Trong mắt Giang Tĩnh Nhi, dù cho Diệp Quân Sinh trông có như ngọc thụ lâm phong [1] đi chăng nữa thì vẫn khó ưa. Vừa thấy hắn, Giang đại tiểu thư nhất thời nhớ tới câu nói đáng ghét kia —— cùng với thái độ kiêu ngạo của Diệp Quân Sinh khi hắn nói ra câu này.
“Thật ra cháu cũng không hợp ý của Giang muội muội, ...”
Trong lòng buồn bực giống như con suối bị ngăn dòng, đến lúc không giữ được nữa thì chảy ào ào.
Trong mắt Diệp Quân Sinh, vị hôn thê này của mình... Chà, phải nói là vị hôn thê trước kia của mình lại là cao thủ võ lâm, một nữ anh hùng giết hổ, thật không ngờ.
Hắn chợt nhận ra rằng, với Giang Tĩnh Nhi, chính mình cũng hiểu không bao nhiêu.
“Oh, đây là... là….hôm nay thời tiết tốt a”
Trong lúc nhất thời không tìm được chuyện để nói, Diệp Quân Sinh mở lời đơn giản bằng một câu vu vơ theo đúng phong cách Trái Đất.
Câu nói trên, Giang Tĩnh Nhi rõ ràng không hề để ý đến, nàng hừ lạnh một tiếng: Tên ngốc này, ngươi ở đây làm gì?
Diệp Quân Sinh chỉ chỉ đống củi trên đất, cộc lốc nói: Đốn củi.
Giang Tĩnh Nhi cười cười nói: Ngươi không phải người đọc sách à? Làm sao lại biến thành tiều phu? Bất giác nàng đã nghĩ muốn dọa hắn rơi xuống một phen . Về phần đối phương tại sao ở trên cây, tất nhiên là bị hổ gầm sợ vỡ mật mới hoảng hốt không chạy theo đường đi mà leo lên đó.
Thư sinh trăm người không được một [2], huống hồ lại gặp phải hổ?
Không ngờ Diệp Quân Sinh nhún vai một cái không có trả lời, vừa cười ha ha vừa thu đống củi lên vai, giơ cao một tay sau đó đi xuống núi.
Này, đây là thái độ gì?
Giang Tĩnh Nhi tức mình giậm chân một cái, quát to: Đứng lại!
Diệp Quân Sinh tò mò quay đầu lại, hỏi: Giang tiểu thư còn có chuyện gì sao?
Giang Tĩnh Nhi đảo con ngươi một vòng, trong lòng có chủ mới ý: Ta muốn ngươi giúp ta, nhấc con hổ này xuống núi.
Thi thể lão hổ này nặng gần 400 cân, bình thường mà nói căn bản nhấc không nổi. Nhưng nàng nhờ Diệp Quân Sinh giúp đỡ, rõ ràng là muốn làm khó người mà.
Sau đó, lấy ra một bó dây thừng trói chặt con hổ, thắt nút rồi dùng gậy xỏ qua, nàng nắm một đầu, ra hiệu Diệp Quân Sinh nắm một đầu còn lại.
Cây gậy này của nàng, chính là dùng gỗ mun trăm năm làm ra, cứng cỏi rắn chắc, còn hơn sắt thép.
Nhưng Diệp Quân Sinh không có động tay.
Sao thế? Không có sức lực, nhấc không nổi à?
Giang Tĩnh Nhi liếc mắt liếc nhìn hắn một cái, không che giấu sự khinh bỉ: tay trói gà không chặt, là câu đúng nhất để nói về thư sinh. Trong lòng nàng đã xem tên ngốc này không dám đáp ứng đem con hổ chết xuống núi, chắc phải tìm vài thợ săn tới giúp đỡ mới được.
Diệp Quân Sinh đột nhiên hỏi: Giang tiểu thư, nếu ta hỗ trợ, có thù lao hay không?
Giang Tĩnh Nhi nhất thời há to miệng, trên dưới đánh giá hắn một phen, miệng cong lên: Ngươi có thể giúp ta khiêng nó xuống núi, cho ngươi một xâu tiền.
Một xâu tiền ở trong mắt nàng, không đáng là bao. Vì thế nàng không tin Diệp Quân Sinh thật có thể giúp mình, có thể nhấc lên xác con mãnh hổ nặng như vậy
Cái gì, một xâu tiền?
Diệp Quân Sinh vội vàng đem đám củi ném xuống, cười ha ha liền tóm lấy một đầu gậy: Sao không nói sớm, ta nhấc!
