Người Săn Ác Quỷ

Chương 33

/77


Tôi lấy tay cản được nắm đấm của tên đầu sỏ. Tên ngu dốt đó cứ tưởng ra tay trước thì sẽ giải quyết được cuộc chiến sao. Nói thế nào cũng giống một tên dựa vào sức mạnh mà tồn tại đến bây giờ, nếu không thì sao tấn công ngu ngốc như thế chứ?

"Con khốn này!"

"Tên thối tha, mở miệng ra là con khốn này con khốn nọ!" Mắt tôi long lên, bẻ ngoặt cánh tay của hắn, sau đó, nện cùi trỏ vào lưng hắn. Mất đà, hắn nằm sấp dưới đất, tôi giẫm lên lưng nói: "Tên này lại tấn công bằng chiêu thức không ra gì. Muốn chết sớm hả?"

"Đồ khốn kiếp!" Xem ra vẫn chưa biết thân biết phận, một tên nữa xông vào tôi, sau đó tên bên cạnh cũng từ trên xe rút ra cây côn, chống lên vai. Tôi vẫn giẫm lên lưng tên đang nằm dưới chân:"Nói cho mà biết, tao sốt ruột rồi. Đừng hí hửng vì có mấy thứ vũ khí đó đánh tao. Bọn nhãi nhép chúng mày, nếu thật sự chúng mày khốn kiếp!" Người chết trong tay bọn chúng là mẹ tôi... Mẹ tôi!

"Này!"

Tôi đá vào bụng tên vừa xông vào tôi, hét lớn. Tiếp theo, đá vào mặt một tên khác, bẻ ngoặt tay tên lại xông vào tôi.Động tác tiếp là giẫm lên đầu, làm đầu hắn áp sát đất. Tiếp đến, tôi đỡ nắm đấm của tên có đôi mắt rực lửa đang xông vào tôi, đấm lại hắn một đấm, Lập tức, hắn bị chảy máu mũi, nhìn thấy máu, hắn hoảng hốt.

"Khốn kiếp..."

Bịch!

Tôi đá vào vai tên đang chửi thề với giọng rất nhỏ.

"Khốn kiếp gì mà khốn kiếp?"

"Mày... mày rốt cuộc là ai?"

Bịch!

"Hự!"

"Còn chưa biết thân à? Phải lễ độ?"

"Dạ.... dạ... chị... chị là ai?"

Bị doạ dễ như thế sao?

"Muốn biết hả? Mày không cần biết."

Tôi đi lại trước tên đang dựa vào tường và nắm chặt cánh tay hắn, mặt hắn đầy vẻ sợ hãi. Tôi là sư tử dưới suối vàng sao? Đáng sợ thế à? Giở tay áo sơ mi hắn lên. Không có.

"Hình xăm cây thánh giá đâu rồi?"

"Hình... hình xăm cây thánh giá?"

"Hình xăm trên cánh tay!"

"À, cái đó, cái đó ở cánh tay khác..."

À, tôi cứ tưởng uổng công vô ích, suýt nữa, tôi đã hối hận vì lãng phí thời gian. Tôi nắm chặt cánh tay kia của hắn, mặt hắn vẫn lộ vẻ khiếp sợ. Tôi giở tay áo lên: Hình xăm cây thánh giá khác trong ký ức của tôi, hình xăm cây thánh giá đó.

"Khốn kiếp, không phải."

"Hơ... hơ?"

"Đây là hình xăm của bọn mày à? Phái nào thế?"

"Đơn... Nhất Phái."

Xem ra là bọn thủ hạ rác rưởi của Đơn Nhất Phái. Tôi phủi tay nói: "Tên Thái Nguyên chết tiệt, dám báo tin giả."

"Hơ... hơ..."

Chúng mày đừng nhìn tao với ánh mắt oán trách đó, đừng trách tao, đều tại Thái Nguyên.

Tôi đi ra khỏi Á Âm Đống và đi thẳng đến nhà Thái Nguyên.

Rầm! Rầm rầm rầm!

"Lại là tên lưu manh chết tiệt nào đá vào cánh cửa vừa đẹp vừa đắt?"

"Tên lưu manh chết tiệt đó là tớ. Sao hả?"

"Cậu... Lý... Huệ Bân?"

"Hôm nay là lần đầu tiên gặp tớ à? Cậu sao thế?" Tôi đi vào nhà Thái Nguyên. Vẫn là căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp. "Ở nhà một mình à?"

"Ừ, uống gì không? À, đánh một trận rồi hả? Bọn họ bị đánh hả?"

"Không, không phải."

"Lại không phải?"

"Ừ, không phải, phù..." Nằm bệt xuống ghế nệm, tôi thở dài. Ở một góc nào đó trong lòng, tôi cũng có chút vui mừng, nếu mẹ bị những tên nhãi nhép đó giết hại, tôi có lẽ sẽ điên mất.

