Vết thương bên hông của Bành Thanh Thành chỉ to bằng một lỗ nhỏ như hạt đậu, nhìn qua thì không đáng chú ý, nhưng thật ra vết thương nhỏ ấy đã hành hạ hắn hơn một tháng nay khiến hắn không thể xuống giường được, ngay cả chuyện ăn cơm cũng cần có người đút cho ăn. Mặc dù đã uống rất nhiều thuốc nhưng cũng không thấy khoẻ hơn.
Liễu Không đại sư khi nhìn thấy vết thương thì đột nhiên kinh sợ, bị doạ đến nỗi bước chân cũng không tự chủ lui về sau một bước.
Nghe mọi người đồn rằng những cao thủ võ đạo khi đến cảnh giới tiên thiên thì ngay cả khi toà núi cao có sập trước mắt thì họ cũng không hề giật mình. Mà bây giờ bỗng nhiên Liễu Không đại sư lại biểu hiện như thế thật là trước giờ ít thấy.
Bành Thanh Sơn giật mình hỏi: “Vết thương này do thần thông gây ra? Thần thông gì?”
Liễu không đại sư không hề trả lời mà tập trung lấy lại bình tĩnh, rồi cẩn thận quan sát vết thương, miệng lầm bẩm nói: “Không đúng, không đúng…” Lấy ngón giữa tay trái áp vào miệng vết thương, hai mắt nhắm lại lông mày thì co lại dường như đang suy nghĩ về một việc gì đó rất khó khăn.
Miệng vết thương bị chạm vào khiến Bành Thanh Thành cảm thấy vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu muốn gào thét thật to nhưng mà yết hầu như bị chặn lại vậy không thể phát ra âm thanh. Nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, nếu không phải là vì sáng nay chưa hề ăn gì thì chỉ sợ đến phân cùng nước tiểu cũng phun ra luôn rồi.
Cảm giác cực kỳ khó chịu, hai mắt trợn tròn sau đó ngất đi.
Bành Thanh Sơn cùng với Giang Tĩnh Nhi bốn mắt nhìn nhau không hiểu, tuy rằng rất tò mò nhưng lúc này đây cũng không tiện hỏi sợ làm phiền đến dòng suy nghĩ của đại sư.
Trầm ngâm một lúc lâu sau Liễu Không đại sư cuối cũng cũng từ từ mở mắt, sau đó thở dài một tiếng.
Bành Thanh Sơn vội vàng hỏi: “Đại sư, vết thương của đại ca liệu có chữa được không?”
Liễu Không đại sư gật đầu đáp: “Có thể chữa được, chỉ cần lão nạp sử dụng bí quyết độc môn để điều trị bên ngoài cùng với uống thuốc Tuyết Liên hoàn trong chín chín tám mươi mốt ngày là có thể khỏi”.
Bành Thanh Sơn nghe được tin bệnh của đại ca có thể chữa được mới yên tâm nói: “Cần dùng thuốc gì chữa thương xin đại sư cứ việc dùng. Bành gia ta xin quyên góp năm nghìn lạng bạc cho nhà chùa dùng để mua nhang đèn.
Bành gia trước nay đóng góp rất nhiều tiền công đức cho Độ Vân tự, quan hệ của hai bên đã không cần nói nhiều.
Liễu Không đại sự chỉ “Ừm” một tiếng sau đó hỏi: “Không biết tại sao đại công tử lại gây thù chuốc oán với một đối thủ lợi hại như vậy, nếu không phải đối phương nhẹ tay thì sợ rằng đại công tử đã…”
Liễu Không đại sư không hề nói tiếp nhưng kết quả ra sao mọi người đều tự hiểu.
Nhẹ tay?
Bành Thanh Sơn cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám nghi ngờ phán đoán của đại sư. Dù sao hắn cũng là một người thông minh, hiểu ngay cốt lõi của vấn đề. Đại sư có thể đã suy đoán đúng, có thể đối phương không thích những hành vi của đại ca làm nên đã ra tay trừng phạt một chút, chứ không hề có ý định lấy đi tính mạng của huynh ấy.
Những hành vi của đại ca đã làm hắn đương nhiên biết rõ, hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành đã gây hoạ đến rất nhiều người. Nhưng những điều này cũng không tiện nói rõ cho đại sư.