Lần này có chút ngoài ý muốn, làm cho Giang Tĩnh Nhi “sốc”: Ta nói tên ngốc này, ngươi có thể khó khăn, nhưng không nên thấy tiền mà sáng mắt có phải không muốn sống nữa không. Con mãnh hổ này, nặng gần bốn trăm cân, cậy mạnh, sẽ làm ngươi gẫy lưng đấy. Ta nói trước, ta sẽ không bồi thường đâu.
Bốn trăm cân!
Diệp Quân Sinh nhất thời nhảy lên.
Giang Tĩnh Nhi nhìn vào mắt hắn, mỉm cười thản nhiên nói: Sợ chưa.
Diệp Quân Sinh ánh mắt lấp loé, liền nói: Nặng như vậy, khiêng xuống núi chỉ được thù lao một xâu tiền, quá ít, nhất định phải hai xâu.
Giang đại tiểu thư sửng sốt, chế nhạo nói: Diệp Quân Sinh, ngươi đọc vạn quyển sách, học đạo thánh hiền, bỗng nhiên thông suốt, mở ra con đường trở thành con buôn, chỉ biết mặc cả tranh lợi, vẫn tính là người đọc sách sao?
Diệp Quân Sinh không cùng nàng đấu khẩu, lạnh nhạt nói: Quân tử ái tài, có lấy thì cũng phải có đạo lý. Ta không ăn trộm không ăn cướp, kiếm tiền bằng chính sức mình, quang minh chính đại, có gì không thể?
Giang Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, trong lòng kiên quyết không tin tên ngốc này thật có thể nhấc nổi con hổ, chỉ là hắn hư trương thanh thế [3], sống chết giữ thể diện, liền rất sảng khoái đáp ứng: Hai xâu thì hai xâu, nhấc đi.
Nàng đang đợi để chế diễu hắn.
Nhưng thấy Diệp Quân Sinh hít một hơi dài, hai tay vững vàng nắm lấy đầu gậy, nhấc lên bả vai, hô một tiếng, thế mà nhấc được lên.
Vốn là đang chờ nhìn hắn bị xấu mặt, Giang Tĩnh Nhi hầu như không thể tin được vào mắt mình, hai con mắt to đều trợn tròn. Nhìn trừng trừng, cơ hồ con ngươi muốn rớt xuống: Ngươi... sao có thể làm được?
Diệp Quân Sinh cười khẽ một tiếng: Giang tiểu thư, nói thật với ngươi, thư sinh yếu đuối biểu hiện bên ngoài của ta, kỳ thực ta chính là một nam tử hán!
Nghe được câu này, Giang đại tiểu thư suýt chút nữa buồn nôn, nhưng hiện tại trong lòng lại nghi ngờ không thôi. Nàng rèn luyện từ bé, nhấc đồ vật bốn trăm cân không cần nói làm gì, có điều Diệp Quân Sinh rõ ràng chỉ là thư sinh yếu đuối, tay không thể nhấc, vai không thể gánh [4], làm sao có khí lực như vậy?
Chẳng lẽ nói, hắn sinh ra đã có sức mạnh phi thường?
Giang Tĩnh Nhi phát hiện, tên ngốc đi phía trước bỗng trở nên thần bí. Nói cách khác, sự hiểu biết của mình về hắn căn bản là rất ít.
“Đúng rồi, Giang tiểu thư, ngươi tại sao lại lên ngọn núi này, lại có sức giết mãnh hổ nữa?
Trọng lượng gần bốn trăm cân, áp lực nặng nề đè trên bờ vai, dù cho là hai người đỡ cũng không phải là công việc nhẹ. Diệp Quân Sinh liền cảm thấy trên bả vai như khiêng một ngọn núi nhỏ, ép tới đau đớn, nhưng hắn vẫn cứng rắn, dù như thế nào cũng muốn kiếm được hai xâu tiền kia. Cũng may trải qua ( vĩnh tự bát kiếm ) kiếm ý gột rửa thân thể, quả thực đã thoát thai hoán cốt, cắn chặt hàm răng, vẫn tự tin có thể kiên trì xuống dưới ngọn núi.
Giang Tĩnh Nhi vẫn từ trong khiếp sợ chưa phục hồi lại tinh thần, nàng thực sự khó có thể tiếp thu hiện thực này: Diệp Quân Sinh quả nhiên trời sinh thần lực.
Tương phản quá lớn.
