Cái gì?
Quân Sinh, cháu!
Ca ca...
Việc Diệp Quân Sinh xé bỏ hôn ước gây bất ngờ thực sự , tất cả sáu con mắt đều đổ dồn vào mặt hắn.
Diệp Quân Sinh trở thành tâm điểm nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, thong dong đứng dậy chắp tay về hướng Giang Tri Niên thưa: “ Cháu lỗ mãng, kính xin Giang gia gia tha tội.”
Thực sự đối với lão, hắn cũng có ấn tượng khá tốt. Không phải người nào cũng có thể tuân thủ đúng theo giao kèo, nhưng bằng lời nói vừa rồi của lão đủ khiến cho người khác phải khâm phục.
Ánh mắt Giang Tri Niên sáng lên, nhìn thẳng vào Diệp Quân Sinh một hồi lâu muốn soi thấu tâm hồn hắn. Chỉ tiếc là đôi mắt Diệp Quân Sinh không hề nháy lấy một cái, chỉ đơn giản là không nhìn ra chút đầu mối nào.
Giang Tĩnh Nhi bất ngờ, tuy nàng muốn giải trừ hôn ước, nhưng giải quyết theo cách này có chút không chấp nhận được, nhất là khi nghe được giọng điệu bay bổng của Diệp Quân Sinh : “ Thật sự ra cháu cũng không hợp ý của Giang muội muội. “
Lời này là có ý gì ?
Chẳng lẽ bề ngoài của mình không lọt được vào mắt con mọt sách này? Đáng giận, thật sự đáng giận !
Sự tức giận lẫn thất vọng dâng cao trong tâm trí nàng.
Một lúc lâu sau đó, Giang Tri Niên mới cất tiếng thở dài , lắc đầu và nói : “ Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc…” Cũng không biết đáng tiếc điều gì, ngừng ở đó rồi đứng dậy cất bước ra khỏi cửa.
Giang Tĩnh Nhi tự nhiên cất bước theo sau, nhưng trước khi tới ngưỡng cửa thì quay đầu lại, hung hăng liếc nhìn Diệp Quân Sinh.
Bên trong ngôi nhà thoáng yên tĩnh trở lại.
Mặt mày của Diệp Quân Mi vẫn còn chưa hết vẻ choáng váng, do dự một lúc rồi cũng không cất tiếng hỏi. Nàng không hiểu tại sao ca ca mình lại xé bỏ hôn ước, quả thật nếu lấy Giang Tĩnh Nhi làm vợ, trong thoáng chốc liền nhận được một phần phú quý, tiền đồ rộng mở, không biết có thể giảm bớt bao nhiêu vất vả.
Hơn nữa, Giang Tĩnh Nhi lại tài sắc vẹn toàn.
Người vợ như vậy còn không muốn, rốt cục ca ca muốn như thế nào mới được ?
Diệp Quân Sinh biết rõ ý nghĩ trong lòng của muội muội , nhưng nhiều việc khó mà giải thích rõ ràng, sau một lúc lâu, chỉ có thể thở dài một tiếng: “ Ca ca xin lỗi vì đã phụ kỳ vọng của cha mẹ .”
Nghe vậy Diệp Quân Mi cảm thấy nhẹ nhõm : “ Ca ca, muội biết huynh làm vậy nhất định có nguyên nhân, cha mẹ trên trời linh thiêng cũng sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Diệp Quân Sinh mỉm cười, không quan tâm lên tiếng: “Cũng không có gì, nóc nhà nhiều chỗ bị thủng, ca lên sửa lại.”
…
“Cái gì ? Tên oắt con họ Diệp đem hôn thư xé bỏ rồi à ? Tốt quá, thật tốt quá.”
Tại nhà của gia đình họ Giang, sau khi nghe được tin tức, nét mặt Giang mẫu(*) lộ rõ vui mừng.
Giang Tĩnh Nhi lười nhác, tinh thần uể oải đáp cho có: “ Mẫu thân, không có việc gì thì con ra sân sau luyện công đây.”
