Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 81: Sáng tỏ

/123


Tới hành thích đa phần là cao thủ, thấy binh sĩ chính quy tới đều bay lên nóc nhà, dùng khinh công trốn đi thật xa. Chỉ có gần trăm người bị Luân Hồi sát thủ nổ chết, còn hơn mười kẻ không chết nhưng đau đớn gào thét lại càng bi thảm hơn.

“Bọn chúng là ai?”

Nam Lăng Vương không nhịn được vội hỏi.

“Tư Đồ thế gia!”

Nhạc Nhạc chỉ vảo thích khách bay chung quanh lạnh lùng nói, thanh âm rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.

“Tư Đồ thế gia? Vân nhi, ngươi nói bọn họ là Tư Đồ thế gia? Nha… không, ta lại nói sai rồi!”

Nam Lăng vương cười xấu hổ nói.

Vương Nhạc Nhạc nhún nhún vai cũng không thèm để ý, chợt thấy trong đám người Quan Thái đang hướng hắn cười khúc khích, vui vẻ nói:

“Quan Thái, làm sao ngươi lại ở nơi này, tìm được sư tỷ của ngươi rồi sao?”

Quan Thái chen đến trước Nhạc Nhạc, kích động vỗ bờ vai của hắn, chỉ vào Quan Đình nói:

“Nhạc Nhạc, lại gặp được ngươi nữa. Ân, nàng chính là sư tỷ của ta, cám ơn ngươi đã cứu nàng, hắc hắc!”

Nhạc Nhạc kinh ngạc liếc nhìn Quan Đình một cái, cười nói:

“Sư tỷ của ngươi… làm sao lại không biết võ công? Nàng không phải là nữ nhi của Quan Thành Phong sao?”

Quan Đình hơi ưu thương nói:

“ta trời sinh bệnh tật, gân mạch đau đớn không thể tập võ, mặc dù nhìn phụ thân luyện đao nhiều năm nhưng không thể sử ra một chiêu nửa thức.”

Nhạc Nhạc nghe xong kinh nha nói:

“Trời sanh bệnh bẩm sinh, gân mạch đau đớn?”

“làm sao vậy?”

Kể cả Nam Lăng Vương cùng Vương phu nhân đồng thanh hỏi.

“Nga, không có gì, một vị thê tử của ta cũng cùng một loại bệnh, các nàng lớn lên cũng thật giống nhau, thật kỳ quái!”

Nhạc Nhạc buồn bực gãi gãi đầu, vừa lẩm bẩm:

“chẳng lẽ các nàng thật là tỷ muội?”

Quan Đình đã phủ định ngay từ đầu, giải thích:

“Nghe cha nói, mẹ ta lúc sanh ta vì khó sanh mà mất, cha cũng không có tái giá, Đình Nhi sao còn tỷ muội cơ chứ? Thiên hạ to lớn có giống nhau cũng không có gì là kỳ quái. Bất quá ta thật muốn gặp phu nhân của ngươi một chút, hỏi nàng phục dụng thuốc gì, bệnh này phát tác khiến người ta đau đớn muốn chết!”

Nàng vừa nói lộ ra bộ dáng thống khổ.

Nhạc Nhạc cười nói:

“Bệnh của nàng đã khỏi rồi!”

Nhớ tới phương pháp chữa trị, Nhạc Nhạc cười xấu xa nhìn Quan Đình, tựa hồ đang phân vân xem có nên chữa trị cho nàng hay không.

“A, ngươi là danh y kê đơn thuốc, thỉnh chữa bệnh cho Đình Nhi, căn bệnh quái ác, thật là tội nghiệt vô cùng!”

Vương phu nhân lo lắng nhìn Nhạc Nhạc, hi vọng hắn chỉ cho đạo lộ.

Quan Đình cũng mong đợi Nhạc Nhạc, hắn đang xem có nên nói thẳng là “cùng ta hợp thể liền có thể chữa bệnh” hay không, thình lình nghe Liễu Tiêm Tiêm cất cao giọng nói:

“Vương gia, chúng ta là Phi Mã mục trường, đặc biệt tới đòi nợ. Ngài nhận biết những văn tự này chứ?”

“Tiêm Tiêm, không được vô lý, cùng Vương gia từ từ thương thuyết!”

Liễu Côn ở bên cạnh nhắc nhở.

