Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 53

/150


Lớp 2 gọi tạm ngừng thật rất đúng lúc, từ đây đến hết hiệp một chỉ còn có 3 phút, không chỉ cắt ngang nhịp độ thi đấu liền mạch của lớp 8 mà còn không đợi lớp 8 điều chỉnh lại cho tốt, hiệp một đã kết thúc, thêm vào thời gian nghỉ ngơi ở giữa, nhịp độ của lớp 8 rất có thể sẽ một đi không quay trở lại.

Tưởng Thừa liếc mắt nhìn bảng điểm số, thua sau bốn điểm, khoảng cách này không hề lớn, nói ra tưởng chừng như đuổi theo vô cùng dễ nhưng mà đối thủ là lớp 2, cho dù là cả tập thể hay tính đơn lẻ, trình độ của lớp 2 giỏi hơn bọn họ một bậc lớn, bốn điểm này vẫn có phần nào không đạt tới được.

Ngày hôm nay, trận bóng này phải cảm ơn Lý Viêm, ngoài việc chụp ảnh Lý Viêm còn tiện thể làm chỉ đạo ngoài sân cho bọn họ.

Thời gian nghỉ ngơi, một đám người ngồi xổm xuống một chỗ nghe theo sắp xếp của Lý Viêm.

”Tôi nói thẳng, các cậu đừng để bụng, tôi cho rằng các cậu đang gặp nguy hiểm lớn” – Lý Viêm nói xong sau đó tổng kết một chút – ”Các cậu muốn thắng thì phải toàn lực ứng phó, không ai có thể đứng tại chỗ, nhất thiết phải là tất cả đều chạy, phe lớp người ta đều là đội bóng trường phải không? Vậy phối hợp không phải là một hai tháng có thể luyện ra, cho nên các cậu muốn thắng… Hoặc là nói muốn tỉ số không bị kéo dãn, các cậu phải bất chấp tất cả”.

“Được!” – Một đám người đưa tay ra chụm lại cùng một chỗ rống lên một tiếng.

“Tưởng Thừa, sang hiệp hai cơ hội thực hiện được ba điểm của cậu không nhiều, tụi nó sẽ canh cậu rất kỹ ” – Lý Viêm nhìn Tưởng Thừa – “Cậu phải giao cho Đại Phi tìm cơ hội”.

“Ừm” – Tưởng Thừa gật đầu.

“Cố lên.” – Lý Viêm giơ camera lên chĩa vào mặt cậu chụp một tấm.

Tưởng Thừa nhìn cậu ta thở dài.

“Rất đẹp” – Lý Viêm đem camera đưa tới trước mặt cậu – “Chụp đội trưởng của các cậu mới thật là thách thức, tư thế đó…”

Tưởng Thừa bật cười, liếc mắt nhìn qua Vương Húc đang chống nạnh uống nước ở bên cạnh.

Hiệp hai vừa bắt đầu, đội bóng hai lớp đã liều mình dữ dội, không chỉ trong sân đội viên lao đến một cách bất chấp, đội cổ động viên ngoài sân cũng đều như điên mà hô to lên, nếu không phải trên đất có đường kẻ, trọng tài biên cũng đang đứng ở đó, có cảm giác mấy cô bé sẽ xông vào trong sân mà hò hét.

Trận bóng này chỉ mới chơi được nửa tiếng đồng hồ, Tưởng Thừa đã cảm thấy hơi mệt, mấy trận thi đấu trước đó quả là chưa từng trải qua thế này, thể lực tiêu hao rất nhiều, bởi vì cho dù bọn Vương Húc đều đã liều mạng, nhưng chênh lệch về thực lực vẫn còn phải dựa vào cậu và Cố Phi bù đắp vào.

Sau khi yểm trợ Cố Phi ba lần liên tiếp lên rổ, Thưởng Thừa cảm thấy mồ hôi xót vào trong mắt, cậu không có thói quen mang bao cổ tay, khi chùi mồ hôi chỉ có thể kéo áo lên.

“Có cần không?” – Cố Phi ở bên cạnh cậu hỏi một câu.

“Hả?” – Tưởng Thừa nhìn cậu.

