Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Chương 88 - Không biết đã đợi bao lâu rồi

/91


Tiêu Nghiễn Chi không biết đã đợi cô bao lâu rồi.

Giang Ly ngẩng đầu, đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn.

Đứng dưới đèn đường, thân hình mảnh khảnh của cô lộ rõ ​​trong chiếc áo khoác dày màu trắng nhạt, nhưng trông cô vẫn không hề mập hơn chút nào.

Cô gầy đến mức dường như có thể bị gió thổi bay.

"Lên xe đi." Thanh âm của Tiêu Nghiễn Chi không phân biệt được cảm xúc vui buồn, dường như hắn đã đoán được kết quả lần này: “Tôi đưa cô về.”



Trong phòng riêng của nhà hàng.

Chỉ còn lại Thịnh Sóc Thành và Trương Nghị trong phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên vắng vẻ.

“Thịnh tổng, tôi có chút không hiểu ý của ngài.” Trương Nghị chịu đựng cả đêm, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc là ngài có định giúp Giang tiểu thư hay không ạ?”

Thịnh Sóc Thành cúi đầu, nhìn chén trà Giang Ly rót cho mình, ánh mắt chậm rãi trở nên hòa hoãn.

“Tiểu Trương, cậu có con không?”

Bị Thịnh Sóc Thành hỏi như vậy, Trương Nghị dừng một chút, hơi mất tự nhiên đáp: “Còn chưa có ạ.”

Nhiều năm như vậy Trương Nghị vẫn đi theo Thịnh Sóc Thành, vì công việc bôn ba không ngừng, làm sao còn có thời gian lo cho gia đình.

"Có thể cân nhắc sinh một đứa con."

Sau khi Thịnh Sóc Thành uống trà xong, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện đầu tư, cậu đi xử lý đi."

Trương Nghị sửng sốt vài giây, nhưng rất nhanh liền nói:

“Vâng thưa Thịnh tổng, tôi lập tức đi lo liệu.”





"Truyện này đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"



Mấy ngày tới, Giang Ly đều có chút ngơ ngẩn.

Cô thất vọng không phải vì Thịnh Sóc Thành từ chối cô, mà là vì cô không biết vấn đề của mình ở đâu.

Quan trọng hơn, cô đã đánh mất một cơ hội. Một cơ hội có thể bình đẳng với Tiêu Nghiễn Chi nói điều kiện.

Tần Yểu Yểu không biết từ đâu nghe được chuyện này, tâm tình rất tốt, mỗi khi không có việc gì liền chạy đến văn phòng tổng giám đốc.

Trong công ty cũng dần dần truyền ra lời đồn, nói hiện giờ hiệu suất làm việc của Giang Ly giảm xuống, tự hứa hẹn xong kết quả là tự tát vào mặt mình vì hứa suông.

Vào một buổi chiều, khi Giang Ly vừa quay phim ở bên ngoài trở về, đi ngang qua chỗ của Tần Yểu Yểu. Cô ta bỗng nhiên đứng lên, chắn ở phía trước mặt Giang Ly.

"Chị Ly Ly, nghe nói tối hôm đó chị và Thịnh tổng nói chuyện hợp tác không thành công, phải không?"

Trong giọng nói cô ta mang theo an ủi: “Nhưng đó là chuyện bình thường. Em nghe nói Thịnh tổng tính tình đa nghi, cũng rất khó tín nhiệm người khác. Chị không thể hợp tác thành công cũng là chuyện hợp lý.”

“Chị Ly Ly, chị không cần quá tự trách đâu ạ.”

“A Chi cũng không có ý trách chị đâu, chị yên tâm đi.”

Nếu không phải nghe ra trong lời nói của Tần Yểu Yểu có chút vui sướng khi người khác gặp họa, Giang Ly thật sự sẽ coi trọng lời an ủi này rồi.

Giang Ly lạnh lùng liếc Tần Yểu Yểu một cái, xoay người đi vào phòng nghỉ của mình.

Tiểu Diệp một đường chạy theo Giang Ly, chờ sau khi đóng cửa lại, mới nhịn không được nhỏ giọng chửi bới: “Tiểu nhân đắc chí.”

Giang Ly trầm mặc không nói, chỉ ấn ấn mi tâm.

Một lát sau, bỗng nhiên cửa phòng nghỉ bị gõ, Tiết An đẩy cửa tiến vào, trong giọng nói đều mang theo vui mừng: “Chị Ly Ly, Trương trợ lý tới, đang ở văn phòng chờ chị.”



Giang Ly hai mắt sáng lên, lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía văn phòng tổng giám đốc.

Trước khi vào phòng làm việc tổng giám đốc, Giang Ly nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.

Trên ghế lớn trong phòng làm việc, Tiêu Nghiễn Chi dựa vào lưng ghế, dùng một đôi con ngươi đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

"Xin chào, trợ lý Trương."

Giang Ly đi vào, hơi hếch cằm, ngữ khí bình tĩnh tự nhiên, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Nếu biết anh tới, tôi đã sớm đến đón tiếp anh rồi.”

Tầm mắt Giang Ly lơ đãng đảo qua, cùng Tiêu Nghiễn Chi liếc nhau một cái.

Thấy Giang Ly rốt cục cũng xuất hiện, Trương Nghị lập tức đứng lên:

"Giang tiểu thư, lần này tôi tới đây là do Thịnh tổng dặn dò tôi đặc biệt đi gặp cô."

Nghe thấy hai chữ Thịnh tổng, trong lòng Giang Ly vô cớ nhảy lên một cái, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ:

“Làm khó Thịnh tổng nhớ đến tôi rồi, đến tìm tôi là có chuyện gì vậy ạ?”

Trên mặt Trương Nghị mang theo nụ cười nói: “Về thỉnh cầu lần trước của cô, Thịnh tổng trở về suy nghĩ một chút, quyết định đáp ứng yêu cầu của cô.”

"Hợp đồng đã soạn xong, chỉ chờ cô ký."

Nghe được câu này, sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Tiêu Nghiễn Chi, rồi lại nhìn Trương Nghị: “Tôi ký?”

Đây là hợp đồng đầu tư giữa hai công ty, về mặt lý thuyết nó phải được ký bởi Tiêu Nghiễn Chi, hoặc người đại diện của Giang Ngu.

Mặc kệ như thế nào, cũng không nên rơi vào trên người Giang Ly.

Trương Nghị vẫn mỉm cười, nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Giang Ly, anh giải thích:

"Thịnh tổng nói rằng lúc đó cô là người đã cứu ngài ấy, vì vậy đương nhiên cũng chỉ ký hợp đồng với cô."

 

/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status