Nàng quay trở về phòng, cả ngày mệt mỏi khiến nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Khi đó, nàng đã mơ, một giấc mơ quái dị.
Trong mơ, nàng nhìn thấy một người ngồi trên giường, bỗng nhiên lại hóa thành một vũng máu tươi, bên cạnh người đó có một nam nhân mặc long bào màu đỏ ngửa đầu cười lớn. Rồi khung cảnh thay đổi, xung quanh nàng là một màn bóng tối dày đặc, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, phía xa xa trước mặt xuất hiện một chút ánh sáng, nàng không kịp nghĩ gì liền chạy đến, nàng chạy mãi chạy mãi, chạy đến trước một vách núi. Thì ra nơi đó là một bãi chiến trường, máu chảy thấm đẫm mặt đất, xác người chất thành núi, có những thi thể đã nát bấy, đến không thể nhìn rõ khuôn mặt, xương trắng phơi đầy nội. Mùi huyết tinh nồng nặc xộc vào trong mũi, tất cả nhuộm đất trời thành một màu đỏ quỷ dị. Vậy mà trên vách núi, nam nhân vận long bào vẫn làm như không thấy, nở nụ cười tàn ác …
Nàng hét lên rồi tỉnh lại, ôm đầu tự trấn an mình, chỉ là mệt mỏi quá độ nên mới gặp ác mộng. Bỗng dưng cánh cửa phòng mở toang, sư phụ từ ngoài lao vào, trong mắt người, nàng nhìn thấy có một tia hoảng sợ và lo lắng đến cực độ, nhưng khi người nhìn thấy nàng ngồi bình yên trên giường thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Người đứng ở cửa, quay sang hỏi nàng:
-Có chuyện gì?
-Không có gì đâu, sư phụ, người đừng lo, đệ tử … chỉ gặp ác mộng thôi!
-Trước khi đi ngủ nhớ niệm Thanh Tâm chú, sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
-Con biết rồi!
Nàng ngồi trên giường nở nụ cười, không biết vì sao mình lại cười, chỉ thấy rất vui khi biết thì ra sư phụ lo lắng cho mình như vậy. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hạnh phúc lạ.
-Không còn gì nữa thì mau ngủ đi!
-Vâng.
Cánh cửa phòng khép lại, nàng cực nhọc thở hắt ra một hơi, làm sao còn tâm trí nào để ngủ nữa khi cái cảnh tượng đó cứ hiện lại trong đầu mỗi khi nàng nhắm mắt?
Sáng hôm sau, nàng kể lại giấc mộng của mình cho Nhi Song, Nhi Song cũng trấn an nàng, còn thuận tiện nhắc nhở nàng không nên tập luyện quá sức.
.
.
.
Ngày qua ngày, chớp mắt đã 4 năm kể từ ngày nàng rời cung, cũng có nghĩa thời hạn nàng phải trở về ngày càng gần, từ khi bái sư đến nay, sư phụ ngoài việc muốn nàng đọc sách thì không hề yêu cầu nàng làm gì nữa.
Trong khoảng thời gian này nàng thực sự là vô cùng nhàn rỗi, mỗi ngày đều là đọc sách, chơi đàn, chế thuốc, thỉnh thoảng luyện kiếm. Nàng đặc biệt chú tâm đến các loại kiếm phổ, nhạc phổ và dược phổ, nàng muốn đọc thật nhiều dược phổ để có thể tìm cách chữa bệnh cho Tứ hoàng huynh. Nhưng cũng vì quá nhàn rỗi mà tu vi của nàng vẫn không hề tiến bộ một chút nào, trong khi đó Nhi Song và Huyền Linh đã lợi hại hơn không ít.
Nàng hôm nay vẫn ngồi dưới gốc cây như thường lệ, trên người là bộ bạch y thêu chỉ ngũ sắc, bộ y phục này chính là tượng trưng cho hệ ngũ hành của nàng, sư phụ nói từ trước đến giờ chỉ có nàng có thể mặc bộ y phục mang đủ năm màu sắc của ngũ hành như vậy thôi. Khi nàng nhận bộ y phục này Thiên Kim thượng tiên và Ảm Tịch đã rất tức giận.
-Đang nghĩ gì vậy?
Đang ngơ ngẩn thì sư phụ xuất hiện, mấy ngày nay không gặp được sư phụ, bây giờ người lại nói bằng một giọng rất ôn nhu khiến trong lòng nàng ấm áp lạ thường.
