Trông thấy vẻ mặt kích động của Lôi Chấn, Hàn Phong cũng minh bạch tâm tư của hắn, vì vậy cũng không có cảm giác được gì, chỉ là ngừng một chút, Hàn Phong lại nói:
- Bất quá…
- Bất quá cái gì?
Lúc này Liệt Kinh Vân vẫn một mực ngăn cản Lôi Chấn không nên vọng động, cũng nhịn không được hỏi.
Hiển nhiên, khi Hàn Phong nói đến sẽ trợ giúp tứ các, lấy tâm tình lãnh tính của Liệt Kinh Vân có chút nhịn không được đau buồn, bởi vậy mới lên tiếng hỏi.
Hàn Phong thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người mình, cũng không có thừa nước đục thả câu, mà nhanh chóng đáp:
- Còn có mười ngày nữa, hành động lần này tất phải lập kế hoạch một phen, hành sự lỗ mãng như các ngươi, tự nhiên là vạn lần không thể. Đợi những người khác, cùng với thương thảo bên đế đô xong, đưa ra quyết định cũng không muộn, hôm nay các ngươi an tâm ở lại đây, không nên lại làm chuyện gì, dù sao gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.
Tuy rằng Hàn Phong cũng không có nhằm vào Lôi Chấn, nhưng hắn nghe xong, vẫn có chút xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên là vì hành động lỗ mãng vừa rồi của mình.
Sau khi trấn an đám đệ tử này xong, Hàn Phong cũng thở phào một hơi, hắn thật sự lo Lôi Chấn tính tình ngang bướng sẽ không nghe lời ai.
Nếu quả thật như vậy thì Hàn Phong đã phải đau đầu rồi.
Đúng vào lúc chúng nhân đã tản đi, Hàn Phong lại xoay người đi về phía Đường Vũ Nhu, trước tiên là an ủi nàng, nhưng thấy tinh thần của nàng vẫn có chút thấp thỏm lo âu, Hàn Phong cũng chỉ đưa nàng về nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc trước Hàn Phong nói với Lôi Chấn như vậy, không chỉ đơn thuần là để trấn an hắn, mà hắn xác định coi nó như dự định.
Không nói quan hệ giữa tứ các và Huyền Thiên Tông, lúc này tứ các rơi vào tay địch, sinh tử chưa rõ, cũng thập phần trượng nghĩa phái người tới trợ giúp Huyền Thiên Tông chống đỡ Âm Ma Tông vây công.
Chuyện này, Hàn Phong vẫn còn ghi nhớ.
Hơn nữa nhìn cử động của hoàng thất lúc trước hiện nhiên cũng đặc biệt chú ý sự tình của tứ các, chắc hẳn Tiêu Tấn sẽ không đứng nhìn.
Vả lại, xác thực như lời Hàn Phong vừa nói, nếu tứ các bị diệt hoàn toàn, như vậy mục tiêu tiếp theo của Võ Hoàng Điện có thể là Huyền Thiên Tông.
Dù sao những năm gần đây, Huyền Thiên Tông và Võ Hoàng Điện đã có nhiều va chạm, lấy phong cách hành sự của chúng, tất sẽ không chịu bỏ qua.
Nguyên nhân quan trọng nhất khiến Hàn Phong quyết định xuất thủ là vì hắn muốn làm rõ mục đích chân chính Võ Hoàng Điệnõ tập kích tức các.
Ở trong lòng hắn mơ hồ có một dự cảm không tốt, tựa hồ Võ Hoàng Điện đang có một âm mưu không muốn ai biết, mà âm mưu này có quan hệ với tứ các.
Về phần có thể giải đáp nghi vấn này e là chỉ có Băng Tuyết Các Các chủ Mộ Tuyết.
Vì muốn biết mục đích chân chính của Võ Hoàng Điện, không chỉ Hàn Phong mà cả hoàng thất cũng sẽ xuất thủ cứu Mộ Tuyết ra.
Đến lúc đó liền có thể hiểu được mục đích của Võ Hoàng Điện.
Cứ như vậy mới có thể đưa tình thế bị động của bọn họ lúc này thay đổi.