Ngoại trừ giải thích này, rất khó lại tìm được những lý do khác, thuận miệng trả lời: Chút thời gian trước nghe nói ngọn núi này có hổ xuất hiện, đả thương một vài người, ta nhìn thấy bảng cáo thị liền đi tới.
Diệp Quân Sinh nhất thời nhẹ nhõm: đây không tính là việc bất ngờ gì, địa phương có mãnh thú hoành hành, mà thợ săn bình thường bó tay không có cách nào, bình thường đều sẽ dán thông báo treo thưởng, mời cao nhân vì dân trừ hại. Hắn nhớ tới ở trong truyện “thủy hử”, thường có tình tiết miêu tả tương tự, tỷ như Võ Tòng đánh hổ , ký ức vẫn còn sâu sắc.
Ai nha, thời điểm ta lên núi, cũng không có thấy cảnh báo, không biết là có dán cáo thị, đúng là tự mình sơ sót. Cũng may không có gặp con hổ, bằng không phiền phức không nhỏ...
Cũng không tiếp tục nói nữa, thở ra vẫn còn sợ.
Ngọn núi này không cao lắm, ước chừng thời gian một chung trà liền xuống đến chân núi. Lúc này gặp phải một nhóm thợ săn, thấy bọn họ giết được hổ, nhất thời náo động lên.
Diệp Quân Sinh nhân cơ hội đẩy gánh nặng, đứng sang một bên.
Ở thời đại này, đánh được hổ có thể lấy hai từ anh hùng để gọi, thêm vào Giang Tĩnh Nhi là nữ anh hùng, càng được đề cao hơn. Một nhóm người nâng lên hổ lên, vây quanh nàng mà đi, rộn rộn ràng ràng, khung cảnh phi thường náo liệt.
Diệp Quân Sinh vẫn nhớ hai xâu tiền, đương nhiên chầm chậm đi theo sau, cho tới khi đến một ngôi làng gần đó. Sớm đã có người truyền tin tức trở về, dân làng đổ xô ra xem nữ anh hùng, trai gái lớn bé, xếp hàng trên đường nghênh đón người hùng.
Trong đám người, Diệp Quân Sinh đã bị đẩy ra xa, đóng vai trò như một người qua đường. Hắn cũng không thèm để ý, trái lại còn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy Giang Tĩnh Nhi đang bị mọi người chen chúc vây quanh, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Nữ tử này, có thể giết hổ, quả nhiên không phải thiên kim đại tiểu thư bình thường.
“Thật ra cháu cũng không hợp ý của Giang muội muội, ...”
Trong lòng buồn bực giống như con suối bị ngăn dòng, đến lúc không giữ được nữa thì chảy ào ào.
Trong mắt Diệp Quân Sinh, vị hôn thê này của mình... Chà, phải nói là vị hôn thê trước kia của mình lại là cao thủ võ lâm, một nữ anh hùng giết hổ, thật không ngờ.
Hắn chợt nhận ra rằng, với Giang Tĩnh Nhi, chính mình cũng hiểu không bao nhiêu.
“Oh, đây là... là….hôm nay thời tiết tốt a”
Trong lúc nhất thời không tìm được chuyện để nói, Diệp Quân Sinh mở lời đơn giản bằng một câu vu vơ theo đúng phong cách Trái Đất.
Câu nói trên, Giang Tĩnh Nhi rõ ràng không hề để ý đến, nàng hừ lạnh một tiếng: Tên ngốc này, ngươi ở đây làm gì?
Diệp Quân Sinh chỉ chỉ đống củi trên đất, cộc lốc nói: Đốn củi.
Giang Tĩnh Nhi cười cười nói: Ngươi không phải người đọc sách à? Làm sao lại biến thành tiều phu? Bất giác nàng đã nghĩ muốn dọa hắn rơi xuống một phen . Về phần đối phương tại sao ở trên cây, tất nhiên là bị hổ gầm sợ vỡ mật mới hoảng hốt không chạy theo đường đi mà leo lên đó.
Thư sinh trăm người không được một [2], huống hồ lại gặp phải hổ?
Không ngờ Diệp Quân Sinh nhún vai một cái không có trả lời, vừa cười ha ha vừa thu đống củi lên vai, giơ cao một tay sau đó đi xuống núi.
Này, đây là thái độ gì?
Giang Tĩnh Nhi tức mình giậm chân một cái, quát to: Đứng lại!
Diệp Quân Sinh tò mò quay đầu lại, hỏi: Giang tiểu thư còn có chuyện gì sao?