“Đây” – Cố Phi quả là một kẻ khác thường mang hai cái bao cổ tay, tháo xuống chiếc bên tay trái đưa cho cậu – ”Tôi còn chưa dùng bên này lau mồ hôi.”

Tưởng Thừa muốn nói ‘cậu cho rằng mồ hôi sẽ không thấm vào bao cổ tay của cậu sao’, nhưng Cố Phi lập tức nói thêm một câu: ”Nhân lúc mồ hôi còn chưa từ cánh tay chảy xuống cổ tay.”

“… Đệt.” – Tưởng Thừa bật cười, cầm bao cổ tay đeo vào trên tay, thuận tiện lau lau mồ hôi ở trên trán.

“Nhìn thấy số 9 kia không” – Cố Phi nói – ”Nó không còn sức lực nữa, nó luôn chạy đường biên trái, lát nữa tôi muốn từ bên trái qua”.

Tưởng Thừa không lên tiếng, phối hợp của cậu và Cố Phi vốn là tuyến giữa và đường biên phải, từ bên trái đi qua đối với người dẫn bóng bên phải mà nói thật không quá quen thuộc.

“Tôi muốn thử xem liệu mình có thể hiện một chút được không.” – Cố Phi lại nói.

Tưởng Thừa không có thời gian cân nhắc xem cậu ta muốn thể hiện cái gì, Quách Húc đã gầm lên một tiếng chuẩn bị phát bóng rồi, cậu nhanh chóng bắt đầu chạy đi.

Lư Hiểu Bân nhận bóng dẫn được hai bước liền lập tức chuyền cho cậu, Cố Phi đã qua trung tuyến, ngay lúc cậu cầm bóng sắp muốn chuyền đi mới bất thình lình từ trung lộ nghiêng một cái qua trái.

Tưởng Thừa lập tức đem bóng chuyền qua, thời điểm còn đúng lúc, khi Cố Phi hai bước vượt qua tới đường biên trái, bóng vừa vặn bắn vào trong tay cậu ta.

Tưởng Thừa lập tức từ trung lộ áp sát qua dưới rổ chuẩn bị tiếp ứng.

Cố Phi đổi thành tay trái dẫn bóng, nữ sinh trong ghế khán giả kích động hét chói tai như thể thấy được Cố Phi chạy khỏa thân, Tưởng Thừa hơi cạn lời, tay trái dẫn bóng cũng không có gì ngạc nhiên, trên căn bản những người chơi bóng thường xuyên đều sẽ luyện qua, nếu không phải lúc qua người sẽ vất vả, mặc dù Cố Phi dẫn bóng tay trái rất chắc, nhưng cũng tuyệt đối còn cộng thêm tạo hình và giá trị nhan sắc, lúc Châu chấu dẫn bóng tay trái vượt qua ba người cũng không thấy ai la to tới như vậy…

Cố Phi rất nhanh đã tiếp cận đường biên trái, góc độ này lên rổ không dễ, giống như vị trí ba điểm trước đó của Tưởng Thừa, cho nên đề phòng của lớp 2 chủ yếu là cậu sẽ chuyền bóng, chỉ có số 9 theo sát người, chỉ cần áp chế cậu không thể quay người, mặt hướng về khung rổ ném rổ là được.

Tưởng Thừa đi vào khu vực ba giây, dán mắt vào động tác của Cố Phi, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.

Nhưng Cố Phi lúc này bỗng nhiên cứ thế nghiêng người, tay trái cầm bóng dồn sức móc một cái trên đỉnh đầu, bóng bay ra nhằm vào khung rổ.

Đệt! Góc độ này dùng tư thế như vậy ném ba điểm? Tưởng Thừa khẩn trương gọi một tiếng: ”Hiểu Bân!”

Lư Hiểu Bân lập tức cắt tới dưới rổ cùng người qua lại chen lấn, chờ bắt bóng bật bảng.

Nhưng mà Cố Phi cứ như thế móc quả bóng này ra, tạo thành một đường vòng cung thật đẹp mắt, rớt vào trong khung rổ.

“Cái đệt!” – Tưởng Thừa nhảy dựng lên hô to một tiếng – “Đệt!”