Chẳng qua, Hàn Phong vừa nghĩ tới thực lực thần bí khó lường của Võ Hoàng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Cho dù đạt được tin tức sau khi Võ Hoàng Điện đánh một trận cùng tứ các, cũng tổn thất thảm trọng, nhưng lấy thực lực của đánh một trận hiện nay cũng khó mà đối kháng.
Hơn nữa trong mấy tháng này Võ Hoàng Điện không ngừng lôi kéo rất nhiều thế lực làm lớn mạnh thực lực bản thân, tựa hồ bọn họ cũng phải tìm thêm đồng minh mới có thể đối kháng lại được.
Ngẫm lại, Hàn Phong vẫn quyết định cùng Tiêu Tấn thương lượng một phen mới đưa ra quyết định.
Trùng hợp ngay khi Hàn Phong đang suy nghĩ, bên kia đế đô cũng truyền đến tin tức để hắn lập tức tới đế đô.
Sau khi Hàn Phong trấn an đệ tử tứ các, cũng không dừng lại thêm mà ngựa không dừng vó chạy tới đế đô.
Đi theo còn có Triệu Vô Cực, tuy rằng hôm nay thế cục có chút khẩn trương, thế nhưng Tiêu Tấn thu được tin tức, Võ Hoàng Điện sau khi tuyên bố mười ngày sau muốn tế sống trưởng lão tứ các cùng Băng Tuyết Các Các chủ liền thu mình toàn diện.
Nguyên bản đệ tử được Võ Hoàng Điện phái ra ngoài cũng đồng loạt tiêu thất, căn cứ phán đoán của mọi người, hiển nhiên hành động này của Võ Hoàng Điện là vì chuẩn bị cho mười ngày sau.
Vì vậy trong những ngày này, Huyền Thiên Tông tương đối mà nói sẽ không có gì nguy hiểm. Hàn Phong cũng tạm yên lòng, dẫn theo Triệu Vô Cực đi tới đế đô.
Hai người tu vi đều là cường giả số một, số hai đương thời, toàn lực chạy đi chỉ mất tròn một ngày đêm liền đến được đế đô.
Đoạn đường này ban đầu hai người còn bí mật, vì vậy dù là Huyền Thiên Tông trừ một vài người, căn bản không có ai phát hiện Hàn Phong và Triệu Vô Cực rời khỏi.
Sau khi đi tới đế đô, Hàn Phong cũng không đi tới Hàn gia thăm Hàn Nhất Nguyên, mà trực tiếp theo Triệu Vô Cực một đường nhanh chóng đi tới hoàng cung.
Tiêu Tấn hiển nhiên cũng đang có việc, khi hai người tới cửa cung đã có người chờ sẵn.
Người đứng chờ bọn họ Hàn Phong cũng là người quen cũ, Tiêu Chiến.
So với một năm trước, lúc này tu vi của Tiêu Chiến tựa hồ đã càng thêm tinh thâm, chỉ là vẫn dừng tại thiên giai ngũ phẩm.
Thấy Hàn Phong đến, Tiêu Chiến cũng không có hàn huyên nhiều, mà lên tiếng gọi, rồi vội vàng dẫn hai người đi vào trong.
Một bước vào hoàng cung, Hàn Phong liền cảm giác bốn phía tồn tại hơn mười đạo khí tức không kém.
Đồng thời trong đó ít nhất có hai mươi loại thuộc về thiên giai cường giả.
Phát hiện này khiến trong lòng Hàn Phong kinh ngạc, hoàng thất dĩ nhiên cất dấu lực lượng cường đại như vậy, hai mươi mấy thiên giai cường giả đủ để chống đỡ với Võ Hoàng Điện.
Chính là, Hàn Phong lập tức có nghi vấn, nếu hoàng thất có lực lượng cường đại như vậy vì sao mấy năm trước Lâm gia làm phản, cùng với một năm trước Trọng Tài Giả đến tập kích, hoàng thất lại không sử dụng đến?
Phải biết rằng, hai lần tình huống này thập phần nguy hiểm, lần đầu tiên là có thêm Hàn Phong xuất hiện, lại dẫn theo Phí lão và Bố Lôi Địch cùng với Lý Thần vừa khôi phục mới thay đổi được cục diện, nhất cử tiêu diệt Lâm gia.