Liễu Không đại sư dù sao cũng là người từng trải, sao lại không hiểu những ẩn tình bên trong đó, nên cũng không tiện hỏi nhiều mà chỉ nói đơn giản: “Người ra tay tuyệt đối là một thế ngoại cao nhân, không hề cùng một đẳng cấp với chúng ta.
Bây giờ Giang Tĩnh Nhi mới tò mò hỏi: “Đại sư, không phải mọi người đều nói tu vi võ đạo của đại sư đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, vô địch thiên hạ sao?”
Khi nghe câu hỏi ngây thơ của nàng, Liễu Không đại sư không nhịn được buồn cười nói: “Thí chủ nghe ai nói võ đạo đạt đến cảnh giới tiên thiên là có thể vô địch thiên hạ rồi? Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, nếu như thật sự mà lão nạp cùng vị cao nhân kia so tài thì lão nạp cũng chỉ có thể đỡ được vài chiêu thôi.
Nghe thấy câu trả lời như vậy Giang Tĩnh Nhi không biết nói gì nữa.
Trong lòng Bành Thanh Sơn cũng kinh sợ vô cùng, bỗng nhớ đến một chuyện vội vàng hỏi: “Đại sư, vừa rồi ngài nói vết thương đại ca do thần thông gây ra. Thanh Sơn không rõ thần thông là cái gì?”
Liễu Không nghe vậy chợi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trầm ngâm một lúc mới khó khăn trả lời: “Thần thông của tiên nhân.”
“Tiên nhân?”
Nghe vậy Bành Thanh Sơn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Làm sao có thể như vậy? Trên đời này chẳng lẽ có thần tiên sao?”
Liễu Không đại sự trả lời sắc bén: Thử hữu cố bỉ hữu. [1]
Bành Thanh Sơn lắc đầu liên tục nói: “Tại hạ không hiểu.”
Liễu Không đại sư ngẩng đầu ngước nhìn lên cao: “Thật ra lão nạp cũng không biết rõ, chỉ là nghe đồn rằng trên đời có những cao nhân tự xựng là “Thuật sĩ” tập trung tu luyện hồn phách, tu luyện đến cảnh giới cao thì có những thần thông, có thể giết người mà không ai thấy. Ví dụ như truyền thuyết về phi kiếm có thể trảm được đầu lâu của đối thủ ở ngoài ngàn dặm, đó cũng là một loại thần thông.
Bành Thanh Sơn vẫn chưa thực sự tin: “Nhưng chuyện đấy đều là trong truyền thuyết.”
Liễu Không đại sự nói mang ý vị sâu xa: “Không có lửa làm sao có khói, mọi việc đều có lý do.”
Bành Thanh Sơn truy hỏi: “Vết thương của đại ca là do thần thông gây ra?”
Liễu Không đại sư lắc đầu nói: “Nói phải thì là phải, nói không phải thì cũng có thể thật sự không phải, lão nạp cũng không biết giải thích như thế nào dù sao vết thương này ta cũng lần đầu thấy qua, khó có thể đánh giá chính xác được. Có khả năng đối phương đúng là thuật sĩ, có biết thần thông nhưng người đó không muốn giết người vì thế chỉ dùng có một nửa lực đạo. Nếu không vết thương mà nặng hơn một phần thì lão nạp cũng không thể cứu được. Được rồi không nói đến chuyện này nữa, lão nạp bắt tay vào chữa thương cho đại thiếu gia ngay thôi. Ngoài ra xin khuyên một lời, việc này xin bỏ qua đừng cố tìm hiểu nữa nếu không đắc tội vị cao nhân kia e rằng sẽ có tai hoạ lớn đó.
Thấy thái độ cẩn trọng của đại sư, Bành Thanh Sơn vội vàng nghiêm nghị nói: “Xin nghe lời giáo huấn của đại sư.”
Sau đó cùng Giang Tĩnh Nhi đi ra ngoài.
Lúc này tâm trạng Giang Tĩnh Nhi vẫn còn ngẩn ngơ, những lời nói của Liễu Không đại sư thực khiến người nghe giật mình, trên đời thật sự có thuật sĩ như miêu tả trong thần thoại.
Những tin tức này đối với bất cứ ai nghe đựợc đều có sự hấp dẫn đến chết người.