Bên ngoài sân nhất thời tiếng la rung trời, thầy Lỗ vẫy vẫy cánh tay: “Cố Phi! Đẹp trai! Đẹp trai! Lớp 8 lớp 8! Visual tối tán!”

Tưởng Thừa cũng không thèm để ý đến việc xem trận bóng và visual rốt cuộc có liên quan gì có thể khiến thầy Lỗ cố chấp như vậy, đi qua cùng Cố Phi nhảy đụng vai một cái: ”Cậu có bệnh phải không.”

“Đẹp trai không.” – Cố Phi cũng nhảy lên cùng cậu ăn ý đụng vào một cái.

“Đẹp trai quá rồi” – Tưởng Thừa nói – “Đẹp rúng động đất trời”.

Ba điểm này của Cố Phi làm chấn động tinh thần của lớp 8, mà cũng chấn động cả tinh thần của lớp 2.

Lớp 2 nhanh chóng chơi tấn công nhanh, đoạt được hai điểm.

Bầu không khí trong sân ngoài sân tức thì sôi sục, hấp luôn vài cái lồng bánh bao cũng không thành vấn đề.

Cứ như Lý Viêm nói, dưới cục diện này, muốn đem tỉ số cắn chết cũng không phải là một chuyện dễ dàng, cơ bản là sau khi bọn họ vừa vào bóng, lớp 2 liền có thể đáp lễ lại một quả.

Đến cuối cùng lúc trọng yếu nhất, điểm số của lớp 8 vẫn rớt lại phía sau ba điểm, điểm số này nói lên phát huy tốt thì cũng chỉ là chuyện của một trái bóng, mà khi thật sự chơi, đặc biệt là dưới tình huống lớp 2 đã bị kích thích ý chí chiến đấu này muốn đuổi theo được cũng là tương đối khó khăn.

Lúc tạm ngừng Tưởng Thừa chống lên đầu gối, có thể nghe được vài đội viên vây thành một vòng tròn đều thở hồng hộc như trâu.

“Quách Húc trước tiên rời sân đã, nghỉ ngơi một lát” – Lý Viêm không có tiếp tục bàn nhiều về chiến thuật với bọn họ nữa – “Đổi sang một người thân hình cao hơn, tụi nó tiến công thì cả đám áp sát về dưới rổ, nếu như tụi nó muốn ba điểm cứ để Cố Phi và Tưởng Thừa xử lý”.

“Được.” – Vương Húc gật đầu.

“Các cậu bây giờ vào bóng cũng không phải là vấn đề, mấu chốt là không thể để tụi nó vào bóng nữa, nếu không thì anh một quả tôi một quả, cái này là không có vui rồi” – Lý Viêm nói.

Trong loại trận đấu hai bên đều liều mạng nhưng thực lực có chênh lệch như lúc này, lớp 8 muốn ngăn cản lớp 2 vào bóng, thật sự bất khả thi, lúc Lý Viêm nói lời này, nhìn thoáng qua Cố Phi và Tưởng Thừa, Tưởng Thừa hiểu rất rõ cậu ta nói chuyện này cũng chính là không muốn cho những đội viên khác nhụt chí.

Sau khi thay người vào sân, chiều cao của bọn họ dưới rổ quả là có gia tăng, nhưng đối diện với độ bật của Châu chấu, hiệu quả vẫn không rõ ràng lắm.

Còn lại bốn phút cuối cùng, tỉ số kéo dãn năm điểm, Lý Viêm gọi thay người, Quách Húc thay lên lần nữa.

“Liều mạng tới cùng đi.” – Quách Húc mang theo lời nhắn tới – “Toàn lực vào bóng.”

Tưởng Thừa cảm thấy mình trước đây thi đấu đội bóng của trường thậm chí không có áp lực lớn như vậy, tiếng ‘cố lên’ của khán giả, tiếng thét chói tai, nhịp điệu của đội cổ động ra sức, đồng đội liều mạng của mình, còn có đối thủ cũng đang liều mạng.

“Đi lấy ba điểm.” – Lúc Cố Phi chạy qua bên cạnh cậu nói một câu.

