia mới là màn chính trong vở kịch, sự việc hắn được điều đi nơi khác làm huyện lệnh rốt cục đã có quyết định, năm tháng sau công văn nhận lệnh chính thức sẽ đưa tới, lệnh hắn đi Vũ Sơn Huyện đảm nhận chức huyện lệnh.
Vũ Sơn Huyện cùng Bành Thành Huyện là láng giềng, đối với Bành Thanh Sơn mà nói, có lợi rất nhiều.
Càng quan trọng hơn chính là hắn năm nay mới hai mươi lăm tuổi, đúng là tương lai sáng lạn, đường làm quan ngày sau không thể đo lường.
Giải quyết xong con mọt sách, kế tiếp nên đến lượt Giang Đằng tiêu cục... Giang Tĩnh Nhi nha Giang Tĩnh Nhi, đây là ngươi ép ta.
...
Giang Tĩnh Nhi, đây là ngươi ép ta!
Bành Thành, sân sau Giang gia một hồi náo loạn, thấy được Giang mẫu tóc tai bù xù, cầm trong tay một dải lụa đã được thắt nút cẩn thận, la lên muốn thắt cổ.
Bất quá nếu là người sáng suốt đều có thể nhìn ra nàng chỉ cố làm ra vẻ, ra vẻ đến mức lộ liễu, hai nha hoàn chỉ là kéo nhẹ cánh tay Giang mẫu, hai chân nàng giống như tượng mọc rễ cắm xuống đất, mặc cho miệng có kêu la gào khóc thảm thiết, vẫn là không di chuyển một bước nào.
Tuy rằng chỉ ra vẻ, thế nhưng Giang Tĩnh Nhi không thể không quan tâm: Mẹ, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?
Ta rầu ta khổ còn không phải là vì hạnh phúc cả đời ngươi? Thanh Sơn là bực nào nhân tài, văn võ song toàn, còn tên kia đốt đèn lồng soi cũng nhìn không ra gì tốt, ngươi sao lại chỉ khăng khăng chờ hắn?
Thi Hội kết thúc, Giang Tĩnh Nhi trở về nhà, gặp mẫu thân đi theo nói bóng nói gió, vừa đấm vừa xoa, nàng nhất thời lỡ miệng nói ra hết sự việc xảy ra ở Ngao Đầu Đảo.
Sau khi nghe xong Giang mẫu liền tức giận: Trước nhiều người như vậy mà nữ nhi lại ra mặt bảo vệ Diệp Quân Sinh, đây là bôi tro vào mặt Bành Thanh Sơn nha, quan hệ hai nhà từ nay về sau có thể nói đã xong... Không, vẫn còn kịp, chỉ cần nữ nhi nhanh chóng đáp ứng cầu hôn thì coi như không có gì xảy ra.
Không ngờ Giang Tĩnh Nhi kiên quyết không khuất phục.
Giang mẫu vốn định dùng Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn (*) để ép buộc, thế nhưng lại không qua được Giang Tri Niên, bất đắc dĩ không còn cách nào phải dùng tới tuyệt chiêu Nhất khốc nhị nháo tam thượng điếu (*).
(*) Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Xuất xứ: Đằng văn công hạ của Mạnh Tử : Bất đãi phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, toản huyệt khích tương khuy, du tường tương tòng, tắc phụ mẫu quốc nhân giai tiện chi. Ý giống như câu: Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy.
(*) Nhất khốc nhị nháo tam thượng điếu : thứ nhất khóc lóc, thứ nhì quậy quạng, thứ ba thắt cổ. Đây là tục ngữ dân gian Trung Quốc, tiểu thuyết thời Mãn Thanh, Dân Quốc đã có sử dụng, cách hiểu quá khứ là chỉ người vợ chơi xấu người chồng hoặc nhà chồng, mang hàm nghĩa xấu. Nghĩa hiện đại dùng để nói cô gái chọc bạn trai hoặc làm nũng.
Giang Tĩnh Nhi cắn môi, dù tính tình nàng mạnh mẽ cũng không biết nên làm gì bây giờ cho phải.
Đủ rồi!
Một tiếng tiếng quát uy nghiêm phát ra từ Giang Tri Niên.
Đối mặt vị chủ nhân Giang gia uy vọng to lớn, Giang mẫu vẫn còn có chút kính sợ, không dám khóc ầm ĩ.
Ánh mắt Giang Tri Niên uy nghiêm: Hồ đồ, còn ra thể thống gì!
Giang mẫu uỷ khuất nói: Cha, ngươi không biết Tĩnh Nhi đã làm sự tình gì ư, nếu như đắc tội Bành gia, Giang gia chúng ta sẽ có tai ương trước mắt nha.
Giang Tri Niên quát: Giang gia ta mở tiêu cục, đi được chính, đứng được thẳng, đường đường chính chính, sao lại sợ đắc tội với người khác? Nếu như Bành Thanh Sơn hắn vì vậy mà lòng sinh oán hận, dùng quyền công báo thù riêng, càng chứng minh hắn bất quá là chỉ là đồ đê tiện lòng dạ hẹp hòi, kẻ như vậy, sao có thể gả Giang Tĩnh Nhi cho hắn.
Nhưng mà...
Giang mẫu còn muốn tranh luận liền bị Giang Tri Niên cắt lời: Ta cũng đã sớm nói, hôn phu của Tĩnh nhi, phải để nàng tự chọn.
Giang mẫu gần như muốn nhảy dựng lên: Cha, ta biết ngươi chưa từ bỏ ý định, còn muốn tác hợp cho Tĩnh nhi cùng tên mọt sách phế vật kia.
Giang Tri Niên hít một hơi, nói: Không nên coi thường Diệp Quân Sinh, hắn tham gia thi Đồng Tử năm nay, nói không chừng có thể thi đậu công danh tú tài đấy.
Ta khinh!
Giang mẫu làm một động tác khinh bỉ: Thằng ngốc này nếu như có thể thi đậu tú tài vậy thì heo nái cũng là trạng nguyên. Những cái khác còn chưa nói, cửa đầu tiên thi Huyện hắn chắc chắn không thể vượt qua.
Giang Tri Niên trầm giọng nói: Kết quả chưa có, sao dám kết luận?
Ta muốn kết luận sớm rồi! Hắn nếu thật là kẻ đọc sách, sẽ không bị người ta chế nhạo là mọt sách, tự mình không chịu tranh công danh, muốn trách ai bây giờ? Nếu như hắn có cố gắng, tài hoa xuất chúng hơn người, mắc gì ta phải phản đối việc hôn nhân của hắn với Tĩnh Nhi...
Giang mẫu vừa nhắc tới chỗ ngứa liền nói dai dẳng không dứt, một bụng oan ức như Hoàng hà cuồn cuộn, một lúc không thể nào xả hết.
Lúc này, chợt có một gã sai vặt chạy vào, nói với Giang Tri Niên: Lão gia, hôm nay thi Huyện yết bảng, tiểu nhân được phân phó đến xem kết quả, bây giờ đến báo cáo.
Giang Tri Niên vội hỏi: Kết quả ra sao?
Người đứng đầu thi Huyện, là Diệp Quân Sinh.
Lời ấy vừa nói xong, vốn là Giang mẫu đang lảm nhảm không để ý tới ai tức thì miệng to ra như cái động, hoá đá tại chỗ.
/86
|