-Không … Không có gì ạ!
-Dạo này có chăm chỉ luyện tập không?
-Dạ có.
-Tốt, Kiếm tiên hội sắp tới cho phép con tham gia, nhân tiện để vi sư kiểm tra xem 4 năm nay con đã học được những gì.
-Sư phụ, người cho con tham gia thật sao?
-Thật!
-Đa tạ sư phụ, để tử nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không làm người thất vọng.
-Nhớ chú ý sức khỏe, đừng để kiệt sức.
-Con nhớ mà.
Nàng theo sư phụ suốt 4 năm qua, năm nào cũng tổ chức một Kiếm tiên hội, nhưng không lần nào sư phụ cho phép nàng tham gia, lần này người đồng ý rồi, nàng sẽ nhất định không làm người mất mặt.
Nàng ra sau núi luyện tập, ngoại trừ kiến thức nàng ngày càng sâu rộng hơn, tất cả đối với nàng vẫn như khi bắt đầu, pháp thuật của nàng vẫn không hề có một chút tiến triển. Cho dù nàng có luyện tập thêm bao nhiêu, tự chuốc vào mình vô số vết thương thì vẫn không hề có một chút tiến bộ.
Nàng điên cuồng luyện tập bất kể ngày đêm, ban ngày thì đi luyện kiếm ở sau núi, tối về lại niệm Thanh Tâm chú. Từ sau lần ác mộng đó, nàng không mơ thấy nó nữa, nàng cứ tưởng rằng đó quả thực là do nàng tập luyện mệt mỏi mà nằm mơ, nhưng thực không ngờ gần đây nàng lại tiếp tục nằm mơ thấy cảnh tượng đó, hơn nữa còn rong ruổi trong đầu nàng cả ngày lẫn đêm.
Cuối cùng cũng bình an mà đợi được đến ngày thi đấu. Chưởng môn các phái đến tham dự đông đủ, ồn ào náo nhiệt vô cùng. Ai nấy đều chú ý đến bộ bạch y của nàng, cũng đúng, nàng là đệ tử của sư phụ, lại là người duy nhất có thể mặc bộ y phục này, nhưng như vậy chỉ càng làm áp lực của nàng thêm lớn hơn.
Sau mấy ngày cực khổ thi đấu, cuối cùng nàng cũng có thể lọt được vào vòng 4 người giỏi nhất, tất cả đều là người quen, có Ảm Tịch, có Huyền Linh và có một người làm cho nàng cựa kì ngạc nhiên, Nhi Song, tu vi của nó đã tiến bộ không ít, có lẽ Thanh Hiên thượng tiên cũng không phải là một sư phụ hữu danh vô thực. Nếu có thể đấu với Nhi Song một trận thì quả thực rất tốt, nhưng trước đó nàng phải vượt qua ải của Ảm Tịch đã.
Nàng tuy không biết lý do vì sao Ảm Tịch lại không thích nàng, nhưng nàng đã từng nghe Tứ hoàng huynh nói một câu rằng “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi” (1), chính vì vậy không lúc nào nàng dám kiêu căng ngạo mạn hay coi thường kẻ khác, vậy mà không hiểu sao vẫn có người không vừa ý.
Trận đấu vừa bắt đầu, Ảm Tịch đã chiếm thế thượng phong, nàng chỉ có thể chú tâm vào thủ chứ không thể tìm được một cơ hội nào phản công. Mọi người ngồi bên dưới xem liên tục lắc đầu, thực lực rõ ràng chênh lệch, vừa nhìn vào có thể biết ngay ai sẽ thắng. Từng đạo ánh sáng đủ màu phóng ra liên tục chớp nháy trên không trung, Ảm Tịch vừa thi triển pháp thuật vừa dùng kiếm kỹ, vậy mà dù đã ra hơn trăm chiêu vẫn không thể kết thúc trận đấu. Nàng tuy không thể sử dụng thành thạo pháp thuật, nhưng ngoại trừ pháp thuật tấn công phức tạp, nàng vẫn có thể đọc chú thi triển thuật hộ thân.
