Lúc này đây Thanh Phong tham dự đại hội, Duẫn Băng Hinh muốn trông cậy vào hắn để đánh bại tiểu nha đầu kia trên đài. Như vậy mới có thể cấp cho Hàn Phong sỉ nhục được.
Lúc trước đánh với Liễu Nham, Thanh Phong cũng không có khách khí đâm một nhát kiếm vào vai của nàng. Chỉ sợ trong chuyện này cũng có thêm một tia trả thù.
Hiển nhiên Duẫn Băng Hinh đối với sự tình mười năm trước, vẫn như trước canh cánh trong lòng. Mà nàng lại biết được mình không thể nào vượt qua được Hàn Phong vì thế mới đánh chủ ý lên người Lâm Phỉ Vân.
Mặc kệ dưới đài mọi người có bao nhiêu ý nghĩ thì trên đài Lâm Phỉ Vân và Kỷ Thanh Thanh cũng là đã tiến tới giai đoạn chiến đấu kịch liệt nhất.
Lúc này hai nàng đều thi triển ra thần thông các loại vũ kỹ tinh diệu.
Trong lúc nhất thời, trên lôi đài đấu khí bao trùm tất cả.
Hàn Phong thấy thế, cũng có chút kinh ngạc nói:
- Xem ra sư phụ của ngươi xác thực đối với Thanh nhi cũng vô cùng ưu ái nha. Nếu như ta không lầm thì mấy chiêu vừa rồi của nàng vô cùng tinh diệu. Ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua.
Đường Vũ Nhu nghe vậy thì lại có chút kiêu ngạo nhìn Kỷ Thanh Thanh, đồng thời nói:
- Điều này là đương nhiên, tiểu Thanh Nhi chính là Linh Ngọc Băng thể ngàn năm khó gặp của Băng Tuyết các chúng ta. Tự nhiên là được truyền thừa Thiên Linh Ngọc quyế của tổ tiên để lại. Cùng với vũ kỹ cao thâm mà năm đó tổ tiên truyền thừa xuống thì trên đại lục này cũng không có người thứ hai.
Hàn Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì đó chợt nói rằng:
- Năm đó, Mộ Các chủ cỏ nói tiểu Thanh nhi nếu như tu luyện Linh Ngọc quyết thì không thể nào sống qua mười tám tuổi. Nếu ta nhớ không lầm thì Thanh nhi cũng còn nửa năm nữa là vừa tròn mười tám tuổi đi.
Nhẹ nhàng gật đầu, Đường Vũ Nhu lập túc lộ ra bộ dáng tươi cười giải thích:
- Yên tâm đi! Sư tôn đã nói với thực lưc bây giờ của Thanh nhi đã hoàn toàn nắm được Linh Ngọc Băng Thể, hơn nữa đợi đến khi Thanh nhi mười tám tuổi cũng chính là thời khắc hàn khí trong người nàng bộc phát vô cùng quan trọng.
Trông thấy dáng dấp lo lắng của Hàn Phong thì Đường Vũ Nhu vừa cười vừa nói:
- Đừng lo lắng, điều này đối với tiểu Thanh nhi chính là cơ hội hiếm có. Chỉ cần đến lúc đó xử lý một cách ổn thoả là có thể nhờ vào cỗ hàn khí kia mà Thanh nhi có thể đột phát lên Địa giai. Thành tựu sau này cũng không thể nào biết trước được…
Hàn Phong nghe vậy thì cũng cảm thấy vui thay cho Thanh nhi. Kiếp trước phụ mẫu của Thanh nhu đã có ân với hắn. Hắn tự nhiên không thể mở mắt trừng trừng thấy nha đầu kia cứ thế mà chết đi. Hôm nay nếu như Đường Vũ Nhu đã nói như vậy thì hiển nhiên cũng là có thể yên tâm được rồi.
Mà ngay khi hai người đang nói chuyện thì tình thế trên võ đài cũng đã xảy ra biến hoá. Tuy rằng Kỷ Thanh Thanh có thực lực là Nhân giai cửu phẩm nhưng theo Đường Vũ Nhu nói thì tu vi hiện tại của Kỷ Thanh Thanh vẫn tương đối yếu nhược, duyên cớ cũng là vì Linh Ngọc Băng thể.
