Phu xe ghìm lại dây cương, tuấn mã kéo xe hí dài một tiếng, ghim lại thật vững chắc xe ngựa, đứng ở ngoài cửa lớn của trang viên.
Đại thiếu gia, đến rồi.
Bành Thanh Thành ừm một tiếng, khệnh khạng xuống xe, đứng dưới mái hiên, nói với phu xe: Ngươi đánh xe trở về đi, không cần chờ ta.
Có một số việc người biết càng ít càng tốt, ngược lại đã có ba kẻ thân tín trong trang viên, tuyệt đối không được để có chút sai sót.
Phu xe đáp lại một tiếng, vung lên roi ngựa đánh xe quay đầu lại, dần biến mất vào trong màn mưa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bành Thanh Thành gõ cửa, bên trong liền có người nhanh chóng mở cửa ra, dáng vẻ thăm dò, kẻ này cũng là một kẻ thân tín, tên là A Tráng: Đại thiếu gia, ngươi đã đến rồi.
Bành Thanh Thành hỏi thẳng: Người đâu?
A Tráng cười hì hì: Tô hộ viện đã làm ổn thoả, đang nhốt ở trong viện, mọi người đều rất thành thật, chưa ai động tay động chân.
Bành Thanh Thành nói ồm ồm: Thế thì tốt, bằng không mấy tên tay chân vụng về các ngươi sẽ làm tổn thương mỹ nhân của ta.
Hắn vào cửa, đi vào trong nhìn một vòng, đúng là rất thành thật.
Thời gian lúc này đã muộn, bóng đêm u ám mờ mịt, xung quanh có treo đèn lồng chống thấm nước, soi rọi sáng ngời. Giữa sân có một chiếc xe ngựa, theo như lời của A Tráng thì Diệp Quân Mi đang ở trong xe, mà Diệp Quân Sinh thì đứng ở bên cạnh, hắn đứng thẳng tắp, mặc cho mưa rơi ướt toàn thân, con mắt nhắm nghiền, đôi môi mím thật chặt, trong tay nắm một cành cây khô.
Dáng vẻ nhìn có chút ngu ngốc.
Bành Thanh Thành buồn bực hỏi: Hắn đứng bao lâu rồi?
A Tráng nhếch miệng cười, kể lại: Rất lâu... Ưm, mọi chuyện là vậy, hắn nói hắn phải bảo vệ muội muội của hắn.
Bành Thanh Thành sửng sốt, lập tức không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, cười y hệt một dạng như Tô hộ viện trước đó: Ây da, buồn cười chết ta rồi, cầm một cành cây bảo hộ muội muội... Ui da, không được, không được, bụng ta đau quá...
Hắn cố gắng nhịn cười.
Tô hộ viện từ bên kia đi tới che dù, theo sau còn có một kẻ thân tín khác. Tô hộ viện nói: Đại thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã tới.
Hắn thật sự chờ đến nỗi sốt ruột, Diệp Quân Sinh làm trò ngớ ngẩn, hắn đúng ra không cần phải tiếp tục nhìn tên ngốc đấy làm trò. Nếu không vì nhận được mệnh lệnh trước đó, hắn đã sớm ra tay, quật ngã tên Diệp Quân Sinh đang đứng như cọc gỗ kia.
Bành Thanh Thành đứng dưới tán dù, vẫy tay một cái, trông rất có phong thái, nói: Bắt đầu đi, A Đông ngươi trước tiên nắm tên ngốc kia vứt sang một bên, còn mỹ nhân trong buồng xe để cho ta. Hắc hắc, ta thật sự đợi không được nữa rồi.
Người đều đến đông đủ cả rồi sao? Ta cũng đợi không được nữa rồi.
Giọng nói là của Diệp Quân Sinh, hắn đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng rực, rạng rỡ như sao.