Giang mẫu nghiêm mặt : “ Con đã biết rành võ công, mẹ nói con nghe, con bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tốt nhất nên ở trong phòng học nữ công, đọc ít văn thơ. Suốt ngày chỉ vung quyền luyện cước, múa đao múa thương, coi còn ra thể thống gì ? Mẹ nghe nói, hôm nay Bành Thanh Sơn bắt đầu lên đường trở về Ký Châu, nó có việc quan nên không thể ở lại nghĩ ngơi lâu, ngày mai con phải đến tiễn nó đi đó. Hừ, hôn ước đã được giải trừ, không cần phải cố kỵ gì nữa.”
Giang Tĩnh Nhi lơ đãng trả lời cho có: “ Con biết rồi.” Rồi bước ra sân sau.
Sân sau của Giang gia được xây lên để làm nơi tập võ, tuy không lớn nhưng cũng đủ cho hai, ba người đồng thời luyện tập. Bên cạnh có kệ vũ khí chứa đao, thương, kiếm, kích,…và các loại giống vũ khí.
Giang Tĩnh Nhi thay một bộ võ phục, làm hiện lên nhiều đường nét hấp dẫn động lòng người, tóc thắt thành bím, được cắn giữ trong miệng, tay đưa lên kệ binh khí lấy cây thương Hồng Anh, hét lớn môt tiếng bắt đầu múa .
Bộ thương pháp nàng đang luyện này có tên là 《 Xuyên Vân Thập Bát Thương 》 , là võ học gia truyền. Rất tuyệt vời, nó có danh tiếng cực lớn trong chốn võ lâm.
Giang Tĩnh Nhi khổ luyện nhiều năm nhưng đến nay chỉ nắm giữ được một nữa, chỉ có thể xuất chín kích chính xác. Mặc dù vậy, đó cũng là nỗ lực tốt nhất và đáng tự hào của nàng.
Tại triều đại Thiên Hoa, không có trói buộc nghiêm khắc đối với phái nữ , tuy không thể có chuyện ” nam nữ bình đẳng”, nhưng phái nữ luyện võ học văn cũng là chuyện bình thường.
Dưới ảnh hưởng và hướng dẫn nhiệt tình của gia gia (***), Giang Tĩnh Nhi luyện võ từ nhỏ, không thích đao kiếm, chỉ yêu trường thương. Một người con gái trong tay, cầm trường thương chọc, đâm, quét, quấn, gẩy, tư thế động lòng người, không thể thấy được một động tác sai và dư thừa.
Nhìn thấy đó, nhưng mà bóng thương trùng trùng điệp điệp, đầu thương mờ ảo, một chùm tua tủa màu đỏ bắn ra, giống như một bông hoa hồng nở rộ, có thể làm đối phương mất chú ý.
“Tiến”
Cao hứng, Giang Tĩnh Nhi quay đầu thương lại, sử dụng “ Hồi mã thương “, trường thương như gào thét rời khỏi tay, “ Phốc “ thương lún vào gốc cây liễu bên cạnh sân vài tấc.
Dường như mọi bực bội trong lòng được trút sạch, nàng ngồi xuống mặt đất, miệng mở ra, thở hổn hển.
Sau lưng nàng có tiếng vỗ tay vang lên, và sau đó là tiếng gia gia khen tặng : “ Tĩnh Nhi, rốt cục cháu cũng luyện thành chiêu Hồi mã thương.”
Giang Tĩnh Nhi đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Giang Tri Niên đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên cất tiếng: “ Tĩnh Nhi, hôm nay hôn ước đã được xóa bỏ nhưng cháu không có vẻ hạnh phúc như trong tưởng tượng.”
Giang Tĩnh Nhi tức giận nói: “ Gia gia, cái tên ngu ngốc kia thái độ không tốt, làm sao cháu vui vẻ được ?”
Giang Tri Niên gật đầu: “ Đúng rồi, gia gia cũng không ngờ tên nhóc này lại hành động như vậy, thật sự ấn tượng.”
Giang Tĩnh Nhi không phục: “ Cháu nghĩ rằng tự hắn cảm thấy không thể đạt được công danh nên diễn kịch, ra vẻ, chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược, đơn giản là một kẻ ngây thơ.”
Nghe vậy, Giang Tri niên bật cười, lập tức nhớ lại chuyện gì đó, liền thở dài nói: “ Ta thật lòng xin lỗi Diệp Minh Sơn.”