Dưới tình huống nàng chưa tới mười tám tuổi, chưa xử lý cỗ hàn khí ẩn giấu trong người thì Thanh Thanh vẫn phải phân ra một phần đấu khí để áp chế luồng hàn khí này.
Như vậy vô hình trung khiến cho thực lực của nàng cũng giảm xuống không ít. Chính vì thế Kỷ Thanh Thanh tự nhiên không thể nào so với Lâm Phỉ Vân được.
Quả nhiên hai nàng so qua vài chiêu nữa thì Thanh Thanh có chút cật lực chống đỡ từng đợt công kích của Lâm Phỉ Vân, đồng thời cũng bứt ra, biểu tình có chút thất vọng nói:
- Vân nhi tỷ tỷ, ta không phải đối thủ của ngươi, ta chịu thua!
Lâm Phỉ Vân nghe vậy thì lại cười nói:
- Tiểu Thanh nhi không nên khổ sở, Vũ Nhu tỷ tỷ chính là đã nói tình huống của ngươi với ta rồi. Lần này ta cũng là chiếm được tiện nghi nên mới thắng ngươi thôi. Đợi nửa năm sau chúng ta lại hảo hảo giao thủ một lần.
Nghe vậy thì Kỷ Thanh Thanh cũng là thu hồi lại biểu tình, cười ngọt ngào, hai nàng dắt tay nhau đi xuống lôi đài.
Thấy được biểu hiện của hai nàng thì Hàn Phong cũng phải công bằng tán thưởng một phen.
Kế tiếp chính là trận tỷ thí thứ hai trong vòng đấu tứ cường.
Đối với hai người này Hàn Phong đều cảm thấy ngạc nhiên. Bất quá hắn thấy Thanh Phong của Thiên Thánh cốc chính là thực lực cao hơn một bậc. Bỏi vì Hàn Phong phát hiện thực lực của Thanh Phong không có giống với biểu hiện bên ngoài.
Chẳng qua cuối cùng kết quả cũng thật khiến cho mọi người ngoài ý muốn. Thực không nghĩ tới tên đệ tử của Ngọc Hải môn dĩ nhiên Sử Lỗi dĩ nhiên lại thắng lợi, không những thế lại đạt được thắng lợi vô cùng dễ dàng.
Trận thi đấu giữa Thanh Phong và Sử Lỗi cũng khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu không phải Sử Lỗi giành chiến thắng một cách đơn giản thì mọi người sẽ giật mình chứ tuyệt đối không có biểu hiện kinh ngạc như vậy.
Cũng không có kỳ quái, chỉ vì Sử Lỗi chính là một chiêu liền đánh cho Thanh Phong trọng thương mà phải rời khỏi lôi đài.
Vô cùng đơn giản, chỉ một chiêu duy nhất. Người bên ngoài nhìn chiêu này cảm thấy không có gì lạ cả nhưng Thanh Phong lại không có phản ứng kịp cho nên hôn mê bất tỉnh, sinh tử bất minh.
Ngay cả Cốc chủ của Thiên Thánh cốc Trác Minh cũng không có kịp thời phản ứng thì đệ tử đã bị đánh bại.
Sử Lỗi này thực là ngoài dự đoán của mọi người. Điều này khiến cho mọi người mở rộng tầm nhìn, thậm chí trong lúc nhất thời hội trường triệt để an tĩnh.
Thẳng đến một lát sau mọi người mói tỉnh ngộ mà bắt đầu nghị luận.
Vừa rồi Sử Lỗi một chiêu đã hoàn thoàn xuất ra thực lực ngoài Nhân giai, chỉ sợ là Địa giai cao thủ cũng không thể nào chống đỡ được một chiêu này.
Trong lòng mọi người không khỏi âm thâm suy đoán, chẳng lẽ Sử Lỗi này cũng chính là cao thủ thâm tàng bất lộ giống như Hàn Phong năm đó.
Đương nhiên, lúc này mọi người có mặt ở trong Thiên Thánh cốc không có suy nghĩ nhiều như vậy. Duẫn Băng Hinh và Trác Minh đang xem thương thế của Thanh Phong, sinh tử khó đoán. Trong lòng mọi người cũng không khỏi trầm xống, vội vã chạy tới bên người của Thanh Phong để xem xét thương thế.