Không hiểu sao, nhìn thấy bộ dạng Diệp Quân Sinh một vẻ mặt nghiêm túc, Bành Thanh Thành liền không nhịn được cười: A Đông, có nghe không đó, người ta đã đợi không được, còn không mau lên?
A Đông cười gằn, nhanh chân xông tới, hai tay giang ra định chộp hai vai Diệp Quân Sinh. Hắn sau khi chộp được sẽ tiện đà ném một cái cho Diệp Quân Sinh ngã lăn ra đất. Với thân thể xương cốt của Diệp Quân Sinh, sau khi bị một cú này tác động sợ rằng cứt đái cũng sẽ đều phọt ra.
Diệp Quân Sinh đứng bất động, đôi mắt bỗng nhiên có một tia giễu cợt chợt loé, tay bỗng run lên, cành khô đang nắm lập tức điểm một cái, điểm trực tiếp ngay ngực của A Đông.
Cành khô không có bất kỳ sức sống, yếu đuối đến nỗi chỉ cần trẻ con bẻ cong nhẹ một cái, lập tức sẽ gãy lìa, lúc này lại đâm tới cơ ngực săn chắc của đối phương.
Khoé miệng A Đông vẫn tràn đầy vẻ cười cợt hung ác, hai tay hắn vẫn hung hăng thô bạo chộp tới.
Vụt!
Khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như dừng lại, mưa gió mù trời cũng không còn động, hai mắt A Đông trừng lớn, không thể tin được nhìn chằm chằm Diệp Quân Sinh. Thế nhưng, con mắt hắn dần dần biến thành màu trắng dã như mắt cá chết. Trong nháy mắt đó, một tia đau đớn như gai nhọn tràn ngập khắp cơ thể A Đông, thậm chí một câu di ngôn cũng không kịp để lại, một tiếng ầm vang vọng, mặt hắn ngửa lên trời, thân thể ngã xuống vũng bùn.
Không có máu tươi chảy ra, A Đông ngã sấp xuống, nhìn giống như là sơ ý bị trượt chân.
Tô hộ viện chau mày, quát: A Đông, ngươi làm gì thế?
Thế nhưng A Đông, đã vĩnh viễn không cách nào đáp lại.
Tình hình có chút quái dị, Tô hộ viện không kìm lòng được cùng Bành Thanh Thành chững lại bước chân, sai A Tráng đi tới xem rõ ràng.
A Tráng không có suy nghĩ nhiều, bước nhanh như bay. Hắn cũng không ưu tiên công kích Diệp Quân Sinh, mà đầu tiên là cúi người xem tình trạng A Đông. Sau khi phát hiện đồng bọn nằm trên đất đã không còn hô hấp, lập tức biến sắc, liền ngẩng đầu đề phòng, chợt thấy cành cây khô kia đã quét tới, vẽ ra một đạo tàn ảnh.
Vút!
Thời khắc A Tráng ngã xuống, cành cây khô trong tay Diệp Quân Sinh đột nhiên nổ tung, phân tán thành rất nhiều rất nhiều vụn gỗ, tung bay bay trong gió, mờ mịt không rõ ràng.
Cành cây khô này không chịu nổi Hoành Bút Kiếm Ý truyền vào, đã bị tan rã nát vụn.
Từ đầu đến cuối, Tô hộ viện cùng Bành đại thiếu gia bên kia đều không nhìn rõ được tình hình xảy ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy cành khô điểm ra một cái, quét ngang một cái, phảng phất như đang viết chữ, thế nhưng hai tên khoẻ mạnh phe mình lại gục dậy không nổi.
Quái dị, cực kì quái dị!
Một loại cảm giác sợ hãi không rõ, như một bàn tay to lớn nắm lấy toàn thân, thân hình béo phì của Bành Thanh Thành không khỏi khẽ run rẩy, hai chân có chút đứng không vững.
Tô hộ viện, nhanh, nhanh lên, mau nhanh giết chết hắn!