Thấy Ảm Tịch đã bắt đầu thấm mệt, nàng nắm bắt thời cơ chuyển sang tấn công, nếu so về kiếm pháp, nàng chắc chắn Ảm Tịch không phải là đối thủ của mình, nhưng trận đấu diễn ra hoàn toàn trên không trung, nàng vừa phải ngự phong vừa phải hộ thân, khí lực của nàng cũng sẽ sớm suy yếu.
Sau hơn một canh giờ cật lực thi đấu, thương cũ thương mới chồng lên nhau, chân khí gần như cạn kiệt, nàng sớm đã biết mình chắc chắn sẽ thua, cầm cự được đến lúc này đã là kỳ tích. Mắt thấy Ảm Tịch chuẩn bị vung kiếm, nàng quyết định buông tay …
“Ta mệt mỏi lắm rồi”
Nàng không muốn tránh né, cũng chẳng còn sức để tránh nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía sư phụ nơi chủ tọa, khóe môi hiện lên một nụ cười bất lực rồi nhắm mắt lại, mặc kệ Hàn Liễu kiếm trong tay liên tục rung lên cảnh báo.
Chờ đợi … chờ đợi … thời gian vô tình cứ chầm chậm trôi … mau nhanh lên một chút, thời khắc này nàng sống hay chết cũng mặc kệ … nàng phụ lòng phụ hoàng gửi gắm, nàng phụ lòng sư phụ tin tưởng dạy dỗ, nàng phụ lòng bá tánh vì đã không thể mạnh mẽ hơn, không xứng đáng để trở thành một đấng minh quân mà người người nể trọng … Nàng, thất bại ngày hôm nay … thật thảm hại …
Mọi người trố mắt nhìn nàng không hề tránh né một kiếm đánh tới, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Ngay lúc này một thân bạch y bay đến đài đấu, đón lấy nàng vào lòng. Những người ở đó, ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, khinh bỉ cũng có, nhưng không một ai dám ngăn chặn hành động của hắn.
Nàng chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy đánh tới. Đột nhiên cả người lại thấy nhẹ bẫng, giống như được ai đó ôm vào lòng, cảm giác ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ, mùi hương này … là sư phụ sao?
Nàng nặng nhọc mở mắt, trước mắt nàng bây giờ là khuôn mặt của sư phụ, gần, thật gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thế chạm đến, không thể tin vào mắt mình, nàng đưa tay dụi mắt, một lần, hai lần, ba lần, vẫn như vậy. Trong đầu nàng liên tục kêu gào “Chỉ là mơ thôi, ngươi là đang mơ thôi, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy”, nàng làm sao có thể ở trong cái mộng cảnh tuyệt mỹ này được? Nhưng, nàng có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của sư phụ, có thể cảm nhận được hơi ấm của sư phụ, cũng có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn của người, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy, sao có thể là mơ?
Khi chạm đến mặt đất, sư phụ đột ngột buông nàng ra, cảm giác hụt hẫng kéo nàng về với thực tại, thật nhục nhã …
-Như vậy là đã đủ, đồ đệ tài nghệ không tinh là do kẻ làm sư phụ như ta dạy dỗ không tốt, trận đấu này kết thúc tại đây, đồ đệ này của ta … xem như thua ...
Từng câu từng chữ trong lời nói của người giống như từng nhát dao đâm mạnh vào tim nàng, trái tim nàng đau, đau lắm, đau đến không thể thở được …
Nàng cố sức theo sư phụ bay về Hàn Nguyệt điện, rồi liền chạy thẳng vào phòng, chưa bao giờ nàng muốn khóc như lúc này, nàng muốn được ở cạnh Tam hoàng huynh, muốn huynh ấy làm bánh hoa quế cho nàng ăn, muốn ngồi dưới gốc cây đọc sách cùng Tứ hoàng huynh, muốn làm nũng mà ngã vào lòng huynh ấy, muốn, nàng rất muốn … nàng chỉ cần bấy nhiêu đó thôi, cái gì cũng không quan trọng nữa …
Nàng ngồi trong góc phòng, muốn khóc mà không thể khóc, cũng chẳng thể khóc được, cứ thất thần nhìn vào một khoảng không vô định, thương thế gì cũng chẳng màng tới …
********************
(1) Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi: Cây cao mà đứng giữa rừng, ngọn trên đội gió, giữa rừng đội mưa, ý nói kẻ có khí chất, phong độ nổi bật thì dễ gây chú ý, cũng dễ gặp tai họa.