Nhưng xem vẻ mặt lạnh lùng bên ngoài thì hiển nhiên tình huống này không có khả quan.
Mà Duẫn Bẳng hinh cũng nhìn Sử Lỗi một cách giận giữ, ánh mắt mơ hồ hàm chứa một cỗ sát khí.
Bất quá, những điều này cũng không làm Sử Lỗi chú ý. Trái lại hắn càng đàm đạm nhất tiếu xoay người chắp tay, ánh măt nhìn mọi người trần ngập sự khiêu khích.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn thì nhất thời cả hội trường dường như nổ tung, xuất từng đợt kinh hô.
Lúc này Sử Lỗi tràn ngập khiêu khích, nhìn vào chúng đệ tử của Huyền Thiên tông.
Mọi người ở đây cho rằng Sử Lỗi chẳng qua là chỉ khiêu khích Lâm Phỉ Vân nhưng thật không ngờ hắn lại dùng ngữ khí khinh người nói:
- Có hứng thú đánh một trận không?
Duẫn Băng Hình nhìn hắn làm loạn như vậy, lại không có coi Thiên Thánh cốc vào trong mắt thì trong lòng càng giận giữ.
Mọi người thực không nghĩ tới Sử Lỗi lại cuồng vọng như vậy. Đầu tiên là không thèm để ý tới Thiên Thánh cốc, xong rồi lại đi khiêu khích Huyền Thiên tông.
Bất quá mọi người cũng đã biết được thực lực của Sử Lỗi cho nên đối với sự cuồng vọng của hắn như vậy cũng cảm thấy hợp lý.
Mà Lâm Phỉ Vân nhìn thấy Sử Lỗi nói như thế đang muốn nói chuyện không nghĩ tới lại bị Hàn Phong kéo lại.
Mọi người có chút không rõ Hàn Phong đối mặt với loại khiêu khích như thế này thì Huyền Thiên tông tựa hồ không có lý do gì để lùi bước.
Nhưng hành động này của Hàn Phong lại khiến cho mọi người không thể nào giải thích được. Hàn Phong nhìn Lâm Phỉ Vân lắc đầu, ra hiệu cho nàng không nên vọng động.
Nhưng mà mọi người cũng có chút thất vọng khi dĩ nhiên Hàn Phong lại lùi bước. Hàn Phong cũng là ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà chậm rãi đi về phía trước.
Chúng đệ tử đứng chắn trước mặt Hàn Phong cũng không khỏi lùi sang hai bên để nhường đường cho hắn. Sắc mặt Hàn Phong vô cùng trầm tĩnh, mỗi bước đi đều toả ra khí thế kinh người.
Thẳng cho đến khi đi tới trước lôi đài thì khí thế trên người Hàn Phong cũng khiến cho chúng nhân không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Nguyên bản ngoài những đệ tử của Huyên Thiên tông không chịu được khí thế nào của Hàn Phong thì những người khác cũng bất đắc dĩ thối lui hai bước.
Mà lúc này hai mắt Hàn Phong sắc bén quan sát Sử Lỗi trước mắt, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi đã muốn chiến vậy thì chiến!
Nói xong câu này cước một Hàn Phong vừa chuyển thân hình nhất thời xuất hiện trên lôi đài.
Chẳng qua cử động này của Hàn Phong khiến cho tất cả mọi người không hiểu, hiển nhiên vì sao Hàn Phong lại xuất thủ.
Đối với thực lực Hàn phong tuy rằng bọn họ còn chư có thấy qua nhưng tất cả đều biết được hắn có thực lực là Thiên giai thất phẩm cường giả.
Thiên giai cường giả trên đại lục thuộc về loại tồn tại thế nhân tôn sùng không gì so sánh được.
Chẳng qua bây giờ Hàn Phong dĩ nhiên lại dự định xuất thủ đối phó với một tiểu bối. Cử động như vậy cũng không tránh khỏi quá mức.