Nam Lăng Vương rất kinh ngạc nói:

“Nam Lăng dúng chiến mã tất cả đều là từ Phi Mã mục trường vận tới, lẽ nào lại chưa trả cho các ngươi một đồng a!”

“Chút giấy tờ biên lai này giải thích thế nào đây? Hơn nữa Liễu Tam thúc còn nhận ra chiến mã được Dương tướng quân mua!”

Liễu Tiêm Tiêm tức giận đem mấy quyển sách cho hắn xem qua, nhưng cẩn thận cách hắn hai ba bước sợ hắn thừa cơ hủy mất.

Nam Lăng Vương nhìn lướt qua chứng, sắc mặt lập tức biến thành rất khó coi

“Đây đúng là ấn soái của Nam Lăng Vương, chín vạn bảy chiến mã thượng đẳng, thủ bút thật lớn, âm mưu thật lớn… Thỉnh các vị, ta lập tức cho các vị một lời giải thích thỏa đáng!”

“ngươi thừa nhận là tốt rồi, ta còn sợ ngài quịt nợ nữa cơ đấy!”

Liễu Tiêm Tiêm bất mãn trợn mắt nhìn Nam Lăng Vương một cái thích thú thu hồi biên lai, giấu kỹ bên người.

Nam Lăng Vương xoay người, lớn tiếng gọi tùy tùng:

“Mạc tướng quân sau khi trở về lập tức tới gặp ta, còn có mấy tham tướng phó tướng trong quân toàn bộ tới đây! Các ngươi trước tiên quét dọn viện tử sạch sẽ, đem hộ vệ hi sinh hậu táng, có gia quyến bồi thường bằng trọng kim.”

Vương Nhạc Nhạc đang muốn đi theo Liễu Tiêm Tiêm cùng đi, chợt thấy Huyết Ảnh còn chưa rời đi, cười nói:

“Uy, giết người xong rồi còn không rời đi, chờ chúng ta cám ơn nàng sao!”

Huyết Ảnh liếc Nhạc Nhạc một cái, lạnh lùng nói:

“Đừng cho là ta giúp ngươi vô điều kiện, chúng ra còn phải làm người quen đấy. Ân, hôm nay ta liền không đi, ngó chừng ngươi đến khi nào ngươi cho ta Long Điêu huyết.”

Long Điêu Đô Đô nghe thấy lời Huyết Ảnh, cảnh giác vểnh tai lên, bất mãn hướng nàng nhe bộ rang bén nhọn cực kỳ hung ác. Tiêm Tiêm vội vỗ vỗ đầu nó, muốn nó yên tâm. Như Mộng lại càng khoa trương, cướp được long điêu vào lòng, làm bộ mặt hung ác. Đô Đô trợn mắt một cái, liền chui lại ngực Tiêm Tiêm.

Nhạc Nhạc nghe xong cười ha ha

“Chúng ta sẽ thành người quen, nếu không đi thì ở lại, nếu là không có phòng ốc có thể theo chúng ta cùng phòng không?”

Huyết Ảnh điên tiết đang muốn phát tác, nhưng Nhạc Nhạc đã theo Tiêm Tiêm mất dạng.

Vương phu nhân thấy Huyết Ảnh giúp mình lại là bằng hữu của Nhạc Nhạc vội qua chào hỏi nàng, an bài phòng ốc. Huyết Ảnh cũng không từ chối, sau khi tạ ơn mới quay ra phân phó thủ hạ:

“Các ngươi trở về bẩm báo chủ nhân ta đã tìm thấy thuốc cho nàng, rất nhanh có thể lấy được long huyết rồi!”

Luân Hồi sát thủ nghe nàng ra lệnh phi thân thi hành.

Quan Thái cùng Điền Thăng chỉ huy hạ nhân diệt hỏa thu thi, đúng là không đánh nhau không thành huynh đệ, sau này lại trở thành chi kỷ bằng hữu.

Trời mới tảng sáng, Mạc tướng quân mới đem theo hơn mười phó tướng trở về nghe Vương Gia chiêu hoán, cuống quít chạy tới

Nam Lăng Vương vừa thấy họ vội trở về phòng, vội đem một văn kiện đưa cho hắn nhìn

“Mạc Dương, ngươi biết chuyện gì về số chiến mã này?”