Trong mơ, nàng nhìn thấy một người ngồi trên giường, bỗng nhiên lại hóa thành một vũng máu tươi, bên cạnh người đó có một nam nhân mặc long bào màu đỏ ngửa đầu cười lớn. Rồi khung cảnh thay đổi, xung quanh nàng là một màn bóng tối dày đặc, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, phía xa xa trước mặt xuất hiện một chút ánh sáng, nàng không kịp nghĩ gì liền chạy đến, nàng chạy mãi chạy mãi, chạy đến trước một vách núi. Thì ra nơi đó là một bãi chiến trường, máu chảy thấm đẫm mặt đất, xác người chất thành núi, có những thi thể đã nát bấy, đến không thể nhìn rõ khuôn mặt, xương trắng phơi đầy nội. Mùi huyết tinh nồng nặc xộc vào trong mũi, tất cả nhuộm đất trời thành một màu đỏ quỷ dị. Vậy mà trên vách núi, nam nhân vận long bào vẫn làm như không thấy, nở nụ cười tàn ác …
Nàng hét lên rồi tỉnh lại, ôm đầu tự trấn an mình, chỉ là mệt mỏi quá độ nên mới gặp ác mộng. Bỗng dưng cánh cửa phòng mở toang, sư phụ từ ngoài lao vào, trong mắt người, nàng nhìn thấy có một tia hoảng sợ và lo lắng đến cực độ, nhưng khi người nhìn thấy nàng ngồi bình yên trên giường thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Người đứng ở cửa, quay sang hỏi nàng:
-Có chuyện gì?
-Không có gì đâu, sư phụ, người đừng lo, đệ tử … chỉ gặp ác mộng thôi!
-Trước khi đi ngủ nhớ niệm Thanh Tâm chú, sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
-Con biết rồi!
Nàng ngồi trên giường nở nụ cười, không biết vì sao mình lại cười, chỉ thấy rất vui khi biết thì ra sư phụ lo lắng cho mình như vậy. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hạnh phúc lạ.
-Không còn gì nữa thì mau ngủ đi!
-Vâng.
Cánh cửa phòng khép lại, nàng cực nhọc thở hắt ra một hơi, làm sao còn tâm trí nào để ngủ nữa khi cái cảnh tượng đó cứ hiện lại trong đầu mỗi khi nàng nhắm mắt?
Sáng hôm sau, nàng kể lại giấc mộng của mình cho Nhi Song, Nhi Song cũng trấn an nàng, còn thuận tiện nhắc nhở nàng không nên tập luyện quá sức.
.
.
.
Ngày qua ngày, chớp mắt đã 4 năm kể từ ngày nàng rời cung, cũng có nghĩa thời hạn nàng phải trở về ngày càng gần, từ khi bái sư đến nay, sư phụ ngoài việc muốn nàng đọc sách thì không hề yêu cầu nàng làm gì nữa.
Trong khoảng thời gian này nàng thực sự là vô cùng nhàn rỗi, mỗi ngày đều là đọc sách, chơi đàn, chế thuốc, thỉnh thoảng luyện kiếm. Nàng đặc biệt chú tâm đến các loại kiếm phổ, nhạc phổ và dược phổ, nàng muốn đọc thật nhiều dược phổ để có thể tìm cách chữa bệnh cho Tứ hoàng huynh. Nhưng cũng vì quá nhàn rỗi mà tu vi của nàng vẫn không hề tiến bộ một chút nào, trong khi đó Nhi Song và Huyền Linh đã lợi hại hơn không ít.
Nàng hôm nay vẫn ngồi dưới gốc cây như thường lệ, trên người là bộ bạch y thêu chỉ ngũ sắc, bộ y phục này chính là tượng trưng cho hệ ngũ hành của nàng, sư phụ nói từ trước đến giờ chỉ có nàng có thể mặc bộ y phục mang đủ năm màu sắc của ngũ hành như vậy thôi. Khi nàng nhận bộ y phục này Thiên Kim thượng tiên và Ảm Tịch đã rất tức giận.
-Đang nghĩ gì vậy?
Đang ngơ ngẩn thì sư phụ xuất hiện, mấy ngày nay không gặp được sư phụ, bây giờ người lại nói bằng một giọng rất ôn nhu khiến trong lòng nàng ấm áp lạ thường.
-Không … Không có gì ạ!