Sắc mặt Tô hộ viện căng thẳng, dù sao cũng không có lùi bước, hắn thật sự không cách nào tin được người đứng đằng trước, một tên thư sinh văn nhược lại giết A Đông cùng A Tráng. Hắn rống to một tiếng, dùng hết sức ra tay, không một chút coi thường hay là giữ sức, mong muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Diệp Quân Sinh:
Đường Lang Quyền!
Bước chân nhẹ nhàng, ngón tay ngoằn nghèo làm thành hình bọ ngựa, chân đạp mạnh xuống đất, cả người tung lên vừa cao, bay nhào tới Diệp Quân Sinh.
Hiện tại trong tay Diệp Quân Sinh không còn cành khô, có vẻ như là tay không tấc sắt, khi trong tay không còn gì, nên làm thế nào đây?
Đáp án chính là dùng tay, mỗi một ngón tay là một thanh kiếm.
Đứng dầm mưa một lúc lâu, không phải đứng chơi, mà là ngộ.
Trong tích tắc, Diệp Quân Sinh chợt thấy chín chỗ sơ hở trên người Tô hộ viện. Thật ra hắn cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra, chỉ biết là đã nhìn ra.
Xoẹt!
Ngón trỏ tay phải đột nhiên điểm ra.
Ầm!
Một luồng tia máu từ trên trán Tô hộ viện phun lên, kiều diễm mà quỷ mị, đây là lần đầu tiên Diệp Quân Sinh tại chỗ nhìn thấy máu người. Thân hình Tô hộ viện sau đó mềm oặt té xuống đất, làm bạn cùng A Đông, A Tráng.
Ta biết thế nào cũng có một ngày chính mình sẽ giết người, nhưng không biết là hôm nay, hay vẫn là ngày mai...
Ngươi!
Bành Đại thiếu gia bỗng kêu gào thật to, như một con gà mái mập bị hoảng sợ vô cùng mà la ó: Ra là ngươi!
Ngay thời khắc Diệp Quân Sinh giết chết Tô hộ viện, đầu óc hắn đột nhiên loé lên hiểu ra, mọi chuyện thông suốt, lại đem hoàn cảnh mình trước đây tại tiệm trà bị tập kích liên kết hoàn mỹ chính xác cùng một màn trước mắt, hắn bừng tỉnh hiểu được: Thì ra người lúc trước ra tay, chính là Diệp Quân Sinh!
Liễu Không đại sư từng nói qua, lai lịch hung thủ cực lớn, quyết không thể mạo phạm truy cứu, bằng không tất có đại hoạ ập tới...
Câu nói này cũng là Bành Thanh Sơn nghiêm trọng nhắc nhở lại hắn. Bành Thanh Thành tuy rằng rất không phục, nhưng vẫn ghi nhớ cẩn thận, chỉ coi như bị oan ức nặng nề, chưa từng truy tìm, điều tra. Chỉ là đến cùng tại sao thần thông cao nhân trong lời nói Liễu Không đại sư lại là Diệp mọt sách Diệp Quân Sinh đây?
Hoang đường, thật sự là chuyện hoang đường nhất thiên hạ.
Tiếc là rất nhiều nghi vấn không thể rõ ràng, hắn biết bây giờ cũng không phải là lúc để dò hỏi, liền xoay người bỏ chạy, muốn chạy báo chân tướng cho nhị đệ: ...để hắn đề phòng, để hắn bắt người...
Đột nhiên, một tia đau đớn nghiêm trọng từ phía sau ập đến, từ trên đầu thẳng tắp đến xương cụt phía thân dưới.
Ở một khắc kia, Bành Thanh Thành cảm giác như thân thể mình bị một vật sắc bổ ra làm hai nửa.
Cũng may, đó cũng là cảm giác cuối cùng của hắn.
Diệp Quân Sinh vừa lĩnh ngộ ra Thụ Bút Kiếm Ý , vừa ra tay là một đòn sát thủ!
(*)Thụ: nét bút dọc xuống, ở đây là Diệp Quân Sinh điểm lên người, dọc thẳng từ trên xuống.