Mạc tướng quân vừa nhìn Liễu Côn cùng Tiêm Tiêm và Nhạc Nhạc bên cạnh, không hiểu vì sao đột nhiên Vương gia lại gọi thẳng kỳ danh, nghi hoặc nhìn khế ước cả kinh nói:

“A… chín vạn chiến mã thượng đẳng, ấn soái Nam Lăng quân? Những thứ này sao ta lại không biết?”

Nam Lăng vương nghe vậy mắt hổ trợn lên nhìn hắn, vỗ bàn quát:

“Còn dám nói láo! Ta đem ấn soái giao cho ngươi, Địch Luân, Dương Mãnh ba người các ngươi có dám chắc rằng không biết chút gì không?”

Mạc Dương cùng các tướng lĩnh khác đều bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, nghiêm mặt nói:

“Vương gia, bổn tướng thật sự không biết chuyện này… Chúng ta đem ấn soái cất trong Tuyệt Mật doanh, chỉ có ba chiếc chìa khóa đồng thời mở mới có thể lấy được.”

Nhạc Nhạc cau mày thầm nghĩ ‘Nam Lăng vương cùng Mạc Dương cũng không giống như đóng kịch, mà ấn soái Nam Lăng vương lại là thật… Ấn soái kia?’.. liền hỏi:

“Mạc tướng quân, xin hỏi ngăn tủ kia là ai cung cấp?”

Mạc Dương ngẩn ra nói:

“là Dương Mãnh Dương tướng quân!”

“Hắn ở đâu?”

Nhạc Nhạc lại hỏi.

“Hắn tại Vu sơn bồn đại luyện binh…”

Đột nhiên Nam Lăng Vương cùng Mạc Dương đồng thời cả kinh nói:

“Không tốt!”

Đúng lúc ấy thì, phía ngoài truyền đến tiếng thanh âm vội vã chạy trốn, người nọ vừa chạy vừa dùng thanh âm khàn khàn hô to:

“Báo… quân tình khẩn cấp, Nam Lăng bị vậy, thỉnh vương gia nhanh chóng phái binh trợ giúp!”

“Nói mau, chuyện gì xảy ra?”

Nam Lăng Vương vội quát hỏi.

“Đêm qua, Lũng Tây vương dẫn dắt bảy vạn đại quân bao vây Nam Lăng thành chiêu hàng quân thủ thành, nếu không thành công bọn họ sẽ công thành, còn nói rằng sẽ tàn sát dân chúng trong thành…”

“Khẩu khí thật cuồng vọng! Lũng Tây vương mặc dù cùng ta có thù cũ, nhưng cũng không có cái khí phách này, dám công khai mang binh đánh tới. Hiện tại ngoài thành bảy vạn quân binh vòng qua Long Cốt sơn mạch tập kích mười ba vạn tinh binh của ta, chẳng lẽ cùng hành động ám sát tối nay có liên quan?”

Nam Lăng Vương mặt ủ mày chau, sắc mặt hết sức nghiêm trọng

“Ai thủ thành?”

“Là Địch Luân đại tướng quân, trong thành chỉ có hai vạn tám ngàn quân canh giữ, thực lực lại chênh lệch. Là Địch tướng quân phái tiểu binh ra ngoài tìm tiếp viện”

Thám tử đáp:

“nhưng doanh địa trống trơn, Dương tướng quân mang mười bạn tinh binh vẫn chưa thấy bóng dáng!”

Nam Lăng Vương khoát khoát tay, nói:

“Đi xuống nghỉ ngơi đi, ta tự có an bài!”

Thám tử khom người cáo lui.

Hơn mười tham tướng tức giận thở phì phò:

“Quả nhiên cùng Dương Mãnh có liên quan, không nghĩ tới hắn lại phản bội vương gia. Hắn dùng ấn soái điều đi mười vạn tinh binh chẳng qua là trì hoãn lực lượng bên ta, không có Hổ Phù Dương Mãnh không thể ra lệnh binh sĩ hành động.”

Mạc Dương lúc này ngược lại tỉnh táo trở lại, chỉnh lại ngôn từ nói:

“Đó là một âm mưu, Dương Mãnh vừa mới đi luyện binh Lũng Tây Vương đã tới công thành, còn có sự kiện ám sát tối nay, hiển nhiên sớm đã bị kẻ khác sắp đặt xong xuôi. Lũng Tây Vương muốn nhanh chóng đánh hạ Nam Lăng, chờ chúng ta triệu hồi mười vạn binh mã thì sự cũng đã rồi. Nếu gian kế của bọn chúng được như ý, giết được vương gia Nam Lăng tất thành quần long vô thủ, đến lúc đó những chư hầu khác cũng không dám đứng ra lên tiếng ủng hộ vương gia.”