Một năm trước tràng đại chiến đó càng tràn ngập biến hóa như hí kịch.
Tuy rằng, lúc đó Hàn Phong bởi vì Trầm Ngọc chết mà bạo phát, do đó ngoài ý muốn tiến nhập thiên giai thất phẩm, thế nhưng khi Võ Hoàng Điện phái ba gã thiên giai thất phẩm cường giả trợ trận.
Lúc đó không phải Võ Hoàng Điện ngoài ý muốn nhận thấy được khí tức của Triệu Vô Cực, có thể nói tràng đại chiến đó, hoàng thất và Huyền Thiên Tông e là dữ nhiều lành ít.
Mà hai lần gần như liên quan đến sinh tử tồn vong, hoàng thất biểu hiện ra lực lượng kém xa so với thực lực trong hoàng cung ngày hôm nay.
Điều này làm cho Hàn Phong thập phần khó hiểu.
Bất quá, đến khi Hàn Phong gặp được Tiêu Tấn thì lập tức sẽ biết được nguyên nhân.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực theo Tiêu Chiến đi tới nội điện tận sâu bên trong hoàng cung, nhân tiện thấy Tiêu Tấn đang ngồi chủ vị.
Bên dưới Tiêu Tấn còn có bảy tám người đang ngồi.
Hàn Phong chỉ hơi liếc mắt liền phát hiện khí thế trên người họ đều là thiên giai.
Tuy rằng mạnh yếu bất đồng nhưng bảy tám thiên giai cường giả cùng xuất hiện cũng khiến Hàn Phong có chút kinh ngạc.
Những người này ngay cả một người Hàn Phong cũng chưa từng gặp qua, căn bản không thuộc về hoàng thất cung phụng.
Ngay khi trong lòng Hàn Phong còn đang kinh ngạc, lúc này Tiêu Tấn cũng Hàn Phong, lập tức liền đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Tốc độ của ngươi thật nhanh, ngày hôm qua mới vừa phát tin tức cho ngươi, không được một ngày đêm đã tới.
Hàn Phong nghe vậy, cũng cười nói:
- Bệ hạ triệu kiến, Hàn Phong tự nhiên không dám chậm trễ.
- Ha ha! Tiểu tử ngươi không nên ở trước mặt trẫm giả bộ, trước tiên ta liền giới thiệu cho ngươi mấy người.
Tiêu Tấn vừa cười vừa nói.
Mà lúc này, mấy người ngồi bên dưới Tiêu Tấn thấy hắn dĩ nhiên đứng dậy nghênh tiếp một thiếu niên, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, hiển nhiên có quan hệ rất thâm sâu, không chút nào bày ra tư thái đế vương.
Điều này khiến trong lòng mấy người sinh nghi một phen, phải biết rằng bọn họ đều là người đứng đầu một phương, nhưng trước mặt Tiêu Tấn vẫn cảm thụ được không ít áp lực.
Ngược lại Hàn Phong tuy rằng ngoài miệng nói chuyện thập phần khiêm tốn, nhưng từ lúc tiến vào đến giờ đều là một bộ dáng thong dong, thoải mái.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều rất nhanh nhìn ra được điểm đặc biệt, tuy không đoán ra tu vi của Hàn Phong, nhưng cũng là cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao, ở đây đều là thiên giai cường giả thành danh đã lâu, dĩ nhiên nhìn không thấu thực lực của một thanh niên, sao không khiến bọn họ kinh ngạc cho được.
Bất quá, dù sao để có thể ngồi tại chỗ này đều là những người có năng lực nhất định, rất nhanh bọn họ liền đoán ra được thân phận của thanh niên trước mắt.
Lúc này, Tiêu Tấn cũng mở miệng giới thiệu với Hàn Phong:
- Ngồi bên tay trái ta là Minh Hỏa Tông tông chủ Hồng Dịch, còn bên cạnh hắn là Thấm Viên Các Thôi Trữ cô nương.
Ngừng một chút, Tiêu Tấn lại chỉ tay về phía bên phải nói:
- Vị lão giả này chính là Thiên Nhất Các tiền nhiệm Các chủ Đoạn Bác Minh lão tiền bối, về phần bên cạnh hắn lại là Thanh Thủy Tông tông chủ Tô Đan.