Đại thiếu gia, đến rồi.
Bành Thanh Thành ừm một tiếng, khệnh khạng xuống xe, đứng dưới mái hiên, nói với phu xe: Ngươi đánh xe trở về đi, không cần chờ ta.
Có một số việc người biết càng ít càng tốt, ngược lại đã có ba kẻ thân tín trong trang viên, tuyệt đối không được để có chút sai sót.
Phu xe đáp lại một tiếng, vung lên roi ngựa đánh xe quay đầu lại, dần biến mất vào trong màn mưa.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bành Thanh Thành gõ cửa, bên trong liền có người nhanh chóng mở cửa ra, dáng vẻ thăm dò, kẻ này cũng là một kẻ thân tín, tên là A Tráng: Đại thiếu gia, ngươi đã đến rồi.
Bành Thanh Thành hỏi thẳng: Người đâu?
A Tráng cười hì hì: Tô hộ viện đã làm ổn thoả, đang nhốt ở trong viện, mọi người đều rất thành thật, chưa ai động tay động chân.
Bành Thanh Thành nói ồm ồm: Thế thì tốt, bằng không mấy tên tay chân vụng về các ngươi sẽ làm tổn thương mỹ nhân của ta.
Hắn vào cửa, đi vào trong nhìn một vòng, đúng là rất thành thật.
Thời gian lúc này đã muộn, bóng đêm u ám mờ mịt, xung quanh có treo đèn lồng chống thấm nước, soi rọi sáng ngời. Giữa sân có một chiếc xe ngựa, theo như lời của A Tráng thì Diệp Quân Mi đang ở trong xe, mà Diệp Quân Sinh thì đứng ở bên cạnh, hắn đứng thẳng tắp, mặc cho mưa rơi ướt toàn thân, con mắt nhắm nghiền, đôi môi mím thật chặt, trong tay nắm một cành cây khô.
Dáng vẻ nhìn có chút ngu ngốc.
Bành Thanh Thành buồn bực hỏi: Hắn đứng bao lâu rồi?
A Tráng nhếch miệng cười, kể lại: Rất lâu... Ưm, mọi chuyện là vậy, hắn nói hắn phải bảo vệ muội muội của hắn.
Bành Thanh Thành sửng sốt, lập tức không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, cười y hệt một dạng như Tô hộ viện trước đó: Ây da, buồn cười chết ta rồi, cầm một cành cây bảo hộ muội muội... Ui da, không được, không được, bụng ta đau quá...
Hắn cố gắng nhịn cười.
Tô hộ viện từ bên kia đi tới che dù, theo sau còn có một kẻ thân tín khác. Tô hộ viện nói: Đại thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã tới.
Hắn thật sự chờ đến nỗi sốt ruột, Diệp Quân Sinh làm trò ngớ ngẩn, hắn đúng ra không cần phải tiếp tục nhìn tên ngốc đấy làm trò. Nếu không vì nhận được mệnh lệnh trước đó, hắn đã sớm ra tay, quật ngã tên Diệp Quân Sinh đang đứng như cọc gỗ kia.
Bành Thanh Thành đứng dưới tán dù, vẫy tay một cái, trông rất có phong thái, nói: Bắt đầu đi, A Đông ngươi trước tiên nắm tên ngốc kia vứt sang một bên, còn mỹ nhân trong buồng xe để cho ta. Hắc hắc, ta thật sự đợi không được nữa rồi.
Người đều đến đông đủ cả rồi sao? Ta cũng đợi không được nữa rồi.
Giọng nói là của Diệp Quân Sinh, hắn đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng rực, rạng rỡ như sao.
Không hiểu sao, nhìn thấy bộ dạng Diệp Quân Sinh một vẻ mặt nghiêm túc, Bành Thanh Thành liền không nhịn được cười: A Đông, có nghe không đó, người ta đã đợi không được, còn không mau lên?