Nam Lăng vương lạnh lùng nói:

“Quả nhiên là mưu kế thâm độc chỉ bằng Lũng Tây vương cũng không có cái đảm thức này, đích thị là Tư Đồ thế gia đang âm thầm sai sử. Hừ, Nam Lăng thành mặc dù không có phòng thủ kiên cố nhưng cũng đủ để khiến bảy vạn binh mã của chúng tấn công mười ngày nửa tháng.”

Lại xoay người hướng Liễu Tiêm Tiêm nói:

“Liễu cô nương, ngươi cũng thấy tính huống này tuyệt không phải bổn vương muốn chối cãi, quả thật có phản đồ âm mưu làm loạn. Chờ cho chuyện nguy cấp trước mắt giải quyết xong, chắc chắn bổn vương sẽ cho Phi Mã mục trường một câu trả lời thỏa đáng.”

“Trả lời cái gì, đến lúc đó các ngài đem vấn đề này đẩy cho tên Vương Mãnh kia thì chúng ta còn có biện pháp gì?”

Liễu Tiêm Tiêm không yên lòng hỏi.

“Ha ha ha, cũng là do bổn vương quản thúc thủ hạ không nghiêm mà nên, bổn vương cho ngươi một bảo đảm. Sau khi bình định loạn Nam Lăng xong, vô luận như thế nào cũng không nuốt của ngươi chín trăm vạn lượng bạc!”

Tiêm Tiêm vẫn không yên lòng, Nhạc Nhạc bèn kéo tay nàng, cười nói:

“Tiêm Tiêm yên tâm, Nam Lăng Vương không phải kẻ không biết giữ lời, nàng yên tâm đi.”

Tiêm Tiêm nghe Nhạc Nhạc nói vậy mới gật đầu không lên tiếng.

Liễu Côn biết tầm quan trọng của 9 vạn con chiến mã như thế nào nên cũng không dám xen mồm lung tung, thấy Nhạc Nhạc có ý giúp mới cười nói:

“Có những lời này của Vương gia bọn ta yên tâm rồi. Vẫn là việc Vương gia bình định chiến loạn quan trọng hơn, nếu cần chúng ta hỗ trợ gì xin cứ việc phân phó.”

Nam Lăng Vương cười nhẹ nói:

“Trước xin tạ mấy vị bởi vì gia tướng trong phủ tử nạn gần như không còn, kính xin mấy vị cao thủ bảo vệ gia quyến bổn vương. Chờ qua ải này nhất định sẽ có trọng tạ.”

Vương Nhạc Nhạc quan sát thần sắc lão ngạc nhiên nói:

“Vương gia, Nam Lăng bị vây. trong tay ngài lại không có binh khả dụng, chẳng lẽ ngài không nôn nóng sao?”

Lão vuốt chòm râu tự tin cươi nói:

“Đương nhiên là có chút nôn nóng. Bất quá chỉ cần bổn vương phái người lấy Hổ Phù triệu hồi mười vạn tinh binh, nhất định trước sau giáp công đem binh mã Lũng Tây Vương giết đến manh giáp cũng không còn.”

Mạc Dương cũng nói:

“Đúng như lời Vương gia, Vu Sơn bồn địa cách Nam Lăng bất quá trăm dặm, nửa ngày cũng có thể chạy về, đến lúc đó chính là ngày tàn của địch nhân.”

Nam Lăng chợt nghĩ đến chuyện thích khách, hỏi:

“Có bắt được người sống không?”

“Không có, kẻ bị thương thì sớm đã uống thuốc độc tự sát, một người sống cũng không còn!”

Mạc Dương hơi tiếc nuối nói.

“Hừ, dù sao thì cũng đã biết thủ phạm thật sự đằng sau không hỏi cũng được. Truyền lệnh xuống, hướng Nam Lăng doanh địa cấp tốc hành quân.”

Sau khi trải qua thương nghị nhanh chóng, Mạc Dương đem binh mã chỉnh đốn xong thì cũng đã quá trưa. Đang chuẩn bị hành quân thì truyền tới thanh âm hoảng hốt của thám tử:

“Báo… báo Vương gia, tướng quân… Thành Nam ba dặm phát hiện quân địch, ước chừng hơn tám ngàn nhân mã.”

/123

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status