Trên đời này ai mà không muốn làm thần tiên có thể trường sinh bất lão.
Chỉ tiếc là Liễu Không đại sư nói không rõ ràng, không hiểu cho lắm. Hoặc là đại sư có ẩn tình không muốn nói nhiều hơn, đúng là keo kiệt.
“Thanh Sơn, huynh nghĩ trên đời này thực sự có thần tiên hay không?”
Bành Thanh Sơn cong miệng nói: “Huynh không tin, nếu trên đời thực sự có thần tiên thì đúng là hoang đường. Theo ý huynh thì đây chỉ là những điều bày đặt của người xuất gia thôi để cho người đời không hiểu mà thờ phụng kính ngưỡng. Nói đến đây huynh chợt nhớ đến một chuyện cười: Ở Thái Nguyên có một người tên là Vương Sinh, một lòng muốn cầu đạo thành tiên nên lên Lao sơn bái sư học nghệ, không ngờ lại bị mấy tên đạo sĩ ấy lừa làm tạp dịch mấy tháng. Sau đó mới được truyền thụ một môn gọi là “Thuật đi xuyên tường” tự cho là đã đắc đạo nên vui mừng chạy về nhà muốn biểu diễn cho vợ xem, kết quả là đụng đầu vào tường tý nữa thì vỡ cả đầu. Thật không biết ở đâu có người ngu như vậy.
Hắn chỉ coi trọng tu vi võ đạo của Liễu Không đại sư còn đối những kiến giải về thần tiên của đại sư thì không hề để ý.
Giang Tĩnh Nhi chu miệng nói: “Điều đó cũng không thể khẳng định rằng trên đời không có thần tiên, có thể là do tiên duyên chưa đến mà thôi.”
Bành Thanh Sơn chỉ cười cho qua chuyện, không muốn tranh luận tiếp. Thường thì những cô bé gái thích mơ mộng, đặc biệt là ở độ tuổi như bây giờ của Giang Tĩnh Nhi.
Hai người không hề có ý định lên đại điện để thắp hương mà đi dạo dọc theo hành lang, thưởng thức phong cảnh, rồi nói vài câu chuyện phiếm nhưng hầu hết đều do Bành Thanh Sơn nói một mình, còn Giang Tĩnh Nhi thì hình như có suy nghĩ riêng nên không hề tập chung.
“Ủa, tại sao hắn lại ở đây?”
Nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung vào một người ở phía trước.
Bành Thanh Sơn cảm thấy kỳ lạ, nhìn tới thấy ở đằng trước có một người đang đứng. Người này ăn mặc giản dị, thậm chí quần áo còn có vài mảnh vá, hiển nhiên đây là một tên thư sinh nghèo, không biết tại sao lại có mặt ở phía sau chùa này.
Tuy rằng ăn mạc giản dị nhưng mà khuôn mặt tuấn tú, có phong độ của một thư sinh văn nhã, mà ánh mắt của Giang Tĩnh Nhi lại nhìn chằm chằm vào người này. Bành Thanh Sơn cảm thấy không thoải mái hỏi: “Muội biết tên thư sinh kia à?”
Giang Tĩnh Nhi thuận miệng trả lời: “Hắn là Diệp Quân Sinh.”
“Thì ra là thế..”
Khóe miệng của Bành Thanh Sơn hơi co giật.
Chuyện Giang Tĩnh Nhi đính hôn với người khác hắn cũng biết, nhưng mà nghe nói nhà trai là một kẻ không hiểu sự đời, là một tên mọt sách ngu si, hoàn cảnh thì nghèo nàn căn bản không hề xứng với Giang Tĩnh Nhi và càng không có tư cách làm đối thủ cạnh tranh cùng hắn, bởi vậy nên hắn chưa từng để ý, không ngờ bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Nếu đã gặp nhau vậy thì có một số việc nên giải quyết thôi…
Ý nghĩ vừa xuất hiện Bành Thanh Sơn bèn đi về phía Diệp Quân Sinh.
_______
Chú thích:
[1]: Thử hữu cố bỉ hữu.
Trong luận Thuận Chánh Lý, ngài Chúng Hiền đã giải thích ý nghĩa của Duyên khởi là: “Thử hữu cố bỉ hữu, thử sanh cố bỉ sanh, thị duyên khởi nghĩa”.