A Đông cười gằn, nhanh chân xông tới, hai tay giang ra định chộp hai vai Diệp Quân Sinh. Hắn sau khi chộp được sẽ tiện đà ném một cái cho Diệp Quân Sinh ngã lăn ra đất. Với thân thể xương cốt của Diệp Quân Sinh, sau khi bị một cú này tác động sợ rằng cứt đái cũng sẽ đều phọt ra.
Diệp Quân Sinh đứng bất động, đôi mắt bỗng nhiên có một tia giễu cợt chợt loé, tay bỗng run lên, cành khô đang nắm lập tức điểm một cái, điểm trực tiếp ngay ngực của A Đông.
Cành khô không có bất kỳ sức sống, yếu đuối đến nỗi chỉ cần trẻ con bẻ cong nhẹ một cái, lập tức sẽ gãy lìa, lúc này lại đâm tới cơ ngực săn chắc của đối phương.
Khoé miệng A Đông vẫn tràn đầy vẻ cười cợt hung ác, hai tay hắn vẫn hung hăng thô bạo chộp tới.
Vụt!
Khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như dừng lại, mưa gió mù trời cũng không còn động, hai mắt A Đông trừng lớn, không thể tin được nhìn chằm chằm Diệp Quân Sinh. Thế nhưng, con mắt hắn dần dần biến thành màu trắng dã như mắt cá chết. Trong nháy mắt đó, một tia đau đớn như gai nhọn tràn ngập khắp cơ thể A Đông, thậm chí một câu di ngôn cũng không kịp để lại, một tiếng ầm vang vọng, mặt hắn ngửa lên trời, thân thể ngã xuống vũng bùn.
Không có máu tươi chảy ra, A Đông ngã sấp xuống, nhìn giống như là sơ ý bị trượt chân.
Tô hộ viện chau mày, quát: A Đông, ngươi làm gì thế?
Thế nhưng A Đông, đã vĩnh viễn không cách nào đáp lại.
Tình hình có chút quái dị, Tô hộ viện không kìm lòng được cùng Bành Thanh Thành chững lại bước chân, sai A Tráng đi tới xem rõ ràng.
A Tráng không có suy nghĩ nhiều, bước nhanh như bay. Hắn cũng không ưu tiên công kích Diệp Quân Sinh, mà đầu tiên là cúi người xem tình trạng A Đông. Sau khi phát hiện đồng bọn nằm trên đất đã không còn hô hấp, lập tức biến sắc, liền ngẩng đầu đề phòng, chợt thấy cành cây khô kia đã quét tới, vẽ ra một đạo tàn ảnh.
Vút!
Thời khắc A Tráng ngã xuống, cành cây khô trong tay Diệp Quân Sinh đột nhiên nổ tung, phân tán thành rất nhiều rất nhiều vụn gỗ, tung bay bay trong gió, mờ mịt không rõ ràng.
Cành cây khô này không chịu nổi Hoành Bút Kiếm Ý truyền vào, đã bị tan rã nát vụn.
Từ đầu đến cuối, Tô hộ viện cùng Bành đại thiếu gia bên kia đều không nhìn rõ được tình hình xảy ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy cành khô điểm ra một cái, quét ngang một cái, phảng phất như đang viết chữ, thế nhưng hai tên khoẻ mạnh phe mình lại gục dậy không nổi.
Quái dị, cực kì quái dị!
Một loại cảm giác sợ hãi không rõ, như một bàn tay to lớn nắm lấy toàn thân, thân hình béo phì của Bành Thanh Thành không khỏi khẽ run rẩy, hai chân có chút đứng không vững.
Tô hộ viện, nhanh, nhanh lên, mau nhanh giết chết hắn!
Sắc mặt Tô hộ viện căng thẳng, dù sao cũng không có lùi bước, hắn thật sự không cách nào tin được người đứng đằng trước, một tên thư sinh văn nhược lại giết A Đông cùng A Tráng. Hắn rống to một tiếng, dùng hết sức ra tay, không một chút coi thường hay là giữ sức, mong muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Diệp Quân Sinh:
Đường Lang Quyền!
