Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Chương 70 - Trần thiếu nhìn lầm rồi

/92


Giang Ly không quá để ý đến chuyện này, chỉ là vội vàng tìm được số phòng, xem lại đúng rồi mới vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, bầu không khí náo nhiệt bên trong đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang Ly đang lao tới.

Tất cả mọi người đều an tĩnh, sắc mặt cũng quái dị.

Có vẻ như sự xuất hiện của Giang Ly đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí của bữa tiệc này.

Chỉ có Tiêu Nghiễn Chi nhàn nhã ngồi trên sô pha, thần sắc lạnh nhạt, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì. Hắn giương mắt nhìn Giang Ly, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nửa miệng. Như đang chế giễu Giang Ly dễ bị lừa gạt.

Tần Yểu Yểu ở một bên cũng nhìn cô với ánh mắt đang xem kịch, chậm chạp không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho cuộc gọi kia.

Đầu Giang Ly ong một tiếng, rất nhanh phản ứng lại.

Cô đã bị lừa!

“Giang Ly, cô… cô thật sự đến đây à?”

Đoàn Dật Bác lên tiếng trước, có chút xấu hổ phá vỡ thế bế tắc:

“Ừ, chuyện là vừa rồi chúng tôi đang chơi trò chơi. Nghiễn Chi thật ra không xảy ra chuyện gì cả.”

“Thật xin lỗi, chị Ly Ly. Vừa rồi em chọn mạo hiểm nhưng thua, phải gọi một người đến đây. Những người khác em cũng không quen, vì vậy em liền gọi cho chị. Chị sẽ không giận em chứ?”

Tần Yểu Yểu cũng phụ họa theo, còn thè lưỡi, nụ cười trên mặt rất ngây thơ, khó có thể khiến người ta cho rằng cô ta đang cố ý.

Giang Ly trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng, ánh mắt miễn cưỡng dừng lại trên mặt mọi người thêm một giây, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Nếu không có việc gì, vậy thì tôi đi trước. Mọi người cứ tiếp tục chơi nhé.”

Nói xong liền quay người rời đi.

Nhưng Giang Ly còn chưa ra khỏi cửa, Tiêu Nghiễn Chi chân dài đã bước nhanh tới, đè tay nắm cửa trước mặt Giang Ly, ngăn cô lại:

“Đến thì cũng đến rồi, vậy ngồi xuống cùng chơi đi.”



Là giọng điệu mạnh mẽ ra lệnh!

Giang Ly có chút kháng cự, đôi mày đẹp nhíu lại: "Tôi không muốn chơi."

“Ba trăm triệu!”

Thanh âm của hắn đè xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy thấp giọng nói:

“Ngồi xuống chơi vui vẻ một chút, sau khi kết thúc cho cô ba trăm triệu.”

Con số này khiến Giang Ly dừng lại.

“Được!” Giang Ly nghiến răng, sắc mặt vẫn rất cứng ngắc, ngón tay cũng co quắp siết chặt:

“Tiêu tổng nhớ giữ lời!”

Nói xong, cô xoay người một lần nữa hướng về phía những người khác trong phòng, lộ ra một nụ cười ôn hòa lễ phép:

“Nếu mọi người đang chơi trò chơi, vậy thêm một người như tôi cũng không ngại chứ?”

Vừa nói cô vừa bước lên phía trước bước tới, người thức thời lập tức nhường chỗ cho cô.

Giang Ly tìm được một chỗ ngồi xuống, nụ cười trên mặt vẫn không phai nhạt. Nhưng chỉ là nhìn thế nào cũng không đến đáy mắt, chỉ cười ở bề ngoài.

"Đoàn thiếu, sinh nhật vui vẻ nha. Là tôi đến trễ, tự phạt ba ly.”

Dứt lời, cô nâng ly rượu trước mặt lên, không nói hai lời liền rót ba ly rượu đầy, uống cạn.

Nhìn sảng khoái, nhưng thật ra hiện tại tâm tình của Giang Ly rất kém, nhất định phải để rượu làm tê liệt thần kinh mới không bộc lộ cảm xúc trước mặt đám người này.

Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của cô vẫn luôn mỉm cười.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Giang Ly quan sát nhất cử nhất động của cô, không khỏi nhẹ giọng nói:

“Giang tiểu thư, hình như cô không vui lắm.”



Một giọng nói ấm áp truyền đến, Giang Ly ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện với mình.

Là Trần Tư Tề.

Giang Ly không quen biết anh, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng.

Anh là thiếu gia lớn nhất của nhà họ Trần, nổi tiếng là người dịu dàng, lễ độ, nhiều cô gái trong giới rất thích anh. Là loại thiếu gia ôn nhu trong truyền thuyết.

"Trần thiếu nhìn lầm rồi, chỉ là tôi vừa rồi uống rượu nên hơi nóng nảy một chút." Giang Ly cười một tiếng, vẫn là nụ cười vô cảm:

"Cảm ơn anh đã quan tâm.”

Cô đã quen với việc che giấu cảm xúc. Vì vậy đương nhiên cũng sẽ không đem suy nghĩ thật lòng của mình nói ra với người mà cô không quen thuộc.

Trần Tư Tề cũng không để tâm, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cười như gió xuân: “Giang tiểu thư rõ ràng là người có tính tình, có đôi khi không cần quá ủy khuất.”

Có vẻ anh ta như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của cô trong nháy mắt.

Giang Ly dừng một chút, đang muốn nói cái gì, trong đám người ồn ào đột nhiên truyền ra một câu châm chọc:

“Nói cười vui vẻ thế? Đến cả chủ nhân bữa tiệc gọi mà hai người cũng không nghe được nhỉ?”

Lúc nói lời này, đôi mắt Tiêu Nghiễn Chi đều lạnh đi.

Nghe tiếng, hai người mới ngẩng đầu lên.

Lúc này, Đoàn Dật Bác ngượng ngùng gãi đầu: “Ly Ly, tôi gọi cô nửa ngày rồi đấy.”

__________

Lịch đăng trên web mỗi ngày 2-4 chương.

Bạn nào muốn đọc full trước thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé

/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status