Diệp Minh Sơn là gia gia của Diệp Quân Sinh.
“Gia gia, nhưng hắn ta tự nguyện xé bỏ”
“ Cũng vậy mà thôi, chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Nhưng mà Tĩnh Nhi, trong tương lai cháu không hối hận chứ .”
Giang Tĩnh Nhi như dẫm phải đuôi mèo, giật nảy lên: “ Gia gia, gia nói vậy có ý gì ? Cháu làm sao mà hối hận được, vui sướng còn không hết đây ! Một tên thư sinh trói gà không chặt, cháu thèm để ý sao?”
“ Tốt rồi tốt rồi, vừa rồi gia gia nói vậy vì nhìn thấy cháu đang lo lắng.”
“ Không có .“
Nàng tức giận đáp.
...
Chà chà, con mọt sách rốt cục cũng chỉ là mọt sách mà thôi, coi như ngươi biết thức thời.
Tại Bành gia, Bành Thanh Sơn đọc hết bức thư trong tay, trên vẻ mặt anh tuấn hiện lên nụ cười – bức thư này do Giang mẫu phái người đưa đến.
Quản gia họ Ngô cung kính đứng trước mặt.
“ Lão Ngô, ngươi nói bà mai làm mối với họ Diệp đã thất bại ?”
“Bẩm thiếu gia, đúng vậy. À, thiếu gia, hay là tiểu nhân đi mời bà mai Tô đi lo việc này. “
Bành Thanh Sơn đưa tay chặn lại : Không cần, việc này dừng ở đây.”
Ngô quản gia sững sờ, không hiểu lắm, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ thận trọng hỏi : “ Nếu đại thiếu gia hỏi ?”
Bành Thanh Sơn thuận miệng nói: “ Nói là nhà gái không đồng ý là được rồi, à, ngươi cũng có thể đi tìm kiếm đứa con gái khác phù hợp.”
“ Dạ, tiểu nhận nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Lão Ngô, ngày mai ta phải trở lại Ký Châu rồi, sau này ngươi theo đại thiếu gia, nên thông minh, linh động một chút, nghe chưa? “
“Dạ.”
Quân Sinh, cháu!
Ca ca...
Việc Diệp Quân Sinh xé bỏ hôn ước gây bất ngờ thực sự , tất cả sáu con mắt đều đổ dồn vào mặt hắn.
Diệp Quân Sinh trở thành tâm điểm nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, thong dong đứng dậy chắp tay về hướng Giang Tri Niên thưa: “ Cháu lỗ mãng, kính xin Giang gia gia tha tội.”
Thực sự đối với lão, hắn cũng có ấn tượng khá tốt. Không phải người nào cũng có thể tuân thủ đúng theo giao kèo, nhưng bằng lời nói vừa rồi của lão đủ khiến cho người khác phải khâm phục.
Ánh mắt Giang Tri Niên sáng lên, nhìn thẳng vào Diệp Quân Sinh một hồi lâu muốn soi thấu tâm hồn hắn. Chỉ tiếc là đôi mắt Diệp Quân Sinh không hề nháy lấy một cái, chỉ đơn giản là không nhìn ra chút đầu mối nào.
Giang Tĩnh Nhi bất ngờ, tuy nàng muốn giải trừ hôn ước, nhưng giải quyết theo cách này có chút không chấp nhận được, nhất là khi nghe được giọng điệu bay bổng của Diệp Quân Sinh : “ Thật sự ra cháu cũng không hợp ý của Giang muội muội. “
Lời này là có ý gì ?
Chẳng lẽ bề ngoài của mình không lọt được vào mắt con mọt sách này? Đáng giận, thật sự đáng giận !
Sự tức giận lẫn thất vọng dâng cao trong tâm trí nàng.
Một lúc lâu sau đó, Giang Tri Niên mới cất tiếng thở dài , lắc đầu và nói : “ Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc…” Cũng không biết đáng tiếc điều gì, ngừng ở đó rồi đứng dậy cất bước ra khỏi cửa.
Giang Tĩnh Nhi tự nhiên cất bước theo sau, nhưng trước khi tới ngưỡng cửa thì quay đầu lại, hung hăng liếc nhìn Diệp Quân Sinh.