Mấy lần chạy qua chạy lại, điểm lại đuổi thành bốn điểm, lúc bóng vào tay Tưởng Thừa, cậu liếc nhìn bảng tính thời gian, còn không đến một phút nữa, tuy rằng đặt vào giữa hai đội trình độ như nhau, hy vọng vẫn là rất lớn, nhưng mà hiện tại… cậu vẫn cứ mang bóng xông tới đối diện.

Giữa đường chạm mặt phải Hà Châu, cậu đem bóng phân cho Cố Phi, Cố Phi lập tức chuyền cho Vương Húc.

Vương Húc với Lư Hiểu Bân phối hợp đánh vào khu vực ba giây, nhưng ra tay ném rổ đã bị chắn bóng lại, may mà Lư Hiểu Bân hít mạnh một cái, đem người của đội bạn đang bắt bóng bật bảng với cậu thét đến sững sờ, thất thần không đến một giây này đã để Lư Hiểu Bân cướp được bóng.

Tưởng Thừa đứng ở vạch ba điểm cũng cảm thấy được uy lực, đặt trong võ hiệp, vị kia bây giờ chắc đang tâm mạch đều đứt, bảy lỗ phun máu.

(bảy lỗ gồm mắt, tai, mũi, miệng, hậu môn. Đây là nói nam giới, nữ giới thì là chín).

Lư Hiểu Bân đem bóng chuyền cho Tưởng Thừa.

Đi lấy ba điểm.

Lời nói của Cố Phi vẫn nhảy nhót trong đầu cậu, cậu tiếp được bóng liền không chút do dự nhảy lấy đà, Hà Châu đến gần bên cạnh, cùng lúc nhảy lấy đà với cậu.

Thân thể cậu ngửa ra sau, lúc này trong đầu trong nháy mắt ầm ầm lên một trăm câu ”Đằng Chân nam thần phù hộ” là ít…

(藤真: Đằng Chân – Là nhân vật trong manga Slamdunk – 藤真健司Fujima Kenji)

Bóng rời tay.

Hà Châu không có đụng được bóng, độ cong của bóng rất lớn bay ra.

Lúc rơi xuống đất, Hà Châu không quay đầu lại, chỉ nói một câu: ”Bóng đẹp.”

Tưởng Thừa dán mắt vào bóng, thời điểm bóng rơi vào trong khung rổ cậu vẫn còn theo thói quen cũ, ba ngón tay áp xuống.

Bóng đẹp.

Không sai một phân.

Trong hai mươi giây cuối cùng này hầu như tất cả mọi người đều điên cuồng, khán giả trên khán đài toàn bộ đứng lên, làn sóng âm thanh dao động từng đợt đánh thốc qua, thậm chí thầy Từ đã bắt đầu nhảy, không ngừng khua tay nhảy cùng hò hét tại chỗ, cũng nghe không rõ thầy ấy đang hò hét cái gì, ngay cả cổ họng lớn tiếng của thầy Lỗ cũng đã bị che lắp.

Lớp 2 cầm được bóng như bay mà áp sát đến dưới rổ, Châu chấu cầm bóng ngay cả đứng cũng không đứng vững đã ném rổ rồi, Cố Phi nhảy lên, nhưng không thể chắn được bóng, chỉ là đầu ngón tay chọc một cái dưới quả bóng.

Quả bóng này không vào, dưới rổ tức khắc gấp gáp thành hỗn loạn, chỉ thiếu chút nữa gom lại thành một cục, cảm giác ”Đây là một trận chung kết bóng rổ nam sinh” đều nhanh chóng bị quăng đi hết, trong phảng phất Tưởng Thừa có loại ảo giác đây giống như các bác gái đang tranh giành hàng hóa lúc siêu thị giảm giá.

Bóng vẫn bị lớp 2 cướp được, lại ném, lần này Cố Phi chặn được bóng, bóng đến trên tay Vương Húc.

Còn có bốn giây.

Vương Húc không có thời gian chuyền bóng nữa, dẫn bóng nhắm hướng đối diện xông qua.