Tuy rằng Sử Lỗi cuồng vọng cũng không có cử động nào khác. Dường như hắn đối với việc Hàn Phong muốn xuất thủ không có ý kiến gì. Điều này lại khiến cho rất nhiều người không thể nào giải thích được.
Một bên Duẫn Băng Hinh trông thấy Hàn Phong muốn xuất thủ thì cũng có chút kinh ngạc.
Thấy vậy Trác Minh cau mày nói:
- Hàn Phong dùng thân phận của ngươi mà xuất thủ với một tiểu bối chỉ sợ là không có thích hợp. Hơn nữa cũng phá hư quy củ đại hội.
Trác Minh trong lòng cũng rất tức giận đối với một kích vừa rồi của Sử Lỗi nhưng mà thân là cốc chủ, Thiên Thánh đại hội lại do Thiên Thánh cốc tổ chức cho nên Trác Minh mới hướng tới Hàn Phong nói như vậy.
Với thực lực hiện nay và thân phận của Hàn Phong thì Trác Minh ngược lại không có giữ phận, dùng ngũ khí bình đẳng đối đãi.
Bất quá Hàn Phong nghe thấy Trác Minh nói như vậy thì cũng chỉ lắc đầu nói:
- Cốc chủ, chuyện này cũng không cần ngươi phải để ý tới. Cứ giao cho ta xử lý đi!
Trác Minh cau mày, không rõ ý tức của Hàn Phong. Mà vào lúc này Sử Lỗi đứng đối diện với Hàn Phong đột nhiên cười to một trận.
- Hảo! Thống khoái, hôm nay ta sẽ tiếp đón ngươi, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng!
Sử Lỗi điên cuồng nói, trường bào trên người cũng không có gió mà tự lay động. Một đạo khí thế sắc bén theo tiếng cười của hắn mà phóng lên.
Mọi người trước nghe ngữ khí của Sử Lỗi cũng cảm thấy người này quả thực không ra gì. Dĩ nhiên ngay cả Thiên giai cường giả cũng không coi vào mắt.
Bất quá kế tiếp biến hoá của Sử Lỗi khiến cho nhiều người phải ngã ngửa.
Khí tức trên người Sử Lỗi lúc này không ngừng kéo lên trong nháy mắt đã hoàn toàn vượt qua Nhân giai.
Trên đài có một vài đệ tử thấy biến hoá này cũng phải kinh hô:
- Địa giai! Dĩ nhiên là Địa giai! Sử Lỗi này rốt cuộc là ai mà có thực lực Địa giai!
- Chẳng lẽ hắn cùng với Hàn Phong năm đó giống nhau, lần này là một đại hắc mã của đại hội?
Trong dó có người đã từng tham dự đại hội Thiên Thánh mười năm trước cũng phải giật mình.
Nhưng thật ra một bên có một vài đệ tử có chút lý trí lại cau mày nói:
- Nhưng dù là như vậy thì Hàn Phong chính là Thiên giai thất phẩm cường giả. Mà Sử Lỗi này mặc dù là Địa giai nhưng lại là ra hành động như vậy thực không biết tự lượng sức mình.
- Các ngươi, mau nhìn khí tức trên người Sử Lỗi lại đề thăng!
Dưới đài mọi người ồn ào nghị luận, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới tình thế.
Hàn Phong lẳng lặng đứng ở một chỗ nhìn khí tức Sử Lỗi không ngừng đề thăng.
Rất nhất khí tức trên người Sử Lỗi đã kéo tới Địa giai đỉnh phong.
Biến hoá như vậy thực hiến cho mọi người chấn động. Những người ở đây cũng không có kịp phản ứng, trong lòng cũng chấn động kinh ngạc vô cùng.
Nhưng thật ra chẳng qua Sử Lỗi cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Chỉ trong chốc lát mọi người tưởng như khí tức trên người Sử Lỗi đã đạt tới đỉnh phong thì không ngờ lại tiếp tục tăng lên.
Lúc này Trác Minh cũng có chút kinh ngạc đứng lên, vẻ mặt bất khả tư nghị, trong miệng thì thào tràn ngập vẻ không thể tin được:
- Thiên giai! Dĩ nhiên là Thiên giai.
Nhưng đây cũng chỉ là mới bắt đầu.