Nghĩa là cái này hiện hữu thì cái kia hiện hữu; vì cái này sinh khởi nên cái kia sinh khởi, đó là ý nghĩa của Duyên khởi.
Liễu Không đại sư khi nhìn thấy vết thương thì đột nhiên kinh sợ, bị doạ đến nỗi bước chân cũng không tự chủ lui về sau một bước.
Nghe mọi người đồn rằng những cao thủ võ đạo khi đến cảnh giới tiên thiên thì ngay cả khi toà núi cao có sập trước mắt thì họ cũng không hề giật mình. Mà bây giờ bỗng nhiên Liễu Không đại sư lại biểu hiện như thế thật là trước giờ ít thấy.
Bành Thanh Sơn giật mình hỏi: “Vết thương này do thần thông gây ra? Thần thông gì?”
Liễu không đại sư không hề trả lời mà tập trung lấy lại bình tĩnh, rồi cẩn thận quan sát vết thương, miệng lầm bẩm nói: “Không đúng, không đúng…” Lấy ngón giữa tay trái áp vào miệng vết thương, hai mắt nhắm lại lông mày thì co lại dường như đang suy nghĩ về một việc gì đó rất khó khăn.
Miệng vết thương bị chạm vào khiến Bành Thanh Thành cảm thấy vừa đau vừa ngứa, vô cùng khó chịu muốn gào thét thật to nhưng mà yết hầu như bị chặn lại vậy không thể phát ra âm thanh. Nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra, nếu không phải là vì sáng nay chưa hề ăn gì thì chỉ sợ đến phân cùng nước tiểu cũng phun ra luôn rồi.
Cảm giác cực kỳ khó chịu, hai mắt trợn tròn sau đó ngất đi.
Bành Thanh Sơn cùng với Giang Tĩnh Nhi bốn mắt nhìn nhau không hiểu, tuy rằng rất tò mò nhưng lúc này đây cũng không tiện hỏi sợ làm phiền đến dòng suy nghĩ của đại sư.
Trầm ngâm một lúc lâu sau Liễu Không đại sư cuối cũng cũng từ từ mở mắt, sau đó thở dài một tiếng.
Bành Thanh Sơn vội vàng hỏi: “Đại sư, vết thương của đại ca liệu có chữa được không?”
Liễu Không đại sư gật đầu đáp: “Có thể chữa được, chỉ cần lão nạp sử dụng bí quyết độc môn để điều trị bên ngoài cùng với uống thuốc Tuyết Liên hoàn trong chín chín tám mươi mốt ngày là có thể khỏi”.
Bành Thanh Sơn nghe được tin bệnh của đại ca có thể chữa được mới yên tâm nói: “Cần dùng thuốc gì chữa thương xin đại sư cứ việc dùng. Bành gia ta xin quyên góp năm nghìn lạng bạc cho nhà chùa dùng để mua nhang đèn.
Bành gia trước nay đóng góp rất nhiều tiền công đức cho Độ Vân tự, quan hệ của hai bên đã không cần nói nhiều.
Liễu Không đại sự chỉ “Ừm” một tiếng sau đó hỏi: “Không biết tại sao đại công tử lại gây thù chuốc oán với một đối thủ lợi hại như vậy, nếu không phải đối phương nhẹ tay thì sợ rằng đại công tử đã…”
Liễu Không đại sư không hề nói tiếp nhưng kết quả ra sao mọi người đều tự hiểu.
Nhẹ tay?
Bành Thanh Sơn cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám nghi ngờ phán đoán của đại sư. Dù sao hắn cũng là một người thông minh, hiểu ngay cốt lõi của vấn đề. Đại sư có thể đã suy đoán đúng, có thể đối phương không thích những hành vi của đại ca làm nên đã ra tay trừng phạt một chút, chứ không hề có ý định lấy đi tính mạng của huynh ấy.
Những hành vi của đại ca đã làm hắn đương nhiên biết rõ, hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân lành đã gây hoạ đến rất nhiều người. Nhưng những điều này cũng không tiện nói rõ cho đại sư.
Liễu Không đại sư dù sao cũng là người từng trải, sao lại không hiểu những ẩn tình bên trong đó, nên cũng không tiện hỏi nhiều mà chỉ nói đơn giản: “Người ra tay tuyệt đối là một thế ngoại cao nhân, không hề cùng một đẳng cấp với chúng ta.