Giang Tĩnh Nhi đảo con ngươi một vòng, trong lòng có chủ mới ý: Ta muốn ngươi giúp ta, nhấc con hổ này xuống núi.
Thi thể lão hổ này nặng gần 400 cân, bình thường mà nói căn bản nhấc không nổi. Nhưng nàng nhờ Diệp Quân Sinh giúp đỡ, rõ ràng là muốn làm khó người mà.
Sau đó, lấy ra một bó dây thừng trói chặt con hổ, thắt nút rồi dùng gậy xỏ qua, nàng nắm một đầu, ra hiệu Diệp Quân Sinh nắm một đầu còn lại.
Cây gậy này của nàng, chính là dùng gỗ mun trăm năm làm ra, cứng cỏi rắn chắc, còn hơn sắt thép.
Nhưng Diệp Quân Sinh không có động tay.
Sao thế? Không có sức lực, nhấc không nổi à?
Giang Tĩnh Nhi liếc mắt liếc nhìn hắn một cái, không che giấu sự khinh bỉ: tay trói gà không chặt, là câu đúng nhất để nói về thư sinh. Trong lòng nàng đã xem tên ngốc này không dám đáp ứng đem con hổ chết xuống núi, chắc phải tìm vài thợ săn tới giúp đỡ mới được.
Diệp Quân Sinh đột nhiên hỏi: Giang tiểu thư, nếu ta hỗ trợ, có thù lao hay không?
Giang Tĩnh Nhi nhất thời há to miệng, trên dưới đánh giá hắn một phen, miệng cong lên: Ngươi có thể giúp ta khiêng nó xuống núi, cho ngươi một xâu tiền.
Một xâu tiền ở trong mắt nàng, không đáng là bao. Vì thế nàng không tin Diệp Quân Sinh thật có thể giúp mình, có thể nhấc lên xác con mãnh hổ nặng như vậy
Cái gì, một xâu tiền?
Diệp Quân Sinh vội vàng đem đám củi ném xuống, cười ha ha liền tóm lấy một đầu gậy: Sao không nói sớm, ta nhấc!
Lần này có chút ngoài ý muốn, làm cho Giang Tĩnh Nhi “sốc”: Ta nói tên ngốc này, ngươi có thể khó khăn, nhưng không nên thấy tiền mà sáng mắt có phải không muốn sống nữa không. Con mãnh hổ này, nặng gần bốn trăm cân, cậy mạnh, sẽ làm ngươi gẫy lưng đấy. Ta nói trước, ta sẽ không bồi thường đâu.
Bốn trăm cân!
Diệp Quân Sinh nhất thời nhảy lên.
Giang Tĩnh Nhi nhìn vào mắt hắn, mỉm cười thản nhiên nói: Sợ chưa.
Diệp Quân Sinh ánh mắt lấp loé, liền nói: Nặng như vậy, khiêng xuống núi chỉ được thù lao một xâu tiền, quá ít, nhất định phải hai xâu.
Giang đại tiểu thư sửng sốt, chế nhạo nói: Diệp Quân Sinh, ngươi đọc vạn quyển sách, học đạo thánh hiền, bỗng nhiên thông suốt, mở ra con đường trở thành con buôn, chỉ biết mặc cả tranh lợi, vẫn tính là người đọc sách sao?
Diệp Quân Sinh không cùng nàng đấu khẩu, lạnh nhạt nói: Quân tử ái tài, có lấy thì cũng phải có đạo lý. Ta không ăn trộm không ăn cướp, kiếm tiền bằng chính sức mình, quang minh chính đại, có gì không thể?
Giang Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, trong lòng kiên quyết không tin tên ngốc này thật có thể nhấc nổi con hổ, chỉ là hắn hư trương thanh thế [3], sống chết giữ thể diện, liền rất sảng khoái đáp ứng: Hai xâu thì hai xâu, nhấc đi.
Nàng đang đợi để chế diễu hắn.
Nhưng thấy Diệp Quân Sinh hít một hơi dài, hai tay vững vàng nắm lấy đầu gậy, nhấc lên bả vai, hô một tiếng, thế mà nhấc được lên.
Vốn là đang chờ nhìn hắn bị xấu mặt, Giang Tĩnh Nhi hầu như không thể tin được vào mắt mình, hai con mắt to đều trợn tròn. Nhìn trừng trừng, cơ hồ con ngươi muốn rớt xuống: Ngươi... sao có thể làm được?