Bước chân nhẹ nhàng, ngón tay ngoằn nghèo làm thành hình bọ ngựa, chân đạp mạnh xuống đất, cả người tung lên vừa cao, bay nhào tới Diệp Quân Sinh.
Hiện tại trong tay Diệp Quân Sinh không còn cành khô, có vẻ như là tay không tấc sắt, khi trong tay không còn gì, nên làm thế nào đây?
Đáp án chính là dùng tay, mỗi một ngón tay là một thanh kiếm.
Đứng dầm mưa một lúc lâu, không phải đứng chơi, mà là ngộ.
Trong tích tắc, Diệp Quân Sinh chợt thấy chín chỗ sơ hở trên người Tô hộ viện. Thật ra hắn cũng không biết vì sao mình có thể nhìn ra, chỉ biết là đã nhìn ra.
Xoẹt!
Ngón trỏ tay phải đột nhiên điểm ra.
Ầm!
Một luồng tia máu từ trên trán Tô hộ viện phun lên, kiều diễm mà quỷ mị, đây là lần đầu tiên Diệp Quân Sinh tại chỗ nhìn thấy máu người. Thân hình Tô hộ viện sau đó mềm oặt té xuống đất, làm bạn cùng A Đông, A Tráng.
Ta biết thế nào cũng có một ngày chính mình sẽ giết người, nhưng không biết là hôm nay, hay vẫn là ngày mai...
Ngươi!
Bành Đại thiếu gia bỗng kêu gào thật to, như một con gà mái mập bị hoảng sợ vô cùng mà la ó: Ra là ngươi!
Ngay thời khắc Diệp Quân Sinh giết chết Tô hộ viện, đầu óc hắn đột nhiên loé lên hiểu ra, mọi chuyện thông suốt, lại đem hoàn cảnh mình trước đây tại tiệm trà bị tập kích liên kết hoàn mỹ chính xác cùng một màn trước mắt, hắn bừng tỉnh hiểu được: Thì ra người lúc trước ra tay, chính là Diệp Quân Sinh!
Liễu Không đại sư từng nói qua, lai lịch hung thủ cực lớn, quyết không thể mạo phạm truy cứu, bằng không tất có đại hoạ ập tới...
Câu nói này cũng là Bành Thanh Sơn nghiêm trọng nhắc nhở lại hắn. Bành Thanh Thành tuy rằng rất không phục, nhưng vẫn ghi nhớ cẩn thận, chỉ coi như bị oan ức nặng nề, chưa từng truy tìm, điều tra. Chỉ là đến cùng tại sao thần thông cao nhân trong lời nói Liễu Không đại sư lại là Diệp mọt sách Diệp Quân Sinh đây?
Hoang đường, thật sự là chuyện hoang đường nhất thiên hạ.
Tiếc là rất nhiều nghi vấn không thể rõ ràng, hắn biết bây giờ cũng không phải là lúc để dò hỏi, liền xoay người bỏ chạy, muốn chạy báo chân tướng cho nhị đệ: ...để hắn đề phòng, để hắn bắt người...
Đột nhiên, một tia đau đớn nghiêm trọng từ phía sau ập đến, từ trên đầu thẳng tắp đến xương cụt phía thân dưới.
Ở một khắc kia, Bành Thanh Thành cảm giác như thân thể mình bị một vật sắc bổ ra làm hai nửa.
Cũng may, đó cũng là cảm giác cuối cùng của hắn.
Diệp Quân Sinh vừa lĩnh ngộ ra Thụ Bút Kiếm Ý , vừa ra tay là một đòn sát thủ!
(*)Thụ: nét bút dọc xuống, ở đây là Diệp Quân Sinh điểm lên người, dọc thẳng từ trên xuống.
/86
|