Bên trong ngôi nhà thoáng yên tĩnh trở lại.
Mặt mày của Diệp Quân Mi vẫn còn chưa hết vẻ choáng váng, do dự một lúc rồi cũng không cất tiếng hỏi. Nàng không hiểu tại sao ca ca mình lại xé bỏ hôn ước, quả thật nếu lấy Giang Tĩnh Nhi làm vợ, trong thoáng chốc liền nhận được một phần phú quý, tiền đồ rộng mở, không biết có thể giảm bớt bao nhiêu vất vả.
Hơn nữa, Giang Tĩnh Nhi lại tài sắc vẹn toàn.
Người vợ như vậy còn không muốn, rốt cục ca ca muốn như thế nào mới được ?
Diệp Quân Sinh biết rõ ý nghĩ trong lòng của muội muội , nhưng nhiều việc khó mà giải thích rõ ràng, sau một lúc lâu, chỉ có thể thở dài một tiếng: “ Ca ca xin lỗi vì đã phụ kỳ vọng của cha mẹ .”
Nghe vậy Diệp Quân Mi cảm thấy nhẹ nhõm : “ Ca ca, muội biết huynh làm vậy nhất định có nguyên nhân, cha mẹ trên trời linh thiêng cũng sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Diệp Quân Sinh mỉm cười, không quan tâm lên tiếng: “Cũng không có gì, nóc nhà nhiều chỗ bị thủng, ca lên sửa lại.”
…
“Cái gì ? Tên oắt con họ Diệp đem hôn thư xé bỏ rồi à ? Tốt quá, thật tốt quá.”
Tại nhà của gia đình họ Giang, sau khi nghe được tin tức, nét mặt Giang mẫu(*) lộ rõ vui mừng.
Giang Tĩnh Nhi lười nhác, tinh thần uể oải đáp cho có: “ Mẫu thân, không có việc gì thì con ra sân sau luyện công đây.”
Giang mẫu nghiêm mặt : “ Con đã biết rành võ công, mẹ nói con nghe, con bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tốt nhất nên ở trong phòng học nữ công, đọc ít văn thơ. Suốt ngày chỉ vung quyền luyện cước, múa đao múa thương, coi còn ra thể thống gì ? Mẹ nghe nói, hôm nay Bành Thanh Sơn bắt đầu lên đường trở về Ký Châu, nó có việc quan nên không thể ở lại nghĩ ngơi lâu, ngày mai con phải đến tiễn nó đi đó. Hừ, hôn ước đã được giải trừ, không cần phải cố kỵ gì nữa.”
Giang Tĩnh Nhi lơ đãng trả lời cho có: “ Con biết rồi.” Rồi bước ra sân sau.
Sân sau của Giang gia được xây lên để làm nơi tập võ, tuy không lớn nhưng cũng đủ cho hai, ba người đồng thời luyện tập. Bên cạnh có kệ vũ khí chứa đao, thương, kiếm, kích,…và các loại giống vũ khí.
Giang Tĩnh Nhi thay một bộ võ phục, làm hiện lên nhiều đường nét hấp dẫn động lòng người, tóc thắt thành bím, được cắn giữ trong miệng, tay đưa lên kệ binh khí lấy cây thương Hồng Anh, hét lớn môt tiếng bắt đầu múa .
Bộ thương pháp nàng đang luyện này có tên là 《 Xuyên Vân Thập Bát Thương 》 , là võ học gia truyền. Rất tuyệt vời, nó có danh tiếng cực lớn trong chốn võ lâm.
Giang Tĩnh Nhi khổ luyện nhiều năm nhưng đến nay chỉ nắm giữ được một nữa, chỉ có thể xuất chín kích chính xác. Mặc dù vậy, đó cũng là nỗ lực tốt nhất và đáng tự hào của nàng.
Tại triều đại Thiên Hoa, không có trói buộc nghiêm khắc đối với phái nữ , tuy không thể có chuyện ” nam nữ bình đẳng”, nhưng phái nữ luyện võ học văn cũng là chuyện bình thường.
Dưới ảnh hưởng và hướng dẫn nhiệt tình của gia gia (***), Giang Tĩnh Nhi luyện võ từ nhỏ, không thích đao kiếm, chỉ yêu trường thương. Một người con gái trong tay, cầm trường thương chọc, đâm, quét, quấn, gẩy, tư thế động lòng người, không thể thấy được một động tác sai và dư thừa.