Khí tức trên người Sử Lỗi đạt tới Thiên giai rồi cũng không có đình chỉ.
Thiên giai nhị phẩm……. Thiên giai tam phẩm……… Thiên giai ngũ phẩm…………
Khí thế vẫn như cũ ầm ầm kéo lên.
Cuối cùng tại hiện trường mọi người lặng ngắt như tờ, khí tức trên người Sử Lỗi dĩ nhiên đề thăng tới Thiên giai thất phẩm. Cho đến lúc này trên toàn trường mọi người đều phải kính nể trước khí thế của đối phương.
Cuối cùng khí tức của Sử Lỗi triệt để dừng lại ở cảnh giới Thiên giai thất phẩm.
Lại là một Thiên giai thất phẩm. Mọi người đều bị chấn động.
Ai có thể nhĩ tới vốn một đệ tử trẻ tuổi tới tham dự đại hội thật không ngờ cuối cùng lại biết thành hai gã Thiên giai thất phẩm cường giả đọ sức với nhau.
Chẳng qa, cho dù mọi người không rõ tại sao Sử Lỗi này lại là một Thiên giai thất phẩm mà nhìn bên ngoài niên kỷ cũng không có quá hai mươi.
Lẽ nào người này so với Hàn Phong còn yêu nghiệt hơn.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sử Lỗi nhẹ nhàng hoạt động thoáng không có thích ứng với thân thể, đồng thời cũng cười nhat nói:
- Đã lâu không có đi ra ngoài hoạt động, ngược lại có chút chưa kịp thích ứng!
Từ đầu đến cuối Hàn Phong vẫn đứng im không nói gì, cho đến lúc Sử Lỗi nõi xong thì Hàn Phong mới nhàn nhạt nói:
- Đánh xong, có phải hay không ngươi sẽ nói cho ta biết lai lịch của mình.
Sử Lỗi nghe vậy thì cũng nghiêng đầu cười, đạm thanh nói:
- Ngươi thông minh như vậy lẽ nào không có đoán ra?
Đối mặt với Sử Lỗi không coi kẻ nào vừa mắt thì Hàn Phong cũng lắc đầu nói:
- Ta không phải là thần, lại không biết ngươi là ai. Bất quá trên đại lục này có thủ pháp quỷ dị như vậy, với năng lực của ta thì cũng chỉ có một nhận thức.
- Đã như vậy thì ngươi còn hỏi cái gì?
Sử Lỗi khẽ cười.
Hàn Phong cũng lần thứ hai lắc đầu nói:
- Tuy rằng ta có thể đoán ra ngươi là người của Võ Hoàng điện nhưng ta lại càng muốn biết thân phận của ngươi tại Võ Hoàng điện. Lẽ nào lúc trước đánh một trận tại đế đô, Võ hoàng điện đã tổn thất hai Thiên giai thất phẩm mà còn chưa có rút ra kinh nghiệm, hôm nay phái ngươi tới đây tìm chết.
Lời này của Hàn Phong nói ra khiến cho mọi người trên hội trường khiếp sợ không gì sánh được.
Ba chữ " Võ Hoàng điện" nếu như là mấy năm trước thì mọi người cũng không biết được. Nhưng kể từ sau trận chiến của Huyền Thiên tông và Trọng Tài giả, cùng với việc Trọng Tài giả tấn công đế đô thì chỉ sợ hôm nay trên đại lục chỉ cần không phải là hài đồng ba tuổi vô tri cũng sẽ biết được ba chứ này.
Mà Hàn Phong dĩ nhiên nói ra Sử Lỗi này là người của Võ Hoàng điện thực sự khiến cho mọi người bị sốc nặng.
Toàn trương mọi người đều nhìn về phoá Sử Lỗi, ánh mắt thập phần kinh hãi, thân hình ào ào lùi về phía sau.
Một bên Trác Minh nghe Hàn Phong nói như vây thì trong lòng ngưng trọng, không hổ là người đứng đầu một cốc, phản ứng cũng rất nhanh. Hắn vội vã ra hiệu cho chúng đệ tử rời xa lôi đài, đồng thời cảnh giới nhìn Sử Lỗi.
/543
|