A, mát quá! Ngẩng đầu lên, hoá ra là Thái Nguyên lấy nước lạnh áp vào mặt tôi. Tôi nhận ly nước trong tay Thái Nguyên và trừng mắt nhìn anh ta.

"Này, làm gì nhìn tớ thế?"

"Đều tại cậu, làm tôi phí công đánh mấy tên vô danh tiểu tốt."

"Sao thế? Vận động cho cơ thể thoải mái không phải rất tốt sao?"

"Cũng phải."

"Ở nhà, cậu không thể tuỳ tiện chửi thề, chỉ tập thể dục cũng không thể áp chế được tính nóng của cậu. Đặc biệt là người tên Ngân Hách đó, một ngày từ sáng đến tối, hắn luôn ở bên cạnh giám sát cậu. Cậu có thể làm được gì? Theo tớ thấy, cậu có thể ra ngoài một mình đã là chuyện kỳ lạ, điều may mắn là cậu đã vận động cơ thể phải không."

"Ừ, phải, trận này đã bắt mình phải ngoan ngoãn nghe lời. Cơn giận của tớ cũng tiêu tan."

"Đúng thế, cậu cuối cùng cũng trở thành một nữ..."

"Nói tiếp đi?"

"Cậu vốn dĩ đã là nữ sinh rồi, ha ha..."

Cười cho qua chuyện à? Thật ra, tôi đọc được sự sợ hãi trong mắt Thái Nguyên. Hắn cuối cùng cũng nhận ra sự đe doạ của tôi.

"A, nhiều tin nhắn thế này. Này, cậu đọc đi."

"Tại sao là tớ đọc!" Thái Nguyên bỗng nổi trận lôi đình. "Lẽ nào muốn để tớ vừa chịu những sóng điện tử cực kỳ độc hại, còn phải dán mắt vào đọc tin nhắn à?"

"Hừm!"

Thái Nguyên vội mở điện thoại của tôi lên: "Nói chính xác là có 11 tin nhắn. Đầu tiên, yêu tố tạo thành 11 tin nhắn là..."

"Yếu tố tạo thành rốt cuộc là gì?"

"Ưm! 5 tin của Tú Nhi. Cậu ấy nói là buồn, nên nhắn tin nhiều như vậy."

"Cái đó không cần đọc. Xoá đi."

"Được. Các tin nhắn còn lại. 3 tin của lớp phó. Lớp phó cậu gởi tin này, lần lượt là: Trong ngày cuối tuần đẹp đẽ như thế, có phải nhớ tớ đến không muốn sống nữa? Làm gì thế? Ê, đang hẹn hò hả?"

"Này, mấy tin nhắn này xoá toàn bộ!"

"Xem ra, sau khi lên lớp 12, cậu lại kết giao với mấy người bạn kỳ lạ."

"Bạn bè gì."

"Ừm, còn lại 3 tin, là: Tôi có nói, mau về, Cậu có phải là lột da toàn thân không?, Có cần tôi đưa ống thoát nước cho cậu?.Ừm, là Hạ Ngân Hách."

"Khốn kiếp."

Tôi bất giác đứng dậy rồi lại ngồi xuống, vốn định trả lời, nhưng tôi lại thở dài và nằm xuống ghế.

"Này, cậu sẽ không..."

"Ừ, muốn ngủ một giấc."

"...?"

"30 phút sao, gọi tớ dậy. Biết chưa"

Tôi không để ý Thái Nguyên ở phía sau, từ từ nhắm mát lại. Có lẽ là vì lâu rồi không có cơ hội vận động gân cốt như vậy, nên cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, sau đó, cái giá phải trả cho giấc ngủ rất đau đớn.

Trong giấc mơ, lớp phó biến thành 5 người. Ngồi bàn trước, bàn bên cạnh, bàn phía sau, ở góc tường đối diện, nhìn đâu cũng đều là lớp phó. Tôi sắp điên rồi...

Cầu xin Thượng đế... Con nhất định sẽ làm nhiều việc thiện! Con cũng chưa sát sinh bao giờ, tại sao lại cho con có giấc mơ đáng sợ vậy?

"Chà.... Một cơn ác mộng khủng khiếp!" Tôi lắc đầu.

Bỗng vang lên một giọng nói, rất quen thuộc.

"Ngủ mà còn thi triển võ công à?"

“Ngân Hách? Sao cậu lại ở đây?”

“Là tớ mời!” Thái Nguyên vừa nói, vừa đưa cho Ngân Hách ly nước cam ép.

Thái Nguyên chết tiệt đó điên rồi à? Đưa tôi uống là đồ hộp, mời Ngân Hách uống thì lại là nước cam tươi! Đúng đúng, chắc là vừa mới tỉnh dậy, tinh thần chưa tỉnh táo.