Bây giờ Giang Tĩnh Nhi mới tò mò hỏi: “Đại sư, không phải mọi người đều nói tu vi võ đạo của đại sư đã đạt đến cảnh giới tiên thiên, vô địch thiên hạ sao?”
Khi nghe câu hỏi ngây thơ của nàng, Liễu Không đại sư không nhịn được buồn cười nói: “Thí chủ nghe ai nói võ đạo đạt đến cảnh giới tiên thiên là có thể vô địch thiên hạ rồi? Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, nếu như thật sự mà lão nạp cùng vị cao nhân kia so tài thì lão nạp cũng chỉ có thể đỡ được vài chiêu thôi.
Nghe thấy câu trả lời như vậy Giang Tĩnh Nhi không biết nói gì nữa.
Trong lòng Bành Thanh Sơn cũng kinh sợ vô cùng, bỗng nhớ đến một chuyện vội vàng hỏi: “Đại sư, vừa rồi ngài nói vết thương đại ca do thần thông gây ra. Thanh Sơn không rõ thần thông là cái gì?”
Liễu Không nghe vậy chợi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trầm ngâm một lúc mới khó khăn trả lời: “Thần thông của tiên nhân.”
“Tiên nhân?”
Nghe vậy Bành Thanh Sơn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Làm sao có thể như vậy? Trên đời này chẳng lẽ có thần tiên sao?”
Liễu Không đại sự trả lời sắc bén: Thử hữu cố bỉ hữu. [1]
Bành Thanh Sơn lắc đầu liên tục nói: “Tại hạ không hiểu.”
Liễu Không đại sư ngẩng đầu ngước nhìn lên cao: “Thật ra lão nạp cũng không biết rõ, chỉ là nghe đồn rằng trên đời có những cao nhân tự xựng là “Thuật sĩ” tập trung tu luyện hồn phách, tu luyện đến cảnh giới cao thì có những thần thông, có thể giết người mà không ai thấy. Ví dụ như truyền thuyết về phi kiếm có thể trảm được đầu lâu của đối thủ ở ngoài ngàn dặm, đó cũng là một loại thần thông.
Bành Thanh Sơn vẫn chưa thực sự tin: “Nhưng chuyện đấy đều là trong truyền thuyết.”
Liễu Không đại sự nói mang ý vị sâu xa: “Không có lửa làm sao có khói, mọi việc đều có lý do.”
Bành Thanh Sơn truy hỏi: “Vết thương của đại ca là do thần thông gây ra?”
Liễu Không đại sư lắc đầu nói: “Nói phải thì là phải, nói không phải thì cũng có thể thật sự không phải, lão nạp cũng không biết giải thích như thế nào dù sao vết thương này ta cũng lần đầu thấy qua, khó có thể đánh giá chính xác được. Có khả năng đối phương đúng là thuật sĩ, có biết thần thông nhưng người đó không muốn giết người vì thế chỉ dùng có một nửa lực đạo. Nếu không vết thương mà nặng hơn một phần thì lão nạp cũng không thể cứu được. Được rồi không nói đến chuyện này nữa, lão nạp bắt tay vào chữa thương cho đại thiếu gia ngay thôi. Ngoài ra xin khuyên một lời, việc này xin bỏ qua đừng cố tìm hiểu nữa nếu không đắc tội vị cao nhân kia e rằng sẽ có tai hoạ lớn đó.
Thấy thái độ cẩn trọng của đại sư, Bành Thanh Sơn vội vàng nghiêm nghị nói: “Xin nghe lời giáo huấn của đại sư.”
Sau đó cùng Giang Tĩnh Nhi đi ra ngoài.
Lúc này tâm trạng Giang Tĩnh Nhi vẫn còn ngẩn ngơ, những lời nói của Liễu Không đại sư thực khiến người nghe giật mình, trên đời thật sự có thuật sĩ như miêu tả trong thần thoại.
Những tin tức này đối với bất cứ ai nghe đựợc đều có sự hấp dẫn đến chết người.
Trên đời này ai mà không muốn làm thần tiên có thể trường sinh bất lão.
Chỉ tiếc là Liễu Không đại sư nói không rõ ràng, không hiểu cho lắm. Hoặc là đại sư có ẩn tình không muốn nói nhiều hơn, đúng là keo kiệt.