-Dạo này có chăm chỉ luyện tập không?
-Dạ có.
-Tốt, Kiếm tiên hội sắp tới cho phép con tham gia, nhân tiện để vi sư kiểm tra xem 4 năm nay con đã học được những gì.
-Sư phụ, người cho con tham gia thật sao?
-Thật!
-Đa tạ sư phụ, để tử nhất định sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không làm người thất vọng.
-Nhớ chú ý sức khỏe, đừng để kiệt sức.
-Con nhớ mà.
Nàng theo sư phụ suốt 4 năm qua, năm nào cũng tổ chức một Kiếm tiên hội, nhưng không lần nào sư phụ cho phép nàng tham gia, lần này người đồng ý rồi, nàng sẽ nhất định không làm người mất mặt.
Nàng ra sau núi luyện tập, ngoại trừ kiến thức nàng ngày càng sâu rộng hơn, tất cả đối với nàng vẫn như khi bắt đầu, pháp thuật của nàng vẫn không hề có một chút tiến triển. Cho dù nàng có luyện tập thêm bao nhiêu, tự chuốc vào mình vô số vết thương thì vẫn không hề có một chút tiến bộ.
Nàng điên cuồng luyện tập bất kể ngày đêm, ban ngày thì đi luyện kiếm ở sau núi, tối về lại niệm Thanh Tâm chú. Từ sau lần ác mộng đó, nàng không mơ thấy nó nữa, nàng cứ tưởng rằng đó quả thực là do nàng tập luyện mệt mỏi mà nằm mơ, nhưng thực không ngờ gần đây nàng lại tiếp tục nằm mơ thấy cảnh tượng đó, hơn nữa còn rong ruổi trong đầu nàng cả ngày lẫn đêm.
Cuối cùng cũng bình an mà đợi được đến ngày thi đấu. Chưởng môn các phái đến tham dự đông đủ, ồn ào náo nhiệt vô cùng. Ai nấy đều chú ý đến bộ bạch y của nàng, cũng đúng, nàng là đệ tử của sư phụ, lại là người duy nhất có thể mặc bộ y phục này, nhưng như vậy chỉ càng làm áp lực của nàng thêm lớn hơn.
Sau mấy ngày cực khổ thi đấu, cuối cùng nàng cũng có thể lọt được vào vòng 4 người giỏi nhất, tất cả đều là người quen, có Ảm Tịch, có Huyền Linh và có một người làm cho nàng cựa kì ngạc nhiên, Nhi Song, tu vi của nó đã tiến bộ không ít, có lẽ Thanh Hiên thượng tiên cũng không phải là một sư phụ hữu danh vô thực. Nếu có thể đấu với Nhi Song một trận thì quả thực rất tốt, nhưng trước đó nàng phải vượt qua ải của Ảm Tịch đã.
Nàng tuy không biết lý do vì sao Ảm Tịch lại không thích nàng, nhưng nàng đã từng nghe Tứ hoàng huynh nói một câu rằng “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi” (1), chính vì vậy không lúc nào nàng dám kiêu căng ngạo mạn hay coi thường kẻ khác, vậy mà không hiểu sao vẫn có người không vừa ý.
Trận đấu vừa bắt đầu, Ảm Tịch đã chiếm thế thượng phong, nàng chỉ có thể chú tâm vào thủ chứ không thể tìm được một cơ hội nào phản công. Mọi người ngồi bên dưới xem liên tục lắc đầu, thực lực rõ ràng chênh lệch, vừa nhìn vào có thể biết ngay ai sẽ thắng. Từng đạo ánh sáng đủ màu phóng ra liên tục chớp nháy trên không trung, Ảm Tịch vừa thi triển pháp thuật vừa dùng kiếm kỹ, vậy mà dù đã ra hơn trăm chiêu vẫn không thể kết thúc trận đấu. Nàng tuy không thể sử dụng thành thạo pháp thuật, nhưng ngoại trừ pháp thuật tấn công phức tạp, nàng vẫn có thể đọc chú thi triển thuật hộ thân.
Thấy Ảm Tịch đã bắt đầu thấm mệt, nàng nắm bắt thời cơ chuyển sang tấn công, nếu so về kiếm pháp, nàng chắc chắn Ảm Tịch không phải là đối thủ của mình, nhưng trận đấu diễn ra hoàn toàn trên không trung, nàng vừa phải ngự phong vừa phải hộ thân, khí lực của nàng cũng sẽ sớm suy yếu.
