Người Săn Ác Quỷ

Chương 52

/77


“Lúc đó cậu ẩu quá.”

“Đó cũng là cách giải quyết của tớ.”

“Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?”

“Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau.”

“Cậu?...Cậu!”

Thật hết cách với hắn, tôi cuối cùng chỉ có thể ném một quả bom nguyên tử vào hắn, để giải toả mối hận trong long.

Về đến nhà, tôi ngồi ngay xuống ghế mắng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn đã trở về bản chất trước đây. Không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt đó nữa, hắn chỉ ngồi với vẻ mặt thờ ơ. Nếu nói với hắn, ngày mai trái đất sẽ nổ tung, hắn nhất định sẽ trả lời: thế thì “ chôm” một chiếc phi thuyền vũ trụ để dành.

Hay là thôi đi. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.

Tôi còn có thể mong gì ở hắn? Ông trời ơi, cầu xin người dạy cho kiếp sau của Hạ Ngân Hách biết, cái gì là “ Đạo lý luân thường”, để hắn biết rõ mà phán đoán tiến triển sự vịêc như thế nào!

Tôi đi lên lầu, ngồi vào bàn học, mở sách bài tập Anh văn. Cái chữ cái trên giấy trắng đang nhảy điệu múa mà tôi không có cách nào hiểu được, tôi lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần giải đề.

Không biết qua bao lâu thời gian.

Tôi cảm thấy cổ tê cứng, ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Tôi đứng dậy, xoay xoay cổ, sau đó xuống lầu uống nước.

“Cậu đang làm gì thế?” Tôi nhìn Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm, hỏi.

“Xem truyền hình. Cậu cũng lại xem đi.”

“Thôi được. Dù sao tớ cũng mệt rồi… Nhưng cậu không học bài à?”

Ngân Hách vừa xem tin tức nước Mỹ trên kênh CNN, vừa trả lời :” Tớ đang học đó thôi. Vừa biết tin tức, vừa học tiếng Anh.” Đây cũng là tài năng của Ngân Hách.

“Thật thoải mái tự tại, dễ dàng như trở bàn tay nhỉ.” Tôi xoay cái cổ cứng đơ qua trái, qua phải.

“Cổ đau à? Có cần tớ xoa bóp giúp cậu không?”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

Ngân Hách không nói gì, đặt tay lên cổ tôi. Bàn tay mềm mại của Ngân Hách vừa chạm vào, tôi lặng cả người. Ngân Hách nhất định cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp cho tôi. Bàn tay Ngân Hách quả thật thần kỳ, không bao lâu, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng.

Lúc kênh CNN phát quảng cáo, tôi lấy bộ điều khiển chuyển kênh khác. Đúng lúc chọn được kênh đang chiếu bộ phim nhiều tập do nhiều diễn viên ngôi sao đóng, rất ăn khách, thì trên màn hình lại là cảnh diễn viên đang hôn nhau. Tôi vội chuyển kênh khác, nhưng trong lúc hốt hoảng lại ấn nhầm nút, chỉnh âm thanh lớn lên, tiếng động làm người ra đỏ mặt tía tai trên truyền hình càng lớn thêm.

“A!”

Tôi tắt tivi. Bầu không khí yên lặng bao trùm.

Không khí nặng nề, tinh thần mơ màng, trong não trống rỗng.

“Ngân.... Hách….”

“Sao thế?”

Ngân Hách hỏi, tiếp tục xoa bóp cổ tôi. Tôi ho vài tiếng, Ngân Hách bỏ tay ra khỏi cổ tôi.

“Có gì mà ngượng?”

“Hả? Không…phải…,chỉ là… “

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bừa nữa.Cậu không thích, tôi còn có thể thế nào?” Ngân Hách ngồi trên ghế cách tôi khá xa.

“Không phải! Tớ không phải không thích.” Tôi bất giác nói lớn lên, Ngân Hách sắp mở tivi thì dừng lại, chầm chậm quay qua nhìn tôi.

Tuy thấy rất ngượng, nhưng tôi cảm thấy nên nói rõ :” Không phải như thế. Tớ không phải là ghét hôn nhau. mà cảm thấy rất ngại…Tóm lại, không phải không thích.”

“Thế thì là gì?”

“Chính là….chính là…cảm thấy xấu hổ.”

“ …?”

“Cho…cho nên. cậu đừng hiểu lầm!”

/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status