“Cậu đừng nghiến răng như thế, thoải mái chút đi. Cậu bảo tớ 30 phút sau gọi cậu dậy, nhưng tớ gọi thế nào, cậu vẫn ngủ say như chết. Gọi thế nào, cậu cũng không tỉnh! Tớ sợ người nhà cậu lo lắng nên định gọi điện cho chủ tịch. Bỗng, tớ thấy quần áo cậu dính rất nhiều máu. Đúng lúc người này nhắn tin cho cậu, cho nên tớ nhắn lại cho anh ta. Tớ nói cậu đang ở đây. Không ngờ, anh ta chạy đến.”

“Cậu nên gọi tớ dậy sớm chút.”

“Tớ xin nhấn mạnh lần nữa, là cậu không dậy.”

Tên đáng chết này, có Ngân Hách ở đây, có phải cậu muốn gì làm nấy? Cả thế giới đều biết, Ngân Hách là đôi tai của bố. Trước mặt Ngân Hách, tôi không dám chửi thề, cũng không thể tự tiện ra tay.

“Cậu rốt cuộc đến làm gì?” Tôi nhìn Ngân Hách hỏi.

“Nghe nói cậu không dậy.”

“Hử? Thế à. Về nhà thôi.”

“Ra ngoài nói chuyện một chút đi.”

Tôi không còn gì để nói. Ngân Hách vẫn một mực kéo tôi ra ngoài. Thái Nguyên ở đằng sau đang oang oang: “Huệ Bân, nhớ lấy sọt tre đựng đồ!”

Bạn bè đi, dù thế nào cũng nên chào hỏi chứ? Tôi vẫn nhìn Thái Nguyên vẫy vẫy tay.

Tôi bị Ngân Hách kéo vào trong công viên, vùng khỏi tay Ngân Hách và quay lưng lại với hắn, tôi nói: “Này! Tôi là con chó đấy chắc? Làm gì mà kéo như thế?”

“Vết máu đó là sao?”

“Không cần cậu lo. Lúc ở nhà tắm công cộng, có đứa bé bị chảy máu cam, tôi lo cho nó.”

“Ở nhà tắm phải không?

“Tôi đi tắm trước, sau đó đến nhà bạn. Như thế được chưa?”

“Đi đến nhà tắm công cộng chỉ mất 10 phút thôi mà?”

“Đáng ghét! Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Tôi nổi giận nhìn Ngân Hách, nhưng lúc này, tôi suýt chết ngạt. Không ngờ, vẻ mặt Ngân Hách đáng sợ như vậy.

“Cậu rốt cuộc đã đánh nhau với ai? Ở đâu?!”

Lần đầu tiên Ngân Hách lớn tiếng với tôi như thế.Trước giờ.Hắn chưa từng làm vậy, vẻ mặt đáng sợ như thế cũng là lần đầu tiên.

“Để người khác lo lắng cho cậu, thấy vui lắm hả? Nhìn thấy cậu nằm ở đó, hơn nữa trên áo đều là máu, cậu làm tôi sợ chết kiếp!”

“…”

“Nếu cậu đi đánh nhau, cậu có thể gọi tôi cùng đi mà! Bị người khác đánh rồi thì làm sao! Có gì bất trắc thì sao!”

“Thế thì sao?” Tôi hỏi.

“Cái gì?”

“Thế thì có can hệ gì tới cậu! Cho dù tôi có gì bất trắc, tôi bị đánh, cũng đều là việc của tôi. Tỏ vẻ quan tâm? Cậu không cần đóng kịch cho tôi xem để tôi có hy vọng với cậu, trái lại là cậu thương hại tôi. Chỉ có thể là thương hại tôi!”

“Đừng nói như thế!”

“Cái gì đừng nói như thế? Tôi không cần sự thông cảm thừa thãi, đừng giày vò người khác!” Tôi quay lưng lại Ngân Hách, định bước đi, nhưng hắn nắm chặt tay tôi: “Đừng vì những gì muốn nói đã nói xong rồi thì tự tiện rời khỏi.”

Tôi vùng ra khỏi tay Ngân Hách, mọi cảm giác đau đớn, thương cảm, ấm ức, tức giận bao vây tôi. Những lời độc ác đều là một mình tôi nói, dùng lời nói làm hắn tổn thương cũng là tôi. Nhưng, nước mắt tôi vẫn chảy đầm đìa. Ngẩng đầu nhìn trời, khó khăn lắm, tôi mới nuốt được nước mắt vào trong. “Đùng tùy tiện ra lệnh cho tôi!” Tôi đã đi khỏi Ngân Hách.