Sau hơn một canh giờ cật lực thi đấu, thương cũ thương mới chồng lên nhau, chân khí gần như cạn kiệt, nàng sớm đã biết mình chắc chắn sẽ thua, cầm cự được đến lúc này đã là kỳ tích. Mắt thấy Ảm Tịch chuẩn bị vung kiếm, nàng quyết định buông tay …
“Ta mệt mỏi lắm rồi”
Nàng không muốn tránh né, cũng chẳng còn sức để tránh nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía sư phụ nơi chủ tọa, khóe môi hiện lên một nụ cười bất lực rồi nhắm mắt lại, mặc kệ Hàn Liễu kiếm trong tay liên tục rung lên cảnh báo.
Chờ đợi … chờ đợi … thời gian vô tình cứ chầm chậm trôi … mau nhanh lên một chút, thời khắc này nàng sống hay chết cũng mặc kệ … nàng phụ lòng phụ hoàng gửi gắm, nàng phụ lòng sư phụ tin tưởng dạy dỗ, nàng phụ lòng bá tánh vì đã không thể mạnh mẽ hơn, không xứng đáng để trở thành một đấng minh quân mà người người nể trọng … Nàng, thất bại ngày hôm nay … thật thảm hại …
Mọi người trố mắt nhìn nàng không hề tránh né một kiếm đánh tới, ai nấy đều nín thở chờ đợi. Ngay lúc này một thân bạch y bay đến đài đấu, đón lấy nàng vào lòng. Những người ở đó, ngưỡng mộ có, ghen tỵ có, khinh bỉ cũng có, nhưng không một ai dám ngăn chặn hành động của hắn.
Nàng chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy đánh tới. Đột nhiên cả người lại thấy nhẹ bẫng, giống như được ai đó ôm vào lòng, cảm giác ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ, mùi hương này … là sư phụ sao?
Nàng nặng nhọc mở mắt, trước mắt nàng bây giờ là khuôn mặt của sư phụ, gần, thật gần, rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thế chạm đến, không thể tin vào mắt mình, nàng đưa tay dụi mắt, một lần, hai lần, ba lần, vẫn như vậy. Trong đầu nàng liên tục kêu gào “Chỉ là mơ thôi, ngươi là đang mơ thôi, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy”, nàng làm sao có thể ở trong cái mộng cảnh tuyệt mỹ này được? Nhưng, nàng có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của sư phụ, có thể cảm nhận được hơi ấm của sư phụ, cũng có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn của người, chân thật như vậy, rõ ràng như vậy, sao có thể là mơ?
Khi chạm đến mặt đất, sư phụ đột ngột buông nàng ra, cảm giác hụt hẫng kéo nàng về với thực tại, thật nhục nhã …
-Như vậy là đã đủ, đồ đệ tài nghệ không tinh là do kẻ làm sư phụ như ta dạy dỗ không tốt, trận đấu này kết thúc tại đây, đồ đệ này của ta … xem như thua ...
Từng câu từng chữ trong lời nói của người giống như từng nhát dao đâm mạnh vào tim nàng, trái tim nàng đau, đau lắm, đau đến không thể thở được …
Nàng cố sức theo sư phụ bay về Hàn Nguyệt điện, rồi liền chạy thẳng vào phòng, chưa bao giờ nàng muốn khóc như lúc này, nàng muốn được ở cạnh Tam hoàng huynh, muốn huynh ấy làm bánh hoa quế cho nàng ăn, muốn ngồi dưới gốc cây đọc sách cùng Tứ hoàng huynh, muốn làm nũng mà ngã vào lòng huynh ấy, muốn, nàng rất muốn … nàng chỉ cần bấy nhiêu đó thôi, cái gì cũng không quan trọng nữa …
Nàng ngồi trong góc phòng, muốn khóc mà không thể khóc, cũng chẳng thể khóc được, cứ thất thần nhìn vào một khoảng không vô định, thương thế gì cũng chẳng màng tới …
********************
(1) Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi: Cây cao mà đứng giữa rừng, ngọn trên đội gió, giữa rừng đội mưa, ý nói kẻ có khí chất, phong độ nổi bật thì dễ gây chú ý, cũng dễ gặp tai họa.
/58
|