Nhìn thấy đó, nhưng mà bóng thương trùng trùng điệp điệp, đầu thương mờ ảo, một chùm tua tủa màu đỏ bắn ra, giống như một bông hoa hồng nở rộ, có thể làm đối phương mất chú ý.
“Tiến”
Cao hứng, Giang Tĩnh Nhi quay đầu thương lại, sử dụng “ Hồi mã thương “, trường thương như gào thét rời khỏi tay, “ Phốc “ thương lún vào gốc cây liễu bên cạnh sân vài tấc.
Dường như mọi bực bội trong lòng được trút sạch, nàng ngồi xuống mặt đất, miệng mở ra, thở hổn hển.
Sau lưng nàng có tiếng vỗ tay vang lên, và sau đó là tiếng gia gia khen tặng : “ Tĩnh Nhi, rốt cục cháu cũng luyện thành chiêu Hồi mã thương.”
Giang Tĩnh Nhi đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Giang Tri Niên đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên cất tiếng: “ Tĩnh Nhi, hôm nay hôn ước đã được xóa bỏ nhưng cháu không có vẻ hạnh phúc như trong tưởng tượng.”
Giang Tĩnh Nhi tức giận nói: “ Gia gia, cái tên ngu ngốc kia thái độ không tốt, làm sao cháu vui vẻ được ?”
Giang Tri Niên gật đầu: “ Đúng rồi, gia gia cũng không ngờ tên nhóc này lại hành động như vậy, thật sự ấn tượng.”
Giang Tĩnh Nhi không phục: “ Cháu nghĩ rằng tự hắn cảm thấy không thể đạt được công danh nên diễn kịch, ra vẻ, chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược, đơn giản là một kẻ ngây thơ.”
Nghe vậy, Giang Tri niên bật cười, lập tức nhớ lại chuyện gì đó, liền thở dài nói: “ Ta thật lòng xin lỗi Diệp Minh Sơn.”
Diệp Minh Sơn là gia gia của Diệp Quân Sinh.
“Gia gia, nhưng hắn ta tự nguyện xé bỏ”
“ Cũng vậy mà thôi, chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Nhưng mà Tĩnh Nhi, trong tương lai cháu không hối hận chứ .”
Giang Tĩnh Nhi như dẫm phải đuôi mèo, giật nảy lên: “ Gia gia, gia nói vậy có ý gì ? Cháu làm sao mà hối hận được, vui sướng còn không hết đây ! Một tên thư sinh trói gà không chặt, cháu thèm để ý sao?”
“ Tốt rồi tốt rồi, vừa rồi gia gia nói vậy vì nhìn thấy cháu đang lo lắng.”
“ Không có .“
Nàng tức giận đáp.
...
Chà chà, con mọt sách rốt cục cũng chỉ là mọt sách mà thôi, coi như ngươi biết thức thời.
Tại Bành gia, Bành Thanh Sơn đọc hết bức thư trong tay, trên vẻ mặt anh tuấn hiện lên nụ cười – bức thư này do Giang mẫu phái người đưa đến.
Quản gia họ Ngô cung kính đứng trước mặt.
“ Lão Ngô, ngươi nói bà mai làm mối với họ Diệp đã thất bại ?”
“Bẩm thiếu gia, đúng vậy. À, thiếu gia, hay là tiểu nhân đi mời bà mai Tô đi lo việc này. “
Bành Thanh Sơn đưa tay chặn lại : Không cần, việc này dừng ở đây.”
Ngô quản gia sững sờ, không hiểu lắm, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ thận trọng hỏi : “ Nếu đại thiếu gia hỏi ?”
Bành Thanh Sơn thuận miệng nói: “ Nói là nhà gái không đồng ý là được rồi, à, ngươi cũng có thể đi tìm kiếm đứa con gái khác phù hợp.”
“ Dạ, tiểu nhận nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Lão Ngô, ngày mai ta phải trở lại Ký Châu rồi, sau này ngươi theo đại thiếu gia, nên thông minh, linh động một chút, nghe chưa? “
“Dạ.”
/86
|