Diệp Quân Sinh cười khẽ một tiếng: Giang tiểu thư, nói thật với ngươi, thư sinh yếu đuối biểu hiện bên ngoài của ta, kỳ thực ta chính là một nam tử hán!
Nghe được câu này, Giang đại tiểu thư suýt chút nữa buồn nôn, nhưng hiện tại trong lòng lại nghi ngờ không thôi. Nàng rèn luyện từ bé, nhấc đồ vật bốn trăm cân không cần nói làm gì, có điều Diệp Quân Sinh rõ ràng chỉ là thư sinh yếu đuối, tay không thể nhấc, vai không thể gánh [4], làm sao có khí lực như vậy?
Chẳng lẽ nói, hắn sinh ra đã có sức mạnh phi thường?
Giang Tĩnh Nhi phát hiện, tên ngốc đi phía trước bỗng trở nên thần bí. Nói cách khác, sự hiểu biết của mình về hắn căn bản là rất ít.
“Đúng rồi, Giang tiểu thư, ngươi tại sao lại lên ngọn núi này, lại có sức giết mãnh hổ nữa?
Trọng lượng gần bốn trăm cân, áp lực nặng nề đè trên bờ vai, dù cho là hai người đỡ cũng không phải là công việc nhẹ. Diệp Quân Sinh liền cảm thấy trên bả vai như khiêng một ngọn núi nhỏ, ép tới đau đớn, nhưng hắn vẫn cứng rắn, dù như thế nào cũng muốn kiếm được hai xâu tiền kia. Cũng may trải qua ( vĩnh tự bát kiếm ) kiếm ý gột rửa thân thể, quả thực đã thoát thai hoán cốt, cắn chặt hàm răng, vẫn tự tin có thể kiên trì xuống dưới ngọn núi.
Giang Tĩnh Nhi vẫn từ trong khiếp sợ chưa phục hồi lại tinh thần, nàng thực sự khó có thể tiếp thu hiện thực này: Diệp Quân Sinh quả nhiên trời sinh thần lực.
Tương phản quá lớn.
Ngoại trừ giải thích này, rất khó lại tìm được những lý do khác, thuận miệng trả lời: Chút thời gian trước nghe nói ngọn núi này có hổ xuất hiện, đả thương một vài người, ta nhìn thấy bảng cáo thị liền đi tới.
Diệp Quân Sinh nhất thời nhẹ nhõm: đây không tính là việc bất ngờ gì, địa phương có mãnh thú hoành hành, mà thợ săn bình thường bó tay không có cách nào, bình thường đều sẽ dán thông báo treo thưởng, mời cao nhân vì dân trừ hại. Hắn nhớ tới ở trong truyện “thủy hử”, thường có tình tiết miêu tả tương tự, tỷ như Võ Tòng đánh hổ , ký ức vẫn còn sâu sắc.
Ai nha, thời điểm ta lên núi, cũng không có thấy cảnh báo, không biết là có dán cáo thị, đúng là tự mình sơ sót. Cũng may không có gặp con hổ, bằng không phiền phức không nhỏ...
Cũng không tiếp tục nói nữa, thở ra vẫn còn sợ.
Ngọn núi này không cao lắm, ước chừng thời gian một chung trà liền xuống đến chân núi. Lúc này gặp phải một nhóm thợ săn, thấy bọn họ giết được hổ, nhất thời náo động lên.
Diệp Quân Sinh nhân cơ hội đẩy gánh nặng, đứng sang một bên.
Ở thời đại này, đánh được hổ có thể lấy hai từ anh hùng để gọi, thêm vào Giang Tĩnh Nhi là nữ anh hùng, càng được đề cao hơn. Một nhóm người nâng lên hổ lên, vây quanh nàng mà đi, rộn rộn ràng ràng, khung cảnh phi thường náo liệt.
Diệp Quân Sinh vẫn nhớ hai xâu tiền, đương nhiên chầm chậm đi theo sau, cho tới khi đến một ngôi làng gần đó. Sớm đã có người truyền tin tức trở về, dân làng đổ xô ra xem nữ anh hùng, trai gái lớn bé, xếp hàng trên đường nghênh đón người hùng.
Trong đám người, Diệp Quân Sinh đã bị đẩy ra xa, đóng vai trò như một người qua đường. Hắn cũng không thèm để ý, trái lại còn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy Giang Tĩnh Nhi đang bị mọi người chen chúc vây quanh, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Nữ tử này, có thể giết hổ, quả nhiên không phải thiên kim đại tiểu thư bình thường.
/86
|