Kế đó Tiêu Tấn lại giới thiệu ba lão giả khác, theo thứ tự là Tàng Thiên Môn môn chủ Bộc Dương Mưu Trọng, Tần Lâu lâu chủ Phó Tùng, cùng với Minh Nguyệt Tông tông chủ Thượng Quan Nguyệt.
Nghe được Tiêu Tấn nhất nhất giới thiệu xong, Hàn Phong trong nháy mắt liền biết được lai lịch của bọn họ.
Nghĩ không ra Tiêu Tấn dĩ nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy tụ tập thủ lĩnh các thế lực tứ phương tụ hội.
Thất tông môn này, Hàn Phong đã sớm nghe nói, địa vị trên đại lục cũng gần với Thiên Thánh Cốc.
Tuy rằng so với tứ các vẫn còn có chênh lệch nhất định, nhưng cũng được coi là nhất phương bá chủ.
Đương nhiên muốn nói ấn tượng sâu nhất chính là Thanh Thủy Tông và Thiên Nhất Các.
Nói đến ngay vừa rồi, trước khi Thiên Thánh Đại Hội tổ chức, Hàn Phong đã cùng đệ tử hai tông môn này phát sinh tranh chấp, đồng thời còn xuất thủ giáo huấn đối phương.
Không nghĩ tới lúc này mới chưa lâu lắm, hắn dĩ nhiên gặp được môn chủ hai tông môn này.
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là đánh nhỏ, bức già đến, thế giới này đúng là nhỏ a!
Ngay khi trong lòng Hàn Phong âm thầm kêu khổ, bên kia Tiêu Tấn lại cười dài định giới thiệu Hàn Phong cho mọi người.
Bất quá lúc này Minh Hỏa Tông tông chủ Hồng Dịch đứng bên cạnh Tiêu Tấn, mặc một thân ám tử sắc áo bào, sắc mặt hơi có vẻ đỏ sậm, hai mắt không ngừng toát ra lãnh mang, cũng cười lớn một tiếng, lập tức ngữ khí có chút âm lãnh nói rằng:
- Bệ hạ, vị trước mắt này e là không cần giới thiêu, tất cả mọi người đã đoán ra lai lịch của hắn, nếu như nói nhân vật phong vân trong vòng mười năm gần đây được mọi người quan tâm nhất chỉ sợ không ai khác ngoài vị tiểu hữu này.
Bên cạnh Thiên Nhất Các tiền nhiệm Các chủ Đoạn Bác Minh tóc bạc trắng, thoạt nhìn tựa như tuổi già sức yếu, cũng đồng dạng vuốt chòm râu hoa râm, có chút ấm áp nói tiếp:
- Hồng Các chủ nói không sai, đại danh của Hàn Phong tiểu hữu, e là cảnh nội Thiên Tinh Đế Quốc ta chỉ có hài đồng ba tuổi là không biết, ngay cả lão già chuẩn bị xuống mồ, quanh năm đóng cửa như ta cũng từng nghe thấy.
Nghe được hai người nói như vậy, Hàn Phong cũng mỉm cười, không hề ra vẻ kiêu ngạo, hay khiêm tốn.
Vẻ thản nhiên này trong mắt mọi người càng thêm bừng sáng.
Lúc này, Minh Nguyệt Tông tông chủ Thượng Quan Nguyệt nãy giờ một mực quan sát Hàn Phong, cũng nhẹ nhàng cười, tiện đà nói:
- Thiếu niên anh hùng như vậy, lớn lên càng là tuấn tú, khso trách đám nha đầu không biết xấu hổ kia sùng bái ngươi. Bất quá ta cũng nghe nói Hàn Phong tiểu hữu cũng là kẻ phong lưu.
- Ha ha! Thiếu niên phong lưu vốn chẳng phải là chuyện gì đáng trách, chỉ cần có bản lĩnh, mặc sức chơi đùa thiên hạ nữ tử, lại có ai dám phản đối!
Tần Lâu lâu chủ Phó Tùng đột nhiên ngữ xuất kinh nhân.