Tưởng Thừa đuổi kịp muốn yểm trợ, nhưng Hà Châu giống như bị pháo kép văng trúng mông, tốc độ kinh người, lúc Vương Húc còn chưa đến gần vạch ba điểm thì đã đuổi kịp, duỗi tay một cái, bóng bị cậu ta quét ra ngoài.

Đợi lúc Vương Húc lại bổ nhào qua tóm được bóng vào trong tay, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

“Toàn bộ trận đấu kết thúc —— ”

Toàn thể lớp 2 nhảy lên, gào thét rung trời.

Vương Húc ôm bóng đứng yên không nhúc nhích, Cố Phi đi tới vỗ vỗ vai cậu ta, cậu ta đột nhiên quay người lại đem bóng ném đi một cái, ôm Cố Phi rống lên một tiếng rồi khóc lên.

“Đệt?” – Cố Phi giơ cánh tay sửng sốt.

“Chỉ kém một điểm!” – Vương Húc vừa khóc lóc vừa la – “Chỉ kém một chút xíu thôi!”

“Đã rất tốt rồi” – Cố Phi vỗ vỗ sau lưng cậu ta – “Đã rất tốt rồi, đừng khóc…”

Hà Châu cùng các đội viên high five mấy cái, nhìn đến bên này thì ngẩn người, chạy qua: “Có phải là tôi… Hình như tôi đâu có đụng vào cậu ta…”

“Đúng là cậu không đụng vào” – Tưởng Thừa nói – “Cậu ta chính là…”

“Cậu đập bóng của tôi làm gì!” – Vương Húc đẩy Cố Phi ra, trừng Hà Châu rống lên một tiếng.

“Ơ!” – Hà Châu giật nảy mình, lui về sau một bước, có chút mờ mịt – “Tôi nhất định… phải đập mà”.

“Đội trưởng” – Tưởng Thừa vốn là cảm thấy rất mất mát, cũng rất tiếc nuối, dẫu sao tỉ số chỉ kém một điểm, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của Vương Húc cậu cũng không nén được tiếng thở dài, đi qua nhìn Vương Húc – “Đội trưởng, Vương đội trưởng?”

“Chuyện gì?” – Vương Húc nhìn cậu.

“Ai cũng nhìn cậu kìa” – Tưởng Thừa nói – “Nhanh đến sắp xếp một chút, phải bắt tay đó”.

“À đúng!” – Vương Húc trừng mắt một cái – “Tôi xém chút quên mất! Đến đến đến! Người bên tụi mình lại đây xếp hàng!”.

Tưởng Thừa thở phào nhẹ nhõm.

Đội viên hai bên bắt tay qua lại sau đó vỗ vai, từng người trở về khu nghỉ ngơi.

“Quá đặc sắc!” – thầy Từ lần lượt ôm – “Quá đặc sắc! Các em quá cừ khôi! Thầy tự hào vì các em!”

Lúc đi tới trước mặt Tưởng Thừa, Tưởng Thừa nhanh chóng chắp tay lại thành quyền với thầy ấy, lui ra một bước.

“Em đó!” – thầy Từ chỉ vào cậu, giọng điệu than thở, đi qua Cố Phi ôm một cái – “Cố Phi rất có khí phách!”.

Cố Phi cười cười không nói.

Sau khi thầy Từ rời đi cậu quay đầu nhìn nhìn Tưởng Thừa, Tưởng Thừa và cậu nhìn nhau trong chốc lát, sau cùng cười tươi dang rộng vòng tay, Cố Phi đi tới cùng cậu ôm nhau một cái.

Lúc này cậu đã không còn quan trọng bên cạnh sẽ có tiếng thét chói tai hay không, hay là có người giơ điện thoại lên hay không, tieba sẽ lại vì một màn này mà có bài đăng mới hay không.

Cậu chỉ muốn cùng Cố Phi ôm một cái, bởi vì trận bóng này, bởi vì đội bóng đã liều mạng này, bởi vì sự phối hợp hoàn mỹ của cậu và Cố Phi, ôm một cái.

Ôm một cái là ôm một cái, ôm em gái ấy của tôi lên kiệu hoa…

(link bài hát: 

/150

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status