“Thanh Sơn, huynh nghĩ trên đời này thực sự có thần tiên hay không?”
Bành Thanh Sơn cong miệng nói: “Huynh không tin, nếu trên đời thực sự có thần tiên thì đúng là hoang đường. Theo ý huynh thì đây chỉ là những điều bày đặt của người xuất gia thôi để cho người đời không hiểu mà thờ phụng kính ngưỡng. Nói đến đây huynh chợt nhớ đến một chuyện cười: Ở Thái Nguyên có một người tên là Vương Sinh, một lòng muốn cầu đạo thành tiên nên lên Lao sơn bái sư học nghệ, không ngờ lại bị mấy tên đạo sĩ ấy lừa làm tạp dịch mấy tháng. Sau đó mới được truyền thụ một môn gọi là “Thuật đi xuyên tường” tự cho là đã đắc đạo nên vui mừng chạy về nhà muốn biểu diễn cho vợ xem, kết quả là đụng đầu vào tường tý nữa thì vỡ cả đầu. Thật không biết ở đâu có người ngu như vậy.
Hắn chỉ coi trọng tu vi võ đạo của Liễu Không đại sư còn đối những kiến giải về thần tiên của đại sư thì không hề để ý.
Giang Tĩnh Nhi chu miệng nói: “Điều đó cũng không thể khẳng định rằng trên đời không có thần tiên, có thể là do tiên duyên chưa đến mà thôi.”
Bành Thanh Sơn chỉ cười cho qua chuyện, không muốn tranh luận tiếp. Thường thì những cô bé gái thích mơ mộng, đặc biệt là ở độ tuổi như bây giờ của Giang Tĩnh Nhi.
Hai người không hề có ý định lên đại điện để thắp hương mà đi dạo dọc theo hành lang, thưởng thức phong cảnh, rồi nói vài câu chuyện phiếm nhưng hầu hết đều do Bành Thanh Sơn nói một mình, còn Giang Tĩnh Nhi thì hình như có suy nghĩ riêng nên không hề tập chung.
“Ủa, tại sao hắn lại ở đây?”
Nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung vào một người ở phía trước.
Bành Thanh Sơn cảm thấy kỳ lạ, nhìn tới thấy ở đằng trước có một người đang đứng. Người này ăn mặc giản dị, thậm chí quần áo còn có vài mảnh vá, hiển nhiên đây là một tên thư sinh nghèo, không biết tại sao lại có mặt ở phía sau chùa này.
Tuy rằng ăn mạc giản dị nhưng mà khuôn mặt tuấn tú, có phong độ của một thư sinh văn nhã, mà ánh mắt của Giang Tĩnh Nhi lại nhìn chằm chằm vào người này. Bành Thanh Sơn cảm thấy không thoải mái hỏi: “Muội biết tên thư sinh kia à?”
Giang Tĩnh Nhi thuận miệng trả lời: “Hắn là Diệp Quân Sinh.”
“Thì ra là thế..”
Khóe miệng của Bành Thanh Sơn hơi co giật.
Chuyện Giang Tĩnh Nhi đính hôn với người khác hắn cũng biết, nhưng mà nghe nói nhà trai là một kẻ không hiểu sự đời, là một tên mọt sách ngu si, hoàn cảnh thì nghèo nàn căn bản không hề xứng với Giang Tĩnh Nhi và càng không có tư cách làm đối thủ cạnh tranh cùng hắn, bởi vậy nên hắn chưa từng để ý, không ngờ bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Nếu đã gặp nhau vậy thì có một số việc nên giải quyết thôi…
Ý nghĩ vừa xuất hiện Bành Thanh Sơn bèn đi về phía Diệp Quân Sinh.
_______
Chú thích:
[1]: Thử hữu cố bỉ hữu.
Trong luận Thuận Chánh Lý, ngài Chúng Hiền đã giải thích ý nghĩa của Duyên khởi là: “Thử hữu cố bỉ hữu, thử sanh cố bỉ sanh, thị duyên khởi nghĩa”.
Nghĩa là cái này hiện hữu thì cái kia hiện hữu; vì cái này sinh khởi nên cái kia sinh khởi, đó là ý nghĩa của Duyên khởi.
/86
|