Làm cho Thấm Viên Các Thôi Trữ bên cạnh không khỏi đỏ mặt, oán trách nói:
- Phó lão tiền bối thực sự là già mà không kính! Chẳng lẽ không coi nữ nhân chúng ta ra gì!
So với Thôi Trữ, Thượng Quan Nguyệt càng có vẻ lão luyện, sau khi nghe Phó Tùng nói, trên mặt chẳng qua cười nhạt, nhân tiện nói giúp:
- Phó Tùng, ngươi chớ đem bộ dáng thường ngày của Tần Lâu bày ra trong hoàng cung, chúng ta tới đây không phải để nghe ngươi nói mấy chuyện nhàm chán này.
Hồng Dịch nghe vậy, chỉ thản nhiên phản bác nói:
- Chuyện nam nữ vốn là thiên tính của con người, Phó Tùng tuy là ăn nói bộc trực, nhưng lại là sự thật, cũng không chỉ có Minh Nguyệt Tông các ngươi thanh tâm quả dục.
- Hồng Dịch, nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng nhắc tới, không lẽ hôm nay ngươi muốn nhắc lại chuyện cũ!
Thượng Quan Nguyệt nghe vậy, sắc mặt chợt lạnh xuống, đôi phượng nhãn giận dữ nhìn Hồng Dịch.
Hồng Dịch thân là Minh Hỏa Tông tông chủ, thực lực tương đương với Minh Nguyệt Tông, khi thấy Thượng Quan Nguyệt giận dữ nhìn mình, cũng lập tức nghiêm mặt đáp trả.
Không thể không nói, Hồng Dịch lớn lên có chút khôi ngô, không biết có phải liên quan tới tâm pháp tu luyện hay không mà khuôn mặt càng thêm có vẻ âm trầm.
Lúc này vẻ mặt giận dữ nhưng lại thêm vài phần lệ khí, người không biết còn tưởng hắn là ác đồ.
Bên kia Tiêu Tấn thấy hai người tựa hồ có xu hướng muốn đánh nhau, thì thản nhiên nói:
- Chư vị, hôm nay mọi người tụ họp lại một chỗ là muốn cùng bàn đại sự, về phần chuyện cũ giữa các ngươi, thì để lại ngày sau tự giải quyết!
Tiêu Tấn thân là đế vương, bản thân cũng là thiên giai cường giả, nói ra tự có một cỗ khí thế uy nghiêm, cho dù là Hồng Dịch nhìn qua có chút kiệt ngạo bất tuân cùng Thượng Quan Nguyệt tính tình đạm bạc cũng phải đè nén nộ khí xuống, đồng thời ôm quyền áy náy nói với Tiêu Tấn:
- Tại hạ thất thố, xin bệ hạ chớ trách!
Tiêu Tấn tự nhiên cũng không dự định tính toán, dù sao ở đây đều là nhất phương bá chủ, sau này còn phải dựa vào bọn họ, vì vậy hắn chỉ cười nhạt, rồi giảng hòa nói:
- Được rồi! Bây giờ mọi người đã đến đầy đủ, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thôi!
Mọi người nghe vậy, lúc này mới lại ngồi xuống, mà Hàn Phong cũng dẫn theo Triệu Vô Cực ngồi xuống một chỗ ở cuối.
Như vậy cũng không phải vì thân phận của Hàn Phong thấp, mà bởi vì hắn là người tới trễ nhất.
Mà bên cách hắn chính là Thấm Viên Các Thôi Trữ khi nãy vừa nói chuyện.
Trải qua Hồng Dịch và Thượng Quan Nguyệt tranh cãi, lúc tràng diện cũng có chút khó xử.
Bất quá, ở đây đều là người có thân phận, tự nhiên hiểu được cách khống chế tâm tình bản thân. Hơn nữa Tiêu Tấn vội vàng tìm đến bọn họ như thế tự nhiên là có chuyện quan trọng muốn bàn.
Thoáng trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Tấn liền mở miệng chậm rãi nói:
- Hôm nay tìm chư vị đến đây có việc cần, tin rằng các người đều đã rõ trong lòng, vì vậy ta cũng không nhiều lời dư thừa nữa. Lần này có thể được chư vị trợ giúp, hoàng thất chắc chắn ghi nhớ phần ân tình này.
/543
|