Trên đường về, tôi tìm một cửa hiệu và mua bộ quần áo mới để thay. Về đến nhà, đã thấy Ngân Hách ngồi đợi. Tôi lên lầu và nằm trên giường, trần nhà cứ quay mãi.

Hôm nay thật là một ngày tồi tệ nhất. Không chỉ không bắt được bọn người có hình xăm cây thánh, sọt tre đựng đồ cũng để ở nhà Thái Nguyên, quần áo dính đầy máu, mà còn cãi nhau kịch liệt với Ngân Hách.

Ngân Hách…Ngân Hách… Cái tên khiến người ta ghét này cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi lắc đầu, nhiều lần hạ quyết tâm quên hắn, nhưng vừa trở mình, bức tường trong tim mà gian nan lắm mới xây được lại sụp đổ.

Cộc cộc.

“Ai đó?”

“Huệ Bân, con xuống lầu đi. Chủ tịch gọi đó.”

Dì, mặt dì sao lại sáng như vậy? Con còn tưởng là mặt trăng vào phòng chứ? Dì cứ nở nụ cười bí hiểm.

“Huệ Bân thật hạnh phúc?”

“Dạ?”

“Ôi, thật mất mặt quá! Nếu như năm đó có người đàn ông như thế, dì chắc chắn sẽ không bỏ qua và đi thẳng đến phòng đăng kí kết hôn!”

“Rốt cuộc là dì đang nói gì?”

“Mỗi lần đều cãi nhau. Dì chẳng phải đã nói rồi sao, cãi nhau giữa vợ chồng giống như lấy dao chém xuống nước.”

Dì, rốt cuộc là dì đang nói gì? Con xin dì đừng đi ra khỏi thế giới của mình. Dì nói rõ hơn chút nữa cho con nghe được không?

Dì vẫn cười một cách bí hiểm và đi vào bếp, biểu hiện của dì làm tôi càng thêm mù mờ. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo vô cùng.Ở phòng khách tầng trệt, tôi nhìn thấy bố và Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm.

“Có chuyện gì thế ạ?” Tôi ngồi đối diện Ngân Hách. Trong mắt tôi lúc này, hắn giống như vật thể trong suốt và không tồn tại. Ngân Hách nhìn tôi. Cho nên tôi càng không có cách gì nhìn hắn.

“Bố có nghe dì nói qua. Hơn nữa, từ chỗ Ngân Hách, bố cũng biết chút tình hình.” Bố tôi nói.

Lập tức, cảnh tôi gây chuyện hiện lên trong đầu. Nếu nêu ví dụ để nói rõ, có lẽ là chuyện mấy hôm trước tôi trèo tường bị bắt gặp? Hoặc là chuyện tôi đánh “Cẩu” hiệu phó? Hay chuyện tôi đập vỡ tấm kính trong nhà vệ sinh? Tôi giống như đang ngồi trên bàn chông.

Bố hỏi tiếp: “Con thích Ngân Hách phải không?”

“…?”

Quá sợ hãi, tôi không thể nói được gì, tuy tôi đang mấp máy, nhưng nói không thành lời. Ngân Hách xem ra đã biết từ sớm, dùng tóc mái che khuôn mặt trầm tư.

Cái …cái gì? Ngân Hách không thể nói ra chuyện này. Lẽ nào là dì nói, sao chứ? Xem ra là thật rồi.

“Dạ…chuyện …đó…”

“Bố cho phép.”

“Dạ? Không phải, chuyện đó, bố!”

Thế chẳng phải bố nói OK rồi sao! Là Ngân Hách từ chối con trước, bây giờ bố nói “Bố cho phép” thì thật mất mặt quá… Nếu như thế… người mất mặt chẳng phải là tôi sao? Bố rốt cuộc hiểu được tâm tư con gái bao nhiêu?

Bố lại nói tiếp: “Bố cũng suy nghĩ lâu lắm, biết một đứa con gái mạnh đến mấy cũng không thể chống lại con. Cho nên mới sắp xếp con trai. Kết quả vì thuê một người quá đẹp trai nên bố cũng từng lo lắng. Con cũng lớn rồi, mặt khác, Ngân Hách cũng rất đáng tin cậy. Hơn nữa, là người thành thật và có trách nhiệm.”

“Không phải…ý con nói…”

Bố, vấn đề là con bị Ngân Hách từ chối rồi. Bố muốn nghe câu này không? Chuyện đó, rốt cuộc bố đang nói gì. Bố nghe người khác nói gì rồi?

“Ừ, bố biết cả rồi.”

Tiếp đó, câu nói thốt ra từ miệng bố càng có sức tấn công. “Chiều nay, Ngân Hách nói thích con. Đồng thời, cậu ta xin bố cho phép hai đứa quen nhau. Cậu ấy sẽ không làm gì quá giới hạn và bảo bố cứ yên tâm.”

/77

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status